• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Truyện ngắn siêu rùng rợn, truyện ma, gan nhỏ đừng bấm vào!!! (1 Viewer)

  • Án mạng tầng 44 - 过山鲫

Tăng Phong là một người đàn ông chính hiệu vùng Đông Bắc, từ nhỏ gia cảnh đã rất nghèo khó, ba anh ấy mắc bệnh đau thần kinh tọa, nằm liệt trên giường không thể cử động, mẹ vừa phải chăm sóc ba, vừa phải lo việc đồng áng để nuôi cả nhà sống tạm qua ngày, bởi vì nhà không có tiền, Tăng Phong học hết cấp 2 thì bỏ học, ở nhà phụ mẹ làm việc.

Hai năm trước lúc đó Tăng Phong 25 tuổi, cậu chạy xe đường dài chở hàng cùng với chú 2, cũng tích góp được 60, 70 ngàn tệ, ngẫm thấy Tăng Phong cũng đã đến tuổi kết hôn sinh con rồi, nên bà mối đã giới thiệu cho anh một cô gái ở làng bên tên Trương Hà, hai người quen nhau được 3 tháng, cảm thấy rất hợp bèn dự định qua Tết sẽ tính đến chuyện cưới xin.

Tiếc là ông trời không chiều lòng người.

Trên đường chở chuyến hàng cuối cùng trước khi bước qua năm mới, do quá mệt mỏi vì phải lái xe mấy đêm liền, nên đến nửa đêm đã xảy ra tai nạn, chiếc xe hàng lớn bị lật lao vào con mương rất sâu bên đường, phần lớn hàng hóa trên xe bị vỡ nát bét.

Cũng may Tăng Phong chỉ bị trầy xước ở trán, tùy tiện bôi chút thuốc là được. Thế nhưng hơn nửa số hàng hóa hư hại dĩ nhiên phải bồi thường cho ông chủ.

Số tiền theo giá hàng mà Tăng Phong phải bồi thường là 100 ngàn tệ, may thay chú 2 của cậu và ông chủ đại lý quan hệ khá tốt, vì vậy ông ấy đã đưa con trai mình đến thay Tăng Phong thương lượng với ông chủ. Không còn cách nào khác, ông chủ đành chấp nhận để Tăng Phong bồi thường với giá 60 ngàn.

Còn về phí sửa chiếc xe, vẫn may xe là của chú 2, người một nhà không tính toán chuyện tiền bạc, thế nên chuyện này cũng xem như là cho qua vậy.

Tăng Phong rốt cuộc cũng về được đến nhà, vốn dĩ muốn kiếm thêm chút tiền để chuẩn bị cho lễ cưới long trọng một chút, chẳng ngờ là không kiếm được thêm tiền, ngược lại còn phải mang vốn liếng ra đền bù hết sạch.

Không có tiền, đám cưới đương nhiên phải hoãn lại.

Có thể nói cả người và tiền đều không còn.

Thật ra Trương Hà rất thích Tăng Phong, chẳng hiểu làm sao người nhà cô ấy vốn dĩ đã chẳng có thiện cảm với đứa con rể tương lai này, bây giờ nhà họ Tăng lại xảy ra chuyện, họ lại càng có lí do không đồng ý.

Thêm nữa trước cửa nhà mỗi ngày đều có ba bà sáu cô tìm đến hỏi cưới, nhiều người trong đó còn có điều kiện rất tốt nữa. Vì vậy, dưới sự cưỡng ép của ba mình, Trương Hà cuối cùng buộc lòng phải gả cho một người đàn ông to béo sống trong một ngôi nhà nhỏ có 3 tầng lầu ở Vương Gia Trang.

Ngày Trương Hà lấy chồng, Tăng Phong ở trên tầng thượng một mình uống rượu sầu, uống đến bất tỉnh nhân sự. Hết lần này tới lần khác ngước lên trời than thở, số mệnh dồn ép tôi vào đường cùng, rốt cuộc ông trời ông còn muốn dày vò tôi thành cái dạng gì nữa mới vừa lòng?

Năm mới cứ thế lặng lẽ trôi qua, đến mùng 7 tháng giêng âm lịch, một nhóm bạn học cũ ở cùng quê đến tìm Tăng Phong chơi, Tăng Phong đem hết 200 đồng bạc duy nhất còn sót lại chuẩn bị một bàn rượu thịt, cả đám vừa ăn uống vừa trò chuyện.

Nhắc đến vụ tai nạn xe, một người bạn học tên Triệu Hoa không khỏi cảm thấy buồn thay cho Tăng Phong, đến khi Tăng Phong hỏi Triệu Hoa mấy năm nay ở bên ngoài đã làm những gì, Triệu Hoa nói:

"Tôi à, tôi ở Bắc Kinh đi lau cửa kính, thế nào? Có hứng thú cùng đi với tôi đến Bắc Kinh làm việc không?"

"Lau cửa kính? Vậy có thể kiếm được bao nhiêu tiền?" Tăng Phong nhấp một ngụm rượu, có chút xem thường hỏi.

“Vậy là cậu không biết rồi, đây không phải là công việc lau chùi bình thường, chúng tôi phải treo người giữa không trung để lau cửa kính cho các tòa nhà cao tầng, một tháng kiếm được không dưới 5, 6 ngàn tệ đâu, tháng trước tôi trong chốc lát đã kiếm được hơn 5 ngàn rồi."

Lúc Triệu Hoa nói những lời này, trên mặt có chút đắc ý.

"Ồ, thật sao?"

"Cái này còn phải gạt cậu hay sao? Thế nào? Nếu muốn đi thì nhanh chóng quyết định đi."

Tăng Phong nghe thấy tiền lương cao như vậy, không nhịn được có chút lung lay, cân nhắc một lúc liền nói với mẹ: "Mẹ, con bây giờ cũng đã lớn thế này rồi, không thể mỗi ngày cứ ru rú ở nhà nữa, không bằng đi theo Triệu Hoa đến Bắc Kinh lau cửa kính còn hơn."

Mẹ Tăng Phong nói: "Công việc này còn phải treo người trên không trung, quá nguy hiểm, mẹ làm sao có thể yên tâm được."

Triệu Hoa nói: "Không sao, sợi dây thừng to tướng đó đứt không nổi đâu, chỉ cần lớn gan một chút là được. Nếu như thường xuyên có chuyện, vậy con còn dám làm công việc này hay sao?"

"Đúng vậy, mẹ, mẹ đừng quản con nữa, nhất định không sao. Mẹ cứ yên tâm ở nhà chăm sóc ba là được."

"Hừ, để mẹ hỏi ba cái đã." Nói xong bà bước vào phòng, sau cùng lúc bước ra lại miễn cưỡng gật đầu, khóe mắt hơi ươn ướt.

Cứ như vậy, Tăng Phong đã đến Bắc Kinh sống cùng Triệu Hoa.

Bởi vì vừa qua năm mới, đúng lúc công ty đang thiếu người, Triệu Hoa đưa cho quản lý phòng nhân sự một cây thuốc lá loại tốt, việc này cũng coi như xong.

Lần đầu tiên đi lau kính ở tòa nhà mậu dịch quốc tế trong thành phố, Tăng Phong thật sự sợ hãi không ít. Tòa nhà cao đến hơn 80 tầng, từ trên nhìn xuống, người đi bộ và xe cộ lúc nhúc như kiến, Tăng Phong ngồi trên bảng treo, ở trên đỉnh tòa nhà lần theo dây thừng leo xuống tầng 50, sợ đến suýt chút tè ngay tại chỗ.

Cũng may vẫn còn Hoa Tử ở bên cạnh khích lệ, cậu ấy mới miễn cưỡng thích ứng được. Một thời gian sau, Tăng Phong dần dần quen với loại công việc treo mình trên không trung này, có lúc còn thấy cái cảm giác giống như sắp rơi xuống vực sâu này lại có chút kích thích. Tất nhiên quan trọng nhất vẫn là số tiền kiếm được không ít.

Cứ như vậy, Tăng Phong đã làm công việc này được gần 3 tháng.

Sáng sớm nay, có người gọi bọn họ đến lau cửa kính cho một khách sạn sang trọng 58 tầng ở đường vành đai 4.

Phải lau từ dưới lên trên, lần lượt từng cái một.

Ròng rã suốt cả một ngày cũng chỉ mới lau được đến tầng 43. Mắt thấy trời đã sắp tối, Triệu Hoa đang đứng ở chốt phụ trách an toàn trên đỉnh tòa nhà nói vọng xuống: “Tiểu Phong, cũng sắp xong rồi, lên đây đi, mai lại làm tiếp.”

Tăng Phong ngẩng đầu hét lên trên: “Tôi lau nốt tầng cuối cùng này xong sẽ nghỉ.”

Thế là, cậu ấy bất chấp cơn gió lạnh như băng đang phả vào người, tiếp tục lau. Nhưng khi đang lau đến mảnh kính thứ 3 trên tầng 44, Tăng Phong phát hiện mảnh kính này dường như bị dính một chút sơn màu đỏ, có lau thế nào cũng không sạch được, cậu bèn lấy một chiếc khăn bên cạnh ngâm vào thùng nước một lát, chỉ cảm thấy chỗ nước đó giống như là nước vừa lấy trong tủ lạnh ra vậy, cả 2 tay đều đỏ lên vì lạnh, sợ lau không sạch, Tăng Phong lại xịt thêm một chút nước lau kính lên, tiếp tục hì hục lau vết sơn đỏ đó, nhưng mà thứ này giống như đã được khảm vào bên trong mặt kính vậy, cố cách mấy cũng không thể làm nó mờ đi dù chỉ một chút.

“Lẽ nào, mấy vết sơn này nằm ở mặt trong của tấm kính?” Tăng Phong đưa mắt sát lại chỗ vết sơn để nhìn cho kĩ, đột nhiên, tấm rèm trắng bên trong cửa kính lay động. Khiến Tăng Phong cả người run rẩy.

“Có chuyện gì vậy? Gió không thể nào thổi vào trong đó được, lẽ nào trong phòng có người?” Tăng Phong trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng mà bây giờ cũng đã 6 giờ rưỡi chiều rồi, trời đã gần tối, nếu thật sự có người bên trong, thì cũng nên bật đèn lên rồi chứ, sao có thể…

Đang lúc Tăng Phong nghĩ mãi không ra, bức rèm bên trong cửa kính lại động đậy lần nữa, bay lệch sang bên trái, giống như bị gió lớn thổi mạnh qua vậy. Hơn nữa tấm rèm bị thổi lại còn để lộ ra một kẻ hở rộng tầm 1 mét.

Tăng Phong hoảng sợ tột độ, căng thẳng nắm chặt lấy sợi dây thừng buộc ở thắt lưng. Cả người không ngừng đổ mồ hôi lạnh, một cơn gió thổi qua, khiến cậu không nhịn được khẽ rùng mình.

Lúc này, chỉ thấy đèn bên trong đột nhiên sáng lên. Một người phụ nữ trẻ đẹp với mái tóc dài bước vào phòng ngủ.

Không biết tại sao, Tăng Phong vô thức di chuyển cơ thể của mình đến nơi có rèm che, để không bị người phụ nữ đó nhìn thấy.

Tăng Phong kề một mắt sát lại cửa kính nhìn vào trong phòng, chỉ thấy người phụ nữ đó đi đến bên giường, liền bắt đầu cởi cúc áo, tháo áo khoác ngoài xuống, sau đó lại tiếp tục cởi áo trong, để lộ ra nửa phần bụng trắng nõn, Tăng Phong vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác, không dám nhìn nữa. Thế nhưng con người đều có lòng hiếu kì và háo sắc, làm sao có thể bỏ qua trước sự cám dỗ này được?

Lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào, Tăng Phong lại lần nữa dời tầm mắt qua. Nhưng vừa lúc cậu ta đang đảo điên thần trí, đột nhiên một người đàn ông từ ngoài cửa xông vào, vẻ mặt phẫn nộ, không nói câu nào trực tiếp bước đến đưa tay lên trước mặt người phụ nữ, giáng cho cô ấy một cái tát "bốp"giòn vang, sau đó gầm lên: "Nói với cô bao nhiêu lần rồi, lúc thay quần áo phải nhớ kéo rèm cửa lại, con đàn bà lẳng lơ này, không biết ở tòa nhà đối diện có rất nhiều tên háo sắc suốt ngày lấy ống nhòm nhìn trộm qua bên này sao? Cô cố ý cởi quần áo một cách phóng đãng như vậy là mong được người khác nhìn thấy cơ thể đẹp đẽ này của cô đúng không?"

Người phụ nữ giận dữ che mặt nói: "Đồ thần kinh! Đừng tưởng rằng ai cũng biến thái như anh! Anh không cho tôi nói chuyện với bất cứ người đàn ông nào khác ở bên ngoài cũng thôi đi, về đến nhà lại còn vô lý ngang ngược như vậy, tôi không phải nô lệ của anh, tôi có tự do riêng của tôi!"

"Bốp" Lại một cái bạt tai nữa giáng xuống, mặt người phụ nữ bị tát lệch sang một bên, khóe miệng lập tức trào ra một vệt máu tươi.

Người đàn ông giận dữ gào lên: "Mẹ nó, còn dám cứng miệng! Hôm nay trên tàu điện ngầm, một lão già đứng sau lưng chạm vào cô, tại sao không né ra?"

Người phụ nữ uất đến bật khóc: "Trên tàu điện nhiều người như vậy, tôi còn không cử động được thì phải làm thế nào?"

"Cô vẫn còn dám ngụy biện? Tôi thấy cô chính là cố ý để người khác đụng chạm mình! Loại cảm giác đó rất kích thích đúng không? Phải, tôi ở phương diện đó có vấn đề, lẽ nào đây chính là lý do để cô phóng đãng với người đàn ông khác sau lưng tôi?"

"Anh ngậm máu phun người! Căn bản không có chuyện đó! Người phụ nữ vừa khóc vừa gào lên.

"Không có? Không có vậy cô mỗi ngày ăn mặc hở hang ra đường để làm gì? Nói tôi biết, rốt cuộc cô muốn quyến rũ ai?"

Người phụ nữ nước mắt lăn dài, ngây ngốc nhìn người đàn ông hồi lâu, sau đó hung hăng nói: "Được, anh đã nói tôi muốn quyến rũ người khác, tôi không chỉ muốn quyến rũ người đàn ông khác, tôi còn muốn quyến rũ hết đàn ông trên thế gian này, anh hài lòng chưa?"

Người đàn ông tức đến hai mắt đỏ ngầu, túm lấy tóc người phụ nữ, quát: "Hay cho một con đàn bà không biết xấu hổ, cô thích lẳng lơ như vậy phải không, hôm nay tôi sẽ cho cô lẳng lơ đủ." Nói rồi, liền đưa tay kéo quần lót của người phụ nữ.

Người phụ nữ không ngừng hét lên, cả người bị kéo ngã xuống đất, hai tay gắng hết sức giữ lại chút quần áo cuối cùng trên người.

Nhìn đến đây, Tăng Phong liền vô cớ cảm thấy phẫn nộ, tên đàn ông này thật sự không phải người nữa rồi! Có người đối với vợ mình như vậy sao? Tăng Phong rất muốn xông vào ngăn cản, nhưng cậu ta đang treo giữa không trung, lại là người ngoài, thật sự không tiện lo chuyện nhà người ta. Chỉ có thể siết chặt nắm đấm trơ mắt nhìn.

Người đàn ông liều mạng cởi quần áo của người phụ nữ, người phụ nữ dĩ nhiên cũng liều mạng kháng cự, hai người liên tục vật lộn qua lại, móng tay sắc nhọn của cô ta cào loạn lên mặt người đàn ông, chớp mắt trên mặt ông ấy xuất hiện mấy vệt máu.

Người đàn ông phát hỏa, không ngừng đấm đá túi bụi lên đầu người phụ nữ, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp ấy đầy vết bầm tím. Có lẽ do quá tức giận, cô dùng chân đá vào hạ bộ người đàn ông kia, khiến cho ông ta đau đến ngã lăn ra đất, tay ôm chặt lấy hạ bộ không ngừng la to.

Người phụ nữ muốn bò dậy, bị người đàn ông với tay nắm lấy cổ chân, cả người nặng nề ngã xuống đất. Chỉ nghe người đàn ông lớn giọng mắng: “Mày là con đàn bà dâm đãng, hôm nay tao sẽ bóp chết mày, để xem mày còn lẳng lơ được nữa không!” Nói xong ông ta bổ nhào tới, dùng hai tay ra sức bóp cổ người phụ nữ.

Tăng Phong ở bên ngoài nhìn rất rõ, thấy một sinh mạng sắp sửa bị giết chết, lúc đó không lo được nhiều nữa, vội vã đập cửa sổ lớn tiếng hét lên: “Mau dừng ta! Ông sẽ bóp chết cô ấy đấy!”

Thế nhưng bên trong dường như không hề nghe thấy tiếng la thất thanh của Tăng Phong, người đàn ông vẫn siết chặt lấy cổ người phụ nữ một cách tàn bạo, chỉ thấy người phụ nữ hai mắt trợn trắng, đang cố sức vùng vẫy, hai tay quơ chụp loạn xạ xung quanh. Đột nhiên, cô vớ được đồ khui nút rượu vang dưới sàn, cũng không kịp nghĩ đến hậu quả sau đó sẽ thế nào, lập tức đâm thẳng vào mắt trái của người đàn ông.

Một tiếng “bụp” khẽ vang lên, tiếp ngay sau đó là tiếng la thất thanh của người đàn ông. Ông ta lập tức nới lỏng bàn tay đang bóp cổ người phụ nữ, nhanh chóng bịt mắt lại nhảy dựng lên.

Tăng Phong ở ngoài cửa sổ nhìn thấy cảnh tưởng này cũng kinh động đến hồn vía lên mây, chỉ nhìn thấy người đàn ông lảo đảo đứng dậy, mà thứ đồ màu vàng dùng để khui chai rượu kia vẫn còn cắm trong mắt trái của ông ta, có lẽ do không chịu nổi cơn đau khủng khiếp đó, người đàn ông đưa tay nắm chặt lấy nó dùng hết sức bình sinh kéo ra ngoài…

Nhưng mà loại đồ dùng để khui nút chai này ở giữa có một dây thép nhọn hình xoắn ốc, ông ta dùng sức kéo một cái, lập tức kéo luôn cả tròng mắt ra ngoài! Tròng mắt to tròn mang theo gân máu bị dây thép nhọn của đồ khui nút chai đâm xuyên qua. Cảnh tượng kinh hoàng cực độ.

Người đàn ông ngẩng đầu lên trời hét thảm thiết, người phụ nữ đang ngồi bệt dưới đất cũng bị dọa đến ngây người. Cô muốn nhân lúc ông ta không chú ý lén chạy ra ngoài, nhưng vừa mới đứng dậy đã bị người đàn ông túm lấy tóc giật lại, làm cô ngã ra sàn. Đầu của cô gái đập mạnh xuống đất, lập tức bất tỉnh.

Người đàn ông mặt đầy máu, lảo đảo đi về phía cửa sổ.

Tăng Phong sợ hãi vội vàng né sang một bên. Người đàn ông đưa tay vén toàn bộ tấm rèm lên, Tăng Phong không còn chỗ trốn nữa, hoàn toàn lộ ra trước mặt ông ta. Thế nhưng ngay lúc Tăng Phong còn đang hoang mang không biết xoay sở thế nào. Người đàn ông đó lại lần nữa kéo rèm lại. Dường như không hề nhìn thấy Tăng Phong.

Cơ thể Tăng Phong đang treo giữa không trung lắc lư qua lại, toàn thân nổi lên một trận ớn lạnh.

Chỉ nghe thấy lúc đó, người đàn ông ở bên trong phòng gào to lên: “ Mày là con đàn bà đê tiện chết tiệt, dám làm mắt tao bị mù, tao sẽ giết chết mày.”

Tầm mắt của Tăng Phong bị tấm rèm trắng che mất, không nhìn thấy được cảnh tượng bên trong, nhưng có thể nghe thấy tiếng người đàn ông xông ra khỏi phòng, sau đó căn phòng phút chốc trở nên yên ắng, rất nhanh lại nghe được tiếng bước chân của người đàn ông tiến vào phòng, sau đó là tiếng đập phá đồ đạc bằng gậy sắt.

Thế nhưng, đi cùng với mỗi một tiếng đập phá nặng nề là một vệt máu văng tung tóe lên tấm rèm trắng.

“Trời ơi! Giết người rồi! Giết người rồi!”

Tăng Phong sợ đến mức muốn tè ra quần, cậu run rẩy lôi điện thoại từ trong túi áo ra, phải bấm một lúc lâu mới có thể bấm được chính xác số 110, kết nối với số máy của cục cảnh sát.

Nhưng vụ sát hại bên trong căn phòng vẫn chưa dừng lại, cũng không thể đếm được rốt cuộc người đàn ông đã dùng gậy sắt đánh vào người phụ nữ bao nhiêu lần rồi, chỉ là cả tấm rèm dường như đã bị nhuộm thành một mặt của lá cờ đỏ mất rồi.

Tăng Phong nhìn lên đỉnh tòa nhà hét lên: “Hoa Tử! Nhanh! Nhanh kéo tôi lên!”

Vậy nhưng phía trên không có phản ứng gì, Triệu Hoa không biết đã chạy đi đâu rồi? Trong lòng Tăng Phong sốt ruột đến chết được, nhưng mà dù cho cậu ấy có gân cổ hét lớn thế nào, Triệu Hoa cũng không đáp lại.

Tăng Phong không còn cách nào khác, lúc này bên trong căn phòng đã yên tĩnh trở lại, cậu ấy rất muốn nhìn xem tình hình bên trong ra sao, vì vậy đã đưa mắt đến kẻ hở nhỏ giữa hai tấm rèm, chuẩn bị liếc nhìn vào trong. Đột nhiên, tấm rèm bị kéo mạnh sang hai bên, khuôn mặt máu thịt lẫn lộn của người phụ nữ ngay lập tức dán lên mặt kính.

Máu tươi từng mảng từng mảng xuôi theo mặt kính chảy xuống, đầu người phụ nữ bị đập đến dập nát, không nhìn rõ được ngũ quan, hình như là đã chết.

Lúc này, khuôn mặt đầy máu của người phụ nữ chỉ cách Tăng Phong có một tấm kính, loại cảm giác sợ hãi đó tuyệt đối không phải là nói đùa.

“Aaaaa”, Tăng Phong điên cuồng hét lên, hai chân luống cuống đạp vào cửa kính, muốn đẩy cơ thể ra xa, thế nhưng bản thân cậu ấy đang lắc lư trên không trung, lại không thể không rơi về chỗ cũ lần nữa.

Vất vả vật lộn trên tấm kính nửa ngày, Tăng Phong mới dời được cả người mình ra xa chỗ thi thể người phụ nữ một chút, thế nhưng ngay lúc đó, người đàn ông đang đứng phía sau thi thể bước tới mở toang cửa sổ ra, ông ta ôm xác người phụ nữ đến bệ cửa, dồn hết sức ném xuống, chỉ thấy thi thể toàn thân đầy máu của người phụ nữ từ trên không trung của tầng 44 rơi xuống.

Tăng Phong kinh hãi trước cảnh tượng này, da đầu tê rần, nhìn thi thể người phụ nữ rơi thằng xuống phía dưới.

Một lúc lâu sau, vang lên một tiếng "rầm".

Tăng Phong đột nhiên có cảm giác rất lạ, giống như có thứ gì đó nặng nề rơi xuống đỉnh đầu, tiếng gió hù hù nổi lên, cậu không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên trên, lại thấy thi thể người phụ nữ đó từ trên đỉnh tòa nhà lao tới! Khuôn mặt đầy máu của cô ấy nhanh chóng phóng đại trước mắt, còn chưa kịp phản ứng thì thi thể đó đã rơi xuống trúng ngay người cậu, mà ngay lúc cô ấy sắp chạm vào cậu, Tăng Phong vậy mà lại nhìn thấy đôi mắt đang nhắm nghiền đó đột nhiên mở ra! Trợn mắt nhìn chằm chằm cậu, dường như đang trách móc vì hành động nhìn lén ban nãy của cậu, lại giống như đang oán trách vì cậu đã không đưa tay ra cứu cô ấy!

"Aaaaaa" Tăng Phong kinh hãi hét lớn.

Ngay lúc đó, cậu cảm giác như bản thân bị người phụ nữ kéo đi, cả người nhanh chóng từ trên cao rơi xuống, chỉ thấy bản thân cách mặt đất càng lúc càng gần, một tiếng "rầm" vang lên, não Tăng Phong chỉ còn lại một mảng trống rỗng.

Khi mở mắt ra lần nữa, cậu kinh ngạc phát hiện, bản thân căn bản không phải đã rơi từ tầng 44 xuống, mà vẫn nguyên vẹn ngồi trên tấm ván treo trên không.

Trước mắt vẫn là ô cửa kính bị dính mấy vết sơn đỏ.

Càng kì lạ hơn là, tấm rèm trắng bên trong không hề dính một chút máu nào, dường như vừa nãy không có chuyện gì xảy ra cả, tất cả như một cơn ác mộng kì lạ.

Tăng Phong lắc lắc đầu, lại nhìn kĩ tấm rèm lần nữa, hoàn toàn không có gì bất thường. "Lẽ nào vừa nãy chỉ là mình nằm mơ thôi sao? Nhưng sao lại chân thực như vậy?"

Tăng Phong lòng đầy nghi hoặc, ánh mắt lại vô thức nhìn vào bên trong tấm rèm trắng, nhưng ngay lúc này, điều kinh hoàng lại xảy ra lần nữa, dưới sắc trời lờ mờ, tấm rèm trắng khẽ lay động, sau đó phía trên lại từ từ xuất hiện một khuôn mặt người, tuy rằng ngũ quan đã bị biến dạng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đây chính là mặt người, chỉ có điều khuôn mặt này đã bị đảo ngược lại. Mà còn đang chậm rãi di chuyển từ cửa sổ đến kề sát trước mặt Tăng Phong.

Màu đỏ, từng chút một từ trên tấm rèm trắng lan ra, sau đó nhanh chóng lan rộng ra cả khuôn mặt đầy máu là máu. Mà phần miệng lại cong lên thành một vòng cung rất kì lạ! Cô ta đang cười!

"Mẹ nó!" Tăng Phong lại lần nữa kinh hãi hét lên, liên tục đá lên mặt kính trơn bóng một cách bừa bãi. Nhưng mà, cho dù có vùng vẫy đến thế nào, với trọng lực của bản thân, cậu chỉ lắc lư qua lại, từ đầu tới cuối không cách nào thoát khỏi tấm kính chết tiệt đó dù chỉ một chút.

"Aaa" “aaaaaaaa” Tăng Phong không ngừng hét lên.

Trong cơn hoảng loạn, bên tai truyền đến giọng nói u ám của một người phụ nữ: "Tôi đang ở phía sau lưng anh, tôi đang ở phía sau lưng anh."

Tăng Phong dường như sắp ngã quỵ, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng phía sau lưng dần trở nên nặng nề, như có người nào đó đè lên! Và người đó vẫn đang ở bên tai cậu thì thầm: "Tôi đang ở phía sau lưng anh!"

"Tôi...tôi với cô không thù không oán, tại sao cô lại muốn hại tôi?" Tăng Phong nói ra câu này thì gần như sắp khóc.

Chỉ nghe người phụ nữ đó vô cùng bi thương nói: "Haha, không thù không oán? Anh là một tên háo sắc, lén lút nhìn trộm việc riêng tư của tôi, lại còn trơ mắt nhìn tôi bị giết, không ra tay cứu tôi! Các anh từng người từng người một đều là thứ đàn ông máu lạnh vô tình chết tiệt, khốn nạn, mặt người dạ thú, tôi muốn các anh phải chết, tôi muốn các anh phải chết!...."

Tăng Phong hét lớn: "Tôi không có, tôi không phải là cố ý nhìn cô đâu! Đừng, đừng giết tôi, đừng giết tôi!"

Trong cơn hoảng loạn, Tăng Phong đột nhiên nhớ ra trong túi áo của mình có một chiếc xẻng nhỏ, cho nên lập tức lấy nó ra quơ loạn xạ một hồi, lúc này, giọng nói của người phụ nữ chớp mắt đã biến mất.

Tăng Phong nghi hoặc nhìn xung quanh, thầm nghĩ: "Cô ta phải nên đi rồi chứ!" Nhưng ngay lúc này, một thứ chất lỏng rơi lên trán cậu, Tăng Phong lấy tay sờ một cái, đưa đến trước mặt nhìn: Máu! Còn chưa kịp nghĩ nhiều thì một giọt lại một giọt nữa càng lúc càng nhanh hơn rơi xuống trán cậu, mặt cậu, cuối cùng biến thành một thác máu đổ ập xuống.

Tăng Phong đột nhiên ngẩng đầu, ngay lập tức nhìn thấy một chậu máu tươi rất lớn từ trên đỉnh đầu đang trút xuống. Cậu bị máu trút lên mặt đến mức không thể mở mắt nổi, lúc cố gắng mở được hai mắt ra lại nhìn thấy một người toàn thân đầy máu từ trên đầu dây thừng chậm chạp bò tới. Chính là người phụ nữ đáng sợ đã bị đánh chết đó! Không, phải nói là ma nữ thì đúng hơn!

Tăng Phong bất giác lại hét lên, nhưng mà thanh quản dường như đã bị hỏng, chỉ có thể phát ra tiếng khàn khàn vô lực, đũng quần đã ướt cả rồi, đây là đang sống sờ sờ bị dọa đến tè ra quần. Bởi vì đang ở chỗ này, không thể đi lên, cũng không thể đi xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn ma nữ mặt đầy máu đang từ từ tiến gần đến mình, Tăng Phong thật sự không cách nào chạy thoát được.

Cậu nhìn thấy trán của ma nữ bị hõm sâu không ngừng chảy máu, còn có bộ não trắng rơi ra ngoài, từng giọt máu rơi xuống, có giọt rơi trên đỉnh đầu Tăng Phong, có giọt lại rơi xuống môi cậu. Tăng Phong không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, ma nữ đó còn cách cậu chưa đến một mét, đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào cậu. Cả cơ thể đầy máu lao nhanh xuống người cậu.

Tăng Phong theo bản năng quơ bừa cây xẻng nhỏ trong tay, để cô ta không dám đến gần. Nhưng người phụ nữ dường như không còn sợ hãi nữa, lúc này, Tăng Phong mới nhìn thấy rõ, hóa ra sợi dây thừng đó đã đâm xuyên qua bụng cô ta, phần ruột lòi ra ngoài, đang dập dờn trên mặt Tăng Phong. Tăng Phong cảm thấy hiện tại lập tức chết đi còn tốt hơn, cậu liền nghĩ đến việc cắt đứt dây thừng, cho dù ngã chết vẫn tốt hơn bị người phụ nữ đó dọa chết.

Tăng Phong hì hục cắt dây, chỉ là cái xẻng này không được bén lắm, nửa ngày trời mới cắt được một chút, mà ngay lúc này, ma nữ đã đến trước mặt cậu, chăm chú mặt đối mặt với cậu, Tăng Phong bị dọa đến mất hồn, sau đó người phụ nữ nhào lên lưng cậu, hai tay cầm lấy khúc ruột của mình siết chặt cổ Tăng Phong!

Tăng Phong liều mạng vung xẻng loạn xạ, muốn đâm cô ta, thế nhưng không cách nào đâm trúng được, lại đành tiếp tục cắt dây. Ngay lúc đó, cậu đột nhiên phát hiện sợi dây đang chuyển động, bắt đầu đi lên phía trên, hóa ra, bên trên có người đang kéo dây thừng. Tăng Phong như thấy được một tia hi vọng sống sót, hét lên: "Hoa Tử, cứu...cứu tôi! Ê....ê".

Chỉ thấy người bên trên đang kéo dây càng lúc càng nhanh, không bao lâu Tăng Phong đã được kéo lên sát mép đỉnh tòa nhà. Nhưng ngay lúc này Tăng Phong mới nhận ra người kéo dây thật ra chính là người đàn ông đã giết chết người phụ nữ kia, Tăng Phong gần như ngất đi, người đàn ông chỉ còn một mắt đó vừa kéo vừa nở nụ cười vô cùng nham hiểm, mà trên miệng của ông ta vẫn còn đang ngậm một cái đồ khui nút chai màu vàng, bên trên là một con ngươi đầy máu.

Thật ra, người kéo Tăng Phong lên đích thực là Triệu Hoa, cậu ta nhìn thấy Tăng Phong điên cuồng lấy dây an toàn không ngừng quấn vào cổ mình, sắp bị quấn chết đến nơi rồi. Trong lòng vô cùng lo lắng, giật lấy cái xẻng đang vung vẩy trong tay Tăng Phong, sống chết kéo cậu ta lên.

Lúc kéo được Tăng Phong lên, sợi dây thừng suýt chút nữa đã bị cậu ấy cắt đứt, nếu như trễ một chút nữa thôi, hậu quả thật không dám nghĩ tới.

Tăng Phong sau khi được kéo lên, hai mắt nhắm nghiền, bất tỉnh.

"Aaaaaa" Cuối cùng Tăng Phong cũng tỉnh lại sau cơn ác mộng, cả người ướt đẫm mồ hôi. Lúc này cậu đã nằm trong bệnh viện, Triệu Hoa ở bên cạnh đang chăm sóc cậu.

Đợi tâm trạng Tăng Phong ổn định lại, Triệu Hoa mới đem hết sự việc hôm qua cảnh sát nói với cậu kể lại cho Tăng Phong, hóa ra đúng là có một vụ án mạng xảy ra trong căn phòng trên tầng 44 của tòa nhà đó một năm trước.

Người đàn ông biến thái đã ra tay giết chết vợ mình, sau đó ném xác ra ngoài ban công, ngụy tạo thành một vụ tự tử.

Có điều loại thủ đoạn này căn bản không thể nào qua mặt được cảnh sát, cuối cùng, người đàn ông này bị bắt vào tù, chưa đến mấy ngày, đã bị tuyên án tử hình vì tội cố ý giết người, lập tức xử tử.

Trải qua việc khủng khiếp lần này, khiến Tăng Phong không còn dám tiếp tục công việc nữa, vội vàng từ bỏ mớ thu nhập béo bở nhưng nguy hiểm chết người này, cậu nói lời tạm biệt với Triệu Hoa, sau đó ngồi xe lửa về nhà.

Tăng Phong dựa đầu trên ô cửa sổ xe một mạch đến đêm, mắt nhắm mắt mở có chút buồn ngủ, đang lúc chuẩn bị ngủ, đột nhiên cả người Tăng Phong giật mình run rẩy, bởi vì cậu nhìn thấy, một bóng người đỏ như máu đột nhiên xuất hiện bên ngoài cửa sổ, lại là khuôn mặt đáng sợ đó, có điều nháy mắt đã biến đâu mất.

Lúc Tăng Phong nhìn ra cửa sổ lần nữa, lại nhìn thấy bóng dáng một gương mặt đỏ đang in trên cửa kính. Cô ta đang ở ngay phía sau mình!

Cậu nhanh chóng quay đầu lại, thì ra bóng đỏ ấy chỉ là của một nhân viên bán hàng trên tàu đang đẩy xe đồ uống đến! Trái tim Tăng Phong cứ đập thình thích thình thích không ngừng, đến khi nhìn thấy chỉ là một cô nhân viên xinh đẹp, mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là, làm sao mà...lại cảm thấy cô nhân viên xinh đẹp này có mấy phần quen mắt?

Trong lúc cậu còn đang suy tư, người phục vụ đó khẽ mỉm cười hỏi: "Thưa anh, anh có muốn uống một chai bia không?"

Tăng Phong bị dọa đến hồn vía lên mây, đang nghĩ uống một chút cồn để trấn an bản thân cũng tốt, liền nói: "Được thôi, cho tôi hai chai."

Tiếp đó, cô nhân viên lấy ra hai chai bia đặt lên trên bàn rồi nói: "Thưa anh, có cần tôi mở ra cho anh không?"

"Được, cô mở đi." Tăng Phong vừa cười vừa móc tiền ra.

Lúc này, cô gái từ trong xe đẩy đồ uống chầm chậm lấy ra một cái đồ khui nút chai rượu màu vàng.

Tăng Phong vội nói: "Cô gái, cô lấy nhầm rồi, đây là bia mà."

Chỉ nghe cô gái ấy lạnh lùng cười một tiếng, sau đó nói: "Thưa anh, tôi không lấy nhầm đâu..."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom