• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nhất sinh nhất thế: tiếu thương khung 2022 (36 Viewers)

  • nhat-sinh-nhat-the-tieu-thuong-khung-1121

Chương 1121: Cờ xí rợp trời cô cũng lấy cho nàng (4)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
80676.png

Xem ảnh 2
80676_2.png
Khóe miệng Thân Đồ Diệm giật giật. Hắn sờ cằm mình, mở miệng nói: “Huynh trưởng, nuôi nửa tháng nữa, rủ xuống sẽ rất vướng víu!” Bây giờ cũng đã vướng víu lắm rồi đấy có được không? Nếu không hắn đã chẳng chủ động nhắc tới chuyện này với huynh trưởng.



Hắn vừa nói vậy, Nhiếp chính vương điện hạ cũng nhìn chòng chọc cằm hắn một lúc như là đang suy tư hồi lâu, cuối cùng đề nghị: “Có lẽ ngươi có thể bện râu lại thành đuôi sam, buộc lên?”



Thân Đồ Diệm: “...” Được rồi, thật sự hắn không còn gì để nói cả, nuôi nửa tháng thì nuôi nửa tháng nữa đi! Cũng vậy cả thôi.



“Huynh trưởng, không có chuyện gì nữa thì tiểu đệ ra ngoài trước!” Hắn muốn về xem thử bện râu thành đuôi sam như thế nào... Không phải, hắn muốn xem thử tính3toán thế nào mới có thể nhanh chóng đoạt được đá quý cho huynh trưởng.




“Ừm!” Nhiếp chính vương điện hạ đáp một tiếng.

Diêm Liệt đứng ở bên cạnh, lúc này không nhịn được lặng lẽ trợn trắng mắt ghét bỏ một lần nữa, len lén liếc nhìn sườn mặt Nhiếp chính vương điện hạ. Dù sao Thân Đồ Diệm cũng là sói xám đại mạc, vì kính trọng Vương nên lúc này mới nhắm mắt theo đuôi đi theo Vương, Vương thì hay rồi, không cho người ta cạo râu thì thôi, còn đề nghị người ta bện đuôi sam, đúng là có một không hai.

“Diêm Liệt trợn mắt nhìn chủ nhân, Diêm Liệt trợn mắt... Quả gia nhìn thấy, chủ nhân, Quả gia nhìn thấy...” Quả Quả vốn đang ở trong góc tự kiểm điểm mình bỗng nhiên nhảy dựng lên, duỗi cánh ra tố cáo Diêm Liệt.

Sau2đó, ánh mắt lạnh lẽo của Nhiếp chính vương điện hạ lập tức rơi xuống người Diêm Liệt.

Diêm Liệt khó khăn nuốt nước miếng: “Vương, gần đây mắt thuộc hạ rút gân...”

***

Sáng sớm hôm sau, Hách Đề Tự quả nhiên lượn lờ đi tới, hơn nữa còn không hề che giấu việc mình ra khỏi Lâu Lan tới gặp Lạc Tử Dạ. Cửa biên phòng Lâu Lan đã bị lén đổi thành người của hắn từ rất lâu rồi, cho nên hiện tại ra vào Lâu Lan hết sức thuận lợi.

Lạc Tử Dạ dậy từ sáng sớm, đứng ở trên ngọn đồi cao nhất trong doanh trại của mình rồi nghển cổ trông về phía xa, dường như vô cùng mong đợi đối phương đến sớm một chút. Hơn nữa thỉnh thoảng nàng lại lượn vòng tại chỗ, ra vẻ gấp gáp giống như kiến bò chảo nóng ngay trước2mặt sứ giả thuộc hạ của Hách Đề Tự. Nàng lên tiếng hỏi: “Sao chủ nhân của các ngươi còn chưa tới? Thật ra hắn có tới hay không? Có phải hắn hối hận rồi không? Hắn...”

Mỗi lần nàng nói tới đây, Thượng Quan Ngự đều làm bộ đi lên nhắc nhở, kéo cánh tay Lạc Tử Dạ.

Lạc Tử Dạ lại ra vẻ giật mình tỉnh táo lại sau khi bị nhắc nhở, bắt đầu phe phẩy cây quạt ra oai, lộ ra vẻ cố gắng bình tĩnh. Nàng xây dựng hình tượng mình là một người nhát gan sợ phiền phức, còn sĩ diện hão, hơn nữa hốt hoảng luống cuống, không kịp chờ đợi muốn hợp tác với Hách Đề Tự, biểu hiện vô cùng hoàn mỹ.

Sứ giả Hách Đề Tự phái tới đều lộ vẻ mặt khách sáo nhưng trong lòng lại cười thầm, chủ nhân cũng9thật là lo lắng dư thừa, Lạc Tử Dạ như thế, chủ nhân còn bảo bọn họ tới cẩn thận giám sát, xem đối phương thật sự vô năng hay muốn dùng chiêu gì. Với cái đức hạnh này, giống như có thể dùng thủ đoạn bịp bợm hay sao?

Bọn họ đều trấn an: “Xin Thái tử Thiên Diệu chớ gấp gáp, chủ nhân sẽ tới rất nhanh thôi!”

“Ừ!” Lạc Tử Dạ cau mày đáp lời.

Trời mới vừa sáng không lâu, một đám người đã xuất hiện trong tầm mắt nhóm người Lạc Tử Dạ. Người cầm đầu mặc quần áo trang sức dân tộc Lâu Lan, gương mặt góc cạnh nghiêm nghị, đúng là một khuôn mặt chính trực, không thể nói là quá anh tuấn nhưng tuyệt đối không xấu xí.

Trên người hắn mang theo chút vẻ bộc trực của bộ lạc dân tộc, cũng có một chút hung4ác ngấm vào khi thường xuyên chìm trong phóng túng dâm loạn.

Bọn họ đều trấn an: “Xin Thái tử Thiên Diệu chớ gấp gáp, chủ nhân sẽ tới rất nhanh thôi!”



“Ừ!” Lạc Tử Dạ cau mày đáp lời.



Trời mới vừa sáng không lâu, một đám người đã xuất hiện trong tầm mắt nhóm người Lạc Tử Dạ. Người cầm đầu mặc quần áo trang sức dân tộc Lâu Lan, gương mặt góc cạnh nghiêm nghị, đúng là một khuôn mặt chính trực, không thể nói là quá anh tuấn nhưng tuyệt đối không xấu xí.



Trên người hắn mang theo chút vẻ bộc trực của bộ lạc dân tộc, cũng có một chút hung ác ngấm vào khi thường xuyên chìm trong phóng túng dâm loạn.



Dựa vào tin tức mình lấy được, hắn đưa mắt nhìn sang và nhanh chóng tìm thấy Lạc Tử Dạ trong đám người. Hắn cười cười đi tới, đang định mở miệng thì Lạc Tử Dạ đã xông tới trước, nắm tay đối phương nói: “Ôi chao, Hách Đề đại nhân, ngài đã tới rồi! Bản Thái tử đợi ngài lâu lắm rồi, còn tưởng ngài đã hối hận chứ. Nào nào nào, chúng ta mau bàn bạc chuyện làm sao đối phó với An Trác Cách! Ngài có ý kiến gì hay không? Đối với chuyện này, bản Thái tử thật sự không có cách nào cả, thật sự là mất hồn mất vía!”



Hách Đề Tự còn chưa mở miệng đã bị nàng lên tiếng cướp lời nói trước một đống. Hắn cau mày dò xét một câu: “Vậy bây giờ Thái tử Thiên Diệu chuẩn bị nghe tính toán của ta ư?”



Hắn hỏi như vậy, Lạc Tử Dạ dường như không nghe ra sự dò xét trong giọng điệu của hắn. Nàng nói: “Đó là đương nhiên rồi, a, không đúng, ngươi nhất định phải tính toán kỹ, trong tính toán của ngươi, bản Thái tử không có gì nguy hiểm đến tính mạng chứ? Ừm, bản Thái tử cũng không có ý gì khác, chẳng qua là bản Thái tử ta không muốn làm con tốt thế mạng gì hết, mong rằng Hách Đề đại nhân nhất định phải bảo vệ tốt bản Thái tử!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom