• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nhất sinh nhất thế: tiếu thương khung 2022 (33 Viewers)

  • nhat-sinh-nhat-the-tieu-thuong-khung-1192

Chương 1192: Ngay từ đầu ta chưa từng nói ta bị thương (2)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81828.png

Xem ảnh 2
81828_2.png
Doanh Tần ở một bên nhìn cảnh này bèn lắc đầu. Hắn cảm thấy rất lo lắng cho tương lai của tình địch. Có lẽ bất kỳ ai gặp phải một tên tình địch như Bách Lý Cẩn Thần cũng được xem là chuyện bi thảm!



Sau một hồi giằng co, Nhiếp chính vương điện hạ bỗng thấp giọng hỏi: “Lạc Tử Dạ, hôm nay ngươi nhất định phải bảo vệ hắn ta có phải không?”



“Ờm...” Mi tâm Lạc Tử Dạ lập tức giật liên hồi. Nàng phải trả lời vấn đề này như thế nào đây? Nàng cảm thấy mình đang bảo vệ lương tâm của mình, không thể để ân nhân của mình xảy ra chuyện chứ không phải nàng đang bảo vệ chính bản thân Bách Lý Cẩn Thần!



Nàng im lặng, dường như đang nghĩ xem nên nói thế nào.




Lúc này tâm trạng3Phượng Vô Trù không tốt là điều tất nhiên. Nàng cảm thấy mình cần phải nói chuyện với hắn để giải quyết vấn đề.

Nàng vừa dứt lời, Bách Lý Cẩn Thần thả tay nàng ra mà không nói gì, cũng không nhìn Lạc Tử Dạ nữa, tựa như hắn và nàng không thân lắm, nàng định đi cùng Phượng Vô Trù nói cái gì cũng không liên quan gì đến hắn.

Hiển nhiên thái độ hắn lạnh nhạt như vậy không nằm ngoài dự đoán của Lạc Tử Dạ.

Nàng nhanh chóng xoay người, kéo Phượng Vô Trù rời đi. Mà lúc này, Nhiếp chính vương điện hạ không nói một lời, trên người hắn toát ra hơi thở khiến người ta sợ hãi. Dễ nhận thấy hiện giờ tâm trạng hắn rất tệ. Điều này làm cho tâm trạng Lạc Tử Dạ hơi thấp thỏm, không biết mình2có làm rõ được vấn đề này với hắn hay không!

Bọn họ vừa mới rời đi, Phượng Thiên Hàn và Võ Tu Hoàng đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt bực bội. Bách Lý Cẩn Thần phớt lờ bọn họ. Sau khi Lạc Tử Dạ biến mất khỏi tầm mắt hắn, hắn cũng xoay người bỏ đi.

Nhiếp chính vương điện hạ khép hờ đôi mắt ma quỷ lại, cố kìm nén lửa giận trong lòng. Tình hình trước mắt đã rõ ràng rồi, nếu mình tiếp tục ra tay, nhỡ có gì sơ suất thì sẽ đối đầu trực tiếp với Lạc Tử Dạ, vậy thì đúng ý tình địch rồi. Hắn im lặng vài giây để tránh việc bản thân sơ ý làm nàng tổn thương trong cơn nóng giận. Sau đó, hắn hít sâu một hơi rồi xoay người sải bước đi.

Hắn không chào Lạc2Tử Dạ một tiếng, cũng chẳng thèm nói thêm điều gì khác mà dứt khoát đi thẳng.

Lạc Tử Dạ thay đổi sắc mặt mấy lần, trong lòng nàng biết rõ Phượng Vô Trù tức giận rồi. Nàng đang định đuổi theo hắn thì bỗng dưng nghe thấy sau lưng vang lên âm thanh rất khẽ như đang kêu đau! Nàng quay đầu nhìn Bách Lý Cẩn Thần, thấy vết máu trên tay áo hắn càng lúc càng đậm, không thể bỏ mặc vết thương được nữa. Nàng lập tức rủ mắt rồi nhìn về phía Phượng Vô Trù. Sau đó nàng thở dài một hơi, chỉ đành xử lý vết thương giúp Bách Lý Cẩn Thần trước.

Về phía Nhiếp chính vương điện hạ, hắn kìm nén tức giận, sau khi đi mấy bước thì nghe thấy tiếng bước chân nàng như định đuổi theo hắn. Điều này9khiến tâm trạng hắn tốt hơn rất nhiều. Nhưng tiếng bước chân chỉ vang lên trong giây lát, sau đó nàng lập tức quay lại chỗ Bách Lý Cẩn Thần. Lửa giận lại bùng lên, hắn không thể kìm chế được nữa. Hắn xoay người, sải bước quay trở lại trước mặt Lạc Tử Dạ!

Hắn nói không rằng, chỉ túm lấy cổ tay lạc Tử Dạ.

Đồng thời, Bách Lý Cẩn Thần cũng nhanh tay bắt lấy cổ tay còn lại của nàng.

Ối! Cảnh tượng này sao mà quen thuộc thế! Trước đây Doanh Tần và Phượng Vô Trù đã từng rơi vào hoàn cảnh tương tự, chẳng qua là giờ đây tình địch đã đổi thành một người khác, biến thành Bách Lý Cẩn Thần. Mà Nhiếp chính vương điện hạ không thể không thừa nhận rằng Bách Lý Cẩn Thần còn đáng ghét hơn cả4Doanh Tần!

Mặc dù Doanh Tần thích giả vờ tỏ vẻ đáng thương yếu đuối nhưng hắn không dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy.

“Buông tay!” Nhiếp chính vương điện hạ ra lệnh bằng giọng điệu lạnh như băng, ánh mắt cảnh cáo dừng trên người Bách Lý Cẩn Thần.

Lần này, Lạc Tử Dạ lại giữ lập trường kiên định. Thấy Phượng Vô Trù không muốn đánh tiếp, nàng liếc nhìn cánh tay bị Bách Lý Cẩn Thần nắm chặt rồi dùng sức rụt tay lại: “Được rồi, hai người không có việc gì nữa thì ngừng đánh đi! Bảo Hiên Viên Vô cẩn thận xử lý vết thương cho ngươi nhé, gia có chút việc cần nói riêng với Phượng Vô Trù!”

Nàng vừa dứt lời, Bách Lý Cẩn Thần thả tay nàng ra mà không nói gì, cũng không nhìn Lạc Tử Dạ nữa, tựa như hắn và nàng không thân lắm, nàng định đi cùng Phượng Vô Trù nói cái gì cũng không liên quan gì đến hắn.



Hiển nhiên thái độ hắn lạnh nhạt như vậy không nằm ngoài dự đoán của Lạc Tử Dạ.



Nàng nhanh chóng xoay người, kéo Phượng Vô Trù rời đi. Mà lúc này, Nhiếp chính vương điện hạ không nói một lời, trên người hắn toát ra hơi thở khiến người ta sợ hãi. Dễ nhận thấy hiện giờ tâm trạng hắn rất tệ. Điều này làm cho tâm trạng Lạc Tử Dạ hơi thấp thỏm, không biết mình có làm rõ được vấn đề này với hắn hay không!



Bọn họ vừa mới rời đi, Phượng Thiên Hàn và Võ Tu Hoàng đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt bực bội. Bách Lý Cẩn Thần phớt lờ bọn họ. Sau khi Lạc Tử Dạ biến mất khỏi tầm mắt hắn, hắn cũng xoay người bỏ đi.



Doanh Tần khẽ nhướng mày, ung dung đi theo sau Bách Lý Cẩn Thần.



Sau khi hai người đi khoảng hơn hai trăm mét, bóng người phía trước bỗng dừng lại. Hắn chậm rãi lên tiếng, giọng điệu vẫn hờ hững như cũ: “Có việc gì?”



Doanh Tần cười khẽ, giọng nói cuốn hút ẩn giấu vẻ nghiền ngẫm: “Không có gì, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu. Xưa nay tính tình Tiểu Dạ Nhi không tốt lắm, ngươi có từng nghĩ tới vấn đề, nếu một ngày nào đó nàng biết rằng thật ra lúc trước ngươi không bị thương thì nàng sẽ cảm thấy thế nào hay chưa?”



“Tại sao lại cảm thấy thế nào?” Bách Lý Cẩn Thần hỏi. Mặc dù đây là câu hỏi nhưng giọng điệu không hề có ý hỏi. Sau khi nói xong, hắn lại hờ hững lên tiếng: “Chẳng phải là ngay từ đầu ta chưa từng nói ta bị thương sao?”



Doanh Tần nghe hắn nói vậy thì chợt nghẹn lời. Hình như... hình như đúng là đối phương chưa từng nói vậy. Thậm chí Phượng Vô Trù và Lạc Tử Dạ hỏi hắn, hắn cũng bảo mình không bị thương! Thật đúng là...
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom