• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nữ vương thời thượng 2021 (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • nu-vuong-thoi-thuong-373

Chương 373: Xảy ra biến cố




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85153.png

Xem ảnh 2
85153_2.png
Nhìn đối phương chỉ đến một mình, bảo vệ của biệt thự cũng không thả lỏng cảnh giác, người canh giữ ở cửa ra vào nhắm thẳng họng súng vào người đang đi tới, nghe thấy mệnh lệnh trong tai nghe, bọn họ mới buông xuống.



Trong xe việt dã, Thịnh Kiêu Dương đối mặt với Lâm Diễn đột nhiên trở nên yếu ớt, đâu nhẫn tâm chỉ trích hành động của anh ta.



“Được, em tha thứ cho anh.” Bây giờ Thịnh Kiêu Dương vẫn chưa rõ kí ức trong hai năm bị mất đi có ý nghĩa như thế nào, cho nên cô mới dễ dàng nói”Em tha thứ cho anh” như thể.



Nghe cô nói như vậy, Lâm Diễn mỉm cười.



Vẻ ngoài của Lâm Diễn khiến người soi mói như Thịnh Kiêu Dương cũng thấy thích, nhưng đổi lại là trước kia, anh ta mỉm cười dịu dàng với cô như vậy, Thịnh Kiêu Dương chắc chắn sẽ bị câu mất hồn.



Nhưng bây giờ cô cũng chỉ cảm thấy hình ảnh này rất vui mắt, không còn cảm giác bứt rứt, tim đập thình thịch thình thịch nữa.



“Kiều Kiều.” Cô nghe thấy một người khẽ gọi cô.



Nương theo tiếng gọi, cô nhìn người đàn ông đứng bên cạnh xe.



Là Thẩm Trí Ninh.



Nhưng không phải là Thẩm Trí Ninh trong trí nhớ của cô.



Cô có cảm giác ánh mắt anh nhìn mình hình như không còn lạnh lùng khiến cô kháng cự như trước, tuy lúc này vẻ mặt của anh lạnh lùng nặng nề lại xen lẫn sự tức giận, nhưng sự ấm áp trong mắt lại như muốn hoà tan cô.



“Cùng anh về nhà.” Anh nói.



Thịnh Kiêu Dương càng tò mò hơn với đoạn kí ức bị mất đi, không biết cô đã trải qua việc gì mà lại yêu đương với người kia.



Cảm nhận được Lâm Diễn đang nắm chặt tay mình, cô tỉnh táo lại.



“Tại sao tôi phải về nhà với anh?” Vẻ mặt Thịnh Kiêu Dương không thay đổi, lúc trước mỗi lần đến biệt thự Quể Kim, cô đều cố gắng trốn tránh anh.



Lúc tránh không được thì vô cùng mất tự nhiên, cho nên có thật sự không dám tưởng tượng tình cảnh lúc mình ở bên Thẩm Trí Ninh.



“Em nói cái gì?” Lửa giận của đối phương như phả vào mặt cô, Thịnh Kiêu Dương sợ đến mức rút người lại.



Lâm Diễn ôm cô, “Không cần sợ anh ta, có anh ở đây, sau này anh ta không thể ép em làm bất cứ chuyện gì nữa.”



“Rầm!”



Thịnh Kiêu Dương giật mình kêu lên, cô nhìn người đàn ông đấm mạnh một cái vào khung cửa sổ xe, thấy dáng vẻ như núi lửa muốn phun trào của anh, cô sợ hãi, cảm giác bóng ma bị bắt nạt khi còn bé lại quay trở lại.



“Xuống xe, đừng để anh nói lần thứ hai.”



Tâm trạng của Thẩm Trí Ninh vào lúc này dù dùng sóng to gió lớn để hình dung cũng không đủ, thật sự anh không nên mặc kệ cô đi ra ngoài một mình.



Cô mới đi mấy ngày, đã nối lại tình cũ với Lâm Diễn rồi, nếu như đổi lại là anh của hai năm trước, căn bản sẽ không nói nhảm như bây giờ, mã đã cưỡng ép kéo người đi.



“Kiều Kiều, em ở trong xe, anh xuống gặp anh ta.” Lâm Diễn vỗ nhẹ vai Thịnh Kiêu Dương.



Thịnh Kiêu Dương mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng bị người kia nhìn chằm chằm, đầu óc cô hơi trống rỗng.



Lâm Diễn nói người này hung hăng xen vào giữa hai bọn họ, nhìn dáng vẻ của người đàn ông kia, muốn cô không tin lời nói của Lâm Diễn cũng khó, nhưng Lâm Na lại muốn cô dù thế nào cũng không thể tin Lâm Diễn.



Cho nên hai năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thịnh Kiêu Dương còn chưa nghĩ sâu thêm, đã thấy Lâm Diễn đi vòng qua bên này bị Thẩm Trí Ninh đâm ngã xuống, cô mở to mắt nhìn, vội vàng mở cửa xe đi xuống, giữ chặt Thẩm Trí Ninh còn muốn ra tay tiếp.



“Sao anh lại đánh anh ấy?” Nhìn thấy vết bầm tím trên khuôn mặt tuấn tú của Lâm Diễn, như nhìn thấy một tác phẩm nghệ thuật quý giá xuất hiện tì vết, Thịnh Kiêu Dương cảm thấy đau lòng, cổ buông tay đang túm lấy Thẩm Trí Ninh ra, định đi qua quan tâm Lâm Diễn, ai ngờ cô còn chưa kịp rút tay lại đã bị nắm lấy rồi.



“Buông tay.” Cô quay sang nhìn.



Đối mặt với ánh mắt như đã tức giận đến cực điểm của người đàn ông, trái tim cô thắt lại, nhưng nghĩ tới vừa rồi anh vô duyên vô cớ đánh Lâm Diễn, cô hất cằm lên tỏ ra khí thể: “Có chuyện gì không thể nói tử tế: Dùng nắm đấm nói chuyện là người thô bạo.” “Bây giờ em vì anh ta mà đối đầu với anh sao?” Sự tức giận trên mặt Thẩm Trí Ninh đột nhiên biến mất, anh đang vô cùng, vô cùng bình tĩnh.



Tựa như sự bình tĩnh nặng nề trước khi cơn bão tới.



Lâm Diễn đã đứng dậy, anh ta túm lấy tay còn lại của Thịnh Kiêu Dương, muốn kéo cô ra sau, nhưng đối phương lại không chịu buông tay.



Thịnh Kiêu Dương nhíu mày, “Hai người muốn kéo tôi thành hai nửa sao?” Thẩm Trí Ninh lạnh nhạt nhìn Lâm Diễn, tuy anh không nói gì, nhưng vẻ mặt đã để lộ ra ý tứ, muốn Lâm Diễn buông tay ra.



Lâm Diễn thật sự buông lỏng tay, nhưng anh ta hít vào một hơi như là bị đau.



Thịnh Kiêu Dương lập tức bị hấp dẫn sự chú ý, cổ tránh khỏi tay Thẩm Trí Ninh, “Anh Lâm Diễn, anh có sao không, có muốn đi gặp bác sĩ không?” “Kiều Kiều!” Nghe được giọng nói lạnh lùng ở sau lưng, lại nhìn dáng vẻ Lâm Diễn nhíu mày như rất đau, Thịnh Kiêu Dương cũng tức giận.



Cô quay lại lườm người đàn ông: “Anh chỉ biết bắt nạt người khác.” “Bắt nạt?” Thẩm Trí Ninh như nghe được trò cười đáng buồn cười nào đó, “Anh đánh anh ta, em đau lòng sao?” “Anh ấy là người tôi thích, tôi đau lòng thì có lỗi gì sao?” Thịnh Kiêu Dương không chùn bước đáp lời.



Lúc này, vẻ mặt Thẩm Trí Ninh trở nên rất khủng bố, anh lại gần Thịnh Kiêu Dương, “Em lặp lại lần nữa!” Thịnh Kiêu Dương sợ đến lùi lại một bước, suýt nữa và phải Lâm Diễn.



“Anh Thẩm hãy trở về đi, là người mà Kiều Kiều thích, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Kiều Kiều.” Lâm Diễn giơ tay nắm lấy vai cô, so sánh nét mặt của anh ta và Thẩm Trí Ninh, một người như thiên đường, một người như địa ngục.



Vẻ mặt anh ta có nụ cười dịu dàng như gió xuân, chỉ có giọng điệu mới tiết lộ sự sắc bén.



Thẩm Trí Ninh siết chặt hai bàn tay đang buông thõng cạnh người thành nắm đấm, nếu không phải sợ vô tình làm Thịnh Kiêu Dương bị thương, đoán chừng anh đã đánh Lâm Diễn rồi.



Anh nhìn Thịnh Kiêu Dương một lúc mới nói: “Em chắc chắn muốn đi với anh ta sao?” Thịnh Kiêu Dương không trả lời ngay, với tính cách cẩn thận, cô biết lúc bản thân còn chưa hiểu rõ tình huống thì không nên mở miệng.



Ánh mắt Lâm Diễn loé lên tia tăm tối, anh ta quay sang nhìn Thịnh Kiêu Dương: “Kiều Kiều, em đã nói với anh, muốn cùng anh đi du lịch rất nhiều nơi, em còn nhớ không?” Thịnh Kiêu Dương nhớ lại một chút, cô vốn cho rằng những việc liên quan đến Lâm Diễn sẽ khắc sâu trong lòng lại đã trở nên mơ hồ, lần này lại bối rối, chính cô cũng không nhớ rõ việc này, nhưng Lâm Diễn cũng không thể bắn tên không đích.



“Em không nhớ được cũng không sao, chỉ cần anh nhớ là được.” Lâm Diễn vô cùng quan tâm nói, “Sau này em muốn đi đâu anh cũng đi với em.” Sau này em muốn đi đâu anh cũng đi với em...



Câu nói này có cảm giác rất quen thuộc, Thịnh Kiêu Dương cố gắng nhớ lại xem đã nghe ở đâu, nhưng lại không nhớ nổi.



Thẩm Trí Ninh kiềm chế lửa giận, hỏi lại lần nữa: “Ông nội Dương đang ở nhà chờ em, em thật sự không về với anh?” “Ông ngoại...” Thịnh Kiêu Dương đang muốn hỏi sao ông ngoại của cô lại ở nhà Thẩm Trí Ninh thì đã bị Lâm Diễn cắt ngang.



“Kiều Kiều, nếu em muốn gặp ông ngoại, anh sẽ về với em.” Thịnh Kiêu Dương quay lại nhìn Lâm Diễn, khoảng cách gần như vậy, ánh mắt anh ta sâu lắng lại mê người, khiến cô có xúc động muốn vẽ lại.



Cô bị ánh mắt chăm chú này bao phủ, không kìm lòng được mà gật đầu: “Được.” Thẩm Trí Ninh sầm mặt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom