• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Hôm sau, Nhạc Yên Nhi mơ màng mở mắt, chẳng ngờ Dạ Đình Sâm đã mặc đồ xong xuôi. Hắn không mặc vest đeo carvat mà mặc đồ thường.

Hắn mặc áo khoác đen, bên trong là áo len cao cổ màu xám, phía dưới là quần âu đen.

Rõ ràng là bộ quần áo khắp nơi đều thấy nhưng khi mặc trên người hắn, Nhạc Yên Nhi lại thấy đẹp vô cùng.

Hơn nữa sao thời gian lại bất công với người đàn ông này như thế? Rõ ràng đã là ông chú hơn ba mươi mà khuôn mặt cứ như hai bảy, hai tám vậy. Cảm giác cũng không già đi mà chỉ chín chắn thêm, khi mặc đồ thế này trông lại càng trẻ.

Dạ Đình Sâm quay lại, thấy cô đã dậy, hắn bước tới bên giường.

- Việc ở tập đoàn anh đã bàn giao cho Anjoye tiếp quản. Bây giờ chuẩn bị công khai cái chết của nó là một sự hiểu lầm. Anh có thể từ chức, dẫn em đi du lịch, ngắm tuyết, hưởng thụ thời gian hạnh phúc của chúng ta. Sợ rằng sau này anh không quen nên giờ phải luyện tập trước, anh muốn bước vào cuộc sống của em.

- Cuộc sống của em? Vậy chủ tịch Dạ muốn thế nào?

Cô nghe vậy thì cười, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm.

Dạ Đình Sâm bước tới bên giường, chân thành nói:

- Anh nghĩ rồi, em thích chụp ảnh thì anh sẽ đi theo em, khiêng camera cho em. Lúc không có việc thì sáng chúng ta ra công viên đi dạo, đi chợ sáng, ngang qua một cửa hàng mà thấy ổn thì vào ăn thử. Trưa anh nấu cơm, em xem TV. Ăn cơm xong mình nghỉ ngơi ở ban công hoặc đọc báo. Tối nấu cơm rồi đón Vãn Vãn.

- Không thấy nhàm chán à?

Cô hỏi.

Hắn nghe vậy thì đáp:

- Chỉ cần có em bên cạnh thì làm gì cũng không nhàm chán.

- Vậy em chán thì sao?

Cô tò mò hỏi.

- Nếu em chán thì chúng ta đi du lịch ngắn ngày. Anh nghĩ mình thông minh như vậy thì chắc chắn sẽ nghĩ ra cách thôi, em khỏi lo.

Hắn nhéo mặt cô, động tác này khiến Nhạc Yên Nhi mềm lòng.

Dạ Đình Sâm luôn nhìn cô với ánh mắt rất cưng chiều và chăm chú, dường như cô làm chuyện sai trái tày đình, hắn cũng sẽ dung túng.

Hắn muốn chiều hư cô, trước kia cô không dám làm càn như vậy, bây giờ có yêu cầu gì là cô nói đó vì cô biết chắc chắn hắn sẽ đáp ứng.

Nhạc Yên Nhi tỉnh hơn, cô nói:

- Anh chuẩn bị quần áo cho em, em đi đánh răng rửa mặt, hôm nay bắt đầu.

Cô rất hào hứng nên vội vàng đi dép rồi vọt vào nhà vệ sinh. Khi cô ra, Dạ Đình Sâm đã chuẩn bị xong quần áo cho cô.

Áo khoác cùng kiểu, áo len cổ cao màu trắng, quần đen, ngay cả giày cũng giống như giày đôi.

Nhạc Yên Nhi rất vui, đây là lần đầu họ mặc đồ đôi ra ngoài!

Hai người xuống ăn sáng, Vãn Vãn thấy họ nắm tay nhau và cả bộ đồ đôi kia, lại còn bước đều nữa, tất cả đều khác xưa.

Hai người này lại trắng trợn khoe ân ái!

- Ba mẹ định làm gì thế?

Vãn Vãn hỏi.

- Ba với mẹ con ra ngoài, có thể nói là... hẹn hò nhỉ?

Hắn đáp.

Nhạc yên Nhi cười:

- Vậy phải xem anh có đúng là máy ATM không đã, mua xe nhé?

- Vậy là hẹn hò rồi.

Dạ Đình Sâm gật đầu.

Giữa hai người toàn là bong bóng màu hồng, chỉ cần không mù là thấy sự ngọt ngào giữa họ.

Rõ ràng là vợ chồng rồi sao còn sến sẩm thế?

Vãn Vãn nổi giận:

- Hai người nghĩ cho con không? Cứ bỏ con gái cưng ở nhà thế à?

- Nếu không thì cần Evan làm gì?

Hắn thản nhiên đáp.

Nhạc Yên Nhi sững người, chẳng ngờ hắn không phản đối việc đó là vì thế này ư?

Nhạc Yên Nhi sợ Evan đau lòng nên vội nói:

- Ý chú không phải thế đâu.

- Đúng là thế đấy.

Dạ Đình Sâm nói, không hề ý thức được mình làm tổn thương người khác tới đâu.

Nụ cười của Nhạc Yên Nhi cứng lại, cô chẳng biết phải giải thích thế nào.

Chẳng ngờ Evan lại ngốc ngốc đáp:

- Chú dì nói gì thế? Mặc thế này là định ra ngoài à? Vậy cứ để Vãn Vãn cho cháu, cháu sẽ chăm sóc em thật tốt.

Dù đang hỏi thăm nhưng dường như nó đã hiểu nên câu cuối cùng nói rất chắc chắn.

Nhạc Yên Nhi thở phào, cô tức giận chọc Dạ Đình Sâm.

- Evan chăm em cho tốt nhé, buổi trưa chú Trần Lạc sẽ qua xem hai đứa. Ở nhà ngoan nhé.

- Vâng.

Evan ngoan ngoãn nói.

Nhạc Vãn Vãn im lặng đỡ trán:

- Cho nên hai người không thèm hỏi mà đã bỏ rơi con à? Mommy, bao ngày không gặp rồi, con nhớ mẹ lắm, chẳng lẽ vừa về mà mẹ đành lòng để con ở nhà một mình?

Con bé giả vờ đáng thương. Lông mày nó nhíu lại, đôi mắt đã ngấn lệ.

Nhạc yên Nhi không đành lòng, cô nhìn Dạ Đình Sâm, dò ý xem có nên mang con theo không.

Chẳng ngờ hắn ôm chặt eo cô, kéo cô vào lòng.

- Hoạt động gia đình là kế hoạch sau, mọi thứ phải tuần tự nên không đưa con đi theo được. Evan, đưa em đi chơi đi.

Evan bước tới, nắm tay Vãn Vãn:

- Vãn Vãn, đừng quấy rầy chú dì, chúng ta đi chơi đi. Sách cậu muốn đọc, tôi tìm thấy rồi, chắc chắn cậu sẽ thích.

Nói xong, nó kéo tay con bé lên gác, sức nó rất lớn, Vãn Vãn không tránh được.

Không còn ngoan ngoãn nữa mà trở nên bá đạo rồi.

Cái tên mắt xanh này lạ thật, chẳng lẽ ngoan ngoãn là giả vờ à? Bây giờ mới là bộ mặt thật?

Trong lúc Vãn Vãn chần chừ, nó đã bị kéo lên gác.

Dạ Đình Sâm đưa vợ ra ngoài, đang định lái xe thì Nhạc Yên Nhi cản lại.

- Có xe đạp không? Đây là việc không thể thiếu nếu hẹn hò, nam chính đạp xe chở nữ chính là cảnh không bao giờ lỗi thời trong phim!

- Em chờ chút.

Chưa tới mười phút sau, một người làm đã mang tới chiếc xe đạp mới tinh, đặt trước mặt họ.

Dạ Đình Sâm đi thử nhưng hắn không thể làm cho xe đi thẳng được, cứ nghiêng trái nghiêng phải trên bãi cỏ.

Nhạc yên Nhi cười đau cả bụng.

Có phải ngoài xe hơi đắt tiền ra thì hắn không biết lái loại xe đạp bình dân thế này không?
Phần trước
Phần sau
 
Advertisement
  • Chương 725

Ngôi sao nữ có con riêng là chuyện mang tính chất hủy diệt, dù người có địa vị như Diệp Thiên Hạ cũng không ngoại lệ.

Cuối cùng, Âu Duyên Tây đứng ra công bố đây là con gã, đồng thời cử hành hôn lễ với Diệp Thiên Hạ.

Đó là một buổi hôn lễ cực kỳ tuyệt vời. Dạ Đình Sâm cũng tham gia, Nhạc Yên Nhi dù không thể tới cũng theo dõi qua sóng truyền hình, cô cảm thấy mừng cho Diệp Thiên Hạ.

Nếu Diệp Thiên Hạ là vợ Âu Duyên Tây, hẳn cô cũng hiểu được đầu đuôi chuyện giả chết, vậy nên Nhạc Yên Nhi không nói gì thêm trước mặt Nina.

Quả nhiên, Diệp Thiên Hạ gật đầu, cười nói:

- Đúng, chị kết hôn rồi, em với chủ tịch Dạ có tình sẽ thành quyến thuộc thôi, tốt lắm.

Trong mắt Diệp Thiên Hạ không còn vẻ ưu thương và cô đơn như xưa mà thay vào đó là ấm áp, Nhạc Yên Nhi nghĩ hẳn cô và Âu Duyên Tây rất hạnh phúc.

Vậy là đủ rồi.

Ai cũng có câu chuyện và nỗi khổ tâm riêng, người ngoài không cần tìm hiểu sâu xa làm gì.

Nhạc Yên Nhi cười:

- Lâu không gặp, hay là tối nay cùng ăn cơm nhé, em có nhiều chuyện muốn nói với chị lắm.

- Được.

Diệp Thiên Hạ định đồng ý nhưng tiếng cười kỳ lạ của Nina đã cắt ngang:

- Chỉ sợ là không được rồi, chủ tịch Dạ đúng là không yên lòng nổi một phút, tự tới đón vợ rồi kìa!

Gì cơ?

Nhạc Yên Nhi ngạc nhiên, Dạ Đình Sâm tới? Cô không hề nhận được điện thoại hay tin nhắn nào, mà sao hắn biết mình xong việc sớm?

Cô quay đầu nhìn lại, quả nhiên bóng dáng cao to kia là Dạ Đình Sâm.

Diệp Thiên Hạ không muốn để Nhạc Yên Nhi khó xử nên nói:

- Không sao, em cứ về đi, sau này cơ hội gặp nhau còn nhiều.

Nhạc Yên Nhi cũng đành vậy, Dạ Đình Sâm đã tới, cô không thể để hắn về một mình.

Cô tạm biệt hai người rồi tới gần Dạ Đình Sâm:

- Sao anh lại tới? Xong việc cả chưa?

- Cũng ổn rồi, không yên lòng về em nên đến đón. Em lên xe trước đi, anh dọn đồ cho.

- Cùng làm đi.

- Lên xe trước đi, ngoài trời lạnh lắm, nếu em bị lạnh thì anh không nỡ.

Hắn mím môi cười nhạt khiến Nhạc Yên Nhi sững sờ.

Dạ Đình Sâm biết nói những lời thế này từ khi nào?

Dù hắn nói lời tình tứ luôn rất thẳng thắn nhưng luôn mang lại cảm giác lời hắn nói là lời thật lòng, vậy nên cô chưa bao giờ cảm thấy chán ngán.

Nhưng câu nói kia thật sự khiến cô chán ngấy, thậm chí còn nổi da gà.

Không thoải mái.

Ngay khi Nhạc Yên Nhi ngây ra, hắn đã mở cửa xe, ra hiệu cho cô lên xe.

Nhạc Yên Nhi lập tức lên xe, Dạ Đình Sâm thì đi khuân đồ.

Trong xe có mùi rất lạ.

Rõ ràng là chỗ trước kia thường ngồi nhưng vì sao lại lạ như thế?

Cô sờ thành ghế, sờ đệm ghế, mọi thứ đều quen thuộc.

Chẳng mấy chốc, Dạ Đình Sâm đã đặt hết đồ vào cốp, vì hôm nay xong việc nên đồ cũng nhiều.

Cốp xe đóng lại, Nhạc Yên Nhi lại mở cửa xe, đi xuống.

Dạ Đình Sâm híp mắt hỏi:

- Sao thế? Bên ngoài lạnh mà?

- Em còn đồ trong studio, em đi lấy đã.

Cô bình tĩnh nói rồi định đi vào.

Nhưng chưa đi được hai bước, hắn đã bước tới, túm lấy cổ tay cô:

- Gì thế, để anh lấy cho.

- Nắp máy ảnh của em, nếu không có thì ống kính xước mất, mà em chẳng nhớ rõ là để đâu, em phải đi tìm xem.

Cô lo lắng nói.

- Anh đi cùng em.

Hắn thản nhiên đáp rồi nắm chặt tay cô, cùng đi vào studio.

Nhạc Yên Nhi chầm chậm trượt tay xuống rồi nắm lại tay hắn, hỏi:

- Sao tay anh lạnh thế? Sao không mặc cái áo len em tặng, cái màu đỏ ấy.

- Ra ngoài vội nên quên.

- Ồ, vậy à? Vậy anh đi tìm giúp em với, em đi vệ sinh. Tìm được sẽ có thưởng, không thấy phải bắt đền nhé!

Nhạc Yên Nhi cười, lắc lắc tay hắn.

Dạ Đình Sâm vẫn bình tĩnh như vậy, ánh mắt nhìn cô rất bình thản.

Cô quay đi, chẳng ngờ hắn lại đột nhiên giữ tay cô lại:

- Đưa túi cho anh đi, không em đi vệ sinh cũng vướng.

- Được.

Cô không do dự mà bỏ túi xuống, cầm giấy ăn vào.

Dạ Đình Sâm nhìn túi xách, thấy cô đã đi, hắn mới tới gần.

Mở túi ra, bên trong không có di động.

Hắn nhíu mày, không biết có phải cô nhận ra vấn đề gì không, hắn lấy một khẩu súng ngắn bên hông ra, giấu phía sau rồi chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh.

Cô trốn trong phòng vệ sinh gọi cho Dạ Đình Sâm nhưng không ai nghe máy.

Cô gửi tin nhắn tới rồi định gọi cho phu nhân Minh Tú.

Người kia không phải Dạ Đình Sâm!

Vì cô chưa bao giờ tặng hắn áo len đỏ, Dạ Đình Sâm cũng không mặc màu nổi như vậy.

Người đàn ông kia trả lời qua loa nên đã bại lộ.

Rầm!

Đúng lúc này, cửa bên ngoài bị đạp ra.

Tim Nhạc Yên Nhi như ngừng đập, không ngờ hắn lại tìm ra nhanh như thế.

Tiếng giày da nện trên mặt đất mỗi lúc một gần, hắn đẩy từng buồng vệ sinh ra rồi vào kiểm tra.

Cô trốn ở phòng cuối, chẳng mấy mà hắn sẽ tìm tới.

- Nhạc Yên Nhi, em ở trong à?

Giọng vừa vang lên, cô cảm thấy tim như nhảy khỏi lồng ngực.

Đúng lúc này, Dạ Đình Sâm gọi lại.

Cô vội nghe rồi nói:

- Dạ Đình Sâm, em ở studio, mau tới...

Hai chữ "cứu em" còn chưa nói xong, chẳng ngờ cửa đã bị đạp ra, cô giữ cửa, điện thoại rơi xuống đất.

"Dạ Đình Sâm" ở ngoài đã không còn bình thản như khi nãy, hắn nổi giận, lôi cô ra ngoài. Chút sức của cô hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Nghe thấy giọng Dạ Đình Sâm ở đầu dây bên kia, cô cuống lên:

- Dạ Đình Sâm, mau cứu em, có chiếc Roll-Royce đen, biển số xe... Đừng, buông ra, cứu với!

Cô dốc hết sức để cung cấp thêm thông tin nhưng điện thoại đã bị hắn đá vào bồn cầu.

Cô bị kéo ra khỏi phòng vệ sinh và cưỡng chế lên xe.

Người cô nện mạnh vào ghế dựa, Nhạc Yên Nhi đau tới nhíu mày.

"Dạ Đình Sâm" vội lên xe, hắn chửi bới, lấy một miếng khăn từ ghế sau ra, bịt mặt Nhạc Yên Nhi lại, mũi thuốc mê tràn ngập khoang mũi khiến ý thức cô ngày một mơ hồ.

Cuối cùng, mọi thứ trước mắt trở nên đen kịt.

"Dạ Đình Sâm" ném khăn sang một bên, tức giận nói:

- Mẹ nó, con này thông minh thế, khó xơi thật! Mau về giao người để khỏi bị chú ý.

Hắn mau chóng khởi động xe, chiếc xe lao vút đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom