• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Còn chưa nói xong cô ta đã bị Nhạc Yên Nhi cắt ngang bằng giọng nói lạnh lùng.



- Cô cần gì phải tự lừa mình dối người như thế, cô yêu anh ấy, cô yêu anh ấy hơn bất cứ ai, dù có hận, cô vẫn không nỡ để anh ấy chết, cô không muốn anh ấy xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ cô còn không hiểu ư?



- Tôi yêu anh ta ư?



Như nghe được một câu chuyện cười, Bạch Nhược Mai bật cười ha hả, nhưng nước mắt của cô ta càng chảy dữ dội hơn.



Bạch Nhược Mai nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh với ánh mắt nóng bỏng, nhưng dưới màn nước mắt mông lung, gương mặt của người đàn ông đó càng ngày càng mơ hồ.



Giọng nói của cô ta đột nhiên trở nên thê lương:



- Đúng thế, tôi yêu anh ấy, nhưng anh ấy không yêu tôi! Đông Lục, tại sao anh lại keo kiệt như vậy, tại sao không đối xử với em tốt một chút, em mới là vợ anh mà! Anh tàn nhẫn với em quá, thật sự rất tàn nhẫn!



Chứng kiến cảnh này, Nhạc Yên Nhi bỗng thấy lòng mình nặng nề.



Hận một người bao nhiêu thì yêu người đó bấy nhiêu.



Anjoye tiến lên trước đỡ lấy cô, anh ta nói:



- Đi thôi, chúng ta không thích hợp ở lại đây nữa rồi.



Nhạc Yên Nhi gật đầu, đúng lúc cô định đi về thì Bạch Nhược Mai đột nhiên nói:



- Nhạc Yên Nhi, tôi muốn nói chuyện với cô một chút.



- Cô muốn làm gì?



Anjoye híp mắt lại, cất giọng đầy lạnh lùng.



- Không cần khẩn trương thế đâu, tôi và cô ta cũng coi như là bạn cũ, chúng tôi nói chuyện với nhau một lúc cũng không có gì quá đáng chứ, tôi sẽ không làm gì cô ta đâu, Lâm Đông Lục thành ra thế này rồi, tôi không có tâm trạng tính sổ với cô ta.



- Anjoye, đừng lo, cậu ra cửa đợi tôi đi, một lúc nữa tôi sẽ ra.



Nhạc Yên Nhi hờ hững nói.



Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Bạch Nhược Mai đều gắn chặt trên người Lâm Đông Lục, tình yêu của cô ta khiến Nhạc Yên Nhi đồng ý tin tưởng.



Đúng như những gì cô ta nói, bọn họ… thật sự là bạn cũ.



Nghe thế Anjoye mới gật đầu, anh ta đi ra ngoài, nhưng không đóng cửa phòng lại để đề phòng có chuyện ngoài ý muốn.



- Cô muốn nói gì với tôi.



- Cô quen Lâm Đông Lục bao lâu rồi?



- Tám năm.



- Cô có biết tôi quen anh ấy bao nhiêu năm rồi không? Từ lúc có trí nhớ tôi đã biết anh ấy rồi, hai nhà chúng tôi là thế giao, cha tôi nói, nếu tôi thích, về sau có thể gả cho anh ấy. Tôi đã yêu anh ấy, nhưng… anh ấy không yêu tôi. Tôi cứ tưởng rằng là do anh ấy không biết những điểm tốt của tôi, tôi đường đường là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Bạch Thị, trong từ điển của tôi không có từ thua! Nhưng hôm nay, tôi vẫn phải thua. Nhạc Yên Nhi, cô có thể đồng ý với tôi một chuyện không?



Bạch Nhược Mai nhẹ giọng hỏi, những ngón tay của cô ta nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Lâm Đông Lục, cuối cùng dịu dàng nắm lấy tay anh.



- Chuyện gì?



- Hãy nói cho tôi biết quá khứ của hai người, nói kỹ từng chi tiết, nói hết tất cả cho tôi biết. Tôi muốn biết tại sao Lâm Đông Lục lại yêu cô, tại sao… lại nhớ mãi không quên cô.



Nhạc Yên Nhi nghe thế thì hô hấp nghẹn lại, nước mắt của cô suýt chút nữa là rơi xuống.



Thực ra… Bạch Nhược Mai cũng là một người đáng thương.



Giọng nói lạnh nhạt mang theo sự bi thương nồng đậm của cô vang lên giữa đêm khuya yên tĩnh.



- Lần đầu tiên tôi và Lâm Đông Lục quen nhau…



Nhạc Yên Nhi tỉ mỉ kể lại từng chuyện trong quá khứ của hai người.



Bạch Nhược Mai yên tĩnh lắng nghe, ánh mắt cô ta nhìn Lâm Đông Lục vẫn chuyên chú dịu dàng như đang nhìn cả thế giới của mình vậy.



Qua hồi lâu, câu chuyện giữa cô và Lâm Đông Lục đã kết thúc, nước mắt vương trên khóe mắt Bạch Nhược Mai cũng rơi xuống.



Cô ta hít sâu một hơi rồi quay đầu lại cười nói:



- Cảm ơn cô đã đồng ý nói hết tất cả với tôi.



- Xin lỗi, nếu không vì tôi…



- Sao cô cũng lại thánh mẫu thế hả? Thực ra cả hai chúng ta đều hiểu rõ, từ lâu chuyện này đã không phân rõ được đúng sai rồi. Tôi yêu anh ấy, anh ấy yêu cô, nhưng… cô lại không yêu anh ấy nữa! Nếu như cô vẫn còn yêu anh ấy thì tôi sẽ tác thành cho hai người. Nhìn thấy anh ấy đau khổ như thế, trong lòng tôi cũng rất khó chịu. Cô nói xem, trái tim con người lớn đến vậy, tại sao chỉ có thể chứa được một người, làm sao mà cô quên được Lâm Đông Lục?



- Vì hai người đã kết hôn nên tôi biết mình nên rút lui rồi, không nghĩ tới thì sẽ không đau khổ nữa.



- Không nghĩ tới sẽ không đau khổ ư?



Bạch Nhược Mai ôm lấy ngực mình, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của trái tim, đột nhiên cô ta bật cười.



- Nhạc Yên Nhi, lần này tôi thắng rồi, tôi yêu anh ấy nhiều hơn cô, từ trước tới nay tôi chưa từng thua cô, tôi chỉ thua Đông Lục mà thôi!



Cô ta chớp mắt, nhìn lên trần nhà, như để nuốt ngược nước mắt vào trong.



- Nhạc Yên Nhi, tôi mãi mãi không bao giờ xin lỗi cô đâu, trong chuyện tình cảm, ai cũng ích kỷ cả, tôi yêu anh ấy, cho dù tất cả mọi người đều nói là tôi sai, tôi vẫn yêu anh ấy! Từ nay về sau, tôi vẫn sẽ là vợ của anh ấy, anh ấy vẫn là chồng của tôi, tôi sẽ ở lại bên cạnh anh ấy cả đời này!



Đầu ngón tay của cô ta dán lên lòng bàn tay của Lâm Đông Lục, như để lại một dấu ấn trên người anh.



Phòng bệnh bỗng nhiên rơi vào im lặng.



Nhạc Yên Nhi nhìn họ thật chăm chú rồi quay gót ra ngoài.



Trong chuyện tình cảm này, từ lâu… đã không phân rõ được ai đúng ai sai rồi.



Trong phòng bệnh, Bạch Nhược Mai nhìn chăm chú gương mặt của Lâm Đông Lục, khóe miệng cô ta hơi nhếch lên:



- Em thật sự rất hoài niệm quãng thời gian anh bị mất trí nhớ, anh giành tất cả tình yêu cho em, đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời em, nếu em biết chỉ có một năm ngắn ngủi thì em sẽ không cãi nhau với anh đâu, em sẽ sống thật vui vẻ bên anh. Lâm Đông Lục, chẳng phải anh muốn đá em đi, muốn ly hôn với em sao, sẽ không được đâu… em sẽ không cho anh cơ hội đó. Trừ khi em chết đi, nếu không em vẫn mãi là vợ của anh… Đông Lục…



Cô ta ôm chặt lấy Lâm Đông Lục, nhắm hai mắt lại thật thống khổ, nước mắt không ngừng rơi xuống như những chuỗi trân châu.



Sáu giờ sáng, sau khi xử lý xong chuyện bên truyền thông, Hank đã kiệt sức hoàn toàn, nhưng anh ta vẫn chạy tới bệnh viện.



Khi đẩy cửa bước vào, anh ta thấy Bạch Nhược Mai đã ghé vào bên cạnh giường Lâm Đông Lục mà ngủ, Hank không nhịn được thở dài một hơi, anh ta hiểu Bạch Nhược Mai, cô ta chỉ quá yêu Lâm Đông Lục mà thôi.



- Nhược Mai, cô về trước đi, ở đây có tôi trông là được rồi, chủ tịch Bạch đã đến công ty mấy lần rồi, ông ấy muốn đưa cô về.



Anh ta đẩy nhẹ Bạch Nhược Mai, tuy nhiên cô không có bất cứ phản ứng nào.



Nhưng … có một thứ gì đó rơi từ trên giường xuống, đó là… một lọ thuốc an thần trống không!



Hank trợn to mắt đến mức gần như nứt ra:



- Bác sĩ! Bác sĩ…







Đợi đến lúc Lâm Đông Lục tỉnh lại đã là hai mươi tư tiếng sau.



Anh thống khổ mở mắt ra và chỉ thấy đau đớn như bị xé rách.



- Lâm Đông Lục anh tỉnh rồi à! Em mang cho anh canh hạt sen mà anh thích ăn nhất đây!



Bạch Nhược Mai mỉm cười nói.



Lâm Đông Lục không nhịn được nhíu chặt lông mày lại, trên gương mặt anh chứa đầy sự lạnh lẽo, anh lạnh lùng nói:



- Cô ở đây làm gì?



- Anh sao thế? Sao anh lại hung dữ với em như thế! Em đã đến tận cửa hàng gần trường trung học thuộc đại học A để mua đấy, không phải lúc trước anh nói với em là anh thích ăn canh ở đó sao? Anh mau nếm thử đi!



Dường như không cảm nhận được sự tàn nhẫn đáng sợ trên người Lâm Đông Lục, cô ta vẫn mỉm cười tươi tắn, hai mắt cong lên, chìa chiếc thìa về phía anh.



- Nào, há miệng ra, em đút cho anh.



- Tôi nói với cô lúc nào?



Lâm Đông Lục nhíu chặt mày, bàn tay to lớn túm chặt lấy cổ tay cô ta.



Bạch Nhược Mai đau đớn cau mày lại.



- Anh làm cái gì thế, lúc trước khi em còn học trung học ở đó, không phải anh thường chạy tới đó để mua canh hạt sen sao? Sau đó anh nói mình làm thế là vì muốn nhìn thấy em!



Lâm Đông Lục nghe thế thì nhớ ra, đúng là anh đã từng nói như thế, nhưng không phải nói với Bạch Nhược Mai mà là Nhạc Yên Nhi!



- Bạch Nhược Mai, cô đang giở trò gì thế?



Giọng nói lạnh lùng của anh đã hơi run rẩy.



- Anh ngốc à, em là Nhạc Yên Nhi mà! Ngoan, đừng náo loạn nữa nhé!
 
Advertisement
  • Chương 585

- Hình như phu nhân Rose gọi điện cho cậu, bà ấy chúc mừng cậu trở thành người thừa kế của LN… Dạ Đình Sâm mất tích rồi đúng không? Anh ấy mất tích từ ngày chúng ta trở về, đến bây giờ đã mười ngày rồi, cậu có biết anh ấy đi đâu không?

- Em… em không biết.

Anjoye đành phải nói dối, nếu như bây giờ anh ta nói với cô Dạ Đình Sâm đã chết thì cô sẽ sụp đổ mất.

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì mất hồn mất vía:

- Không phải cậu đã trở thành người thừa kế của LN rồi sao? Cậu không biết anh ấy đang ở đâu ư? Thế thì ai biết, ai có thể nói cho tôi biết?

Cô bò từ dưới đất dậy một cách ngơ ngác luống cuống, lảo đảo xông ra khỏi cửa, dường như cô muốn đi tìm người biết chuyện để hỏi vậy.

Nhưng… ai biết chuyện?

Anjoye thấy cô điên điên khùng khùng thì trái tim đau đớn dữ dội.

Anh ta kéo mạnh cánh tay của cô lại, lạnh lùng lên tiếng:

- Tại sao mọi việc qua lâu như thế rồi mà chị vẫn không quên được anh ta, chẳng lẽ chị đã quên là ai làm tổn thương chị, là ai vứt bỏ chị rồi sao? Hai người đã ly hồn rồi, anh ta có ra sao cũng không còn liên quan tới chị nữa! Hơn nữa cho dù anh ta có thực sự gặp chuyện không may thì chị có thể làm được gì?

Lời nói của anh ta giống như một chiếc búa đập mạnh vào lòng cô, khiến cả người cô tê dại.

Anjoye nói đúng.

Tại sao Dạ Đình Sâm làm tổn thương cô mà cô vẫn nhớ mãi không quên hắn, vừa nghe thấy tin hắn mất tích cô liền mất hồn mất vía như thế?

Rõ ràng cô biết trước mặt họ sức lực của cô nhỏ yếu tới mức không đáng để nhắc tới, nhưng… sao cô vẫn không muốn từ bỏ?

Tại sao? Tại sao!

Nhạc Yên Nhi đau khổ ôm lấy đầu mình, những ngón tay của cô cắm sâu vào mái tóc đen, cố gắng tìm cho ra câu trả lời.

Cuối cùng, cô thống khổ nhắm hai mắt lại, để mặc dòng lệ nóng trào ra.

- Tôi sẽ nói cho cậu biết lý do tại sao!

- Vì lúc tôi và anh ấy còn ở cùng nhau, anh ấy đã từng mất tích rất nhiều ngày, bặt vô âm tín, tất cả mọi người đều giấu tôi, nói anh ấy rất khỏe, nhưng tôi biết anh ấy không khỏe tí nào! Khi anh ấy rời khỏi tôi với một thân đầy máu, tôi vẫn luôn lo lắng bàng hoàng, tôi sợ anh ấy sẽ chết, tôi sợ mình sẽ không còn được gặp anh ấy nữa! Tôi đã từng nếm trải cảm giác sợ hãi đó, tôi biết nó đau khổ nhường nào, tôi không muốn tiếp tục chịu đựng nữa, tôi muốn biết tung tích của anh ấy, anh ấy sống hay chết đều được, đừng khiến tôi… sợ hãi nữa!

Cô hét khàn cả giọng, dáng vẻ vô cùng thảm hại, đôi mắt của cô đã đỏ cả lên, nước mắt không ngừng tuôn rời.

Khi nhìn thấy nước mắt của cô, Anjoye thấy lòng mình… đột nhiên thắt lại, không thốt ra nổi câu nào.

Qua hồi lâu, yết hầu của anh ta động đậy, giọng nói khàn đi:

- Chị vẫn yêu anh ta, cho dù chị không nói nhưng chị vẫn còn yêu anh ta!

- Đúng thế, tôi thừa nhận, tôi yêu anh ấy, cho dù anh ấy không yêu tôi, tôi vẫn sẽ yêu anh ấy. Trền đời này người đối xử tốt với tôi nhất chính là anh ấy, chính là Dạ Đình Sâm!

- Những điều anh ta đã làm em cũng làm được!

Anjoye giống như một con thú dữ đột nhiên phát điên, anh ta phẫn nộ gào lên.

Anh ta nắm chặt lấy hai bả vai của cô, nói:

- Vì Dạ Đình Sâm chị có thể quên đi Lâm Đông Lục, vậy sao không thể vì một người khác mà quên đi Dạ Đình Sâm! Hai người đã chia tay rồi, không còn cơ hội hàn gắn lại đâu, chị cứ cố chấp như thế làm gì?

- Vậy… xin đợi đến khi tôi quên đi rồi nói sau.

Tuy giọng nói của Nhạc Yên Nhi lãnh đạm nhưng ánh mắt của cô lại rất kiên định, cô nhìn chăm chú vào Anjoye, trong đôi mắt trong suốt của cô đong đầy sự mạnh mẽ.

Đợi lúc cô từ bỏ được Dạ Đình Sâm rồi nói sau.

Đợi đến khi cô chết lòng rồi nói sau.

Đợi cô có thể yêu được người khác rồi nói sau.

Bây giờ.. cô có thể không nghĩ tới không nhắc tới, nhưng bảo cô từ bỏ hắn, cô không làm được.

Lúc đầu cần tới một năm cô mới mất hết hy vọng với Lâm Đông Lục.

Bây giờ… còn chưa hết một tháng mà anh ta đã muốn cô hoàn toàn quên đi Dạ Đình Sâm có phải quá tàn nhẫn không?

Anjoye nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, trái tim anh ta chấn động.

Anh ta… thực sự mãi mãi không thắng nổi sao?

Anh ta mỉm cười tự trào phúng:

- Thực ra, em cũng không biết bây giờ Dạ Đình Sâm đang ở đâu và hiện ra sao, chị đừng hỏi em… em không biết gì hết.

Cho dù có biết anh ta cũng không nói với cô đâu.

Cô đã yêu Dạ Đình Sâm sâu đậm như thế, nếu như biết hắn đã chết thì cô sẽ thế nào?

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì cơ thể cứng đờ tại chỗ, tại sao đến cả Anjoye cũng không biết.

Vậy… ai biết?

- Anjoye, cậu đưa tôi sang Anh được không? Tôi muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

- Nhỡ đâu anh ta không ở Anh thì sao?

Anh ta hỏi ngược lại.

Cô nghe thế thì ngơ ngác nhìn lại anh ta, trái tim cô như bị một tấm lưới chụp lấy, những sợi chỉ mảnh quấn thật chặt lấy nó, chẳng mấy chốc sẽ khiến nó máu tươi đầm đìa.

Dạ Đình Sâm lại mất tích, hắn bặt vô âm tín giống lần trước, chắc chắn hắn đã xảy ra chuyện rồi.

Có lúc, giác quan thứ sáu của phụ nữ thực sự rất mạnh, chúng không cần tuân theo bất cứ một quy tắc nào.

- Tôi… tôi biết rồi…

Cô lẩm bẩm một mình rồi xoay người bỏ đi, bóng lưng của cô gầy yếu tới mức chỉ cần một cơn gió cũng cuốn bay.

Anjoye rất muốn để cô yên tĩnh một mình nhưng anh ta không yên tâm, sau khi do dự vài phút, cuối cùng anh ta cũng đuổi theo.

Anh ta đi đến trước cửa phòng Nhạc Yên Nhi, cánh cửa được đóng kín, anh ta bước tới gõ cửa nhưng không có ai đáp lại.

- Yên Nhi… em biết bây giờ trong lòng chị đang rất khó chịu, em sẽ giúp chị tìm anh ta, mặc kệ bây giờ anh ta thế nào, em nhất định sẽ đưa anh ta về trước mặt chị!

Nhưng lời nói của anh ta như đá chìm xuống đáy biển, cô không đáp lại dù chỉ một câu.

Anjoye nhăn mày lại, trong lòng anh ta không ngừng giằng xé, thực sự anh ta không biết mình có nên nói cho Nhạc Yên Nhi chuyện đó hay không, dù có biết chân tướng hay không, cô vẫn phải chịu sự tổn thương rất lớn.

Mà anh ta… không nhẫn tâm làm tổn thương cô.

Cuối cùng, Anjoye bất đắc dĩ thở hắt ra một hơi:

- Yên Nhi, chị mở cửa đi, em đưa chị đi tìm Dạ Đình Sâm, em đưa chị sang Anh.

Anh ta đã nói hết lời nhưng trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, chỉ còn lại sự yên lặng đáng sợ.

Chắc cô không làm chuyện gì dại dột đó chứ?

Anjoye vô cùng lo lắng, anh ta vội kéo cửa ra xống vào trong, không ngờ trong phòng trống trơn, không có ai hết.

- Yên Nhi!

Anh ta xông cả vào nhà vệ sinh và ban công nhưng vẫn không nhìn thấy cô.

Đúng vào lúc này, hai cậu nhóc đáng yêu thò đầu vào cửa phòng, hỏi:

- Chị ấy đã đi rồi ạ.

- Cô ấy đi đâu rồi?

- Em không biêt, em thấy chị ấy thay quần áo xong là đi luôn rồi.

Minh Tinh Tinh nói ngây thơ nói.

Anjoye thầm kêu không ổn, anh ta vội vàng đuổi theo ra ngoài.

Minh Tinh Tinh nhìn bóng lưng vội vã của Anjoye, nghĩ tới những chuyện xảy ra trong thời gian qua, nước mắt của nó nhất thời không kìm nổi mà rơi lã chã.

Nó bất lực túm lấy góc quần áo của Authur, hai mắt đong đầy lệ:

- Anh nói xem có phải anh của em xảy ra chuyện gì rồi không? Em gọi điện cho ba, ông nói vốn đang tĩnh dưỡng ở bệnh viện, nhưng lại bị triệu tập khẩn cấp trở về, nói là mở cuộc họp hội đồng quản trị, còn nói anh Anjoye sẽ trở thành chủ tịch thay anh Sâm, anh thử nói xem… chuyện này có phải thật không.

Authur nhìn thấy Minh Tinh Tinh khóc thì không đành lòng, lau sạch vết nước mắt trên gương mặt mũm mĩm của nó, cậu an ủi vỗ về:

- Đừng lo, anh Sâm rất giỏi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, em cứ yên tâm đi.

- Thật à? Nhưng em cũng sợ chị xinh đẹp sẽ yêu anh Anjoye mất, nếu thế thì anh Sâm phải làm thế nào bây giờ?

Minh Tinh Tinh ôm chặt lấy Authur mà khóc nức nở.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom