• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nữ vương thời thượng 2021 (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • nu-vuong-thoi-thuong-274

Chương 274: Bản chính và hàng sơn trại*




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81632.png

Xem ảnh 2
81632_2.png
Từ lần gặp mặt trước đến bây giờ cũng hơn mấy tháng, sau Tết Thịnh Kiêu Dương cơ bản đều quay phim, cũng không nhận quảng cáo, cho nên đây coi như là lần gặp mặt đầu tiên trong năm nay



“Hả? Kiều Kiều, cô không dẫn theo nam thần Cố à?” Tống Yên nhìn thấy Thịnh Kiêu Dương thì thò đầu nhìn ra sau hỏi thăm



Lúc trước tất cả mọi người là người mới, lại cùng một công ty, lúc ở chung cũng khá thoải mái



“Tối nay anh ấy còn có cảnh quay.” “Tới đây nào, ngồi xuống lại nói.” Trương Việt kêu lên




Từ sau khi “Giải cứu bạn trai nghiện net” nổi tiếng, mấy diễn viên chính đều lọt vào tầm mắt của mọi người, tài nguyên cũng bắt đầu tốt hơn, bây giờ mỗi người đều3diễn vai có tỉ suất xuất hiện khá nhiều trong đoàn làm phim

Trương Việt thì khỏi cần phải nói, anh ta vốn đã có sự nổi tiếng nhất định, bây giờ cũng đã bước vào hàng ngũ chàng trai trẻ nổi tiếng

“Hình như đã lâu rồi nam thần Cố không quay phim truyền hình, mấy năm qua anh ấy chỉ làm phim

Thật sự rất chờ mong, anh ấy trên phim đều rất đẹp trai!” “Đúng vậy, đúng vậy, rất khí chất, không hổ danh là nam thần!” “Này này, hai người đủ rồi đó, hãy chú ý một chút, ở đây còn có những người đàn ông khác đấy.” Trương Việt cố ý nói

“Đúng thế, đúng thế.” Người lúc trước diễn vai bạn cùng phòng của Trương Việt cũng hùa theo

“Đính hôn rồi, chẳng phải việc kết hôn cũng2là chuyện đương nhiên sao, người này thật sự xảo quyệt

Nữ thần, cô có muốn nghĩ lại chút không, cô còn trẻ như vậy, vừa mới bắt đầu bước vào khu rừng rộng lớn này, sao lại chịu treo trên cây, chẳng may đây là một gốc cây già xiêu vẹo thì sao?” Người nói chuyện hài hước như thể chính là Trình Phong bên cạnh Trương Việt, ở trong bộ phim anh ta diễn vai bạn cùng phòng hài hước của nam chính, cùng với Thi Di được gọi là nhóm hai tên dở hơi

“Được rồi, Trình Phong, anh dám nói người ta là gốc cây già xiêu vẹo

Kiều Kiều, sau này cô kết hôn đừng mời anh ta.” Uông Thi Di nói

“Tôi chỉ nói chẳng may, chẳng may! Nhưng có thể lọt vào mắt của Nữ thần, vậy2chắc chắn là cây lớn che trời.” Trong lúc trêu ghẹo lẫn nhau mọi người đã ăn hết một bàn đồ ăn

Tất cả mọi người mỉm cười, cứ như được quay lại lúc quay phim, không khí trở nên rất tốt đẹp

“Chờ một chút, tôi phát hiện ra một bí mật.” Uông Thi Di đảm nhận vai trò người bạn cùng phòng hài hước của nữ chính trong “Giải cứu bạn trai nghiện” net đột nhiên giơ một ngón tay lên lắc lắc, hấp dẫn sự chú ý của mọi người

Cô ấy thích ngồi bên cạnh Thịnh Kiêu Dương, bởi vì trong phim có quan hệ tốt, bên ngoài cũng khá thân thiết, nên cầm tay Thịnh Kiêu Dương giơ lên, vẻ mặt hớn hở: “Bí mật lớn như vậy mà mọi người không phát hiện ra à? Vẫn9là ánh mắt của tôi tốt nhất.”

Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào tay của Thịnh Kiêu Dương, không chú ý còn đỡ, vừa chú ý gần như bị choáng váng bởi chiếc nhẫn sáng long lanh ở trên tay

“Ôi chao!” “Tình huống như thế nào? Nữ thần của tôi, cô bị người đàn ông khác cướp đi lúc nào vậy?” “Trời ạ, tôi cảm giác mình đã tụt hậu cả một thế kỷ.” Trương Việt ngạc nhiên nhìn chiếc nhẫn này, sau đó cũng tham gia vào trò vui: “Chuyện lớn như vậy sao lại không có động tĩnh nào chứ?” “Cũng không phải kết hôn, tính là việc lớn gì chứ.” Thịnh Kiêu Dương bật cười

Nữ thần, cô có muốn nghĩ lại chút không, cô còn trẻ như vậy, vừa mới bắt đầu bước vào4khu rừng rộng lớn này, sao lại chịu treo trên cây, chẳng may đây là một gốc cây già xiêu vẹo thì sao?” Người nói chuyện hài hước như thể chính là Trình Phong bên cạnh Trương Việt, ở trong bộ phim anh ta diễn vai bạn cùng phòng hài hước của nam chính, cùng với Thi Di được gọi là nhóm hai tên dở hơi



“Được rồi, Trình Phong, anh dám nói người ta là gốc cây già xiêu vẹo



Kiều Kiều, sau này cô kết hôn đừng mời anh ta.” Uông Thi Di nói



“Tôi chỉ nói chẳng may, chẳng may! Nhưng có thể lọt vào mắt của Nữ thần, vậy chắc chắn là cây lớn che trời.” Trong lúc trêu ghẹo lẫn nhau mọi người đã ăn hết một bàn đồ ăn



“Đi thôi, đi thôi, chúng ta đến quán bar đi!” Tất cả mọi người đứng dậy đi ra ngoài, vừa cười vừa nói, rất là vui vẻ



Một nhóm người rời khỏi phòng, theo hành lang đi ra bên ngoài



Đúng lúc cánh cửa một căn phòng mở ra, có người bước ra



“Lâm Dục?” Thịnh Kiêu Dương ngạc nhiên gọi



Lâm Dục nghe được giọng nói quen thuộc, nhìn theo hướng phát ra, lúc nhìn thấy Thịnh Kiêu Dương, đầu tiên anh vui vẻ, sau đó lại như nhớ ra cái gì đó, nhìn ra sau lưng vội vàng khép cửa lại, lúc này mới chào hỏi Thịnh Kiêu Dương: “Kiều Kiều.” “Sao anh lại ở đây?” Thịnh Kiêu Dương liếc nhìn cánh cửa sau lưng anh



Lâm Dục hơi mất tự nhiên, anh nhìn đám người bên cạnh Thịnh Kiêu Dương: “Gặp một người bạn, mọi người ăn cơm xong rồi hả?” “Ừ, chuẩn bị đi chơi.” “Vậy đi chơi vui vẻ nhé.” Lâm Dục dịu dàng nói



Thịnh Kiêu Dương gật đầu với anh, cùng đám người Trương Việt tiếp tục đi về phía trước, mới đi được mấy bước, liền nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc: “Anh Lâm Dục, anh đang nói chuyện với ai vậy?” Thịnh Kiêu Dương dừng lại, quay lại nhìn, đột nhiên đồng tử của cô co rụt lại, vẻ mặt không thay đổi hỏi: “Cô là Thịnh Thi Vận?” Người đứng phía sau Lâm Dục có một mái tóc xoăn gợn sóng, khuôn mặt xinh đẹp, vừa nhìn hai mắt đã tỏa sáng



Thế nhưng! Đây từng là dáng vẻ cổ nhìn thấy mỗi ngày ở trong gương



Không đúng, người trước mặt chỉ có thể nói giống tám phần, thần thái vẫn có chênh lệch.



Lâm Dục thầm sốt ruột, lo lắng nhìn Thịnh Kiêu Dương, khẽ gọi: “Kiều Kiều.” Thịnh Kiêu Dương xoay người đi trở về, nhìn chằm chằm người đứng sau anh ta, cười như không cười nói: “Lâm Dục, người bạn mà anh muốn gặp chính là cô ta?” Lâm Dục có vẻ khó xử



“Cô là gì của anh Lâm Dục, anh ấy muốn gặp tôi thì gặp, cô quản được à?” Thịnh Kiêu Dương đánh giá từ trên xuống dưới, cười nhạo: “Thịnh Thi Vận, không ngờ có một ngày cô sẽ sửa mặt thành người mà cô ghét nhất.” “Kiều Kiều, Thi Vận, cô ấy chỉ, chỉ...” Lâm Dục cũng không biết phải nói đỡ như thế nào



Thịnh Thi Vận giơ tay ôm cánh tay của Lâm Dục: “Anh Lâm Dục, anh không cần giải thích với người ngoài, em muốn chỉnh thành dáng vẻ gì đều là tự do của em.” Thịnh Kiêu Dương khẽ nhướng mày, Thịnh Thi Vận này đã tiến bộ hơn không ít, cô quay sang nhìn Lâm Dục, trêu chọc: “Lâm Dục, có phải anh nhìn thấy khuôn mặt này liền mềm lòng không? Không phải anh muốn tìm cô ta làm thế thân chứ?”



Lâm Dục bị sốc, anh ta giơ tay kiên quyết đẩy Thịnh Thi Vận ra: “Kiều Kiều, không có ai có thể thay thế được...” em



“Anh Lâm Dục?” Thẩm Trí Ninh đau lòng nhìn Lâm Dục.



Lâm Dục nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, có một khoảnh khắc thấy bối rối



Thịnh Thi Vận thấy Lâm Dục ngây người, trong lòng vui vẻ, dù mang dáng vẻ của người mà cô ta ghét nhất thì đã sao, chỉ cần đạt được mục đích, cô ta sẽ không ngần ngại! Đột nhiên, một bàn tay đưa qua nắm cằm của Thịnh Thi Vận



Chủ nhân của bàn tay này chính là Thịnh Kiêu Dương



“Đã muốn bắt chước thì phải bắt chước giống một chút, đừng làm ra vẻ mặt như thế, làm người ta ghê tởm.” Thịnh Kiêu Dương khinh miệt, liếc nhìn Lâm Dục rồi xoay người tụ họp với đám người định rời đi



Thịnh Thi Vận siết chặt nắm đấm, phát hiện thì ra trên đời này còn có người làm cô ta chán ghét hơn cả Thịnh Kiêu Dương



Từ Kiều Kiều! Chính Từ Kiều Kiều này đã làm hại cô ta và mẹ của cô ta bị đuổi ra khỏi nhà, sớm muộn gì cũng có một ngày cô ta trả thù lại



Lâm Dục vẫn đang ngẩn ngơ nhìn bóng lưng Thịnh Kiêu Dương rời đi



Đám người đi vào một quán bar tìm một chỗ rộng rãi có ba dãy ghế dài ngồi xuống



“Kiều Kiều, sao vừa rồi tôi lại nghe thấy hai chữ “sửa mặt”, cô gái đẹp kia đã phẫu thuật chỉnh hình à?” Uông Thị Di tò mò hỏi



Thịnh Kiêu Dương nhếch khóe môi, cười lạnh: “À, bắt chước bừa thôi.” Chỉnh mặt giống thì thế nào chứ? Tính cách quyết định vận mệnh



Người có tầm nhìn hạn hẹp như Thịnh Thi Vận được một người mẹ có tầm nhìn hạn hẹp nuôi dưỡng thành kiểu người không phóng khoáng thể kia, trái lại cô



muốn nhìn xem, Thịnh Thị Vân sẽ đạt được thành tựu gì! “Bắt chước bừa? Cô nói là chỉnh lại dựa theo dáng vẻ của người khác sao?” Tống Yên ngạc nhiên hỏi



“Oa, cô ta dựa theo mà cũng có thể xinh đẹp như vậy, chẳng phải người bị cô ta mô phỏng sửa mặt theo càng xinh đẹp hơn sao?” “Kiều Kiều, cô biết bản chính sao? Cô ấy cũng là người trong giới của chúng ta sao?” “Trình Phong, anh đừng đùa, bản chính gì chứ, tôi còn sơn trại đấy!” Trình Phong bĩu môi: “Người vừa rồi không phải là hàng nhái à, tôi nói người đẹp kia đẹp thì đẹp thật nhưng không có khí chất gì, thật đáng tiếc, không ngờ lại là một cô gái phẫu thuật thẩm mỹ.”



“Ha ha, Trình Phong, sao tôi nghe thấy lời nói này của anh lại chói tai thể chứ, cô gái phẫu thuật thẩm mỹ thì sao? Tôi cũng làm mũi này, anh có ý kiến gì với tôi hả?” Uông Thi Di cãi lại



“Đúng đấy, tôi còn cắt mắt hai mí này!” Tống Yên hùa theo



“Tôi thật sự bị oan mà! Tôi chỉ nói cô gái vừa rồi thôi, không nói mấy cô mà.” Trình Phong rất bất đắc dĩ



“Không được, anh bị phạt rượu.” “Được được được, phạt rượu thì phạt rượu, tôi tự phạt ba ly.” Trình Phong rất sảng khoái uống rượu, uống rượu xong cũng quên mất câu hỏi của mình, trái lại kêu gào mọi người cùng nhau đến chơi game



Sau khi chơi hết mình, mỗi người đều tự gọi trợ lý của mình đến, về khách sạn



Thịnh Kiêu Dương cũng hơi say, nếu không có Tằng Hoan đỡ, có lẽ cô đã đi đường theo kiểu con rắn rồi



“Kiều Kiều, đợi một chút, chị mở cửa cho em.” Một tay Tằng Hoan giữ chặt Thịnh Kiêu Dương, tay còn lại tìm thẻ phòng ở trong túi, tìm cả nửa ngày cũng không tìm được



Tằng Hoan vội đến mức trên trán đổ mồ hôi, vội đỡ Kiều Kiều dựa vào tường, dùng hai tay tìm kiếm trong túi



“Chị đang làm gì vậy? Sao còn chưa mở cửa!” Thịnh Kiêu Dương lảo đảo



“Kiều Kiều, em đừng nhúc nhích, chị sẽ tìm thẻ phòng ngay.” Cuối cùng Tằng Hoan cũng tìm được thể phòng trong ngăn kép, khẽ thở phào định mở cửa, lại nghe tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc”, cô quay sang nhìn thì thấy Kiều Kiều sâu rượu online đang gõ cửa phòng bên cạnh



“Kiều Kiều, sai rồi, là phòng này, em đang gõ cửa phòng nam thần của chị, chắc anh ấy còn chưa...” Hai chữ “trở về” còn chưa nói ra, cánh cửa phòng bên cạnh đã mở ra, sau đó người đang gõ cửa ngã thẳng vào trong cánh cửa



“Kiều Kiều!” Tằng Hoan kêu lên



Một giây sau, Kiều Kiều sắp ngã sấp xuống đã được người ta đỡ lấy rồi



Cố Châu mặc áo ngủ kịp thời đưa tay ra đỡ Thịnh Kiêu Dương



“Cô ấy uống say à?” Cổ Châu cúi đầu nhìn người đang được mình đỡ



“Cảm ơn nam thần, Kiều Kiều đi gặp mặt bạn bè, chơi rất vui vẻ nên uống hơi nhiều.” Tằng Hoan vội vàng bước tới đỡ, nhưng rõ ràng cô ấy không đủ sức



“Được rồi, cô mở cửa đi, tôi đỡ cô ấy vào phòng.” Cố Châu rút thẻ phòng của mình ra, đỡ con sâu rượu lơ mơ đi theo sau lưng Tằng Hoan, đi vào căn phòng bên cạnh



Phía chếch đối diện có một bàn tay cầm điện thoại rụt vào trong phòng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom