• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nữ vương thời thượng 2021 (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • nu-vuong-thoi-thuong-321

Chương 321: Trả thù




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82208.png

Xem ảnh 2
82208_2.png
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát.



Vừa nghe thấy tiếng còi cảnh sát này, cả người Lương Đại Tuệ xụi lơ.



“Ôi, mẹ ơi, này thật đúng là nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.” Trương Ái Nghiên thì thào.



Dì Trương đi tới: “Xe cảnh sát dừng ở bên ngoài, nói muốn tìm cô Lương Đại Tuệ.” “Mợ, cơ hội chỉ có một lần, lần này mẹ không nắm lấy vậy sẽ là sự nhục nhã cả đời, bởi vì cái gọi là sống chết mặc bay, cố lên!” Thịnh Kiêu Dương mỉm cười nhìn Lương Đại Tuệ.




Ở trong căn hộ nào đó, Lương Tiểu Tuệ đang trang điểm cho mình không biết rằng, lúc bà ta còn đang nghĩ phải quét dọn hòn đá vướng chân cho con gái mình như thế nào, “Cái định trong mắt cái gai3trong thịt” của bà ta đã bắt đầu hành động.

Cho nên lúc bà ta nhận được giấy triệu tập của tòa án, bà ta còn trợn tròn mắt.

Sau khi biết là vì chuyện gì, Lương Tiểu Tuệ có cảm giác bị phản bội, bà ta gọi điện thoại cho Lương Đại Tuệ, người kia lại không nghe điện thoại của bà ta.

Lương Tiểu Tuệ ngồi trên ghế sofa, qua một lúc lâu đột nhiên điên cuồng hét to, sau đó điên cuồng đập đồ đạc.

Vì Thịnh Thị Vân phải đi quay quảng cáo, cho nên hai ngày qua không có nhà, khi cô ta biết việc này, Lương Tiểu Tuệ đã bị tạm giam rồi.

Bây giờ trình độ tiếng Trung của cô đã vượt xa ngày xưa, nói một số thành ngữ tục ngữ đều rất xuôi miệng.

Từ Kỳ ngồi bên cạnh Lương2Đại Tuệ nắm chặt lấy tay Lương Đại Tuệ nói: “Mẹ, mẹ đừng vờ ngớ ngẩn, dù người đó là dì nhỏ, mẹ cũng đừng gánh tội cho dì ấy, nếu không cả nhà chúng ta sẽ không thể ngóc đầu lên được, con và Ái Nghiên sắp kết hôn rồi, mẹ đừng quên trong bụng Ái Nghiên còn có cháu của mẹ.” “Kỳ Kỳ nói rất đúng, Đại Tuệ, em hãy vì cái nhà này của chúng ta mà ăn ngay nói thật đi!” Từ Trạch cũng nói.

“Đi thôi, chúng ta đưa mợ ra ngoài, hy vọng sẽ nhanh chóng nhìn thấy mợ trở về.” Thịnh Kiêu Dương đứng dậy.

Ngoại trừ ông cụ Dương cùng An Cảnh và Thẩm Trí Ninh, tất cả mọi người đều đứng dậy tiễn.

Đưa Lương Đại Tuệ lên xe cảnh sát, Thịnh Kiêu Dương bí mật đưa một2chiếc bút ghi âm dài bằng ngón tay cho người ngồi ghế lái phụ, cũng nói: “Đội trưởng Triệu, hy vọng ông có thể điều tra rõ ràng đầu đuôi sự việc, cũng cần phải trả lại trong sạch cho người vô tội.” “Nhất định.” Là người năm đó có tham gia vào việc người phụ nữ có thai nhảy lầu tự sát, Đội trưởng Triệu gật đầu đáp.

Khi người Từ gia nghe thấy, lại cho rằng Thịnh Kiêu Dương đang nói thay cho Lương Đại Tuệ, ngay cả Lương Đại Tuệ cũng tưởng là như thế, cho nên ánh mắt bà ta nhìn Thịnh Kiêu Dương cũng không hề giống như lúc trước.

Trong phòng, công cụ Dương đợi mọi người đều rời khỏi đây, nhìn Thẩm Trí Ninh nói: “Kiều Kiều rất để ý đến việc năm đó bị vu oan, tuy9vẫn luôn suy đoán việc này có liên quan đến người phụ nữ kia, nhưng không tìm được chứng cứ, không ngờ bây giờ đột nhiên có thể xâu chuỗi lại với nhau.” Trong mắt Thẩm Trí Ninh xuất hiện ý cười, cô gái của anh giờ cũng đã trưởng thành là một cô gái độc lập không cần dựa vào anh cũng có thể rửa sạch vết nhơ của bản thân.

Vừa rồi nhìn dáng vẻ cô dùng lời nói từng bước một bố trí bẫy rập dự Lương Đại Tuệ nhảy hố, trong lòng anh lại bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác tự hào.

Từ lúc Thịnh Kiêu Dương mưu tính cho đến khi thực hiện, anh đều không tham gia vào, điều này không chỉ vì cô không nhờ anh giúp đỡ, mà còn vì anh muốn nhìn xem bây giờ cô4có thể làm điều đó như thế nào.

Hiện thực chứng minh, thỏ trắng nhỏ đáng yêu năm đó đã tiến hóa thành hồ ly gian xảo.

Cho nên lúc bà ta nhận được giấy triệu tập của tòa án, bà ta còn trợn tròn mắt.



Sau khi biết là vì chuyện gì, Lương Tiểu Tuệ có cảm giác bị phản bội, bà ta gọi điện thoại cho Lương Đại Tuệ, người kia lại không nghe điện thoại của bà ta.



Lương Tiểu Tuệ ngồi trên ghế sofa, qua một lúc lâu đột nhiên điên cuồng hét to, sau đó điên cuồng đập đồ đạc.



Vì Thịnh Thị Vân phải đi quay quảng cáo, cho nên hai ngày qua không có nhà, khi cô ta biết việc này, Lương Tiểu Tuệ đã bị tạm giam rồi.



Vì sao lúc Thịnh Kiêu Dương bị tố cáo là kẻ chủ mưu, cô không bị bắt giữ hoặc xử lý theo pháp luật, nguyên nhân chủ yếu là vì lúc đó cô còn là trẻ vị thành niên.



Hơn nữa, ông cụ Dương dựa vào quan hệ bồi thường một số tiền lớn cho người nhà của người phụ nữ kia để ém việc này xuống, cho nên tuy Thịnh Kiêu Dương bị mọi người chỉ trích, nhưng cũng không phải chịu sự chế tài của pháp luật.



Bây giờ lại không giống vậy, bản thân Lương Tiểu Tuệ là người trưởng thành, hơn nữa trước sự công kích của cảnh sát, Lương Đại Tuệ và đám người Trương Hữu Quý đều đã khai nhận, nói hết sự thật mọi việc, còn tìm được một số chứng cử chỉ bọn họ mới biết.



Chứng cứ vô cùng xác thực, dù Lương Tiểu Tuệ không hại chết người phụ nữ có thai kia, những nguyên nhân trực tiếp khiến người phụ nữ có thai này nhảy lầu tự sát là do Lương Tiểu Tuệ phái người đến uy hiếp mà tạo thành, cho nên bà ta phải chịu tội danh cố ý gây thương tích cho người khác.



Biết Lương Tiểu Tuệ bị tạm giam, Thịnh Thi Vận cảm giác bầu trời cũng sụp xuống, người mẹ ngày thường luôn bày mưu tính kể cho cô ta bị giam lại, đây thật sự là sấm sét giữa trời quang! Cô ta vội mời luật sư biện hộ cho mẹ, người kia sau khi đến thăm hỏi xong trở về liền nói chuyện này không còn đường thoát, mẹ cô ta chắc chắn phải ăn cơm tù.



Hơn nữa, không chỉ phải ăn cơm tù, còn phải bồi thường một khoản phí tổn thất danh dự cho “Thịnh Kiêu Dương”, vì “Thịnh Kiêu Dương” đã qua đời, khoản tiền bồi thường này sẽ được chuyển cho người giám hộ là Dương Ôn Đình.



Còn Lương Đại Tuệ vì đã đẩy toàn bộ trách nhiệm của việc này lên người Lương Tiểu Tuệ, cho nên bà ta không bị trừng phạt.



Thịnh Thi Vận nhìn căn phòng bừa bộn, đủ để tưởng tượng lúc đó mẹ cô ta đã tức giận đến mức nào.



Cô ta còn chưa nghĩ ra cách cứu mẹ của cô ta, đột nhiên có người ngân hàng tìm tới cửa, nói căn hộ này đã được thế chấp cho ngân hàng, cô ta không thể ở lại đây nữa, nếu cô ta còn chưa thanh toán một triệu tệ phí tổn thất danh dự cho ông cụ Dương, căn hộ này sẽ bị ngân hàng mang đi đấu giá.



Thịnh Thi Vận cảm nhận được sự ác ý của ông trời một cách sâu sắc, vốn cô ta cảm thấy bản thân đã khổ tận cam lai, sắp xoay người giẫm đạp lên Từ Kiều Kiều, vậy mà bây giờ cái gì cũng đã thay đổi.



Giờ khắc này còn tuyệt vọng hơn cả lúc trước bị Thịnh Huân đuổi ra khỏi nhà, bởi vì chỗ dựa của cô ta, cố vấn của cô ta đã bị giam lại, ngay cả căn hộ để đặt chân cũng bị lấy đi, cô ta biến thành một kẻ lang thang không có nhà để về.



Trong tình huống này, người đầu tiên Thịnh Thi Vận nghĩ tới là Lâm Dục.



Cô ta gọi cho Lâm Dục, khóc đến vô cùng đau lòng.



Người hiền lành như Lâm Dục nghe tiếng khóc của cô ta nhất thời mềm lòng, hỏi cô ta ở đâu, đến tìm cô ta.



Lúc này Thịnh Thi Vận đã ở trong khách sạn rồi.



Khi tiếng gõ cửa vang lên, Thịnh Thi Vận vội lao ra cửa, mở cửa, sau khi nhìn thấy Lâm Dục đứng ngoài cửa, nhào thẳng vào lòng anh khóc lớn lên.



“Anh Lâm Dục, mẹ em bị bắt rồi.” Cô ta khóc lóc nói.



Lâm Dục hơi ngạc nhiên, “Vì sao?” Thịnh Thi Vận không trả lời, vì cô ta cũng không biết phải nói thế nào, chẳng lẽ ăn ngay nói thật? Như thế Lâm Dục sẽ đối xử với cô ta và mẹ của cô ta như thế nào? Thế là, cô ta đành phải ra vẻ khóc đến không dùng được.



Vì không biết quá trình và nguyên nhân hậu quả của việc này, cho nên Lâm Dục cũng không an ủi gì thêm, anh chỉ hỏi Thịnh Thi Vận: “Tại sao không về nhà?” “Nhà của bọn em đã thế chấp cho ngân hàng, không thể về ở.” Thịnh Thi Vận nghẹn ngào.



Lâm Dục hơi giật mình, hoàn toàn không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng an ủi Thịnh Thi Vận, hỏi cô ta có gì cần giúp đỡ không.



Thịnh Thị Vân muốn nói lại thôi.



“Nói đi, nếu anh giúp được chắc chắn sẽ giúp em.” Lâm Dục nói.



Thịnh Thị Vân vội nói: “Ngân hàng nói phải bồi thường một triệu tệ, nhưng em không có nhiều tiền như vậy.” Lâm Dục gật đầu, “Được, anh cho em.” Thịnh Thị Vân nín khóc mỉm cười, ôm chặt Lâm Dục, biết ơn nói: “Anh Lâm Dục, vẫn là anh tốt nhất.” “Vậy bây giờ em có thể nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì không? Vì sao dì lại bị bắt, vì sao căn hộ của hai người bị thể chấp cho ngân hàng?” Lâm Dục hỏi.



Nghe thấy Lâm Dục nhất định phải truy hỏi ngọn nguồn, Thịnh Thi Vận đảo mắt, nửa thật nửa giả nói: “Anh Lâm Dục, em đã từng nói với anh, chị của em từng dùng tiền thuê người uy hiếp tình nhân ở bên ngoài của cha em, tình nhân đang mang thai này bị kích thích liền nhảy lầu tự sát, nhưng bây giờ không biết đã xảy ra chuyện gì, việc này lại bị đẩy lên người mẹ em.



Anh Lâm Dục, mẹ em thật sự vô tội, anh phải tin tưởng em!” Lâm Dục hơi nhíu mày, hỏi tiếp: “Đã qua nhiều năm như vậy, vì sao đột nhiên việc này lại bị đẩy lên người mẹ em?” Thịnh Thi Vận cắn môi dưới: “Việc này có ông ngoại của chị gái em nhúng tay vào, cũng là ông ta muốn số tiền một triệu tệ này.” “Ông ngoại của Kiều Dương?” Lâm Dục giật mình.



“Đúng, số tiền một triệu tệ mà em vừa vay anh cũng là ông ta muốn, nói bồi thường phí tổn thất danh dự gì đó cho chị gái.” “Phí tổn thất danh dự? Nói cách khác nỗi oan của Kiều Dương được rửa sạch rồi hả?” Ánh mắt Lâm Dục sáng lên, anh cũng từng nghe việc lúc Thịnh Kiêu Dương còn nhỏ dùng tiền thuê người đến uy hiếp tình nhân của cha khiến người phụ nữ có thai kia nhảy lầu tự sát.



Lúc trước, tuy anh có lòng muốn giúp giải thích vài câu, nhưng không có chứng cứ để nói chuyện cho Kiều Dương, cho nên vẫn luôn giữ yên lặng.



“Không biết ông ngoại của chị đã làm cái gì, chẳng những đẩy việc kia lên đầu của mẹ em, còn đòi bồi thường tiền.



Anh Lâm Dục, hay là em đi quỳ xuống cầu xin ông ta, cầu xin ông ta cho mẹ em một con đường sống, cái chết của chị không liên quan gì đến bọn em, vì sao ông ta cứ gây khó khăn cho em và mẹ hết lần này đến lần khác chứ!” Thịnh Thi Vận khóc lóc.



Lâm Dục hơi khó khăn, anh cũng biết về ông ngoại của Kiều Dương, cũng biết đó là một ông lão khôn ngoan, có lẽ sẽ không làm việc bẩn thỉu? Nhìn Thịnh Thi Vận trước mắt khóc đến đau lòng, Lâm Dục cảm thấy đau lòng, đột nhiên anh nghĩ tới, Kiều Kiều là người trong cuộc chắc chắn cũng biết đầu đuôi chuyện này, anh giật mình, định tự đi hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom