• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nữ vương thời thượng 2021 (4 Viewers)

  • chap-203

Chương 203: Có bạn trai ở bên cạnh là đủ rồi




79849.png

79849_2.png
“Ông bà nội nhớ giữ gìn sức khỏe!” Thịnh Thi Vận cũng nghẹn ngào.



Hai mẹ con đi ba bước quay đầu lại một lần.



“Con trai, sao con có thể vô tình như thế?” Bà cụ cúi đầu giậm chân.



“Hổ dữ không ăn thịt con, Thịnh Huân, con xem bây giờ con đã thành cái dáng vẻ gì rồi, ngay cả con của mình cũng không nhận, con có còn là con người không?”



Thịnh Huân không thay đổi sắc mặt khi nghe hai người già trách móc, chờ bọn họ nói xong, ông ta mới mỉa mai hỏi ngược lại: “Kẻ vô dụng cũng tính là người sao?”



Hai người già nhìn nhau, không nói gì nữa.



Lương Tiểu Tuệ và Thịnh Thi Vận ra khỏi cửa, quay lại nhìn biệt thự Thịnh gia, vẻ mặt giống hệt nhau.



Chính là oán hận, vô vùng oán hận!



“Thi3Vận, chuẩn bị sẵn sàng đi, mẹ đã liên lạc với bác sĩ tốt nhất cho con.” Lương Tiểu Tuệ giơ tay vuốt ve khuôn mặt của Thịnh Thi Vận, dịu dàng nói.



“Ừ.” Thịnh Thi Vận gật đầu, cô ta cũng giơ tay sờ mặt mình, kiên định nói: “Bọn họ đều thích Thịnh Kiêu Dương như vậy, vậy con sẽ biến thành cô ta! Con nhất định phải đòi lại tất cả những thứ thuộc về con!!”



“Thi Vận, hy vọng của mẹ đều đặt trên người con, đừng làm mẹ thất vọng.” Lương Tiểu Tuệ nói.



“Mẹ, mẹ yên tâm, sau này con tuyệt đối không buông tha cho những người bắt nạt con xem thường con.”



So với Thịnh gia vắng vẻ, bên nhà ông cụ Dương lại rất náo nhiệt.



Già trẻ lớn bé, lớn nhỏ ngồi quanh bàn, hai người lớn tuổi2nhất ngồi ở hai đầu của chiếc bàn dài.



Lần này An Cảnh cũng ở đây, tất nhiên chỗ ngồi bên cạnh ông cụ không có phần của người ngoài. An Cảnh ngồi bên tay trái của ông cụ, Thịnh Kiêu Dương ngồi bên tay phải, sau An Cảnh mới là Từ Kỳ bị Lương Đại Tuệ đặc biệt đẩy tới. Còn vị trí bên tay phải của Thịnh Kiêu Dương, thì ông cụ dành riêng cho Thẩm Trí Ninh, Từ Bình được giữ lại cùng ăn Tết ngồi ở giữa, bên cạnh cô ấy là hai đứa trẻ ngồi cạnh nhau.



“Kiều Kiều, vừa nãy cháu nói gì với em rể của mợ vậy?” Lương Đại Tuệ mở miệng hỏi.



Thịnh Kiêu Dương hơi mất kiên nhẫn, cô đang muốn khiến bà ta im miệng, nhưng đột nhiên một tia sáng lại lóe lên, cô1mỉm cười thảnh thơi nói: “Mợ, mợ còn chưa biết em gái của mợ đã làm chuyện tốt gì à?”



Lương Đại Tuệ nhíu mày, “Tiểu Tuệ làm gì?”



“Bà ta đã ăn trộm một số đồ trang sức quý giá thuộc về cháu gái ruột của ông ngoại! Đến nay còn chưa trả lại số trang sức trị giá mấy triệu, nghe nói bà ta đã bán nó ở chợ đen, chính vì không còn đồ trang sức, bà ta mới bị đuổi ra khỏi nhà. Bà ta không nói cho mợ biết chuyện lớn như vậy sao?” Thịnh Kiêu Dương mỉm cười, có chút hả hê.



“Không, không thể nào!” Lương Đại Tuệ mở to hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin được. Theo suy nghĩ của bà ta, em gái của bà ta đã là con dâu nhà giàu, sao lại ngu1xuẩn đến mức ăn trộm đồ trang sức, hơn nữa còn để người ta biết. Phải biết rằng, Lương Tiểu Tuệ là người có triển vọng nhất ở trong nhà, từ nhỏ đã thông minh, chuyện có thể từ một người không có gì cả biến thành phu nhân nhà giàu đã chứng minh được điều này.



Ngoại trừ Trương Ái Nghiên mới vừa vào Từ gia, những người khác đã từng gặp Lương Tiểu Tuệ, nhất là Từ Kỳ năm nào cũng đến chúc Tết Lương Tiểu Tuệ. Tất cả đều sợ ngây người.



“Trên đời này không có gì là không thể, có một số người có kiến thức quá hạn hẹp, chỉ nhìn thấy những thứ trước mắt. Lại nói, người chết vì tiền chim chết vì ăn đều là việc rất bình thường.” Thịnh Kiêu Dương liếc nhìn người Từ gia.



“Tiểu1Tuệ nhà mợ không phải người như thế, có phải có hiểu lầm gì không?”



Thịnh Kiêu Dương nhìn Lương Đại Tuệ vẫn chưa từ bỏ ý định, lạnh lùng thốt ra tám chữ: “Nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực.”



Lương Đại Tuệ mở miệng, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào, trước tình huống chứng cứ vô cùng xác thực, tất cả lời giải thích đều là ngụy biện.



“Không ngờ dì nhỏ lại là người như vậy.” Từ Kỳ lẩm bẩm.



“Thật ra kết cục này đối với bà ta mà nói chưa chắc là chuyện xấu, tuy bà ta đã lên đến vị trí Thịnh phu nhân, nhưng cuộc sống còn không tốt bằng kẻ thứ ba, ít nhất người ta cũng có thể mua mua mua không cần cân nhắc quá nhiều, dù sao chỉ cần làm nũng một cái là sẽ có tiền, còn bà ta... Ha ha, bình thường mua ít đồ trang điểm cũng phải đi dỗ dành bà cụ mới có tiền. Bây giờ ly hôn rồi, không cần phải trả lại đồ trang sức đã ăn cắp, lại có thể được chia cho một khoản tài sản ly hôn, chỉ cần không tìm đường chết, vẫn có thể cầm số tiền kia ăn ngon uống sướng sống hết một đời.”



“Cháu nói bậy, cháu không ở Thịnh gia, sao cháu biết những thứ này, rõ ràng là cháu nói bậy mới thành ra như vậy.” Lương Đại Tuệ căm tức nhìn Thịnh Kiêu Dương.



Thịnh Kiêu Dương nhướng mày, “Không phải mợ muốn biết vừa rồi cháu nói chuyện gì với Thịnh Huân sao?”



“Cháu và cậu ta có gian tình? Có phải cháu làm hại Tiểu Tuệ nhà mợ phải ly hôn không?” Lương Đại Tuệ nổi giận.



Cả phòng ăn chìm trong im lặng.



Từ Kỳ và Trương Ái Nghiên đều dùng ánh mắt “Mẹ điên rồi sao” để nhìn Lương Đại Tuệ, chưa nói tới Kiều Kiều có ông cụ Dương là núi dựa lớn, chỉ nói đến người đàn ông trẻ tuổi có tiền lại có giá trị nhan sắc cao ngồi ở bên cạnh cô, người này phải ngu xuẩn đến cỡ nào mới có gian tình với một người đàn ông già chứ?



“Đại Tuệ, con... Tiểu Trạch, con nhanh quản vợ con đi.” Bà cụ Từ không dám nói Lương Đại Tuệ, đành phải gọi Từ Trạch tới dạy dỗ.



Nhưng đối với bà vợ lợi hại của nhà mình, Từ Trạch cũng chỉ có thể bất lực cười khổ, ông ta nào dám quản chứ.



Thịnh Kiêu Dương chậm rãi cầm khăn giấy lau khóe môi, đứng dậy nói với ông cụ Dương: “Ông ngoại, đột nhiên cháu không thấy ngon miệng, cháu đi ra ngoài trước.”



“Kiều Kiều, thật xin lỗi, mợ của cháu không...” Từ Trạch vội nói xin lỗi, còn chưa nói xong, một người nữa đã đứng dậy.



“Ông nội Dương, cháu đi với cô ấy.” Thẩm Trí Ninh nói theo.



Vẻ mặt ông cụ Dương trở nên lạnh lẽo, ông cụ liếc nhìn đám người Từ gia và Lương Đại Tuệ, quay sang nói với An Cảnh: “Ăn cơm xong thì đi sắp xếp xe, phải đưa mọi người về nhà an toàn.”



“Vâng, ông nội.” An Cảnh gật đầu.



Lương Đại Tuệ thấy hối hận, hành động bốc đồng vừa rồi đã cắt ngang con đường tương lai của con trai bảo bối, bà ta đang muốn giải thích thì hai cha con Từ Trạch và Từ Kỳ ngồi ở bên cạnh đã đồng thời ra hiệu cho bà ta đừng nói nữa.



“Người xấu!” Tiểu An siết chặt nắm đấm, tức giận nhìn Lương Đại Tuệ ngồi đối diện.



“Người bắt nạt dì Kiều Kiều đều là người xấu!” Tiểu Hổ ngồi bên cạnh cùng chung mối thù.



Từ Bình vội vàng gắp đùi gà đặt vào trong bát của hai đứa trẻ, ý đồ dùng cái này để phân tán sự chú ý của hai đứa, để tránh hai đứa lại nói điều gì khiến người ta hoảng sợ.



Ông cụ Dương mỉm cười, hiền hậu nhìn hai đứa trẻ.



“Cha, thật xin lỗi, chị dâu của con chỉ quá lo lắng cho em gái của mình, mới nhất thời nói sai.” Từ Tình nói với ông cụ Dương.



“Được rồi, ăn cơm đi.” Ông cụ Dương nói.



Xảy ra chuyện này, người của Từ gia đâu còn tâm trạng để mà ăn cơm.



“An Cảnh, cháu đi tiễn khách đi.” Ông cụ Dương lên tiếng.



Người của Từ gia đều ủ rũ, thấy rất mất mặt.



“Bác trai, chúng ta còn chưa làm sinh nhật cho Kiều Kiều mà!” Lương Đại Tuệ mặt dày mày dạn nói.



Ông cụ Dương liếc bà ta, “Kiều Kiều nhà tôi có bạn trai của con bé ở bên cạnh là đủ rồi.” Ông cụ nhấn mạnh mấy chữ bạn trai.



Lương Đại Tuệ nghẹn lời không trả lời được.



Lúc này người có sinh nhật vào hôm nay đang làm gì?



Cô đang ngồi trên ghế lái, cố gắng giả vờ mình là một người mới lái.



Thẩm Trí Ninh ngồi bên cạnh đang dõi theo từng hành động của cô.



Thịnh Kiêu Dương vừa giả vờ luống cuống lái xe, vừa tự sướng ở trong lòng, cô có thể có được kỹ năng diễn khá tốt toàn bộ đều nhờ Thẩm Trí Ninh, vì đối phó với anh, cô đã phải dùng hết tất cả vốn liếng, đến mức luyện thành kỹ năng diễn xuất như bây giờ.



“Em cảm thấy em rất có thiên phú.” Sau khi khiến động tác của mình dần trở nên thuần thục hơn, cô liền tự biên tự diễn.



“Khá tốt.” Hiếm khi nào Thẩm Trí Ninh lại thừa nhận lời nói của cô.



Thịnh Kiêu Dương gần như không kiềm chế được độ cong nơi khóe môi, lườm người ngồi bên cạnh một cái, hoàn toàn thả lỏng tay chân, chờ sau khi cô vui vẻ chạy một vòng trong sân tập, đột nhiên nghe thấy người bên cạnh nói:



“Có phải trước kia em đã biết lái xe rồi không?”



Ầy... Vấn đề này hơi rối!



Trả lời đúng, anh nhất định sẽ hỏi tiếp cô học vào lúc nào, trả lời không, anh sẽ nghi ngờ mà tiếp tục hỏi những vấn đề khác.



Thịnh Kiêu Dương liếc nhìn kính chiếu hậu, muốn thấy rõ nét mặt của anh.



“Vấn đề này khó trả lời như vậy sao?”



“Không, chỉ là em đang nghĩ em cũng đã học lái xe rồi, tiếp theo chúng ta đi đâu chơi.” Thịnh Kiêu Dương lặp lại chiêu cũ, nói sang chuyện khác.



Thẩm Trí Ninh nhìn cô với ánh mắt sâu xa: “Em muốn đi đâu cũng được.”



Thịnh Kiêu Dương không ngờ nói như vậy lại có thể chuyển đề tài, thầm thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc suy nghĩ nên đi đâu chơi. Lúc này khu trò chơi đã không còn kinh doanh nữa, đi chơi ở những nơi đông đúc cũng không tốt lắm, thời tiết này lại không thể đến bờ biển.



“Chúng ta đi trượt băng nhé?” Mắt cô sáng lên, mong chờ nhìn Thẩm Trí Ninh.



“Anh đã nói, em muốn đi đâu cũng được, anh sẽ đi cùng em.”



Thịnh Kiêu Dương hơi mất tự nhiên quay đi, đẩy cửa xuống xe, “Vậy chúng ta đi nhanh đi.”



Họ đổi sang một chiếc xe khác, tài xế đưa bọn họ đến một sân trượt băng còn mở cửa kinh doanh.



Có rất nhiều người ở bên trong, vì Thịnh Kiêu Dương muốn giảm bớt phiền phức nên vũ trang đầy đủ, đeo khẩu trang, ngay cả mũ của áo cũng đội lên, đeo kính giấu ở dưới vành nón. Thẩm Trí Ninh lại không phải nhân vật của công chúng, không cần phải ăn mặc như thế.







Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom