• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nhất sinh nhất thế: tiếu thương khung 2022 (30 Viewers)

  • nhat-sinh-nhat-the-tieu-thuong-khung-1125

Chương 1125: Ngươi là hoa nhà còn ta là hoa dại (4)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
80680.png

Xem ảnh 2
80680_2.png
Hách Đề Tự vừa nói xong, đột nhiên kiếm quang lóe lên.



Không người nào thấy rõ hắn đã xuất kiếm như thế nào mà kiếm của hắn đã được thu vào trong vỏ kiếm. Còn chiếc mũ trên đầu Hách Đề Tự thì đã bị chém thành hai nửa, rơi xuống đất. Có thể tưởng tượng ra rằng nếu như vừa rồi hắn muốn mạng của đối phương, lúc này Hách Đề Tự đã toi rồi.



Lần này, toàn bộ hiện trường trở nên im ắng nghiêm túc. Sắc mặt của Hách Đề Tự cũng sa sầm, người dưới quyền hắn ta định ra tay nhưng Hách Đề Tự lại giơ tay lên, nhanh chóng ngăn cản bọn họ rồi nhìn chăm chú về phía Bách Lý Cẩn Thần, mở lời: “Các hạ đây là?”



“Dạy3ngươi nói chuyện.” Chỉ có bốn chữ, được nói ra một cách thản nhiên, không nghe ra một chút cảm xúc nào, cũng không mang theo chút tức giận nào.




Nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ rằng câu Hách Đề Tự vừa rồi đoán hắn là nam sủng của Lạc Tử Dạ đã chọc giận hắn. Lạc Tử Dạ lập tức nói: “Gia không có bản lĩnh lớn để nuôi được nam sủng như vậy. Vị này là thần y tiếng tăm lừng lẫy, Bách Lý Cẩn Thần. Lúc trước từng giúp Gia cứu người, lần này chỉ là vô tình gặp được trên đường mà thôi!”

“Hóa ra là công tử Thần, thất kính thất kính!” Hách Đề Tự lập tức chắp tay và cười, sự không vui trong phút chốc2vừa rồi dường như chỉ là chuyện trong nháy mắt. Suy cho cùng không ai ngốc đến nỗi đắc tội với thần y, cho nên hắn lập tức đổi thành vẻ mặt tươi cười: “Không biết lúc này công tử Thần muốn vào Lâu Lan là vì chuyện gì?”

Trước nay người của Thần Y môn đều không tham gia vào chuyện trên chính trường, mà công tử Thần lại rất nổi tiếng, chỉ một Lâu Lan nhỏ nhoi không thể mời hắn đến tham gia tranh đấu được, cho nên hắn ta không lo lắng Bách Lý Cẩn Thần đến giúp đỡ cho đối thủ. Chỉ là dù sao lúc này cũng là giai đoạn căng thẳng, vẫn nên hỏi rõ ràng thì tốt hơn.

Câu hỏi này cũng là điều mà Lạc Tử Dạ2tò mò. Nàng không rõ vì sao Bách Lý Cẩn Thần muốn theo mình tới, cho nên khi nghe Hách Đề Tự hỏi như vậy, nàng cũng quay đầu nhìn về phía Bách Lý Cẩn Thần, chờ đối phương trả lời.

Bách Lý Cẩn Thần thản nhiên lướt nhìn nàng, chỉ nói ra ba chữ: “Núi Huyết Thù.”

Núi Huyết Thù là thứ gì, Lạc Tử Dạ không rõ, nhưng Hách Đề Tự lại hiểu nhanh chóng hiểu ra. Chất độc trên núi Huyết Thù nhiều, dược thảo có thể giải độc trùng cũng rất nhiều, thần y cảm thấy hứng thú với thứ trên đó cũng không phải chuyện gì lạ. Không có ảnh hưởng gì tới mình, tội gì mình phải mạo phạm đối phương. Hơn nữa, nếu như mình muốn ngăn cản9thì chưa chắc đã ngăn được, vậy thì cần gì phải thế chứ?

Nghĩ như vậy, hắn liền cười mở miệng nói: “Thần y muốn hạ cố đến chơi Lâu Lan, đương nhiên Lâu Lan hết sức vinh hạnh.”

Hắn vừa dứt lời, cửa của một chiếc lều vải ở cách đó không xa được vén lên. Doanh Tần mặc y phục rộng thùng thình bước ra, ngáp một cái. Lúc này mặt trời đã lên rất cao nhưng trông hắn giống như vẫn chưa tỉnh ngủ. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp díp lại, hắn đi về phía bên cạnh Lạc Tử Dạ, mọi cử động đều rất mê hoặc, khẽ dựa lên người Lạc Tử Dạ: “Tiểu Dạ Nhi, tại sao ngủ dậy cũng không gọi vi phu?”

Đây mới là hình tượng nam sủng4tiêu chuẩn.

Một người đàn ông như vậy cũng khiến cho Hách Đề Tự mặt đỏ tim đập nhanh quay mặt đi, đồng thời cảm thấy hơi thở của mình bắt đầu rối loạn. Nhưng nhớ tới chuyện đối diện mình là hai người đàn ông, hắn không thể khống chế nổi việc cảm thấy tổn hại thuần phong mỹ tục bên mình. Hắn ho khụ một tiếng, mở lời: “Thái tử điện hạ, nếu người đã đến đủ, sắc trời cũng không sớm nữa, chúng ta xuất phát thôi!”

“Được!” Lạc Tử Dạ đáp lại nhanh chóng rồi cùng Hách Đề Tự đi ở phía trước.

Doanh Tần đang định dính sát vào, đột nhiên có một thanh kiếm đặt ngang trước người hắn, đó chính là kiếm của Bách Lý Cẩn Thần. Doanh Tần nhìn sang, đôi mắt đẹp như ánh sáng của người kia cũng nhìn lại hắn, trong đôi mắt ấy không chứa đựng một chút cảm xúc nào, không nhìn ra hỉ nộ, cũng không nhìn ra gì khác. Hắn mở miệng một cách lạnh nhạt: “Cách xa nàng ấy một chút.”

Doanh Tần ngây người, sau đó nở nụ cười, ánh mắt thì lạnh lùng: “Bách Lý Cẩn Thần, ta là nam sủng chính quy của Tiểu Dạ Nhi, dựa sát vào nàng cũng là danh chính ngôn thuận, ngươi có tư cách gì mà xen vào?”

Lúc này Lạc Tử Dạ đã đi xa, Bách Lý Cẩn Thần thu chuôi kiếm lại, nói một cách lạnh nhạt: “Từ xưa đến nay vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, hoa nhà không thơm bằng hoa dại. Ngươi danh chính ngôn thuận, ngươi là hoa nhà, còn ta là hoa dại.”

Hắn có thích Lạc Tử Dạ hay không là một chuyện, nhưng nếu như hắn đã quyết định lấy nàng, vậy thì những người đàn ông khác không nên tùy tiện tới gần.

Doanh Tần đang định dính sát vào, đột nhiên có một thanh kiếm đặt ngang trước người hắn, đó chính là kiếm của Bách Lý Cẩn Thần. Doanh Tần nhìn sang, đôi mắt đẹp như ánh sáng của người kia cũng nhìn lại hắn, trong đôi mắt ấy không chứa đựng một chút cảm xúc nào, không nhìn ra hỉ nộ, cũng không nhìn ra gì khác. Hắn mở miệng một cách lạnh nhạt: “Cách xa nàng ấy một chút.”



Doanh Tần ngây người, sau đó nở nụ cười, ánh mắt thì lạnh lùng: “Bách Lý Cẩn Thần, ta là nam sủng chính quy của Tiểu Dạ Nhi, dựa sát vào nàng cũng là danh chính ngôn thuận, ngươi có tư cách gì mà xen vào?”



Lúc này Lạc Tử Dạ đã đi xa, Bách Lý Cẩn Thần thu chuôi kiếm lại, nói một cách lạnh nhạt: “Từ xưa đến nay vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, hoa nhà không thơm bằng hoa dại. Ngươi danh chính ngôn thuận, ngươi là hoa nhà, còn ta là hoa dại.”



Hắn có thích Lạc Tử Dạ hay không là một chuyện, nhưng nếu như hắn đã quyết định lấy nàng, vậy thì những người đàn ông khác không nên tùy tiện tới gần.



Doanh Tần ngây người. Không ngờ mình danh chính ngôn thuận lại thành hoa nhà, trong mắt Tiểu Dạ Nhi, mình thua kém bông hoa dại muốn vụng trộm là Bách Lý Cẩn Thần này à? Người này rất lạnh nhạt, không ngờ không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng liền... Khóe miệng Doanh Tần nhếch lên, lông mày lưỡi mác nhướng lên, hắn nở nụ cười tà mị: “Quả nhiên chó cắn thì không sủa!”



Bách Lý Cẩn Thần cũng không tức giận, lướt nhìn y phục rộng thùng thình của Doanh Tần, nói một cách hờ hững: “Dù sao ta cũng không lẳng lơ bằng hồ ly.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom