• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ - Cố Hạnh Nguyên (13 Viewers)

  • Chương 831

CHƯƠNG 831: BOM MÀU ĐỎ


Cuộc gặp mặt của bọn họ đầy tức giận nhưng cũng có vẻ vô cùng bình tĩnh.


Đương nhiên, sự bình tĩnh này chỉ giữ được trong mười mấy phút ngắn ngủi.


Giang Tuệ Tâm nói cho Lý Thâm biết lúc trước mình nhân cơ hội Dư Như Khiết không chú ý, lén trộm Cố Hạnh Nguyên còn bé ra và vứt bỏ thế nào.


Một phiên bản chuyện cũ như vậy thật sự làm Lý Thâm giật mình kinh ngạc.


Nhưng trước đây bất kể là Bắc Minh Thiện, Dư Như Khiết thậm chí là Cố Hạnh Nguyên giải thích chuyện này thế nào, ông ta đều không thể tiếp nhận được.


Nguyên nhân rất đơn giản, đó là những lời bọn họ nói được xem là lời bao biện, vu oan. Dù sao Giang Tuệ Tâm đã vào tù, nói gì chẳng được.


Bọn họ tất nhiên có thể đảo lộn trắng đen.


Nhưng bây giờ xem ra, Giang Tuệ Tâm đích thân nói ra đã khiến cho ông ta hoàn toàn tỉnh táo lại.


Sau khi quay lại phòng giam của mình, ông ta ngồi lặng lẽ trên ván giường cứng.


“Năm đó Nguyên Hạnh bị tôi trộm vứt đi, là muốn Lục Lộ và Dư Như Khiết xảy ra mâu thuẫn. Năm đó, tôi có điểm nào thua bọn họ, dựa vào đâu số phận bọn họ lại tốt hơn tôi…”


Lời nói của Giang Tuệ Tâm không ngừng vang lên bên tai Lý Thâm.


Lại giống như một cái búa nặng liên tục gõ xuống trái tim của ông ta.


Sai rồi, chẳng lẽ cả đời này mình đều xoắn xuýt trong sự sai lầm.


Vậy những chuyện đã làm trước đó lại tính là gì chứ?


Bắc Minh Thiện không có mặt trong cả quá trình Giang Tuệ Tâm và Lý Thâm gặp nhau.


Anh làm vậy là để tránh bị Lý Thâm nghi ngờ, cho rằng đây là một sự thông đồng giữa Bắc Minh Thiện và Giang Tuệ Tâm.


* Không lâu sau, Giang Tuệ Tâm cũng bị dẫn vào chỗ của bà trong nhà tù nữ.


“Cảm ơn.”


Bắc Minh Thiện nhìn bà.


Giang Tuệ Tâm cười gượng: “Cháu cám ơn dì làm gì chứ? Đây là những chuyện dì nên làm từ lâu rồi. Dù sao dì cũng phải bù đắp lại những sai lầm đã gây ra trước đây. Chỉ hi vọng ông ấy có thể tháo gỡ được khúc mắc này mới tốt.”


* Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành ngồi đối diện với Bắc Minh Thiện, gương mặt bọn họ tươi cười giống như cuối cùng đã bỏ được tảng đá lớn đè nặng trong lòng vậy.


“Nói vậy, Lý Thâm cuối cùng đã tin tưởng?”


Bắc Minh Thiện khẽ gật đầu: “Đúng vậy, trên đường con về cùng dì Tâm, dì ấy có nói với con. Bây giờ mọi người đều có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.”


“Đúng là nên thở phào nhẹ nhõm. Cả đời mẹ cháu đã phải gánh tội trên lưng vì chuyện này. Đương nhiên, các cháu cũng chịu không ít liên lụy. Cũng may, mây đen đầy trời cuối cùng cũng đã tan.”


Mạc Cẩm Thành quay đầu nhìn Dư Như Khiết cười.


“Thiện, con mau chóng nói tin tốt này cho Hạnh Nguyên biết đi. Con bé đã tốn không ít tâm tư vào chuyện này rồi.”


“Vâng, con sẽ tìm một cơ hội nói cho cô ấy biết.”


Dư Như Khiết thở hắt ra một hơi, trên gương mặt cũng không còn tươi cười nữa.


Điều này làm Bắc Minh Thiện và cả Mạc Cẩm Thành đều cảm thấy hơi nghi ngờ.


“Mẹ, mẹ sao vậy?”


Dư Như Khiết nhìn con trai mình: “Thiện, chắc con đã bỏ không ít công sức vì chuyện này. Mẹ nên cám ơn con.”


“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Đây đều là chuyện con nên làm.”


Bắc Minh Thiện cảm thấy tâm trạng mình thoải mái hơn nhiều. Chuyện này không chỉ khiến mẹ mình bỏ xuống gánh nặng tâm lý, đồng thời cũng làm được một việc cho Cố Hạnh Nguyên.


Bất kể hai ba con cô và Lý Thâm có nhận lại nhau hay không.


Nói chung, chuyện này đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.


*** Đám người Trình Trình, Dương Dương và Cửu Cửu đều nằm lỳ ở trên giường, nhìn Cố Hạnh Nguyên ngồi ở chỗ khác thu dọn quần áo trên ban công vào.


“Ba đứa các con hiếm khi thành thật như thế, chắc không phải lại đang có ý định kỳ lạ nào đó chứ?”


Cô nói nhưng tay vẫn không ngừng làm.


Suy nghĩ tỉ mỉ dường như thoáng cái đã bị vạch trần khiến đám trẻ có vẻ mất tự nhiên.


Cửu Cửu dùng khuỷu tay thúc vào Dương Dương, còn Dương Dương lại chọc Trình Trình.


Chuyện này thật là… Rõ ràng mình bị ‘dụ dỗ’ lại muốn bắt mình đi làm người dẫn đầu.


Cậu ngước mắt nhìn mẹ, khi bốn mắt nhìn nhau lại không biết nên nói thế nào.


Cố Hạnh Nguyên nhìn động tác nhỏ của từng đứa trẻ, trên mặt lộ vẻ tươi cười: “Sao vậy, còn khó nói ra miệng à? Điều này không giống với phong cách của các con.”


“Mẹ, chúng con muốn…”


Trình Trình nói đến đây lại ngập ngừng muốn nói rồi thôi. Cậu không biết nên nói ra suy nghĩ trong lòng mình thế nào.


“Bé cưng, các con muốn gì vậy? Muốn đồ chơi mới à?”


Ba đứa trẻ đồng loạt lắc đầu.


“Vậy là muốn đi công viên giải trí chơi à?”


Đáp lại vẫn là động tác đồng loạt phủ định.


Cố Hạnh Nguyên liên tục đoán mấy thứ đồ và hoạt động mà bọn trẻ thích, nhưng đều bị chúng phủ định.


Cuối cùng, cô quyết định dừng công việc trong tay lại, ánh mắt nhìn kỹ ba đứa trẻ trước mặt, cố gắng từ đó tìm ra bất kỳ điểm đột phá nào.


Chỉ tiếc là cuối cùng vẫn không bất kỳ tiến triển nào.


Vẻ mặt ba đứa trẻ không hoạt bát như mọi khi.


“Nếu các con không nói nữa, mẹ sẽ tức giận đấy. Các con đều là đứa trẻ lớn, có gì mà phải ngại ngùng chứ?” Cô cố ý giả vờ muốn tức giận.


“Trình Trình, anh nói đi…” Dương Dương nói nhỏ bên tai Trình Trình thúc giục.


Trình Trình cắn môi. Thật ra trong lòng bọn chúng muốn hỏi vấn đề này từ lâu rồi, cuối cùng vẫn phải nói ra.


Cậu hạ quyết tâm, lại nhìn thẳng vào mắt mẹ: “Mẹ, chỗ này là nhà của chúng ta sao?”


Câu này làm Cố Hạnh Nguyên cảm thấy khó hiểu: “Chỗ này đương nhiên là nhà của các con rồi. Lẽ nào có vấn đề gì sao? Có phải các con không thích sống ở đây? Nếu đúng, chúng ta có thể chuyển xuống ở cùng với đám dì Kiều Kiều ở phía dưới, hoặc quyết định tìm một căn nhà mới…”


“Không phải đâu mẹ, bọn con cực thích ở chỗ này. Ở đây có bà nội, ông Mạc. Bọn con muốn nói, mặc dù chỗ này là nhà, có ba, có mẹ, nhưng không phải là một gia đình hoàn chỉnh.”





Trình Trình vừa nói xong, Cố Hạnh Nguyên đã hiểu chúng muốn nói gì.


Đúng vậy, nhà là nhà, người nhà cũng là người nhà, nhìn bề ngoài dường như có vô số liên hệ, nhưng ở mức độ nào đó thì nhà không phải là nhà.


Mà ngọn nguồn cuối cùng là ở mối quan hệ giữa mình và Bắc Minh Thiện.


Cảm giác như gần như xa này trước sau vẫn làm đám trẻ cảm thấy không được vững tin.


Rất có thể một phút trước nhìn bọn họ còn vui vẻ hòa thuận, nhưng một phút sau lại không sống cùng nhau nữa.


Tay cô bất giác chạm vào chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út kia.


Cô vẫn còn có ấn tượng về cảnh tượng lúc đó.


Cho dù lúc đó không có tinh thần như bây giờ.


Bắc Minh Thiện tự tay đeo nó lên tay mình. Lúc cô nằm ở trên giường bệnh đã từng muốn tháo nó ra.


Nhưng lâu ngày lại dường như quen dần, cho nên suýt nữa quên mất sự tồn tại của nó.


Kể từ sau khi gặp lại Giang Tuệ Tâm, cuộc sống của Bắc Minh Thiện bình thản giống như một cốc nước lọc.


Mỗi ngày anh đều sống theo quy luật, sáng sớm dẫn ba đứa trẻ đi ăn sáng cùng hai người già.


Tiếp theo là lái xe đưa đám trẻ đến trường.


Tập đoàn Bắc Minh thị đã không cần tới sự xuất hiện của anh. Ba con Bắc Minh Diệp Long và Bắc Minh Triều Lâm quản lý nơi đó còn tốt hơn trong tưởng tượng.


Sau khi trải qua một lần thất bại, Bắc Minh Diệp Long trở nên trưởng thành, vững vàng và thận trọng hơn nhiều.


Bắc Minh Thiện cũng thỉnh thoảng nhìn thấy tin tức liên quan tới anh ta và Bắc Minh thị trên ti vi hoặc báo chí.


Mặc dù nó không có bước tiến nhảy vọt nhưng vẫn đạt được một vài phát triển.


Điều này khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy lựa chọn của mình lần này là đúng.


Thật ra anh luôn vô cùng tự tin về quyết sách của mình.


Về phần tập đoàn GT, vậy càng không cần anh phải quan tâm.


Mạc Cẩm Thành dứt khoát tin cậy và gửi gắm cả tập đoàn cho nhân viên vô cùng chuyên nghiệp xử lý mọi chuyện.


Mà ông ta và Dư Như Khiết chỉ cần thu được chi phí đủ để bảo đảm cho cuộc sống của bọn họ.


Thu xếp như thế có vẻ vô cùng công bằng.


Điều đó cũng khiến hai người già bọn họ được vui vẻ thanh nhàn tự tại.


Năm tháng nhanh chóng trôi qua như vậy.


Nhìn bóng dáng đám trẻ biến mất ở trong trường học, anh không lái xe về nhà như mọi khi.


Mấy tháng qua, anh vẫn luôn tiến hành một hoạt động tương đối bí mật.


Bây giờ đã hoàn thành, cuối cùng anh đã có thể thở phào nhẹ nhõm.


Về phần địa điểm giải trí, đương nhiên là lựa chọn ở quán bar Zeus của lão Bạch.


Nửa năm qua, anh đã thay đổi rất nhiều. Không chỉ anh, ngay cả lão Bạch và Sở Nhị cũng thay đổi không ít.


Bắc Minh Thiện ngồi trước quầy bar, sau khi gọi một cốc rượu Sherry, anh ngồi uống trong tiếng nhạc êm ái.


Quán bar Zeus bây giờ được lão Bạch mở rộng không gian gấp đôi.


Nhưng không chỉ là quán bar, một nửa khác lại là quán cà phê.


Dựa theo cách nói của Sở Nhị: Lão Bạch gọi cái này là ‘sự kết hợp của động và tĩnh’.


Mỗi người đều có thể tìm tới môi trường mình yêu thích.


Quan hệ mâu thuẫn giữa vui vẻ cuồng loạn và an nhàn này lại được kết hợp rất tốt, cũng không ảnh hưởng đến nhau.


Kèm theo đó là thời gian kinh doanh biến thành 24 giờ, xuyên đêm.


Đương nhiên, Bạch Điệp Quý làm ông chủ chắc chắn sẽ không điên cuồng đến mức làm liên tục.


Anh ta chỉ thỉnh thoảng lui tới vào ban ngày, buổi tối cơ bản không thấy bóng dáng đâu.


Về phần Sở Dung Triết cũng đáng tin hơn ban đầu rất nhiều, lúc nắm cả gia tộc trong tay, anh ta lập tức trưởng thành.


Điều này làm cho Bắc Minh Thiện có vẻ nhàn rỗi suốt cả ngày có phần không quen, bởi vì bọn họ đã không còn là “bạn xấu” có thể tùy ý gọi tới đuổi đi nữa.


Mọi người đều bước lên quỹ đạo của mình, đây tất nhiên là một chuyện thật sự tốt.


“Đây là cho cậu.”


Bắc Minh Thiện uống rượu, trước mặt anh có thêm một tấm thiệp.


Anh dùng ngón tay mở tấm thiệp ra, bên trong có mấy hàng chữ nhỏ được viết nắn nót cẩn thận.


“Thiệp mời à? Chẳng lẽ cậu không biết mình không có thiện cảm gì với mấy chữ này sao? Có chuyện gì thì nói, giữa chúng ta còn phải dùng tới hình thức giả tạo này à?”


Anh nói xong, dùng ngón tay búng nhẹ, tấm thiệp kia bay nhanh về hướng nó vừa tới.


Đồng thời rơi vào trong tay lão Bạch một cách vô cùng chính xác.


Bạch Điệp Quý cầm tấm thiệp, thản nhiên cười: “Bắc Minh Nhị, tôi thấy cậu bây giờ là ‘một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây rừng’ rồi. Tuy tôi cho cậu cũng có ý gài bẫy, nhưng tôi dám cá cậu sẽ vui vẻ tiếp nhận, đồng thời vì việc nghĩa chẳng hề chùn bước mà nhảy vào trong.


Đây không phải là một tấm thiệp bình thường đâu.”


Bạch Điệp Quý nói xong chậm rãi mở tấm thiệp trong tay ra, giả vờ uy hiếp nói: “Đây chính là một ‘quả bom màu đỏ’.”


Anh ta nói xong, lại ném tấm thiệp cho Bắc Minh Thiện: “Đã quen biết nhiều năm như vậy, chắc hẳn cậu sẽ không từ chối chứ?”


Điều này thật ra là một chuyện ngoài ý muốn.


Vừa nãy Bắc Minh Thiện chỉ mở tấm thiệp và liếc qua bên trong, còn chưa nhìn rõ xem bên trong rốt cuộc viết những gì.


Lúc này anh lại phải nhìn thật kỹ.


Đây quả thật là một ‘quả bom màu đỏ’.


“Hạnh Nguyên không tính là người ngoài, cho nên tôi cũng mời cô ấy. Xét tới mối quan hệ ấm áp giữa hai người, cho nên tôi viết cả hai người trên cùng một tấm thiệp mời, như vậy tôi cũng tiết kiệm được một tấm.”


Lão Bạch nói xong, cũng tự rót cho mình một ly rượu Sherry.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom