• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Truyện ngắn siêu rùng rợn, truyện ma, gan nhỏ đừng bấm vào!!! (1 Viewer)

  • Có câu chuyện đáng sợ nào khiến người nghe lạnh sống lưng không? - 深水鲤

Toà nhà Tân Liên nằm trên đường Dụ Phong là một địa điểm được xây dựng lâu đời nhất trên con đường này. So với những căn nhà lộng lẫy rực rỡ san sát bên cạnh, nơi đây trông cực kì hoang tàn, rách nát.

Duy chỉ có 4 chữ “Toà Nhà Tân Liên” được viết một cách cứng cáp và hùng hồn treo trên đỉnh toà nhà là mang dáng vẻ như đang chứng minh rằng nơi này cũng đã từng trải qua một thời kì rất huy hoàng.

Gần đây mỗi lần đi ngang qua tôi đều sẽ ngước mắt lên nhìn, bởi vì không lâu trước đây, nơi này đã xảy ra một vụ tai nạn bi thảm gây chấn động toàn thành phố:

Thang máy đột nhiên rơi xuống, khiến cho 13 người đang sống sờ sờ phải tử vong.

Thực sự mà nói thì tôi thật lòng rất muốn tránh xa toà nhà này, có lẽ là do tâm lý chăng, tôi nghĩ rằng nó là điềm gở. Ít nhất là sau khi thảm kịch đó xảy ra.

Thế nhưng hôm nay, tôi lại không thể không đến đó.

Bởi vì tôi là nhân viên chăm sóc khách hàng trong một công ty quảng cáo, mà công ty Tế Hoà ở tầng 11 của toà nhà Tân Liên lại chính là khách hàng lớn của chúng tôi.

Đừng đánh giá thấp công ty buôn bán thiết bị y tế trông nhỏ xíu này, tiền phí quảng cáo mỗi năm của nó rất khủng đấy.

Công ty Tế Hoà dự định đặt một biển quảng cáo ở ga tàu điện ngầm, về phần nội dung chúng tôi đã lên kế hoạch xong cả rồi, chỉ đợi ngày mai là tiến hành thôi, nhưng đối phương hôm nay lại đột nhiên gọi tới, nói là cần phải thay đổi nội dung quảng cáo.

Nói chuyện điện thoại hơn nửa tiếng cũng không nói rõ được, cộng thêm thời gian đang rất gấp rút, cho nên công ty chỉ định tôi phải đích thân qua đó một chuyến.

Đối với một khách hàng lớn như vậy, tôi không dám có bất kì sơ sót nào, thế là tôi vội vội vàng vàng đi tới đó.

Đến trước thang máy của toà nhà, tôi đưa tay ấn mở cửa, nhưng khi nhìn thấy đèn trên cửa bắt đầu nhảy số, trong lòng tôi vô thức có hơi sợ hãi. Mặc dù thang máy đã thay cái mới, nhưng tôi vẫn có chút cảm giác muốn kháng cự. Chỉ là công ty đó nằm trên tầng 11, tôi nhất định phải tranh thủ thời gian, không thể làm gì khác, tôi đành chọn cách bước vào trong.

Sảnh tầng một rất vắng vẻ, lúc này chỉ có hai người. một người là tôi, người còn lại ở quầy lễ tân đang ngủ gà ngủ gật.

Sự vắng lặng của toà nhà là điều rất dễ hiểu, nơi này trước đây vốn đã có rất ít người ở rồi, sau khi thảm kịch xảy ra tình hình càng trở nên tồi tệ hơn, những người sống ở đây hầu như đã dọn đi hết.

Thang máy chậm rì rì vẫn chưa xuống tới, tôi ngẩng đầu liếc nhìn một cái, đèn hiển thị trên cửa đã hoàn toàn tắt ngóm.

“Mất điện rồi sao?” Tôi phỏng đoán, nhưng đèn ở đại sảnh vẫn sáng mà, thế là tôi lại thử ấn công tắc vài lần nữa.

Nhưng..vẫn không có phản ứng gì…

Nhìn tình hình thang máy có vẻ như đã có chút vấn đề gì đó, rõ ràng không mất điện nhưng nó lại chẳng hoạt động. Có điều vẫn tốt, may là tôi không có ở trong thang máy, nếu như tôi ở bên trong mà nó xảy ra sự cố vậy thì rắc rối to rồi.

Tôi bước đến hỏi lễ tân.

Đối phương ngẩng đầu lên nhìn, bộ dạng lim dim gà gật, nói sẽ điện thoại kêu người đến xem thử…

Không thể đi thang máy, thay vì thất vọng tôi lại thầm cảm thấy may mắn, tự nghĩ không đi được cái thang máy xui xẻo đó vừa hay rất đúng ý tôi.

Tầng 11, xem như đang tập thể dục đi.

Tôi khẽ hít thở một hơi, nhanh chân bước tới góc cầu thang. Sau khi bước được vài bậc, tôi phát hiện cầu thang của toà nhà này được thiết kế rất cao và dốc, chiều rộng của bậc thang và khoảng cách giữa những bước chân rất hẹp, cho nên trèo lên sẽ cực kì tốn sức.

Mặc dù thời gian gấp rút, nhưng tôi vẫn chọn leo từng bước một cách thận trọng và chậm rãi, dù sao thì nếu bị ngã cũng không phải là chuyện đùa đâu.
Không tới một lúc đã đi hết tầng một, tôi nhìn thấy một con số được phun bằng sơn đỏ: “2”

Chỉ mới tầng hai mà thôi, còn đến mười tầng nữa.

Cứ như vậy, tôi cúi gằm mặt không ngừng bước lên những bậc thang, cứ đi cảm giác khoảng được 7, 8 tầng, tôi dừng lại bắt đầu thở hổn hển.

Đột nhiên tôi cảm thấy có điều gì đó rất lạ.

Ở cửa cầu thang đã không còn con số kí hiệu nào nữa.

Bởi vì vừa nãy tôi chỉ lo đi mà không để ý đến số tầng, vậy nên hiện giờ tôi hoàn toàn không biết rõ mình đang ở tầng mấy nữa.

“Kệ đi, dù sao cũng chưa đến tầng 11.”

Tôi cũng không nghĩ nhiều nữa, hít thở một hơi lại đi lên thêm hai tầng, sau đó thử mở cửa thoát hiểm. Nào ngờ, cửa thoát hiểm tầng này lại không mở được, tôi cho rằng cửa bị khoá nên lại đi lên thêm một tầng nữa, tôi dùng hết sức đẩy mạnh cửa, nhưng cánh cửa này vẫn không nhúc nhích.

“Chết tiệt..” Tôi bất lực mắng một tiếng.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục đi lên, đã đi lên đến tầng cao như vậy rồi, không thể bỏ cuộc giữa chừng được.

Tôi lại leo lên cầu thang, rất nhanh đã đến được tầng kế tiếp.

Thế nhưng, cửa thoát hiểm của tầng này cũng không mở được.

“Không phải chứ, quỷ quái vậy sao?” Tôi bắt đầu hoang mang, nhưng vẫn không đi xuống lầu, mà lại chọn tiếp tục đi lên.

Một tầng..hai tầng, cửa vẫn đóng chặt.

Ba tầng…bốn tầng..

Tôi bắt đầu cảm nhận được nỗi sợ hãi mà mình chưa từng trải qua trong đời bao giờ, tim tôi đập nhanh dữ dội, mồ hôi trên trán tuôn ào ào.

Linh tính mách bảo tôi, nơi này có vấn đề.

Tôi nghĩ, chẳng có chủ toà nhà nào lại ngu ngốc tới nỗi đóng tất cả cửa thoát hiểm của các tầng lầu cả, suy cho cùng đây cũng là chỗ để chạy thoát thân mà.

Sau khi lau sạch mồ hôi trên trán, tôi lấy điện thoại ra xem giờ, thấy đã sắp trễ đến nơi rồi, tôi không nhịn được hít sâu một hơi.

Tôi vẫn tiếp tục đi lên, tiếp tục đẩy cửa.

Một tầng rồi lại một tầng, mỗi tầng tôi đều thử mở cửa thoát hiểm, nhưng tầng nào cửa cũng bị đóng chặt, đẩy thế nào cũng vô ích.

Cuối cùng, tôi không biết mình đã đi đến tầng thứ bao nhiêu, cửa vẫn tiếp tục không mở được, tôi kiệt sức ngồi bệt ở góc cầu thang.

Thật sự tôi không còn sức để đi tiếp nữa.

Tôi lấy điện thoại ra, định gọi cho quản lý Vương của công ty Tế Hoà, nhờ ông ta đến giúp một chút, nhưng mà…tôi phát hiện ra điện thoại vốn không hề có tín hiệu, ngay cả một cột sóng cũng không có.

Ôi trời ạ, tôi gần như sụp đổ, tình tiết kinh dị trong phim điện ảnh đã bắt đầu xảy ra với chính bản thân tôi.

Làm sao đây, điện thoại không thể gọi, cả người không còn chút sức lực nào, không thể lại tiếp tục leo lên, có đánh chết tôi cũng không leo lên nữa.

Chỉ còn một cách, đó là quay lại con đường lúc đầu, xuống lầu.

Cái gì mà công sức đổ sông đổ biển, gì mà không được bỏ cuộc giữa chừng, tôi không lo được nhiều như vậy nữa, chỉ nghĩ đến toà nhà này đã xảy ra một vụ tai nạn bi thảm, tim của tôi lại đập loạn xạ, nơi này quả thật quá rùng rợn.

Tôi bắt đầu đi xuống lầu.

Đi xuống đúng là nhẹ nhàng hơn so với leo lên rất nhiều, nhịp tim của tôi cũng dần dần hồi phục lại bình thường, nhưng hai chân đã bắt đầu mềm nhũn.
Tôi vừa xuống lầu vừa để ý con số trên cửa cầu thang, một tầng lại một tầng, nhưng vẫn chẳng thấy con số nào được viết bên trên cả. Chỉ có một bức tường trắng u ám lạnh lẽo, còn có tiếng bước chân của bản thân tôi vọng lại.

Dần dần, cầu thang càng lúc càng tối, tim tôi như thắt lại, không biết đã đi xuống bao nhiêu tầng, da đầu tôi trở nên tê rần.

Tại sao vẫn chưa thấy những con số được đánh dấu trên mỗi tầng? Không thể nào, không thể nào chỉ có ở tầng hai chứ?

Tôi bắt đầu hối hận lúc xuống lầu đã không đếm kĩ từng tầng, cho nên tôi lại không biết mình đã xuống được bao nhiêu tầng rồi.

Tôi tiếp tục đi xuống, không biết lại xuống thêm bao nhiêu tầng nữa, trái tim lại bắt đầu đập dữ dội, đập nhanh hơn cả lúc tôi leo lên cầu thang, dự cảm mách bảo tôi rằng, số tầng tôi đi xuống đã vượt xa độ cao vốn có của toà nhà này rồi, cái cầu thang này sẽ dẫn tôi đi xuống đến vô tận, tôi không thể đi tiếp nữa.

Không biết vì lý do gì, tôi cảm thấy đây giống như là cái cầu thang dài vô tận trong phim kinh dị, mà điểm cuối của nó có lẽ chính là địa ngục.

Lẽ nào đây đúng là cầu thang ma ám trong phim kinh dị?

Tôi dừng việc đi xuống và lại một lần nữa chậm chạp đi trở lên.

Lên một tầng rồi lại một tầng, đẩy những cánh cửa không cách nào mở được, tôi không biết bản thân mình đang ở tầng mấy, cũng không biết phải chăng đường lên trên cũng kéo dài vô tận như vậy hay không?

Tôi bắt đầu đứng trước mỗi cánh cửa, đập phá và la hét trong tuyệt vọng. Thỉnh thoảng tôi còn lấy điện thoại ra bấm vào tất cả những số cầu cứu mà tôi biết, và gửi đi tin nhắn cầu cứu.

Những điều này thật sự quá sức đáng sợ, những bậc thang dài vô tận, còn có con số “2” bằng sơn đỏ đã biến mất. Tôi bất lực dựa vào tường, gần như tuyệt vọng.

Đột nhiên tôi ngửi thấy một thứ mùi rất kì lạ, một mùi buồn nôn không thể tả, tiếp đó tôi nhận ra bức tường phía sau lưng mình hơi ẩm ướt.

Một cảm giác mát lạnh xuyên qua lưng tôi, lòng tôi lại dâng lên một nỗi sợ hãi vô cớ, tôi đưa tay ra sờ vào bức tường, trên đó dường như có thứ gì đang chảy ra, thứ mùi kinh tởm mà tôi ngửi được chính là xuất phát từ nó.

Tôi nhìn một cái, đó là một thứ đặc sệt màu trắng.

Nhưng khi tôi nhìn kĩ lại, thứ màu trắng này lại bắt đầu chuyển thành đỏ, giống như là máu tươi chảy ra từ cơ thể một người khi họ bị thương vậy.

Tôi gần như ngất đi vì kinh hãi.

Ngay lúc này, một âm thanh rất lớn vang lên, cửa thoát hiểm bên cạnh tôi mở ra, ở cửa xuất hiện một người, xung quanh ông ta là ánh đèn chói mắt, người đó chính là quản lý Vương của công ty Tế Hoà.

“Làm sao vậy, không có gì chứ?” Ông ta hỏi.

Tôi sững người, trong cơn hốt hoảng tôi phát hiện ánh sáng xung quanh ông ta không biết từ lúc nào đã biến mất không còn nữa.

Một lúc lâu sau tôi mới hỏi: “Đây là tầng mấy?”

Quản lý Vương lập tức thở phào một hơi, đại khái vì biết tôi đã không có chuyện gì nữa, cuối cùng mới mở miệng nói, “tầng 2”.

Đầu tôi bỗng chốc trống rỗng, sau đó ngất đi.

Khi tỉnh lại lần nữa, tôi đã ở trong văn phòng của họ.

Quản lý Vương nói với tôi, hai ngày trước ông ấy vừa đi dạo vừa nhận điện thoại, không biết thế nào lại đi đến cửa cầu thang, nhưng đột nhiên lại bị người nào đó đẩy từ sau lưng, suýt chút nữa là ngã lăn xuống dưới.

Có điều may mà ông ấy kịp nắm lấy lan can.

Nhưng..lạ ở chỗ là, lúc ông ấy quay lại định chửi người kia một trận, mới phát hiện sau lưng một bóng người cũng không có, thậm chí ở hành lang cũng không phát ra một âm thanh nào dù là nhỏ nhất

Ông ấy loại trừ khả năng là do người làm, cho nên mới tìm thầy xin một lá bùa. Nói xong ông lấy từ trong túi ra một lá bùa màu vàng sẫm đã được gấp thành hình tam giác.

Không biết tại sao, lúc tôi nhìn thấy lá bùa đó, nỗi sợ hãi trong lòng tôi đã lập tức bị quét sạch.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom