• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ - Cố Hạnh Nguyên (8 Viewers)

  • Chương 731-732

“Mẹ ơi, hôm nay con học cách dán trứng cùng dì Anna.” Tiểu bảo bối nép vào trong lòng Cố Hạnh Nguyên, cầm trong tay búp bê mà Bắc Minh Thiện đã cho mình.

Từ khi Cửu Cửu trông thấy con búp bê này, đã thích đến mức không nỡ buông tay.

Cố Hạnh Nguyên ôm chặt lấy con mình, đặt xuống một nụ hôn ở trên trán: “Bảo bối nhỏ của chúng ta lợi hại như vậy sao? Có thể giúp dì Anna nấu cơm. Đây chính là lợi hại hơn Trình Trình và Dương Dương nha, ai trong hai người họ cũng đều không làm được.”

Cửu Cửu suy nghĩ thật lâu sau đó ngẩng cao đầu, bày ra dáng vẻ rất kiêu ngạo: “Đó là điều đương nhiên, họ đều là đồ ngốc, còn con là đầu bếp nhỏ. Chờ con học dì Anna thêm một vài lần thì sẽ nấu được cơm cho mẹ ăn. Anh Trinh Trình và anh Dương Dương nếu muốn ăn con đều không cho…”

“Hey, không cho chúng ta cái gì vậy? Em gái có đồ ăn mà không chia sẻ muốn ăn mảnh một mình, đây không phải là một đứa trẻ tốt nha.” Giọng nói của Dương Dương truyền vào từ ngoài cửa, thật sự lo lắng không yên giống như chú khỉ con sắp bị thiêu mất cái đuôi.

Cố Hạnh Nguyên quay đầu lại nhìn thấy Dương Dương đang từ cửa đi vào, Trình Trình đi theo ở phía sau. Chúng là vừa mới đi học về.

Hai ngày nay cô vẫn luôn không có thời gian đưa đón bọn trẻ đi học, trách nhiệm này đều là do một mình Hình Uy đảm đương.

“Con đó, nghe nhắc đến chủ đề thức ăn phản ứng nhanh như vậy. Mẹ sao thấy con gặp phải chuyện khác thì không có phản ứng giống như vậy chứ. Con nhìn Trình Trình và Cửu Cửu, họ đều khiến cho mẹ bớt lo lắng không ít.

Dương Dương nhìn Cố Hạnh Nguyên cảm thấy không phục, bĩu môi: “Bọn họ là bọn họ, con là con, đó là một pháo hoa khác…”

Đứa trẻ này từ khi nào lại nghe qua bài hát “Anh” rồi. Cô thật sự là nhìn không ra tiểu tử này từ khi nào lại có sở thích nghe nhạc. Vấn đề cậu nghe còn là nghe những bài hát không phù hợp với lứa tuổi.

Ở tuổi của cậu nên nghe những bài hát gì đó thích hợp như: “tay trái, tay phải, động tác chậm…”. Hình như nó gọi là TF….

“Mau đi làm bài tập đi.” Cố Hạnh Nguyên nghiêm khắc vỗ một cái lên cái mông nhỏ.

“Mẹ à, làm sao mẹ xuống tay càng lúc càng mạnh hơn. Ở trường học con đã làm xong bài tập rồi có được không…” Dương Dương nhăn mày, cậu không thích mẹ dùng phương thức như vậy thay cho lời ‘chào hỏi’ bản thân mình.

Cố Hạnh Nguyên bày ra dáng vẻ vô cùng kinh ngạc: “Không phải con vẫn luôn làm xong bài tập trước giờ đi ngủ chỉ một giờ thôi sao? Hôm nay đầu óc thế nào lại minh mẫn làm xong nhanh như vậy?”
Loading...


Cảm giác giữa cuộc trò chuyện của mẹ con họ vĩnh viễn đều không thể hòa hợp được dù chỉ một chút.

Cửu Cửu vẫn đang ở trong lòng của mẹ, khiến Trình Trình ở một bên cảm thấy nhất thời không nói lên lời.

Có điều họ dường như đã đạt tới chung một loại nhận thức: Trình độ nào đó của Dương Dương ắt hẳn là được di truyền từ mẹ. Nhưng mà loại gen này cũng chỉ xuất hiện trên người của Dương Dương.

Ăn cơm tối xong, Cố Hạnh Nguyên rất ít khi để cho ba đứa nhỏ ở cùng nhau trong phòng khách dưới lầu một, cùng với ba người Anna, Lạc Kiều, Hình Uy ở bên nhau.

“Mẹ à, hôm nay là ngày gì sao? Có phải mẹ muốn tổ chức họp gia đình phải không? Gia đình của Ngô Tiểu Nhị cũng thường xuyên tổ chức những buổi sum họp gia đình.” Dương Dương ngồi trên ghế sofa, thả lỏng hai chân buông xuống lắc lắc đung đưa.

“Ngô Tiểu Nhị? Cái tên ngày nghe thật quen tai nha.” Cố Hạnh Nguyên suy nghĩ một chút sau đó chợt nhận ra: “A! Ba của cậu ấy có phải là gọi là…Ông chủ Ngô, ông chủ mỏ than gì đó đúng không?”

Nói xong câu này, Trình Trình cũng nhớ ra: “Mẹ, cậu ấy chính là người mà Dương Dương nói.”

“Bạn nhỏ Dương Dương, thật xin lỗi. Chúng ta không có thời gian để tụ họp gì đó, chỉ là hôm nay các con rất nghe lời, nên thưởng cho các con có thể ở bên nhau cùng xem tivi.” Trong lòng Lạc Kiều ôm tiểu bảo bảo, cô và Dương Dương trông giống như là đôi bạn tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu.

Mỗi ngày nếu như không có lời tranh cãi, đối với bọn họ mới thật sự cảm thấy vô cùng trống trải. Giống như thiếu đi mất thứ gì đó.

Những người khác đối với việc này đều đã thành thói quen.

Khi mọi người vẫn đang tranh cãi nhau, đột nhiên ngoài cửa biệt thự vang lên: “Ding ding…”

Muộn thế này ai còn tới đây? Bọn họ dường như cũng rất ít liên lạc với người khác, ngoại trừ Vân Chi Lâm ra…

“Ba Chi Lâm tới sao?” Phản ứng đầu tiên của Trình Trình là nghĩ đến người này. Đã rất lâu không nhìn thấy ba, nói chuyện cũng chỉ là nói vài câu ngắn gọn qua điện thoại, đối với cậu hoặc là Dương Dương thật sự là hơi nhớ ba rồi.

“Sẽ không phải là ba Chi Lâm tới chứ, con đi mở cửa, con đi xem…” Dương Dương thật sự là cậu nhóc không chịu ngồi yên, cùng Lạc Kiều tranh cãi, cậu tựa hồ không chiếm được chút tiện nghi nào.

Dứt khoát không thèm để ý tới cô nữa, như một làn khói chạy về phía cửa.

Bốn người lớn liếc nhìn nhau một cái, họ cũng không biết người đến sẽ là ai.

“Chẳng lẽ cậu chủ Chi Lâm thật sự tới đây, anh ấy có thông tin mới sao?” Trong lòng Hình Uy càng hi vọng mong chờ, nếu như đúng là Vân Chi Lâm tới, nhất định có tin tốt.

Nếu không vì sao anh ấy không trực tiếp gọi điện thoại mà lại tự mình đến đây chứ.

Đương nhiên, cậu không hy vọng có một tình huống xuất hiện ngược lại.

Ngược lại là Lạc Kiều, vừa nghe tiếng gõ cửa đã nghĩ đến có thể sẽ là Vân Chi Lâm, cô nhanh chóng đưa đứa nhỏ trong lòng mình giao cho Anna tạm thời chăm sóc, sau đó vội vàng chỉnh trang lại bản thân, quần áo một chút.

“Kiều Kiều, cậu đang làm gì vậy? Lúc cậu gặp Hình Uy cũng chưa thấy cậu hưng phấn thế này.” Cố Hạnh Nguyên trêu đùa nhìn cô.

Câu nói này nhưng làm cho Hình Uy đỏ mặt, không phải bởi vì anh ăn giấm của Vân Chi Lâm, trong lòng anh vẫn luôn rõ Lạc Kiều và Vân Chi Lâm cũng chỉ giống như quan hệ anh em mà thôi.

“Ôi, làm gì có ai như cậu chơi khỉ không sợ đông. Quan hệ giữa tớ và anh ấy chỉ là nam nữ bình thường mà thôi. Hơn nữa tớ cũng đã có tiểu uy thần, bây giờ cũng được xem như người đẹp hết thời, đâu còn có mị lực lớn như vậy…” Lạc Kiều vừa nói vừa bày ra một bộ bất đắc dĩ.

“Mẹ mẹ, ba Chi Lâm đem tin gì tới hả?” Đối mặt với người lớn đang không ngừng trêu chọc nhau, Trình Trình nhưng chỉ để ý Hình Uy một câu cũng không nói.

Cậu cho rằng người lớn muốn quây quần cùng một chỗ bởi vì muốn đợi ba Chi Lâm đem tin tức tới cho mọi người.

“Việc này…” Cố Hạnh Nguyên đối mặt với Trình Trình, thật sự không biết nên giải thích những chuyện này như thế nào với cậu.

Chuyện của Bắc Minh Mặc vẫn luôn giữ bí mật hoàn toàn đối với bọn trẻ.



“Thật ra cũng không có gì, trước đây nhờ ba Chi Lâm mua giúp sữa bột ở nước ngoài. Không phải cháu cũng nhìn thấy rồi sao? Bây giờ những thứ này ở trong nước đều làm lòng người lo lắng không được an toàn. Bây giờ hàng ngoại mới là hàng được săn đón nhất.” Vẫn là đầu óc Lạc Kiều đã sớm nghĩ ra một lý do để lấp liếm cho qua chuyện.

Rất may phong trào dùng đồ hải ngoại gần đây vẫn chưa có qua, nếu như muốn mua vài hộp sữa bột vậy thì cũng là điều bình thường không có gì khả nghi.

Cửa ải này của Trình Trình xem như đã qua, không chỉ là Lạc Kiều, mà cả ba người họ cũng đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Giống như Cố Hạnh Nguyên, họ đều không muốn để bọn trẻ biết tin xấu. Bây giờ bọn họ giống như những gia đình đơn thân, mặc dù không phải lo ăn mặc, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy những đứa trẻ sống trong gia đình đầy đủ hoàn mỹ khác sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Chỉ muốn ba đứa trẻ của họ luôn đối mặt với người lớn bằng dáng vẻ đáng yêu không lo nghĩ, còn họ đều dùng cách thức che giấu nỗi đau kia giữ lại ở trong lòng.

Dương Dương như một làn khỏi chạy tới của, trước khi cậu mở cửa tiếng chuông cửa lại vang lên ba tiếng.

“Đến rồi, đến rồi…Nhấn chuông cửa như thế sớm muộn cũng sẽ bị hỏng. Đến lúc đó ba đền cho con nha.” Trước đây cậu nói chuyện cùng Vân Chi Lâm vẫn luôn tùy tiện thoải mái, không có chút nào cần phải kiêng dè. So với việc nói chuyện cùng với mẹ thì cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Nhưng mà khi cậu kiễng chân lên nắm lấy tay chốt, từ từ mở cánh cửa ra, cậu nhìn thấy người đàn ông cao to đứng bên ngoài, đầu tiên là hơi sửng sốt sau đó khóe miệng dần dần muốn nhếch lên đến tận mang tai.

Dương Dương nhìn thấy người tới trong lòng lập tức như hoa nở: “Sư phụ! Sao người lại tới đây? Đã lâu không được gặp thầy, dường như thầy bắt nắng đen hơn rồi…”

Người đứng ở ngoài cửa chính là Lạc Hàn, cũng là anh trai của Lạc Kiều, thầy giáo dạy gia sư của Dương Dương. Từ lần trước sau khi thầy rời đi cũng chưa từng xuất hiện.

Dương Dương cũng muốn gọi điện thoại cho thầy nhưng không biết vì sao điện thoại đều báo bận. Sau đó gọi thêm vài lần, cuối cùng vẫn là từ bỏ.

Hôm nay, thấy thầy tới đây thật sự là một chuyện vui ngoài ý muốn.

Nghe thấy Dương Dương ở ngoài cửa kêu la om sòm, nhưng mọi người ngồi trong phòng khách cũng không nghe rõ cậu đang ở ngoài hét cái gì. Thật ra là đang nghĩ: Không phải Vân Chi Lâm tới sao? Sao phải ầm ĩ như vậy?

Lạc Hàn đứng ngoài cửa mỉm cười, cúi đầu nhìn Dương Dương sau đó vươn tay đặt trên đầu đứa nhỏ xoa nhẹ: “Đúng, chúng ta đã lâu không gặp, so với lúc trước khi tôi rời khỏi thì bây giờ em đã mập hơn một chút rồi. Có phải bình thường không chịu rèn luyện không?”

Vừa nói anh vừa nhéo nhẹ lên cánh tay nhỏ của Dương Dương.

“Em rất nghe lời đó, mỗi ngày đều luyện tập. Đối với vấn đề mập hơn chút là do…hi hi, không có cách nào kiềm chế trước cám dỗ của đồ ăn ngon.” Dương Dương một bên vừa nhéo nhéo miếng thịt trên cánh tay của mình một bên hơi xấu hổ đưa một bàn tay trống không đi xoa cái bụng của mình.

Sau khi ở ngoài cửa qua lại vài lời, cuối cùng nên để mọi người ở bên trong biết người đến rốt cuộc là ai.

“Nguy rồi! Anh của tôi tới rồi, phải làm sao? Làm sao đây? Hay là tôi trước tiên nên đi lên lầu tránh một chút…” Lạc Kiều vừa nghe thấy giọng nói của Lạc Hàn lập tức giống như một con kiến bị rang trên chảo, tay chân bắt đầu luống cuống quay ngược quay xuôi.

“Cẩn thận thai nhi, cẩn thận đứa nhỏ. Bộ dạng bây giờ của cô còn có thể chạy đi đâu được.” Cố Hạnh Nguyên khẩn trương nhắc nhở cô, nếu không thì, không ai biết được chỉ vì muốn trốn anh trai mà sẽ có chuyện gì xảy ra.

Trong lúc phòng khách đang lộn xộn bừa bãi, Dương Dương đã kéo lấy bàn tay lớn đi vào bên trong rồi.

“Thầy Lạc, những ngày này thầy đi đâu vậy? Sao đột nhiên hôm nay mới nhớ đến thăm em?”

Lạc Hàn đối với Dương Dương mà nói, sự ảnh hưởng so với Vân Chi Lâm không hề ít hơn. Thậm chí trong lòng của Dương Dương, anh càng có vị trí.

Đó chỉ là một đoạn thời gian ngắn ngủi ở bên nhau mà đúc kết được. Hơn nữa trong thời gian này, Lạc Hàn vừa đóng vai là một người thầy cũng là một người bạn.

Anh dạy cho cậu kiến thức đồng thời cũng dạy cho cậu biết thêm những thứ mà cậu thích, cảm thấy hứng thú.

“Mẹ à, mẹ xem ai đến đây…” Dương Dương vui mừng hớn hở lôi kéo Lạc Hàn xuất Bây giờ cửa phòng khách.

Là phúc không phải họa, là họa tránh không được, hơn nữa phải giấu diếm như thế nào mới tốt? Cũng không đến mức phải trốn cả đời chứ. Rồi sẽ có một ngày bị lộ tẩy, huống hồ bản thân cũng ý thức được việc mình làm đúng là đã không để ý đến suy nghĩ của mọi người.

Bí mật kết hôn lại không nói cho cha mẹ, đã là không hiểu lễ độ. Nếu còn giấu diếm thêm việc đang có đứa nhỏ thì quả thật là tệ đến mức không thể tệ hơn nữa.
Huống hồ bây giờ đã có đứa trẻ làm “bùa hộ mệnh”, cho dù là ai đi chăng nữa thì cũng phải nể mặt thằng bé này mà kNguyên dung hơn với bản thân một chút.

Cùng lúc đó, Hình Uy cũng đã chuẩn bị tâm lý. Người cần phải gặp bây giờ là anh rể, có rất nhiều chuyện cần phải tự mình nói chuyện với anh ấy.

Đã tự mình kết hôn mà không nói với người lớn lời nào, còn để đứa trẻ được sinh ra một cách lặng lẽ. Giờ thế nào cũng phải giải thích với gia đình mẹ vợ một tiếng. Hơn nữa cần phải có vài hành động mang thành ý và chân thành để mọi người cảm thấy yên tâm mới được.

Có tiếng bước chân đến gần, bầu không khí thoải mái ban đầu hơi thay đổi.

"Mẹ, người đến không phải ba Chi Lâm sao? Vậy đó là ai thế ạ?" Con bé ôm mẹ thật lâu, hơi tò mò về người mới tới, nhưng bọn trẻ trời sinh thường vô cùng nhạy cảm, nó mơ hồ cảm nhận được rằng dù là mẹ hay dì Lạc Kiều, hay chú Hình Uy sắc mặt của họ đều có chút gì đó lo lắng.

Từ những lời nói và việc làm vừa rồi của dì Lạc Kiều, cùng nụ cười chợt tắt trên khuôn mặt của họ có thể nhìn ra.

“Là gia sư của Dương Dương, cũng là anh trai của dì Lạc Kiều.” Cố Hạnh Nguyên ngắn gọn nói với đứa bé.

"Ồ..." Cửu Cửu trầm ngâm gật đầu, sau đó đột nhiên hỏi: "Mẹ ơi, gia sư là cái gì? Có khác gì giáo viên trong trường không ạ?"

Đột nhiên những đường đen xuất hiện trên trán họ bao gồm cả Cố Hạnh Nguyên. Mấy năm nay Cửu Cửu luôn ở trong nhà, cho dù có ở cùng với Anna, vậy thì cũng chẳng khác nào ở nhà.

Con bé chưa từng đến trường mẫu giáo nên thực sự đối với nghề này nó không có một chút hiểu biết nào.

"Gia sư và giáo viên trong trường đều là người truyền dạy kiến thức cho chúng ta, không có gì khác biệt cả con à. Chỉ là gia sư dạy chúng ta ở nhà, còn giáo viên trong trường thì chúng ta cần phải đến trường mới có thể học được". Trình Trình giải thích cho em gái của mình.

“Ồ, thì ra anh trai Dương Dương của em tuyệt vời như vậy. Ngoài việc đi học, ở nhà còn phải đi học thêm.” Cửu Cửu mở to hai mắt, gật đầu như chợt nhận ra một điều gì đó to lớn và mới mẻ lắm.

Sau đó quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên: "Mẹ ơi, con cũng muốn đi học, mẹ cũng mời gia sư cho con đi."

"Uh..." Cố Hạnh Nguyên thực sự không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào. Cô không thể nói với Cửu Cửu rằng mình đã mời gia sư về dạy cho Dương Dương là vì trước đó cậu ấy học rất tệ.
Loading...

Cô chỉ đành lảng tránh: “Khi nào con đi học thì tính chuyện đó sau”. ngôn tình hay

Vừa dứt lời, Dương Dương dẫn Lạc Hàn đến cửa phòng khách.

"Mẹ, thầy Lạc đến rồi..."

Lạc Hàn mỉm cười gật đầu với Cố Hạnh Nguyên và Anna ở cách đó không xa.

Cố Hạnh Nguyên và Anna cũng gật đầu chào theo: “Thầy Lạc đến rồi, mời ngồi..." Mặc dù đây không phải là nhà của Cố Hạnh Nguyên, nhưng mọi người đều coi cô ấy như “một phần chủ yếu” của đại gia đình.

Mặc dù cô ấy không muốn đóng một vai trò như vậy, cũng không phải là “chim chiếm tổ”.Người ta cho mẹ con cô một nơi ở đã là quá tốt rồi.

“Không sao, tôi ngồi đây được rồi.” Lạc Hàn nói, kéo một chiếc ghế bên cạnh và ngồi xuống.

Là anh của bà chủ ở đây, sao có thể nói bất cứ điều gì mình thích được. Dù là Cố Hạnh Nguyên hay Anna thì cũng cảm thấy ái ngại.

Kể từ khi Lạc Hàn bước vào, ánh sáng ở đây dường như đã thay đổi một chút. Cố Hạnh Nguyên có thể thấy rằng sự xuất hiện đột ngột lần này của ông ta chắc chắn không phải chỉ đến gặp Dương Dương, mà là vì những mục đích khác.

“Trình Trình, con và Dương Dương đưa em gái lên lầu chơi, để người lớn chúng ta ở đây nói chuyện.” Cố Hạnh Nguyên nói với Trình Trình.

“Mẹ, thầy Lạc và con đã lâu không gặp nhau, con muốn cùng thầy ấy… Con nghĩ hay là để Trình Trình chơi với em thì tốt hơn ạ.” Dương Dương thấy mẹ nhìn chằm chằm vào mình, lời muốn nói đành phải nghẹn xuống.

Khi Dương Dương chuẩn bị rời đi, cậu ta cố ý đi tới trước mặt Lạc Hàn: "Thầy Lạc, sau này em sẽ “cáo biệt” tử tế với thầy."

"Được, không sao. Em cứ đi chơi đi." Lạc Hàn cười vỗ vỗ bờ vai nhỏ của cậu.

Những đứa trẻ đã đi hết, và bây giờ chỉ còn lại năm người lớn trong phòng khách.

“Anh Lạc, với tư cách là mẹ của Dương Dương, trước tiên tôi muốn cảm ơn anh đã rèn luyện thằng bé cẩn thận trong giai đoạn trước, học lực của nó có tiến bộ vượt bậc.” Đối mặt với sự bế tắc lúc này, Cố Hạnh Nguyên là người đầu tiên lên tiếng.

"Cô Cố nghiêm túc quá rồi. Dương Dương là một đứa trẻ rất thông minh, nhưng cậu ấy khác với Trình Trình. Cậu ấy có bản tính năng động và hoạt bát. Nếu dùng sai phương pháp để dạy, cậu ấy dễ nổi loạn. Tôi chỉ đơn giản là lựa chọn một phương pháp dễ dàng để cậu ấy thuận lợi tiếp nhận nó mà thôi. Phần còn lại là nỗ lực của chính cậu ấy. "

Lạc Hàn nói rất khiêm tốn và không muốn nhận công lao vì lợi ích cho riêng mình.

"Thầy Lạc khách sáo quá."

Sau một câu nói lễ phép đơn giản giữa Cố Hạnh Nguyên và Lạc Hàn, toàn bộ tình huống lại rơi vào bế tắc.

Điều này nên giải quyết như thế nào đây...

Cố Hạnh Nguyên cúi đầu, khẽ cau mày, vắt óc suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

"Oa... oa..." Lúc này, con của Lạc Kiều và Hình Uy đột nhiên khóc lớn. Thằng bé vốn dĩ rất yên tĩnh.

Lạc Kiều nhanh chóng vỗ về đứa trẻ trong tay, sau đó cúi đầu nói: “Thực xin lỗi, thằng nhỏ chắc đói rồi, tôi lên cho nó ăn trước.” Sau đó, cô nhanh chóng rời đi.

Nếu người khác không nhìn ra thì Anna vẫn có thể nhìn ra. Không ngờ, Lạc Kiều lại bỏ trốn theo đứa trẻ. Điều này thực sự làm khó nó quá mà.

Nụ cười trên mặt Lạc Hàn chợt biến mất, ông ta nhìn em gái mình rời đi.

"Anh Lạc, tôi biết anh tới đây lần này là vì chuyện của Kiều Kiều. Bây giờ không có người ngoài, anh có vào thẳng vấn đề được rồi."

Lúc này, cuối cùng Hình Uy cũng không thể nhẫn nhịn lửa giận thêm được nữa. Là một người đàn ông, nhất định phải đứng ra bênh vực khi vợ mình bị ức hiếp.

"Hình Uy, tại sao anh vẫn gọi anh ấy là ông Lạc? Anh nên gọi là anh trai." Cố Hạnh Nguyên nối tiếp câu chuyện. Cô còn nghĩ: Nếu Lạc Hàn đến đây là vì Lạc Kiều, hẳn là bởi vì từ khi kết hôn đến khi sinh con, cô ấy chưa từng liên lạc với nhà mẹ mình, hôm nay người nhà mẹ ruột đã đến, quả thật cô ấy không khỏi cảm thấy ngột ngạt.



Kéo mối quan hệ của họ lại gần nhau hơn, để sau khi trở thành người một nhà, dù có lúng túng, khó giải quyết cũng có thể hóa giải được.

Hình Uy nhìn Lạc Hàn, miệng lưỡi khô khốc, chưa từng gọi ra từ “anh trai”. Điều này khiến Anna và Cố Hạnh Nguyên ở bên không khỏi lo lắng.

Lạc Hàn liếc nhìn Hình Uy: "Đừng nôn nóng, chúng ta hãy giải quyết những vấn đề mà tôi cần giải quyết khi tôi đến đây trước đã."

Ông nhìn Cố Hạnh Nguyên và Anna: "Cảm ơn hai người đã chăm sóc em gái tôi trong thời gian này. Lạc Hàn tôi thực sự rất biết ơn."

“Anh nói đi đâu thế, không có gì… Chúng tôi đều là chị em tốt, nói gì đến giúp đỡ đây chứ.” Anna vội xua tay với Lạc Hàn.

"Lời cảm ơn nhất định phải nói. Nhà họ Lạc của chúng tôi trước nay không nợ ân tình của người khác." Câu trả lời của Lạc Hàn cũng khá thẳng thừng, mà nghe ra có vẻ không ổn lắm.

Sau đó ông ta quay đầu nhìn Hình Uy nói tiếp: "Cuộc hôn nhân giữa cậu và em gái tôi không được cha và mẹ tôi chấp thuận. Không những thế, nếu cậu còn có con, thì đó càng sai lầm lớn."

Hình Uy thấy ông ta hùng hổ nói như vậy, trong lòng lập tức có cảm giác chuyện này sẽ có biến cố gì đó.

"Lạc... Anh à, mục đích anh đến đây là gì? Nếu là đến để hỏi tội tôi và Kiều Kiều, bây giờ tôi sẽ đại diện cho cô ấy và trịnh trọng nói lời xin lỗi anh và ba mẹ của Kiều Kiều. Hơn nữa chúng tôi sẽ tới nhận lỗi với cha mẹ khi có thời gian phù hợp.

Lúc này, Hình Uy vẫn thể hiện được phần nào sự uy nghiêm của người chủ nhà. Dù thế nào đi nữa, em gái của người ta cũng lấy mình làm chồng, nói tới nói lui thì đó cũng là người nhà của vợ mình.

Lúc này trên mặt Lạc Hàn không có biểu cảm gì, vẫy vẫy tay với Hình Uy “Cậu Hình, cho dù cậu có gọi tôi là gì, tôi cũng sẽ không đồng ý, hơn nữa tôi muốn nói rõ với cậu rằng lần này tôi đến đây là để đưa em gái tôi về. "

"Thế thì không tốt lắm đâu, Kiều Kiều vẫn đang trong thời gian hồi phục sức khỏe và cô ấy không được ngồi tàu thuyền gì cả. Tôi nghĩ tốt hơn là nên đợi đến khi sức khỏe cô ấy..."

"Đây là chuyện của gia đình chúng tôi. Cậu là người ngoài có đủ tư cách để lo à?" Lời nói của Lạc Hàn nồng nặc mùi thuốc súng.

Cố Hạnh Nguyên, người đang ngồi ở một bên, cảm thấy kỳ lạ. Trước đó, Lạc Kiều đã nói rằng anh trai mình có vẻ như đã biết về cuộc hôn nhân của cô rồi. Tại sao độ thái độ của ông ta ngày hôm nay lại thay đổi 180 độ vậy?

Hình Uy bị chen ngang trong chính lời nói của mình, lại còn bị gọi “người ngoài”, lúc này, anh ta vẫn đang tận lực kìm nén cơn tức giận.

Dù gì đây cũng là người nhà của Lạc Kiều, nếu chuyện lộ ra ngoài, e rằng sắc mặt của người nào đó sẽ không tốt, và Lạc Kiều ở giữa sẽ rất khó xử.

"Anh Lạc, việc Lạc Kiều và tôi kết hôn là hợp pháp hơn nữa chúng tôi là đôi bên tình nguyện. Dù ông là anh trai của cô ấy, ông cũng không có quyền đưa ra những nhận xét sai lệch về chúng tôi. Chúng tôi đã đi từ hôn nhân đến khi có con, mà không hỏi qua ba mẹ của em ấy, đây là chúng tôi sai. Tôi cũng đã nói rằng chúng tôi sẽ tìm thời điểm thích hợp, và đưa con đến tận cửa nhà để thú nhận lỗi lầm của mình. Tại sao ông lại hung hăng ép người như vậy? "

Giọng nói của Hình Uy trầm xuống, và không biết Lạc Kiều đã đứng ở cửa phòng khách từ lúc nào. Khi đó cô không bế em bé trên tay, chắc đã cho con vào nôi ngủ rồi.

"Phải đó anh à, anh cũng quá đáng rồi đấy. Em đã lén lấy chồng rồi bí mật sinh con vì sợ ba mẹ không chịu đựng được. Chuyện này chỉ có thể kể lại từng chút với ba mẹ mà thôi, đề ba mẹ chuẩn bị tốt tâm lý "

Chứng kiến trận chiến này, chuyện nhà của người khác Anna không thể xen vào: "Tôi sẽ đi xem đứa nhỏ, Nguyên, cô có đi không?"

Cố Hạnh Nguyên cũng cảm thấy hơi khó xử khi ở lại đây, nếu Anna đã cho mình một lý do để rời khỏi thì cô cũng không cần ở đây nữa.

"Được rồi, tôi qua xem một chút. Tiện thể nhìn ba đứa nhỏ kia." Cố Hạnh Nguyên nói xong định đứng dậy đi theo Anna.

Lúc này, Lạc Kiều nói: "Nguyên, cậu ở lại, cậu nói đi, rốt cuộc có người nào lại không có tình nghĩa như vậy không?"

"Cái này..." Cố Hạnh Nguyên lúc này mới thật sự thấy khổ sở. Mấy cuộc cãi vã trong nhà, sao lại để người ngoài đánh giá. Nếu làm tốt thì mọi người ai nấy đều hài lòng, làm không tốt há chẳng phải chính mình sẽ trở thành tội đồ hay sao.

Nhưng vì Kiều Kiều đã nói vậy, có vẻ như cô ấy không thể không nói gì đó.

Hì hì... Cố Hạnh Nguyên khóc thầm.

Cô để Anna rời đi trước, sau đó hít thở sâu và nhìn cả gia đình đang đối mặt với nhau.

"Anh Lạc, Kiều Kiều và Hình Uy, mọi người có thể bình tĩnh một chút trước được không. Ai nấy đều tức giận chắc chắn sẽ không giải quyết được vấn đề đâu."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom