• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nhất sinh nhất thế: tiếu thương khung 2022 (24 Viewers)

  • nhat-sinh-nhat-the-tieu-thuong-khung-1117

Chương 1117: Nhiếp chính vương điện hạ thiếu dạy dỗ (4)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
80672.png

Xem ảnh 2
80672_2.png
Nàng ngập ngừng, dự cảm khi nãy chợt biến mất, dường như tất cả chỉ là ảo giác của nàng. Nàng ngẩn người, nói bằng giọng nhỏ nhẹ: “Khi nào ngươi cảm thấy mệt mỏi thì cứ đi đi.”



Doanh Tần nghe vậy bèn ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt hoa đào tà mị nhìn về phía nàng, cười nói: “Tiểu Dạ Nhi, chờ ngươi tìm được viên đá quý rực rỡ giống như ánh sao thì ta sẽ đi. Ngươi sẽ không nuốt lời chứ?”



“À thì… Ta sẽ không nuốt lời đâu!” Đây là Lạc Tử Dạ chủ động đồng ý với hắn, tất nhiên sẽ không nuốt lời.



Doanh Tần nói xong liền bước đi.




Sau khi người nọ đến, nghe nói Lạc Tử Dạ đã nghỉ ngơi thì cũng không gấp gáp, an phận chờ trời sáng, cũng nói sáng sớm ngày mai Hách Đề Tự sẽ3đích thân đến nói chuyện với Thái tử Thiên Diệu để bày tỏ thành ý.

Lạc Tử Dạ với tư cách là một người gặp chuyện là giả vờ nhát gan vô dụng, lúc này sao có thể để cho bọn họ chờ suốt cả đêm?

Thế là nàng vờ như bị người hầu đánh thức, bò dậy, hơn nữa còn cầm tay người được Hách Đề Tự phái tới vô cùng thâm tình vô cùng cảm kích. Dáng vẻ đó cực kỳ kích động, giống như là nhìn thấy cứu tinh, rốt cuộc cũng biết tiếp theo mình cần phải làm gì, tựa như không thể đợi được mà nói: “Ôi thật là tốt qua rồi! Bản Thái tử nhất thời quá kích động, lúc đi mang theo quá ít người, đang nghĩ xem Hách Đề Tự trước giờ luôn có lòng chính nghĩa, có lẽ sẽ giúp bản Thái2tử, không ngờ các ngươi tới nhanh như vậy. Mau, mau ngồi xuống, các ngươi có khát không, có đói không?”

Thấy dáng vẻ nàng thân thiện quá trớn, thậm chí còn hơi nịnh nọt như vậy, Tiêu Sơ Cuồng và Thượng Quan Ngự đều tỏ vẻ không đành lòng nhìn thẳng, nhưng cả hai đều rất phối hợp thể hiện sự cạn lời đối với Lạc Tử Dạ, cũng làm ra vẻ mặt xấu hổ thay cho chỉ huy của mình. Điều này khiến cho người của Hách Đề Tự thừa nhận rằng Lạc Tử Dạ thật sự rất sợ hãi, hơn nữa còn làm mất lòng quân.

Tuy nhiên bọn họ cũng khách sáo, nói: “Không dám! Không dám!”

Lạc Tử Dạ nhìn chăm chú vào cửa lều vải một lúc lâu, cũng không biết cuối cùng mình đang tính toán chuyện gì. Đám trai đẹp này hoặc là2ngay từ đầu đã đối địch với nàng, hoặc là cùng khiến nhau tan lòng nát ruột, làm cho nàng không muốn làm hại bọn họ, nhưng lại không thể không nói ra những lời tổn thương họ. Tóm lại là vẫn khiến nàng khó xử, làm nàng không kiềm được hát lên một câu: “Cuối cùng ta vẫn mềm lòng, vẫn mềm lòng...”

Người ngoài cửa nghe được tiếng hát của nàng thì không khỏi run lên.

***

Ban đêm.

Không ngoài dự đoán của Lạc Tử Dạ, tay sai của Hách Đề Tự quả nhiên đã đến. Hơn nữa, người đó không hề hung hăng tiến vào vì nghe nói Lạc Tử Dạ không dám nghênh chiến, trái lại người nọ rất khiêm nhường, chu đáo thể hiện thịnh tình của Hách Đề Tự.

Nhưng vẻ mặt bọn họ cũng không dễ coi hơn Tiêu Sơ Cuồng và Thượng Quan Ngự9bao nhiêu, cũng đều không thể nhìn nổi bộ dạng này của Lạc Tử Dạ. Lạc Tử Dạ không vội nói ra việc nàng muốn buổi tối hôm nay phải lập tức đi theo bọn họ đến Lâu Lan, việc này quá gấp, trái lại sẽ khiến bọn họ nghi ngờ. Vì vậy, nàng sắp xếp lều vải cho bọn họ nghỉ ngơi, chờ buổi sáng ngày mai Hách Đề Tự đến gặp.

Nửa buổi tối này nhanh chóng trôi qua.

Lúc này Lạc Túc Phong đang trên đường trở về kinh thành, vương tôn quý tộc các nước cũng bắt đầu nhao nhao cáo từ, tỏ vẻ bản thân phải về nước. Bọn họ vốn đến chúc thọ Lạc Túc Phong, mới đó mà đã hơn một tháng trôi qua, thật ra nếu bọn họ không đi, người của Lễ bộ hoàng triều Thiên Diệu cũng sẽ không chờ được4muốn đuổi người!

Làm gì có chuyện đến chúc thọ chủ nhà, chúc nguyên một tháng còn không ra về? Còn muốn người ở Lễ bộ bọn họ hầu hạ thật tốt. Nhưng những người này cứ hết lần này tới lần khác không biết thân biết phận, hôm nay gây ra hỏa hoạn, ngày mai có dính líu tới việc mưu hại Nhị hoàng tử của bọn họ, ngày mốt lại bị người ta đánh, làm hại các vị quan lớn trong Lễ bộ bọn họ bị thay thế mấy lần vì không quan tâm chu đáo, không bảo vệ được mấy người đó. Bây giờ, ngày nào Thượng thư Lễ bộ cũng nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng chút, cũng chỉ có vị vương gia Hiên Thương Dật Phong là không gây chuyện, bớt đi một nỗi lo cho bọn họ, còn những người khác... Ha ha.

Thấy đám người đó rốt cuộc cũng muốn về, Lạc Túc Phong còn chưa mở miệng, toàn bộ người của Lễ bộ đã không chờ được đi ra tiễn bọn họ, Lạc Túc Phong thấy vậy mà khóe mắt không khỏi giật giật.

Nửa buổi tối này nhanh chóng trôi qua.



Lúc này Lạc Túc Phong đang trên đường trở về kinh thành, vương tôn quý tộc các nước cũng bắt đầu nhao nhao cáo từ, tỏ vẻ bản thân phải về nước. Bọn họ vốn đến chúc thọ Lạc Túc Phong, mới đó mà đã hơn một tháng trôi qua, thật ra nếu bọn họ không đi, người của Lễ bộ hoàng triều Thiên Diệu cũng sẽ không chờ được muốn đuổi người!



Làm gì có chuyện đến chúc thọ chủ nhà, chúc nguyên một tháng còn không ra về? Còn muốn người ở Lễ bộ bọn họ hầu hạ thật tốt. Nhưng những người này cứ hết lần này tới lần khác không biết thân biết phận, hôm nay gây ra hỏa hoạn, ngày mai có dính líu tới việc mưu hại Nhị hoàng tử của bọn họ, ngày mốt lại bị người ta đánh, làm hại các vị quan lớn trong Lễ bộ bọn họ bị thay thế mấy lần vì không quan tâm chu đáo, không bảo vệ được mấy người đó. Bây giờ, ngày nào Thượng thư Lễ bộ cũng nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng chút, cũng chỉ có vị vương gia Hiên Thương Dật Phong là không gây chuyện, bớt đi một nỗi lo cho bọn họ, còn những người khác... Ha ha.



Thấy đám người đó rốt cuộc cũng muốn về, Lạc Túc Phong còn chưa mở miệng, toàn bộ người của Lễ bộ đã không chờ được đi ra tiễn bọn họ, Lạc Túc Phong thấy vậy mà khóe mắt không khỏi giật giật.



Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh cũng biết mình không được chào đón nên đã nhanh chóng cáo từ, ai về nhà nấy.



Hiên Thương Mặc Trần cũng đi ra đội xe của mình, xe ngựa của hắn đi về phía Hiên Thương. Chỉ là người ngồi trong chiếc xe ngựa kia không phải hắn. Một cỗ xe ngựa thương nhân nhanh chóng tiến vào nội thành Thiên Diệu, người ngồi trong xe ngựa mặt mũi rất bình thường, bình thường đến mức dễ dàng lẫn vào quần chúng, thế nhưng khí chất mông lung như ánh trăng, ôn hòa như ngọc trên người hắn thì không phải ai cũng có.



Mặc Tử Uyên cũng đã thay đổi dung mạo, ở bên cạnh hắn hỏi: “Bệ hạ, ngài thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao? Sau khi bước vào hoàng thành Thiên Diệu lần nữa, đã đánh ra nước cờ này rồi thì ngài không thể quay đầu lại đâu!” Ý hắn là giữa bệ hạ và Lạc Tử Dạ đã không còn đường quay lại.



Hiên Thương Mặc Trần nở nụ cười, khẽ nói: “Ván cờ đã bắt đầu, không ai có thể thoát được. Tử Uyên, ngươi phải hiểu được, ở vị trí của ta cũng không cách nào quay đầu lại.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom