• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nữ vương thời thượng 2021 (6 Viewers)

  • chap-198

Chương 198: Lời nói thật




79844.png

79844_2.png
“Kiêu Dương, chúng ta cùng chụp ảnh với bánh kem đi.” Lâm Diễn cũng lấy điện thoại của mình ra.



“Được.” Thịnh Kiêu Dương cũng không nghĩ nhiều, cầm bánh kem đứng bên cạnh Lâm Diễn chờ chụp ảnh chung.



Lâm Diễn rất tự nhiên đặt một tay lên vai cô, tay còn lại cầm điện thoại chụp ảnh.



Sau khi chụp ảnh chung, Thịnh Kiêu Dương nâng chiếc bánh lên, hỏi anh: “Bây giờ có thể ăn chưa?”



“Chờ một chút, em mang bánh kem ra bàn ăn trước đi.”



“Oh.” Thịnh Kiêu Dương liếm môi, cầm bánh kem đi ra ngoài.



Sau đó, Lâm Diễn lấy dao nĩa và đĩa, cắm một vòng nến quanh mép của bánh kem, đúng 18 ngọn rồi châm lửa.



“Kiêu Dương, em cầu nguyện trước khi thổi nến đi!”



Cả căn phòng chỉ còn lại ánh sáng ở bánh kem, ngọn nến tỏa ra ánh3sáng nho nhỏ, hai người nhìn nhau qua ánh nến.



“Được.” Cô nhìn bánh kem, nhắm mắt, chắp hai tay lại đặt ở trước ngực.



Qua một hồi lâu, cô mở mắt, cúi đầu thổi một hơi tắt hết nến.



Lâm Diễn không bật đèn ngay, anh hỏi trong bóng tối: “Em ước gì vậy?”



“Em hy vọng người nhà và bạn bè của em đều có thể khỏe mạnh, nhất là ông ngoại của em, em hy vọng ông sống đến trăm tuổi, không bị đau ốm.”



“Rất tốt, còn gì nữa không?”



Thịnh Kiêu Dương hơi dừng lại, nhìn về phía Lâm Diễn, trước mắt tối đen, cô hoàn toàn không nhìn rõ được bóng dáng của anh, khẽ nói: “Em hy vọng Lâm Diễn hạnh phúc.”



Người đứng ở bên kia mãi không trả lời.



“Em... không có điều ước gì cho bản thân sao?” Qua một lúc lâu, Lâm2Diễn khàn giọng hỏi cô.



“Ước rồi mà, những điều em vừa nói đều là điều ước của em.”



Bóng tối khiến cho người ta liên tưởng đến nhiều thứ và lo lắng, Thịnh Kiêu Dương nhìn xung quanh, thử bước hai bước, “Công tắc đèn ở đâu, em đi bật đèn.”



“Để anh.”



“Ôi!” Thịnh Kiêu Dương đụng phải ghế.



Đèn được bật sáng.



“Em có bị thương không?” Lâm Diễn lo lắng nhìn cô, thấy cô hơi cong người, tay xoa đầu gối, anh lo lắng, “Em bị thương ở đầu gối à?”



“Không có, không có, chỉ bị va một cái hơi đau thôi.” Thịnh Kiêu Dương vội nói.



Thấy anh còn muốn kiểm tra, Thịnh Kiêu Dương ngồi dậy, vội vàng nói: “Vậy chúng ta bắt đầu ăn đi, em đói rồi.”



Lâm Diễn im lặng nhìn cô mấy giây, khẽ mỉm cười, rút nến ở trên bánh kem ra,1xoay người lấy dao cắt bánh kem đưa cho cô.



“Ngày mai là ngày sinh nhật mới của em, nhát dao đầu tiên phải do em cắt.”



“Ngày sinh nhật mới...” Thịnh Kiêu Dương lặp lại bốn chữ này, mỉm cười, “Đây thật sự là sinh nhật mới của em.” Cô cầm dao, chậm rãi cắt chiếc bánh kem xinh đẹp này, cô cắt bánh thành hai nửa lại cẩn thận cắt thành từng miếng nhỏ, gần như phía trên mỗi miếng bánh đều có một đóa hoa hồng hoàn chỉnh.



Sau khi cắt bánh, cô lại tự lấy một miếng cho mỗi người, đưa cho Lâm Diễn một phần trước, sau đó cô cầm phần của bản thân, không kịp chờ đợi mà cắn vội một miếng, quả nhiên vị ngọt rất phù hợp với khẩu vị của cô, lại vì đây là bánh kem bọn họ1cùng làm, về mặt chủ quan đã cảm thấy chiếc bánh kem này ăn rất ngon rồi.



“Ngon không?” Lâm Diễn hỏi cô.



“Ngon.” Cô mơ hồ nói.



Thấy cô ăn đến hai má căng phồng, trên mặt Lâm Diễn hiện ra nụ cười dịu dàng, tiếp tục hỏi cô: “Em có muốn vừa xem tivi vừa ăn không?”



“Được.”



Thế là chiếc bánh kem được chuyển đến phòng khách.



“Anh Lâm Diễn, em phát hiện cái gì anh cũng có thể làm rất tốt.” Thịnh Kiêu Dương cầm đĩa của mình cùng đi qua đó, ngồi xuống trên sofa.



“Em cũng thế.” Lâm Diễn bật tivi, trên tivi đang chiếu bộ phim truyền hình “Giải cứu bạn trai nghiện net”, “Em diễn rất tốt.”



Thịnh Kiêu Dương cũng nhìn màn hình tivi, “Anh Lâm Diễn, anh cũng đang xem cái này à?”



“Bởi vì có sự xuất hiện của em.” Anh nhìn đôi1mắt sáng rực có hồn của cô.



Thịnh Kiêu Dương cúi đầu, giả vờ chuyên tâm ăn bánh kem.



“Nói về sự tập trung, Kiêu Dương, anh không sánh bằng em, em làm cái gì cũng toàn tâm toàn ý, dù là đối với công việc hay con người.”



Nghe anh dùng giọng nói phức tạp để nói như vậy, Thịnh Kiêu Dương mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Không hẳn, chỉ với điều mình thích, em mới có thể đặc biệt chuyên tâm.”



“Cho nên em có thể chấp nhận người khác, là bởi vì em đã không còn thích anh nữa sao?” Lâm Diễn nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa.



Không thích Lâm Diễn nữa hả? Thịnh Kiêu Dương không dám chắc chắn, điều duy nhất cô có thể chắc chắn, bây giờ cô càng yêu bản thân hơn, cô sẽ không để bản thân phải rơi vào tình huống bị động như trước đây, sẽ không để bản thân chỉ xoay quanh một người.



“Kiêu Dương, bây giờ anh đang độc thân.”



“Julian...”



“Anh đã hủy bỏ hôn ước với cô ấy.”



Thịnh Kiêu Dương nhìn Lâm Diễn, Lâm Diễn cũng đang nhìn cô.



Lúc này, tâm trạng của Thịnh Kiêu Dương rất phức tạp, vậy mà Lâm Diễn có thể từ bỏ người có thể giúp anh tiến vào trung tâm quyền lực của gia tộc Bruno như Julian.



Việc hủy bỏ hôn ước đâu đơn giản nhẹ nhàng như thế, gia thế của Julian còn đó, cũng không phải muốn hủy bỏ hôn ước thì có thể hủy bỏ, hơn nữa bản thân Julian cũng có tình cảm với Lâm Diễn, muốn cô ấy chủ động từ hôn hẳn không thể nào.



“Vậy anh đã phải trả giá bằng điều gì?” Cô không tin anh có thể thoát ra toàn vẹn.



Lâm Diễn né tránh ánh mắt của cô, quay sang nhìn màn hình tivi, qua một hồi lâu mới nói khẽ: “Có lẽ là lương tâm của anh.”



Trả giá bằng lương tâm? Thịnh Kiêu Dương nghi ngờ khó hiểu.



“Không nói những thứ này nữa,“ Lâm Diễn quay sang nhìn cô, “Kiêu Dương, bây giờ anh ở trước mặt em đã không còn bị những yếu tố khác chi phối tình cảm, cho nên mỗi một câu của anh đều là lời thật lòng.”



Anh hơi dừng lại, rồi lại tiếp tục nói: “Trước khi gặp được em, anh cảm thấy cuộc đời anh là một quỹ đạo, cứ chăm chỉ tăng cường thực lực của mình, dấn thân vào cuộc tranh đấu quyền lực của gia tộc, thế nhưng sau này... em xuất hiện, cuối cùng anh cũng cảm thấy mỗi ngày đều có chút hứa hẹn khác.”



Lâm Diễn chưa bao giờ nói những điều này với cô, có thế nghe ra được đây thật sự là lời thật lòng của anh, Thịnh Kiêu Dương không khỏi cảm thấy đau lòng. Lúc trước, cô cảm thấy đau lòng cho Lâm Na, bởi vì Lâm Na có cha có mẹ nhưng từ nhỏ đã không nhận được sự yêu thương, cô ấy bị đưa đến ký túc xá trường học từ rất sớm. Lâm Diễn lại hoàn toàn khác, không chỉ nhận được tất cả sự yêu thương của dì Lâm, còn được người cha phong lưu kia đưa về nhà Bruno nhận tổ quy tông, trở thành một trong những người thừa kế đời thứ ba được chủ nhân của Bruno công nhận. Trong mắt người ngoài, Lâm Diễn sống rất tốt, ít nhất so với Lâm Na từ nhỏ không ai hỏi thăm, bị sốt gần 40 độ cũng không ai quan tâm thì tốt hơn nhiều, nhưng không ai biết, Lâm Diễn đã phải sống cô đơn đến thế nào.



Thịnh Kiêu Dương cẩn thận suy nghĩ lại cũng có thể hiểu được. Dì Lâm - mẹ của Lâm Diễn không thể cho anh một thân phận danh chính ngôn thuận, hơn nữa dì Lâm lại đặt toàn bộ trái tim lên người anh, mong con hơn người, khát vọng anh nhanh chóng trưởng thành là một cây cao che trời, che gió che mưa cho bà và Lâm Na, vậy nên có thể hiểu từ nhỏ anh đã phải gánh vác áp lực lớn đến mức nào.



“Anh bắt đầu chờ mong cô gái ghé sát bệ cửa sổ chào hỏi anh có thể xuất hiện thêm lần nữa. Anh bắt đầu chờ mong lần sau cô ấy sẽ lấy lý do gì để tiếp cận anh.” Lâm Diễn như đang nhớ lại cái gì đó, trên mặt hiện ra một nụ cười như có như không.



Anh nhìn Thịnh Kiêu Dương chằm chằm, trong ánh mắt hiện ra vẻ dịu dàng háo hức, “Anh biết cô ấy thích anh, biểu hiện của cô ấy rõ ràng như vậy, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của anh dáng vẻ y hệt con mèo tham ăn nhìn thấy món ăn yêu thích, hưng phấn đến nhảy cẫng lên. Khi đó anh không biết thích là gì, chỉ biết anh muốn được gặp cô ấy lần nữa.”



Thịnh Kiêu Dương sững sờ, thì ra anh đã biết cô thích anh từ rất sớm.



“Mẹ luôn nhắc nhở anh, gánh nặng mà anh phải gánh vác còn đè trên hai vai, anh không thể bị quấy nhiễu bởi một số tình cảm sẽ trở thành chướng ngại vật. Đúng vậy, mục tiêu của anh còn chưa thực hiện được, nói chuyện gì cũng chỉ là suy nghĩ viển vông. Cho dù trong lòng anh muốn ở bên cô ấy như thế nào, muốn cùng cô ấy sống thế giới hai người yên ổn bình an qua những năm tháng cuối đời ra sao, anh cũng không có tư cách.”



Nói đến đây, Lâm Diễn thở dài, nụ cười trên mặt đã biến mất, giữa hai đầu lông mày lắng đọng mấy phần u sầu như không thể tiêu tan.



Thịnh Kiêu Dương giơ tay, muốn chạm vào mi tâm của anh, xóa tan sự u sầu giữa lông mày của anh, cô vừa giơ tay lên liền giật mình, lại buông tay xuống.



Lâm Diễn lướt qua bàn tay của cô vừa thả lại bên người, lại nhìn khuôn mặt của cô, không để sót hành động hơi mím môi và sự dao động nào trong mắt cô. Trong ánh mắt của anh lướt qua một tia u tối: “Dựa theo kế hoạch, anh và Julian phải đính hôn từ sớm, nhưng anh vẫn không vượt qua được rào cản trong lòng. Anh chưa bao giờ ngờ tới sẽ có lúc buồn khổ và gian nan hơn cả thời thơ ấu của mình, sau khi em xảy ra chuyện, anh cũng mất đi hứng thú diễn tấu với cây đàn dương cầm mà anh yêu thích, trong đầu chỉ nghĩ tới em.”



“Những người luôn ở trong bóng tối rất đau khổ, nhưng so với cái này, người từng nhận được ánh sáng lại mất đi mới là đau khổ nhất, anh chính là loại người sau. Thế nhưng có thể làm được gì chứ, đã mất đi cũng là đã mất đi, mỗi ngày vẫn phải tiếp tục, anh không thể không bước lên con đường đã được định sẵn, làm một Diễn Bruno chỉ tranh quyền đoạt lợi.”



Nói xong, anh đột nhiên bất đắc dĩ bật cười, “Nhưng Chúa lại luôn thích trêu đùa, lúc anh đã quyết định buông tay, em lại xuất hiện ở trước mặt anh.”



Nghe anh nói xong những lời này, Thịnh Kiêu Dương đã rất sốc. So với việc cô vì vẻ ngoài của đối phương nảy sinh tình cảm tự cho là rất sâu đậm, tình cảm của Lâm Diễn với cô càng lộ vẻ nồng nàn hơn, bởi vì phần tình cảm này vẫn kiên cường sống sót dưới rất nhiều gánh nặng trong lòng và áp lực của hoàn cảnh.



Lâm Diễn vẫn chưa nói hết, anh nhìn cô, chậm rãi nói ra lời thật lòng cuối cùng: “Có lẽ Chúa không hài lòng với sự thiếu quyết đoán của anh, nên mới tạo ra một trò đùa lớn, lúc anh muốn từ bỏ tất cả, chỉ muốn tìm lại người mà anh yêu, cô ấy lại không thích anh nữa rồi.”



“Kiêu Dương, anh phải làm sao đây?”



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom