• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nhất sinh nhất thế: tiếu thương khung 2022 (36 Viewers)

  • nhat-sinh-nhat-the-tieu-thuong-khung-1093

Chương 1093: Gia muốn nói là gia không nỡ xa chàng (4)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
80030.png

Xem ảnh 2
80030_2.png
Một chữ này đã biểu hiện rõ thái độ của hắn. Nàng có thể dẫn binh đi giết An Trác Cách, cũng có thể không cần giết bách tính Lâu Lan.



Long Ngạo Địch ở bên cạnh nhìn thấy sự tương tác qua lại giữa hai người, đôi mắt đỏ màu máu buồn bã, quay đầu đi. Hắn nhìn Hách Đề na, mở miệng nói: “Vậy phải xử lý người này như thế nào?”



Lạc Tử Dạ chuyển mắt nhìn về phía Hách Đề Na, mở miệng nói: “Nếu nàng ta cảm thấy mình có thể chết, vậy thì xin ý chỉ của phụ hoàng rồi giết nàng đi. Sau khi phụ hoàng phê chuẩn, gia sẽ tự tới ra tay! Cứ nói giết3nàng là... ý của Nhiếp chính vương điện hạ!”



Thật ra thì đây là ý của nàng!




Không nhịn được cơn đố kỵ trong lòng, không nhịn được lửa ghen trong tim, cũng không quản miệng mình nữa.

Quả nhiên, hắn vừa nói ra lời này, Nhiếp chính vương điện hạ lập tức đưa mắt nhìn đối phương, đôi mắt ma mị rét lạnh mang theo mấy phần uy nghiêm lạnh lẽo, ma tức ngạo mạn bá đạo cũng tỏa ra bốn phía. Dáng vẻ này, hình như là hắn muốn ra tay!

Nhưng còn chưa chờ đến khi hắn ra tay, Lạc Tử Dạ đã quay đầu lại nhìn Long Ngạo Địch, chậm rãi mỉm cười. Đó là nụ cười mà Long Ngạo2Địch chưa từng nhìn thấy, trông rực rỡ xinh đẹp lại mang theo chút lửa giận đến cực hạn, giống như bị người khác chạm vào vảy ngược, cũng giống như đang nói cho Long Ngạo Địch biết sự tức giận của nàng trong chuyện của Hách Đề Na!

Nàng khẽ mỉm cười, lạnh lùng nói: “Đây không giống tác phong của gia? Như vậy Long tướng quân cho rằng bản thân mình biết rõ về bản Thái tử lắm sao?”

“Ta...” Long Ngạo Địch nghẹn họng, biết mình hỏi như vậy sẽ khiến Lạc Tử Dạ không vui. Hắn chắp tay nói: “Mạt tướng không dám! Chẳng qua là mạt tướng không hiểu vì sao Thái tử lại giận dữ như vậy!”

Nhưng2nếu nói là ý của Phượng Vô Trù, Lạc Túc Phong mới không có ý kiến gì.

Nói xong, nàng quay đầu nhìn Phượng Vô Trù, tỏ ý bọn họ ra ngoài. Nhiếp chính vương điện hạ không có ý kiến gì, trực tiếp dắt tay nàng cất bước đi ra ngoài.

Nhưng chưa đi được mấy bước, Long Ngạo Địch phía sau bọn họ bỗng nhiên mở miệng nói: “Thái tử, đây cũng không giống tác phong của ngươi!”

Muốn giết Hách Đề Na? Hơn nữa nàng muốn tự mình ra tay giết Hách Đề Na? Lạc Tử Dạ không phải người có tác phong nhất định phải đuổi tận giết tuyệt. Đó chỉ đơn giản là vì Phượng Vô Trù! Hắn biết mình9không nên nói ra những lời này, nói ra những lời này dễ dàng chọc giận Phượng Vô Trù, làm Phượng Vô Trù không vui. Nhưng mà...

Hắn không nhịn được.

Lạc Tử Dạ cười lạnh: “Những chuyện mà ngươi không hiểu còn rất nhiều, có cần bản Thái tử lần lượt giải thích cho ngươi nghe hay không? Kẻ muốn giết gia, lúc tâm tình gia tốt có lẽ sẽ bỏ qua. Nhưng kẻ muốn giết người gia coi trọng, muốn giết Phượng Vô Trù, cho dù người nọ có mười cái mạng thì bản Thái tử cũng phải chém chết từng mạng một!”

Nàng sẽ không quên lúc mình vừa chuyển kiếp tới, Long Ngạo Địch đã từng tìm nàng đề nghị4liên minh, mà mục đích cũng là vì diệt trừ Phượng Vô Trù. Lần này, mượn cơ hội này cảnh cáo Long Ngạo Địch luôn cũng tốt! Nàng muốn hắn sẽ không quên uy lực của lựu đạn.

Long Ngạo Địch ngẩn ra, nhớ tới nàng cũng đã từng nói lời tương tự vào lúc săn thú trong rừng. Hôm nay nghe nàng nói như vậy, coi như hắn đã biết Phượng Vô Trù là người nàng coi trọng. Nàng đang cảnh cáo hắn, nếu hắn định làm gì bất lợi cho Phượng Vô Trù, nàng sẽ không bỏ qua!

Nàng vừa nói ra lời này, đôi mắt ma mị của Phượng Vô Trù hơi híp lại, cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua tim. Hắn nắm chặt đầu ngón tay nàng, giọng nói trước giờ luôn ngạo mạn bá đạo mang theo mấy phần coi thường: “Muốn giết Cô, bọn họ cũng phải xem có cái mạng này không đã!”

Dứt lời, hắn lười để ý đến Long Ngạo Địch, dắt Lạc Tử Dạ đi ra ngoài.

Nàng sẽ không quên lúc mình vừa chuyển kiếp tới, Long Ngạo Địch đã từng tìm nàng đề nghị liên minh, mà mục đích cũng là vì diệt trừ Phượng Vô Trù. Lần này, mượn cơ hội này cảnh cáo Long Ngạo Địch luôn cũng tốt! Nàng muốn hắn sẽ không quên uy lực của lựu đạn.



Long Ngạo Địch ngẩn ra, nhớ tới nàng cũng đã từng nói lời tương tự vào lúc săn thú trong rừng. Hôm nay nghe nàng nói như vậy, coi như hắn đã biết Phượng Vô Trù là người nàng coi trọng. Nàng đang cảnh cáo hắn, nếu hắn định làm gì bất lợi cho Phượng Vô Trù, nàng sẽ không bỏ qua!



Nàng vừa nói ra lời này, đôi mắt ma mị của Phượng Vô Trù hơi híp lại, cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua tim. Hắn nắm chặt đầu ngón tay nàng, giọng nói trước giờ luôn ngạo mạn bá đạo mang theo mấy phần coi thường: “Muốn giết Cô, bọn họ cũng phải xem có cái mạng này không đã!”



Dứt lời, hắn lười để ý đến Long Ngạo Địch, dắt Lạc Tử Dạ đi ra ngoài.



Sau khi đi ra ngoài, tâm tình Lạc Tử Dạ đã tạm bình tĩnh một chút, gió đêm thổi tới, trong đầu cũng tỉnh táo lên.



Nàng nắm tay hắn đi về phía trước, bỗng nhiên không ngừng lải nhải: “Phượng Vô Trù, phải xa nhau mười ngày, có lẽ chàng phải khống chế tính tình nóng nảy của mình lại chút, không phải ai cũng có thể nhịn chàng giống như gia!”



Gò má hắn hơi co rút, liếc mắt nhìn nàng, nàng biết nàng đang nói gì không?



Hắn không đáp lời, nàng lại tiếp tục nói: “Còn nữa, lúc đánh giặc phải cẩn thận một chút, mặc dù gia biết chàng rất lợi hại, nhưng người có lúc mất chân, ngựa có lúc mất vó...”



“Chàng nói xem hai, người Diêm Liệt và Vân Tiêu Náo, ừm...”



“Không phải, hay là chúng ta nói chuyện khác, cảm giác đó của ta...”



“Được rồi, đoán rằng chàng cũng không có hứng thú. Ừm, chàng cảm thấy...”



Hắn nghe một hồi lâu nhưng không có một lời nào hoàn chỉnh. Hắn dùng đôi mắt ma mị liếc nhìn nàng, cắt đứt lời nàng nói: “Lạc Tử Dạ, thật ra nàng muốn nói gì?”



Vừa nghe hắn hỏi vậy, nàng im bặt, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình. Do dự nửa ngày, nàng vừa ngại ngùng vừa cố lấy hết dũng khí nói: “Được rồi, thật ra thì gia muốn nói, gia không nỡ xa chàng!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom