• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nữ vương thời thượng 2021 (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • nu-vuong-thoi-thuong-362

Chương 362: Tình huống xấu nhất xảy ra




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85142.png

Xem ảnh 2
85142_2.png
“Anh Lâm Dục, em sắp chết rồi.”



Lâm Dục vốn không muốn nghe cuộc điện thoại này, nhưng cô ta cứ kiên nhẫn gọi hết lần này đến lần khác, thế là anh nghĩ nhận điện thoại nhắc nhở đối phương sau này đừng liên lạc với anh nữa, kết quả vừa nghe điện thoại liền nghe thấy giọng nói khàn khàn suy yếu ở đầu bên kia.



“Bị bệnh thì đi khám bác sĩ.” Cuối cùng anh vẫn không thể thẳng tay ngắt cuộc gọi này.



“Em...” Bịch một tiếng, như là tiếng người ngã xuống mặt đất.



Lông mày của Lâm Dục giật giật, anh vội hỏi: “Em ở đâu?” “Em ở nhà.” Trong giọng nói của Thịnh Thi Vận tràn đầy vẻ chờ mong.



“Được, em chờ chút.” Lâm Dục tắt máy.



Thịnh Thi Vận ở trong căn hộ gắng gượng đợi Lâm Dục đến, nghe thấy tiếng chuông cửa, khuôn mặt trắng bệch hiện ra nụ cười, cô ta biết Lâm Dục đã đến.



Cô ta vội vàng đứng lên, lại vì đầu váng mắt hoa ngã xuống đất, cuối cùng vẫn kiên trì đi tới cửa.



Mở cửa.



Người đứng ngoài cửa không phải Lâm Dục, mà là hai người mặc đồng phục bác sĩ và y tá.



Thịnh Thi Vận xụ mặt, hôn mê bất tỉnh.



Sau khi tỉnh lại, cô ta thấy bản thân đang trong bệnh viện, không nhìn thấy bóng lưng của Lâm Dục, cô ta túm tóc mình gào thét lên như người bị bệnh thần kinh, dọa nữ bệnh nhân đang ăn táo ở giường bên cạnh đánh rơi cả quả táo.



Tất nhiên cũng sẽ làm ồn đến y tá.



“Sao vậy, có chỗ nào không khỏe sao?” Y tá vội chạy tới hỏi.



“Anh Lâm Dục của tôi đâu?” Thịnh Thi Vận dùng hai tay tóm lấy y tá, cũng không thèm để ý kim tiêm trên tay bị rơi mất, nhìn chằm chằm y tá hỏi.



Vẻ mặt y tá mơ hồ, cô ấy đâu biết anh Lâm Dục là ai.



“Trước khi cô tới đây đã có người trả tiền thuốc men và tiền viện phí cho cô rồi, tôi không biết người kia có phải là anh trai của cô hay không.” Y tá nói.



Đôi mắt Thịnh Thi Vận sáng lên, cô ta vặn hỏi: “Có phải dáng vẻ rất đẹp trai hay không, vừa trẻ vừa đẹp trai?” “Không, là một người đàn ông trung niên mặt chữ quốc.” Y tá lắc đầu, cô ấy nhìn mu bàn tay chảy máu của Thịnh Thi Vận, “Để tôi ghim lại kim cho cô.”



“Không muốn, cút ngay, tôi muốn anh Lâm Dục của tôi!” Thịnh Thi Vận khua tay đẩy tay y tá ra.



“Cô gái, cô bình tĩnh một chút, tay của cô đang chảy máu, dù cô không muốn ghim kim nữa, cũng phải cầm máu trước.” Y tá rất bất đắc dĩ nói.



“Không muốn, tôi muốn gặp anh Lâm Dục!” Thịnh Thi Vận khóc lóc gào lên.



Người bệnh ở giường bên cạnh thấy quái lạ, nói với y tá không thể làm gì được: “Tình huống của bệnh nhân này không đúng lắm, có phải vào nhầm phòng bệnh hay không, cô ta nên đến Khoa Thần kinh mới đúng.” Hiển nhiên Thịnh Thi Vận cũng nghe thấy lời nói của bệnh nhân giường bên cạnh, cô ta oán hận nhìn sang, gào lên: “Cô mới là bệnh nhân thần kinh, cả nhà cô đều là vậy!” Bệnh nhân kia bị dọa sợ, không dám lên tiếng nữa.



Tuy y tá rất đồng ý với lời nói của bệnh nhân giường bên cạnh, nhưng cô ấy không dám biểu hiện ra ngoài: “Cô có số điện thoại của anh trai cô không? Tôi gọi anh ta giúp cô.” Lúc này Thịnh Thi Vận mới dừng lại, cô ta vội vàng đọc dãy số dù có phải đọc ngược cũng có thể đọc trôi chảy.



Y tá cầm điện thoại của mình, giúp cô ta bấm dãy số kia.



Thịnh Thị Vận cướp lấy chiếc điện thoại, chờ điện thoại kết nối, nghe giọng nói ở đầu bên kia vang lên: “Alo, xin chào.” “Anh Lâm Dục, anh ở đâu?” Cô ta khóc hỏi.



Đầu bên kia điện thoại yên lặng một lát, sau đó mới vang lên giọng nói của Lâm Dục: “Em dưỡng bệnh cho tốt đi, khỏi bệnh thì về nhà, đừng giày vò bản thân, sống cho tốt vào.” “Không, anh Lâm Dục, anh đừng mặc kệ em, em biết sai rồi, anh đến thăm em có được không, em sẽ không quần lấy anh, em chỉ muốn nhìn anh một chút.” Thịnh Thi Vận cầu xin một cách hèn mọn.



Bên kia chỉ vang lên hai chữ rất kiên định: “Không được.” Thịnh Thi Vận hơi ngơ ngác, đột nhiên nhảy xuống giường, chạy ra bên ngoài.



“Bệnh nhân này, cô đi đâu đó?” Y tá vội đuổi theo.



Thịnh Thi Vận chạy thẳng đến trước cửa sổ ở ngoài hành lang, nhanh nhẹn bò lên trên, dọa y tá chạy theo sợ hãi.



“Cô mau xuống đây, cô đừng nghĩ quẩn, nơi đó rất nguy hiểm, có gì thì từ từ nói!” Y tá kêu lên.



Hiển nhiên Lâm Dục ở đầu bên kia điện thoại cũng nghe được tiếng kêu của y tá.



“Thi Vận, em đừng làm chuyện điên rồ, nhanh xuống dưới.” Lâm Dục sốt ruột nói.



“Nếu như ngay cả anh cũng không để ý đến em, em sống còn ý nghĩa gì nữa, chẳng thà chết đi cho xong.” “Em nhanh xuống đây, nếu như em chết vậy sau này em thật sự không thể gặp được anh nữa.” Lâm Dục nói.



Thịnh Thi Vận hơi ngạc nhiên, sau đó nói: “Nhưng cho dù em còn sống, anh cũng không để ý đến em, dù em có gặp được anh thì cũng có thể làm gì chứ.



Anh Lâm Dục, em thích anh, không, em yêu anh! Từ lần đầu tiên em nhìn thấy anh, em đã thích anh rồi.



Em vẫn tưởng rằng anh cũng thích em, nhưng Thịnh Kiều Dương vừa về nước, anh đã ở bên cạnh cô ta, vì sao chứ? Em kém cô ta chỗ nào chứ? Chẳng lẽ vì cô ta lớn lên xinh đẹp hơn em sao? Nhưng bây giờ em đã dùng dáng vẻ của cô ta, vì sao anh còn không chịu thích em?”



Cô ta giơ bàn tay đang chảy máu lên vỗ vào má của mình, “Không phải anh thích dáng vẻ của Thịnh Kiều Dương sao? Em chỉnh hình giống cô ta như đúc, vì sao anh lại chuyển sang thích Từ Kiều Kiều hả? Thế nhưng, nếu anh thật sự thích dáng vẻ của cô ta, em có thể tiếp tục chỉnh hình...”



“Thịnh Thị Vân, em buông tha cho bản thân đi!” Lâm Dục chưa từng nghiêm túc như vậy.



Thịnh Thi Vận cười ha ha ha ha, cô ta nhắm mắt lại chảy nước mắt nói: “Được, em buông tha cho bản thân, anh Lâm Dục, tạm biệt.”



“Đừng!” Thịnh Thi Vận đã nhảy xuống rồi.



Lâm Dục chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, anh bỗng nhiên đứng lên, lao ra ngoài.



Anh chạy tới bệnh viện, giữ chặt một y tá đi ngang qua bên cạnh: “Cô gái nhảy lầu kia thế nào rồi?” “Đưa đến phòng cấp cứu rồi...” Y tá còn chưa nói hết, Lâm Dục đã vội vã chạy đi, đợi anh đi khắp nơi cuối cùng vẫn phải hỏi người ta mới tìm được phòng cấp cứu, bên trong lại không có người, anh bất đắc dĩ chỉ có thể đến quẩy y tá để hỏi thăm, sau đó một y tá nói cho anh biết số phòng bệnh.



Lúc anh nhìn thấy Thịnh Thi Vận, người kia ngay cả cổ cũng phải cố định bằng giá đỡ, như một cái xác ướp nằm ở trên giường.



“Anh Lâm Dục!” Thịnh Thi Vận nhìn thấy Lâm Dục đến, đôi mắt phát sáng, nhưng cô không thể cử động, ngay cả mấp máy môi cũng thấy đau nhức, nhưng dù có đau đớn hơn nữa thì trên mặt cô ta cũng không che giấu được sự vui vě.



“Sao em lại ngốc như vậy?” Lâm Dục thở hổn hển, trong lòng có một ngọn lửa giận đang bốc lên.



“Anh Lâm Dục, em cho rằng em sẽ không được gặp lại anh nữa.” Thịnh Thi Vận rưng rưng.



Thấy cô ta khóc, sự tức giận của Lâm Dục như quả bóng bay bị chọc thủng, lập tức xì hơi, cảm xúc còn lại chỉ là không biết làm sao.



Trong đầu anh đột nhiên nhớ tới lời nói của Thịnh Kiều Dương: Chẳng may ngày nào đó cô ta dùng cái chết để uy hiếp anh thì sao? Đến lúc đó anh vẫn sẽ mềm lòng.



Anh thật sự mềm lòng, tuy anh cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Thịnh Thi Vận, nhưng anh lại không đành lòng nhìn Thịnh Thi Vận đi chết.



“Em không thể sống vì bản thân sao? Nếu mẹ em biết em dễ dàng từ bỏ mạng sống của mình như vậy, dì ấy sẽ buồn đến mức nào chứ!” Thịnh Thị Vận mỉm cười, “Chỉ cần anh Lâm Dục đừng mặc kệ em, em nhất định sẽ sống tốt.” Lâm Dục thở dài, anh định đi ra ngoài hỏi bác sĩ tình huống cụ thể của Thịnh Thi Vận, nhưng vừa quay người lại, Thịnh Thi Vận đã động đậy muốn đứng lên.



“Anh Lâm Dục, đừng đi!” Thấy Thịnh Thi Vận kích động như vậy, Lâm Dục đành phải ở lại, anh nói: “Được, anh không đi.” Thịnh Thi Vận nhìn Lâm Dục không chớp mắt, cho đến khi cô ta thiếp đi, Lâm Dục mới rời khỏi phòng bệnh, thông quay tá tìm được bác sĩ điều trị của Thịnh Thi Vận.



Bác sĩ điều trị nói cho anh biết, may mắn chỉ là tầng ba, phía dưới là bãi cỏ, nếu không sẽ ngã đến mức máu me be bét.



Nhưng bây giờ tình huống của Thịnh Thi Vận cũng không tốt lắm, chân bị gãy, cổ cũng bị chấn thương.



Lâm Dục nghe thôi cũng cảm thấy sợ hãi.



“Hai người trẻ dù có cãi vã chia tay cũng đừng đùa giỡn với mạng sống của mình, tôi nghe y tá Lý nói, trạng thái tinh thần của bệnh nhân thật sự không tốt, cảm xúc dao động quá lớn, dẫn đến hành vi cực đoan, gần đây cậu nhất định không được kích thích cô ấy, đợi tình huống của cô ấy tốt hơn một chút, tôi sẽ gọi bác sĩ Tần bên Khoa Thần kinh đến khám cho cô ấy.” “Khoa Thần kinh?” Lâm Dục không giấu được vẻ ngạc nhiên.



“Tôi nghi ngờ bệnh nhân có khuynh hướng bị bệnh trầm cảm, nhưng tất cả vẫn còn khó nói, có khả năng chỉ là cô ấy nhất thời chịu kích thích quá lớn mới có suy nghĩ coi thường mạng sống của mình.” Lúc đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, tâm trạng của Lâm Dục rất phức tạp.



Vừa tới gần phòng bệnh, anh đã nghe thấy tiếng kêu gào của Thịnh Thi Vận, anh vội vàng đi vào trong.



Nhìn thấy Lâm Dục, Thịnh Thị Vân đang điên khùng mới dần bình tĩnh lại.



Y tá đứng bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.



“Anh Lâm Dục, anh đi đâu thế?” Thịnh Thị Vân lo lắng nhìn anh.



“Anh đi nhà vệ sinh.” “Anh nói dối, em gọi anh rất lâu, nếu anh ở trong nhà vệ sinh đã sớm nghe được rồi.” Lâm Dục mấp máy môi, không biết phải nói gì.



Thịnh Thị Vân luống cuống, vội nói: “Thật xin lỗi, anh Lâm Dục, không phải em đang trách móc anh, chỉ là, chỉ là em không nhìn thấy anh sẽ rất hoảng loạn.” Lâm Dục nhìn Thịnh Thị Vân bằng ánh mắt phức tạp, “Anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em, em phải dưỡng bệnh thật tốt, đừng giày vò bản thân nữa.” “Ừ ừ ừ, em sẽ dưỡng bệnh thật tốt.” Thịnh Thi Vận sợ anh thấy bản thân phiền phức, vội vàng bảo đảm.



Y tá đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, vô cùng bùi ngùi, cô gái này vì quá yêu mà trở nên hèn mọn, tuy chàng trai này rất ưu tú, nhưng điều này không trở thành lý do khiến cô gái này đánh mất bản thân, mỗi người đều phải sống vì mình.



“Em có đói bụng không? Anh đi mua cháo cho em.” Lâm Dục muốn đi ra ngoài.



“Em không đói, anh Lâm Dục em thật sự không đói.” Thấy Lâm Dục muốn rời khỏi, Thịnh Thị Vân vội nói.



Lâm Dục thầm thở dài, quay lại nhìn Thịnh Thi Vận, an ủi: “Anh chỉ đi mua cháo thôi, sẽ về ngay.” Thịnh Thi Vận nhìn chằm chằm cánh cửa, không dám chớp mắt, cho đến khi nhìn thấy Lâm Dục cầm một một chiếc hộp đi vào, cô ta mới nở nụ cười, ngọt ngào gọi: “Anh Lâm Dục.” Lâm Dục nhìn dáng vẻ không thể động đậy của cô ta, liền nâng giường lên, tự mình đút cháo cho cô ta ăn.



Trong mắt Thịnh Thi Vận phản chiếu khuôn mặt của Lâm Dục, cô ta lại nảy sinh một suy nghĩ điên cuồng, muốn anh luôn ở bên cạnh mình như vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom