• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm (47 Viewers)

  • Chương 2614-2617

Chương 2614

Ánh mắt của mọi người đều dán vào dáng hình trên không trung tựa như một chiến thần bất bại dưới ánh mặt trời.

Dưới con mắt quan sát của mọi người, Tân Trạm giết chết hai anh em nhà họ Hồ, thắng trận đánh cược này.

Mà trong quá trình này, cho dù sự ức hiếp có thay đổi thế nào đi chăng nữa, thì lúc này mọi người mới hiểu được, từ đầu tới cuối ngay cả một vết thương nhỏ ngoài da Tân Trạm cũng không có. Hai chữ “chấn động” viết rõ ràng trên khuôn mặt của từng người.

Lấy một đấu hai, đối mặt với ma công thượng cổ, tà khí quỷ dị mà Tân Trạm vẫn có thể nghiền ép lại, toàn thắng như bình thường!

Cảm xúc của tất cả người nhà họ Trần lúc này giống như cha chết mẹ chết, trong lòng tuyệt vọng, không muốn tin vào kết quả trước mắt. Nếu thua, Nam Khỏa Thành và Diệp Châu sẽ biến mất và còn liên lụy đến con thuyền báu vật nữa.

Bọn họ hăm hở mà đi đến, vốn nghĩ rằng sẽ dạy cho đối thủ cũ nhà họ Diệp một bài học thật độc ác, kết quả là chẳng những không thu hoạch được gì, lại còn lỗ mất một con thuyền báu vật, đã thế còn bị chết mất hai người.

Ngược lại thì khuôn mặt người nhà họ Diệp đỏ bừng bừng, sau một lúc im lặng, bỗng gầm lên một tiếng đầy phấn khích.

Mấy ngày nay thần kinh của mọi người nhà họ Diệp cực kỳ căng thẳng.

Nhà họ Diệp xảy ra lục đục nội bộ, thiệt hại vô cùng nặng nề.

Mặc dù Tân Trạm đã nghĩ đến việc dùng phương pháp con rối để tạm thời giữ thế cân bằng giữa hai bên, nhưng ai cũng biết là lần này nhà họ Trần chiếm được thế thượng phong, đến đây để diễu võ dương oai.

Nhưng cuối cùng Tân Trạm thắng, tất cả mọi người nhà họ Diệp cũng được bảo vệ.

Ông cụ Diệp thở phào nhẹ nhõm rồi cười lớn lên. Mặc dù không biết cái đinh dài đó kỳ lạ chỗ nào, nhưng đã bị Tân Trạm phá giải được, vậy thì bản thân cũng không cần phải lo lắng nữa.

Chỉ là người này…

Ông cụ Diệp nhìn cái khe có những vết ngang dọc, giống như ngoài sân vừa trải qua một trận động đất cực kỳ mạnh, lắc đầu cười bất lực.

Chẳng trách trước khi Tân Trạm bước vào sân đã hỏi ông †a chi phí làm sân hết bao nhiêu, xem ra đã sớm tính toán kỹ lưỡng rồi, sẽ ra tay phá hủy cái sân lớn này của nhà họ Diệp.

Nhưng đối mặt với loại kết quả trước mắt này, đừng nói là bị phá hủy mất một cái sân, cho dù là mười cái thì ông ta cũng bằng lòng.

“Trần Nghinh Dương, ông còn gì để nói không?”

Không đợi trưởng lão Hứa thông báo kết quả, trên thực tế cũng không cần phải làm như vậy.

Ông cụ Diệp quay đầu lại, mạnh mẽ nhìn về phía Trần Nghinh Dương.

Nhìn thấy ông cụ đối thủ ngạc nhiên, bất cứ lúc nào cũng cực kỳ thoải mái.

Vẻ mặt của Trần Nghinh Dương cứng đờ, răng va vào nhau cầm cập, vẻ mặt u ám không nói nên lời.

Đây là một mất mát vô cùng lớn.

Ở dưới con mắt quan sát chẳm chẳm của mọi người, anh em nhà họ Hồ đã tung ra con át chủ bài vậy mà vẫn thua Tân Trạm.

Không chỉ có người nhà họ Trần và người nhà họ Diệp ở đây, Tụ Bảo Các và trưởng lão Hứa cũng nhìn thấy, như thế này thì đến cả cái cớ cũng không có.

Mà điều đáng sợ hơn là, con thuyền báu vật của nhà họ Trần cũng bị bại dưới tay Tân Trạm.

“Anh Tân, lần này tôi thừa nhận là mình thua, nhưng anh có thể thương lượng một chút được không, nhà họ Trần tôi sẵn lòng cung phụng anh, vẫn cố gắng tạo mọi điều kiện. Hãy nhìn vào lợi ích của gia đình tôi cho anh, mà từ bỏ tiền đặt cược là con thuyền báu vật này”

Trần Nghinh Dương nhìn Tân Trạm, vẻ mặt bình tĩnh nói.
Chương 2615

Cho đến lúc này, Trần Nghinh Dương mới hối hận vô cùng.

Trước giờ cảm thấy hai người nhà họ Hồ sẽ không bao giờ thua, cho dù có đấu không lại Tân Trạm thì với cái đỉnh dài kia cũng sẽ khiến hai bên đều bị thương.

Nhưng ông ta không ngờ rằng cuối cùng Tân Trạm sẽ thắng.

Mà lợi ích đạt được không riêng gì tương lai trăm năm về sau của nhà họ Trần, rốt cuộc cũng không thể tranh giành Nam Khỏa Thành, không được chủ động đi khiêu khích nhà họ.

Diệp, còn bị lỗ mất một con thuyền báu vật.

Nam Khỏa Thành vốn là thành trì của nhà họ Diệp, Trần Nghinh Dương có thể không để ý đến.

Nhưng còn con thuyền báu vật này chính là do nhà họ Trần đã tiêu tốn hàng nghìn năm, nhân lực và vật lực mới có thể xây dựng hoàn thành báu vật ấy.

Ngoài khả năng mở rộng và thu nhỏ lại, chở được vô số người và tốc độ cực nhanh, nó còn có nhiều công dụng thần kỳ, chất lượng không hề kém gì so với tiên bảo.

Bằng không thì thứ này không đáng được nhà họ Trần coi như bảo vật, đồng thời còn cố ý mang tới đây khoe khoang.

Kết quả là lần này đến đây, không những không thu được chút lợi ích nào, mà lại còn bị mất con thuyền báu vật này nữa.

Vì vậy, mặc dù trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng Trần Nghinh Dương vẫn căn răng mở miệng, cố gắng cứu vãn một ít tổn thất.

“Trần Nghinh Dương, gia đình các người thì có mặt mũi cái rắm gì chứ, mấy cái đồ cung phụng bỏ đi này đáng giá được mấy đồng, các người cho rằng cậu Tân đây là kẻ ngốc sao?”

Ông cụ Diệp nghe thấy vậy, lại cười lạnh lùng mà tiếp lời.

Sắc mặt của Trần Nghinh Dương lập tức trở nên khó coi vô cùng.

“Chất lượng của con thuyền báu vật này là gì, đó là gần tới được sự tồn tại của tiên khí, nhà họ Trần của các người còn có bảo vật gì có thể giống như vậy chứ? Cho nên Trần Nghinh Dương, nếu ông thật sự muốn thương lượng, vậy hãy cho chúng tôi xem chút thành ý đi nào” Ông cụ Diệp lạnh lùng nói.

“Vậy tôi sẵn sàng lấy ra năm mươi nghìn tử kim linh tệ, tiên thảo cùng với vô số linh thạch để đổi lấy, đã được chưa?” Trần Nghinh Dương nói.

Tân Trạm lắc đầu, ông cụ Diệp cũng cười một tiếng.

“Vậy thì tôi sẽ bỏ ra một nửa tiền lãi ngàn năm của nhà họ Trần từ thành trì của mình để đổi lấy con thuyền này, như vậy đã được rồi chứ”

Trần Nghinh Dương hít sâu mấy hơi, nhìn Tân Trạm, bất đắc dĩ hạ con át chủ bài của mình xuống.

Thật ra ông ta rất có thành ý muốn đổi, dù sao ông ta cũng không quan tâm đến thể diện của mình nữa rồi.

Nhưng Tân Trạm rất xảo quyệt, vậy mà lại mời tất cả mọi người đang ở trong Tụ Bảo Các này làm chứng, nên ông ta không để ý mặt mũi cũng không được.

Tụ Bảo Các sẽ thực hiện các công việc sau khi nhận được tiền, nếu bản thân ông ta không thể giải quyết ổn thỏa và cho bên kia một thứ thay thế thỏa đáng thì Tụ Bảo Các sẽ ra tay có biện pháp xử lý.

Mặc dù nhà họ Trần được coi là dòng họ danh giá ở Bắc Vực, nhưng so với nơi nắm quyền lực trên cả đất nước như Tụ Bảo Các thì cũng chỉ là con voi và con kiến mà thôi.

Hơn nữa, chuyện này nhà họ Trần cũng không làm đúng nguyên tắc, ngay cả Thất Hồn Ma Tông cũng không dễ dàng can thiệp.

“Ông Trần, thành trì mà ông đang nói đến là tất cả mọi thứ ở thành Hoàng Vũ của nhà họ Trân sao, chúng ta cùng chia nhau lãi suất hàng nghìn năm ư?”

Ông cụ Diệp nghe điều này thì có hơi kinh ngạc, không ngờ tới Trần Nghinh Dương thực sự lại cam lòng chảy máu.

Thành Hoàng Vũ là thành phố chính của nhà họ Trần, địa vị của nó cũng tương tự như thành Thiên Dự của nhà họ Diệp, một thành phố lớn như vậy thì lợi nhuận nghìn năm là không hề thấp.

Lần cược này của Trần Nghinh Dương thật ra có giá trị tương đương với con thuyền báu vật.
Chương 2616

Nhưng mà đối mặt với cõi lòng đầy hy vọng của Trần Nghinh Dương, Tân Trạm chỉ bình tĩnh lắc đầu.

“Tôi không cần nửa tòa thành trì này, chỉ cần ông đồng ý một việc”

Một nửa thành trì?

Nếu như Tân Trạm có suy nghĩ muốn phát triển ở Bắc Vực, thì thành trì này thật ra cũng không tồi, có lẽ nếu kinh doanh tốt thì bản thân sẽ có lợi hơn.

Nhưng còn chưa nói tới việc bản thân anh sẽ không ở Bắc Vực này lâu, lợi nhuận nghìn năm này so với hôm nay cũng quá xa vời.

Mà con thuyền bảo vật này Tân Trạm cũng đã nghĩ tới rồi, muốn làm quà tặng cho Tô Uyên, làm sao có thể thay thế bằng thứ khác được.

Tài nguyên nghìn năm của nhà họ Trần, làm sao có thể so được với con thuyền báu vật này được chứ, vừa có khí thế lại vừa có tác dụng.

“Anh Tân, vậy anh muốn thế nào, chỉ cần anh nói ra, nhà họ Trần của tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng, chỉ cần không phải là con thuyền báu vật” Trần Nghinh Dương tức giận đến mức gân xanh nổi lên, nghiến răng nghiến lợi nói.

Bỗng một luồng linh khí tràn ra, tu vi đỉnh phong cảnh hợp thể bạo phát trong nháy mắt.

Nhà họ Trần cung phụng, vậy mà anh lại chướng mắt ân tình này, cũng không cần các loại tài nguyên, bây giờ cho anh một nửa thành trì mà còn từ chối.

“Tôi không muốn bất cứ thứ gì khác, chỉ muốn con thuyền báu vật mà thôi.”

Ánh mắt Tân Trạm cũng trở nên lạnh lùng nghiêm túc.

Cá cược là do Trần Nghinh Dương chủ động đồng ý, không để ý rằng bản thân mình có ức hiếp người khác hay không, cho rằng sẽ có thể chiếm được lợi ích, nhưng hiện tại bị thiệt thòi thì lại muốn thay đổi, Tân Trạm càng không thể chiều theo cái tật xấu này của ông ta được.

“Anh Trần, anh là đang ép buộc lão già tôi đây rồi, ép buộc nhà họ Trần, anh có biết làm như vậy là có ý gì không”

Trần Nghinh Dương cuống lên, hai mắt đỏ sọc, ông ta tiến lên mấy bước, đỉnh phong cảnh hợp thể mạnh mẽ nổ ầm ầm, giống như cơn lốc xoáy đánh về phía Tân Trạm, muốn ép Tân Trạm sợ hãi rồi phải nhượng bộ.

“Trần Nghinh Dương, ông đang đạp lên lưng ngựa mà không coi như tôi không tồn tại sao?”

Nhìn thấy Trần Nghinh Dương dám làm chuyện xấc láo, ông cụ Diệp hét lên, tiếng quát tháo vang như sấm, một tiếng gầm đã phá vỡ được sự oai phong của Trần Nghinh Dương.

Tân Trạm vẫn lạnh lùng nhìn Trần Nghinh Dương, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, một bước cũng không nhường.

“Tôi đang cưỡng ép ông sao?” Tân Trạm cười lạnh nói.

“Lúc trước luôn mồm luôn miệng đồng ý đánh cược đồ vật này, bây giờ bản thân thua lại muốn đổi ý chống chế. Tôi không đồng ý với điều kiện thay thế của ông, vì vậy ông lại nói ra lời đe dọa. Gia chủ Trần, cuối cùng thì ai đang ép ai đây?”

“Gia chủ Trần, đã có gan đánh cược thì phải có gan chịu thua chứ”

Lý Phiên Long và Lý Mai Thuần cũng đi xuống, đứng giữa hai người họ.

Thất Hồn Ma Tông trưởng lão Hứa cũng lắc đầu, ánh mắt ra hiệu bảo Trân Nghinh Dương đừng có kích động.

“Được rồi, được rồi! Nhà họ Trần chúng tôi sẽ không ép buộc anh, con thuyền báu vật này là của anh, nhưng anh phải sử dụng cẩn thận một chút, đừng để ngày nào đó lật thuyền trong rãnh nước.”

Trần Nghinh Dương tức giận hừ một tiếng, bỏ lại lệnh bài điều khiển con thuyền báu vật, xoay người rời đi.

Mọi người trong nhà họ Trần giống như con chó mất chủ, lão đão đi phía sau.

Một màn này trông cực kỳ trào phúng.

Lúc trước, Trần Nghinh Dương mang theo người nhà họ Trần, lái con thuyền báu vật lao về phía trước, khí phách cao ngạo kiêu căng làm sao.
Chương 2617

Bây giờ khi ông ta rời đi, không những không thu hoạch được gì, mà con thuyền báu vật cũng bị rơi vào tay Tân Trạm.

Nhìn thấy người nhà họ Trần đi hết rồi, người nhà họ Diệp cũng bước tới, vây kín Tân Trạm ở trung tâm, reo hò cảm ơn.

Lý Mai Thuần và những người khác cũng đi đến biểu đạt chúc mừng.

“Cậu Tân, cậu có tiện nói chuyện bây giờ không”

Trong khi mọi người đang nói chuyện, một người đàn ông với mái tóc bạc trắng bước đến.

Mọi người kinh ngạc nhìn sang, người đang nói chính là trưởng lão Hứa, lúc này ông ta khẽ mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh.

Mặc dù ông ta được nhà họ Trần mời đến, nhưng ông ta không cùng nhà họ Trần rời đi mà ở lại đây.

Tân Trạm khế nhíu mày, không biết Hứa Sâm tìm mình có chuyện gì, nhưng vẫn gật gật đầu.

Ông cụ Diệp cũng không chậm chạp tiếp đón đối phương, dù sao Hứa Sâm cũng chung cảnh độ kiếp, tuy răng không phải người một nhà, nhưng vẫn nên có sự khách khí.

Ông cụ sai người đi tìm một căn phòng, rồi Tân Trạm và Hứa Sâm đều đi vào căn phòng đó.

“Cậu Tân, tôi biết và tôi không quen nhau, vì vậy tôi không cần phải phí thời gian để nói ra những lời khách khí sáo rỗng nào cả”

Hứa Sâm ngồi xuống chỗ của mình, đi thẳng vào vấn đề.

“Tôi rất hứng thú với phương pháp dung hợp của anh em nhà họ Hồ trước đây. Túi trữ vật của họ nằm trong tay anh, tôi muốn biết trong đó có chứa những thứ gì.”

“Nếu thật sự có ngọc bội dung hợp ma công, anh đồng ý bán lại, tôi nhất định mua lại với một cái giá thật tốt”

“Tiền bối cảm thấy hứng thú với cái này sao”

Tân Trạm ngạc nhiên, cười nói: “Lúc trước ở trước mặt mọi người làm trò, lỗ hổng của ma công của bọn họ đều bị tôi vạch trần, giá trị hình như cũng không lớn lắm”

Pháp lực của anh em nhà họ Hồ có vẻ như dọa người, gặp phải tu sĩ không hiểu biết cách phá giải, có thể dễ dàng giết chết đối thủ, nhưng bản thân họ ở trước mặt hàng nghìn người nhà họ Diệp với nhà họ Trần thì sẽ bị nhìn thấy, có nghĩa là sự phụ thuộc và sức mạnh ma công này đã không còn nữa.

“Không phải như vậy”

Hứa Sâm cười lắc đầu: “Tôi đến từ Thất Hồn Ma Tông, chắc cậu biết điều đó, môn phái tôi thuộc về chuyên môn luyện hồn phách. Tuy rằng pháp thuật của anh em nhà họ Hồ không được mạnh, nhưng là nếu dùng phương pháp dung hợp hai linh hồn và sử dụng máu thịt làm vật hiến tế để biến họ thành linh hồn, loại thủ đoạn này rất ảo diệu. “

“Tiền bối muốn thử một chút sao” Tân Trạm trầm ngâm nói.

“Bản tính tôi trời sinh đã ngay thẳng, cũng không có giấu giếm cái gì, thử một chút thì không sao, nhưng thực ra trước mắt tôi đang có mục tiêu nghiên cứu, dung hợp hồn phách ma công này tương đối phù hợp, cho nên nếu cậu có thể tìm được đồ vật ấy, đưa nó giao cho tôi, thì cũng giống như cho tôi một cái ân huệ lớn”

Hứa Sâm cũng không xảo quyệt thích lừa gạt như Tân Trạm, ngược lại vô cùng thoải mái.

Hơn nữa, dưới sự quan sát của Tân Trạm, Hứa Sâm cũng không có biểu hiện gì là nói dối.

Đương nhiên, với trình độ tu luyện của Hứa Sâm, ông ta cũng không nói dối người trẻ tuổi làm gì.

Tân Trạm suy nghĩ một chút, cũng không có từ chối.

Kỹ năng ma công này tuy có một số cách, nhưng khuyết điểm quá rõ ràng, mà tu sĩ tu luyện càng cao, kinh nghiệm chiến đấu càng phong phú, càng nhiều thủ đoạn.

Đừng nhìn anh em nhà họ Hồ ở trong hợp thể cảnh dựa vào một chiêu có thể dọa người, nhưng nếu họ đến nơi độ kiếp, chỉ sợ như trứng chọi đá.

Hơn nữa, tự hủy thân thể, biến hóa linh hồn, loại phương pháp quỷ dị này, bản thân anh còn chưa từng nghĩ tới, ngay cả người thân và bạn bè xung quanh cũng không nên thích phương pháp này.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom