• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Đi nói rõ với truyền thông, bọn họ đều đang tìm em, em không thể cứ trốn tránh không ra ngoài, nếu không mọi chuyện vĩnh viễn không thể lắng xuống được!



- Tôi không đồng ý, bây giờ cô không được đi đâu hết, chỉ được phép ở trong phạm vi tôi có thể nhìn thấy.



Dạ Đình Sâm nhíu mày, nói bằng giọng ra lệnh.



Hắn không thể để cô ra ngoài, bây giờ cô đang không tỉnh táo, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ phải hối hận cả đời.



Hắn xông lên nắm chặt lấy tay cô.



Nhưng lại bị đẩy mạnh ra, cô lảo đảo lùi về sau, đắm mình trong màn mưa.



- Dạ Đình Sâm, đây không phải những gì anh muốn nhìn thấy ư? Em là một người phụ nữ không biết xấu hổ, dù người khác có biết chuyện anh và Đỗ Hồng Tuyết thì bọn họ cũng sẽ dễ dàng tha thứ cho anh thôi. Lúc này em và anh ly hôn là thích hợp nhất rồi đấy! Anh giả vờ cái gì, đây là chuyện anh mong đợi nhất nhỉ! Mọi người đều không thích em đúng không, thế thì em đi là được, em đi rồi….



Cô dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân để hét lên từng tiếng một.



Nhưng… câu cuối cùng còn chưa nói hết thì hai mắt cô tối sầm lại, một cơn choáng váng ập tới, cô không chống đỡ nổi nữa mà ngất lịm đi.



Cũng may Dạ Đình Sâm nhanh tay nhanh mắt, vào lúc cơ thể của cô mềm ra hắn đã xông tới ôm chặt cô vào lòng.



- Yên Nhi…



Hắn kêu gào tên cô như phát điên, ngay lập tức hắn ôm cô vào nhà rồi mời bác sĩ tới.



Nhạc Yên Nhi ngất xỉu hoàn toàn không phải vì dầm mưa mà là do tâm trạng quá kích động.



Cơ thể của cô không có gì đáng ngại, nhưng nếu tình trạng kích động này vẫn cứ kéo dài thì sẽ có hại rất lớn với thai nhi, sảy thai… cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.



Hai mắt Dạ Đình Sâm lập tức trở nên u ám, hắn nheo mắt lại đầy khủng bố, ánh sáng lạnh trong mắt hắn tản ra hơi thở của sự tử vong.



Hắn cầm điện thoại lên gọi cho William.



- Mọi chuyện điều tra tới đâu rồi?



Cuộc gọi vừa được kết nối, hắn liền đi thẳng vào vấn đề, câu từ ngắn gọn mạnh mẽ, kèm theo hàn khí vô biên.



- Tìm được chút manh mối rồi, tôi tra khắp mấy con phố, từ từ loại trừ từng chiếc xe một, cuối cùng tìm thấy một chiếc xe khả nghi, người của tôi đã điều tra ở bên Cựu Kim Sơn rồi, tin rằng sẽ nhanh chóng tìm ra người làm chuyện này, nói không chừng còn tra được chút dấu vết của người kia nữa.



- Tôi muốn gia tộc William dồn tất cả lực lượng giúp tôi giải quyết mớ phiền phức Bạch Nhược Mai đó trước đã!



- Bạch Nhược Mai? Chuyện phức tạp đấy. Tôi sẽ lưu ý, ván cờ của đối phương rất lớn, chuyện của Nhạc Yên Nhi và Lâm Đông Lục chỉ là bắt đầu, đằng sau… vẫn còn chiêu khác!



- Cậu có ý gì?



- Tôi gửi link cho cậu rồi đấy, bài đăng weibo này tôi đã cho người xóa rồi, nhưng sẽ lại nhanh chóng mọc lên thôi, cậu xem rồi sẽ hiểu.



Dạ Đình Sâm ngắt điện thoại, click vào đường link, những bức ảnh này là dô một người nổi tiếng trên weibo gửi lên….



Bài đăng này không có caption đi kèm, chỉ đăng lên chín bức ảnh.



Trong đó có ảnh Nhạc Yên Nhi và Anjoye tay trong tay, còn có anh cô và Trần Lạc cùng đi từ trong bệnh viện ra.



Tin này vừa đăng lên đã bị William cưỡng chế xóa bỏ, bộ phận quan hệ xã hội đang xử lý chuyện này.



Nhưng chỉ có thể áp chế được nhất thời, không thể áp chế được cả đời, theo tình thế hiện giờ, tin này chắc chắn không ép xuống được.



Nhìn thấy tin này, Dạ Đình Sâm nhíu chặt mày lại, mấy loại tin tức tiêu cực này xuất hiện điên cuồng như nấm mọc sau mưa, bây giờ truyền thông vô cùng chú ý tới chuyện này, muốn im lặng ép việc này xuống là chuyện bất khả thi.



Hắn cũng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, tất cả những chuyện này đều có âm mưu từ trước! Người đó hiểu hắn, cũng hiểu Nhạc Yên Nhi, biết rõ điểm yếu của hai người họ là gì, kẻ đó cẩn thận từng bước một, từ từ tấn công, giáng cho họ những đòn ngày càng nặng hơn.



William gọi điện thoại tới, ngữ khí vô cùng nặng nề:



- Đã tìm được rồi, người đó chắc chắn thuộc nội bộ LN, còn cần thời gian để điều tra thêm! Tôi nghi ngờ, đối phương hoàn toàn không tin cậu đã mất trí nhớ, rõ ràng kẻ đó đang thử cậu, nếu lúc mấu chốt này mà cậu không nhịn được thì… cậu thua chắc.



- Dạ Đình Sâm, cậu thua cũng chẳng sao cả, nhưng chuyện này liên quan đến tính mạng Nhạc Yên Nhi, cậu phải cân nhắc cho cẩn thận.



Giọng nói của gã vô cùng nặng nề, gã hiểu chuyện này vô cùng phức tạp.



Hắn và Dạ Đình Sâm đều không phải là hạng đầu đường xó chợ, nhưng bọn họ đã bỏ ra bao nhiêu công sức mà mọi việc vẫn không có tiến triển gì, từ đó có thể biết đối phương mạnh cỡ nào.



Hơn nữa hiện tại họ có quá ít tin tức hữu dụng, nên chỉ có thể xuống tay từ chỗ Đỗ Hồng Tuyết và Bạch Nhược Mai, bọn họ phải đi từng bước theo ý của kẻ kia mới có thể biết được động cơ sâu hơn của hắn ta.



Nghe thấy lời này, Dạ Đình Sâm liền lâm vào sự im lặng, đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn sang Nhạc Yên Nhi, bên trong cuộn trào những dòng khí âm u.



Hắn thua cũng không sao cả, nhưng hắn không thể để Nhạc Yên Nhi mạo hiểm được!



Hắn nhắm hai mắt lại đầy thống khổ:



- William, tôi giao Nhạc Yên Nhi cho cậu, chỉ cần cậu chăm sóc cho cô ấy thật tốt thì chuyện gì tôi cũng đồng ý với cậu.



William ở đầu bên kia nghe thấy lời này thì bật cười, giọng nói khàn đục của gã vang lên:



- Tôi cũng rất muốn xem thử người mà hai chúng ta hợp lực lại cũng khó mà bắt được kia rốt cuộc là thần thánh phương nào!



- Tiếp theo đây, tôi sẽ làm theo mong muốn của hắn ta, nhất định phải bảo vệ an toàn cho Yên Nhi.



- Cậu thật sự định tác thành cho người ta sao?



William khựng lại.



Ánh mắt dịu dàng như nước của Dạ Đình Sâm gắn chặt lên mỗi một tấc da thịt của cô.



- Chỉ cần cô ấy an toàn thì tôi cam lòng làm tất cả.



Trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói đầy kiên quyết của hắn vô cùng vang dội lạ thường.



- Aizzz…



William không nói thêm gì nữa mà chỉ… thở ra một hơi thật nặng nề.



Dạ Đình Sâm cúp máy, thong thả bước tới bên giường, đầu ngón tay nóng rực của hắn từ từ lướt trên làn da của cô.



- Đợi anh.



Cuối cùng, ngàn lời muốn nói hóa thành hai chữ.



Đợi anh…



Cho dù không đợi được hắn cũng phải mãi mãi nhớ hắn.



Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, Nhạc Yên Nhi chậm rãi mở mắt ra, cô cảm thấy đầu mình đau như búa bổ.



Nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn xa lạ, cô lập tức cảnh giác, đúng vào lúc này bên tai cô truyền tới một giọng nói quen thuộc:



- Tỉnh rồi à? Cơ thể khỏe hơn chút nào không?



- Anjoye? Sao cậu lại ở đây, tôi đang ở đâu?



- Đây là chỗ của em, em đưa chị từ biệt thự qua đây.



Anjoye nhếch môi nở một nụ cười như trẻ con rồi còn chớp mắt đầy xấu xa, gương mặt của anh ta mang vẻ đẹp hư hỏng khó thốt thành lời.



- Dạ Đình Sâm thì sao? Anh ấy không nói gì sao?



- Anh ta có thể nói cái gì?



Anjoye nhún vai, sau đó anh ta đột nhiên kề sát cô, cười híp mắt nói:



- Lúc ngủ chị nghiến răng, ngáy, chảy nước miếng, còn nói mơ nữa đấy nhé!



- Sao thế được!



Cô vội vàng che lấy miệng mình, trợn to hai mắt, nhìn anh ta với ánh mắt không thể tin được.



- Ha ha, chị ngủ như một con heo vậy, thật đúng là đáng yêu! Kể từ ngày hôm nay chị ở lại đây đi, em đã phái người đi mời bạn thân của chị Dư San San qua đây rồi, cô ấy đang nấu ăn trong bếp đấy, đợi chút nữa chị có thể ăn được thức ăn do cô ấy nấu.



- Ở lại đây ư? Cậu không nói đùa đấy chứ, nếu như bị phóng viên chụp được thì phiền to đấy!



Nhạc Yên Nhi lật chăn ra định xuống giường nhưng không ngờ Anjoye lại chìa một chiếc máy tính bảng ra trước mặt cô.



- Chị xem cái này trước đi đã.
 
Advertisement
  • Chương 581

Đúng vào lúc này, người Trần Lạc gọi đã tới đủ, cả mười mấy người đều vận nguyên cả bộ vest.

- Thưa ngài, tôi đã kiểm tra rồi, bọn họ chạy về hướng Đông, chỗ đó là một rừng cây, bên trong có tiếng chó sủa.

Dạ Đình Sâm nhớ lại bản đồ mà William gửi cho hắn, ở gần nhà máy này có một trang trại huấn luyện chó, chuyên huấn luyện chó nghiệp vụ.

Trong rừng có tiếng chó sủa, lẽ nào… tất cả những con chó chưa được thuần hóa được thả ra hết sao?

Sắc mặt của hắn trở nên căng thẳng.

- Đi thôi.

Hắn lạnh giọng nói rồi dùng sức nắm chặt tay Nhạc Yên Nhi, nhanh chóng chạy về phía rừng cây.

- Chia nhau ra hành động, mấy người các cậu… bảo vệ cô Nhạc.

Giọng nói của Dạ Đình Sâm lạnh như băng, lúc nhắc tới tên cô hắn có vẻ rất ngượng miệng.

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì trái tim đau nhói, cô từ từ rụt tay mình lại.

Vừa mới rút lòng bàn tay ra, gió lạnh bất thình lình ập tới, khiến tay cô… cảm thấy lạnh lẽo.

Dạ Đình Sâm cũng phát hiện ra hành động này của cô, nhưng hắn không quay đầu lại, cũng chẳng nhìn cô lấy một cái.

Bọn họ từ từ đi sâu vào rừng, sự thật chứng minh suy đoán của Dạ Đình Sâm là chính xác, mắt mấy con sói đó lóe lên ánh sáng xanh, bốn móng găm vào đất, đuôi dựng đứng lên như roi thép, vừa nhìn thấy người là xông ra cắn.

Những con sói này không phải chưa được thuần hóa mà chúng bị thuần hóa tới mức quá tinh ranh, chúng có thể phân biệt được mùi con người, còn có thể hiểu được ngôn ngữ của chủ nhân.

Bọn chúng đã phân biệt được mùi của người này với người khác, biết người nào cắn được người nào không.

Nhạc Yên Nhi đang đi sát theo bước chân Dạ Đình Sâm, khi nhìn thấy những con sói đó cô cũng thấy hơi sợ.

Đúng vào lúc này, đột nhiên có tiếng súng vang lên sau lưng cô, cô sợ hãi hét ầm lên.

Vệ sĩ đứng sau lưng cô đã rút súng ra, bắn vào người một con sói đang nhảy chồm tới, con sói đó tru lên một tiếng thảm thiết, nó giống như một chất xúc tác, những coi sói khác cũng thi nhau nhe răng trợn mắt, lộ ra vẻ hung dữ rồi bổ nhào tới.

Dạ Đình Sâm đứng chắn trước mặt Nhạc Yên Nhi, hắn rút súng ra, mỗi một phát súng chuẩn xác bắn chết một con, chúng còn không kịp rên thì đã vong mạng rồi.

Trại huấn luyện chó kia rất rộng lớn, bên trong có đến hàng ngàn hàng vạn con chó, hắn không dám chắc trong rừng này có tất cả bao nhiêu con.

Còn chưa đi vào trong mà đã gặp nhiều sói như vậy, hắn không dám tưởng tượng đi sâu hơn sẽ còn gặp những chuyện gì nữa.

- Trần Lạc, cậu dẫn người bảo vệ cô Nhạc, tôi vào trong tìm người.

Dạ Đình Sâm hạ lệnh.

Trần Lạc nghe thế thì phản đối ngay:

- Một mình chủ tịch đi vào đó quá nguy hiểm, tôi vào cùng ngài, những người còn lại bảo vệ cô Nhạc là đủ rồi.

- Được.

Dạ Đình Sâm gật đầu đồng ý rồi nói tiếp:

- Mấy cậu có nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn của cô Nhạc, phái một người vào trong trại huấn luyện, lập tức tìm người dọn sạch chỗ này.

- Vâng thưa ngài.

Mười mấy vệ sĩ đồng thanh hô to, tiếng vang làm chấn động cả khu rừng.

Dạ Đình Sâm gật đầu, đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn chăm chú vào Nhạc Yên Nhi.

Trái tim của cô… run rẩy mãnh liệt.

Chỉ có mình Dạ Đình Sâm và Trần Lạc vào trong đó… họ có gặp nguy hiểm hay không.

Cô thật sự rất muốn đi cùng họ nhưng cô đang mang thai, nơi đây đầy rẫy nguy hiểm, cô không biết trước sẽ gặp phải những chuyện gì.

Cô không thể để con mình gặp chuyện được.

- Dạ Đình Sâm, để lại hai người bảo vệ tôi là được, anh mang những người khác vào trong đi được không? Nếu không tôi không yên tâm được.

- Bây giờ quan trọng nhất là an nguy của cô, Anjoye gặp chuyện rồi, tôi không thể để cô xảy ra chuyện bất trắc gì nữa.

Hắn trả lời mà không thèm quay đầu lại.

- Anh đưa tất cả bọn họ theo đi, cứ coi như… vì cứu Anjoye đi được không?

Cô nói trái lòng mình, chỉ có như thế Dạ Đình Sâm mới không từ chối.

Nhưng… hắn lại tưởng thật.

Hóa ra người cô quan tâm chỉ có Anjoye.

Bóng lưng của Dạ Đình Sâm khựng lại, hắn không dám quay đầu, sợ cô nhìn thấu dáng nỗi đau khổ của mình.

- Được.

Qua hồi lâu, Dạ Đình Sâm chỉ thốt ra một chữ.

Hắn lại nhấc chân lên rời đi, cô dùng hết sức hét lêm thật to:

- Anh nhất định phải trở lại, bình an đưa cả Anjoye về, biết không hả!

- Biết rồi.

Nhìn bóng lưng rời đi của hắn, cô chỉ có thể khóc thầm trong lòng.

Đây là người đàn ông của cô, lúc hắn gặp nguy hiểm cô không thể tỏ ra bi thương, nếu không sẽ làm hắn phân tâm.

Mặc kệ bây giờ trong lòng hắn có cô hay không, cô chỉ biết, trong lòng cô vẫn có hắn, không thể chứa nổi thêm bất cứ ai khác nữa.

Dạ Đình Sâm dẫn người từ từ đi sâu vào trong rừng, sói bên trong càng ngày càng nhiều, đạn trên người họ không đủ để đối phó với đám sói này, cũng may Trần Lạc đã chuẩn bị dao găm trước, mỗi người một con.

Bọn họ đều trải qua huấn luyện khắc nghiệt, chém giết mở ra một con đường máu, tuy rằng sói rất khó chơi, nhưng họ không bị thương nặng.

Đúng vào lúc này, họ nghe thấy tiếng người kêu.

- Này, các người đến cứu tôi à?

Dạ Đình Sâm vừa giải quyết xong một con sói, cánh tay của hắn bị sói cắn một phát, nhưng hắn chỉ hơi nhíu mày lại rồi cố nhẫn nhịn.

Hắn vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy Anjoye đang bị treo trên cây một cách thảm hại, một cánh tay của anh ta máu chảy đầm đìa, nhìn có vẻ như đã bị thương.

Trần Lạc nhanh chóng cắt dây thừng treo Anjoye xuống.

- Có đứng dậy được không? Cánh tay còn lại có đánh nhau được không?

Dạ Đình Sâm nhìn thấy vết máu trên người anh ta thì nhíu mày lại, hắn giơ cánh tay không bị sói cắn ra, định kéo Anjoye đứng dậy.

Anjoye không cần Dạ Đình Sâm đỡ mà tự đứng dậy, anh ta loạng choạng nhưng không ngã.

- Đương nhiên rồi.

Trần Lạc ném ra một con dao găm, anh ta giơ tay trái ra tiếp lấy.

Mấy người tựa lưng vào nhau, tạo thành một vòng tròn, đối mặt với đám sói như hổ rình mồi.

- Từ sau khi ông nội qua đời, hình như đã rất lâu chúng ta không chiến đấu cùng nhau rồi nhỉ? Tôi vẫn còn nhớ năm đó, hai chúng ta cùng đối mặt với tận mười mấy cao thủ, cảnh tượng đó thật là quá kích thích.

- Nhớ, nhưng xem ra lần này vẫn phải theo quy tắc cũ, tôi bảo vệ cậu.

Dạ Đình Sâm nhìn chằm chằm vào phía trước, hắn nói nghe có vẻ rất nhẹ nhàng.

Trên người cả hai anh em chằng chịt vết thương, nhưng một người vẻ mặt bình thản, một người lại híp mắt cười, dường như trong mắt họ tất cả nguy hiểm chẳng là gì cả.

- Cẩn thận!

Dạ Đình Sâm nheo mắt, một con chó sói đột nhiên vươn người nhảy về phía họ, hắn lạnh giọng quát lên, sắc mặt của mọi người lập tức nghiêm túc lại, bắt đầu chiến đấu.

Trong rừng…

Máu tươi đầm đìa.

Cuối cùng, mấy người vừa đánh vừa rút, lết cơ thể đầy vết thương chạy ra khỏi rừng, nhưng họ lại phát hiện ra hai vệ sĩ bảo vệ Nhạc Yên Nhi đều đã chết cả rồi, họ chết dưới họng súng, một phát xuyên thẳng qua đầu, chết ngay tức khắc.

Nhạc Yên Nhi… biến mất rồi!

- Tôi đưa cậu về trước.

Sắc mặt của Dạ Đình Sâm nghiêm túc hẳn lên, hai đầu mày nhăn lại, trong mắt hắn cuộn trào cơn sóng điên cuồng đáng sợ.

- Không, tôi muốn ở lại, tôi muốn đi tìm Nhạc Yên Nhi!

Anjoye không đồng ý rời đi.

Nhưng ngay sau đó bả vai của anh ta bị Dạ Đình Sâm giữ chặt:

- Cậu có biết trên đường đến đây Nhạc Yên Nhi đã lo cho cậu như thế nào không? Cô ấy muốn cậu sống sót ra ngoài.

- Nhỡ đâu… cô ấy đã bị hại, đã chết rồi thì làm thế nào?

Anjoye gào lên như phát điên.

- Vậy thì tôi sẽ đi theo cô ấy, cô ấy lên thiên đường tôi cũng lên thiên đường, cô ấy xuống địa ngục thì tôi theo xuống địa ngục, tôi không thể để cô ấy cô đơn một mình!

Dạ Đình Sâm gằn từng tiếng một đầy mạnh mẽ, ánh mắt của hắn vô cùng kiên định, bên trong tỏa ra ánh sáng kinh người.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom