• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyền Nhân Của Thần Y (thần Y Tái Thế) - Lâm Mạc Huy (16 Viewers)

  • Chap-332

Chương 332: Dựa vào đâu tôi phải đi xin lỗi cô ta?




Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: "Bố, chuyện của Thanh Tuyết, con có thể nói giúp một chút không. "Nhưng mà, chưa chắc có thể nói được." "Các con cũng biết, nhà họ Hạ đời thứ ba, cũng chỉ có một đứa con gái này, quả thực bảo bối của tất cả người nhà họ Hạ." "Thanh Tuyết tát người một cái, người ta không thể không cần nghe nói một lời." "Bố chỉ có thể dùng hết sức lực để Thanh Tuyết không bị nhốt vào, không nên có bản án gì."



Phương Như Nguyệt mừng rỡ nhìn: "Lâm Mạc Huy, chỉ cần Thanh Tuyết có thể thả ra, những thứ khác đều dễ nói rồi." "Hãy để chúng tôi xin lỗi, để chúng tôi bồi thường, chúng tôi đều nguyện ý cả." "Thậm chí, cho dù để cho tôi quỳ xuống dập đầu với bà, tôi... Tôi cũng sẵn sàng!”



Hứa Thanh Mây vừa tức giận vừa đau lòng: "Mẹ, mẹ lớn tuổi như vậy, có thể đừng làm khổ mình nữa được không?” "Thanh Tuyết cũng không phải là một đứa trẻ nữa, tự mình gây họa, tự mình đi xin lỗi người ta đi!"



Phương Như Nguyệt thấp giọng thở dài: "Hứa Thanh Mây, Thanh Tuyết còn nhỏ, sau này con đường còn dài lầm. "Con người của con bé, ngay từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, để cho con bé xin lỗi người khác. Con bé chắc chắn không muốn" "Mẹ đã ở độ tuổi này rồi, còn... Còn quan tâm đến mặt mũi nữa sao?” "Mẹ có thể làm được, cần gì phải để cho con bé phải mất mặt như vậy?"



Nước mắt Hứa Thanh Mây dâng trào.



Phương Như Nguyệt tuy rằng chua ngoa nghiêm khắc, hơn nữa còn là người thành thị,



Nhưng trên thực tế, với tư cách là một người mẹ, bà ta vẫn rất xứng đáng.



Mặc kệ đối với Hứa Thanh Tuyết hay là Hứa Thanh Mây, bà ta đều toàn tâm toàn ý.



Tuy rằng bình thường cũng có ước mộng làm bà chủ hào môn, làm việc cũng thiếu suy nghĩ, thậm chí thường xuyên vì tiền mà gây áp lực lên Hứa Thanh Mây.



Nhưng những thứ này cũng đều bình thường, người mà, có mấy người không ham muốn hư vinh?



Sáng sớm ngày hôm sau, bọn Hứa Đình Hùng lại đến công ty luật, đem tất cả cổ phần chuyển về dưới danh nghĩa Lâm Mạc Huy.



Mấy ngày nay, bọn họ chủ yếu đều chạy qua lại trong công ty luật.



Chuyến đi này, Hứa Đình Hùng cũng hoàn toàn hết lòng tin, về sau cũng sẽ không chú ý đến công ty xây dựng này nữa.



Lâm Mạc Huy lấy lại cổ phần, trực tiếp gọi điện thoại cho ông Chu và chú Trung.



Mọi người lúc trước kỳ thật cũng gây áp lực lên Hứa Đình Hùng, bức bách Hứa Đình



Hùng rời khỏi công ty xây dựng.



Bây giờ mục tiêu đã đạt được, tất cả mọi thứ đã trở lại bình thường và các công ty xây dựng hoạt động như bình thường.



Hơn nữa, hai ngày này, dự án khu biệt thự rốt cục cũng khởi động lại. Anh Hổ trước tiên rời khỏi công ty dược liệu, đi thẳng vào khu biệt thự và bắt đầu theo dõi dự án.



Về phần Đặng Tiến Quân, anh ta còn phải ở công ty dược liệu một thời gian, anh ta phải giúp Niên quen thuộc với tình hình của công ty dược liệu.



Chờ Niên hoàn toàn có thể một mình xử lý, Đặng Tiến Quân cũng phải vào công ty kiến trúc, đây mới là sự nghiệp thuộc về bọn họ.



Về phần Hứa Thanh Tuyết bên kia, đích xác là có hơi chút phiền phức.



Ông cụ Hạ tuy rằng đối với Lâm Mạc Huy không tệ, nhưng lần này người bị đánh chính là cháu gái của ông ta.



Hơn nữa, chuyện lần này, cháu gái của ông ta một chút sai cũng không có.



Dưới tình huống như vậy, ông cụ Quân hả có thể để yên như vậy?



Lâm Mạc Huy tìm đến ông cụ Hạ cùng Hạ Vũ Tuyết, thương lượng một hồi lâu, Hạ Vũ Tuyết mới đồng ý giải quyết chuyện này một cách riêng tư.



Nhưng mà, điều kiện tiên quyết là Hứa Thanh Tuyết phải xin lỗi cô ấy.



Lâm Mạc Huy cũng không dám tự mình đưa ra quyết định, anh rất rõ ràng tình hình bây giờ của người nhà họ Hứa.



Nếu như mình đồng ý chuyện này, đến lúc đó Hứa Thanh Tuyết nhất định sẽ nói là anh đã hứa, mà không phải mình đã hứa, bởi vậy sẽ không đến xin lỗi.



Cho nên, anh phải nói rõ ràng với người của nhà họ Hứa.



Đồng ý hay không đồng ý, phải do người nhà họ Hứa quyết định, đến lúc đó Hứa Thanh Tuyết sẽ không có cách nào chối được nữa.



Hứa Đình Hùng Phương Như Nguyệt nghe xong lời của Lâm Mạc Huy, đều rất vui mừng. "Ai ya, đây... Đây thật sự là quá tốt rồi!” "Tôi còn tưởng rằng chuyện này rất khó giải quyết, không nghĩ tới, chỉ cần xin lỗi là được rồi."



Phương Như Nguyệt vui sướng cảm khái nói.



Hứa Thanh Mây khó chịu nói: "Mẹ, mẹ thật sự cho rằng đơn giản như vậy sao?” "Lần này, người ta nể mặt Lâm Mạc Huy mới không truy cứu. "Bằng không, mẹ có nói mấy lần xin lỗi thì cũng vô dụng!"



Phương Như Nguyệt vội vàng ngượng ngùng cười: "Đúng đúng, lần này, nhờ Lâm Mạc Huy hết. ” "Lâm Mạc Huy, tôi ở ở đây, thay Thanh



Tuyết cảm ơn cậu nha!"



Lâm Mạc Huy khoát tay: "Mẹ ơi, mẹ không cần khách khí." "Con chỉ là truyền đạt ý tứ cho nhà họ Hạ, về phần quyết định như thế nào, có đồng ý hay không, phải xem thái độ của mọi người ra sao rồi."



Phương Như Nguyệt vội vàng nói: "Đây khẳng định là sẽ đồng ý rồi.” "Tôi thay Thanh Tuyết hứa, cứ quyết định như vậy đi!"



Lâm Mạc Huy gật đầu, có Phương Như Nguyệt hứa rồi, vậy anh có thể trả lời cho nhà họ Hạ.



Sáng hôm đó, bên nhà họ Hạ đồng ý hòa giải, bọn Phương Như Nguyệt lập tức đi đón Hứa Thanh Tuyết về.



Bị nhốt ở bên trong cả một ngày, Hứa Thanh Tuyết sắp suy sụp rồi.



Được đưa về nhà, điều đầu tiên là hét lên giận dữ: "Các người rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?” "Tôi bị nhốt ở bên trong một ngày trời, các người không muốn cứu tôi ra sao?" "Các người có phải cảm thấy tôi không quan trọng chút nào phải không?" "Các người có biết tôi ở bên trong mỗi một phút đều là dày vò hay không!"



Mấy người trong phòng bị cô ta mắng đến sửng sốt.



Hứa Thanh Mây sắc mặt lạnh lẽo, giận dữ nói: "Thanh Tuyết, em cho rằng mọi người không muốn cứu em ra hay sao?” "Vì chuyện của em, mà mẹ liền hạ thấp nhân phẩm của mình quỷ dập đầu với người của nhà họ Hạ." "Nhưng người ta không đồng ý hòa giải, chúng ta còn có cách gì?"



Hứa Thanh Tuyết vẻ mặt không phục: "Bọn họ không đồng ý hòa giải, các người cũng không nghĩ ra cách khác được sao?” "Tìm quan hệ, tiêu một ít tiền, cứu tôi ra trước rồi nói sau. "Chị, bây giờ chị lớn nhỏ cũng là chủ tịch công ty, ngay cả chuyện nhỏ này cũng không làm được sao?" "Tôi chỉ là đánh cô ta có một cái mà thôi, có thể có bao nhiêu chuyện chứ?"



Hứa Đình Hùng cũng tức giận: "Chuyện lớn thế nào hả?" "Người nhà họ Hạ đã lên tiếng, để cho tất cả mọi người không hợp tác với nhà họ Hứa chúng ta nữa! "Tất cả mọi người mà Hoàng Kiếm Đình quen biết đều không đầu tư vào dự án khu biệt thự."



Những khách hàng trong công ty chúng ta, hiện tại đều muốn giải quyết hợp đồng với chúng ta!" "Con nói đây là chuyện lớn cỡ nào?"



Hứa Thanh Tuyết mơ hồ, cô gãi gãi đầu: "Có... Có nghiêm trọng như vậy không?” "Tôi chỉ là... Chỉ là nhẹ nhàng tát cô ta một cái mà thôi..." "Bọn họ cũng chuyện bé xé ra to như vậy!"



Hứa Thanh Mây bị lời nói của Hứa Thanh Tuyết làm cho tức giận, phẫn nộ nói: "Em nói thật dễ nghe!" "Nếu như bây giờ là người khác tát em một cái, em đã sớm muốn ầm ĩ lật trời rồi!" "Mặc kệ người ta là chuyện nhỏ hay là như thế nào, tóm lại em đã đánh người!" "Người ta phải truy cứu trách nhiệm của em, cái này có cái gì không đúng?"



Hứa Thanh Tuyết nhất thời trầm mặc không nói, cô ta về cơ bản cho rằng chuyện này rất đơn giản.



Không nghĩ tới, sự tình ầm ĩ lớn như vậy, cô ta nhất thời cũng không dám tức giận nổi cáu gì nữa.



Phương Như Nguyệt vội vàng tiến tới: "Được rồi, Thanh Tuyết cũng được thả ra tồi, cũng là chuyện tốt mà." "Thanh Tuyết, con cũng đừng tức giận nữa." "Thôi nào, con chắc chắn là rất đói bụng rồi phải không, mẹ làm cho con một ít đồ ăn ngon." "Con đi rửa mặt cho sạch sẽ đi đã, ăn một bữa ngon, chuyện này, nhanh sẽ qua thôi mà."



Hứa Thanh Mây phẫn nộ nói: "Chuyện gì gọi là chuyện sẽ nhanh qua chứ?" "Mẹ, mẹ có phải quên gì rồi không, Thanh Tuyết còn phải đi xin lỗi người ta đó?"



Hứa Thanh Tuyết ngây ngẩn cả người: "Xin lỗi? Tôi đi xin lỗi vì chuyện đó?"



Phương Như Nguyệt xấu hổ nói: "Ồ, đúng rồi, còn phải đi xin lỗi nữa." "Thanh Tuyết, con chuẩn bị một chút, ăn chút đồ ăn, lát nữa đi xin lỗi cô Hạ, chuyện này coi như đã kết thúc!"



Hứa Thanh Tuyết trợn to hai mắt: "Muốn tôi đi xin lỗi Hạ Vũ Tuyết?" "Dựa vào cái gì chứ?" "Tôi đã bị nhốt một ngày rồi, còn phải đi xin lỗi cô ta sao?" "Vậy hôm nay tôi không phải là vô ít rồi sao?" "Điều này là không thể "



Phương Như Nguyệt hoảng hốt: "Thanh Tuyết, con đừng có làm loạn nữa. "Chúng ta đã hứa rằng con phải đi xin lỗi người ta, người ta mới đồng ý hòa giải." "Nếu con không xin lỗi, vậy... Vậy chuyện mà chúng ta đã hứa phải làm sao đây hả?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom