• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (8 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 4116-4120

Chương 4116: Để tôi xử lý

“Tướng Lâm tha mạng! Tướng Lâm tha mạng!”

Cuối cùng có người không chịu đựng được nữa, quỳ xuống đất liên tục dập đầu cầu xin.

“Là do chúng tôi có mắt không tròng! Do chúng tôi không biết phân biệt tốt xấu, xin Tướng Lâm tha cho! Tha cho...”

“Tướng Lâm, chúng tôi biết sai rồi, xin cậu... cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa đi!”

“Tướng Lâm, xin lỗi, là do chúng tôi ngu ngốc!”

Mọi người đều quỳ xuống đất dập đầu, khóc lóc thảm thiết cầu xin tha thứ.

Khắp linh đường lần nữa vang lên tiếng khóc lóc thê thảm.

Người nhà họ Hàn trừng mắt nhìn đám người kiêu ngạo lúc nãy, mọi người đều cảm thấy rất hả dạ.

Lâm Chính nhìn Hàn Bộ Vĩ: “Anh cảm thấy nên xử lý những người này thế nào?”

Hàn Bộ Vĩ ngơ ngác, suýt chút nữa không cầm chắc cây nhang trong tay.

“Tướng Lâm, chuyện này... tôi... tôi không biết nên xử lý thế nào...”

“Anh muốn xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế ấy, nói suy nghĩ trong lòng của anh ra, chỉ cần anh đồng ý, tôi có thể khiến cho những gia tộc, tài phiệt sau lưng những người này biến mất trong một đêm, hoàn toàn biến mất ở Yên Kinh!”

Lâm Chính thản nhiên nói.

Anh vừa nói ra, trái tim Hàn Bộ Vĩ đập nhanh, một loại dục vọng trước nay chưa từng xuất hiện bắt đầu chi phối lối suy nghĩ của hắn.

Đây là dục vọng do quyền lực sinh ra.

Câu nói này của Lâm Chính, vô tình chia sẻ quyền lực trong tay anh cho Hàn Bộ Vĩ.

Hiện giờ chỉ cần Hàn Bộ Vĩ nói một câu, những người này sẽ vạn kiếp bất phục, chết không có chỗ chôn.

Trong phút chốc, tất cả mọi người ngẩng phắt đầu lên, nơm nớp lo sợ nhìn Hàn Bộ Vĩ.

“Hàn... Cậu Hàn... Tha mạng...”

“Cho... chúng tôi thêm một cơ hội nữa đi?”

“Cậu Hàn...”

Mọi người bất lực van xin.

Cho dù đối với bọn họ thì hy vọng này vô cùng xa vời.

Hàn Bộ Vĩ là người như thế nào, người ở đây có ai mà không hiểu hắn chứ?

Người này chính là công tử bột nổi tiếng ở Yên Kinh.

Sau khi Hàn Lạc nổi danh, Hàn Bộ Vĩ dựa vào danh tiếng của anh trai mình để tác oai tác quái khắp nơi, nổi danh là con ông cháu cha.

Bây giờ bọn họ đối xử với nhà họ Hàn như thế, dựa vào tính cách của hắn, hắn chắc chắn hận không thể chặt bọn họ ra thành tám mảnh.

Cho nên rất ít người cầu xin.

Phần lớn mọi người đều lựa chọn yên lặng, ánh mắt tuyệt vọng.

Hàn Bộ Vĩ lặng lẽ nhìn những người này, im lặng.

Linh đường vô cùng yên tĩnh.

Không khí càng căng thẳng.

Cũng không quyết đã qua bao lâu, rốt cuộc Hàn Bộ Vĩ cũng lên tiếng.

“Tướng Lâm... Bảo bọn họ dập đầu... rồi cho bọn họ đi đi...”

Hàn Bộ Vĩ buồn bực nói.

Hắn vừa nói xong, mọi người đều ngạc nhiên.

Cho dù là người của nhà họ Hàn cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên nhìn hắn.

“Gì chứ? Anh không muốn trả thù bọn họ à?”

Lâm Chính hơi ngạc nhiên hỏi.

“Trả thù bọn họ rồi sao? Cứ oán thù mãi thì khi nào mới dứt? Trong số những người này, nhà họ Hàn quả thật có lỗi với họ, chúng tôi làm sai trước, bọn họ đến đây làm loạn cũng là chuyện đương nhiên...”

“Bây giờ anh trai tôi mất rồi, tôi không muốn nhà họ Hàn có thêm nhiều kẻ địch nữa, bảo bọn họ quay về đi, chuyện ngày hôm nay... đừng truy cứu nữa”.

Nói đến đây, Hàn Bộ Vĩ cúi đầu thật sâu với đám người đang quỳ dưới đất.

“Các vị, nếu có người mà nhà họ Hàn có lỗi, tại đây, tôi đại diện cho nhà họ Hàn xin lỗi mọi người!”

“Nếu có người có lỗi với nhà họ Hàn, tôi hy vọng sau này mọi người không đến gây chuyện với chúng tôi nữa! Bắt đầu từ hôm nay, ân oán giữa nhà họ Hàn chúng tôi và mọi người toàn bộ xóa bỏ!”

Mọi người há miệng, vô cùng ngạc nhiên.

Lâm Chính yên lặng gật đầu.

Xem ra Hàn Bộ Vĩ đã trưởng thành rồi.

“Cậu chủ Hàn, từ hôm nay trở đi, nhà họ Ninh tuyệt đối sẽ không trêu chọc nhà họ Hàn nữa, nếu sau này có chỗ nào cần giúp đỡ, xin cứ mở lời, Ninh Hồng chắc chắn sẽ không từ chối!”

Ninh Hồng vội vàng bày tỏ thái độ, vô cùng chân thành.

“Không cần đâu, chỉ cần sau này nhà họ Ninh đừng động đến nhà họ Hàn là đủ rồi”.

Hàn Bộ Vĩ bình thản nói.

“Được, được...” Ninh Hồng gật đầu như gà mổ thóc.

“Cậu chủ Hàn, nhà họ Triệu của tôi cũng vậy!”

“Cậu chủ Hàn, nhà họ Lưu cũng vậy!”

...

Mọi người gấp gáp bày tỏ thái độ, sôi nổi vỗ ngực đảm bảo.

Tiếng nói liên tục vang lên.

“Mọi người đi đi”.

Hàn Bộ Vĩ mệt mỏi phất tay.

Mọi người hoang mang lo sợ, lúc này mới chịu quay về.

“Đứng lại hết cho tôi!”

Lôi Phúc bỗng nhiên quát lên.

Mọi người đều run rẩy, nhìn Lôi Phúc.

“Các người phải giữ kín bí mật về thân phận của tướng Lâm! Chiến sự ở Bắc Cảnh chưa dứt, thân phận long soái vô cùng nhạy cảm, nếu các người dám tiết lộ ra ngoài, vấn đề sẽ không còn là chuyện cậu chủ Hàn và tướng Lâm có thể tha cho các người hay không nữa, mà sẽ trở thành chuyện Long Quốc có tha cho các người không, đã hiểu chưa?”

Lôi Phúc nặng nề nói.

“Hiểu rồi! Hiểu rồi!”

“Võ trưởng Lôi yên tâm đi, chúng tôi chắc chắn sẽ không tiết lộ!”

Mọi người vội vã thế thốt, lo sợ bất an.

“Cút đi!”

Lôi Phúc phiền lòng nói.

Mọi người nhanh chóng bỏ chạy.

Chỉ lát sau, linh đường đã trở nên trống vắng.

Đám người gã mặt sẹo và Trương Yên Bình khát khao nhìn Hàn Bộ Vĩ, hy vọng hắn có thể tha thứ cho tội mạo phạm của bọn họ.

Hàn Bộ Vĩ vẫn không mềm lòng, nặng nề nói: “Nhà họ Hàn chúng tôi không có lỗi với các người! Gọi điện thoại bảo ông Khương đến đây một chuyến đi!”

Đám người gã mặt sẹo nghe thấy vậy, tạm ngừng hô hấp.

Ông Khương chống lưng cho bọn người gã mặt sẹo nhanh chóng đến nhà họ Hàn.

Ông ta không muốn tới, nhưng khi biết Lôi Phúc đến rồi, thân phận của thần y Lâm còn không bình thường, ông ta vẫn chọn qua đây xem thử.

Lúc vào cửa nhìn thấy Lôi Phúc đứng bên cạnh Lâm Chính, ông Khương mới ý thức được, tình hình nghiêm trọng rồi đây…
Chương 4117: Người nhà

Ông Khương tên thật là Khương Cường, nghe nói tổ tiên từng trà trộn ở vùng đất màu xám.

Mặc dù Khương Cường không ở vùng đất màu xám nhưng có liên hệ với ông lớn ở vùng đất màu xám, có mối quan hệ rất tốt, nhiều người không dám đắc tội.

Nhưng dù sao đây cũng là Yên Kinh, vùng đất màu xám cũng khó lăn lộn.

Thế nên sức ảnh hưởng của ông Khương không bằng lúc trước.

Lúc trước e rằng ông ta cũng chẳng dám gặp mặt những nhân vật tầm cỡ như Lôi Phúc.

Hôm nay chỉ thấy đối phương thế mà lại đứng cạnh một người thanh niên.

Ông Khương biết người này không tầm thường.

“Chào Võ trưởng Lôi… Võ trưởng Lôi, vị này là?”

Ông Khương mỉm cười chạy đến, chào xong lại thận trọng nhìn Lâm Chính.

“Vị này là cấp trên của Hàn Lạc”.

Lôi Phúc không cảm xúc nói.

Nghe thế tim ông Khương run lên, đập thình thịch.

Ông ta chỉ biết Hàn Lạc bị cách chức, nhưng không nghĩ còn có người bao che.

Nếu là cấp trên của Hàn Lạc, vậy sự việc sẽ càng nghiêm trọng.

“Chuyện… chuyện này…”

“Là ông phái người đến đập nát linh đường của Hàn Lạc nhỉ?”

Lâm Chính hỏi.

“Đại nhân, hiểu lầm, đều là hiểu lầm”.

Ông Khương toát mồ hôi lạnh, vội xua tay.

“Lôi Phúc”.

Lâm Chính đứng dậy.

“Có”.

Lôi Phúc cung kính nói.

“Điều tra thông tin của người này”.

“Không cần tra nữa, tôi biết lai lịch của người này”.

Lôi Phúc chỉ nói ngắn gọn vài câu.

Ông Khương khiếp sợ cả người run rẩy.

Hóa ra ngoài mặt ông Khương không nhúng tay vào vùng đất màu xám, nhưng lại có hợp tác với ông lớn ở đó, vài vụ làm ăn buôn lậu đang phát triển mạnh mẽ…

Đám người mặt sẹo là tay sai của ông Khương.

Sở dĩ ông Khương hận Hàn Lạc như vậy là vì Hàn Lạc từng có lần nhìn thấu mánh khóe của ông Khương, dẫn đến vụ làm ăn của ông Khương thất bại, tổn thất ba mươi triệu tệ.

Số tiền này không nhiều với ông Khương.

Nhưng việc làm này khiến ông ta nổi giận.

Nhưng ngại thân phận của Hàn Lạc, ông ta cũng chỉ đành tạm thời nhẫn nhịn.

Bây giờ Hàn Lạc tử trận, tất nhiên ông ta bắt đầu tính sổ.

“Tôi biết rồi”.

Lâm Chính phất tay, trầm ngâm một hồi rồi bình tĩnh nói: “Để chúng chôn cùng Hàn Lạc đi”.

“Cái gì?”

Ông Khương trợn to mắt, hoảng hốt nói: “Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng! Tôi biết sai rồi, cầu xin cậu cho tôi một cơ hội”.

Nói rồi ông ta quỳ xuống điên cuồng dập đầu.

“Với tính tình này của ông thì không cần phải tha thứ”.

Lâm Chính nói: “Ông không giống mấy người Trương Yên Bình, bản chất của ông hung tàn hơn, càng không được tha thứ”.

“Đại… đại nhân…”

“Kéo xuống”.

“Vâng!”

Chẳng mấy chốc đám người ông Khương bị lôi đi.

Sắc mặt ông Khương xám như tro.

“Khoan đã”.

Lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Lâm Chính đưa mắt nhìn sang.

Người lên tiếng là gã mặt sẹo.

“Anh muốn nói gì?”

Lâm Chính bình thản hỏi.

Gã mặt sẹo mím môi, khàn giọng nói: “Đại nhân, tôi biết khi mình bắt đầu làm công việc này sẽ có ngày này, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tôi có chuyện xin giúp, mong đại nhân có thể cho phép”.

“Anh nói đi”.

“Tôi mong… sau khi tôi chết, đại nhân có thể sắp xếp lo cho mấy đứa em trai, em gái của tôi thay tôi”.

Dứt lời, gã mặt sẹo đâm đầu xuống đất, khàn giọng hô lớn.

“Em trai, em gái?”

Lâm Chính nhíu mày.

Sau khi hỏi kĩ càng mới biết gã mặt sẹo là trẻ mồ côi từ nhỏ, lớn lên nhờ vào nhiều người.

Gã đã nhận nuôi rất nhiều trẻ mồ côi tàn tật, những đứa trẻ này đã có khiếm khuyết từ nhỏ, chúng luôn bị bắt nạt khi được gửi đến trại trẻ mồ côi, thế nên gã mặt sẹo để chúng lại bên cạnh.

Có mười mấy người.

Mười mấy miệng ăn đang chờ nuôi.

Để nuôi những đứa em trai và em gái này, gã mặt sẹo đã một mình ra ngoài đi làm nhiều công việc khi còn trẻ, nhưng tất cả đều không đủ ăn, thế nên gã đi theo làm việc cho ông Khương mới kiếm được mức lương hậu hĩnh, có thể nuôi cả “gia đình”.

“Đại nhân, tôi biết việc mình làm rất vô liêm sỉ nhưng nếu tôi không làm, ông Khương cũng sẽ tìm người khác làm, tôi không oán cũng không trách khi rơi vào hoàn cảnh khốn khổ như vậy, tôi mong đại nhân có thể chăm sóc tốt cho gia đình của tôi giúp tôi”.

Gã mặt sẹo run giọng nói, đôi mắt đỏ ửng.

“Anh yên tâm, tôi sẽ liên hệ với chính phủ sắp xếp ổn thỏa cho chúng”.

Lâm Chính gật đầu.

“Cảm ơn anh”.

Gã mặt sẹo lại dập đầu, sau đó đứng lên gật đầu với người nhà họ Hàn.

“Dẫn đi”.

Lôi Phúc vung tay lên.

Thế nhưng lúc này Hàn Bộ Vĩ bỗng bước đến trước.

“Tướng Lâm, tôi có một việc muốn xin giúp”.
Chương 4118: Ông ta không xứng

“Việc gì?”

Lâm Chính nhìn Hàn Bộ Vĩ.

Hàn Bộ Vĩ biến sắc, bỗng cắn răng như đưa ra quyết định cuối cùng, sau đó đột nhiên quỳ xuống.

Lâm Chính nhíu mày.

Chỉ thấy Hàn Bộ Vĩ trầm giọng nói: “Tướng Lâm, tôi hy vọng… có thể đến tiền tuyến…”

“Hả?”

Người nhà họ Hàn đều biến sắc.

“Bộ Vĩ, cháu đang nói lung tung gì thế? Sao cháu có thể đến tiền tuyến được? Cháu mau đứng dậy, đừng nói bậy bạ ở đây”.

Hàn Hồng kéo Hàn Bộ Vĩ lên, quát.

Nhưng Hàn Bộ Vĩ như đã quyết tâm, có chết cũng không chịu đứng lên, hai mắt đỏ bừng nhìn Lâm Chính.

“Tướng Lâm, anh tôi đã chết ở tiền tuyến, sao tôi có thể an nhàn mà sống ở hậu phương? Tôi muốn ra tiền tuyến, tôi muốn cống hiến cho Long Quốc. Tôi muốn gia nhập vào chiến trường Bắc Cảnh, xin tướng Lâm cho phép…”

Nói rồi hắn dập mạnh đầu xuống đất vang lên tiếng cộc cộc.

Người nhà họ Hàn đều trố mắt nhìn.

“Bộ Vĩ, anh cháu không còn nữa, bố cháu chỉ còn một đứa con trai là cháu, nếu cháu xảy ra chuyện gì, nhà họ Hàn chúng ta phải làm sao hả?”

Hàn Hồng bật khóc.

Không ít người lớn trong nhà đều lên tiếng khuyên bảo, cũng lén rơi nước mắt.

Nhưng Hàn Bộ Vĩ như đã quyết tâm, không hề dao động bởi lời nói của bất kỳ ai.

“Anh không có kỹ năng võ bao nhiêu, đến tiền tuyến cũng không làm được gì, tôi sắp xếp anh đến đó thế nào?”

Lâm Chính lắc đầu từ chối.

“Tướng Lâm, có lẽ võ công của tôi không bằng anh tôi, nhưng tôi biết những thứ khác. Tôi tốt nghiệp từ một trường học có tiếng, tôi thành thạo máy tính. Chỉ cần anh cho tôi đến Bắc Cảnh, anh muốn tôi làm gì cũng được”.

Hàn Bộ Vĩ nghiêm túc nói.

Nhìn ánh mắt kiên định của người đàn ông, Lâm Chính nhíu mày.

Lôi Phúc bất lực thở dài, thấp giọng nói: “Tướng Lâm, e là cậu từ chối Hàn Bộ Vĩ thì cậu ta cũng sẽ không chịu từ bỏ, vậy chi bằng cứ đồng ý với cậu ta đi”.

“Anh ta đến Bắc Cảnh, có thể làm được gì?”, Lâm Chính hỏi.

“Tướng Lâm, tôi có thể sắp xếp cho cậu ta, bây giờ Bắc Cảnh cũng thiếu người, cậu không cần lo”, Lôi Phúc nói.

Lâm Chính xoa cằm nói: “Trước tiên phải hỏi ý kiến gia chủ nhà họ Hàn, nếu ông ta đồng ý thì mới cho Hàn Bộ Vĩ đi được”.

“Được”.

“Cảm ơn tướng Lâm”.

Hàn Bộ Vĩ mừng rỡ không thôi, thầm lau nước mắt.

“Còn những người này, anh muốn thế nào?”

Lâm Chính chỉ vào mấy người gã mặt sẹo hỏi.

Là Hàn Bộ Vĩ giữ họ lại thì dĩ nhiên xử trí thế nào đều phụ thuộc vào Hàn Bộ Vĩ.

“Tướng Lâm, tôi nghĩ mặc dù người này làm ác, nhưng trong lòng cũng có lòng hướng thiện, nếu giết hắn thì thật đáng tiếc, tôi muốn dẫn theo hắn đi Bắc Cảnh, để hắn cống hiến cho Long Quốc, chuộc lỗi cho bản thân”.

Hàn Bộ Vĩ nói.

“Vậy à?”

Lâm Chính khá ngạc nhiên.

“Các người muốn đi theo tôi không?”

Mắt Hàn Bộ Vĩ sáng rực, nhìn chằm chằm mấy người gã mặt sẹo.

“Nếu có thể đền đáp đất nước, dù có thịt nát xương tan chúng tôi cũng không oán không hận, chỉ tiếc là hai chân tôi đều bị gãy, đã có lòng nhưng không có sức”.

Gã mặt sẹo thấp giọng nói.

“Ngu ngốc, các người quên người ngồi trước mặt là ai rồi sao? Dù có bị mất hồn cũng chẳng sao nữa chứ đừng nói là gãy chân”.

Lôi Phúc mắng.

Gã mặt sẹo sửng sốt, lập tức nhìn sang Lâm Chính, như nghĩ đến điều gì, cả người lập tức trở nên kích động.

“Đại nhân, ý ông là…”

“Chúng tôi đồng ý! Chúng tôi đồng ý! Đại nhân, hãy điều chúng tôi đến nơi nguy hiểm nhất, chúng ta thà chiến đấu vì đất nước cũng không muốn chết uất ức như vậy”.

Mấy người gã mặt sẹo nước mắt lưng tròng, mừng rỡ nói.

Hàn Bộ Vĩ gật đầu nhìn Lâm Chính.

“Bảo Lôi Phúc sắp xếp đi”.

“Cảm ơn tướng Lâm”.

“Vậy ông Khương thì sao? Anh cũng muốn ông ta đến Bắc Cảnh với anh sao?”

Lâm Chính lại hỏi.

“Ông ta ư?”

Hàn Bộ Vĩ lại hừ một tiếng, trong mắt đầy vẻ khinh thường và lửa giận: “Ông ta không xứng, chôn cùng anh tôi luôn đi”.
Chương 4119: Mời tham gia hội nghị

Lễ tang của Hàn Lạc có không ít người đến.

Chính phủ cũng cử đại diện đến.

Được Lôi Phúc sắp xếp, ngày hôm sau Hàn Bộ Vĩ dẫn theo đám người gã mặt sẹo đến tiền tuyến Bắc Cảnh.

Gia chủ nhà họ Hàn ở bệnh viện cũng không phản đối.

Ông ta chống gậy đứng trước cửa sổ lặng lẽ nhìn bầu trời trong xanh, hai hàng nước mắt nóng hổi rơi xuống.

“Lôi Phúc, nếu chuyện ở Bắc Cảnh có gì cần thì có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ cử tất cả bác sĩ của học viện Huyền Y Phái đến hỗ trợ, tôi cũng có thể tự mình đến tiền tuyến bất cứ lúc nào”.

Lâm Chính sắp quay lại Giang Thành bình thản lên tiếng.

“Làm sao mà được? Tướng Lâm, cậu là tướng đứng đầu Long Quốc, sao có thể đích thân đến tiền tuyến? Huống gì trong nước không thái bình, cần cậu trấn giữ”.

Lôi Phúc vội nói.

Lâm Chính không rõ tình hình ngoại vực lắm, nhưng ngay cả Hàn Lạc cũng chết ở ngoại vực, chắc chắn tình hình chiến tranh vô cùng tàn khốc.

“Có gì cần cứ liên hệ tôi”.

Lâm Chính nói, sau đó xoay người lên máy bay.

Lôi Phúc nhìn chằm chằm bóng lưng đó, một lúc sau lại thở dài.

Sau khi về Giang Thành, Lâm Chính lại vùi đầu vào tu luyện và luyện đan.

Mặc dù hiệu quả của đan dược được luyện chế từ hoa Long Cốt không đạt tiêu chuẩn nhưng vẫn có khả năng luyện chế lại.

Chỉ cần có đủ dược liệu, luyện chế phù hợp thì hiệu quả sẽ cao hơn.

Nhưng Lâm Chính cũng không dám chắc mức độ thăng cấp này.

Thế nên anh đặc biệt bảo người tìm các nguyên liệu luyện chế lại đan dược ở toàn quốc, đồng thời liên hệ với liên minh Thanh Huyền ở vực Diệt Vong để thu thập dược liệu.

Vực Diệt Vong nằm ở khu vực đặc biệt, môi trường rất tốt, nếu tìm được nguyên liệu thì đương nhiên nguyên liệu ở vực Diệt Vong sẽ có hiệu quả càng tốt hơn.

Chỉ là ở Giang Thành chưa bao lâu, vực Diệt Vong lại truyền đến tin tức.

Sau khi nghe tin, Lâm Chính lập tức chạy đến vực Diệt Vong, được thành chủ Nam Ly Thành hướng dẫn, lại đến núi Thiên Thần.

“Lâm minh chủ, hôm qua người của chúng ta phát hiện một chỗ rò rỉ trong cung điện dưới lòng đất núi Thiên Thần, bọn tôi nghi có khả năng vùng đất long mạch dưới lòng đất xảy ra chuyện rồi”.

Thành chủ Nam Ly Thành đứng cạnh vết nứt cực lớn đó, nhìn khí tức thưa thớt tản ra bên dưới, thấp giọng nói.

Lâm Chính cũng nhìn vào bên trong, nhíu chặt mày.

Mấy khí tức này đúng là khí tức toát ra từ trong cửa.

Nhưng cánh cửa vẫn luôn được đóng rất chặt, vô cớ sao lại có khí thoát ra?

Lâm Chính nhảy thẳng xuống.

Lúc này có không ít khí tức phân tán trong cung điện.

Ngoài anh ra, những người khác đều không dám xuống.

Họ không chịu được khí tức này, dù chỉ là một chút nhỏ…

Lâm Chính chịu đựng khí tức bước đến trước cánh cửa lớn.

Chỉ thấy lúc này cánh cửa lớn vẫn đóng chặt, nhưng bức tường hai bên cửa có một vết nứt nhỏ.

Khí tức này đang thoát ra từ trong vết nứt.

Lâm Chính sờ vào những vết nứt này, nhíu chặt mày, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Vết nứt này rõ là mới xuất hiện gần đây.

Nhưng sao lại vô cớ có vết nứt?

Lẽ nào cánh cửa này sắp sập rồi sao?

Nếu như thế, chẳng phải khí tức của long mạch ở dưới đất sắp bay hơi hết sao?

Lâm Chính không biết những khí tức đáng sợ này trong long mạch dưới lòng đất lớn đến mức nào, nếu cực kỳ lớn, e là sẽ thay đổi khí hậu của toàn bộ vực Diệt Vong.

Đến lúc đó e là vực Diệt Vong cũng không còn nhiều những dược thảo quý hiếm được trời ưu ái nữa.

“Phải đến long mạch dưới lòng đất để xem thử rốt cuộc là sao”.

Lâm Chính lẩm bẩm, sau đó lại sờ vết nứt rồi xoay người quay lại bên trên.

“Lâm minh chủ, tình hình thế nào?”

Thành chủ Nam Ly Thành hỏi.

“Tình hình không khả quan”.

Lâm Chính nghiêng đầu trầm giọng nói: “Đã tìm những dược liệu mà tôi bảo mọi người đi tìm chưa?”

“Đã cử mười nhóm người tìm khắp trong vực Diệt Vong rồi, tin chắc không lâu nữa sẽ có kết quả”.

“Vậy thì tốt, nói với họ số lượng những dược liệu này không giới hạn, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu”.

“Vâng”.

Thành chủ Nam Ly Thành gật đầu.

Lúc này một người liên minh Thanh Huyền nhanh chân chạy đến, hai tay giơ lên cao đưa một thứ giống như thư mời.

Lâm Chính nhận lấy, nhíu mày.

“Lâm minh chủ, xảy ra chuyện gì à?”

Thành chủ Nam Ly Thành hỏi.

“Hạo Thiên của Lôi Trạch Thiên Các mở hội nghị, mời tôi đến tham gia”.

Lâm Chính khàn giọng nói.
Chương 4120: Thế gia Ngạo Tuyết

“Hạo Thiên?”

Thành chủ Nam Ly Thành sửng sốt: “Xảy ra chuyện gì sao? Vô duyên vô cớ sao người của Lôi Trạch Thiên Các lại mời cậu đến tham gia hội nghị?”

“Trong này không nói rõ”.

“Minh chủ mặc kệ đi, mặc dù Lôi Trạch Thiên Các và liên minh Thanh Huyền chúng ta chẳng có ân oán gì nhưng chuyện này quá kỳ lạ, có lẽ có nguy hiểm”.

Thành chủ Nam Ly Thành hạ thấp giọng nói.

“Ông lo họ muốn lấy thứ gì có lợi từ tôi à?”

Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Dù sao bây giờ trong vực Diệt Vong đều nói những thứ có ích trong thần mộ chí tôn, Diệp Viêm đó lấy một nửa, còn lại là cậu lấy”.

Thành chủ Nam Ly Thành nói.

Lâm Chính cũng từng nghe đến tin đồn này.

Trận chiến núi Thiên Thần, tin tức Lâm Chính đánh bại Diệp Viêm gây chấn động cho mọi người.

Mọi người đều đang bàn tán tại sao Lâm Chính – một người ngoại vực có thể đánh lại sức mạnh của Lục Địa Thần Tiên.

Cứ thế mọi người đang đoán xem liệu Lâm Chính cũng đã đạt được những lợi ích từ thần mộ chí tôn không.

Lâm Chính không ngờ tin đồn lại có thể đúng như thế.

Xương chí tôn quả thật giúp ích rất nhiều trong việc anh đánh bại được Diệp Viêm.

Nếu không có xương chí tôn, Lâm Chính khó mà đỡ được một hiệp của Diệp Viêm.

Nhưng Lâm Chính tin Hạo Thiên sẽ không bày ra tiệc Hồng Môn để hại mình chỉ vì xương chí tôn.

Ông ta là người coi trọng thể diện.

Không trở mặt được.

Huống gì bản thân Hạo Thiên không có thực lực Lục Địa Thần Tiên thì sao có thể bày mưu hãm hại Lâm Chính – người mà ngay cả Lục Địa Thần Tiên cũng không giết được.

“Đừng lo, nếu có gì gian trá thật, tôi có thể thoát thân được, tôi nghĩ chắc Hạo Thiên có gì muốn bàn, tôi đi một chuyến”.

Lâm Chính trấn an.

“Lâm minh chủ, hay là tôi dẫn người của Nam Ly Thành đến tiếp ứng ở chân núi?”

Thành chủ Nam Ly Thành.

“Không cần đâu, như thế chẳng phải nói chúng ta lòng dạ hẹp hòi, tạo khoảng cách với người của Lôi Trạch Thiên Các à? Mặc dù liên minh Thanh Huyền đã thăng cấp thành thế tộc siêu bá chủ, nhưng so với sự tồn tại lâu đời như Lôi Trạch Thiên Các, vẫn có thua kém về thực lực, liên minh Thanh Huyền còn cần phát triển, lúc này chúng ta không thể có quá nhiều kẻ thù”.

Lâm Chính nói.

Thành chủ Nam Ly Thành nghe thế chỉ đành thôi, nói: “Nếu minh chủ đã quyết định đi, thuộc hạ sẽ không ngăn cản, nhưng cần dẫn theo một người lanh trí mới được, bảo Sở Thu đi theo cậu đến đó nhé”.

“Cũng được”.

Lâm Chính gật đầu.

Chiều hôm đó thành chủ Nam Ly Thành sắp xếp hai con ngựa tốt, Lâm Chính và Sở Thu lên ngựa chạy thẳng đến Lôi Trạch Thiên Các.

Ngựa ở vực Diệt Vong đều được nuôi bằng thảo dược, tứ chi phát triển cao lớn, dũng mãnh, hãn huyết bảo mã đều không thể sánh được với nó.

Ngựa mà Lâm Chính cưỡi tương đương với cấp Mã Vương, đi đường núi mà hệt như đang đi đường đất bằng phẳng.

Lôi Trạch Thiên Các cách đây cả mấy trăm cây số nhưng chỉ mất khoảng vài tiếng là đến.

Sở Thu lần đầu đến thế tộc siêu bá chủ khác nên ánh mắt cứ liếc bên này đến bên khác. Cho dù gã cố gắng che giấu nhưng vẫn không thể giấu được sự nóng bỏng và phấn khích trong mắt.

“Minh chủ, đây là Lôi Trạch Thiên Các sao? Tôi cảm nhận được linh lực vô cùng nồng, nếu tu luyện ở đây chắc sẽ thành công nhanh lắm”.

Sở Thu cảm khái nói.

“Lôi Trạch Thiên Các là thế tộc siêu bá chủ, dĩ nhiên cực kỳ chú trọng đến phong thủy, sao có thể không chiếm cứ phúc địa dồi dào như vậy?”

Lâm Chính nói.

Sở Thu gật đầu.

“Này, hai đứa nhà quê này mau cút ra ngoài cho tôi, không đi có tin tôi đánh gãy chân các người không?”

Lúc này một tiếng mắng vang lên.

Sở Thu nhíu mày, quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy một đội quân tận cả trăm người đi đến.

Trong đội quân là một cái kiệu xa hoa có mười sáu người khiêng.

Chiếc kiệu có màu tím, treo rất nhiều chuông gió màu vàng lắc lư đi đến phát ra tiếng leng keng.

Sở Thu lướt mắt nhìn hai bên kiệu, trên đó có in một chữ “Tuyết” rất lớn, sắc mặt gã thay đổi, lập tức kéo dây cương sang một bên.

“Minh chủ, là người của thế gia Ngạo Tuyết, không thể đắc tội”.

“Thế gia Ngạo Tuyết ư?”

Lâm Chính suy nghĩ, hình như từng nghe cái tên này ở đâu rồi.

“Là thế tộc siêu bá chủ tọa lạc ở vùng cực bắc của vực Diệt Vong”.

Sở Thu nói.

Vùng cực bắc?

Thế chẳng phải là nơi còn sâu hơn cả Ngũ Phương Băng Nguyên?

Hình như Lâm Chính mới phản ứng lại, cũng lùi sang một bên nhìn.

Nghe nói thực lực của thế gia Ngạo Tuyết này mạnh hơn cả Lôi Trạch Thiên Các.

Lẽ nào họ cũng nhận được giấy mời đến tham gia cuộc họp?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom