• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (23 Viewers)

  • Chương 3156-3160

Chương 3156: Tham ngộ

Ánh sáng kỳ lạ tiếp tục phát sáng trước mặt Lâm Chính. Anh ngồi trước chiếc hộp, nhìn chăm chăm vào truyền thừa của Phạm Thiên Đại Thánh trước mặt.

Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly đang tập trung tinh thần để luyện chế đan dược. Lần tấn công trước ở Thánh Sơn đã khiến đan dược của Dương Hoa bị tiêu hao rất nhiều. Vì vậy cần nhanh chóng bổ sung.

Hơn nữa không lâu sau đó thiên kiêu hạng nhất còn gây khó dễ, vì vậy hai người họ không thể tăng cường luyện dược để đảm báo chiến lực cho Dương Hoa được.

Một lúc sau...Một nồi đan dược được luyện thành công. Hai người mồ hôi nhễ nhại nằm ra đất thở yếu ớt.

“Vất vả rồi”, Lâm Chính cất chiếc hộp đi. Anh bước tới, ghim châm lên người bọn họ.

“Thần y Lâm khách khí rồi”, Thẩm Niên Hoa mỉm cười sau đó nhìn chiếc hộp trong tay Lâm Chính và hỏi bằng vẻ nghi ngờ: “Thần y Lâm, mấy ngày này anh đều nhìn chăm chăm chiếc hộp này, nó có gì kỳ diệu sao?”

“Chiếc hộp này là của một vị đại năng, bên trong có truyền thừa của ông ấy. Tôi muốn tìm cơ hội từ nó nên hi vọng…”, Lâm Chính thở dài, lắc đầu.

“Hi vọng sao?”, hai người nhìn nhau bằng vẻ nghi ngờ.

“Lần này, tôi đã được gặp thiên kiêu hạng nhất của Thánh Sơn. Mặc dù không được thấy hình dáng thật nhưng tôi có thể cảm nhận được khí tức của đối phương. Người này là người có thực lực mạnh nhất trong những người mà tôi từng gặp. Tôi đã không thể đoán được tu vi của anh ta đang ở mức nào nữa rồi. Tuy nhiên tôi biết nếu tôi đối đầu với anh ta thì có khả năng…không thể thắng”.

“Thiên kiêu hạng nhất mạnh tới như vậy sao?”, Bạch Nan Ly bàng hoàng.

Mặc dù bọn họ biết Lâm Chính chưa lâu nhưng dù đối diện với khó khăn nào thì Lâm Chính cũng chưa bao giờ để lộ biểu cảm như vậy. Thiên kiêu hạng nhất đó khủng khiếp tới mức nào chứ?

“Vì vậy tôi cần sớm có sự chuẩn bị. Thế nhưng thứ thứ mà tôi có e rằng không đủ để chống lại anh ta. Vì vậy tôi muốn tìm cơ hội từ truyền thừa của Phạm Thiên Đại Thánh, để xem có cách gì giúp tôi đối phó được với đối thủ hay không”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Hóa ra là vậy”, hai người còn lại trầm mặt.

“Thần y Lâm, bất luận là đối diện với khó khăn nào thì chỉ cần cố hết sức là được. Anh không cần quá lo lắng, chúng ta đều có số mệnh cả, nếu như thật sự tới lúc đó thì chúng tôi sẽ đồng lòng với anh để vượt qua ải khó khăn”, Thẩm Niên Hoa nhìn vẻ mệt mỏi của Lâm Chính mà thấy đau lòng.

“Tôi biết rồi, cảm ơn mọi người”, Lâm Chính mỉm cười, sau đó tiếp tục suy nghĩ.

Thẩm Niên Hoa nhìn bóng lưng mệt mỏi của anh mà rưng rưng nước mắt. Cô ta quay người, tiếp tục canh lửa và luyện đan.

“Niên Hoa”, Bạch Nan Ly giật mình.

Theo lý mà nói bọn họ nên nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ. Thế nhưng Thẩm Niên Hoa chỉ tiếp tục luyện, không hề nghỉ ngơi. Bạch Nan Ly nhìn vẻ mặt kiên quyết của Thẩm Niên Hoa thì bỗng hiểu ra điều gì đó cũng ngồi xuống theo.

Từng nồi đan dược được luyện ra tiếp nhưng vẫn không đủ. Hai người bặm môi, cố gắng luyện thêm tiếp. Cứ thế hai ngày trôi qua, hai người mệt tới mức muốn đổ cả ra.

Lâm Chính vẫn ngồi trước chiếc hội và tham ngộ điều gì đó. Không biết phải mất bao nhiêu lâu anh bỗng nhiên ngồi dậy, quay người cầm chiếc hộp chạy ra ngoài phòng thuốc.

“Thần y Lâm”, Thẩm Niên Hoa yếu ớt kêu lên. Thế nhưng Lâm Chính chẳng hề quay đầu lại.
Chương 3157: Táng tận lương tâm

Ra khỏi phòng thuốc, Lâm Chính chạy thẳng tới phòng nghiên cứu.

Lúc này đám người Từ Chính vẫn đang nghiên cứu vũ khí hai ngày trước được mang tới. Họ đang chuẩn bị chế tạo một lượng lớn binh khi để đối phó với các võ giả. Đương nhiên, hạng mục này do phía quan chức của Long Quốc đầu tư.

Rầm! Lâm Chính đẩy mạnh cửa. Người bên trong sợ hết hồn.

“Thần y Lâm?”

Nhìn thấy vẻ hổn hển, mồ hôi nhễ nhại của Lâm Chính, Từ Chính vội vàng chạy tới: “Cơn gió nào mang anh tới đây vậy?”

“Từ Chính, giúp tôi làm chút việc, vội lắm”, Lâm Chính trầm giọng, lấy ra thứ trước đó vẽ lại trong huyệt mộ của Phạm Thiên Đại Thánh và trải ra đất.

“Thần y Lâm, đây là thứ gì vậy?”, Từ Chính nhìn trái nhìn phải, cảm thấy hoang mang.

“Một đại trận”.

“Đại trận sao? Từ Chính giật mình sau đó bật cười: “Thần y Lâm, đôi chỉ biết nghiên cứu, không phải kẻ luyện võ, tôi không hiểu về đại trận. Anh bảo tôi giúp anh thì khác gì nhờ nhầm người? Tôi không biết về thứ này”.

“Vậy anh biết vẽ không?”, Lâm Chính hỏi.

“Vẽ? Nhìn hình thì ai chẳng biết”.

“Vậy là được rồi”.

“Vẽ theo là được rồi sao?”, Từ Chính giật mình, còn tưởng mình nghe nhầm. Anh ta bàng hoàng: “Nếu vậy thì thần y Lâm tìm tôi làm gì? Anh tìm một người có nền tảng về hội họa chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

"Biết vẽ thôi thì chưa đủ, tôi muốn nhờ anh vẽ lên một bề mặt đặc biệt”, Lâm Chính nói.

“Bề mặt đặc biệt? Chỗ nào cơ?”, Từ Chính vội hỏi.

Lâm Chính do dự rồi đột nhiên đặt món đồ đó lên bàn. Từ Chính giật mình nhìn theo. Một hồi lâu vẫn chưa nói nên lời.

Sau đó Lâm Chính thở phào bước ra khỏi phòng: “Tiếp theo phải nhờ cả vào Từ Chính rồi”.

Không biết hiệu quả của thứ này như thế nào, có giống như một vũ khí sát thương hay không. Hi vọng có thể.

Lâm Chính lầm bầm, định đi nghỉ ngơi. Lúc này Từ Thiên vội chạy tới. Trong tay cầm một bức thư

Lâm Chính giật mình, lập tức nhận lấy: “Từ đâu tới vậy?”

“Thánh Sơn ạ”, Từ Thiên nói .

Lâm Chính lập tức xé bức thư. Bên trong chính là bút tích con trai của Trấn Nguyệt Tiên Nhân.

Thái Bình An hiện tại đang ở Thánh Sơn. Anh ta có thể cung cấp một chút thông tin cho Lâm Chính. Mỗi một tin tức liên quan tới Thánh Sơn lúc này đối với Lâm Chính đều đáng giá ngàn vàng.

Lâm Chính mở ra đọc. Một lúc sau mặt anh tối sầm, tay run run. Từ Thiên giật mình. Ông ta nhìn rõ biểu cảm tức giận và không dám tin của Lâm Chính.

“Chủ tịch Lâm, bên trong…viết gì vậy?”, Từ Thiên thận trọng hỏi.

“Ông sẽ không muốn biết đâu”, Lâm Chính đưa thư cho Từ Thiên.

Từ Thiên vội vàng xem. Sau đó ông ta đơ người không khác gì bị sét đánh

“Võ trường của Thánh Sơn sắp hoàn thành. Thiên kiêu hạng nhất định lừa toàn bộ người xây dựng võ trường vào bên trong và giết hết họ để làm lễ tế võ trường cũng như hoàn thành bước thành lập cuối cùng khu vực này”, Lâm Chính nói.

“Súc sinh! Đúng là một lũ súc sinh. Bọn họ đúng là môt lũ súc sinh vô lương tâm”.

Từ Thiên xé nát bức thư và gầm lên. Đây chắc chắn là một hành động vô nhân đạo, vô nhân tính nhất từng có.
Chương 3158: Quần chúng tấn công

Xây dựng một võ trường, người của võ đạo khắp nơi đã phải đổ về trợ giúp cho thiên kiêu.

Bởi vì tính chất đặc biệt của võ trường nên nếu không phải là cao thủ thì không thể hoàn thành được. Mặc dù rất nhiều người cũng không muốn tới Thánh Sơn nhưng lại sợ sự uy hiếp của thiên kiêu nên bọn họ đành phải đi.

Vậy mà giờ thiên kiêu hạng nhất lại định giết sạch họ, hoàn thành bước cuối cùng trong việc tạo ra võ trước, thật là tàn nhẫn?

Lâm Chính đanh mặt, không nói gì. Thái Bình An cũng vẫn còn chút bản lĩnh, sau khi anh ta hồi phục trí nhớ, cũng nhớ lại luôn cả những gì mình biết về Thánh Sơn. Dù sao thì động phủ của Trấn Nguyệt Tiên Nhân nằm ngay dưới chân núi Thánh Sơn mà, đương nhiên là họ nắm rõ thông tin liên quan tới thiên kiêu hạng nhất.

Thực ra thiên kiêu hạng nhất muốn diệt khẩu cũng còn một nguyên nhân nữa, đó là bảo vệ sự bí mật về võ trường.

Dù sao võ trường này cũng liên quan tới việc thiên kiêu có thể phi thăng thành thần được hay không. Nếu như thông tin về nó bị lộ ra ngoài sẽ gây ra khó khăn ít nhiều cho thiên kiêu.

Nhưng chỉ vì điều đó mà giết chết hàng nghìn người…Lâm Chính nín thở, siết chặt nắm đấm.

“Chủ tịch Lâm, giờ chúng ta phải làm sao?”, Từ Thiên cố gắng bình tĩnh lại và hỏi.

“Chúng ta phải mau chóng hành động”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Võ trường là bước cuối cùng giúp thiên kiêu đạt tới mức độ đỉnh cao tối thượng. Nếu như anh ta có thể bước qua được bước cuối cùng thì sợ rằng tôi cũng không còn là đối thủ nữa. Vì vậy dù thể nào cũng phải ngăn chặn anh ta lại”.

“Vậy giờ chúng ta đưa người tới tấn công Thánh Sơn hay sao?”, Từ Thiên hỏi.

“Chỉ dựa vào thực lực hiện tại của chúng ta mà tấn công thì chẳng khác gì tự tìm đường chết. Cao thủ của Thánh Sơn đông như Quân Nguyên, người của chúng ta còn quá kém so với họ, không thể là đối thủ được”, Lâm Chính lắc đầu.

“Vậy…chủ tịch chúng ta phải làm sao?”

Không giết được, cũng không đợi được, thật đúng là tiến thoái lưỡng nan. Lâm Chính không nói gì, chỉ chau mày nghĩ cách.

Một lúc sau, anh đột nhiên ngẩng đầu và nói: “Bắt đầu từ bây giờ, ông đi làm giúp tôi hai việc. Thứ nhất là truyền thông tin, quảng cáo, nói rằng thiên kiêu hạng nhất xây dựng Phi Thăng võ trường, bất kể là ai mà vào đây thì đều có thể phi thăng thành thần. Tin này được phát ra sẽ có vố số người tranh nhau muốn vào đó và Thánh Sơn sẽ trở nên hỗn loạn”.

“Chủ tịch Lâm, như vậy có phải hơi quá không? Tin được phát ra, người ta có tin không?”, Từ Thiên vội hỏi.

“Trước đó Thánh Sơn đã bắt người khắp nơi xây võ trường, làm loạn cả lên rồi nên ai cũng biết. Bọn họ hành động như vậy sẽ khiến người khác sinh nghi. Tin này mà lan ra ngoài họ sẽ tin thôi”, Lâm Chính nói.

“Vâng chủ tịch, tôi sẽ làm ngay. Còn chuyện thứ hai là gì ạ?”, Từ Thiên hỏi tiếp.

“Chuyện thứ hai cũng là lan tin nhưng không phải tin về võ trường mà là tin thiên kiêu định giết chết những người xây dựng nên võ trường. Nói cho thiên hạ biết về tội đồ của Thánh Sơn. Đông thời cũng thông báo cho phía quan chức của Long Quốc để họ ra tay. Sức mạnh của nhà nước lợi hại hơn của chúng ta nhiều. Nếu họ ra tay thì Thánh Sơn sẽ gặp rắc rối lớn”, Lâm Chính nói.

Từ Thiên nín thở: “Chủ tịch Lâm, ý của cậu là…”

“Một mình tôi khó có thể đối phó được với Thánh Sơn, đành phải nhờ vào đám đông thôi”, Lâm Chính nói.
Chương 3159: Tức giận

Từ Thiên lập tức làm theo những gì Lâm Chính dặn dò. Bắt đầu tung tin đi khắp nơi. Tin tức nhanh chóng được truyền đi khắp Long Quốc.

"Tin mới tin mới, thiên kiêu hạng nhất đã xây dựng một bảo địa có thể khiến người khác phi thăng. Nơi đây được anh ta che mắt bằng một võ trường tu luyện. Tin mới đây…”

“Cái gì? Thiên kiêu hạng nhất xây dựng nơi để phi thăng sao? Thật hả?”

“Thứ đó mà cũng có thể xây dựng được sao?”

“Không thể nào. Nhất định là tin đồn, Làm gì có nơi nào có thể khiến người ta phi thăng thành thần được chứ? Chắc chắn là tin đồn rồi”.

“Đúng vậy”.

“Thế nhưng trước đó đúng là Thánh Sơn có bắt người khắp nơi như để xây dựng thứ gì đó mà. Rất nhiều người của các tông môn thế gia khác đều bị bắt tới Thánh Sơn để xây dựng cái gì đó cho thiên kiêu. Tôi nghe nói là xây võ trường’.

“Xây võ trường hà tất phải làm huy động nhiều người như vậy. Thánh Sơn có hơn ba ngàn người, ai ai cũng có thực lực phi phàm cả, hà tất phải đi ép thêm những người khác?”

“E rằng…có gì đó mờ ám ở đây mà”.

“Đúng vậy, võ trường này chắc chắn là không tầm thường. Có thể, chúng ta nên đi xem thế nào để kiểm tra”.

“Tôi cũng có ý đó”.

Đám đông bàn tán xôn xao. Mặc dù tin tức này khiến họ bán tín bán nghi nhưng móc nối với hành động gần đây của Thánh Sơn thì họ cũng có phần nào tin đó là sự thực.

Thế nhưng điều khiến họ chú ý vẫn chưa hẳn là tin này vì tin còn lại thực sự đã khiến toàn bộ giới võ đạo của Long Quốc phải thay đổi cái nhìn về nhân sinh.

“Đã nghe nói chưa? Thiên kiêu hạng nhất của Thánh Sơn định giết chết hết những người đã xây dựng võ trường để làm lễ tế đấy”.

“Tại sao lại như vậy? Không thể nào?”

“Nơi đó được gọi là võ trường nhưng thực ra là nơi để phi thăng, không hề tầm thường đâu. Muốn xây dựng một nơi để phi thăng thì phải có vật tế. Mạng của hàng nghìn võ giả đó chính là tế phẩm tốt nhất”.

“Thiên kiêu hạng nhất sẽ bị trời trừng phạt cho xem”

“Súc sinh! Đúng là súc sinh!”

“Không thể tha thứ được”.

“Không được. Nếu vậy thì tôn môn của chúng ta sẽ bị Thánh Sơn diệt môn mất”

“Tông môn của ông??”.

“Nửa tháng trước, tôi ở ngoài nghe được thông tin, toàn bộ cường giả của tông môn tôi đã bị Thánh Sơn ép tới nơi đó để xây võ trường. Nếu vậy thì bọn họ sẽ bị hiến tế hết mất. Không được, giờ tôi phải tới đó hỏi cho ra nhẽ”.

“Ông điên rồi. Ông không phải là đối thủ của thiên kiêu hạng nhất đâu. Cẩn thận bị cậu ta giết đấy”.

“Dù là vậy thì tôi cũng không cam tâm trơ mắt nhìn được”

“Tôi cũng đi”.

“Hành động vô nhân đạo đó, chắc chắn cậu ta sẽ gặp báo ứng thôi”.

“Chúng ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn được. Các vị, cùng tới tôi Thánh Sơn để ngăn chặn thảm kịch xảy ra. Tuyệt đối không thể để thiên kiêu giết người diệt khẩu được”.

“Lên Thánh Sơn”.

“Đi!”

Tiếng hô hào vang lên, vô số người bắt đầu lao về Thánh Sơn. Giới chức trách Long Quốc cũng chấn động.

“Cái gì? Thiên kiêu của Thánh Sơn định làm vậy thật sao?”, trong thư các, ông cụ ngồi ghế thái thượng, trố tròn đôi mắt đục ngàu và lên tiếng.

“Thưa ông, đúng là vậy. Thông tin là Từ Thiên ở Giang Thành thông báo cho đội trưởng quân đoàn Long Huyền, sau đó báo cáo lại với tôi. Đây là thông tin từ chỗ thần y Lâm, không thể nào là giả được”, Mộc Thiên Viễn lên tiếng.

“Khốn nạn”.

Mộc Thiên Viễn cũng run bắn người.

“Quân địch ngay trước mặt, vậy mà nội bộ Long Quốc lại xảy ra một chuyện hoang đường như vậy. Nếu để những nước khác biết được thì khác gì trò cười? Đại sỉ nhục!”

“Thưa ông, giờ chúng ta phải làm thế nào?”, Mộc Thiên Viễn chắp tay: “Thánh Sơn cũng không phải nơi tầm thường. Những năm gần đây thiên kiêu hạng nhất đã coi đó là địa bàn của mình, còn bồi dưỡng một lượng lớn các cường giả, các thế lực thông thường khác căn bản không thể đối phó với họ”.

“Ông cũng nói rồi đấy, đó không phải là thế lực bình thường. Chúng ta cũng không phải đại diện cho tông môn bình thường, chúng ta đại diện cho Long Quốc, đại diện cho uy quyền, vậy thì cậu ta lấy cái gì ra để đối kháng?”, ông cụ tức giận gầm lên.

Mộc Thiên Viễn lập tức cúi đầu: “Mong ông bớt giận…”

“Nghe đây, lấy điện thoại của tôi gọi điện phản ánh với cấp trên. Giới võ đạo lộn xôn, họ tưởng họ tu luyện vài năm thì có thể trở thành những kẻ vô thiên vô pháp rồi đây mà. Lần này nhất định phải xử lý Thánh Sơn”, ông cụ hằm hằm quát.

“Vâng”, Mộc Thiên Viễn mừng lắm vội quay người chạy đi. Ông ta nhanh chóng đưa điện thoại kiểu cổ xưa tới cho ông cụ.

Ông cụ lập tức chộp lấy nhưng ngay khi định bấm số thì ông ta do dự. Cuối cùng ông ta vẫn quyết định ấn. Trên máy chỉ lưu một số duy nhất.
Chương 3160: Giải thích

Choang! Chén trà bị đập xuống đất, vỡ thành năm, sáu mảnh.

Cô hầu gái ở bên cạnh vội vàng quỳ phụp xuống. Những người đứng ở cửa cũng run rẩy quỳ xuống theo.

“Đám vô dụng các người làm ăn kiểu gì vậy? Tại sao lại để lộ tin ra ngoài? Tại sao lại thành ra thế này? Một lũ vô dụng”, người phụ nữ bị băng bó khắp người ngồi dựa vào giường, tức giận chỉ vào đám người đang quỳ dưới đất.

“Đại…đại nhân bớt giận. Chúng tôi cũng không biết tại sao tin tức lại bị lọt ta ngoài”, đám thuộc hạ run rẩy nói.

“Vô duyên vô có tin tức sao lọt ra ngoài được? Chắc chắn là các người đã sơ suất”, người phụ nữ mặc áo đỏ quát lớn và đập bàn.

Chiếc bàn nứt ra...Sau đó cô ta đập mạnh kẻ đang quỳ trước mặt. Người này không kịp kêu lên, bị đập chết ngay tại chỗ.

“Á”.

Mấy người hầu gái trong phòng hét lớn, cúi đầu sát đất, run lẩy bẩy.

Cô gái mặc áo đỏ vô cùng tức giận. Sát khi từ người cô ta phát ra hừng hực giống như chuẩn bị khai sát giới.

Đúng lúc này có tiếng cười vang lên: “Đại nhân bớt giận, giờ đại nhân bị thương khắp người, nếu nổi giận sẽ khiến khí tức bị rối loạn mất”, một thanh niên mặc áo giáp màu xanh, lưng đeo kiếm mềm bước vào.

“Bái kiến đại nhân”, người đàn ông chắp tay mỉm cười.

“Là cậu?”

Cô gái mặc áo đỏ lập tức đanh mặt, hừ giọng: “Cậu tới làm gì?”

“Chủ thượng biết đại nhân sẽ nổi giận nên đã bảo tôi tới an ủi người, để người được thoải mái”, người thanh niên mặc áo giáp cười nói.

“Vậy sao?”

Cô gái mặc áo đỏ mặt lạnh tanh: “Vậy chủ thượng biết chuyện này thì phản ứng thế nào?”

“Chủ thượng sẽ xử lý. Theo như thông tin chúng tôi điều tra thì hình như chuyện này được truyền đi từ Giang Thành. Vì vật rất có thể là từ chỗ thần y Lâm”, người thanh niên mặc áo giáp xanh nói.

“Lại là thần y Lâm. Tên chó má ấy, tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn”, người phụ nữ nghiến răng.

“Đại nhân yên tâm, thần y Lâm của Giang Thành sớm muộn cũng sẽ chết thôi. Anh ta sống lâu quá rồi nên mới dám đối đầu với chủ thượng như vậy. Anh ta là người đầu tiên dám làm thế đấy. Kết cục của anh ta sẽ thê thảm hơn bất kỳ kẻ địch nào khác của chủ thượng. Chủ thượng chắc chắn sẽ lấy mạng của anh ta”, người đàn ông mỉm cười.

“Nhưng theo tôi được biết lần này phía quan chức của Long Quốc cũng ra tay. Chủ thượng sẽ đối phó như thế nào?”, người phụ nữ trầm giọng.

Thực ra những thế lực khác mà tới đây thì cô ta không bận tâm, vì như vậy khác gì họ tự tìm đường chết.

Còn quan chức Long Quốc mà ra tay thì tính chất của sự việc lại khác. Cô ta biết rõ sức mạnh thực sự của giới chức trách Long Quốc là thế nào. Nếu đối đầu với họ thì dù là thiên kiêu số một cũng chưa chắc chiếm thế thượng phong.

“Đại nhân, tôi nói rồi, đại nhân không cần lo lắng, chủ thượng có cách. Giờ đại nhân chỉ cần dưỡng thương. Chủ thượng hiện tại đang thiếu người. Nếu đại nhân có thể hồi phục nhanh hơn, giúp đỡ được chủ thượng thì tốt. Chứ ngồi lo lắng thì có phải là sẽ lãng phí thời gian không?”, người thanh niên cười nói.

Dứt lời, cô gái mặc đồ đò bỗng hằm hằm sát khí. Thế nhưng người đàn ông cũng chẳng hề sợ hãi.

Người phụ nữ hừ giọng, không làm gì chỉ lạnh lùng nói: “Biến đi”

Người đàn ông bèn chắp tay rời đi. Người phụ nữ siết chặt nắm đấm sau đó ngồi khoanh chân, nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc này đã có rất nhiều người của giới võ đạo tập trung dưới chân núi Thánh Sơn. Bọn họ chọn một người tên là Cổ Dịch Mộng làm đại diện tới Thánh Sơn.

Cổ Dịch Mộng là người đàn ông tầm 50 tuổi, có thiên phú phi phàm. Hồi trẻ ông ta ngao du thiên hạ, thích kết giao nên quen biết rộng rãi. Để ông ta làm đại diện mọi người đều đồng ý.

“Thiên kiêu hạng nhất mong hãy ra mặt”, Cổ Dịch Mộng hét lớn.

Bọn họ không dám tự ý lên núi. Bởi vì đường lên núi đã bị cao thủ của Thánh Sơn phong tỏa. Nếu họ cố tình thì sẽ xảy ra chiến tranh. Nếu không vì bất đắc dĩ thì họ cũng sẽ không đối kháng với Thánh Sơn Thế nhưng chẳng có ai hồi đáp.

“Mong thiên kiêu hạng nhất ra gặp mặt”, Cổ Dịch Mộng lại hét tiếp. Vẫn chỉ có tiếng hét của ông ta vang vọng không gian.

“Các người ở đây quấy nhiễu chủ thượng. Mau rời đi ngay thì chúng tôi sẽ không truy cứu. Nếu không các người sẽ chết không có đất chôn đấy”.

Đó là một lời cảnh cáo.

Cổ Dịch Mông chau mày, chắp tay nói: “Chúng tôi đấy đây không phải để gây sự mà là muốn nhận được lời giải thích từ thiên kiêu. Rất nhiều bạn bè người thân của chúng ta đã được đưa tới đây xây võ trường. Giờ võ trường đã hoàn thành, mong thiên kiêu thả người. Chỉ cần nhìn thấy họ thì chúng tôi sẽ đi ngay”

Dứt lời, vài bóng hình bước ra.

Đám người Cổ Dịch Mộng nín thở, vội ngước nhìn. Đi đầu là một người mặc huyết bào: “Vì vậy, các người kéo tới đây là vì muốn gây rắc rối cho chủ thượng đúng không?”

“Chúng tôi không có ý đó”, Cổ Dịch Mộng vội nói.

“Ba giây”

Người kia có vẻ không muốn nhiều lời, chỉ cắt ngang lời của Cổ Dịch Mộng. Hắn đưa ra ba ngón tay: “Ba giây và cút khỏi đây, nếu không cút thì giết hết”.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom