• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nữ vương thời thượng 2021 (5 Viewers)

  • chap-238

Chương 238: Đến lúc rồi




80376.png

80376_2.png
Đương nhiên Giám đốc Mir cũng nhận ra cô đang mặc quần áo của thương hiệu nhà mình, nụ cười trên mặt ông ta càng chân thành hơn, cô gái phương Đông này thật đúng là hiểu chuyện, từ một điểm này đủ để thấy đối phương là một người coi trọng chi tiết, điểm này rất tốt, rất tốt.



“Hai người đi ăn chút điểm tâm trước đi.” Giám đốc Mir nói.



“Được, ông cứ làm việc của mình đi.” Thẩm Trí Ninh khẽ gật đầu.



Thịnh Kiêu Dương cũng mỉm cười với Giám đốc Mir, cùng Thẩm Trí Ninh đi đến khu để điểm tâm.



“Em thật sự hơi đói.” Thịnh Kiêu Dương nói.



Thẩm Trí Ninh liền đưa cho cô một đĩa điểm tâm.



Nhìn ra xung quanh, mọi người chỉ cầm ly rượu, chỉ có Thịnh Kiêu Dương ăn điểm tâm.



“Ừ, bánh macaron này khá ngon.” Thịnh3Kiêu Dương cầm một miếng đưa đến trước môi Thẩm Trí Ninh.



Bữa tiệc hôm nay chỉ mời một số người trong giới thời trang, nhưng không bao gồm người trong nhà, cho nên chỉ có bọn họ là một cặp đôi.



Do đó, những người đang âm thầm đánh giá đều bị nhét một miếng thức ăn cho chó.



Mãi mới chờ được đến lúc Giám đốc Mir nói chuyện xong với những người khác, nữ ngôi sao người Hoa bước tới chào hỏi: “Chào ngài! Ngài Mir.”



Giám đốc Mir nhìn kỹ người phụ nữ trước mặt một chút, khuôn mặt phương Đông luôn khiến người ta khó nhớ kỹ như vậy, nhưng hôm nay cũng không mời nhiều người, ông ta nhớ ra vị này là người phát ngôn trước đây của khu vực Trung Quốc, Khúc Mân.



“Ngài Mir, tôi rất xin lỗi vì lịch trình2có vấn đề nên sáng nay không thể xem buổi trình diễn thời trang, tôi vô cùng xin lỗi vì điều này.” Khúc Mân cúi xuống vô cùng khiêm tốn nói.



“Không sao.” Giám đốc Mir cũng không coi trọng vấn đề này, buổi trình diễn thời trang này cũng không phải cho cô ta xem, cô ta tới hay không cũng không quan trọng.



“Cảm ơn ngài đã hiểu cho.” Khúc Mân lại cúi xuống.



Giám đốc Mir đang định rời đi, lại nghe Khúc Mân nói: “Ngài Mir, hóa ra là ngài mời Từ Kiều Kiều à, tôi còn nói sao bây giờ cô ta đã bị phía trên phong sát, nhưng vẫn chưa xuất hiện để tranh cãi.”



Khúc Mân nói tiếng Anh khá trôi chảy, cộng thêm cô ta đã lặp đi lặp lại câu này ở trong đầu mấy lần, nói ra càng trôi1chảy hơn.



Giám đốc Mir dừng lại, nghi ngờ nhìn Khúc Mân: “Cô chắc chắn cô đang nói là ‘phong sát’?”



“Đương nhiên, tôi không nói đùa về loại chuyện này.” Khúc Mân vừa cười vừa nói.



Giám đốc quay sang nhìn về một hướng khác: “Nghe nói Kiều là ngôi sao Trung Quốc có hàng chục triệu fan hâm mộ.” Ông ta cũng không nghĩ rằng Thẩm Trí Ninh sẽ lừa gạt ông ta, đặc biệt là nói tin tức có thể điều tra ra thật giả để lừa ông ta.



Niềm tự hào khi đối phương nói ra sẽ không lừa được người khác.



“Ngài Mir, ngài chỉ cần bảo trợ lý điều tra một chút là biết, fan hâm mộ của Từ Kiều Kiều không chỉ có hàng chục triệu,“ Khúc Mân cố tình dừng lại, “Thế nhưng những fan hâm mộ này đều là antifan!”



“Antifan?” Giám1đốc Mir ngạc nhiên.



“Đúng vậy, đó là loại fan hâm mộ tồn tại vì chán ghét cô ta muốn chửi cô ta mắng cô ta.” Sợ Giám đốc Mir không hiểu rõ ý của hai cụm từ fan hâm mộ và antifan, Khúc Mân còn đặc biệt giải thích cụ thể.



Trên mặt Giám đốc Mir xuất hiện vẻ do dự, sau đó ông ta còn dặn dò trợ lý vài câu. Tuy ông ta đánh giá cao cô bé kia, nhưng, nếu đối phương thật sự là một nhân vật tiêu cực, dù mặt mũi của Thẩm Trí Ninh có lớn hơn, ông ta cũng không thể để đối phương đảm nhiệm vị trí người phát ngôn khu vực Trung Quốc.



Lúc bữa tiệc bắt đầu, Giám đốc Mir nghe được kết quả điều tra từ trợ lý.



Như lời nói của Khúc Mân, tin tức về1Từ Kiều Kiều hoàn toàn tiêu cực, có rất nhiều người đang chửi cô.



Lúc đầu Giám đốc còn định giới thiệu với mọi người về người phát ngôn mới của khu vực Trung Quốc, nhưng trong suốt bữa tiệc lại không hề nhắc đến cô.



Lúc bữa tiệc kết thúc, ông ta giữ bọn họ lại cuối cùng.



Lúc nói lời tạm biệt, Giám đốc Mir nói với Thẩm Trí Ninh: “Ôi, thật sự rất xin lỗi, tôi muốn nói với cậu một tin xấu, tạm thời tôi xóa bỏ quyết định để bạn gái của cậu đảm nhiệm vai trò người phát ngôn của khu vực Trung Quốc.”



Quyết định của ông ta tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.



Thịnh Kiêu Dương hơi nhíu máy, cảm thấy khó hiểu.



Thẩm Trí Ninh hơi nhướng mày: “Dù sao ngài Mir cũng phải cho tôi một lý do chứ?”



“Tôi vừa mới nhận được tin tức, ở trong nước, cô Từ có tin tức không tốt.” Giám đốc Mir nói ra cũng không sợ đắc tội với người khác, vì ông ta đang nói sự thật.



Thịnh Kiêu Dương mỉm cười, “Mấy ngày qua tôi không để ý lắm, không biết tin tức về tôi tệ đến mức nào?”



Giám đốc Mir tiếc nuối nhìn cô: “Cô Từ, tuy tôi đánh giá cao phong cách mà cô đã thể hiện trong buổi trình diễn, nhưng chuyện liên quan đến đại sứ, tôi không thể không thận trọng, bởi vì nó sẽ liên quan đến sự phát triển thương hiệu của chúng tôi ở khu vực Trung Quốc.”



“Cảm ơn ngài Mir đã nói thẳng, vậy chúng tôi xin đi trước.” Thịnh Kiêu Dương kéo tay Thẩm Trí Ninh, tao nhã rời đi.



Ở trong xe.



Thẩm Trí Ninh vuốt ve tay Thịnh Kiêu Dương, hỏi cô: “Không phải em muốn nhận đại sứ hình ảnh này sao? Vì sao không nói với Mir việc em bị bôi nhọ chỉ là một phần trong kế hoạch của em.”



“Bởi vì em đột nhiên thay đổi suy nghĩ.”



Vẻ mặt Thịnh Kiêu Dương sáng lên, cô nhếch khóe môi, lộ ra sự tự tin ngọt ngào: “Em không muốn làm đại sứ hình ảnh cho người khác, sau này em chỉ làm đại sứ hình ảnh cho bản thân.”



“Em muốn sáng lập một thương hiệu mới sao? Hay là đi thu mua một nhà?” Thẩm Trí Ninh híp mắt.



“Sau khi thu mua sẽ có rất nhiều chuyện rắc rối, lúc mới sáng lập sẽ rất khó khăn. Thế nhưng, em thích làm những việc thách thức!”



Bởi vì chuyện tối nay, trong đầu cô nảy ra ý tưởng tự sáng lập một thương hiệu, hơn nữa ý tưởng này lại nhanh chóng cắm rễ nảy mầm lớn lên trong đầu cô.



Vẻ mặt khi cô nói câu cuối cùng rất kiên định, dáng vẻ tràn đầy tự tin kia khiến người ta nhìn sang.



Ánh mắt của Thẩm Trí Ninh lóe lên, dáng vẻ này của cô khiến trái tim của người ta đập nhanh hơn.



“Kiều Kiều.” Anh gọi.



“Ừ?” Cô quay sang nhìn anh.



“Tất cả những gì em muốn thực hiện, anh sẽ giúp em thực hiện.”



Mẹ ơi, lời này thật sự khiến người ta cảm động.



Thịnh Kiêu Dương nhớ tới lúc nhận lại ông ngoại, ông ngoại có nói một việc, “Thấy giáo mà cháu theo học hội họa cũng là cậu ấy tiến cử, triển lãm tranh của cháu, quỹ mơ ước của cháu, lúc cháu lập nghiệp v.v, cậu ấy đều tham gia, chỉ là cháu không biết.”



Còn nhiều việc mà cháu không biết.



“Anh Trí Ninh, anh đang đền bù tổn thất khi còn bé luôn bắt nạt em nên mới đối xử tốt với em sao?” Thịnh Kiêu Dương cảm khái.



Thẩm Trí Ninh mỉm cười, “Nói đến tủi thân như vậy, chẳng lẽ không phải em tự nguyện để anh bắt nạt sao?”



Cái quỷ gì vậy! Thịnh Kiêu Dương nhìn anh chằm chằm, sao cô có thể tự nguyện chứ! Chắc chắn không thể!



“Em có thể không quan tâm anh, không đi theo sau lưng anh, không tìm anh nói chuyện, không ngăn cản tai họa giúp anh, nhưng hết lần này đến lần khác em lại không làm như thế.”



Ầy... Nói hay lắm, rất có đạo lý.



Thịnh Kiêu Dương bó tay rồi, chỉ hận không thể quay lại lúc còn bé, đập chết bản thân ngu xuẩn không biết tự trọng kia.



“Nhưng ngày hôm nay anh nói giúp em, cũng không liên quan đến trước kia,“ Thẩm Trí Ninh bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Chỉ bởi vì, đây là thứ mà trái tim anh muốn.”



Thịnh Kiêu Dương cảm thấy toàn bộ thế giới đều yên tĩnh, cô có thể nghe được nhịp tim của bản thân, thình thịch thình thịch, như muốn chọc thủng màng nhĩ của cô.



Cô đột nhiên cảm thấy, Thẩm Trí Ninh là người giỏi nói chuyện nhất mà cô biết.



Bởi vì cô tin mỗi một câu nói của anh.



Tin chắc chắn như thế.



Ở trong một chiếc xe khác, Khúc Mân đang trả lời câu hỏi “Có gặp chuyện gì thú vị ở trên bữa tiệc không” của người đại diện.



“Vậy mà Từ Kiều Kiều lại xuất hiện trong bữa tiệc à?” Trợ lý ngồi bên cạnh cũng tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi.



Từ Kiều Kiều có tư cách gì mà có thể xuất hiện trong bữa tiệc có đẳng cấp này.



“Cô ta đi theo bạn trai, ôi, cặp đùi vàng này rất lợi hại, ngài Mir đối xử rất khách sáo với anh ta.” Khúc Mân nửa khinh thường nửa ghen tị.



“Kim chủ có lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng bịt miệng người trong thiên hạ. Bây giờ, Từ Kiều Kiều xong đời rồi. Cho nên nói, mặc kệ làm chuyện gì cũng phải vững vàng, nổi lên nhanh như thế, cuối cùng chỉ là công dã tràng lấy giỏ trúc mà múc nước.” Người đại diện nói.



“Thận trọng từng bước như Mân Mân của chúng ta, dựa vào thực lực của bản thân phấn đấu từng bước một, ai cũng không thể lay chuyển được.” Người trợ lý vô cùng tự hào nói.



Khúc Mân mỉm cười.



Cô ta đăng một tâm trạng lên tài khoản công khai của mình, kèm theo mấy bức ảnh chụp trong bữa tiệc hôm nay, viết:



“Dựa vào người không bằng dựa bào bản thân, dựa vào tài năng của bản thân sẽ đứng vững như cây Tùng. Tôi hy vọng bản thân sẽ không bao giờ quên tâm nguyện ban đầu, hy vọng người xung quanh tôi cũng có thể như thế.”



Trong một loạt bình luận khen ngợi vẻ đẹp của cô ta, cuối cùng cũng xuất hiện một bình luận khác.



Yêu Cuộc Sống Càng Thêm Yêu Bản Thân: “Sao tôi lại thấy bóng dáng của Từ Kiều Kiều? Xin hãy nói cho tôi biết, không phải chỉ có một mình tôi nhìn thấy!”



Nữ Thần Của Tôi Là Khúc Mân: “F*ck, không phải nữ thần đi tham gia bữa tiệc của của thương hiệu nào đó sao? Sao Từ Kiều Kiều này cũng ở đó?”



Tôi Ngu Ngốc Yêu Một Người: “Cảm giác Khúc Mân và Từ Kiều Kiều cùng xuất hiện trong một bức ảnh, có vẻ còn khiến Khúc Mân bị hạ thấp.”



Sau đó là tầng tầng lớp lớp những bình luận chê bai Từ Kiều Kiều.



Khúc Mân nhìn những bình luận này, tâm trạng vô cùng tốt.



Mà trong căn phòng ký túc xá trường đại học nào đó ở trong nước, vẻ mặt của bạn học Lưu Lộ vừa khó chịu lại thoải mái, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc lại cười khúc khích.



“Cậu bị trúng gió à?” Trịnh Viện liếc cô ấy.



“Viên Viên, Viên Viên, lúc nào cậu mới đăng video kia lên? Mình rất muốn nhìn dáng vẻ mọi người bị mất mặt, mấy ngày qua đã khiến mình nghẹn chết mất rồi, nhìn thấy mọi người đều chửi Nhị Kiều, mình thật sự muốn tát chết bọn họ!” Lưu Lộ tức giận nói.



Trịnh Viện không trả lời Lưu Lộ, cô ấy đang cày tin tức trên mạng, xem Nhị Kiều bị bôi nhọ đến mức độ nào.



“Cậu còn không đăng video nữa, người trong hội sẽ chạy hết đó.” Lưu Lộ oán giận nhìn bạn học Trịnh Viện không hề nóng vội.



Trịnh Viện lạch cạch gõ bàn phím, cô ấy nói: “Ừ, đến lúc rồi.”







Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom