• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ - Cố Hạnh Nguyên (8 Viewers)

  • Chương 844

CHƯƠNG 844: MỪNG THẦM


Chuyện này rất quan trọng, một mình cô ấy thật sự không trụ nổi.


Hôm nay khi Vân Chi Lâm đề xuất chuyện hai người cùng đi du lịch, cô ấy lại không thể từ bỏ thành quả mà mình khó khăn lắm mới đạt được.


Giành thiên hạ khó, nhưng giữ thiên hạ càng khó hơn.


Vân Chi Lâm làm gì biết cô ấy lại có nhiều lo lắng thế đâu, nhưng trong quá trình hai người qua lại vẫn có thể cảm nhận được sự không tập trung, hoặc là hốt hoảng của cô ấy.


Anh ta chỉ cảm thấy đó là vì từ sau khi mở nhà hàng, cô ấy đã dành hết tâm trí cho nhà hàng mới thành như thế.


Cũng vì như thế nên sau khi gọi một cuộc điện thoại với Dương Dương, anh ta cảm thấy cần để Anna nghỉ ngơi và điều hoà lại. Nếu không, cứ làm liên tục không nghỉ ngơi như thế thì sớm muộn gì cũng có chuyện.


Đối với sự lo lắng của cô ấy, Vân Chi Lâm cảm thấy chẳng phải là chuyện gì đáng lo cả.


“Chẳng phải em không yên tâm chuyện của nhà hàng, sợ khách quen không ghé lại nữa sao? Thế thì cứ tiếp tục mở cửa là được.”


“Nói dễ ghê, mở cửa tiếp mà em đi rồi thì ai quản lí đây?”


“Thuê người chứ sao. Nếu em không yên tâm thì còn Lạc Kiều đó, rồi tuyển thêm mấy nhân viên phụ việc lặt vặt. Bảo đảm sau khi em trở về thì không thiếu vị khách nào đâu.”


* Biệt uyển Phẩm Hoan…


“Anh à, anh nghĩ hay thật. Anh và Anna hai người thì đi chơi vui vẻ, còn bao công việc lại đẩy hết sang cho em. Anh xem đi…”


Lạc Kiều vừa nói vừa giơ thằng bé đang ôm trước ngực ra: “Thằng bé thì sao đây? Chẳng lẽ bảo cả hai mẹ con em đi trông nhà hàng sao.”


Vân Chi Lâm đi tới bên cạnh Lạc Kiều rồi vỗ vai cô, trên môi nở nụ cười thân thiết: “Chuyện này anh nghĩ xong xuôi rồi, anh có hai cách cho em lựa chọn đây. Một là thuê một vú em giỏi để trông bé rồi em đến nhà hàng một mình. Hai là hai mẹ con em cùng đến nhà hàng rồi thuê thêm mấy nhân viên. Em chỉ cần chỉ việc như một bà chủ thôi, bảo đảm không mệt thân em đâu. Còn tiền thuê người, đương nhiên là anh sẽ trả rồi.”


Nói rồi anh ta làm như rất khí phách mà vỗ lên ngực mình.


Lạc Kiều nghiêng đầu nhìn anh ta, sau đó bĩu môi.


Lạc Kiều quan sát Vân Chi Lâm đang ngồi bên cạnh một lượt: “Anh à, chẳng trách anh lại làm luật sự. Nói về chuyện tính toán người khác thì làm gì có ai tính toán lại anh. Thuê vú em thì em còn phải lo lắng không biết người ta có trông con tốt không, em ở nhà hàng chẳng phải lo lắng chết sao. Hơn nữa anh thấy có ai dẫn con đi trông nhà hàng chưa? Môi trường ở đó ấy, dù em không cần làm gì cả thì môi trường ồn ào ầm ĩ nơi đó cũng không tốt cho con mà.”


“Kiều Kiều, chuyện này chúng ta cần giúp một tay thôi. Em xem hai người họ trai đơn gái chiếc có dễ dàng đâu…”


Hình Uy ngồi bên khác, anh ta là một người thành thật, nhưng đối với chuyện của bạn bè anh ta cũng là người sẵn sàng giúp đỡ hết lòng.


Với tình hình này, Anna là bạn thân của Cố Hạnh Nguyên, Vân Chi Lâm lại là em họ của Bắc Minh Thiện.


Huống gì Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên còn đối xử với họ khá tốt.


Chuyện này dù là về tình hay lí thì cũng phải giúp đỡ, anh ta chấp nhận cho con mình chịu uất ức với chịu khổ chút.


Nghe thấy lời nói của Hình Uy, Lạc Kiều nghiêng đầu trợn mắt dữ tợn nhìn chồng: “Anh nói dễ nghe ghê, mỗi anh là người tốt thôi chứ gì. Em có nói là không giúp họ sao? Chỉ là em không tin tưởng người ngoài thôi. Em thấy hay là để ba mẹ em trông con thì sẽ yên tâm hơn.


Còn hai người họ…”


Nói rồi cô ta lại nhìn Vân Chi Lâm và Anna.


Vốn dĩ ban nãy Anna sắp không nhịn được mà nói không đi nữa rồi.


Khi Vân Chi Lâm đến nhờ vợ chồng Lạc Kiều giúp đỡ, cô cũng đã không đồng ý. Làm gì có việc mình thì đi chơi trong sung sướng còn công việc thì nhờ bạn làm giúp mình đâu.


Nhưng cô vẫn không ngăn nổi Vân Chi Lâm.


Đến tận khi cuối cùng Lạc Kiều phải đồng ý.


“Hai người cứ đi chơi mà giải sầu đi rồi vun đắp tình cảm gì đó. Anh à, khi anh về ấy, em mặc kệ rốt cuộc anh đưa về cho em một người chị dâu hay một đứa cháu cháu trai cháu gái gì đấy nhé, haha.”


Nói rồi cô ta tinh nghịch chớp mắt với Vân Chi Lâm.


Câu này khiến cho Anna đỏ cả mặt: “Kiều Kiều, con bé này em nói gì vậy.”


Coi như đã làm xong tất cả mọi chuyện trong một ngày, việc này giúp cho Vân Chi Lâm thở phào nhẹ nhõm, có thể đi chuẩn bị cho việc đi du lịch.


* Bất kể một nơi vui chơi nào mà nếu ở lâu thì đều sẽ thấy hết hứng thú.


Dù là một nơi rất thú vị như London thì cũng thế thôi.


Trong một tuần ngắn ngủi, cả nhà Bắc Minh Thiện gần nhất đã đi chơi hết một lượt khắp thành phố.


Khi ăn tối, mấy đứa bé chẳng còn thấy phấn khích khi chờ mong ngày mai đi đâu chơi nữa.


Nhưng những người lớn thì lại thấy rất vui, nhất là hai ông bà.


Trong chuyến đi này, hai người họ đã coi nó thành một chuyến rèn luyện, hơn nữa cả thể xác và tinh thần đều tốt hơn khi mới tới nhiều.


Chuyện này làm cho Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên cảm thấy rất vui vẻ.


Vốn dĩ mục đích đi chuyến này cũng là vì muốn mọi người vui vẻ, mỗi người đạt được cái mình muốn.


“Con thấy chúng ta chơi hết mọi nơi ở đây rồi, mọi người muốn tiếp tục đi đến nơi khác xem sao không, hay giờ về nhà?”


Bất kì một quyết định nào đều do Bắc Minh Thiện tự quyết hết, nhưng lần này anh đột nhiên nói ra để mọi người cùng bàn bạc với nhau.


“Em thấy hay là chúng ta đi về đi, đã đi chơi lâu thế rồi.” Không phải Cố Hạnh Nguyên không muốn đi chơi nhưng cô cảm thấy chi phí cho việc này tiêu tốn quá nhiều, dù bên cạnh cô có một người gia tài bạc tỉ đi nữa.


Nếu cứ tiếp tục thế này, cô lo không biết có khi nào qua chuyến đi này mà mấy đứa con lại quen thói chi tiêu mạnh tay không, việc này không có ích gì cho tương lai sau này cả.


Rốt cuộc trong hành trình tiếp theo thì nên tiếp tục đi đến đâu du lịch hay là đi về nhà.


Mọi người đang tiến hành lựa chọn một trong hai.


Đây đúng là một câu hỏi khiến mọi người cảm thấy khó mà chọn được.


“Kính coong…”


Lúc này chuông cửa nhà họ vang lên.


Còn ai biết họ ở đây sao?


Tuy Bắc Minh Thiện cũng có quen một vài người ở đây, nhưng lần này cả nhà cùng đi nên không nói cho ai cả.


Thế thì là ai đây?


Có lẽ chỉ là người của khách sạn.


Anh nhìn người đàn ông nước Anh phục vụ cơm nước cho cả nhà đang đứng thẳng lưng trước cửa phòng ăn.


Ra hiệu bảo anh ta ra xem.


Một lát sau, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa phòng ăn: “Hello everybody…”


Mọi người nghe tiếng nên nhìn ra, đúng là khiến bọn họ cảm thấy bất ngờ.


“Ba Chi Lâm!”


Mấy đứa bé lại cùng đồng thanh nói.


Nghe ra đúng là có chút gì đó phấn khích.


Thấy Vân Chi Lâm cười ha ha đứng trước mặt bọn họ.


Chuyện khác khoan hãy nói, nhìn bộ vest vàng trên người anh ta, mặc lên ít nhiều cũng có chút phong cách đó.


Và đã che đi khí thế của người giàu chân chính là Bắc Minh Thiện.


“Sao cậu lại đến đây?” Bắc Minh Thiện nhìn anh ta và nhíu mày.


Nói thật thì anh cũng không thấy phiền vì Vân Chi Lâm xuất hiện, mà là không biết tại sao anh ta lại mò đến tận đây.


“Hôm đó em tưởng anh nói chơi thôi chứ, không ngờ anh đến thật. Mỗi anh thôi sao? Để Anna ở lại trông nhà hàng mà anh cũng yên tâm được à.”


Ban đầu Cố Hạnh Nguyên thấy rất bất ngờ, sau đó thì tự nhiên hơn nhiều.


Bắc Minh Thiện và mấy đứa con không nhịn được mà nhìn sang cô.


Cố Hạnh Nguyên trông rất tự nhiên: “Còn nhớ cái hôm Dương Dương dậy muộn không?”


“Đó là vì tối đó con bị ba Chi Lâm làm phiền.” Dương Dương sửa lời.


“Em là mẹ mà, dù gì đi nữa cũng phải ra mặt cho con đúng không, thế nên em đã làm phiền anh ấy.”


“Trời ạ…”


Ngay lập tức trừ Cố Hạnh Nguyên và Dương Dương ra thì những người khác đều hết nói nổi.


Đúng là trước giờ chưa thấy mẹ con nhà nào không bình thường như thế này.


Vân Chi Lâm nói tiếp: “Anh cứ bảo tại sao em lại tốt bụng gọi điện thoại cho anh nữa chứ, ra là có ý đồ khác. Nhưng mà lần này anh không đến một mình.”


Nói rồi anh ta xoa người kéo Anna ở sau lưng ra: “Anh cũng có phải kẻ bạc tình như lời em nói đâu, dù có đi đến đâu đi nữa thì cũng phải dẫn cô ấy theo.”


Thấy Anna cũng đến nên đương nhiên Cố Hạnh Nguyên thấy rất vui.


“Hai người vừa xuống máy bay nhỉ, vừa hay đến ăn cơm với bọn em.”


* Mọi người ăn no xong thì quay lại phòng khách.


“Hai người đến đúng lúc lắm. Bọn em đến đây cũng được tuần rồi nên đang bàn bạc tiếp theo nên đi đâu đây. Hai người cũng đến rồi, chúng ta nhiều người thì đi đâu chơi cũng sẽ thú vị hơn.”


“Mấy người các con muốn đi đâu chơi thì đi đó đi, ba với Như Khiết ở lại đây thôi.” Mạc Cẩm Thành nói.


Mấy hôm nay, tuy ngày nào cũng rất vui vẻ nhưng có thể thấy được là sức khỏe của Dư Như Khiết không theo kịp mọi người được.


Bà cần phải nghỉ ngơi một thời gian cho khỏe.


Đối với đề nghị của Mạc Cẩm Thành, những người khác cũng không phản đối.


Nếu đã quyết định thế rồi thì hành trình tiếp theo trở nên rất đơn giản.


Bốn người lớn và ba đứa bé dồi dào sức khỏe.


Châu Âu chỉ rộng lớn thế này nên vẫn chưa đủ để họ vui chơi thỏa thích.


Nhưng bọn họ không biết có một kế hoạch được tiến hành một cách bí mật trong quá trình họ đi khắp châu Âu.


Khi Bắc Minh Thiện, Cố Hạnh Nguyên, Vân Chi Lâm, Anna và ba đứa bé đang tha hồ vui chơi ở hai mươi nước châu Âu thì một kế hoạch bắt đầu được chuẩn bị trong bầu không khí căng thẳng.


Đương nhiên chuyện này rất bí mật.


Không biết chuyện gì đang chờ đợi mấy người họ đây?


* Hai tuần không nhanh mà cũng không chậm.


Bốn người lớn và ba đứa bé, qua khoảng thời gian là hai tuần lễ đi chơi vui vẻ ở châu Âu.


Cuối cùng bọn họ bắt đầu cảm thấy kiệt sức.


“Mẹ ơi con không chơi nổi nữa, con muốn về nhà…”


Dương Dương nằm dang hai tay giạng hai chân trên chiếc giường lớn mềm mại, thật sự là chẳng còn tí sức lực nào hết.


“Đúng thế đúng thế, muốn về nhà quá ạ. Con nhớ em bé nhỏ của dì Kiều Kiều…”


Cửu Cửu cũng nằm ngửa bên cạnh Dương Dương.


Chỉ có Trình Trình là điềm tĩnh hơn, cậu chỉ ngồi trên một cái ghế bên cạnh.


Nhưng vẫn có thể nhìn ra là thằng bé cũng đã mệt mỏi lắm rồi.


Cố Hạnh Nguyên nhìn ba đứa con rồi ném một cái gối lên lưng Dương Dương.


“Ối! Mẹ ơi, mẹ không thấy bây giờ con đang mệt lắm sao. Con chẳng còn tí sức nào nữa…”


“Chẳng phải mấy hôm trước con chơi hăng say lắm sao, sao ỉu xìu nhanh thế hả. Thế này đâu có giống phong cách của con.” Cố Hạnh Nguyên vẫn không quên nói mỉa thằng bé.


Qua lần này, để coi thằng bé có còn đắc ý nữa không.


Tuy hai tuần này vất vả thật, chơi đến mức vất vả.


Nhưng vẫn có người “thu hoạch phong phú”.


Đó chính là Vân Chi Lâm.


Ở nơi xứ lạ nên Anna đã coi anh ta thành chiếc phao cứu mạng của mình.


Cảm giác lệ thuộc anh ta đương nhiên sẽ càng lúc càng nhiều.


Đây là điều khiến Vân Chi Lâm cảm thấy mừng thầm.


Đương nhiên, việc khiến anh ta cảm thấy đắc ý và phải che miệng cười trộm là cuối cùng bọn họ cũng đã có bước phát triển thật sự.


Chuyện này tất nhiên là kết quả mà Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên hợp mưu mà có.


“Phòng không đủ nhiều.”


Đây là lí do đơn giản nhất, và cũng là lí do có sức thuyết phục nhất.


Được hai phòng thì chia thế nào?


Đương nhiên là mỗi nhà một phòng rồi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom