• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nữ vương thời thượng 2021 (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-156

Chương 156: Anh đủ rồi đấy




77895.png

77895_2.png
“Ha, Từ Tình này đúng là may mắn.” Tưởng Nhân cười lạnh.



Phan Tử Huy không nói gì, ông ta nhìn người phụ nữ xấu hổ mỉm cười nhưng lại dịu dàng động lòng người đứng bên cạnh ông cụ Dương ở trên sân khấu, sự phức tạp trong mắt gần như trào ra ngoài



Hỏi ông ta có hối hận không, chính ông ta cũng không biết, dù sao mỗi lần ông ta nhìn thấy Từ Tình thì đều cảm thấy khó tả, có cảm giác đã từng quen biết.



Ở một nơi khác, một cặp vợ chồng khác cũng cảm thấy phức tạp



Tề Vĩnh Cao đang nhìn người phụ nữ trên sân khấu, dù sao bà cũng từng là mối tình đầu khó quên của ông ta, gặp lại sau3nhiều năm xa cách trong lòng khó tránh khỏi nổi lên chút gợn sóng



Thế nhưng, ông ta không còn là thằng nhóc năm đó, đã biết rõ cái gì mới quan trọng nhất.



“Anh nhìn thấy Từ Tình có cảm giác gì?” Bên cạnh vang lên giọng nói ghen ghét



Tề Vĩnh Cao vội vàng ôm vai vợ, “Có thể có cảm giác gì chứ, nhìn thấy mọi người đều sống tốt, cái này không phải rất tốt à!” “Thật ra em hy vọng thấy cô ta sống không tốt, như vậy em mới cảm thấy lúc trước cô ta không chấp nhận anh là tổn thất của cô ta.” “Lúc trước nếu cô ta chấp nhận anh, đó mới là tổn thất của anh, nếu ở bên cô ta, vậy1chẳng phải anh sẽ vô duyên với người vợ thân yêu của anh sao?” Tể Vĩnh Cao nhỏ giọng dỗ dành



Bà Tể bật cười, biết ông đang dỗ cho mình vui, nhưng bà thật sự được dỗ dành rồi.



Lúc này đám người trẻ tuổi quen biết lẫn nhau cũng đang xúm lại nói chuyện



“Vừa nãy Từ Kiều Kiều thừa nhận bám được người giàu là bám được người giàu này sao?” “Trước khi mình đến đây nghe ông cụ trong nhà nói lần này người ta nhận người thân rất nghiêm túc, còn định để lại gia sản cho đứa con gái và cháu gái mới nhận này



C*, hai mẹ con này rất giỏi, không cần làm gì hết cũng có thể được thừa kế một khoản tài sản8lớn như vậy.”



“Chẳng trách Từ Kiều Kiều lại đắc ý như thế, quả nhiên dựa vào cây lớn hưởng bóng mát, nếu cô ta có thể thừa kế tài sản của lão già này, đúng là có nền móng để đắc ý.”



“Minh Nguyệt, bây giờ người ta có chỗ dựa lớn như vậy, sao lại đi quyến rũ cha cậu chứ, có phải cậu đã hiểu sai ý của cha cậu không? Biết đâu, cha của cậu biết mối quan hệ của Từ Kiều Kiều và ông cụ Dương, mới để ý đến cô ta.” Phan Minh Nguyệt cũng hơi do dự, Từ Kiều Kiều đúng là không cần thiết phải quyến rũ người có tuổi như cha của cô ta.



Ở trên sân khấu, ông cụ Dương nói tiếp:9“Ngày 29 tháng này con gái Tiểu Tình của tôi sẽ kết hôn, bây giờ Tiểu Tình nhà tôi đã khổ tận cam lai, tìm được hạnh phúc của con bé.” Nói đến đây, ông cụ vẫy tay xuống dưới sân khấu



Lý Duy Kỳ hiểu ý, đi lên sân khấu đứng bên cạnh Từ Tình



“Đây là bạn trai của Tiểu Tình nhà tôi, hai đứa sắp nắm tay nhau bước vào cung điện hôn nhân, tại đây tôi hy vọng chúng sống thật lâu thật dài, vĩnh viễn ở bên nhau



Tiếp theo đây, hãy để bọn họ nhảy điệu mở màn đầu tiên!” Trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay



Từ Tình và Lý Duy Kỳ liếc nhìn nhau, Từ Tình hơi khẩn trương lại có chút xấu hổ



Tuy7nhiên, trước ánh mắt kiên định và khích lệ của Lý Duy Kỳ, bà đặt tay vào lòng bàn tay của Lý Duy Kỳ, hai người nắm tay nhau bước xuống sân khấu, theo tiếng nhạc từ dàn nhạc vang lên, hai người uyển chuyển khiêu vũ giữa đám đông



Thịnh Kiều Dương mỉm cười nhìn hai người đang nhảy múa, nhìn thấy mẹ Từ tìm được hạnh phúc, cô thật sự vui vẻ



“Kiều Kiều, cháu cũng đi khiêu vũ đi!” Cô đột nhiên nghe thấy ông cụ Dương nói



“Cháu không có bạn trai, tìm đâu ra bạn nhảy?” Cô nhìn ông ngoại bằng ánh mắt vô tội



“Cháu đi xuống nhất định sẽ có người mới cháu khiêu vũ.” Ông cụ Dương còn tự tin hơn cả cô



“Cháu đành thử vậy.” Thịnh Kiều Dương dùng ánh mắt “Ông vui là được rồi” nhìn ông cụ, vẫy tay với An Cảnh đang đứng dưới sân khấu ý bảo anh ta tới chăm sóc ông ngoại, còn bản thân nhấc làn váy bước xuống sân khấu



“Có thể mời em nhảy một điệu nhảy không?” Thịnh Kiều Dương nhìn Lâm Dục đứng trước mặt, rồi lại nhìn ông cụ Dương, quả nhiên ông ngoại cũng đang nhìn cô, còn gật đầu ra hiệu, cô không nhịn được mà bật cười.



“Em đang cười cái gì?” Lâm Dục không hiểu.



“Vừa nãy ông ngoại của tôi nói chỉ cần tôi đi xuống, chắc chắn sẽ có người mời tôi khiêu vũ, không ngờ lại đúng.” Ý cười giữa hai hàng lông mày của cô còn chưa biến mất, đôi mắt sáng lấp lánh, cô được di truyền nét xinh đẹp thanh tú của Từ Tình, rất hấp dẫn ánh nhìn của người khác.



“Công chúa xinh đẹp, có bằng lòng nhảy một điệu nhảy với anh không?” Lâm Dục rất lịch sự giơ tay ra



Thịnh Kiều Dương nâng tay lên đặt tay vào lòng bàn tay của anh ta



Vừa vặn bản nhạc của điệu nhảy đầu tiên ngừng lại, bản nhạc của điệu nhảy thứ hai vang lên.



Cặp nam nữ trẻ tuổi bước những bước nhảy nhẹ nhàng, biểu cảm của bọn họ đều rất thoải mái



Lúc tiết tấu chậm rãi, họ nhìn nhau, trò chuyện với nhau, lúc tiết tấu nhanh hơn thì chuyển động nhẹ nhàng, cảm giác phối hợp rất ăn ý, người ngoài nhìn vào đều thấy rất xứng đôi.



Sau khi điệu nhảy kết thúc, bởi vì Lâm Dục nói muốn bàn về tiết mục trong bữa tiệc mừng năm mới ở trường học, Thịnh Kiều Dương vừa nói chuyện vừa đi theo anh ta đến khu ăn uống



“Anh cảm thấy tôi biểu diễn cái gì thì được, tôi...”



“Ôi chao, thật xin lỗi, tôi không nhìn thấy cô.” Một cô gái đang cầm một chiếc ly không trên tay, nước trong đó đã đổ hết lên người Thịnh Kiều Dương.



Thịnh Kiều Dương cúi đầu nhìn bộ váy, bởi vì phần lớn là màu đen, nước trái cây đổ lên cũng không nhìn ra được, nhưng dính nhơm nhớp dán vào da thịt cảm thấy rất không thoải mái



Cô quay lại nhìn cô gái nói xin lỗi, vừa nhìn liền nhận ra cô gái này vừa đứng bên cạnh Tề Họa, sao cô còn không biết đối phương đang cố ý chứ.



“Nơi này rộng như vậy, cô còn có thể và phải tôi, đúng là rất thần kỳ.” Giọng nói của Thịnh Kiều Dương rất thản nhiên, không nghe ra được có tức giận hay không



“Đúng lúc tôi đang suy nghĩ chuyện khác, không nhìn thấy cô, hơn nữa tôi cũng đã xin lỗi cô, cô còn muốn thế nào?” Thịnh Kiều Dương nhướng mày, cười nhạo: “Người bị hắt trúng là tôi, tôi còn chưa tức giận, trái lại cô đã thấy oan ức rồi?”



“Hừ.” Cô gái xoay người rời đi



“Em có mang theo quần áo dự phòng không?” Lâm Dục quan tâm hỏi



Thịnh Kiều Dương gật đầu, cô liếc nhìn bóng lưng của cô gái kia, nói với Lâm Dục: “Tôi đi thay quần áo, anh chờ tôi một chút.” Cô gái và phải người ta quay lại nhóm nhỏ của bọn họ, đắc ý giơ cái ly không lên: “Mình đã đổ lên người cô ta rồi, các cậu cũng đã nhìn thấy.” “Phải bảo cậu đi tát cô ta một cái mới đúng, đổ một ly nước trái cây thật sự quá đơn giản.” Một người khác nói.



“Tát người ta thì hơi quá đáng rồi, bây giờ người ta đã có chỗ dựa, nếu tát cô ta sẽ không thể ăn nói với người trong nhà.” “Được rồi, tiếp tục đi, nói thật hay mạo hiểm?” Bên này thì chơi vui vẻ, còn bên kia Thịnh Kiều Dương tự dưng bị đổ nước trái cây vào người chỉ có thể đi vào phòng để thay quần áo



Thay sang một bộ lễ phục khác, Thịnh Kiều Dương vừa chỉnh lại thắt lưng vừa đi đến đại sảnh bữa tiệc



Đột nhiên cô dừng lại, ngước mắt nhìn người đàn ông đứng trên hành lang, đồng thời cũng nhìn thấy đối phương đang cầm điện thoại của cô.



Người đàn ông kia cầm một chiếc điện thoại có vỏ màu hồng lấp lánh, thật sự hơi buồn cười



“Đó là điện thoại của tôi.” Thịnh Kiều Dương càng nói càng nhỏ, cô nuốt nước bọt, nhìn Thẩm Trí Ninh bước từng bước đến gần.



Vị đại ca này lại muốn làm gì?



Cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại khoảng nửa cánh tay, anh mới dừng lại, giơ điện thoại đến trước mặt



Thịnh Kiều Dương vui vẻ, giơ tay cầm điện thoại, hả..



không lấy được, đối phương không buông tay



“Anh còn muốn làm gì?” Thẩm Trí Ninh nhìn cô chăm chú, so với ánh mắt hoảng loạn của cô, đôi mắt anh sâu lắng.



Đúng như lời ông ngoại đã nói, Thẩm Trí Ninh quá phức tạp, cô liên tục phải suy đoán suy nghĩ của anh, phần lớn thời gian đều chỉ luống cuống.



“Tôi muốn xác định một việc.” Anh nói



“Cái gì ưm...”



Mấy chữ còn lại đều bị chặn trong cổ họng



Thịnh Kiều Dương mở to mắt, đầu óc trống rỗng, sợ ngây người



Thẩm Trí Ninh, Thẩm Trí Ninh, anh điên rồi hả?



Đương nhiên Thẩm Trí Ninh không điên, bàn tay cầm điện thoại của anh đặt sau đầu cô, hôn..



rất nghiêm túc.



“Bà nội, làm sao để xác định việc mình thích một người?”



“Đối với cháu mà nói, có một bài kiểm tra rất đơn giản



Lúc cháu đối mặt với người đó, sẽ có suy nghĩ muốn chủ động hôn đối phương, vậy nhất định là cháu đã thích cô ấy, bởi vì thể xác và tinh thần của cháu đều chấp nhận cô ấy



Nhớ kỹ, là chủ động, nếu là một nụ hôn trong tình huống bị động mà không thấy ghét thì chỉ có thể chứng minh cháu không ghét người này, nhưng không thể chứng minh cháu thích cô ấy.”



Cho nên...



Anh thật sự thích người này



Nếu không, sao anh lại nhiều lần thay đổi nguyên tắc của mình? Tất cả những lần mất lý trí và không đành lòng đều chỉ vì..



anh thích người này.



Lúc Thịnh Kiều Dương lấy lại tinh thần từ sự khiếp sợ, người đàn ông hôn cô đã được một tấc lại muốn tiến một thước, bắt đầu công thành chiếm đất, cô muốn đẩy anh ra, lại bị anh trêu chọc, vành tai bỗng nhiên đỏ ửng.



Nhất định mình bị điên rồi..



Thịnh Kiều Dương nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình, giơ tay muốn đẩy anh ra, bàn tay còn lại của anh đã đưa ra giữ lấy eo cô.



Cuối cùng, anh lùi lại



Nhìn cô bị hôn đến ngất ngây, anh nhìn lướt qua đôi môi hồng có vẻ rất ngon miệng của cô, giọng nói hơi khàn: “Có thấy phản cảm không?”



Thịnh Kiều Dương chớp mắt, bây giờ đầu óc cô vẫn còn hỗn loạn, nhất thời không hiểu được ý nghĩa câu hỏi của anh.



“Xem ra em cũng thích.” Anh nhếch môi.



“Cái gì ưm...”



Này, anh đủ rồi đó!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom