• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm (48 Viewers)

  • Chương 1898-1903

Chương 1898

“Có lẽ thế, xem ra em tư không chỉ phá huyễn trận của em mà còn thêm thắt vài thứ” Tân Minh cười nói: “Có lẽ em ấy muốn khảo sát em rồi”

Nghĩ đến đây, Tân Minh thoải mái chạy tới ngồi trên một ngọn núi giả.

“Em năm, trông cậy vào em đấy!”

Tân Sở Phi dại ra trợn to mắt! Tình huống gì thế này?

Không phải cô bố trí huyễn trận khảo nghiệm anh tư à?

Sao bây giờ lại xoay ngược lại rồi!

Nhưng Tân Sở Phi không phải kiểu người gặp được khó khăn liền chỉ biết tức giận. Nếu Tân Trạm muốn khảo nghiệm cô thì cô cũng phải chứng minh thực lực của mình cho anh ấy thấy mới được.

Cách đó không xa, Tân Trạm liên tục hấp thu hai phần quà tặng từ căn nguyên đất trời, đang dung hợp hấp thu.

Vốn dĩ anh đứng trong huyễn trận liền lĩnh ngộ tới căn nguyên ảo ảnh.

Nhưng vừa hay là căn nguyên hệ thủy ngay bên cạnh cũng gần như đột phá lớp chắn rồi.

Tân Trạm liền thuận theo, một hơi câu thông hai căn nguyên với đất trời.

Tính cả hai căn nguyên này, cộng với lúc Tân Trạm đột phá phân thần cảnh cảm thụ được mười một căn nguyên thì bây giờ anh đã nắm giữ mười ba căn nguyên.

Chuyện này xảy ra trong số các tu sĩ phân thần cảnh cũng tuyệt đối hiếm như lông phượng sừng lân.

“Hử? Huyễn trận biến đổi, em gái mình đến rồi à!”
1638064557219.png

nhưng vòng đi vòng lại cũng không tìm được đường ra?

Mỗi lần cô cảm thấy mình lĩnh ngộ cái gì, rốt cuộc có thể phá cục mà ra, kết quả lại chỉ là một trò lừa.

Lặp đi lặp lại vòng quanh tại chỗ, Tân Sở Phi gần như sụp đổ.

“Anh tư, em biết lỗi rồi, anh hãy tha cho em đi” Tân Sở Phi bất đắc dĩ, cô chỉ có thể kêu trời.

Huyễn trận Tân Trạm bày này quá mạnh mẽ.

Cô tính toán một chút, nếu không phá được trận pháp thì sợ là mình đợi ở đây một ngày cũng không ra được.

Trong lòng Tân Sở Phi phiền muộn không gì sánh được, cô vốn định khảo nghiệm Tân Trạm, kết quả lại bị Tân Trạm vây ở trong vườn hoa, còn mình chỉ có thể chịu thua xin tha.

Vùn vụt.

Trong lúc Tân Sở Phi nhận sai, mấy cái cây phía trước đột nhiên đong đưa theo gió vài cái, hơi thở nhất thời biến đổi.

Mắt Tân Sở Phi sáng lên, cô vội vàng đi tới.

Sau đó cô phát hiện Tân Minh đang ngồi một chỗ cùng Tân Trạm để nói chuyện phiếm.

Tân Sở Phi dụi mắt một cái, đây chẳng phải là bàn đá băng đá mình bày binh bố trận sao?
“Cuối cùng cũng ra được rồi”

Tân Minh thấy dáng vẻ Tân Sở Phi chật vật, thì cắn một miếng bánh, cười nói: “Bánh ngọt của em rất ngon”

Biết ngũ muội cứng đầu quen rồi, nếu mình không tung thủ đoạn bạo lực ra, thì cô sẽ không nghe, không nghĩ tới hôm nay lại phục tùng cầu xin tha thứ trước Tân Trạm, Tân Minh rất vui vẻ.

Tân Sở Phi không nói nên lời, trừng mắt với anh cả. Cô đi tới ngồi trên băng đá, rồi nhìn chằm chằm Tân Trạm.

“Trên mặt em có nhọ sao?”

Tân Trạm bị nhìn mà sởn cả tóc gáy, Tân Sở Phi này lại đang có ý định quỷ quái gì.

Anh đã nhìn ra, tuy tâm tư ngũ muội này không xấu, nhưng quả thực rất tỉnh quái, không ai có thể nhìn ra suy nghĩ của cô.

“Anh tư, xin anh đấy, anh dạy em một chút huyễn trận thôi, rốt cuộc trận pháp này của anh là bố trí ra sao” Rồi Tân Sở Phi lập tức kéo Tân Trạm, làm bộ đáng thương nói với anh.

Mặc dù mình thua, nhưng không biết rõ ràng nguyên nhân trận pháp này, thì quả thực cô ăn ngủ không yên.

“Bảo anh dạy em bố trí huyễn trận?”

Tân Trạm cười, không ngờ Tân Sở Phi này chịu thua. Anh cũng không do dự, anh dẫn Tân Sở Phi đi, điểm vài cái vào mấy chỗ.

Sau đó nói phương pháp bố trí này cho Tân Sở Phi.

Tân Sở Phi nghe mà mắt càng ngày càng sáng, không ngừng gật đầu như con gà mổ thóc, đến cuối cùng, ánh mắt cô nhìn Tân Trạm tràn đầy những vì sao.

“Anh tư, anh thật lợi hại” Tân Sở Phi sùng bái.

“Được rồi, chớ phiền anh tư của em nữa, là anh bảo anh tư qua đây làm quen với em, lát nữa anh định đưa anh tư đi dạo.”

Lúc này, Tân Minh mở miệng nói.

“Anh cả, anh bận rộn như vậy, cứ giao mấy chuyện này cho em là được rồi, em đưa anh tư đi dạo” Tân Sở Phi chủ động xin đi giết giặc nói.

“Em? Không phải có ý đồ gì chứ” Tân Minh không yên lòng nói.

“Anh, anh nói gì đấy, em sùng bái anh tư còn không kịp đây.

Lại nói em là em gái của anh ấy, em có thể hại anh ấy sao.”

Thấy thái độ Tân Sở Phi kiên quyết, Tân Minh cũng cười lắc đầu.

“Vậy được, em dẫn Tân Trạm đi dạo, thực sự anh còn có một số việc phải xử lý”

Tân Minh đi rồi, Tân Sở Phi kéo cánh tay Tân Trạm, giới thiệu xung quanh cung Tân Hoàng.

Diện tích Hoàng cung khá lớn, đầy đủ các tiện nghi.

Dọc theo đường đi, Tân Sở Phi vừa giới thiệu, vừa thỉnh giáo Tân Trạm không ít tri thức liên quan đến huyễn thuật và huyễn trận.

Những thứ này tất nhiên không làm khó được Tân Trạm.

Trong trí nhớ của Như Ý tiên tôn, mình cũng biết không ít thứ liên quan đến huyễn thuật, tuy độ khó trong thực tế có thể rất cao, nhưng trên lý thuyết, Tân Trạm tung bừa một ít gì đó, là Tân Sở Phi sẽ nghe như nhặt được bảo bối, càng sùng bái Tân Trạm hơn.

Hai người đi vòng quanh, bất giác đi tới một khu vực phía sau hoàng cung.

“Anh tư, hoàng cung triều Tân Hoàng của chúng ta, và tộc Tân gia ở cùng một chõ, phía sau khu vực này nơi sinh sống của các thế lực khác nhau của Tân gia và mấy trưởng lão.”

Tân Sở Phi dẫn Tân Trạm đến một số tòa nhà.

Những chỗ này tương đối giống nhau vì đều là gia tộc tu luyện, có thư viện, cuộc diễn võ, truyền đạo đường, cũng có một vài chấp pháp đường.

“Hừ, Tân Sở Phi, lôi kéo một người đàn ông ở nơi đông người, không hổ là cô, thực sự là không biết thẹn”
Trong lúc hai người đi dạo, đột nhiên có một giọng nữ chói tai vang lên.

Giọng nói này không nhỏ, nên nhất thời thu hút mọi người, trong đó có không ít ánh mắt của người trong Tân thị.

“Tân Lệ Như”

Tân Sở Phi nhìn người đi tới, trên mặt cô cũng toát vẻ lạnh lùng, lập tức ngừng cười.

Tân Trạm chú ý, lúc này, một cô gái mặc bộ quần áo hoa lệ cầm bội kiếm đang đi tới từ một hướng khác, biểu tình trông có vẻ rất ngạo mạn.

“Hôm nay tâm tình tôi tốt, mặc kệ cô, cút đi cho tôi.”

Tân Sở Phi lạnh mặt, vòng tránh đi.

Nhưng thân thể cô gái này chặn ngang một cái, chắn trước mặt Tân Sở Phi.

“Trước cô chia rẽ tôi và anh Diệp, giờ con đĩ như cô lại dụ dỗ người khác, đúng là hèn hạ” Tân Lệ Như nhìn Tân Trạm, hừ lạnh nói.

“Cô chớ có nói hươu nói vượn, đây là anh tư của tôi, hơn nữa tôi vốn không thích Triệu Diệp, cô không theo đuổi được, thì đừng có trách lên đầu tôi” Tân Sở Phi trâm giọng nói.

“Thì ra, đây chính là con riêng của ba cô” Tân Lệ Như bừng tỉnh.

Cô ta cố ý khuếch đại lời nói của mình, mấy cô gái đi cùng cô ta cũng nhìn Tân Trạm một cách kỳ lạ.

Lời của cô ta nhất thời làm cho Tân Sở Phi biến sắc.

“Tân Lệ Như, cô lại nói bậy, cô có tin tôi đánh ngã cô hay không, khiến cô khóc như mèo”

Đồng thời, Tân Sở Phi lo lắng truyền âm cho Tân Trạm.

“Anh tư, anh đừng để ý người phụ nữ điên này, cô ta là người thuộc dòng thứ hai của Tân gia, bây giờ dòng dõi đời hai cường thịnh, nên cô ta cả ngày điên cuồng, lúc trước nói xấu anh, em đã giáo huấn cô ta rồi, không ngờ còn dám nói bậy”

Tân Trạm hiểu rõ, từ khi thuỷ tổ Tân gia sáng lập ra đã chia làm nhiều dòng dõi.

Trong đó, bọn họ được xưng là dòng dõi đầu tiên, mà dòng thứ hai là thế lực xếp sau dòng dõi đầu tiên.

Mà vị trí Tân Hoàng của triều Tân Hoàng cũng được sinh ra từ hai dòng dõi này.

Hiện tại dòng dõi đầu tiên hơi yếu thế, dòng thứ hai liền phát triển.

“Tân Sở Phi, cứ tưởng lần trước cô ỷ vào bảo vật mà ra oai thắng tôi, nên mới có thể rêu rao chứ”

Tân Lệ Như bị Tân Sở Phi vạch trần, mặt đỏ lên, cô ta rút kiếm ra nói: “Nói cho cô biết, hôm nay tôi tới chính là để tỷ thí với cô một lần, lúc này tôi nhất định sẽ xé xác mặt của cô”

“Tới thì tới, tôi sợ cô à”

Tân Sở Phi giương cằm lên, cũng rút trường kiếm ra.

Tu vi của mình luôn luôn cao hơn đối phương một chút, nên cô cũng không sợ cô ta.

“Con đĩ này bị lừa, lần này có bảo vật này, tôi nhất định phải hủy dung mạo của cô ta, làm cho anh Diệp không bao giờ u mê cô ta nữa.”

Trong lòng Tân Lệ Như cười nhạt, sờ sờ bảo kiếm bên hông, vật ấy cho cô ta cảm giác an toàn vô hạn.

Trận chiến này cô ta tất thắng.

“Chúng ta tùy tiện giao thủ, cũng không cần đi lôi đài phiền toái như vậy, tỷ thí ở nơi này” Tân Lệ Như nói.

Tân Sở Phi cũng không có ý kiến gì, cô rút trường kiếm ra.

Cô giáo huấn Tân Lệ Như này cũng không phải lần một lần hai, cô đã sớm tập mãi thành thói quen.

“Chờ một chút”

Đợi Tân Lệ Như rút ra một thanh trường kiếm nhấp nháy ánh sáng đen, Tân Trạm đột nhiên mở miệng.
Chương 1901

Tân Sở Phi sửng sốt, nhìn về phía Tân Trạm.

“Tân Sở Phi, Tân Lệ Như này từng dùng thanh kiếm này trước đây à?” Tân Trạm truyền âm nói.

“Không, trước đây tôi chưa thấy thanh kiếm này”

Tân Sở Phi nói làm cho đôi mắt Tân Trạm xẹt qua vẻ lạnh như băng, Tân Lệ Như này thật sự là ngoan độc.

Bị ánh mắt Tân Trạm đảo qua, trong lòng Tân Lệ Như hơi sợ hãi.

Ánh mắt của đứa con riêng này tựa như sấm sét, giống như đối mặt với anh họ Tân Khởi.

Ánh mắt của Tân Trạm khiến Tân Lệ Như cảm thấy hoang mang đến khó hiểu.

Như thể trước mặt anh, mọi tính toán của cô đều đã bị anh nhìn thấu.

Nhưng sao lại có thế như vậy chứ.

Tân Lệ Như nghiến răng nghiến lợi.

Tân Trạm chỉ là một đứa con riêng xuất thân nghèo hèn, có con mắt tỉnh tường thế nào thì anh ta cũng không thể nhìn ra mưu mô của mình được.

“Hôm nay hai anh em chúng ta gặp nhau, anh không muốn dùng đao kiếm, cho nên vừa rồi em sỉ nhục anh và Tân Sở Phi, chỉ cần em xin lỗi một tiếng thì anh sẽ bỏ qua cho” Tân Trạm chậm rãi nói.

“Muốn tôi phải xin lỗi, thật là nực cười, thân phận của anh mà cũng xứng nói với tôi những lời đó!

Tân Lệ Như cười lạnh, cô ta chính là muốn hôm nay sẽ khiến Tân Sở Phi bị thương nặng, quyết không thể nhượng bộ.

“Xem ra cô đã hạ quyết tâm muốn làm em gái tôi bị thương”

Tân Trạm lắc đầu, lật lòng bàn tay và một thanh trường kiếm xuất hiện ở tay anh.

“Em gái, cuộc đấu lần này, dùng kiếm của anh đi”

“Vâng.

Tân Sở Phi có chút ngờ vực, nhưng thấy bộ dạng nghiêm túc của Tân Trạm, trong lòng cô lại có một niềm tin đến khó hiểu dành cho anh.

Tân Sở Phi cũng chẳng thắc mắc, cô gật đầu, cầm lấy thanh kiếm bảng đồng.

“Bây giờ cô muốn rút lui cũng vẫn còn kịp, nếu không thì cô nhất định sẽ phải hối hận” Tân Trạm lại nói.

“Từ trước tới nay tôi không bao giờ hối hận về những chuyện tôi đã làm” Tân Lệ Như cười lạnh: “Tân Sở Phi, rốt cuộc cô có đánh không?”

“Đánh thì đánh” Tân Sở Phi giơ thanh trường kiếm ra.

“Đồ đê tiện, chết đi cho tôi”

Tân Lệ Như đột nhiên xông lên.

“Cô mới là đồ đê tiện” Tân Sở Phi cũng hét lên một tiếng.

Hai người con gái bay lên chiến đấu với nhau.

Trong chốc lát, không trung tràn ngập linh khí, ánh sáng chói lóa phát ra từ những thanh kiếm.

Tân Trạm đứng trên mặt đất quan sát trận đấu, anh nhận thấy mặc dù Tân Sở Phi và Tân Lệ Như đều ở tu ở cảnh thần thứ bảy, nhưng Tân Sở Phi rõ ràng là hiểu rõ về kiếm hơn và thành thạo kiếm thuật hơn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, Tân Sở Phi nhất định sẽ thắng.

Bị thua liên tiếp, Tân Lệ Như đột nhiên nghiến răng nghiến lợi.

Linh khí trong cơ thể bỗng cuồn cuộn dâng trào truyền theo cánh tay cô ta rồi đến thanh trường kiếm.

Cô ta phát huy hết công lực của thanh kiếm.

Trong nháy mắt, ô quang trường kiếm trong tay cô ta lóe lên tia sáng, hóa thành hàng ngàn các tia sáng khác, giống như bão tố cuồng phong gào thét, xông về phía Tân Sở Phi.

“Còn tưởng cô có bản lĩnh gì mới đến đây khiêu khích, hóa ra cũng chỉ là ngựa quen đường cũ”
Chương 1902

Tân Sở Phi khinh thường, dùng thanh kiếm đồng biến hóa ra một đóa hoa sen, mũi kiếm xuất hiện, hoa sẽ cũng bắt đầu nở bung ra.

Sau khi thanh kiếm biến hóa ra hoa sen, những cánh hoa bay ra bắt đầu hòa với những tia sáng phát ra từ thanh kiếm.

“Cơ hội đến rồi” Ánh mắt Tân Lệ Như đột nhiên trở nên đáng sợ.

Vốn dĩ, sau khi dùng tuyệt kỹ này, sẽ không còn sức lực chiến đấu nữa nhưng Tân Sở Phi không hề biết ô quang kiếm lại có kiếm ý.

Đây là bí mật, bởi vì kiếm ý này đến từ người anh họ, một trong những người kế vị rất có tiếng nói của Tân Hoàng. Đó là Tân Khởi.

Với kiếm ý như vậy, nó còn có thể tiếp tục thôi thúc ô quang kiếm thực hiện một nhát chí mạng.

Đột nhiên, Tân Lệ Như khởi động phong ấn bên trong kiếm, làm cho thanh kiếm hoạt động, cả người đều bay ra ngoài.

Thay vì nói cô ta bay ra ngoài, chi bằng nói thanh kiếm đã tấn công cô ta.

“Đồ chết tiệt, xem cô có thoát được nhát này không?”

Ô quang kiếm lao nhanh như một tia chớp, trong nháy mắt đã bay đến trước mặt Tân Sở Phi.

Nhìn thấy thanh kiếm mang càng ngày càng tới gần Tân Sở Phi, Tân Lệ Như cảm thấy vô cùng sung sướng.

Mặc dù không thể giết người trong tộc của mình, nhưng tra tấn hành hạ Tân Sở Phi một phen cũng tốt.

Cô ta nhất định phải biến khuôn mặt của Tân Sở Phi thành một bông hoa, để cho dù cô có uống bao nhiêu thuốc cũng không thể trở lại như ban đầu.

Bằng cách này, không những Tân Sở Phi sẽ phải đối mặt với khán giả bằng một khuôn mặt xấu xí.

Hơn nữa con quái vật xấu xí như Tân Sở Phi sẽ không còn tư cách gì để tranh giành người đàn ông với mình.

“Cái này, làm sao có thể như vậy được.”

Đối mặt với ô quang kiếm đang đến gần trong nháy mắt, Tân Sở Phi tim đập loạn xạ, sắc mặt tái nhợt.

Nhát kiếm này của Tân Lệ Như vừa nhanh vừa tàn nhãn, hơn nữa nó có một sức mạnh vô cùng lớn, hoàn toàn vượt quá dự đoán của cô.

Thanh kiếm trong nháy mắt đã đến trước mặt cô, khiến cô không kịp tránh né.

Mắt nhìn thấy kiếm sắp sượt qua má mình, đúng lúc này, kiếm đồng trong tay Tân Sở Phi đột nhiên chuyển động.

Một phong ấn bị phá vỡ, kiếm ý lao nhanh như vút.

Kiếm đồng bay lên cùng với cánh tay của Tân Sở Phi, sau đó kiếm mang lóe lên như một dải cầu vồng dài xuyên qua mặt trời.

Tân Lệ Như sững sờ.

Tân Sở Phi này rõ ràng đã mất đi sức lực không còn khả năng đánh trả, sao bỗng nhiên trở nên mạnh như vậy.

Hơn nữa, kiếm khí này dường như không phải do Tân Sở Phi kích động, mà là kiếm đồng đã giúp cô ra tay.

Nó giống như một chiêu thức riêng.

Trong phút chốc, Tân Lệ Như hiểu được lời nói của Tân Trạm, tim như thắt lại.

Thì ra những tâm tư trong lòng đều đã bị Tân Trạm nhìn thấu.

Choang!

Thanh kiếm dài xẹt qua, xé toạc khoảng không.

Tân Lệ Như kêu lên một tiếng đau đớn, ô quang kiếm trong tay bị gãy ra làm đôi, cánh tay cũng bị chém, máu tươi phụt ra.
Chương 1903

Tân Lệ Như kinh hãi, nếu không phải con dấu cứu mạng của cô ta nổ tung, thì nửa người của cô ta đã bị kiếm khí chém làm đôi.

Cô ta muốn khiến cho Tân Sở Phi bị thương, Tân Trạm sẽ hủy hoại thân thể của cô ta Con người này thật độc ác.

Nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng Tân Trạm sẽ cho mình cơ hội thứ hai.

Sau đó, Tân Sở Phi đá mạnh vào bụng Tân Lệ Như một nhát khiến cho cô ta rơi từ trên không trung xuống.

“Đây, đây là…”

Tân Sở Phi cúi đầu nhìn ô quang kiếm vỡ vụn.

“Trong thanh trường kiếm của Tân Lệ Như còn có sinh khí khác, cô ta muốn ngấm ngầm hãm hại tôi Tân Sở Phi lộ vẻ tức giận, lúc này cô mới hiểu ra mọi chuyện.

Người ta nói rằng hai người đánh nhau, nhưng Tân Lệ Như muốn mượn tay người khác để trả thù.

Chẳng trách Tân Lệ Như không thể chiến đấu được nữa, vậy mà cô ta lại có thể đe dọa bằng kiếm quang như vậy Sau cơn tức giận, Tân Sở Phi lại vô cùng sợ hãi.

Nếu không phải vì Tân Trạm phát hiện trước được âm mưu đen tối của Tân Lệ Như để cho mình mượn thanh kiếm đồng, thì e rằng người rơi xuống đất bây giờ là cô mới đúng.

Nhưng má của cô đã bị ô quang kiếm làm cho bị thương, và không biết liệu cô có thể phục hồi được hay không.

“Đúng là đồ khốn nạn!”

Tân Sở Phi tức giận đến mức bay xuống đá Tân Lệ Như xuống hồ.

Mấy cô gái đi theo liền vội vã chạy xuống hồ cứu người.

Tân Sở Phi không ngăn cản, khi Tân Lệ Như được vớt lên, cô liền giơ tay ra.

Bùm!

Chiếc áo sơ mi đầy bùn đất của Tân Lệ Như đột nhiên bung ra, lộ ra một làn da trắng nõn.

Những người xung quanh đều rất kinh ngạc.

“Hừm, không dạy cho cô một bài học, cô ta lại thật sự tưởng là bà nội đây không biết gì” Tân Sở Phi lần này thực sự rất tức giận. Nhưng cô đối với Tân Trạm rất hiền dịu, đó là vì cô thực sự bái phục bản lĩnh của Tân Trạm.

Tân Lệ Như muốn hãm hại cô như vậy, nếu không dạy cho cô ta một bài học thì cô không tên là Tân Sở Phi đó là đàn em n nói xấu anh tư.

Đến các nữ tu Tân Mạnh cũng không tha, của Tân Lệ Như, bình thường cũng không ít l: Ngón tay chạm nhẹ một cái, những chiếc áo sơ mi của các nữ tu này cũng bung ra.

“Ám Các nữ tu kinh hãi kêu một tiếng, che lấy bộ phận quan trọng, mang theo Tân Lệ Như đang bất tỉnh nhanh chóng chạy trốn.

Họ thậm chí không dám thay quần áo hay sử dụng ma thuật để che đậy, vì sợ chọc giận Tân Sở Phi và kích động đối phương khiến đối phương càng mạnh tay hơn.

Hành động này ngay lập tức khiến người xem phải xuýt xoa.

Tân Lệ Như tính tình quá xấu xa, lại là thế hệ thứ hai, đắc tội với không ít người, rất nhiều người đều không vừa mắt cô ta.

Bây giờ cô ta được dạy cho một bài học, những người qua đường cũng cảm thấy rất phấn khích.

“Tân Lệ Như quả thật là rất xứng đáng. Làn này thì mất hết thể diện rồi”

“Chuyện này thật thú vị. Tân Lệ Như muốn hãm hại người khác, nhưng bị Tân Sở Phi giáo huấn, còn làm trò hề. Chuyện lần này phải lan truyền phổ biến mới được”

Những người có chút hận thù thâm ghét Tân Lệ Như lúc này đã nhanh chóng bỏ chạy lấy người, chuẩn bị đi lan truyền, tung tin khắp nơi.

“Anh tư, cảm ơn anh nhiều” Tân Sở Phi đi tới, trả lại kiếm Thanh Đồng cho Tân Trạm, cười nói.

Bây giờ đối với vị anh tư này cô càng nhìn càng thấy thuận mắt hơn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom