• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nữ vương thời thượng 2021 (4 Viewers)

  • chap-234

Chương 234: Cảnh cáo




80372.png

80372_2.png
“Được.” Lương Sương Nghệ rất vui vẻ vuốt ve bụng, cảm nhận được con đang đạp, tâm trạng của cô ta càng tốt hơn, đứa bé này là ngôi sao may mắn của cô ta, cũng vì sự xuất hiện của thằng bé, cô ta mới có thể ở bên cạnh người mình thích, hơn nữa còn có thể nhân cơ hội này giải quyết một cái gai trong tim.



Vì Lương Sương Nghệ muốn giả vờ giả vịt nên vẫn ngồi xe lăn đi ra, kết quả vừa ra khỏi cửa đã phát hiện Từ Kiều Kiều không còn ở đây.



“Từ Kiều Kiều, thế mà cô ta còn dám chạy!” Lương Sương Nghệ tỏ ra vô cùng tức giận.



“Sương Nghệ...” Thư Nhã nhỏ giọng3gọi cô ta.



Lương Sương Nghệ cũng không chú ý đến vẻ mặt của Thư Nhã, cô ta còn đang đắm chìm trong việc Từ Kiều Kiều dám rời đi.



“Được rồi, con về nhà với mẹ đi.” Bà Vệ nghiêm mặt.



Cuối cùng Lương Sương Nghệ cũng nhận ra sự kỳ lạ của bà Vệ, rõ ràng trước khi cô ta đi siêu âm, mẹ chồng còn rất quan tâm cô ta, sao bây giờ chẳng những không hỏi sức khỏe của em bé, còn nghiêm túc nhìn cô ta như vậy?



“Mẹ, bác sĩ nói đứa bé vẫn bình thường.” Cô ta tưởng rằng mẹ chồng hiểu lầm đứa bé có vấn đề, vội vàng nói.



Kết quả bà Vệ chỉ ừ một tiếng, so với lúc2mới tới cứ như hai người khác nhau.



Phải biết rằng, nửa năm trước biết cô ta mang thai con của Vệ Dương, bà đối xử với cô ta cứ như bảo bối vậy, hỏi han ân cần, còn tự tay sắp xếp đám cưới của cô ta với Vệ Dương, biết cô ta muốn đi ra ngoài gặp bạn còn phái xe riêng đưa đón.



Bà Vệ không quan tâm đến vẻ mặt ngạc nhiên của Lương Sương Nghệ, chỉ cảnh cáo Thư Nhã: “Cháu nhớ kỹ, nhất định phải xóa đoạn video, nếu như có bất kì hình ảnh nào lan truyền trên mạng, bác sẽ không quan tâm bất cứ tình cảm gì hết. Cháu là bạn của Sương Nghệ, chắc chắn cũng1hy vọng con bé sống tốt, đúng không?”



Thư Nhã vội gật đầu.



“Đứa bé ngoan, cháu muốn đi đâu, bác gọi xe đưa cháu về.” Vẻ mặt bà Vệ hòa nhã hơn.



Thư Nhã vội xua tay, “Không cần, không cần, cháu tự về được.”



“Vậy thì tốt, bác và Sương Nghệ đi trước.” Bà Vệ quay sang nhìn Lương Sương Nghệ, “Nếu không sao thì đứng lên tự đi đi.”



Bà Vệ nói xong, không quay đầu lại mà đi thẳng.



Lương Sương Nghệ còn muốn nói mấy câu với Thư Nhã, ít nhất tìm hiểu một chút tình huống cũng tốt, ai ngờ hai tên vệ sĩ lại “mời” cô ta đi ra ngoài.



Thư Nhã nhìn đám người rời đi, thở dài, mẹ của Vệ Dương thật1sự quá kinh khủng, tốc độ trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách.



Cô ta nhìn xung quanh một chút, định quay về trước, về phần video ở trong điện thoại, lát nữa lên xe lại xóa cũng được. Cô ta đã không còn suy nghĩ sẽ đăng video lên nữa, dù sao vừa nãy mẹ Vệ Dương phản ứng mạnh như vậy, chắc chắn thân phận của người đàn ông bên cạnh Từ Kiều Kiều không đơn giản.



“Bác mặc kệ hai đứa có mâu thuẫn gì với Từ Kiều Kiều, nhưng bây giờ cô ta đang được người ta nâng đỡ, hai đứa không thể động đến cô ta. Ít nhất, lúc còn chưa chắc chắn không để lại chút nhược điểm nào1thì không thể động đến cô ta, nếu không đừng trách bác chỉnh hai đứa trước!” Lời nói của mẹ Vệ Dương còn đang quanh quẩn bên tai.



Nói cách khác, bây giờ người ta có người bảo vệ, bọn họ có thù oán lớn hơn nữa cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ bị cắn trả, muốn ra tay cũng phải đợi cái lồng này biến mất, nói đúng hơn là phải chờ đến lúc Từ Kiều Kiều không được ưu ái nữa.



Tuy nhiên, cô ta và Từ Kiều Kiều cũng không có thù oán gì lớn như vậy, phải nói là không có thù oán, cô ta chỉ muốn giúp Lương Sương Nghệ mà thôi. Cho nên, lúc bà Vệ cảnh cáo cô ta, cô ta lập tức biết điều đồng ý luôn, còn quyết định phải lập tức ra nước ngoài, tránh cho đến lúc Lương Sương Nghệ nhờ vả lại gây ra việc gì bất lợi cho bản thân.



Rời khỏi bệnh viện, cô ta đang đợi xe thì một chiếc xe lao tới, cửa xe vừa mở ra, cô ta liền bị kéo vào trong.



“Cứu...” Cô ta còn chưa kêu lên, miệng đã bị bịt kín, muốn giãy giụa nhưng tay bị giữ lại rồi.



Điện thoại trong tay cô ta bị cướp mất, cô ta còn bị ép ấn tay lên màn hình để mở khóa điện thoại.



Lúc cô ta còn đang sợ hãi cho rằng bản thân bị bắt cóc thì lại bị đẩy xuống xe, điện thoại cũng bị ném vào người, đau đến mức khiến cô ta kêu lên một tiếng, sau đó còn chưa kịp giơ tay ra đỡ đã bị rơi xuống đất.



Toàn bộ quá trình từ bị kéo lên xe đến bị đẩy xuống xe, nhiều lắm là hai phút.



Thư Nhã nhìn theo chiếc xe nhả khói chạy đi, còn chưa kịp nhìn rõ biển số xe thì chiếc xe đã rẽ, biến mất khỏi tầm mắt của cô ta.



Cô ta nhặt điện thoại lên, qua một lúc lâu tâm trạng cũng chưa bình tĩnh nổi.



Lương Sương Nghệ gần như bị lôi lên xe không biết bạn thân của mình vừa chịu hoảng sợ, cô ta đang thấp thỏm nhìn mẹ chồng, cẩn thận hỏi: “Mẹ, sao thế ạ?”



“Bạn thân của con đã nói cho mẹ biết Từ Kiều Kiều không đẩy con.” Trên thực tế, Thư Nhã chưa nói điều này, nhưng bà Vệ lại tỏ vẻ chắc chắn.



Lương Sương Nghệ đâu nghĩ rằng mẹ chồng đang lừa cô ta, vẻ mặt cô ta thay đổi, trong sự lo lắng xen lẫn chút sợ hãi, giải thích: “Mẹ, là Từ Kiều Kiều kìa không biết xấu hổ, con chỉ, chỉ...”



“Được rồi, đừng giải thích.” Bà Vệ ngắt ngang lời nói ấp a ấp úng của cô ta.



Lương Sương Nghệ hơi luống cuống.



Vẻ mặt bà Vệ lại hòa nhã hơn, bà ta giơ tay vỗ tay Lương Sương Nghệ, nói lời thấm thía: “Sương Nghệ, con đã gả vào nhà chúng ta, mẹ cũng đối xử với con như con gái của mình, hơn nữa con yêu Vệ Dương nhà chúng ta như vậy, nhất định hy vọng tương lai của thằng bé càng ngày càng tốt hơn, đúng không?”



Lương Sương Nghệ liên tục gật đầu, thấy mẹ chồng không giống như đang trách tội mình, cô ta thở phào nhẹ nhõm.



“Tuy điều kiện nhà chúng ta rất tốt, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, con muốn đối phó một người đầu tiên phải nhìn sau lưng đối phương có người lợi hại hơn không. Còn Từ Kiều Kiều kia, bây giờ cô ta có chỗ dựa lớn, con không thể đối phó, thậm chí lần sau gặp còn phải chủ động nói xin lỗi. Con phải biết đôi khi thổi gió bên tai rất lợi hại, nếu cô ta ghi hận trong lòng, bảo người sau lưng cô ta đối phó nhà chúng ta, con có biết sẽ tạo thành hậu quả gì không?”



Bà Vệ hơi dừng lại, nói từng câu từng chữ dưới ánh mắt chăm chú của Lương Sương Nghệ: “Sau này chồng của con sẽ không được kế thừa gia nghiệp nữa.”



Lương Sương Nghệ bị dọa sợ đến nghẹn lời.



Ở bên kia, Thịnh Kiêu Dương ngồi trên xe cùng Thẩm Trí Ninh đi ăn bữa tối đang nói về tình hình hiện tại với Cố Châu, cuối cùng cô nói bọn họ không cần lo lắng, sau đó liền tắt máy.



“Quan hệ của em và Cố Châu khá tốt đấy.” Thẩm Trí Ninh nhìn cô khẽ nói.



Thịnh Kiêu Dương chớp mắt, “Cũng được, nhân phẩm của anh ấy rất tốt.”



“Mọi người cùng đi ăn bữa tối, sao lúc em bị người ta bao vây, anh ta lại không xuất hiện.”



Vấn đề này rất sắc bén! Thịnh Kiêu Dương đành phải giải thích: “Căn phòng nằm ở trong cùng, bọn họ không thể nghe rõ, không biết là em bị bao vây, cho nên không đi ra.”



“Em đi mãi không về, bọn họ cũng không lo lắng sao?” Thẩm Trí Ninh vẫn còn quan tâm đến điểm này.



“Ầy, bọn họ cho rằng em muốn đi đón anh, nghĩ rằng em đang ở bên cạnh anh,“ Thịnh Kiêu Dương hơi dừng lại, đột nhiên tinh nghịch nói, “Như vậy không phải rất tốt à, cho anh cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.”



Thẩm Trí Ninh hơi ngạc nhiên, ngay sau đó lại mỉm cười.



“Sau khi anh hùng cứu mỹ nhân, đều là mỹ nhân lấy thân báo đáp.” Anh có ý khác nói.



“...” Thịnh Kiêu Dương nghẹn lời.



Thẩm Trí Ninh thấy hiếm khi cô nghẹn lời, thì khẽ mỉm cười, xoa má cô, xích lại gần nói nhỏ: “Chừng nào thì em mới lấy ‘thân’ báo đáp?”



Anh nhấn mạnh chữ “thân” này.



Thịnh Kiêu Dương lập tức cảm thấy máu dâng trào, mặt vừa đỏ vừa khô.



Mãn Quân ngồi phía trước lái xe ,càng ngày càng bất mãn với thính giác nhạy bén của mình, phát hiện thính giác quá tốt cũng là một loại bệnh dễ bị người ta hành hạ.



Lúc trước, anh cảm thấy có gia đình hay không cũng không sao, nhưng giờ anh lại nghĩ, có phải nên tìm nàng dâu rồi không? Ít nhất, lúc bị ngược thì nghĩ đến chuyện trong nhà còn có một nàng dâu sẽ không bị ngược thê thảm như vậy.



Ầy, nhiệt độ trong xe hơi cao, vẫn nên bật điều hòa hạ nhiệt một chút đi!



“Tinh!” Điện thoại vang lên âm báo.



Lúc đầu Thẩm Trí Ninh không muốn quan tâm, nhưng Thịnh Kiêu Dương lại nhắc nhở: “Anh mau xem đi, có phải có câu trả lời rồi không.”



Thẩm Trí Ninh lấy điện thoại ra xem, rồi đưa cho Thịnh Kiêu Dương.



Thịnh Kiêu Dương nhận lấy điện thoại nhìn xem, quả nhiên là video kia, cô không kịp chờ đợi mở ra xem từ đầu đến cuối đoạn video một lần.



Video được quay từ lúc cô và Lương Sương Nghệ xảy ra tranh chấp, vì thế cũng quay lại đoạn Lương Sương Nghệ tự ngồi xuống lại nói là bị cô đẩy. Nhất định đối phương sẽ chỉnh sửa cắt bỏ đoạn này, chỉ cần cắt quá trình “bị đẩy ngã” này, có đoạn tranh chấp phía trước và kết quả ngã xuống đất ở phía sau, tất cả mọi người sẽ theo bản năng kết luận là cô đẩy ngã.



Nhưng bây giờ đã có video này trong tay, Thịnh Kiêu Dương không sợ bọn họ giở trò nữa.



“Anh Trí Ninh, anh nói đúng, những người này quá rảnh rỗi nên cả ngày chỉ biết gây rắc rồi. Bọn họ đã dám tìm việc cho em, vậy em cũng sẽ không khách sáo.” Thịnh Kiêu Dương mài dao xoèn xoẹt, dáng vẻ muốn làm chuyện xấu.



“Thật sự không cần anh giúp em giải quyết một lần à?” Thẩm Trí Ninh nhìn cô.



Thịnh Kiêu Dương liếm môi, “Không cần, tự mình đáp trả vẫn thú vị hơn.”



Quan trọng là, cô còn chưa sẵn sàng cho việc “lấy thân báo đáp”, cô không tin Thẩm Trí Ninh sẽ tốt bụng giúp cô giải quyết.



Ánh mắt của Thẩm Trí Ninh lướt qua đôi môi đỏ thắm của cô, ánh mắt tối tăm, có một suy nghĩ đang rục rịch trong lòng.







Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom