• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nhất sinh nhất thế: tiếu thương khung 2022 (20 Viewers)

  • nhat-sinh-nhat-the-tieu-thuong-khung-1133

Chương 1133: Ta không muốn minh hôn với ngươi (4)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
80688.png

Xem ảnh 2
80688_2.png
Không cần ao ước đường đời của người khác, ngươi cũng có con đường của riêng mình. Trên mỗi con đường đều có mặt tốt và mặt xấu. Có lẽ trên đường đời của Bác Lý Cẩn Thần lạnh nhạt, không nhiễm bụi trần mà nàng hâm mộ, hắn đã từng trải qua chuyện gì đó không hay, và hắn cũng từng ao ước con đường của người khác. Bằng không thì Đạm Đài Hoàng đã chẳng nói rằng hắn lạnh nhạt có một phần nguyên nhân là do hắn mắc chứng tự kỷ nhẹ. Cho nên, con đường của hắn chưa chắc đã thích hợp với nàng, và đường đời của hắn cũng chưa chắc thuận buồm xuôi gió như nàng tưởng.



Điều quan trọng hơn cả là, thật ra nàng đã quyết định con đường tương lai của mình từ lâu rồi, nàng3sẽ kề vai sát cánh với người mình yêu. Nhớ đến Phượng Vô Trù, khóe miệng nàng khẽ cong lên. Nàng sờ cây tiêu trong tay mình, không biết lúc này hắn có đang nhớ nàng không nhỉ? Bọn họ chỉ nói rằng nếu nàng nhớ hắn thì sẽ thổi tiêu chứ không nói hắn nhớ nàng thì sẽ làm thế nào. Lạc Tử Dạ cảm thấy điều này thật không công bằng, như vậy thì hắn dễ dàng biết tâm tư của nàng, nhưng nàng lại không biết lòng hắn.



Nghĩ đến đây, nàng quyết định lần sau gặp mặt nàng phải đổi tiêu lấy sáo ngọc đen của hắn, hai người đổi lại cho nhau. Đúng thế! Cứ làm vậy đi!



***




Lạc Tử Dạ biết tính hắn cao ngạo lạnh lùng. Khóe miệng nàng hơi run run, đành hỏi tiếp: “Ngươi đến2giúp gia à?”

Bách Lý Cẩn Thần cảm thấy nếu mình không trả lời, sợ là nàng sẽ hỏi mãi không thôi. Vì vậy hắn khẽ mấp máy bờ môi mỏng, giọng nói lạnh nhạt chậm rãi vang lên: “Ta không muốn minh hôn.”

Lạc Tử Dạ: “...”

Lời này có ý gì? Nàng chết rồi hắn sẽ minh hôn có đúng không? Thật sự không phải đang nguyền rủa nàng đấy hả? Có điều, từ trong lời nói có thể nghe ra đối phương thật sự có ý định đến giúp đỡ. Nàng run rẩy khóe miệng vài lần rồi mới nói: “Muốn giúp gia thì cứ nói là muốn giúp gia đi, xin ngươi đừng có kiêu ngạo, nghĩ một đằng nói một nẻo như thế có được không?”

Mức độ kiêu ngạo của tên này thật sự có thể sánh với Phượng Vô Trù rồi2đó.

Thế nhưng nàng vừa dứt lời, hắn lại nghiêng đầu nhìn nàng, hờ hững nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Hắn nói xong liền quay đầu đi, không nhìn nàng nữa, cũng không nói gì nữa. Nhưng từ vành tai đỏ bừng của hắn vẫn có thể nhìn ra hắn đang xấu hổ vì bị nàng lật tẩy.

Doanh Tần vẫn im lặng không nói gì. Dù nói thế nào đi chăng nữa thì Bách Lý Cẩn Thần cũng là thần y, mà bây giờ Lạc Tử Dạ phải làm chuyện quan trọng, sau khi vào cung nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì đối phương có thể giúp một tay, đối phó với tình huống khẩn cấp.

Sau đó, bọn họ đi một mạch vào cung.

Bản lĩnh của cả ba người, đặc biệt là khả năng ẩn nấp, đều là hàng đầu. Bọn9họ dò xét trong cung một vòng, xem ra khắp nơi trong hoàng cung đều được canh phòng nghiêm ngặt, nhất là thiên lao. Thiên lao được canh phòng tầng tầng lớp lớp, dễ khiến người ta lầm tưởng vua Lâu Lan bị giam giữ trong đó. Nhưng thường thì càng là nơi dễ bị thăm dò thì càng khó có khả năng là nơi cần tìm.

Vì vậy, có lẽ thiên lao chỉ là nơi ngụy trang để lừa gạt một số kẻ không có đầu óc mà thôi.

Ban đêm.

Xung quanh phòng của Lạc Tử Dạ được canh phòng chặt chẽ.

Tuy nhiên, tốc độ nhảy ra khỏi phòng theo lối cửa sổ của Lạc Tử Dạ quá nhanh, mắt thường không thể bắt kịp. Lúc này, Doanh Tần đã chờ nàng trên mái nhà, hắn định đi cùng nàng. Điều khiến người ta4bất ngờ nhất là Bách Lý Cẩn Thần cũng đang đứng trên mái nhà. Lạc Tử Dạ nhìn hắn ta chằm chằm, cảm thấy kỳ lạ: “Ngươi tới làm gì?”

Nàng tất nhiên không dám trông chờ đối phương sẽ giúp mình.

Nhưng không ngờ nàng hỏi xong, đối phương chẳng thèm nhìn nàng, cũng không nói gì, chỉ im lặng đứng một mình một bên.

Doanh Tần vẫn im lặng không nói gì. Dù nói thế nào đi chăng nữa thì Bách Lý Cẩn Thần cũng là thần y, mà bây giờ Lạc Tử Dạ phải làm chuyện quan trọng, sau khi vào cung nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì đối phương có thể giúp một tay, đối phó với tình huống khẩn cấp.



Sau đó, bọn họ đi một mạch vào cung.



Bản lĩnh của cả ba người, đặc biệt là khả năng ẩn nấp, đều là hàng đầu. Bọn họ dò xét trong cung một vòng, xem ra khắp nơi trong hoàng cung đều được canh phòng nghiêm ngặt, nhất là thiên lao. Thiên lao được canh phòng tầng tầng lớp lớp, dễ khiến người ta lầm tưởng vua Lâu Lan bị giam giữ trong đó. Nhưng thường thì càng là nơi dễ bị thăm dò thì càng khó có khả năng là nơi cần tìm.



Vì vậy, có lẽ thiên lao chỉ là nơi ngụy trang để lừa gạt một số kẻ không có đầu óc mà thôi.



Không lâu sau đó, bọn họ phát hiện ra ở một nơi khá vắng vẻ gần lãnh cung có điểm bất thường. Ở đây ngoài lỏng trong chặt, bên ngoài cung điện không lộ ra điều gì khác lạ nhưng bọn họ đang chạy trên mái nhà nên có thể nhìn ra phòng thủ nơi đây rất không bình thường. Ở đây có nhiều người một cách bất thường, khoảng hơn bốn năm chục người mặc áo đen ở khắp bốn phía.



Sao một cung điện hẻo lánh như thế lại có nhiều người canh gác đến vậy, điều này thật sự không hợp lẽ thường.



Lạc Tử Dạ đứng trên mái cung điện quan sát tình hình, chỉ trong chốc lát đã có thể kết luận những người này đều là cao thủ. Mặc dù bọn họ không phải là cao thủ tuyệt đỉnh nhưng bốn năm chục cao thủ này cùng ra tay cũng đủ khiến ba người họ ăn mệt. Cho nên, khả năng cao là vua Lâu Lan đang ở đây. Nàng nhìn Bách Lý Cẩn Thần: “Ngươi có thuốc mê gì đó không? Chúng ta tùy tiện rải xuống đi!”



Tuy bọn họ có bản lĩnh thần không biết quỷ không hay đối phó với đám người này, nhưng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nếu có thể dùng thuốc mê giải quyết vấn đề thì cần gì phải khăng khăng đánh nhau có đúng không?



Bách Lý Cẩn Thần đưa mắt nhìn nàng, hờ hững lên tiếng: “Ngươi không chịu lấy ta, vậy thì việc này không liên quan gì đến ta.”



Tức là hắn sẽ không giúp nàng?



Khóe miệng nàng run bần bật, rất muốn gào vào mặt hắn một câu: vậy ngươi đi theo ông đây làm cái khỉ gì? Nhưng cuối cùng nàng vẫn cố nhịn, không thèm để ý tới hắn nữa, định bụng trực tiếp nhảy xuống đánh nhau. Nhưng khi nàng đang chuẩn bị hành động thì có một đám bột trắng thổi qua trước mắt nàng rồi rơi xuống đám người bên dưới. Nàng còn chưa nhảy xuống mà bọn họ đã lần lượt lăn đùng ra đất.



Khóe mắt nàng giật lia lịa. Nàng nghiêng đầu nhìn hắn: “Chẳng phải là ngươi không giúp gia sao?”



Hắn ta thong thả thu bình sứ lại rồi cất vào trong tay áo, lạnh nhạt đáp: “Mang nhiều thuốc bột quá, nặng.”



Lạc Tử Dạ: “...”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom