• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nữ vương thời thượng 2021 (6 Viewers)

  • nu-vuong-thoi-thuong-150

Chương 150: Làm mất mặt




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
77194.png

Xem ảnh 2
77194_2.png
Thịnh Kiểu Dương cười khúc khích, cô cũng không phải bông hoa trong nhà kính, sao có thể không biết sự quanh co khúc khuỷu ở trong đó



Lê Vũ này cũng là một thương nhân, có thể nói tình nghĩa gì với anh ta chứ, cho nên từ lúc bắt đầu cô đã không ưa Lê Vũ.



Nhìn thấy biểu cảm của Kiều Kiều, Từ Bình liền biết cô ấy đã hiểu rõ ý của Lê tổng, cô thầm thở dài, bước vào nghề này luôn có nhiều thứ không theo ý mình



Không phải vậy thì sao lại có nhiều ngôi sao sau khi nổi tiếng liền muốn tự mình đi ra mở một phòng làm việc riêng chứ, một mặt là giảm bớt số3tiền bị khấu trừ, mặt khác là không phải chịu sự kiểm soát của người khác nữa



Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên trong xe.



Thịnh Kiêu Dương lấy điện thoại ra, sau khi nhìn tên hiển thị trên màn hình, cô nhướng mày, nghe điện thoại.



“Sao Ninh thiếu gia lại rảnh rỗi gọi điện cho em như vậy? Là nhớ cuộc sống của trợ lý sao?” “Từ Kiều Kiều, em còn nợ anh một bữa cơm.”



“Tối nay không được, em phải đi tham gia một bữa tiệc giữa các doanh nghiệp.”



“Bữa tiệc giữa các doanh nghiệp? Là bữa tiệc ở khách sạn Noyd sao?” Thịnh Kiều Dương hỏi Từ Bình một câu, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, cổ liền1trả lời câu hỏi của Ninh Tiểu Nguyễn



“Ôi chao, thật trùng hợp, anh cũng vậy.” Ninh Tiểu Nguyễn hơi phấn khích



Khóe miệng Thịnh Kiêu Dương cong cong, tham dự bữa tiệc như vậy nhất định không tiện đưa theo trợ lý và người đại diện, có Ninh Tiểu Nguyễn đi cùng thì cô không cần làm phiền đến ông ngoại nữa



Tuy cô chưa từng biết sợ cái gì, nhưng lấy thân phận này của cô mà phải ứng phó nhiều chuyện như vậy, đúng là rất phiền phức.



Nghe Thịnh Kiều Dương đồng ý tham gia bữa tiệc, Từ Bình vội nói: “Vậy chị đi thuế cho em một bộ lễ phục dạ hội nhé.” “Không cần, đưa em về nhà là được, trong tủ6quần áo của em có không ít lễ phục chưa mặc tới.” Sau khi về nhà, Thịnh Kiều Dương nói về việc bữa tiệc tối nay với ông cụ Dương, ông cụ vung tay lên muốn cô đi cùng mình.



Chuẩn bị xong tất cả, Thịnh Kiêu Dương liền đi theo ông cụ Dương đến khách sạn, mỗi người nhận được lời mời sẽ có một chiếc thẻ phòng



Trước và sau khi tham gia dạ hội họ đều có thể tạm nghỉ ngơi trong căn phòng tương ứng với số thẻ, bởi vì đến khách sạn sớm, hai người đến phòng nghỉ trước.



Gần như Thịnh Kiêu Dương vừa mới đến nơi, Ninh Tiểu Nguyễn liền gọi điện tới.



“Em đi chưa?”



“Em đến khách sạn rồi.” Thịnh4Kiêu Dương đáp lời.



“Vậy em đang ở đâu? Anh tới tìm em!”



“Không cần, lát nữa gặp ở hội trường.” Ông cụ Dương đợi cô tắt điện thoại, tò mò họ: “Ai gọi tới thế?” “Ông ngoại, ông cũng đã gặp rồi, là em họ của Thẩm Trí Ninh.” “Xem ra quan hệ của hai đứa cũng khá tốt, nhưng vì sao cháu không thể hòa thuận với Trí Ninh?”



“Anh ta luôn bắt nạt cháu, cháu hòa thuận với anh ta mới là gặp quỷ.” Thịnh Kiều Dương bĩu môi nói



Ông cụ Dương mỉm cười, “Bởi vì cậu ấy không biết cháu là Kiều Dương.”



“Khi còn bé anh ta cũng bắt nạt cháu không ít, hơn nữa không phải cháu chưa từng ở chung với3anh ta, nhưng anh ta cũng không quen, luôn nghi ngờ cháu có mưu mô, cháu bị oan mà!” Lúc này An Cảnh mở cửa bước vào từ bên ngoài, vốn ông cụ Dương muốn nói gì đó liền dừng lại, chỉ nói: “Hai đứa đều lớn rồi, ông cũng không muốn quản, tất cả cứ phụ thuộc vào duyên phận đi!” “Ông nội, bữa tiệc bắt đầu rồi.” An Cảnh nói



“Vậy đi xuống dưới thôi.” Thang máy đi xuống một tầng, có hai người vừa nói chuyện vừa đi vào



“Kiều Kiều? Sao cháu lại ở đây?” Người đầu tiến bước vào thang máy nhìn thấy cô liền giật mình nói.



Thịnh Kiêu Dương vừa nhìn, ô, đều là người quen



Người trước là Phan Tử Huy.



Người sau là Thịnh Huân.



Hai người đều là cha ruột của cô.



“Cha, cha cũng tới à.” Thịnh Huân đánh giá Thịnh Kiều Dương một chút rồi cung kính nói với ông cụ Dương.



Phan Tử Huy cũng nhận ra ông cụ ngồi trên xe lăn, vội chào hỏi: “Ngài khỏe chứ, Dương lão tiên sinh.”



Ông cụ Dương không để ý tới Thịnh Huân, chỉ dùng ánh mắt đánh giá Phan Tử Huy, “Cậu biết Kiều Kiều nhà chúng tôi sao?”



Kiều Kiều nhà chúng tôi? Trong mắt Thịnh Huân hiện ra sự kinh ngạc, ngày đó trong tang lễ của Kiều Dương, ông ta đã nhìn thấy thái độ của ông cụ khi đối xử với cô gái này như thế nào



Khi đó còn nói sau này không muốn nhìn thấy nữa, sao lúc này thái độ lại thân thiết như vậy chứ?



“Cháu là...” Phan Tử Huy muốn nói lại hơi do dự.



Thịnh Kiêu Dương nhếch môi, cúi người lại gần bên tai ông ngoại nói nhỏ: “Đây là người cha ruột hiện tại của cháu.”



Ông cụ Dương hiểu rõ, ánh mắt nhìn Phan Tử Huy mang theo chút chán ghét



Phan Tử Huy há to miệng, ông ta rõ ràng cảm giác được ông cụ Dương không thích mình, chẳng Kiều Kiều đã biết thân phận của ông ta? “Đinh”, thang máy đã đến đại sảnh ở tầng lầu tổ chức bữa tiệc



Phan Tử Huy lúng túng đi ra ngoài trước, đứng ở bên cạnh chờ



“Cha, không phải cha đã nói không muốn gặp lại con bé nữa sao?” Thịnh Huân không nhúc nhích, hỏi thẳng.



“Liên quan gì tới cậu?” Ông cụ Dương xụ mặt, “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, về sau đừng gọi tôi là cha nữa, chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi.”



Thịnh Kiêu Dương nhìn Thịnh Huân đã già hơn rất nhiều, đẩy xe lăn của ông cụ rời khỏi thang máy, đi đến đại sảnh bữa tiệc



Thịnh Huân mấp máy môi, cũng đi theo ra ngoài



Lấy ra thư mời, mấy người cùng nhau đi vào đại sảnh bữa tiệc



Trong đại sảnh đã có một số người tới, tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ trò chuyện



Một nhóm người tiến vào hấp dẫn sự chú ý của mọi người, thấy quen biết liền đi tới chào hỏi



“Từ Kiều Kiều.” Người nào đó vẫn đang chờ Thịnh Kiêu Dương liền xông ra



Thịnh Kiều Dương quay lại nhìn, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Ninh Tiểu Nguyễn đang mặc âu phục lộ ra dáng vẻ chó đội lốt người



“Trí Ninh không tới sao?” Người hỏi câu này là ông cụ Dương



“Cháu chào ông nội Dương, hôm nay cháu đại diện Tập đoàn Ninh thị tới đây, không đi cùng anh họ, không biết anh ấy có tới hay không.” Ninh Tiểu Nguyễn tỏ vẻ nghiêm chỉnh



Ông cụ Dương gật đầu



“Ông nội Dương, cháu có mấy câu muốn nói với Kiều Kiều, cháu mượn Kiều Kiều một lát, cam đoan sẽ không để người khác bắt nạt cô ấy.”



“Đi đi!” Ông cụ Dương phất tay.



Ninh Tiểu Nguyễn hớn hở, lôi kéo Thịnh Kiều Dương đi ra ngoài.



Thịnh Kiêu Dương rút tay về, “Anh muốn nói gì?”



Ninh Tiểu Nguyễn lấy hai ly rượu trên khay của người phục vụ đi ngang qua, đưa một ly cho Thịnh Kiều Dương



“Anh đã nghe nói, ông nội Dương muốn nhận mẹ của em làm con gái, còn muốn để em thừa kế gia sản của Dương gia, chúc mừng em trước! Cạn một ly nhé?” Ninh Tiểu Nguyễn nâng ly rượu lên.



Thịnh Kiêu Dương không vội chạm ly với Ninh Tiểu Nguyễn, cô chậm rãi nói: “Nếu như anh chúc mừng ông ngoại nhận mẹ của em làm con gái, vậy rất đáng giá để cạn ly



Nếu như anh nói là vì việc kế thừa gia sản của Dương gia, em cảm thấy không có gì hay để cạn ly, bởi vì em không phải vì tiền mới nhận ông ngoại là người thân.”



“Vậy thì chúc mừng dì trở thành con gái của ông nội Dương.” Ninh Tiểu Nguyễn lập tức sửa lời



Thịnh Kiêu Dương nhướng mày, đúng là Ninh Tiểu Nguyễn đã láu cá hơn không ít.



Cô nâng ly chạm nhẹ vào ly rượu của Ninh Tiểu Nguyễn, ưu nhã nhấp một ngụm



“Thật ra anh rất tò mò, cảm giác ông nội Dương đối xử với em thân thiết hơn, vì sao không nhận thằng em là cháu gái chứ?” Ninh Tiểu Nguyễn tò mò nhìn cô



“Nhận em là cháu gái, đầu tiên...” Thịnh Kiêu Dương cong môi, “Ông ấy phải có con trai.” Ninh Tiểu Nguyễn trợn trừng mắt, lời này cũng không sai



“Em biết không? Sau khi nghe nói em chia tay với anh họ, anh còn rất vui vẻ.” Ninh Tiểu Nguyễn nói.



Thịnh Kiêu Dương nhìn anh ta, không đáp lời, cô đang chờ câu sau



“Anh cảm thấy ngoài tính cách thì những thứ khác của em anh đều thích



Nếu như em không ở bên anh họ, vậy em có đồng ý vì anh mà thay đổi tính cách không?”



“Em cũng phải tỏ thái độ gì chứ!” Ninh Tiểu Nguyễn hơi nóng nảy thúc giục.



“Hiện tại, anh có thể đi ra nguyên vẹn rồi đó.” Thịnh Kiêu Dương lười biếng nâng một ngón tay, vẽ một vòng tròn hất ra ngoài trên không trung



Ninh Tiểu Nguyễn mù mịt hỏi lại: “Có ý gì?”



“Cút!”



“...” Ninh Tiểu Nguyễn trợn tròn mắt



Sao tình huống này lại không giống như những gì anh ta đã nghĩ?



“Từ Kiều Kiều?” Bên cạnh vang lên một giọng nữ.



Thịnh Kiều Dương quay lại, thấy một người phụ nữ mặc lễ phục bó sát, dáng người thướt tha khoác tay một người đàn ông đúng cách đó không xa, với trí nhớ của cô tất nhiên chỉ liếc nhìn một cái là nhận ra người phụ nữ đó



Còn không phải là nữ minh tinh rất nổi tiếng Hàn Nhã Oánh từng cùng tham gia “Át chủ bài Chung cực” sao? Đối phương tỏ vẻ rất kinh ngạc khi nhìn thấy cô lại có mặt ở đây



“Thì ra là Hàn tiền bối.” Thịnh Kiêu Dương lên tiếng xem như chào hỏi.



“Đến loại trường hợp này mà cô còn mang theo trợ lý, tên tuổi cũng đủ lớn đấy!” Hàn Nhã Oánh nâng cằm, híp mắt liếc Ninh Tiểu Nguyễn



Trước đó cô ta từng nhìn thấy anh ta ở hậu trường của đài truyền hình, vì nhìn người này không hề giống trợ lý của một ngôi sao nên cũng có chút ấn tượng.



“Đừng nói vậy, sao tôi có thể nổi tiếng hơn Hàn tiền bối chứ?” Thịnh Kiêu Dương nở nụ cười nhàn nhạt.



“Oánh Oánh, đây là ai?” Người đàn ông đứng bên cạnh Hàn Nhã Oánh mở miệng hỏi.



Hàn Nhã Oánh nở nụ cười rực rỡ: “Anh Phương, cô ấy là nghệ sĩ mới ra mắt đang náo loạn scandal trên mạng gần đây, bình thường anh chỉ chú ý những người đã có tác phẩm như bọn em, lại không nhìn đến những người xào qua xào lại tin đồn ở trên mạng, không biết cũng là chuyện rất bình thường.”



“Ồ, khó trách.”Ánh mắt người đàn ông nhìn Thịnh Kiêu Dương như đang nhìn rác rưởi, anh ta không thèm đếm xỉa đến Ninh Tiểu Nguyễn đang đứng bên cạnh



“Nhưng ai đưa hai người vào đây?” “Tôi còn muốn hỏi anh, anh là ai, sao trước giờ tôi chưa hề gặp anh?” Ninh Tiểu Nguyễn đẩy mắt kính gọng vàng, vẻ mặt nghiêm túc



“Từ Kiều Kiều, nể mặt cô còn nhỏ nên không so đo với cô, thế nhưng cô cũng nên quản trợ lý của mình, không lễ phép như vậy sẽ đắc tội với rất nhiều người.” Hàn Nhã đánh dùng giọng điệu dạy bảo một người trẻ không hiểu chuyện để nói.



Cô ta hơi dừng lại, nâng một bàn tay lên chỉ người đàn ông bên cạnh, “Cô vừa vào không biết anh Phương của chúng tôi cũng có thể hiểu được, anh Phương là Tổng Giám đốc của Công ty Truyền thông Ngu Chân của chúng tôi, bây giờ cũng là một trong những nhà sản xuất ưu tú nhất.”



Lúc này một người đàn ông trung niên có vóc dáng mập mạp đi thẳng về phía bọn họ



Người đàn ông được Hàn Nhã Oánh gọi là anh Phương nhìn thấy người này đi tới, trên mặt mang theo nụ cười, chủ động chào hỏi trước: “Ông Lương, chào buổi tối!” Ông Lương này chỉ nhẹ gật đầu đáp lại một chút, rồi nói chuyện với Ninh Tiểu Nguyễn: “Ninh thiếu, tôi đã nói muốn giới thiệu cho cậu làm quen với mấy người bạn cũ, bây giờ cậu có rảnh không?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom