• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm (47 Viewers)

  • Chương 2164-2173

Chương 2164

Tuy nhiên, cơ thể Linh Hổ rất lớn, có một cách để loại bỏ các chất độc trong xương.

“Phụ vương, bác Hổ thế nào rồi?”

Ngay sau khi Tân Trạm bước vào trận pháp và nghỉ ngơi một lúc, Diêm Bối Loan mới biết Tân Trạm đang bắt đầu chữa trị cho Linh Hổ, cũng bay tới với chút lo lắng.

“Mới bắt đầu, cũng không biết Dược sư Lam sẽ làm gì”

Quốc chủ Bình Thạch nói.

Diêm Bối Loan nhìn Tân Trạm lúc này đặc biệt căng thẳng, cô ta đã từng trải qua, nhưng thủ đoạn này rõ ràng là vô dụng với Linh Hổ, không biết lần này anh ta sẽ dùng biện pháp gì.

Tân Trạm bước đến bên cạnh Linh Hổ ngay dưới sự chú ý của mọi người.

Anh bắt đầu đưa tay ra sờ soạng khắp nơi trên cơ thể Linh Hổ, hết lần này đến lần khác gãi vào bộ lông mềm mại của Linh Hổ.

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ bối rối, Tân Trạm nhìn thế nào cũng không giống đang trị bệnh, như thể đang chải lông Vậy.

Vốn dĩ Linh Hổ khá căng thẳng, vì dược tôn Trịnh lúc trước tiến vào đột nhiên ra tay, khiến bây giờ vẫn có chút đau đớn.

Nhưng sau khi Tân Trạm sờ một lúc lâu, Linh Hổ mới dần dần bình tĩnh lại.

Nhưng không ai để ý rằng khi lòng bàn tay của Tân Trạm sờ vào trong bộ lông của Linh Hổ, những Phệ Thiên Trùng to bằng hạt mè chui vào Không gian Tự Trùng trong lòng bàn tay, dần dần tập trung trên lớp da của Linh Hổ.

Ý tưởng của Tân Trạm rất đơn giản.

Vì Linh Hổ rất mạnh mẽ, mà chất độc đã ngấm sâu vào xương tủy, nên hoàn toàn có thể sử dụng khả năng cắn cực kỳ sắc bén của Phệ Thiên Trùng để xâm nhập vào xương tủy của Linh Hổ, sau đó điều khiển chúng tiết ra máu độc.

Vì vậy, Tân Trạm đi vòng quanh Linh Hổ, thông qua rắn nhỏ linh khí, xác nhận vị trí của độc tố trong cơ thể Linh Hổ.

Sau đó anh lấy ra một giải độc đan cấp bậc hoàn mỹ, để Linh Hổ nuốt xuống, chậm rãi đi ra ngoài.

“Dược sư Lam, có cần tôi mở khóa xiềng xích không?”

Quốc chủ Bình Thạch hỏi khi Tân Trạm bước ra.

Rốt cuộc thì Tân Trạm đã làm như vậy khi chữa trị cho Diêm Bối Loan trước đây.

“Mở xích? Không cần thiết”

Lời nói của Tân Trạm khiến Quốc chủ sửng sốt.

“Những xiềng xích Linh Ngọc không đủ, Bệ hạ tốt nhất tìm thêm một ít, sẽ cần dùng đến”

Tân Trạm không giải thích mà nói tiếp: “Hơn nữa, trận pháp phải được củng cố và mở ra tối đa. Quan trọng là Linh Hổ này không thể động đậy, hoặc ngay cả hơi thở của nó cũng không thể phát ra”

“Cái này… được rồi”

Mọi người đều choáng váng khi nghe điều này.

Linh Hổ và công chúa hoàn toàn bị trúng độc giống nhau, nhưng phương pháp điều trị mà Tân Trạm đưa ra lại hoàn toàn trái ngược nhau.

Nhưng thành tựu của Tân Trạm là đây, quốc chủ tuy bối rối nhưng lập tức phái người đến củng cố trận pháp, kiềm giữ Linh Hổ.

Biết rõ mục đích của quốc chủ, Linh Hổ lần này không có làm loạn, để cho hoàn toàn khống chế lại.

“Dược sư Lam, tất cả mọi thứ tùy thuộc vào cậu”

Sau khi làm tất cả những điều này, Quốc chủ quay lại nói với Tân Trạm.

“Linh Hổ của tôi mang huyết mạch của Thánh Hổ Huyền Lôi thượng cổ. Hiện tại nó cực kỳ hiếm, đã nhiều lần cứu mạng tôi. Tôi cầu xin cậu cứu nó. Tôi sẽ vô cùng cảm kích”
Chương 2165
Mục đích của lời nói của Quốc chủ Bình Thạch là hy vọng rằng Tân Trạm có thể cố gắng hết sức để giúp đỡ mình.
Nhưng sau khi Tân Trạm nghe nói, trong lòng đột nhiên chấn động.
“Bệ hạ, ngài đang nói cái gì, đây là huyết mạch của yêu thú thượng cổ sao?”
“Đúng vậy, có chuyện gì sao” Quốc chủ Bình Thạch sững SỜ nói.
Tân Trạm cũng võ mạnh vào trán, thâm hối hận.
Đúng vậy, bản thân mình đúng là phản ứng quá chậm chạp rồi.
Yêu thú có thể tu luyện tới cảnh giới hợp thể đỉnh phong, chỉ cách Độ kiếp một bước nhỏ nữa thì huyết mạch đâu thể †ầm thường? Anh không ngờ điều này.
Nếu có thể dùng máu của Thánh Hổ Huyền Lôi này thì anh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều rồi.
Tân Trạm cảm thấy có chút kích động khi nghĩ đến điều này.
Nuôi Phệ Thiên Trùng không chỉ cần số lượng lớn Bổ thiên kim mạch, còn cần huyết mạch của yêu thú thượng cổ.
Với sức của anh, nuôi mấy nghìn con thì không sao, nhưng nếu nuôi hàng trăm nghìn con như Mộ Dung Li thì phải tốn bao nhiêu thời gian và máu chứ.
Nhưng tên nhóc to như ngọn núi trước mặt thì khác.
Linh Hổ vốn dĩ đang đè nén độc tố trong người, chợt thấy dị thường, nó liếc nhìn Tân Trạm, nhưng lại cảm thấy thân thể rùng mình.
Tên này ánh mắt hung tợn như vậy, làm sao có thể giống như muốn giết nó.
“Trong trường hợp này, sẽ có thay đổi” Tân Trạm ho nhẹ một tiếng: “Bệ hạ, ngài có thể bố trí một trận pháp có thể ngưng tụ huyết khí. Một lát nữa, máu độc chảy ra từ Linh Hổ cần phải thu thập lại đây, rất cần thiết”
“Được”
Quốc chủ Bình Thạch không nghỉ ngờ gì, ngay lập tức ra lệnh cho Trận Pháp sư bên cạnh.
Sau khi mọi thứ sắp đặt xong xuôi, Tân Trạm đứng ở một bên liếc nhìn Linh Hổ.
“Tiền công chữa bệnh cho mị, ta sẽ không lấy nhiều đâu.
Lát nữa ta sẽ cho mi thêm một ít tiên dược để bổ sung sinh lực và khí huyết. Chắc không sao đâu”
Tân Trạm nghĩ một chút rồi nói.
“Bệ hạ, bảo mọi người chuẩn bị xong, tôi sẽ bắt đầu”
Tân Trạm vừa hạ mệnh lệnh, đám Phệ Thiên Trùng đang bám vào người Linh Hổ, nhận được mệnh lệnh của anh, lập tức hành động, bắt đầu liều mạng cắn về phía Linh Hổ.
“Gầm!”
Linh Hổ ban đầu chỉ cảm thấy ngứa ngáy, nhưng khi Phệ Thiên Trùng xuyên thấu vào da thịt nó, nó gầm lên đau đớn.
“Tình huống gì đây?” Mọi người có chút kinh ngạc.
Lúc này Tân Trạm đứng bên cạnh Linh Hổ, chỉ có lòng bàn tay bị đè lên, thậm chí còn không cảm nhận được linh lực, nhưng tiếng kêu của Linh Hổ lại vô cùng đau đớn.
Cơ thể đau đớn dữ dội kích động độc Quỷ Thảo Trùng Sát Đan, máu của Linh Hổ sôi trào, vùng vẫy tuyệt vọng.
Và những xiềng xích và trận pháp tỏa ra ánh sáng của hàng vạn tia linh lực, trấn áp nó xuống.
Một lúc sau, Linh Hổ hét lên một tiếng, trên người đột nhiên xuất hiện hàng ngàn vết thương, tuy rằng vết thương không lớn, nhưng máu phun ra như đài phun, giống như một cái sàng, bắn về phía chung quanh.
“Không hổ là Dược sư Lam, máu độc bị ép ra ngoài rồi”
Quốc chủ Bình Thạch rất kinh ngạc, Tân Trạm không hiểu là dùng phương pháp gì, chỉ cần dùng lòng bàn tay ấn nhẹ một cái, Linh Hổ đã phun ra máu toàn thân.
Chương 2166

Phải biết, Thánh Hổ Huyền Lôi là linh thú đỉnh cấp, toàn thân cực kỳ cứng rắn, ngay cả bảo vật bình thường cũng không thể cắt qua da, đừng nói là vết thương phun máu thế này.

“Xem ra, không chỉ phương pháp luyện chế đan dược của Dược Tôn là cao thâm khó dì, mà tu vi cũng cực kỳ tốt”

Tân Trạm đặt lòng bàn tay lên người Linh Hổ, nhưng anh vẫn luôn cẩn thận.

Động tác ấn xuống này chỉ trông như vậy thôi, nhưng sự tức giận của Linh Hổ không phải là trò đùa, nếu xiềng xích Linh Ngọc bị đứt ra, thì anh phải lập tức sử dụng Càn Khôn Di Chuyển quyết.

“Gầm!”

Linh Hổ đau đến mức không muốn sống, cảm giác đau như vạn con kiến cắn, thay vì dừng lại vì máu phun ra, nó lại tiến sâu hơn vào trong cơ thể.

“Tên nhóc chết tiệt này, còn độc ác hơn những lão già trước đó nữa, nó chỉ mới động vào mình một chút thôi mà, tên nhóc chết tiệt này đang muốn hại chết mình”

Linh Hổ tức giận, đột nhiên há to miệng, một tia sấm sét đột nhiên phun về phía Tân Trạm.

Sấm sét này xuất hiện màu đỏ thãm, vừa bay ra đã khuấy động không gian, xé rách hư không, trong nháy mắt lao tới Tân Trạm.

Quốc chủ Bình Thạch bị sốc.

“Hỏng rồi, làm sao mình lại quên mất lôi quang bản mệnh của Linh Hổ chứ”

Vốn dĩ, tia sét đỏ rực này là vật bảo mệnh của Linh Hổ, sẽ chỉ được sử dụng khi tình thế nguy cấp.

Nhưng Linh Hổ đã bị trúng độc, ý thức không rõ ràng, không thể thúc đẩy đòn tấn công này được.

Nhưng bởi vì máu độc được tiết ra, Linh Hổ đã khôi phục được chút tỉnh táo, tình cờ mà phun ra lôi quang bản mệnh.

Ngay cả khi Linh Hổ bị giam cầm bằng nhiều cách khác nhau, tu vi không còn một phần mười thì chiêu này vẫn có uy lực Cảnh giới hợp thể ngũ phẩm trở lên.

“Rắc rối rồi”

Sắc mặt của mấy Cung Phụng biến đổi, họ điên cuồng lao về phía Tân Trạm một cách.

Nhưng bước đi của Linh Hổ quá nhanh, khi họ vừa bay được nửa chặng đường, thì sấm sét màu đỏ tươi đã đáp xuống trước mặt Tân Trạm.

“€ó chiêu thức như vậy, không hổ là huyết mạch thượng cổ: Đôi mắt của Tân Trạm nheo lại, anh cũng cảm nhận được uy hiếp mạnh mẽ từ sấm sét, nhưng nó không đủ chết người.

Bàn tay trên người Linh Hổ không có buông ra, tay kia võ về sấm sét.

“Dược sư Lam, chiêu này không đỡ được đâu.”

Quốc chủ Bình Thạch trợn to mắt, suýt nữa ngất đi.

Dược tôn Trịnh trực tiếp nhận một đòn sấm sét bình thường, bị đánh bay ra ngoài, Tân Trạm mới chỉ có tu vi Phân Thần cảnh, đỡ chiêu này thì chết chắc Diêm Bối Loan cũng mở to đôi mắt xinh đẹp, cô ta đang che miệng lo lắng.

Bùm!

Trong mắt mọi người, tia sấm sét đỏ tươi này nổ tung trước lòng bàn tay của Tân Trạm.

Ánh đỏ che kín bầu trời, tia điện khắp nơi.

Một luồng linh lực hỗn loạn, điên cuồng dâng trào về mọi hướng.

Cả thế giới ngay lập tức bị che khuất bởi sóng khí.

“Dược sư Laml”

Khi Quốc chủ Bình Thạch nhanh chóng bay vào trận pháp, mấy Cung Phụng cũng rơi trên mặt đất.

Không gian hỗn loạn, mặt đất đầy vết nứt.

Họ lo lắng nhìn bên cạnh Linh Hổ.

Làn khói tan đi, bóng dáng của Tân Trạm từ từ hiện ra.
Chương 2167
“Mọi người nhìn tôi như vậy làm gì.”
Nhìn thấy Tân Trạm lúc này không bị thương, người của Quốc chủ Bình Thạch đều trợn tròn mắt, như thể vừa nhìn thấy quỷ.
Vốn dĩ trong lòng quốc chủ nước Bình Thạch đang loạn như ma, nghĩ lần này Tân Trạm trúng một kích, nhất định phải gặp phiền toái lớn, cho dù may mắn không chết thì ít nhất phải trọng thương, như vậy đừng nói cứu người, bản thân phải ăn nói thế nào với Tân Trạm và sư phụ của anh cũng là một vấn đề lớn.
Nhưng điều khiến ông ta không thể tin được là khi nhận chiêu lôi quang cực kỳ sắc bén của Thánh Hổ Huyền Lôi kia, thế mà Tân Trạm vẫn lông tóc không sứt mẻ, hoàn toàn không có vấn đề gì!
“Được rồi, chỉ là một tia sét nhỏ mà thôi, tôi vẫn trụ được, mọi người lui ra ngoài đi, đừng để dính máu độc vào người”
Tân Trạm khoát tay nói.
“Dược tôn Trình, cậu thật sự không sao chứ?” Quốc chủ Bình Thạch hít một hơi, nói với giọng khó tin.
“Không có việc gì, tôi muốn tiếp tục chữa trị cho Linh Hổ, đi ra ngoài đi Thấy hơi thở của Tân Trạm vẫn vững vàng, sắc mặt như bình thường, lúc này mọi người mới lui ra ngoài.
Khi biết được tin tức này, mấy người Diêm Bối Loan ở bên ngoài không khỏi giật mình.
“Không hổ là đại sư”
Sắc mặt Cung Doãn đỏ lên, ánh mắt càng hiện rõ sự sùng bái.
Bên trong trận pháp lúc này lại quay về yên tĩnh, Linh Hổ cũng không luống cuống mà đột nhiên quỳ xuống đất.
“Tôi đây là, khôi phục rồi hay sao?”
Thánh Hổ Huyền Lôi là linh thú từ thời thượng cổ, đương nhiên có thể nói chuyện, hơn nữa chỉ số thông minh cũng không thấp.
Linh Hổ cảm nhận được tình trạng hiện giờ của cơ thể, lúc này quay ra nhìn Tân Trạm rồi đột nhiên lên tiếng.
“Đúng vậy, máu độc trong cơ thể cậu đã được lấy ra gần như hoàn toàn rồi” Tân Trạm nói.
“Vừa rồi bản tôn lâm vào cuồng bạo nên đã tấn công anh, cho tôi xin lõi” Linh Hổ nói lời xin lỗi.
“Không cần, bác sĩ như cha mẹ, tôi biết tình trạng của cậu mài Tân Trạm khoát tay, đồng thời khống chế để Phệ Thiên trùng chui ra khỏi xương của Linh Hổ, bắt đầu xâm nhập vào kinh mạch trong cơ thể, thu lại máu thú.
Linh Hổ lại bị đau đớn bủa vây, nhìn thấy cơ thể đang chảy máu, bất đắc dĩ nói: “Đại sư, tôi cảm thấy mình tốt hơn nhiều rồi”
“Không, cậu bây giờ đang rất không ổn” Tân Trạm quyết đoán nói.
Linh Hổ: “
Lại một lát sau.
Linh Hổ cảm thấy cơ thể suy yếu như là bị mất máu quá nhiều.
“Đại sư, tôi thật sự cảm thấy mình tốt hơn nhiều rồi”
“Không, cậu vẫn kiên trì được… Không phải, máu độc vẫn chưa được lấy ra hết”
Tân Trạm suy nghĩ vài giây rồi đưa cho Linh Hổ mấy viên tiên đan.
“Ăn cái này đi”
Linh Hổ lại không nói được gì, không phải là anh nói cơ thể nó vẫn còn máu độc à, kết quả lại cho nó bổ máu, đây không phải tự mâu thuẫn thì là gì.
Tuy nhiên dù sao người này cũng chữa trị cho mình, còn bị nó bổ một lôi đình vào đầu, nó nhịn được!
Lại bị Tân Trạm lấy một lượng máu, Linh Hổ đều sắp phát điên, lúc này Tân Trạm mới cảm thấy có thể dừng, thu Phệ Thiên trùng lại.
Anh lấy máu của Linh Hổ trong pháp trận bỏ vào túi trữ vật của mình, Tân Trạm đi ra khỏi trận pháp.
“Dược tôn Trình, Linh Hổ của tôi sao rồi?” Quốc chủ Bình Thạch vội chạy lên đón.
Chương 2168
“Đã khỏi hẳn, tuy nhiên cơ thể nó vẫn còn yếu, ở đây có mười bình tiên đan, ông cầm đi bồi bổ cho nó, mỗi ngày một viên, tuyệt đối không được dùng nhiều hơn”
Tân Trạm lấy mười bình sứ ra đưa cho quốc chủ Bình Thạch.
Rút nhiều máu của linh thú như vậy, không thể không bồi thường như thế, nhiều bao nhiêu thì không thể nói.
“Cái này sao có thể không biết xấu hổ mà nhận được”
Quốc chủ Bình Thạch có phần hổ thẹn, đối phương là đến xem bệnh, kết quả trị hết rồi mà còn cho thêm thuốc.
“Không sao cả, còn nữa, phải nhớ kỹ con Linh Hổ này vừa mới chữa thương, trong nửa năm không được cho nó đánh nhau, nếu không có thể thương sâu vào cơ thể, tốt nhất là để nó bế quan nửa năm ở sau núi đi” Tân Trạm lại dặn dò.
Lời này thật không phải vì anh lấy máu mà vì Phệ Thiên trùng đã làm rách kinh mạch xương cốt của Linh Hổ, miệng vết thương vừa nhỏ vừa nhiều, nếu không khỏi hoàn toàn đã tham gia chiến đấu thực tế thì miệng vết thương rất dễ bị rách trở lại.
“Tôi sẽ nhớ kỹ điều này”
Quốc chủ Bình Thạch lập tức gật đầu.
Tuổi thọ của linh thú cực kỳ dài, có thể dừng hàng vạn để tính toán, nửa năm đối với Linh Hổ chỉ là chớp mắt mà thôi.
Công chúa và Linh Hổ đều khỏi hẳn, sắc mặt mọi người cũng thả lỏng hơn, cuối cùng cũng có thể kết thúc mấy ngày bận rộn lo lắng.
“Dược tôn Trình”
Ngay khi Tân Trạm chuẩn bị rời đi, Diêm Bối Loan đột nhiên đi tới bên Tân Trạm, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Có việc gì sao?” Tân Trạm hỏi.
“Lúc trước anh và tôi giao đấu, anh không lấy máu của tôi giống Linh Hổ, có phải bởi vì thân phận của tôi không?” Diêm Bối Loan cắn răng hỏi.
Theo cô ta thấy, Tân Trạm có rất nhiều cách trị liệu Quỷ Thảo Trùng Sát Đan.
Về phần phương pháp lấy máu cho Linh Hổ này, hiển nhiên là thoải mái hơn rất nhiều so với việc đấu với mình, dù sao cô cũng không có năng lực tấn công Tân Trạm.
Nhưng Tân Trạm lại cố tình nương tay với mình, khiến cho chính anh cũng bị thương mới có thể loại bỏ được chất độc.
“Đương nhiên là có suy xét về phương diện này, phương pháp này gây tổn thương rất lớn đối với cơ thể, cô là tu sĩ, không thể so được với linh thú, sinh mệnh có hạn, tôi đương nhiên phải chịu thêm chút vất vả rồi” Tân Trạm cũng không giấu diếm mà nói thẳng chỉ tiết ra.
“Vậy anh nói tôi ngực lép cũng là để chọc giận tôi, để máu độc bị đẩy ra đúng không”
Diêm Bối Loan nghe xong, trong lòng khó tránh phức tạp.
Thật ra lúc trước cô chữa bệnh, cô đã mắng chửi Tân Trạm rất nhiều lần, cảm thấy người này cố ý nói bậy nói bạ.
Nhưng sau khi nhìn thấy anh chữa trị cho Linh Hổ, cô lại nghĩ khác.
Phương pháp chữa bệnh không cần lấy máu này, Tân Trạm khiến cho chính anh thảm hại, còn muốn chọc giận cô là có ý gì.
“Đương nhiên rồi”
Tân Trạm ho khan một tiếng, thiếu chút nữa là nói không phải, chỉ là vì cô thật sự lép mà thôi.
Nhưng nếu nói vậy, đối phương nhất định sẽ nổi bão.
“Tôi hiểu, tôi thiếu nợ anh một lần, sau này tôi sẽ báo đáp anh”
Chương 2169
Diêm Bối Loan còn cho là thật, nói xong câu này rồi rời đi.
“Tôi làm vậy là vì nhận được linh tệ của ba cô thôi mà”
Tân Trạm ngạc nhiên, lúc trả lời lại thì Diêm Bối Loan đã đi Tồi.
Anh cũng lắc đầu, sau đó lại từ chối lời mời ở lại nghỉ ngơi vài ngày của quốc chủ Bình Thạch.
Nghĩ đến cái gì, Tân Trạm đột nhiên nói: “Bệ hạ, bây giờ dược tôn Trịnh đang ở đâu “Dược tôn Trịnh được tôi sắp xếp tĩnh dưỡng ở một điện, tôi vừa nghe người hầu báo ông ta đã tỉnh rồi” Quốc chủ Bình Thạch nói.
“Vậy bệ hạ có thể đưa tôi đi thăm ông ta được không”
“Đương nhiên có thể” Quốc chủ Bình Thạch hơi ngạc nhiên nhưng cũng không từ chối.
Nhưng trong lòng ông ta lại oán thầm, không phải tên này trị được cho Linh Hổ rồi nên chạy tới khiêu khích đối phương đấy chứ.
Đến ngoài điện, Tân Trạm tỏ vẻ muốn nói chuyện riêng với dược tôn Trịnh, quốc chủ Bình Thạch hiểu ý rời đi.
“Hừ, cậu đến làm gì, chữa trị được cho linh thú nên đến chê cười tôi à?”
Dược tôn Trịnh khoanh chân ngồi đó, nhìn thấy Tân Trạm đi vào thì sắc mặt hơi khó coi, hừ lạnh một tiếng.
Chính mình ba hoa một hồi, kết quả lại trở thành trò cười cho thiên hạ ngay trước mặt mọi người, đây quả thực là vết nhơ lớn nhất cuộc đời ông ta mà.
Tuy nhiên cái càng làm ông ta đau đớn hơn điều này chính là người thanh niên trước mặt này đã giải quyết chuyện ông ta không làm được.
“Chê cười ông sao? Cũng không đến mức, tôi đến đây là để bàn bạc một giao dịch hai bên cùng có lợi với ông mà thôi.”
Tầm Trạm lắc đầu nói, dược tôn Trịnh này cũng quá coi thường anh rồi.
“Giao dịch, tất cả mọi người đều lành lặn, trình độ dược tôn của cậu cũng không kém tôi bao nhiêu, có việc gì phải tìm tôi” Dược tôn Trịnh hừ lạnh một tiếng.
“Nếu tôi tặng hết công lao chữa trị cho công chúa và Linh Hổ cho ông, có muốn hay không?” Tân Trạm hỏi.
“Tặng hết công lao cho tôi?”
Dược tôn Trịnh nghe anh nói vậy thì không khỏi ngạc nhiên, không ngờ cái mà Tân Trạm muốn làm giao dịch với ông ta lại là cái này.
“Cậu trị được đơn bệnh mà nhiều dược tôn có muốn cũng không trị được, cậu lại muốn từ bỏ loại cơ hội có được thanh danh như vậy.”
Con ngươi dược tôn Trịnh đảo quanh, cười lạnh nói: “Tôi đã hiểu rồi, quốc chủ Bình Thạch cho cậu hơn ba mươi lăm triệu tử kim linh tệ làm thù lao, cái này đặt ở ngoài chính là một cuộc giao dịch lớn. Cậu là sợ truyền ra sẽ chuốc phiền phức, làm cho người ngoài biết cậu cầm nhiều linh tệ như vậy sẽ tìm đến cậu gây chuyện đúng không.”
“Dù sao cũng nói thẳng một câu, ông có đồng ý hay không thôi” Tân Trạm cũng không phủ nhận mà hỏi thẳng.
Thứ gọi là danh tiếng này, Tân Trạm không để ý lắm, hơn nữa bây giờ anh đang dùng tên giả, cho dù nổi tiếng thì người bên ngoài chỉ biết cái tên dược tôn Trình mà thôi, không liên quan nhiều đến anh.
Nhưng để giải quyết tốt hậu quả thì rõ ràng anh phải lo lắng.
Hơn ba mươi lăm triệu tử kim linh tệ, đối với một nhân vật lớn như anh cả Tân Minh thì không có nhiều người động tâm †ư.
Dù sao nếu làm hại Tân Minh thì chẳng khác nào đắc tội nhà họ Tân, không tránh khỏi việc bị đuổi giết rồi lang bạt kỳ hồ.
Nhưng dù sao anh cũng đang dùng tên giả, lại không muốn làm lộ thân phận nhà họ Tân, tìm cách giải quyết hợp lý cũng rất quan trọng.
Chương 2170

Sau khi rời khỏi đây, anh còn muốn đi theo nhóm Tiết Phong xuyên qua dãy núi Ma Vực, tu sĩ đồng hành khó giữ bí mật nếu có nhiều người biết, còn cả một nhân tố không xác định được như là Mộ Dung Di ở đó.

Chẳng may có người nào tiết lộ ra, anh sẽ gặp phải phiền toái không cần thiết, thậm chí là họa sát thân nữa ấy chứ.

Cho nên Tân Trạm luôn cân nhắc chuyển chuyện này lên người dược tôn Trịnh là thích hợp nhất.

“Cậu đã có thể nghĩ như vậy, lại còn tìm đến tôi, chứng tỏ cậu cũng là người có đầu óc”

Dược tôn Trịnh tán dương liếc nhìn Tân Trạm.

“Tôi đương nhiên không sợ chỗ linh tệ đó khiến người nổi lòng tham, tôi là Cung Phụng của Sơn Hải Các, là dược tôn cấp tám, đắc tội tôi chẳng khác nào đắc tội Sơn Hải Các”

“Cho nên có thể đồng ý với cậu, nhưng không thể trợ giúp không chông”

Đôi mắt dược tôn Trịnh hiện rõ vẻ tham lam: “Số linh tệ kia, cậu phải chia cho tôi một nửa”

“Người này cũng quá xấu xa rồi”

Phù Ma nghe thế cũng cảm thấy hết chỗ nói.

Một nửa tương đương với mười bảy triệu năm trăm tử kim linh tệ.

“Ông không làm gì mà muốn lấy mười bảy triệu năm trăm tử kim linh tệ hay sao?”

“Đương nhiên, một khi cậu muốn mượn tên tuổi của tôi thì phải trả thù lao” Dược tôn Trịnh đúng tình hợp lý nói.

Tân Trạm cười lạnh một tiếng, dược tôn Trịnh này ăn nói thật mạnh miệng, nhưng nếu anh phải giải giá đắt như vậy thì ông ta suy nghĩ nhiều rồi.

“Ông nghĩ sai rồi, tôi đến đây tìm ông không phải để nhờ ông giúp đỡ mà là giao dịch với ông”

Tân Trạm lắc đầu nói: “Cho nên tôi sẽ không đưa cho ông dù chỉ một linh tệ đâu”

“Cậu đang nói đùa đúng không!” Dược tôn Trịnh nổi gân xanh, tức giận nói: “Tôi sẽ không đưa”

Muốn ông ta làm chuyện không có lợi cho bản thân, chuyện này tuyệt đối không thể.

“Tôi coi như ông vừa mới khỏi bệnh, đầu óc còn hỗn loạn”

Vẻ mặt Tân Trạm bình tĩnh, anh đứng dậy đi ra ngoài: “Cẩn thận nghĩ lại, nếu ông không đồng ý đề nghị của tôi thì sẽ có kết quả gì đi”

“Dược tôn Trịnh của Sơn Hải Các, xa xôi ngàn dặm đuổi tới nước Bình Thạch, kết quả không chữa được một bệnh nào còn bị đánh trọng thương, trở thành trò cười, ông đoán người ngoài sẽ đồn thành cái gì, tiếng tăm của ông sẽ tổn thất thế nào: “Cậu, cứ từ từ”

Trong lòng dược tôn Trịnh giật thót, lập tức mở miệng: “Cậu đang uy hiếp tôi”

“Không phải uy hiếp, là sự thật” Tân Trạm thản nhiên nói: “Lại nói tôi là dược tôn cấp 5, ông là dược tôn cấp 8, kết quả thua ở tay tôi, người ngoài sẽ nghĩ như thế nào, Sơn Hải Các nhìn ông thế nào, cho dù ông là Cung Phụng cao cao tại thương thì tiếng tăm ngày sau cũng có tổn hại, sợ là cả đời cũng không rửa sạch được đâu”

Sắc mặt dược tôn Trịnh hoàn toàn trầm xuống.

Thật ra lời Tân Trạm nói là thật sự, ông ta bị một tia sét của Thánh Hổ Huyền Lôi đánh bị thương, so sánh với nhau có thể thấy rõ một dược tôn cấp 8 như ông ta rất vô dụng, quả thật chính là trò cười.

Nghĩ vậy, trong lòng dược tôn Trịnh hối hận vô cùng.

Sớm biết vậy thì lúc trước ông ta không nên động tâm với mười bảy triệu năm trăm tử kim linh tệ, hoặc là cho dù động tâm cũng không thể qua loa bắt chước cách chữa trị của Tân Trạm.

Thật ra ông ta là dược tôn cấp 8 thì thực lực không thể nghi ngờ, chỉ cần cho ông ta thời gian, ông ta nhất định có cách trừ bỏ độc tố này.

Nhưng vấn đề là tình huống lúc ấy nếu Tân Trạm lên tiếng, ông ta và linh tệ sẽ không còn liên quan.
Chương 2171
Lúc đó như bị ma quỷ ám ảnh, rối loạn tâm trí, trực tiếp sử dụng cách chữa bệnh của Tân Trạm, kết quả hại nhiều hơn lợi.
Nhưng chuyện đã xảy ra, hối hận cũng vô dụng, chẳng may chuyện này thật sự bị truyền ra, đến tai các chủ Sơn Hải Các, có thể nghĩ đến chính mình như giá áo túi cơm, ngay cả dược tôn cấp 5 cũng không bằng.
Cho dù các chủ không nói, những Cung Phụng khác thì sao, có thể dùng ánh mắt xem thường nhìn mình không.
Cơ thể dược tôn Trịnh lạnh run.
Nghĩ như vậy, ông ta ra mặt nhận công thì cũng có lợi cho chính ông ta.
Nhưng dễ dàng đồng ý dưới sự bức hiếp của Tân Trạm, dược tôn Trịnh vẫn cảm thấy uất ức.
“Thật ra ông cũng không cần tức giận với tôi, chuyện là ông chủ động đồng ý, tôi chưa làm gì cả” Tân Trạm nói: “Hơn nữa tôi đã nói với quốc chủ Bình Thạch, ba ngày tiếp theo ông ấy sắp xếp yến tiệc để công bố chuyện này”
“Đến lúc đó quốc chủ sẽ giới thiệu ông, khoản đãi ông đã chữa trị cho Linh Hổ, như vậy ông chẳng những không mất danh tiếng mà trái lại càng được nở mày nở mặt trước nhiều †u sĩ hơn”
“Đương nhiên nếu ông vẫn không đồng ý thì tôi cũng không phải không ông thì không được, tôi có thể đi tìm Cung Phụng ở hoàng cung, có lẽ ông ta sẽ rất vui vẻ đấy”
“Tôi đồng ý”
Dược tôn Trịnh thở sâu, suy xét ở nhiều mặt, ông ta cũng không có đạo lý từ chối.
Tuy rằng không kiếm được linh tệ, không duyên không cớ có được tên tuổi, ít ra không đánh mất thể diện.
“Kế hoạch của cậu chu đáo chặt chế như vậy, chắc cậu đã dặn dò hết những tu sĩ biết chân tướng rồi” Dược tôn Trịnh nói.
Nghe thấy ông ta đồng ý, Tân Trạm cũng nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng dược tôn Lý cũng có thể làm, nhưng chuyện này tốt nhất vẫn để dược tôn Trịnh làm.
“Được nhiên, hai ta đều là dược tôn, cũng không cần lo lắng ở chuyện thành tin, cả hai cùng thề được chứ?”
“Có thể” Dược tôn Trịnh cũng sợ Tân Trạm không thành thật cho nên đồng ý rất rõ ràng.
Hai người đều cất lời thề, cả hai không khỏi an tâm.
“Dược sư Trình, cậu luyện đan chữa bệnh tài giỏi như vậy, có hứng thú tham gia Bữa tiệc Dược sư của đảo Đông Hoàn hay không”
Nói chuyện chính xong, dược tôn Trịnh đột nhiên lấy một lệnh bài ra đưa cho Tân Trạm.
“Tiệc Dược sư?”
“Đúng mấy, ngay tháng sáu này, đảo Đông Hoàng sẽ tổ chức tiệc Dược sư mỗi năm mươi năm một lần, đến lúc đó chẳng những có rất nhiều dược tôn thiên tài xuất hiện mà còn cả dược thánh truyền đạo học nghề, chỉ đạo luyện đan cho lớp dưới ngay tại chỗ”
“Đương nhiên cũng sẽ xảy ra tỷ thí trao giải trong quá trình diễn ra yến tiệc, lúc đó dù là ba mươi lăm triệu linh tệ có khi cậu cũng không để vào mắt. Tôi rất hy vọng lúc đó có thể nhìn thấy cậu”
Dược tôn Trịnh chăm chú nhìn Trần Trạm.
Lúc này bại dưới tay Tân Trạm, ít nhiều ông ta vẫn cảm thấy không cam lòng, nhưng thiên hạ quá lớn, sợ là không biết đến khi nào mới tìm được cơ hội tiếp theo đây.
Cho nên Dược tôn Trịnh mới nói ra được chuyện tổ chứ bữa tiệc của các dược sư, mục đích chính là hy vọng đến lúc đó có cơ hội rửa sạch nỗi nhục nhã này.
“Nếu có thời gian, tôi sẽ đi tham gia náo nhiệt”
Tân Trạm cầm lệnh bài về, từ chối cho ý Mọi chuyện đã giải quyết xong, chỗ tốt thì mình cũng đã †óm gọn, thanh danh tặng cho dược tôn Trịnh, Tân Trạm và Ngu Như Mỹ lại tiếp tục vấn đề cũ, nghe nói bên kia dự định cùng với Diêm Bối Loan hẹn xong lịch đi xem địa điểm, không có ý định đi về Ma Vực, Tân Trạm cũng đành gửi lời tạm biệt.
Chương 2172

“Đại sư, anh cứ yên tâm, chuyện này Cung Doãn tôi xin lập lời thề, tuyệt đối sẽ không nói tới với bất kỳ người nào”

Đi ra khỏi hoàng cung, Tân Trạm còn chưa mở miệng, Cung Doãn đã giơ hai ngón tay xin thề trước rồi.

Tân Trạm im lặng cười ra tiếng, ngược lại anh không hề hoài nghi Cung Doãn cái gì cả, dù sao cái tên nhóc này vẫn rất là đáng tin cậy.

Mà thực sự rằng anh cũng không đặc biệt sợ hãi tin tức đó có truyền đi hay không.

Dù sao chỉ cần mình tới phía Bắc, tùy tiện dùng bí thuật bắt chước hơi thở đổi lại dáng vẻ khác, thì ai cũng không thể †ìm được anh hết.

Chỉ là chuyện Cung Doãn thề càng thêm tin tưởng hơn, nếu nói đại lục này, ai phát lời thề dễ dàng khiến cho người ta †in tưởng nhất ngoại trừ dược sư thì kiếm tu chính là những người có phẩm hạnh tốt nhất.

Không có đi tìm bọn người Tiết Phong mà Tân Trạm trực tiếp dùng ngọc giản truyền âm đi.

Lúc mọi người đi vào trong cổ trận kiến trúc để truyền tống, từng người đều không dám tin tưởng tới.

“Chẳng lẽ cái tên nhóc này thật sự chữa khỏi bệnh cho quốc chủ Bình Thạch rồi hay sao” Mộ Dung Di âm thầm suy nghĩ.

Đồng thời có hơi hối hận, thực lực của Tân Trạm có rất ít người hiểu rõ, nếu Tân Trạm có thể trị hết, chỉ sợ mình cũng có thể.

“Dược sư Trình, ngài nói chúng ta có thể rời đi thật sớm chứ?”

Mọi người đợi không bao lâu, Tiết Phong nhìn qua thấy Tân Trạm tới thì lập tức nhịn không được mà hỏi.

Không vào thành không biết, sau khi bọn họ nghe ngóng được mới biết mấy ngày nay, bên trong những dãy núi Ma vực này phát hiện ra một chiến trường Tiên Ma nóng bỏng cỡ nào.

Mọi chuyện được khởi sự khoảng bốn ngày, lấy trung tâm dãy núi Ma Vực bắt đầu, không riêng gì tà tu và ma tộc ở Ma vực, trong triều Bạch Hoàng có không ít tu sĩ, ngay cả Bắc Vực cũng có rất nhiều người đi tới phía đó.

Mà trận pháp truyền tống nước Bình Thạch này có tu sĩ xếp hàng chờ đợi số lượng càng ngày càng nhiều hơn so với đường đi từ triều Bạch Hoàng tới dãy núi Ma Vực.

Rất nhiều tông môn trong gia tộc lớn đều có ý đồ vận dụng lực lượng, muốn trước hết bước thông qua cái trận truyền tống này lại bị đa số bộ phận đột kích đánh chìm.

Có người không biết tự lượng sức mình, còn cầm các loại pháp chế, kết quả trực tiếp bị Lý Hầu gia đả thương, phơi thây bên ngoài trận truyền tống, dùng để cảnh cáo mọi người.

Cho nên bây giờ chúng tu sĩ cũng đều hiểu rõ, cho dù là người nào, cũng đều phải ngoan ngoãn xếp hàng, không dám nửa lời oán hận.

Nhưng bọn họ vừa mới tới không bao lâu, Tân Trạm lại nói có thể sử dụng trận pháp ngay để dẫn bọn họ đi, mọi người nghe vậy đều có phần chấn động và kinh ngạc.

“Không sai, vận khí không tệ, ở trong hoàng cung còn gặp được một người quen biết dược tôn, dẫn theo tôi đi xem thử bệnh nhân trong cung, tôi dù không kiếm được linh tệ lắm như dược tôn này không cần đi dãy núi Ma vực, tư cách sử dụng truyền tống lập tức thuộc về tôi”

Tân Trạm đã sớm nói kỹ lý do đã chuẩn bị từ trước.

Mộ Dung Di nhìn Tân Trạm vài lần, không có nhìn ra chút sơ hở nào trên mặt của đối phương.

Chỉ là trong lòng của ông ta cơ bản cũng công nhận lời giải thích này.

Dù sao tình trạng này của nước Bình Thạch là không thể nào mời được dược tôn, muốn nói Tân Trạm có bản lĩnh chữa khỏi thì ông ta lại có hơi không tin.

“Dược sư Trình, lần này cũng may dính chút hào quang của anh rồi”
Chương 2173

“Đúng vậy, vẫn là dược sư Trình có bản lĩnh, loại người tầm cỡ như Dược tôn đều phải cần giao tình cả”

Lúc Tân Trạm giao tín vật quốc chủ, nhận sự chiêu đãi nhiệt tình của bọn người Lý Hầu gia, sau đó đi vào trong pháp trận truyền tống, cuối cùng trái tim đang treo lơ lửng của mọi người cũng buông xuống. Có không ít tu sĩ đều nở nụ cười, rồi nói cảm ơn với Tân Trạm.

Sau đó Tiết Phong tới hỏi một chút chuyện cụ thể thì Tân Trạm cũng không giấu diếm, ngoại trừ chuyện công chúa trúng độc thì những chuyện này anh không nói ra bên ngoài, còn lại đều trực tiếp lô tên của dược tôn Trịnh ra nói.

Khi biết Tân Trạm vậy mà có quan hệ với các dược tôn bát phẩm của Sơn Hải Các, có không ít tu sĩ đều vô cùng bội phục.

Cung Doãn ôm Kiếm Hắc Lân đứng ở bên cạnh, nhìn mọi người tán thưởng Tân Trạm có quen biết với dược tôn Trịnh của Sơn Hải Các, thì trong lòng cười khinh.

Nếu những người này biết Tân Trạm thật sự không phải phụ tá của dược tôn Trịnh mà thậm chí còn chữa khỏi căn bệnh ngay cả dược tôn Trịnh cũng không biết chữa thì không biết bọn họ sẽ khiếp sợ thành dáng vẻ gì.

Cổ trận truyền tống khởi động, lúc mọi người rời đi lần nữa thì cũng có thể nhìn thấy sự thay đổi của trời đất.

Một tòa núi cao ngút ngàn vắt ngang giữa trời đất phía xa, giống như một con thú dữ.

Mà phạm vi của dãy núi này càng lớn, dường như là lấp đầy một phần tư của trời đất, ánh mắt nhìn ngắm dường như là bị núi lấp đầy.

“Ông trời của tôi ơi, dãy núi Ma Vực này thật sự vô cùng bao la hùng vĩ, vẫn là khoảng cách vẫn xa vị trí của dãy núi Ma vực, nếu thật sự đi lên phía trước dãy núi kia sợ là chúng ta khi đứng trong núi cứ chỉ có thể nhìn thấy bầu trời chứ ngoài ra cũng không thấy được cái gì khác”

Có vài tu sĩ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dãy núi bạc kia, nên không nhịn được mà trợn mắt há hốc mồm, kinh hô ra tiếng.

Tân Trạm cũng có hơi động lòng.

Loại núi cao chót vót, cũng không khác những rặng núi dài.

Nhưng trong phạm vi dãy núi, cũng không có rộng lớn như Vậy.

Không biết trong đó có một mảnh núi lớn như thế, là không khác dãy núi cao chọc trời khác.

“Các vị, nơi này là nước Bình Thạch gần nhất với các thành trì của dãy núi Ma vực, chờ rời khỏi nơi này chúng ta sẽ chính thức tiến vào phạm vi của dãy núi Ma vực”

Tiết Phong cũng mở to miệng, sau đó lấy phi thuyền ra.

“Tôi hiểu rõ những đạo hữu lần đầu nhìn thấy vùng núi này, khó tránh khỏi cảm giác hưng phấn, chỉ là một hồi trên đường về, mọi người cần phải thu hồi những tâm tư này, phải cảnh giác một chút, làm công tác chuẩn bị để tùy lúc giao thủ với nhau”

Đứng trên đầu phi thuyền, Tiết Phong cũng lập tức cảnh tỉnh tinh thần lên.

“Dãy núi Ma vực không cần triều Bạch Hoàng, nơi này là phái của các tà tu và ma tộc, những tu sĩ này có rất nhiều người liều mạng, không nói đạo lý không tuân thủ quy tắc, mặc dù tôi nhất định sẽ tìm kiếm con đường an toàn nhất, nhưng cũng không thể chắc chắn sẽ không gặp chuyện bất ngờ xảy ra, cho nên một đoạn đường này, ngược lại có thể sẽ rất nguy hiểm”

“Lão đại Tiết anh cứ yên tâm đi, chúng tôi hiểu rõ mình, những chuyện này trước khi tới Bắc Vực, chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi” Có tu sĩ thoải mái nhếch miệng lên cười nói.

Nhưng cũng có những tu sĩ sầm mặt xuống, xuất ra bảo khí cầm trong tay, khẩn trương.

“Mọi người đã có chuẩn bị thì tốt rồi, cho dù là lần này xuất hiện Chiến trường Tiên Ma cái gì đó, đoán chừng khả năng gặp phải nguy hiểm cũng sẽ không lớn”

Nhìn thấy tất cả mọi người đều thu liễm tâm tư của mình, Tiết Phong mỉm cười, mục đích của ông ta vẫn còn chưa đạt tới đâu đó.

Sau đó, phi thuyền lại bay lên đường, hướng về dãy núi Ma Vực che khuất giữa bầu trời, lập tức bay cấp tốc lên.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom