• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nhất sinh nhất thế: tiếu thương khung 2022 (28 Viewers)

  • nhat-sinh-nhat-the-tieu-thuong-khung-1197

Chương 1197: Ta và quật cường cuối cùng của ta (2)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81833.png

Xem ảnh 2
81833_2.png
Nàng hỏi vấn đề như vậy, mặc dù nàng rất rõ ràng vấn đề hiện tại giữa bọn họ đã sớm không còn giới hạn ở chuyện này nữa, điều Phượng Vô Trù để ý không phải là chuyện này mà là sự tin tưởng của nàng. Nhưng chuyện này vẫn phải làm rõ ràng, bởi vì nàng không thích bị người lừa dối, hơn nữa, nếu muốn tin tưởng hắn, dùng miệng quyết định chắc chắn không được, phải dùng hành động. Làm rõ chuyện này chính là bắt đầu!



Hắn nghe vậy, đôi mắt ma mị nheo lại, gương mặt anh tuấn ngạo mạn khí phách vẫn luôn giữ vẻ kẻ cả của bề trên, còn có chút dò xét, trầm giọng nói: “Nếu Cô nói đúng, nàng tin không?”



Nếu như nàng không tin, hắn nói gì, nói hay không nói3thật ra cũng không có ý nghĩa gì.



Lạc Tử Dạ ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, thấy trong đôi mắt ma mị của hắn là vẻ nghiêm túc, điều này khiến nàng bỗng nhiên nhớ tới con người Phượng Vô Trù trước giờ đều không thể lay chuyển, trước giờ đều không nói láo, cũng không thể nào vì hãm hại Bách Lý Cẩn Thần mà nói đối phương bị thương là giả được. Nghĩ như vậy, chân mày nàng nhíu lại, mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa, cau mày nói: “Chàng chắc chắn à?”




Nàng vừa nói vậy, biểu cảm trên mặt hắn dịu đi một chút, lệ khí tiêu tan trong nháy mắt. Trước mặt nàng, tính tình hắn dường như tốt hơn nhiều, luôn là nàng nói mấy câu dễ nghe, tỏ vẻ thuận theo là2cơn giận của hắn có thể tiêu tan.

Không vui vì Bách Lý Cẩn Thần dường như chỉ là chuyện trong chớp mắt, nhưng bọn họ đồng hành lâu như vậy, dọc con đường này tích lũy mâu thuẫn tranh chấp, hết lần này tới lần khác tức giận và bao dung, vết nứt sinh ra trong lúc đó dường như cũng càng ngày càng sâu. Dưới vực sâu không thấy đáy, sinh ra dấu vết mà mắt thường không thể nhận ra được. Không biết vết nứt đó lúc nào sẽ hoàn toàn bùng nổ, chia con dốc ra làm hai đoạn đường, khiến bọn họ đứng đó mà không thể gặp lại bờ bên kia, từ đây mỗi người một ngả...

Nhưng hắn sẽ cố gắng trông chừng, dù là dùng mạng đấu tranh, chống lại ông trời.

Hắn thở dài ôm nàng2vào trong ngực, giọng nói ma mị trầm thấp của hắn truyền tới từ đỉnh đầu nàng: “Một đêm này sẽ trôi qua rất nhanh, Lạc Tử Dạ, Cô không muốn sau này ngày tháng chung sống của chúng ta sẽ lãng phí bởi tranh chấp vô vị vì một vài người không quan trọng!”

Nàng ngẩn ra, cũng đưa tay ra ôm lấy hắn, cảm thụ cánh tay có lực của hắn siết ở eo nàng, mang theo bá đạo trước sau như một của hắn và cả đôi chút dịu dàng. Đó là ấm áp khó mà nhận được ở nơi dị thế này, là sự ấm áp chỉ thuộc về ánh mặt trời, không hề có chút âm mưu quỷ quyệt nào.

Nàng bỗng nhiên rất cảm tính, không nhịn được mở miệng nói: “Phượng Vô Trù, nếu như một9ngày kia chàng rời khỏi ta. Vậy ta nhất định không chịu nổi!” Giọng nói ấy mang theo mấy phần mềm mại, còn có sự quyến luyến hiếm thấy và cả không xác định.

Nàng biết giữa bọn họ đã có vết nứt. Nàng cũng sợ mất đi, nhưng lại giống như trôi bập bềnh giữa một con sông, nàng không có cách nào bắt chính xác được một miếng gỗ nổi để đảm bảo chuyện tình cảm này vững chắc.

Nàng càng hiểu, nếu như có một ngày bọn họ thật sự xa nhau, vậy nhất định không phải vì vấn đề từ hắn. Nhất định là vì chính bản thân nàng. Hắn đã cố gắng khắc chế bản thân, rất cố gắng tới gần nàng, cũng rất cố gắng nhượng bộ, những thứ này nàng biết, nàng đều biết.

“Cô sẽ không!” Bàn4tay của hắn đặt sau gáy nàng, ép nàng vào ngực mình sâu hơn. Cho dù nàng mắc phải lỗi gì, hắn cũng sẽ không buông tay. Nếu nàng muốn đi, hắn cũng không cho phép!

Nàng tiến sát vào lòng hắn, tia nắng ban mai kia chiếu rọi lên hai người.

Thấy giờ phút này nàng đã sinh ra hoài nghi với việc Bách Lý Cẩn Thần bị thương, tâm tình Nhiếp chính vương điện hạ tốt hơn nhiều. Hắn đưa tay ra, đặt trên đỉnh đầu nàng, trầm giọng nói từng chữ từng chữ: “Cô chắc chắn! Lạc Tử Dạ, điều quan trọng không phải chuyện này mà là Cô hy vọng sau này nàng có thể tin tưởng Cô. Cô khinh thường nói dối, mà cho dù có một ngày Cô không thể không nói dối, nàng cũng phải hiểu rằng dù Cô lừa gạt hết người trong thiên hạ cũng sẽ tuyệt đối không lừa gạt nàng!”

Nhất thời, Lạc Tử Dạ im lặng.

Nàng có lý do gì không tin hắn, sau khi hắn chân thành nói ra lời hứa hẹn với nàng như vậy đây?

Nàng ngước mắt, mở miệng nói: “Ta biết! Sau này gia sẽ không như vậy!” Sức nặng của lời này vô cùng lớn, không giống như bình thường nàng điên cuồng tùy ý, cũng không phải là qua loa lấy lệ. Nàng nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm, dùng giọng nói nghiêm trang nói cho hắn biết, sau này nàng sẽ không như vậy nữa. Đây là một lời hứa hẹn.

Nàng và hắn sẽ còn đi bên nhau rất xa, nếu ngay cả tin tưởng hắn mà nàng còn không làm được, như vậy con đường sau này sẽ rất khó đi. Nhất là khi hắn cho nàng nhiều cảm giác an toàn và bảo vệ như vậy, nàng không có lý do gì để không tin tưởng hắn.

Nàng biết giữa bọn họ đã có vết nứt. Nàng cũng sợ mất đi, nhưng lại giống như trôi bập bềnh giữa một con sông, nàng không có cách nào bắt chính xác được một miếng gỗ nổi để đảm bảo chuyện tình cảm này vững chắc.



Nàng càng hiểu, nếu như có một ngày bọn họ thật sự xa nhau, vậy nhất định không phải vì vấn đề từ hắn. Nhất định là vì chính bản thân nàng. Hắn đã cố gắng khắc chế bản thân, rất cố gắng tới gần nàng, cũng rất cố gắng nhượng bộ, những thứ này nàng biết, nàng đều biết.



“Cô sẽ không!” Bàn tay của hắn đặt sau gáy nàng, ép nàng vào ngực mình sâu hơn. Cho dù nàng mắc phải lỗi gì, hắn cũng sẽ không buông tay. Nếu nàng muốn đi, hắn cũng không cho phép!



Nàng tiến sát vào lòng hắn, tia nắng ban mai kia chiếu rọi lên hai người.



Bọn họ dường như là một chỉnh thể, nhất là tay giữ chặt như vậy, ôm siết như vậy, bất cứ thứ gì cũng rất khó tách bọn họ ra.



Mân Việt dựa vào thân cây ở một bên, trong tay siết chặt sợi dây thừng trong miệng để buộc lại, làm Quả gia nửa ngày không thể lên tiếng, hắn lẩm bẩm nói: “Bách Lý Cẩn Thần biến khéo thành vụng rồi à?”



Lần này còn khiến Thái tử hứa hẹn sau này sẽ tin tưởng Vương.



Nhưng đồng thời, sau lưng hắn truyền tới một giọng nói: “Nhưng nếu hứa hẹn của Lạc Tử Dạ là giả, nàng chỉ muốn lợi dụng Nhiếp chính vương điện hạ thì sao? Mân Việt, nếu thật sự là như vậy, ắt hẳn ngươi cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom