• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nữ vương thời thượng 2021 (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-226

Chương 226: Có chuyện muốn nói




80364.png

80364_2.png
Lúc ở trên xe, Thịnh Kiêu Dương cũng đã biết vì sao Thẩm Trí Ninh lại từ trên trời rơi xuống cứu bọn họ ra khỏi đó.



Lúc xe của bọn họ chạy trên đường núi, Thẩm Trí Ninh đã đến thị trấn này, sau đó anh cũng đi tới con đường núi kia. Vì mưa càng lúc càng to, xe chạy rất chậm, lúc anh đi đến bên kia của đoạn đường bị đứt đoạn, đám người Thịnh Kiêu Dương đã bị mắc kẹt ở phía bên kia của đoạn đứt đoạn gần hai tiếng rồi.



Sau đó, Thẩm Trí Ninh bảo lái xe quay lại, đồng thời bắt đầu liên lạc với người khác. Sau đó nữa, anh liền nhanh chóng điều động một chiếc máy3bay trực thăng đến cứu người, bởi vì trước khi anh đi đến bên kia của đoạn đứt gãy đã phát hiện xe của Thịnh Kiêu Dương, cho nên máy bay trực thăng mới có thể bay thẳng đến nơi này.



Có thể nói, nếu không phải có Thẩm Trí Ninh, còn không biết đám người Thịnh Kiêu Dương sẽ bị mắc kẹt ở nơi đó bao lâu.



“Chắc mọi người đã đói rồi, không thì đến nhà mình ăn cơm đi.” Vương Vi nói.



“Không thể làm phiền người nhà cậu được, bọn mình đến thẳng nhà hàng là được rồi.” Thịnh Kiêu Dương từ chối.



“Cứ đến nhà hàng chiều hôm qua ăn cơm là được, đồ ăn ở chỗ đó khá ngon.” Thợ quay phim đề nghị.



Thế2là tất cả mọi người chuyển địa điểm, Vương Vi cũng đi theo.



Bây giờ cũng đã hơn hai giờ, nhà hàng nhỏ kia không còn khách nào, chỉ có nhân viên phục vụ đang dọn dẹp vệ sinh.



Bọn họ vào trong phòng riêng, rất nhanh đã chọn xong đồ ăn.



“Anh Thẩm, hôm nay may mà có anh.” Cố Châu giơ ly trà lên, “Tôi lấy trà thay rượu mời anh một ly trước.”



“Tôi cũng mời anh Thẩm.” Nhưng người khác cũng sôi nổi cầm ly lên.



Thịnh Kiêu Dương cũng theo mọi người.



“Kiều Kiều, cô đừng làm vậy, muốn cảm ơn phải cảm ơn một mình, như thế mới có thành ý.” Sầm Kim lập tức nói.



Thẩm Trí Ninh nhìn cô.



Ánh mắt của Vương Vi lượn quanh1hai người, trên khuôn mặt mũm mĩm lộ rõ vẻ phấn khích vì được nhìn thấy chính chủ. Lúc trước nhìn thấy trên mạng nói Kiều Kiều đã có bạn trai, hơn nữa Kiều Kiều cũng tự thừa nhận, khi đó có rất nhiều người tò mò không biết dáng vẻ của bạn trai Kiều Kiều ra sao, cô ấy cảm thấy ít nhất phải đẹp trai như nam thần Cố mới xứng với Kiều Kiều, bây giờ nhìn thấy chính chủ, phát hiện ra không hề thất vọng chút nào, còn vượt xa mong đợi.



A a a bạn trai của Kiều Kiều rất đẹp trai! Ánh mắt nhìn Kiều Kiều tràn đầy tình cảm!!



Thịnh Kiêu Dương không biết Vương Vi lại bắt đầu mê trai,1sau khi cô nhận được ánh mắt của Thẩm Trí Ninh, làm như không có việc gì uống một ngụm trà, sau đó nói: “Tôi chỉ khát thôi, mọi người mời phần của mọi người đi.”



Thẩm Trí Ninh hơi nhếch môi, nâng ly trà lên đáp lễ mọi người, “Chuyện ngày hôm nay không tính là gì, mọi người đều an toàn là tốt rồi. Nhờ có mọi người chăm sóc Kiều Kiều nhà tôi, tôi lấy trà thay rượu, cạn một ly.”



Ôi ôi ôi, Kiều Kiều nhà tôi...



Mọi người tới tấp ném ánh mắt trêu chọc sang chỗ Thịnh Kiêu Dương, sau đó uống hết ly trà.



Vương Vi ngồi bên tay trái của Thịnh Kiêu Dương, vụng trộm dùng tay chọc chân Thịnh Kiêu Dương1ở dưới gầm bàn, nháy mắt ra hiệu bày tỏ tâm trạng xem trò vui của bản thân.



Thịnh Kiêu Dương lườm Vương Vi một cái.



Trên mặt cô hiện ra ý cười, cũng không phải cố ý cười mà tự nhiên như vậy, Thẩm Trí Ninh ở bên cạnh khiến cô cảm thấy rất yên tâm, dù có nhiều việc hơn nữa cũng không cần buồn rầu.



“Mọi người có muốn uống chút rượu không? Rượu trắng ở chỗ chúng tôi rất ngon.” Vương Vi nói.



“Được, hôm nay mọi người đã lo lắng hãi hùng rồi, uống chút rượu thư giãn một tí, đêm nay chúng ta ở lại đây, đến mai lại trở về.” Sầm Kim nói.



“Được, vậy uống chút rượu đi.”



Nhân viên nhà hàng mang lên một bình rượu trắng tự ủ, ngoại trừ Vương Vi là phụ nữ có thai, những người khác đều rót đầy một ly.



“Hôm nay thật sự đáng sợ, soạt một tiếng một đống đất đá sạt xuống ngay trước mặt chúng ta chứ, lúc ấy tôi còn cảm thấy chúng ta xong đời rồi.”



“Đúng vậy, đúng vậy, tôi đi chơi nhảy bungee cũng không kích thích như thế.”



“Gặp phải loại việc này, về sau tôi cũng sợ đi đường núi rồi. Thật đáng sợ!”



Mọi người bắt đầu trò chuyện, ai nấy đều mang vẻ mặt sống sót sau tai nạn.



Thịnh Kiêu Dương cầm ly rượu lên nếm thử một ngụm, phát hiện thật sự rất ngon, cô uống từng ngụm nhỏ, đồ ăn còn chưa lên mà cô đã uống hết một ly rượu vào bụng.



“Hôm nay, biểu hiện của Kiều Kiều vượt ngoài tưởng tượng, ngay cả Tiểu Lượng (thợ quay phim) cũng khóc lóc kêu không muốn, không muốn, Kiều Kiều lại không rơi một giọt nước mắt nào, biểu hiện khá bình tĩnh.” Sầm Kim nói.



Nhìn thấy đề tài lại quay trở lại bản thân, Thịnh Kiêu Dương nói: “Tôi chỉ là nghĩ thoáng về cái chết thôi.” Dù sao cũng coi là người đã từng chết một lần.



Thẩm Trí Ninh ngồi bên cạnh nghe cô nói như vậy, sắc mặt hơi cứng lại trong giây lát.



“Kiều Kiều thật sự rất giỏi, tuổi còn nhỏ đã thấu đáo như vậy, lúc ấy tôi còn cho rằng mình chết chắc rồi, lúc quay video còn khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, khỏi phải nói xấu xí đến mức nào, lát nữa tôi phải xóa bỏ video này, lịch sử đen tối mà!” Tiểu Trang kể chuyện xấu của bản thân.



“Sao phải xóa, đây chính là bằng chứng về một trải nghiệm hiếm có.”



“Ha ha, Tiểu Trang, cô mở video cô quay lại cho chúng tôi xem nào, xem xấu xí đến mức nào.”



Sầm Kim cũng nói: “Đúng vậy, Tiểu Trang, cô mở video ra xem nào, tôi rất tò mò muốn biết cô đã để lại lời gì cho người nhà của cô.”



“Tôi cũng rất tò mò.” Cố Châu cười hùa theo.



Tiểu Trang tỏ vẻ xấu hổ, “Nam thần đã muốn xem, vậy để tôi cho mọi người xem một chút, xem xong đừng có cười tôi đó.”



Cô ấy lấy điện thoại ra, bật video lên, đưa cho thợ quay phim ngồi cạnh cầm lấy.



Trong điện thoại vang lên giọng nói nghẹn ngào của Tiểu Trang.



“Mẹ, con không thể trở về ăn gà ba cốc do mẹ làm, sau khi mẹ làm xong thì đặt trước mộ của con để con ngửi... Mẹ, mẹ phải thật khỏe mạnh, nhất định phải sống thật tốt, đừng để con chết rồi mà cũng không yên tâm hu hu...”



“Con cũng không muốn chết sớm như vậy, con còn chưa tìm được bạn trai, con còn có rất nhiều việc muốn làm, con còn muốn kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng con sắp chết rồi hu hu...”



Vừa nhắc tới cái chết, giọng nói của Tiểu Trang liền vỡ vụn.



Tiểu Trang nghe thấy giọng nói của bản thân cũng không nhịn cười được, sau khi cười xong lại khóc, nhưng không giống lúc khóc lóc ở trong video, bây giờ cô ấy cảm động vì bản thân may mắn sống sót.



“Được rồi, trả lại điện thoại cho Tiểu Trang đi. Chúng ta phải giữ lại video này, bởi vì cái này sẽ nhắc nhở chúng ta phải trân trọng tất cả những thứ đang có.” Cố Châu nói.



Thịnh Kiêu Dương cũng vô cùng cảm động, trải qua chuyện này cô phát hiện ra sống quá khó khăn, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không ai có thể ngờ tới. Đúng như lời Cố Châu đã nói, điều duy nhất có thể làm là trân trọng hiện tại.



Cô không kìm được mà nhìn Thẩm Trí Ninh, lại phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, trong mắt lộ ra thứ gì đó mà cô không hiểu được, hơi nặng nề, hơi phức tạp. Nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Thẩm Trí Ninh vô cùng đẹp trai, vô cùng quyến rũ, nhất là lúc anh nhảy ra khỏi cabin của máy bay trực thăng, lúc đó cô cảm giác trái tim mình ngừng đập.



Vì sao trong tiểu thuyết lại có nhiều đoạn anh hùng cứu mỹ nhân sau đó lại yêu ân nhân cứu mạng như vậy, cũng vì khi một người rơi vào đường cùng được người ta cứu thoát, cái loại cảm giác chênh lệch tâm lý từ Địa ngục đến Thiên đường này sẽ khiến cho người ta sinh ra cảm giác ỷ lại rất mạnh với người đã cứu mình.



Thịnh Kiêu Dương cũng không tránh được bị ảnh hưởng bởi điều này.



Cô không nhận ra điều này, nhưng lại cảm nhận được trong lòng mình cũng có Thẩm Trí Ninh, bởi vì lúc cô rơi vào đường cùng, cô từng nghĩ nếu Thẩm Trí Ninh có thể tới cứu cô thì tốt rồi.



Sự tin tưởng và ỷ lại của cô với Thẩm Trí Ninh đã vượt xa sức tưởng tượng của bản thân.



Sau khi thức ăn được mang lên, mọi người ít nói chuyện hơn, tập trung ăn cơm.



Sau khi ăn cơm xong, mọi người cùng nhau trở về nhà trọ, mọi người đã phải chịu hoảng sợ cho tới tận giữa trưa, nên quyết định ở lại nghỉ ngơi một buổi tối.



Thịnh Kiêu Dương lại chọn căn phòng mình đã ở tối qua, vừa vào phòng đã sạc pin cho điện thoại trước tiên.



Thẩm Trí Ninh đứng ở sau lưng cô, nhìn điện thoại của cô, đột nhiên hỏi: “Tất cả mọi người đều quay video để lại cho người mình quan tâm, trong video của em có lời nào nói với anh không?”



Thịnh Kiêu Dương hơi khựng lại, sau khi đặt điện thoại lên tủ đầu giường, cô mới xoay người nhìn Thẩm Trí Ninh.



“Vốn là có, nhưng... Điện thoại hết pin...” Cô nói rất không chắc chắn.



“Khi đó em muốn nói gì với anh?” Thẩm Trí Ninh nhìn cô.



Thịnh Kiêu Dương mấp máy môi, nếu phải gặp mặt nói ra cô lại không nói ra được, quan trọng nhất là suy nghĩ lúc đó và suy nghĩ bây giờ không giống nhau.



“Không có lời gì muốn nói với anh sao?” Giọng nói của Thẩm Trí Ninh vô cùng bình tĩnh.



“Em...” Thịnh Kiêu Dương mở miệng, lại không biết bắt đầu nói từ đâu.



“Anh biết rồi, em nghỉ ngơi đi.” Thẩm Trí Ninh nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, sau đó xoay người rời khỏi.



Thịnh Kiêu Dương giơ tay ra, như muốn giữ anh lại, nhưng chẳng biết sao lại do dự.



Cô thở dài, ngã xuống giường, lấy mắt kính xuống, dùng hai tay che mặt mình, nhớ lại ánh mắt thất vọng của anh trước khi rời đi.



“... Nghiêm túc suy nghĩ những gì em thật sự cần trong tương lai. Sau đó còn có thể thử nghĩ xem em từ chối bên này sẽ dễ hơn, bên em cảm thấy khó từ chối hơn nhất định em càng quan tâm bên này hơn.” Câu nói của Cố Châu như đang vang lên bên tai.



Cô thử suy nghĩ theo lời nói của Cố Châu, phát hiện ra mình không tìm được lý do để từ chối Thẩm Trí Ninh, ngược lại đối với Lâm Diễn thì cô lại có loại cảm giác “Dù sao cũng đã từ chối rồi, dù có từ chối nữa cũng chỉ đến thế“.



Cô vừa nghĩ tới ánh mắt thất vọng kia, cảm giác nặng nề ở trong lòng khiến cô thấy khó chịu.



“Cho nên mình quan tâm đến anh ấy hơn sao?” Cô lẩm bẩm.



Cô im lặng nằm thêm một lúc, đột nhiên bật dậy từ trên giường, bước nhanh ra ngoài.



Đi đến cửa phòng Thẩm Trí Ninh, cô hít một hơi thật sâu, gõ cửa.



“Ai vậy?” Bên trong vang lên tiếng hỏi.



“Anh Trí Ninh, là em.”



Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, Thẩm Trí Ninh đứng ở bên trong, nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực.







Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom