• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nhất sinh nhất thế: tiếu thương khung 2022 (24 Viewers)

  • chap-560

Chương 560: Chuyện gì cô cũng nghe theo ngươi (2)




*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Xem ảnh 1
73279.png
Nhất là chuyện liên quan đến nỗi nhớ khi đó hoàn toàn không có liên quan gì đến tình yêu nam nữ, nàng không tin Doanh Tẩn không hiểu



Nhưng tên yêu nghiệt này hiểu rồi mà vẫn đánh nhau đến thừa sống thiếu chết với Phượng Vô Trù, nàng thật sự không hiểu chuyện này rốt cuộc có ý nghĩa thể nào với hắn.



Thứ hai, nàng càng không thể hiểu được Phượng Vô Trù



Cũng chỉ là một câu nói mà thôi, hắn lại chẳng thèm nghe nàng giải thích mà lập tức lao vào đánh đấm



Có phải hắn cảm thấy võ công của mình rất cao nên hoàn toàn không cần biết mọi chuyện là thế nào, chỉ cần đánh chết kẻ mình không ưa là được, đúng không?



Nếu thật sự như vậy, có phải sau này khi3nàng và hắn ở bên nhau thì hoàn toàn không thể tự nhiên đùa giỡn với những người khác sao? Chỉ cần nàng thuận miệng nói nhớ một ai đó, hoặc gặp lại bạn tốt rồi ôm người ta một cái, vậy có phải Phượng Vô Trù sẽ lập tức làm thịt đối phương không?



Vậy sau này nàng còn có bạn bè nữa hay không? Nàng bực bội quay đầu bước đi, đột nhiên bị người bắt lấy cổ tay! Hơn nữa cả hai tay đều bị nắm lấy, một người rất cẩn thận, giống như sợ nàng tức giận



Người kia lại bá đạo kiềm chế, không để nàng bước tiếp.



Trong lòng nàng bỗng nhiên cảm thấy tức giận



Vì vậy nàng rút tay mình ra, giọng nói cũng không giống khi tức giận thường ngày mà có phần0lạnh lẽo: “Buông ra!”



Nhưng nàng giật mấy cái cũng không hất ra được



Mà Nhiếp chính vương điện hạ đang nắm cổ tay nàng lại càng mạnh tay hơn



Hắn cảm thấy mình cũng không dùng nhiều sức, nhưng Lạc Tử Dạ lại cảm thấy đau



Điều này khiến nàng cảm thấy tức giận, quay sang hét lên: “Phượng Vô Trù, ngươi khiến ta đau đấy!” Nàng vừa nói xong, hắn lập tức nhìn xuống thì thấy trên cổ tay nàng xuất hiện những vệt đỏ



Đó là dấu vết khi bị hắn siết chặt! Tay hắn hơi buông lỏng, mày rậm khẽ nhíu, muốn giải thích: “Cô...” Hắn nói ra được một chữ nhưng lại không nói được những điều còn lại



Hắn đã quen với việc cưỡng ép người khác, đã quen việc vừa nhìn thấy nàng quay đầu đi, hắn5không đồng ý thì kéo lại, thậm chí là ép nàng



Nhưng mà nàng không thích những thói quen này của hắn, thậm chí là hoàn toàn không thể chấp nhận



Vậy nên, khi nàng hét lên một tiếng đó, hắn hơi tức giận



Nhưng hắn cố kiềm chế lại!



Sắc mặt hắn trầm xuống, đôi mắt ma quỷ như đang kiềm nén sự tức giận



Hắn quay đầu lại, khẽ liếc những người đang vây xem



Những người này thấy hắn nhìn sang thì hơi ngẩn ra rồi lập tức sở mũi, cười đầy lúng túng rồi vội chạy đi, để lại không gian cho ba người bọn họ



Dù sao, muốn thấy trò vui của Phượng Vô Trù cũng phải còn mạng mới được!



Mãi đến khi tất cả mọi người đều rời đi.



Đôi mắt hắn mới nhìn về phía Lạc Tử Dạ, gằn4từng chữ: “Lạc Tử Dạ, Cô đối xử với người thật lòng, nâng trong lòng mà yêu thương! Nhưng mà người lại không cảm kích



Vậy ngươi nói cho cô biết, ngoài cưỡng ép ra, Cô còn có cách gì?”



Hắn vừa nói xong, Doanh Tần cười lớn, giọng nói mềm mại cũng mang theo mấy phần lạnh lùng: “Phượng Vô Trù, ngươi không muốn thì có thể buông tay! Ngươi biết rõ sự cường thế và cưỡng ép của mình khiến Tiểu Dạ Nhi không chấp nhận được, khiến y bị tổn thương, vậy sao ngươi không buông tay đi? Còn muốn ép Tiểu Dạ Nhi chấp nhận ngươi?”



Hắn vừa nói xong, Lạc Tử Dạ bỗng cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra



Nàng nói: “Các ngươi đi trước đi, ta muốn yên tĩnh!” Đúng là nàng muốn yên9tĩnh một lúc



Nàng muốn yên tĩnh để suy nghĩ xem phải xử lý mối quan hệ này thể nào, nghĩ xem phải làm gì với sự cường thể của Phương Vô Trù, cũng như phải xử lý chuyện Doanh Tận thế nào.



Lần trước, sau khi Doanh Tần hôn nàng, nàng đã trốn tránh rất lâu! Nàng không dám đối mặt với hắn, gặp lại hắn cũng không dám nhắc đến chuyện ngày đó



Nhưng mà điều khiến nàng không nói chuyện, muốn nổi giận, muốn đá bay một cước là khi nàng vừa nói xong, sắc mặt vốn lạnh lẽo khiến người ta sợ sởn tóc gáy của Nhiếp chính vương điện hạ lại càng lạnh lùng hơn



Đôi mắt ma quỷ hiện lên vẻ giận dữ, hắn gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Tĩnh Tĩnh(*) là ai? Nam hay nữ? Đang ở đâu?” (*) Lạc Tử Dạ nói muốn yên tĩnh (####), Hán Việt là Tĩnh Tĩnh, do vậy Phượng Vô Trù giận quá mất khôn mà hiểu nhầm



Lạc Tử Dạ: “..



Phượng Vô Trù, người bị bệnh đa nghi đúng không?” Còn Tĩnh Tĩnh là ai! Con mẹ nó!



Phản ứng hiện tại của Nhiếp chính vương điện hạ cũng chính là biểu hiện ban đầu của chứng nghi ngờ vợ! Mặc dù đó chỉ là những biểu hiện ban đầu nhưng khi nghe lời hắn nói, Lạc Tử Dạ vẫn cảm thấy não không đủ dùng.



Phượng Vô Trù nghe lời nàng hỏi thì hơi sửng sốt.



Vẻ mặt vốn kiêu căng và cao ngạo của hắn giờ lại trở nên ngơ ngẩn, giống như rơi vào trong mộng



Giống như mấy lần trước, vì câu nói không khách khí của Lạc Tử Dạ mà đôi mắt ma quỷ hơi tức giận và lạnh lẽo



Hắn yên lặng suy nghĩ một lúc rồi mới kịp phản ứng, đột nhiên trên mặt có phân lúng túng.



“Cô...”



Thì ra tình tĩnh là yên tĩnh.



Nhìn tình địch lúng túng, đương nhiên Doanh Tần rất vui vẻ



Nhưng mà nhìn tâm trạng không tốt lắm của Lạc Tử Dạ lúc này, hắn cũng không cười nổi.



Hắn nhẹ nhàng nói: “Tiểu Dạ Nhi, ngươi đừng tức giận



Ta không đánh là được chứ gì!” Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo lại có phần êm ái và cẩn thận, giống như rất sợ Lạc Tử Dạ tức giận.



Lạc Tử Dạ im lặng một lúc.



Rồi nàng hít một hơi thật sâu, quay lại nhìn Doanh Tần: “Chuyện của ngươi, sau chuyện này ta sẽ nói với ngươi! Bây giờ, ta phải nói rõ ràng với cái kẻ mất trí này đã, được không?” Dù sao thì Phượng Vô Trù còn đang ở đây



Với tính cách của hắn, nếu nàng còn định nói xong chuyện của Doanh Tần thì chắc chắn Phượng Vô Trù sẽ không đi, hơn nữa cũng không biết hắn sẽ gây ra thêm những chuyện mất trí gì nữa!



Đối với sự lựa chọn trước tiên cần nói rõ mọi chuyện với Phượng Vô Trù của nàng, trong mắt Doanh Tần hiện vẻ mất mát



Nhưng sự mất mát ấy chỉ xuất hiện trong giây lát, nhanh chóng biến mất.



Hắn khẽ cười: “Được!” Hắn vừa nói vừa nhìn Phượng Vô Trù, nhẹ nhàng bảo: “Phượng Vô Trù, ngươi cẩn thận chút, đừng làm tổn thương y!”



Nói xong, hắn bèn quay đầu rời đi



Bổ cho tình địch một đao này vô cùng đúng lúc! Đôi mắt của Nhiếp chính vương run lên, nhưng cũng không lên tiếng



Đợi đến khi Doanh Tần ra ngoài, hắn bỗng nhiên ôm lấy Lạc Tử Dạ vào lòng rồi cau mày, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Ngươi định nói gì? Chỉ cần ngươi giữ khoảng cách với tên mặt trắng kia, chuyện gì Cô cũng nghe theo ngươi!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom