• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nữ vương thời thượng 2021 (6 Viewers)

  • chap-216

Chương 216: Gặp hay không gặp




79927.png

79927_2.png
“Vĩnh biệt!” Cô nói xong cũng không quay đầu lại mà rời đi.



Cánh cửa đóng lại tạo ra một tiếng vang.



“Cắt! Cảnh này qua.”



Khi họ quay xong đã là hai giờ sáng.



“Các phòng đều đã đặt xong, tất cả mọi người nghỉ ngơi sớm đi.” Sầm Kim quay được nội dung khiến bản thân hài lòng, tâm trạng rất vui vẻ, nói chuyện cũng ôn hòa hơn.



“Kiều Kiều.” Lâm Diễn gọi Thịnh Kiêu Dương.



Thịnh Kiêu Dương nhìn anh, “Có chuyện gì để ngày mai rồi nói, bây giờ cũng muộn rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, mấy ngày qua anh Lâm Diễn cũng vất vả rồi.”



Lâm Diễn nghe thấy cô khách sáo như vậy, vẻ mặt tối sầm lại, nhưng đã quen đối xử dịu dàng với cô nên đành phải nói: “Được rồi, vậy em cũng3đi ngủ sớm đi, ngủ ngon.”



“Ngủ ngon.”



Hôm nay thật sự rất mệt mỏi, sau khi rửa mặt xong, Thịnh Kiêu Dương vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi, không suy nghĩ gì hết, cả đêm không mộng mị.



Sáng hôm sau, lúc mọi người tập trung cùng ăn sáng, Sầm Kim tốt bụng nói: “Cho mọi người một ngày nghỉ, muốn ngủ thì ngủ, muốn chơi thì chơi, thích làm gì thì làm.”



Ăn sáng xong, Thịnh Kiêu Dương đã bị Lâm Diễn kéo tay lại.



“Kiều Kiều, em đi dạo với anh một chút đi.” Lâm Diễn nói.



Thịnh Kiêu Dương vốn muốn về nhà, nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, không nỡ từ chối đành phải đồng ý.



Phía sau khách sạn có một khu vườn, hoa cỏ cây cối, cầu nhỏ nước chảy, núi giả còn có2đình bát giác, là một khu vườn kiểu Trung Quốc tiêu chuẩn.



Hai người đi song song trên con đường rải sỏi.



“Kiêu Dương...”



“Sau này anh vẫn nên gọi em là Kiều Kiều đi.”



Lâm Diễn quay sang nhìn cô, “Em chưa nói cho anh ta biết thân phận của em sao?”



Thịnh Kiêu Dương nghe xong liều hiểu “Anh ta” trong lời nói của Lâm Diễn đang ám chỉ ai, “Vẫn chưa, em chỉ nói cho hai người biết, một người là Mỹ Nữu, một người là ông ngoại của em. Những người tự nhận ra thì không được tính.”



“Những người? Có rất nhiều người à?”



“Không nhiều, có thể đếm được trên đầu ngón tay.”



“Cho nên anh ta không nhận ra em à?”



Thấy Lâm Diễn lại kéo chủ đề về Thẩm Trí Ninh, Thịnh Kiêu Dương yên lặng nhìn anh.



Lâm1Diễn nhận ra chút gì đó từ phản ứng của cô, khóe môi hơi nhếch: “Vì sao em lại ở bên cạnh anh ta?”



Vì sao? Thịnh Kiêu Dương cũng không biết, cô cứ đần độn u mê mà trở thành một cặp với Thẩm Trí Ninh.



“Anh ta cũng không nhận ra em, thái độ với em cũng không tốt, không tôn trọng suy nghĩ của em, em khẳng định ở bên cạnh anh ta sẽ hạnh phúc sao?”



“Ít nhất phần lớn thời gian ở bên anh ấy em đều rất vui vẻ.”



Lâm Diễn dừng lại.



Thấy vậy, Thịnh Kiêu Dương đành phải dừng lại theo.



“Kiều Kiều,“ Anh sâu sắc nhìn cô, “Em ở bên anh không vui sao?”



Thịnh Kiêu Dương im lặng.



Lúc còn nhỏ có lẽ cô sẽ cảm thấy ở bên cạnh người mình yêu là việc1vui vẻ nhất hạnh phúc nhất, nhưng sau khi có người mình yêu, cô phát hiện mọi việc cũng không nhẹ nhàng và vui vẻ như tưởng tượng. Bởi vì sau khi bạn đặt trái tim lên người khác, bạn sẽ lo được lo mất, bởi vì anh lại gần mà mừng rỡ, bởi vì anh xa lánh mà đau khổ.



Nói thật, hai năm qua ở bên cạnh Lâm Diễn cô thật sự không vui, bởi vì luôn có người khác chiếm lấy vị trí thân thiết nhất bên cạnh anh, hơn nữa thái độ của anh cũng không rõ ràng giống như Âu Dương ở trong phim vậy, nếu không lúc trước cô cũng không như Trần Hi ở trong phim, lựa chọn rời xa để tìm lại bản thân.



Ánh mắt Lâm Diễn chợt nhuốm đau1đớn, trước kia cô trong mắt anh luôn là dáng vẻ tràn đầy tự tin, nụ cười sáng chói, không ngờ cũng có lúc cô không vui.



“Thật xin lỗi.”



Thịnh Kiêu Dương giật giật khóe môi, “Anh không phải xin lỗi, trước kia là mong muốn một phía của em.” Không vui cũng là do mình tự nguyện. Cô nói thêm một câu trong lòng.



“Không, là lỗi của anh.” Lâm Diễn đưa tay ra nắm chặt tay của cô, “Kiều Kiều, về sau đổi lại anh là người theo đuổi em, thích em, yêu em. Em cứ làm việc mà em thích.”



Thịnh Kiêu Dương muốn rút tay về, anh không nắm tay cô quá mạnh, nhưng lại vừa vặn khiến cô không thoát được.



Cô cười khổ, “Anh Lâm Diễn, không biết anh từng nghe thấy câu nói này chưa, bát nước đã hắt đi rồi thì khó mà thu về, thứ đã thay đổi thì vĩnh viễn không thể quay lại lúc trước.”



Giống như câu nói cuối cùng của Trần Hi lúc lựa chọn rời đi ở trong phim “Thế giới không đứng yên, không có thứ gì đứng nguyên một chỗ chờ chúng ta“. Nếu không sao lại có nhiều người từng trải lại khuyên lớp người trẻ phải trân trọng những gì mình đang có, bởi vì một khi mất đi liền mang ý nghĩa mất đi mãi mãi.



Lâm Diễn kéo tay của cô lại, kéo theo cả người cô nghiêng về phía anh, sau đó duỗi bàn tay còn lại ra ôm lấy cô: “Đã là nước đổ khó thu về, nhưng cũng có thể múc lại một cốc nước khác, vứt bỏ thứ đã thay đổi, mua mới là được rồi.”



“Thế còn tình cảm thì sao?”



“Có một câu gọi là gương vỡ lại lành, đó là để nói về tình cảm.”



Thịnh Kiêu Dương không biết phải trả lời thế nào, bởi vì anh đã chặn lại tất cả những lời cô muốn nói.



Lâm Diễn ôm cô thật chặt, “Kiều Kiều, cho anh một cơ hội đi.” Trong giọng nói của anh mang theo chút van nài.



Vẻ mặt của cô thay đổi, qua một hồi lâu, cô mới kiên quyết đẩy Lâm Diễn ra.



“Thật xin lỗi, anh Lâm Diễn.” Cô xoay người rời đi.



Lâm Diễn giơ tay ra nhưng rồi lại lặng lẽ buông xuống, vẻ mặt của anh âm trầm, không còn dáng vẻ dịu dàng như lúc đứng trước mặt cô nữa.



Thịnh Kiêu Dương trở về nhà, sau khi nói chuyện với mấy người ông ngoại, cô lại đi sang nhà bên cạnh.



“Felix, anh Trí Ninh có ở đây không?” Thịnh Kiêu Dương nhìn thấy Felix đang chỉ huy người giúp việc chăm sóc hoa cỏ trong sân liền hỏi.



Felix mỉm cười đáp lời: “Ông chủ đến công ty rồi.”



Thịnh Kiêu Dương liền gọi cho Thẩm Trí Ninh, phải mất một lúc thì bên kia mới nghe điện thoại.



“Anh Trí Ninh...”



“Ông chủ đang họp, không tiện trả lời điện thoại.”



Đó là giọng nói của tên to con kia. Thịnh Kiêu Dương mấp máy môi: “Được rồi, vậy anh nói với anh ấy, bảo anh ấy họp xong thì gọi cho tôi.”



“Oh.” Bên kia liền tắt máy.



Thịnh Kiêu Dương nghiến răng nghiến lợi, cô vẫn luôn thấy ngứa mắt với dáng vẻ của tên to con kia, không biết bản thân làm mất lòng anh ta ở đâu.



Cô quay về nhà, chờ đến tận giờ cơm trưa cũng không đợi được điện thoại.



Nếu lúc này còn không cảm thấy gì thì cô đúng là heo.



“Ông ngoại, cháu đi ra ngoài một chút.”



Thịnh Kiêu Dương tìm Felix lấy địa chỉ công ty của Thẩm Trí Ninh rồi đến đó.



“Chào cô, xin hỏi có chuyện gì không?” Cô nhân viên đứng trước quầy lễ tân mỉm cười nhìn cô.



“Tôi tìm Thẩm tổng của các cô.”



Trên mặt cô nhân viên hiện ra sự ngạc nhiên, sau đó hỏi: “Vậy xin hỏi cô có hẹn trước không?”



“Không.”



“Thật xin lỗi, Thẩm tổng của chúng tôi đang bận, nếu như cô không hẹn trước thì tôi không thể để cô đi lên.”



Thịnh Kiêu Dương giơ tay xoa huyệt Thái dương, cầm điện thoại tiếp tục gọi điện thoại, kết quả vẫn là tên to con kia nghe, cũng không thèm đổi lý do khác, vẫn nói là đang họp.



“Tôi đứng dưới quầy lễ tân của công ty các anh...”



“Tút, tút, tút...”



Thịnh Kiêu Dương hít một hơi thật sâu, thiếu chút nữa không thể kìm nén được cơn giận trong cơ thể.



Hai cô nhân viên ngồi trước quầy lễ tân nhìn nhau, nháy mắt ra hiệu với nhau.



Thịnh Kiêu Dương nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai trong khu chờ, cô đi thẳng qua đó ngồi chờ trong phòng khách này, cô không tin Thẩm Trí Ninh có thể ở trên đó cả ngày không xuống đây.”



“Chưa từng thấy Thẩm tổng gần gũi với người phụ nữ nào, người phụ nữ đeo khẩu trang này là ai vậy?”



“Vừa nãy cô ấy gọi cho Thẩm tổng à? Ha ha, nhất định đã tắt máy của cô ấy.”



Hai cô nhân viên lễ tân dựa sát vào nhau nhỏ giọng nói chuyện.



Trong văn phòng ở tầng cao nhất, Thẩm Trí Ninh ngồi trên ghế quay lưng lại cửa sổ sát đất, anh đang cầm một bức ảnh trên tay, trên đó là hình ảnh một nam một nữ đang ôm nhau, nhìn tuấn nam mỹ nữ hẳn là cảnh đẹp ý vui, nhưng anh lại thấy rất gai mắt.



Lúc cô gọi điện thoại đến, anh cũng ở đó, hơn nữa hôm nay căn bản không có cuộc họp nào, chỉ là không muốn nghe mà thôi. Anh muốn nhìn xem sự chân thành của cô lớn đến mức nào.



Lại qua một tiếng, điện thoại lại vang lên.



“Vị Nam.” Anh ném điện thoại cho Kinh Vị Nam.



Kinh Vị Nam nhìn anh một cái, chọn chế độ loa ngoài: “Ông chủ đang họp.”



“Mấy người họp rất lâu rồi, định họp tới lúc nào vậy?”



“Thời gian không phải thứ tôi có thể quyết định được.” Kinh Vị Nam lạnh nhạt nói.



“Ngày mai tôi còn phải trở về quay phim, anh nói với anh Trí Ninh, tôi chờ anh ấy ở dưới lầu công ty của các anh.”



Kinh Vị Nam tắt máy, trả lại điện thoại.



Thẩm Trí Ninh nhận lấy điện thoại, nét mặt hơi dịu lại, nhưng lúc ánh mắt liếc đến số ảnh ở trên bàn, sắc mặt lại trầm xuống.



Thịnh Kiêu Dương đang ở dưới lầu lại bị tắt máy đến mức không còn cách nào khác, cô dựa vào ghế sofa, lặng lẽ đợi gần một tiếng nữa. Đột nhiên cô nhận được điện thoại, đầu tiên cô còn tưởng rằng là Thẩm Trí Ninh gọi lại, vừa nhìn lại thấy là Đạo diễn Sầm Kim gọi.



“Đạo diễn Sầm?” Cô nghe máy.



“Ngày mai chúng phải quay về trong núi tiếp tục quay nhưng cảnh chưa xong, hôm nay phải thả lỏng một chút, bọn tôi đang ở hội sở Kim Sơn Hà ở đường Kim Hà, em cũng đến đây đi, đều là người của đoàn làm phim, còn có mấy người bạn nữa. Ừ, Cố Châu cũng đang ở đây.” Sợ cô không yên tâm, cuối cùng Sầm Kim còn nhắc đến Cố Châu.



“Được.”



Thịnh Kiêu Dương đồng ý xong cũng không lằng nhằng ở đây nữa, cô gọi thêm một lần nữa, bên kia lại không có ai nghe máy, cô thở dài đứng dậy rời đi.



“Cuối cùng cũng đi rồi, người này kiên nhẫn thật đấy.”



“Tới tìm Thẩm tổng của chúng ta mà không dám lộ mặt, rốt cuộc người phụ nữ này là ai? Nghe giọng có vẻ còn rất trẻ.”



“Cậu có cảm thấy người kia rất giống một người không?”



“Ai?”



“Từ Kiều Kiều đó! Cậu xem dáng người của cô ấy thấy có giống không?”



“Cậu vừa nói như vậy thật sự giống đó.”



Hai cô nhân viên ở quầy lễ tân đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy “Tinh” một tiếng cửa thang máy mở ra, hai cô theo bản năng nhìn qua đó, nhìn thấy vẻ mặt Thẩm tổng cũng được tính là vui vẻ đi tới.



“Chào Thẩm tổng!” Hai người vội đứng lên.



“Người đâu rồi?”



“Cái gì?” Hai người chưa kịp phản ứng lại.



“Vừa nãy có người chờ ở đây.”



“Vừa đi rồi ạ.”



Hai cô nhân viên đồng thanh trả lời xong liền thấy sắc mặt Thẩm tổng đã nhanh chóng trở nên lạnh lùng.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom