• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nhất sinh nhất thế: tiếu thương khung 2022 (28 Viewers)

  • nhat-sinh-nhat-the-tieu-thuong-khung-1176

Chương 1176: Lúc nào cô cũng nhớ nàng (3)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81812.png

Xem ảnh 2
81812_2.png
Nhưng hắn thì khác, hắn có thể.



Hắn rất mạnh, cho nên chuyện gì cũng không thể ngăn hắn lại được, cũng không có ai có thể rung chuyển hắn. Hắn muốn đi đâu thì có thể tới đó, có thể làm việc hoàn toàn theo tâm ý của mình. Điều này Lạc Tử Dạ rất hâm mộ, nhưng hoàn toàn không có cách nào sánh bằng!



Nhưng trong khi nàng ủ rũ, sắc mặt vốn hơi rét lạnh của hắn giờ phút này lại được hóa giải mấy phần. Hóa ra không phải là không bằng lòng tới gặp hắn, chỉ sợ có người ngăn cản, chỉ sợ là nàng muốn đến nhưng vì nhân tố ngoại lực mà không làm được.



Hắn híp mắt,3đưa cây sáo ngọc đen cầm trong tay cho nàng, trầm giọng nói: “Nếu nàng thích thì cầm đi. Tiêu ngọc đen và sáo ngọc đen thật ra giống nhau, cho dù bên nào thổi, bên kia đều sẽ có cảm ứng. Cô đưa tiêu ngọc đen cho nàng không phải bởi vì lý do nào khác, chỉ vì sáo ngọc đen là vũ khí của Cô! Chỉ như vậy mà thôi.”




Nhiếp chính vương điện hạ nghe vậy lại bật cười, nhất là nhìn vào gương mặt rõ ràng đang miên man suy nghĩ kia của nàng, lại khiến hắn từ bực bội thành cất giọng cười lớn. Lần này cảm xúc vui vẻ khiến Lạc Tử Dạ tâm tình đang2không tốt suýt nữa bùng nổ, căm tức trợn mắt nhìn hắn: “Chàng còn cười? Phượng Vô Trù, chàng thành thật nói đi, mấy ngày nay có phải chàng không hề nhớ ta chút nào? Nếu gia không thổi, chàng sẽ trực tiếp chờ gia mấy ngày sau đi tìm chàng, đón sinh nhật với chàng đúng không? Hoặc là thật ra thì mấy ngày sau chàng cũng không muốn gặp lại gia, thậm chí chàng còn cảm thấy mấy ngày nay ta không lượn qua lượn lại trước chàng, nên chàng cảm thấy thanh thản hơn nhiều...”

Phụ nữ chính là một loại sinh vật kỳ lạ, lúc cãi nhau, lúc yêu đương, nghĩ quá nhiều luôn là trạng thái bình thường.

Hơn nữa2còn không nhịn được mà càng lúc càng nghĩ nhiều, càng nghĩ càng xa, càng nghĩ lại càng loạn, sau đó khiến một việc vốn rất đơn giản bỗng nhiên trở nên phức tạp. Lúc này Lạc Tử Dạ đang ở trong trạng thái như vậy, hơn nữa nàng đã thành công từ phân tích hợp lý biến thành suy nghĩ vô lý, còn trộn lẫn rất nhiều suy đoán ác ý.

Nhưng bản thân Lạc Tử Dạ thật ra cũng biết lúc này đoán chừng nàng suy nghĩ hơi linh tinh, hơn nữa còn tranh cãi vô lý, nhưng nàng hoàn toàn không khống chế được suy nghĩ của mình, đầu óc cứ thế xoay chuyển, không nhịn được mà nghĩ như vậy,9nàng lại cảm thấy có vấn đề gì nhất định phải nói ra mới dễ giải quyết, vì thế cứ như vậy nói sạch sành sanh.

Nhưng mấy lời này thật sự là lệch quá xa với sự thật, cho dù Nhiếp chính vương điện hạ cố gắng nghe tiếp cũng không nhịn được mà khóe miệng khẽ giật.

Hắn không có tâm tư học đòi phong nhã, cũng không phải bởi vì thích thổi sáo, cho nên cả ngày mang một cây sáo ở bên người thật ra chỉ là bởi vì cây sáo này là vũ khí của hắn mà thôi.

Chân mày Lạc Tử Dạ nhíu lại, lần này trong lòng mất hứng, cũng không đưa tay đón lấy cây sáo của4hắn, chỉ ngẩng đầu lên, nhìn về gương mặt bễ nghễ của hắn, lạnh giọng nói: “Cho nên trên thực tế là chàng thổi sáo ngọc đen, gia cũng có thể cảm ứng được? Nhưng mấy ngày nay chàng không thổi lần nào, đây có phải chàng không hề nhớ gia chút nào hay không?”

Sau đó nàng lại ngẫm lại mình, sau khi nàng xử lý xong chuyện ở Lâu Lan đã không kịp chờ đợi mà thổi tiêu, vội vàng muốn gặp hắn. Nghĩ như vậy, nàng lập tức cảm thấy cả người khó chịu, trong đầu bộ đều là suy nghĩ Phượng Vô Trù không quan tâm tới nàng, không nhớ nàng, hoàn toàn chỉ có một mình nàng nhớ nhung hao gầy. Đến mức tâm tình nàng cũng trở nên khó chịu!

Chương 1338L: úc nào Cô cũng nhớ nàng (4)

Nàng đen mặt nhìn hắn, cả người đều là vẻ tức giận, cũng hơi kích động, ngay đến khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hơi đỏ lên.

Điều đó khiến hắn thật sự không nhịn được, cắt ngang lời nàng: “Lạc Tử Dạ, ngày đó nàng và ta cũng không hẹn ước nếu Cô nhớ nàng cũng có thể thổi sáo ngọc đen, nàng sẽ đến gặp Cô!”

Hắn nói câu này làm một người đang suy đoán chủ quan là Lạc Tử Dạ như bị nghẹn lại.

Sau khi im lặng mấy giây, nàng liếc xéo hắn: “Được rồi, chàng nói cũng đúng. Trước đó chúng ta không ước định điều này, vậy chàng nói xem rõ ràng chàng thổi sáo ngọc đen, trong tay gia giữ tiêu ngọc đen, gia cũng có thể cảm ứng được. Vậy trước khi ước định, tại sao chàng không nói luôn?”

Nói tóm lại, hiện tại nàng đang trong trạng thái không cần biết đúng sai, muốn hắn giải thích rõ toàn bộ nghi hoặc trong lòng nàng.

Vấn đề này lại làm khó Nhiếp chính vương điện hạ. Hắn híp mắt nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt ma mị hơi nheo lại, ngược lại không nói được gì. Hắn có thể nói cho nàng biết, chỉ vì ở trong lòng hắn, hắn không chắc rằng Lạc Tử Dạ sẽ tới gặp hắn bởi vì hắn nhớ nàng hay không, cho nên mới không đề cập tới chuyện này hay sao?

Hắn nói câu này làm một người đang suy đoán chủ quan là Lạc Tử Dạ như bị nghẹn lại.



Sau khi im lặng mấy giây, nàng liếc xéo hắn: “Được rồi, chàng nói cũng đúng. Trước đó chúng ta không ước định điều này, vậy chàng nói xem rõ ràng chàng thổi sáo ngọc đen, trong tay gia giữ tiêu ngọc đen, gia cũng có thể cảm ứng được. Vậy trước khi ước định, tại sao chàng không nói luôn?”



Nói tóm lại, hiện tại nàng đang trong trạng thái không cần biết đúng sai, muốn hắn giải thích rõ toàn bộ nghi hoặc trong lòng nàng.



Vấn đề này lại làm khó Nhiếp chính vương điện hạ. Hắn híp mắt nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt ma mị hơi nheo lại, ngược lại không nói được gì. Hắn có thể nói cho nàng biết, chỉ vì ở trong lòng hắn, hắn không chắc rằng Lạc Tử Dạ sẽ tới gặp hắn bởi vì hắn nhớ nàng hay không, cho nên mới không đề cập tới chuyện này hay sao?



Nếu cảm thấy nàng sẽ không vì mình mà vượt qua mưa gió, sẽ không giống như hắn, chỉ cần nàng muốn gặp hắn thì hắn sẽ lập tức chạy tới, vậy làm đến bước này, những thứ kia nói ra dường như cũng không có ý nghĩa gì.



Nhưng mà vừa rồi nghe thấy Lạc Tử Dạ nói những lời đó, nàng không nói là nàng không sẵn lòng, chỉ sợ là lúc bị vướng chân không thể tới được, hắn biết có lẽ trong lòng nàng cũng để ý hắn. Không phải giống như những lời nàng nói ở đảo Thiên Lãng, nói rằng không yêu hắn, ngay cả thích cũng chưa từng có. Nhưng, bây giờ mới biết, rốt cuộc là bây giờ mới biết, dù sao cũng quá muộn, lúc đó hắn cũng không dám chắc.



Không nói chẳng qua là sợ thất vọng mà thôi.



Nhìn hắn không nói lời nào, Lạc Tử Dạ cau mày nhìn hắn chằm chằm một hồi, thử dò hỏi một câu: “Bởi vì quên mất? Không nhớ ra được, hay là cảm thấy gia sẽ không tới gặp chàng?” Nàng không hề ngốc, cho dù EQ thấp nhưng trong đầu nàng cũng biết Phượng Vô Trù không cảm thấy nàng coi hắn quan trọng bao nhiêu, mà nàng hiểu rõ hơn, sau khi bọn họ gần như chắc chắn sẽ ở bên nhau, dường như tới giờ nàng chưa từng cho hắn bất cứ cảm giác an toàn nào, cũng không chân chính nói rằng mình để ý hắn, yêu thích hắn.



Nếu hắn thật sự nghĩ như vậy, thật ra cũng là bình thường.



Sau khi nàng hỏi câu đó, hắn híp mắt, giọng nói ma mị trầm thấp cất lên: “Lạc Tử Dạ, thông minh như nàng chắc chắn đã biết!” Trong mắt hắn, mối quan hệ của bọn họ từ lúc bắt đầu chính là hắn đơn phương tình nguyện, cho tới bây giờ nàng cũng không bằng lòng, khi nàng đến gần hắn, suýt nữa thì hắn hoàn toàn tin rằng hắn làm được, đã khiến nàng động lòng với hắn.



Nhưng, lời nàng nói ở đảo Thiên Lãng lại nhanh chóng khiến trái tim hắn rơi xuống đáy vực.



Lạc Tử Dạ gật đầu, bình thản nói: “Đúng là ta biết rõ, nhưng Phượng Vô Trù, hai ta đã là quan hệ này rồi, ta cũng không muốn quanh co với chàng nữa. Nếu đã quyết định chọn chàng, có thể là bây giờ ta còn làm chưa đủ tốt, chưa đủ để tâm tới chàng, nhưng ngày sau ta sẽ cố gắng, mong rằng chàng tin tưởng ta!”



Chuyện tình cảm, một bên cho đi, một người cố gắng chống đỡ, trong thời gian dài nhất định sẽ mệt mỏi.



Nếu muốn lâu dài, đương nhiên nàng cũng phải cố gắng cùng hắn. Bởi vì, nàng không muốn yêu đương với hắn mấy ngày rồi đường ai nấy đi, nàng muốn bên hắn đến khi thiên trường địa cửu, bên nhau cả đời!



Nàng nói vậy, đôi mắt ma mị của hắn nhìn chăm chú, giọng nói ngạo mạn khí phách của hắn vẫn uy nghiêm nặng nề đến bức người: “Vậy Cô chờ mong biểu hiện của nàng!”



Hắn chưa nói tin tưởng nàng, cũng không nói không tin, lại chỉ nói muốn xem biểu hiện của nàng. Lúc nói những lời này, trong đôi mắt ma mị kia của hắn còn mang theo đùa giỡn. Dường như hắn cũng thật sự tò mò, ngày sau Lạc Tử Dạ sẽ cố gắng như thế nào để làm chuyện nàng vừa mới cam kết.



Lạc Tử Dạ nhún nhún vai, gật đầu, bỗng nàng nói: “Được rồi, chuyện tại sao chàng không nói với gia việc chàng thổi sáo ngọc đen gia cũng có thể cảm ứng được, trước hết gia không bàn luận với chàng nữa! Nhưng bây giờ chàng phải lập tức giải thích, tại sao khoảng thời gian này chàng không thổi? Coi như là chàng không nói cho gia biết chàng thổi gia cũng có thể cảm ứng được đi, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc chàng thổi mà! Chàng không thổi có phải là vì chàng không nhớ tới gia hay không?”



Hắn nghe vậy, nhìn nàng giống như một con mèo xù lông nổi giận, bàn tay đưa ra, đặt lên đỉnh đầu nàng như vuốt lông. Giọng nói trầm thấp ma mị chậm rãi vang lên: “Cô cũng không cho rằng mình cần thổi nó mới có thể chứng minh Cô nhớ nàng. Cô cho rằng nàng nên biết, bất cứ lúc nào Cô cũng nhớ nàng!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom