• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nữ vương thời thượng 2021 (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • nu-vuong-thoi-thuong-316

Chương 316: Tính toán




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82203.png

Xem ảnh 2
82203_2.png
Từng trang từng trang, cô bắt đầu đọc từ trang đầu tiên với giọng điệu nhẹ nhàng.



Nhân viên chăm sóc đang chơi điện thoại cũng nghe đến mê mẩn rồi.



Tiếng chân vang lên ở cửa ra vào, mỗi lúc một gần.



Giọng nói đang đọc nhật ký cũng im bặt.




“Trước kia, lúc oán trách ông ta nhất, em cũng không muốn ông ta chết.” Xuyên qua cửa sổ xe Thịnh Kiêu Dương nhìn bệnh viện càng ngày càng xa.

“Con người luôn phải chết, đối với ông ta mà nói, đây có lẽ là một sự giải thoát.” Thẩm Trí Ninh an ủi.

Thịnh Kiêu Dương thở dài.

Đây có lẽ là một lý do rất quan trọng tại sao mọi người muốn tìm một người bạn đời, không phải vì3nối dõi tông đường, mà sau khi người thân thiết nhất của bạn qua đời, ít nhất sẽ có người giúp bạn chống đỡ sống tiếp.

Họ về đến nhà, lúc này ông cụ Dương vẫn chưa nghỉ ngơi, ông cụ đang lật xem album ảnh.

Thịnh Kiêu Dương quay lại, thấy là Thẩm Trí Ninh, ánh mắt của cô mới thả lỏng.

“Không còn sớm nữa, về nhà thôi.” Thẩm Trí Ninh đi đến bên cạnh cô, giơ tay nhẹ nhàng khoác lên vai cô.

Quay lại nhìn Thịnh Huân nằm ở trên giường vẫn không có tiếng động gì, Thịnh Kiêu Dương đóng quyển nhật ký lại, đứng dậy.

“Ngày mai tôi lại đến thăm ông.” Thịnh Kiêu Dương nói với Thịnh Huân.

Cô cũng không quan tâm Thịnh Huân có nghe2thấy hay không, nói xong thì cùng Thẩm Trí Ninh rời khỏi phòng bệnh.

Nhìn thấy Thịnh Kiêu Dương trở về, ông cụ Dương cũng không ngẩng đầu lên: “Về rồi hả?” “Ông ngoại, ông đang xem gì thế?” Thịnh Kiêu Dương đi qua đó.

“Ảnh chụp trước kia.“.

Thịnh Kiêu Dương đi qua, lẳng lặng rúc vào bên cạnh ông cụ Dương, cùng ông cụ xem ảnh chụp.

“Đây là ảnh chụp khi cháu ba tuổi, mẹ cháu chụp lúc cháu đang vẽ tranh, đây là ảnh mẹ cháu chụp lúc cháu đang cưỡi trên lưng của cha cháu...” Ông cụ Dương chỉ từng bức ảnh một.

Nhìn những bức ảnh trong album ghi lại những khoảnh khắc tốt đẹp nhất, tâm trạng của Thịnh Kiêu Dương thật sự rất khó diễn2tả được.

“Ảnh chụp trước kia.“.



Thịnh Kiêu Dương đi qua, lẳng lặng rúc vào bên cạnh ông cụ Dương, cùng ông cụ xem ảnh chụp.



“Đây là ảnh chụp khi cháu ba tuổi, mẹ cháu chụp lúc cháu đang vẽ tranh, đây là ảnh mẹ cháu chụp lúc cháu đang cưỡi trên lưng của cha cháu...” Ông cụ Dương chỉ từng bức ảnh một.



Nhìn những bức ảnh trong album ghi lại những khoảnh khắc tốt đẹp nhất, tâm trạng của Thịnh Kiêu Dương thật sự rất khó diễn tả được.



Chờ xem hết album ảnh, ông cụ Dương nhìn Thịnh Kiêu Dương: “Tình hình của Thịnh Huân thế nào?” “Hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể ra đi trong giấc ngủ.” Ông cụ9Dương im lặng, thở dài một hơi, sau đó bảo Thịnh Kiêu Dương đi nghỉ ngơi.



Sau khi rửa mặt, nằm ở trên giường, trong đầu Thịnh Kiêu Dương không thể kiềm chế được nhớ đến hình ảnh Thịnh Huân nằm ở trên giường bệnh.



Lúc tâm trạng đang vô cùng buồn bực, cô nhận được điện thoại quốc tế của Lâm Na.



“Kiều Kiều, cậu đã ngủ chưa? Mình không làm phiền cậu chứ?” Giọng nói của Lâm Na vang lên trong điện thoại.



“Vẫn chưa, mình không ngủ được.” Thịnh Kiêu Dương rầu rĩ nói.



“Cậu cũng mất ngủ à? Gần đây gặp phải chuyện gì phiền lòng sao?” “Mỹ Nữu, mình...



cha mình sắp chết.” Đầu bên kia hơi yên tĩnh lại, “Sao thế? Không phải trước kia còn rất tốt sao?4Lúc trước còn nghe nói ông ta mua tranh của cậu mà.” “Đúng vậy, nhưng bây giờ...



Ông ta đã bị ung thư gan giai đoạn cuối rồi.” “...



Cậu nên nghĩ thoáng ra một chút.”



Thịnh Kiêu Dương ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nói sang chuyện khác: “Cậu có thời gian rảnh rồi hả?” “Kiều Kiều, mình nghĩ.” Đầu bên kia đột nhiên dừng lại, không nói tiếp nữa.



“Sao thế?”



“Không có gì, ha ha, mình đang muốn nói mình nhớ cậu lắm, nhưng đột nhiên lại cảm thấy lời nói này rất buồn nôn, cho nên không nói nữa.” Thịnh Kiêu Dương mỉm cười, cho rằng Lâm Na đang cố ý chọc cô cười, cô không nhịn được mà trêu chọc: “Ừ, đừng nói những lời này với mình, nói với George nhà cậu là được rồi.” Lâm Na mỉm cười, nhưng tiếng cười không còn thoải mái như trước nữa, không biết có phải vì qua điện thoại nên bị khác đi không.



“Không phải lúc trước cậu nói muốn sớm sinh con sao? Sao vậy, đột nhiên gọi điện thoại cho mình là muốn báo tin vui cho mình sao?” “Có lẽ kế hoạch sinh con phải trì hoãn một hai năm rồi.” Thịnh Kiêu Dương nhướng mày, “Sao thế, cậu lại nhận bộ phim bom tấn gì rồi hả?” “Không, công ty của George xảy ra chút chuyện, bọn mình quyết định tạm thời không sinh con, chờ tất cả chuyện rắc rối qua đi rồi lại lên kế hoạch.” “Xảy ra vấn đề? Có lớn không? Cần mình giúp đỡ không?” “Không sao, chỉ là một tranh chấp kinh tế nhỏ thôi, bọn mình có thể giải quyết được.” “Ừ, được rồi, nếu có chuyện gì cần mình giúp thì cậu chắc chắn phải nói đó.” “Được rồi, bên cậu cũng không còn sớm nữa, cậu nhanh ngủ đi, hôm nào đó chúng ta lại trò chuyện tiếp.” Sau khi tắt máy, Thịnh Kiêu Dương nhìn điện thoại, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được, cô dứt khoát không nghĩ nữa.



Cô nằm xuống muốn chìm vào giấc ngủ, nhắm mắt lại nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.



Thể là cô gửi tin nhắn cho Thẩm Trí Ninh: “Em không ngủ được.” Bên kia không trả lời.



Thịnh Kiêu Dương hơi mất mát, nghĩ rằng Thẩm Trí Ninh đã ngủ rồi.



“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa không nhẹ không nặng vang lên.



Lúc đầu Thịnh Kiêu Dương tưởng rằng chỉ là ảo giác, cô ném điện thoại qua một bên xoay người đổi tư thể xem có thể ngủ được không, nhưng lại nghe thấy ba tiếng gõ cửa nữa.



Trong nhà cũng chỉ có mấy người, lúc này chắc chắn ông ngoại đã đi ngủ, không phải An Cảnh gõ cửa vậy cũng chỉ có thể là dì Trương thôi.



Cô đi ra mở cửa, đang muốn hỏi có chuyện gì, sau đó nhìn thấy Thẩm Trí Ninh đứng ở cửa ra vào.



Cô nhiên mở to hai mắt.



Thẩm Trí Ninh mặc áo ngủ, bên ngoài còn khoác một cái áo choàng dài, anh bước tới ôm eo Thịnh Kiêu Dương, sau đó xoay tay đóng cửa lại, cúi đầu nhìn cô, nghiêm trang nói: “Nguyên nhân em mất ngủ là vì em thiểu một cái gối ôm hình người, cho nên anh tới đây.” Sau khi nghe lời nói của anh, Thịnh Kiêu Dương lại cảm thấy trong lòng thoải mái hơn, rất ấm áp.



“Cảm ơn anh đã đến đây, anh chàng gối ôm của em.” Cô cũng nghiêm túc đáp lời.



Thẩm Trí Ninh tiện tay treo áo khoác lên kệ áo, ôm Thịnh Kiêu Dương đi đến giường.



Bên cạnh có thêm một người ấm áp dễ chịu, Thịnh Kiêu Dương nghiêng người vùi mặt vào trong cổ của anh, tay cũng khoác lên trên eo của anh, ngửi mùi sữa tắm cỏ cây thơm ngát ở trên người anh, cả người đều thả lỏng.



Đúng là thiếu một chiếc gối ôm hình người...



Trước khi ngủ, trong đầu Thịnh Kiêu Dương hiện ra một câu nói như vậy.



Bọn họ ngủ thiếp đi, nhưng có người lại không ngủ.



Trong một căn hộ nào đó, phòng khách vẫn còn sáng đèn.



Thịnh Thị Vân đang gào vào điện thoại: “Một người lớn như vậy sao lại không tìm thấy?” “Đã tìm tất cả những nơi mà anh ta có thể đến, đúng là không tìm được người.” Trong điện thoại vang lên một giọng nam.



“Nếu anh không tìm được người, vậy cũng không cần lấy tiền nữa.” Thịnh Thị Vân vứt thẳng điện thoại xuống đất đánh “Cạch” một tiếng.



“Muốn nổi giận cũng không cần trút giận với điện thoại.” Lương Tiểu Tuệ ngồi đối diện nói.



Vẻ mặt Thịnh Thi Vận rất khó coi, cô ta nói: “Con cũng không muốn trút giận với điện thoại, nhưng một người hai người đều cầm tiền mà không làm việc, thật sự muốn giết bọn họ!” “Không tìm được tên săn ảnh kia sao?” Vừa nghe thấy cái từ “tên săn ảnh” này, vẻ mặt Thịnh Thi Vận càng khó coi hơn, muốn ném đồ nhưng điện thoại đã ném đi rồi, cô ta liền cầm gối ôm trên sofa lên ném đi, ném hết rồi mới thở hổn hển nói: “Cái tên chết tiệt kia lấy của con một trăm ngàn tệ, đã đồng ý sau khi quay được video sẽ đăng chuyện này lên, bây giờ còn không tìm được cả bóng ma, tốt xấu gì cũng phải gửi video cho con chứ!” “Có phải là anh ta lấy được nhiều tiền hơn từ đối phương, sau đó bị bịt miệng không?” Điều này cũng có khả năng, có thể tên săn ảnh dùng cái video kia đi dọa nạt, sau đó cầm được nhiều tiền hơn liền chạy mất dạng, tránh cho bị cô ta tìm đến gây rắc rối.



Sắc mặt Thịnh Thi Vận vô cùng khó coi, dù là ai bỏ ra một khoản tiền không nhỏ lại đổ xuống sông xuống biển như vậy thì cũng sẽ thấy nhức nhối.



“Video kia cũng không thể nói rõ được điều gì, con phải ác hơn nữa.” Lương Tiểu Tuệ nói.



“Mẹ, con nên làm như thế nào?” Lương Tiểu Tuệ trầm tư một lát: “Con nghĩ cách xuất hiện ở trước mặt cô ta, nhất định phải sớm gọi người đứng bên cạnh ghi hình, sau đó con tát cô ta một cái, cô ta chắc chắn sẽ đánh lại, đến lúc đó quay được hình ảnh cô ta đánh con, sau đó dùng thân phận của con để công bố việc cô ta là con gái riêng, người khác chắc chắn sẽ đứng về phía con.” Đôi mắt Thịnh Thi Vận sáng lên, cô ta gật đầu đồng ý: “Được, vậy dùng cách này đi.” “Cô ta nổi tiếng như vậy vừa lúc để con đạp lên, một đứa con gái của kẻ thứ ba lại phách lối dám đánh con gái vợ cả, con xem còn ai thích cô ta nữa! Nhận chuyện này chắc chắn sẽ có rất nhiều người biết đến con.” Sắc mặt Thịnh Thi Vận tốt hơn, càng nghĩ càng thấy kế hoạch này rất hoàn mỹ.



“Đúng rồi, đừng làm trong phòng bệnh, con tiện nhân mưu mô này đã lắp máy giám sát trong phòng bệnh rồi.” Lương Tiểu Tuệ nhắc nhở.



Bây giờ bà ta chỉ cần vừa nhớ đến chuyện ban sáng liền nôn ra máu, vốn bà ta cũng không phải người nóng nảy như vậy, nhưng trong lòng bà ta thật sự rất hận, đến mức bị sự hận thù làm cho đầu óc choáng váng, chỉ muốn sảng khoái nhất thời.



Có kế hoạch rồi, tâm trạng Thịnh Thi Vận mới bình tĩnh một chút, cô ta bật tivi, muốn xem tivi rồi đi ngủ, không ngờ vừa bật lên lại thấy một khuôn mặt quen thuộc.



Trên màn hình tivi, một người phụ nữ mặc trang phục diễm lệ đang cao cao tại thượng nhìn người đang bị hai bà tử ép quỳ xuống đất, vẻ mặt khinh thường, liếc nhìn một cô gái khác ngồi ở phía dưới bên phải: “Cẩn phi, người của ngươi ăn cắp đồ trong cung của ta, phải chịu tội gì?” Thịnh Thị Vân ném thẳng điều khiển từ xa ở trong tay vào màn hình tivi, trên màn hình xuất hiện vết nứt, cô ta hung hăng nói: “Từ Kiều Kiều, tạo sẽ khiến mày nổi tiếng như thế nào, sẽ bị mọi người phỉ nhổ đến chết như thế.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom