• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyền Nhân Của Thần Y (thần Y Tái Thế) - Lâm Mạc Huy (19 Viewers)

  • Chương 1220: Khóa Trái Cửa Phòng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.










Giải quyết xong bốn người này, Lâm Mạc Huy cũng không dừng lại.

Anh tiếp tục đi về phía trước, đi vào gian phòng tiếp theo.

Trong phòng này chỉ có một đôi nam nữ.

Tên đàn ông đè trên người một cô gái, đang bạo hành cô.

Cô gái thoạt nhìn con rất non nớt, cô liều mạng phản kháng, nhưng đổi lấy chỉ là mấy cái tát của tên đàn ông.

Cô gái vừa kêu khóc vừa tuyệt vọng nắm lấy quần áo, muốn liều mạng mà bảo vệ trinh tiết của mình.


Nhưng tên đàn ông này lại không quan tâm nhiều như vậy, cô gái càng kêu thảm thiết, gã ta lại cười càng vui vė.

Lâm Mạc Huy đi tới phía trước, bắt lấy cổ tay tên đàn ông, trực tiếp xách gã ta xuống giường.

Tên đàn ông muốn phản kháng, Lâm Mạc Huy lại kéo gã tới bên trường, đè xuống cổ gã, cầm đầu của gã hung hằng đập mạnh vào tường.

Liên tiếp như vậy mấy lần, đầu tên đàn ông đều là máu.

Gã tê liệt ngã xuống trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

Lâm Mạc Huy lại tiếp tục đi, đến mỗi một gian phòng đều có chuyện tương tự như vậy phát sinh.

Lâm Mạc Huy cứ thế đi một đường, cũng cứ thể đánh một đường.

Anh càng đi, trong lòng lại càng phẫn nộ, ra tay cũng càng ngày càng nặng hơn.

Mãi cho đến cuối cùng, Lâm Mạc Huy đi tới căn phòng lớn ở cuối cùng kia.

Tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ bên trong này là lớn nhất.

Lâm Mạc Huy xuyên qua khe cửa hở liếc mắt nhìn, đây hoàn toàn là một đại sảnh, ước chừng hơn ba trăm mét vuông.

Trong này có khoảng chừng mười mấy người đàn ông.


Trong đó có một người đàn ông thân hình cao lớn, huyệt thái dương hơi phồng lên, đang ngồi cạnh bàn uống trà.

Bên cạnh có mười mấy cái lồng sắt, trong lồng sắt nhốt hơn hai mươi cô gái.

Mà ở một bên khác còn có mấy cái khung sắt.

Phía trên khung sắt treo vài cô gái, còn có mấy tên đàn ông đang đánh các cô.

Có thể thấy được, đây cũng là nơi mà bọn chúng dùng để dùng hình với mấy cô gái này.

Mấy cô gái này bị đánh đến không ngừng kêu thảm thiết, mà những cô gái bên trong lồng thấy thế thì toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

Đánh một hồi, tên đàn ông cao lớn kia khoát tay áo: “Được rồi, đừng đánh nữa!”
“Da mịn thịt mềm, nếu đánh hỏng rồi, về sau còn chiêu đãi khách nhân như thế nào?”
Mấy tên đàn ông kia lập tức dừng tay, một người trong đó cười nói: “Nếu anh Bảo đã xin tha thay cho các người, vậy thì tha cho mấy người các cô một cái mạng chó!”
“Lần sau còn để cho ông đây nghe được các cô không chiêu đãi khách nhân cho tử tế, ông đây sẽ chặt hết tay chân của các cô, ném ra ngoài mà xin ăn!"
Mấy cô gái bị dọa đến không ngừng khóc thút thít.

Mặt mũi tên đàn ông tràn đầy đắc ý, lại chỉ vào những cô gái bên trong lồng kia, nói: “Các cô cũng đã thấy được rồi chứ?”
“Đây chính là hậu quả của việc không nghe lời!”
“Ai còn có suy nghĩ giống với bọn họ?"
Không ai dám nói chuyện.

Tên đàn ông càng biểu lộ ra đắc ý, gã đi đến bên cạnh anh Bảo, thấp giọng nói: “Anh Bảo, gần đây có mấy con chim non mới tới, anh có muốn thử xem hay không?”
Anh Bảo để ly trà xuống, chậm rãi nói: “Được.”

“Ngược lại ngoài nhàn rỗi cũng chỉ có nhàn rỗi, mang tới tao xem một chút!”
Tên đàn ông cười gật đầu, vừa muốn rời đi.

Lúc này, Lâm Mạc Huy đẩy cửa đi vào.

Dưới ánh mắt của mọi người, anh khóa trái cửa phòng.

Trong lòng mọi người cũng kinh ngạc, tên đàn ông vừa rồi chỉ vào Lâm Mạc Huy: “Mày làm gì đó?”
“Mày là ai?”
“Ai cho mày tiến vào?”
Lâm Mạc Huy không nói gì, anh khóa trái cửa phòng thật tốt, lúc này mới quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía đám người này.

Anh Bảo nhíu mày: “Tên này là ai?” “Sao lại chưa bao giờ gặp qua?”
Tên đàn ông vung tay lên: “Mẹ nó, mày không nghe thấy anh Bảo đang hỏi mày sao?”
“Có phải muốn tự đến tìm cái chết hay không?”
Mấy tên đàn ông ở cửa ra vào cũng lạnh lùng mà nhìn Lâm Mạc Huy, từng bước từng bước đi về phía anh.

Ánh mắt Lâm Mạc Huy đảo qua
.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom