• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Tinh Tinh! Em sao thế Tinh Tinh?!

Nhạc Yên Nhi vội vàng lao tới.

Thằng bé càng khóc lớn hơn:

- Chị ơi, cái bà xấu xí này nói bậy bạ, đừng cho bà ta đi, phải bảo anh Sâm đánh nát mông bà ta ra mới được!

Vị phu nhân kia không biết tiếng Trung, nghe không hiểu Tinh Tinh nói gì nhưng từ sắc mặt của nó có thể biết đại khái, sắc mặt bà ta rất khó coi, vội vàng giật váy trong tay nó ra.

Nhưng Minh Tinh Tinh kiên quyết không buông ra, thế nhưng người phụ nữ kia cũng nóng lên, một tay nắm chặt tay nó, hất thật mạnh ra sau, cả Nhạc Yên Nhi cũng không kịp đề phòng nên bị ngã ngửa ra.

Cô bị đẩy trúng vào đống bánh ngọt rơi trên sàn, tối nay cô mặc một bộ váy dạ hội dài màu đen, giờ bị dính đầy kem trắng nhìn rất kinh khủng.

Ngược lại Minh Tinh Tinh không sao hết, thằng bé ngã vào lòng Nhạc Yên Nhi nên không có chuyện gì.

Nhưng nó thấy cô bị như thế cũng vội vàng kéo cô dậy, nước mắt lại càng không ngừng rơi.

Trong nháy mắt tầm nhìn soi mói của đám người thi nhau dồn lại đây.

Họ khẽ thì thầm với nhau, thế nhưng Nhạc Yên Nhi không hiểu câu nào.

Xung quanh có vô số ánh mắt nhắm đến, đều là hờ hững xem trò vui.

Đứng giữa trung tâm của cảnh ồn ào này, bỗng cô có cảm giác mình như kẻ ngốc vậy.

Vị phu nhân kia cười lạnh một tiếng, nhìn mặt Nhạc Yên Nhi không hề quen, chắc chẳng phải con nhà danh giá gì nên định bỏ đi luôn.

Đúng lúc này Dạ Vị Ương tiến tới, vừa thấy cảnh này con ngươi trong đôi mắt cô bỗng co rút lại.

Cô nắm chặt tay, lạnh lùng hỏi:

- Tinh Tinh, ai làm?

Thằng bé chỉ vị phu nhân kia, nghiến răng gằn lên:

- Là bà ta, mụ đàn bà xấu xa này nói xấu chị Yên Nhi, bị em nghe thấy xong còn không chịu nhận, rồi còn đánh em với xô ngã chị ấy nữa!

Dạ Vị Ương nghe xong ánh mắt quét sang vị phu nhân kia khiến bà ta sợ run cả người, không tự chủ được lùi về phía sau vài bước.

Bà ta không nhận ra Nhạc Yên Nhi nhưng lại biết Dạ Vị Ương, đây là người bà ta không thể chọc vào nổi.

Nhạc Yên Nhi thấy cô bé đang tức điên lên thì vội kéo cô lại, vội bảo:

- Không có gì đâu, chị cũng không bị thương, bỏ qua đi em.

Cô bé không quay lại, giọng nói cực kỳ nghiêm túc vang lên:

- Chị là người của nhà họ Dạ, người nhà chúng ta chưa bao giờ bị bắt nạt mà không đáp trả đâu! Chị dâu, chuyện hôm nay chị đừng xen vào, nếu có bất cứ chuyện gì cứ để họ tới tìm em, em muốn xem thử ai có gan dám tới tính sổ với nhà họ Dạ đây!

Dứt lời cô gạt tay Nhạc Yên Nhi ra, bước thẳng tới trước mặt vị phu nhân kia.

Những người xung quanh chỉ tròn mắt đứng nhìn, không một ai dám can ngăn.

Bởi nhà họ Dạ, tập đoàn LN…

Đại diện cho thứ quyền lực tuyệt đối!

Dạ Vị Ương nắm cổ áo người nọ, không nói năng gì mà tát thẳng tay, tiếng Anh chuẩn mực từ miệng cô thoát ra lạnh đến thấu xương.

- Các người ở sau lưng bàn tán chuyện người khác có xứng hay không cũng nên nhìn kỹ bộ dáng xấu xí khốn nạn của mình đi! Anh cả tôi đã chọn chị ấy thì chị ấy chính là thiếu phu nhân nhà họ Dạ, nếu tính theo tước vị các người còn phải cung kính gọi một tiếng Công tước phu nhân đấy! Nói xấu sau lưng người khác là thứ giáo dục mà đám quyền quý các người được học hả? Mấy người tốt nhất ngậm hết miệng lại, nếu còn để tôi nghe thấy bất kỳ tin đồn gì nữa thì đừng trách nhà họ Dạ nặng tay với các người!

Dạ Vị Ương vừa nói xong cả phòng lập tức rơi vào yên lặng, lúc cô buông người kia ra bà ta như thể sinh vật không xương, ngã nhào xuống đất.

Cô thản nhiên nhìn lướt qua tất cả mọi người, không một ai dám nói gì nữa, không khí cực kỳ bức bối.

Dạ Vị Ương bước tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, nắm tay cô rồi bảo:

- Loại tiệc kinh tởm thế này chúng ta không cần thiết phải tham dự nữa, để em đưa chị về.

- Nhưng… còn chưa tan tiệc mà.

Nhạc Yên Nhi đáp.

- Quan tâm tới loại tiệc này làm gì nữa, anh em mà biết chị chịu uất ức thế này chắc sẽ đau lòng chết mất!

Nói xong không chờ Nhạc Yên Nhi đồng ý cô bé đã kéo cô đi thẳng ra cửa.

Tất cả mọi chuyện đều bị người đàn ông trên lầu nhìn rõ, mỗi chi tiết nhỏ hắn cũng chưa từng bỏ qua.

Có người bắt nạt Nhạc Yên Nhi!

Nếu thế hắn sẽ khiến người nọ phải trả giá gấp trăm nghìn lần.

Dạ Vị Ương vừa tức vừa vội kéo cô về, chắc chắn cô không bị thương xong mới lại vội vã rời đi, Minh Tinh Tinh nhìn đôi mắt đỏ hoe của Nhạc Yên Nhi thì nhỏ giọng bảo:

- Chị ơi… chị khóc đấy à?

Cô lau đi giọt nước tràn ra nơi khóe mắt, nở nụ cười rạng rỡ:

- Không đâu, các em đều ra mặt giúp chị thì chị còn ấm ức gì chứ. Hôm nay Tinh Tinh dũng cảm lắm ấy, chị nấu gì đó cho em ăn nhé?

- Thật ạ? Được được, em thích chị nhất!

Minh Tinh Tinh vui vẻ nhảy cẫng lên, nét buồn bã trên mặt cũng tan biến rất nhanh.

Nó ngồi chờ ăn cơm, vui vẻ gõ bát đũa leng keng, trong bếp Nhạc Yên Nhi đang làm vài món ăn bình dân.

Lúc chỉ có một mình cô mới dám rơi nước mắt.

Thật ra hôm nay cô rất ấm ức.

Lúc ở trong nước nếu có người đối xử với mình thế chắc chắn cô sẽ tức giận rồi trả đũa chứ không nhẫn nhịn như hôm nay.

Nhưng ở đây lại khác, dù sao cũng đang ở đất khách quê người, cô không muốn gây thêm chuyện cho Dạ Đình Sâm.

Cho Minh Tinh Tinh ăn cơm xong cô lại giúp nó tắm rửa rồi mới đưa nó đi ngủ.

Nghiêm lão nói tối nay Dạ Đình Sâm sẽ về muộn, nhưng muộn thế nào thì cô không rõ nên cô chờ đến mười một giờ, rốt cuộc không thắng được cơn buồn ngủ nên mơ màng thiếp đi.

Trong mơ dường như có người dịu dàng ôm lấy cô, dựa vào lồng ngực ấm áp kia lòng cô bỗng thấy ngập tràn hạnh phúc.

Có phải… Dạ Đình Sâm không?

Nhạc Yên Nhi ráng mở mắt xem thử, quả nhiên thấy một khuôn mặt nam giới đẹp đẽ trước mắt.

Cô nằm trong ngực hắn, vừa ngẩng đầu là thấy đường đường nét chiếc cằm rồi còn cả hầu kết đang trượt lên xuống liên tục, Nhạc Yên Nhi thấy rất hay nên mới giơ tay sờ thử một cái.

Dạ Đình Sâm thấy cô tỉnh thì yêu thương hỏi:

- Tôi làm em tỉnh à?

- Anh đang làm gì thế?

Cô nghi hoặc hỏi.

- Tinh Tinh ngủ rồi, em nên về phòng ngủ với tôi chứ.

Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp lại, giọng nói hơi cao, giống như còn đang ganh tị với Minh Tinh Tinh vậy.

Nhạc Yên Nhi không nhịn được cười, cô cũng không giãy giụa, có lẽ vì hôm nay đã mệt quá rồi, dù chẳng phải làm gì nhưng cái mệt như tràn ra từ tận đáy lòng cô, khiến cô chỉ muốn khóc to lên.

Dựa vào lòng Dạ Đình Sâm mới khiến cô cảm thấy thế giới còn nhiều điều tốt đẹp.

- Bữa tiệc hôm nay có gì hay không? Tôi nghe Nghiêm lão bảo hai người về từ sớm.

Hắn như vô ý hỏi, vừa nói vừa ôm cô về phòng hai người, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
 
Advertisement
  • Chương 418

Sau khi được đưa vào phòng thử đồ, Nhạc Yên Nhi thử hai bộ liền nhưng Dạ Vị Ương vẫn không hài lòng, cuối cùng, khi cô thay tới một bộ sườn xám mang phong cách cổ điển thì cô em chồng này mới luôn miệng khen đẹp.

Bộ sườn xám này đã được cách tân, tà xẻ cao tới giữa đùi, chứng minh một cách hoàn mỹ như thế nào là một cặp đôi chân tiêu chuẩn.

Sườn xám là một bộ đồ có yêu cầu rất cao với người mặc, vậy mà Nhạc Yên Nhi mặc lên lại không thể tìm thấy bất cứ một điểm xấu nào. Trên nền vải xanh nhạt là hoa văn thêu tay, một đóa sen duyên dáng vừa chớm nở.

Màu hồng cánh sen vừa khéo nằm ở trước ngực làm nổi bật lên vẻ đẹp hệt như sen của người mặc.

- Cái này đi, chỉnh tà xẻ thấp xuống một chút chứ không thì không ổn đâu. Chị dâu, chúng ta nghỉ ngơi đã, thử đến giờ chắc chị cũng mệt rồi.

Nhạc Yên Nhi gật đầu, vốn nghĩ chọn váy cưới là chuyện rất đơn giản nhưng hóa ra lại quá mệt mỏi, nãy giờ mới thử có bốn bộ thôi mà cô đã mệt không chịu nổi rồi.

Minh Tinh Tinh thấy hai người nghỉ thì vội vàng chạy tới:

- Em chưa thay quần áo này, em béo quá không kéo được khóa, hai người thay cho em đi.

Nhạc Yên Nhi nhìn sang, đúng là buồn cười thật.

Dù Minh Tinh Tinh béo nhưng nét rất đẹp, cậu bé mặc chiếc váy be bé, đầu đội mái tóc giả màu vàng, hệt như một công chúa nhỏ mập mạp.

Lúc này, Dạ Vị Ương mới chú ý bộ váy trên người bé mập, cô gật đầu lia lịa:

- Được lắm, chiếc này đi, đừng cởi cho nó, cứ để nó mặc.

- Huhu, hai người quá đáng lắm, không chơi với hai người nữa, đáng ghét.

Minh Tinh Tinh giận dữ nhưng không dám trái ý Dạ Vị Ương, nó chỉ có thể bĩu môi tránh sang một bên.

Trong lúc nghỉ, Dạ Vị Ương không né tránh mà gọi một cuộc điện thoại ngay trước mặt Nhạc Yên Nhi. Cú điện thoại này là gọi cho trụ sở LN.

Sau khi cúp máy, cô ngẩng đầu lên, khá nghi hoặc:

- Em gọi đến công ty, bên đó không có việc gấp gì cả. Cuối tuần mà anh em sang đó làm gì?

- Chị cũng không biết nữa.

Nhạc Yên Nhi lắc đầu.

- Anh ấy chỉ nói vậy với chị thôi.

- Hôm nay là ngày chọn đồ cưới, dù bận cũng phải đến mới đúng, chẳng phải anh ấy yêu chị nhất còn gì? Chuyện quan trọng thế này làm sao lại bỏ lỡ được?

Dạ Vị Ương ngẩn ra.

Lời này khiến trái tim Nhạc Yên Nhi ngừng một nhịp, cô có dự cảm xấu.

Vì sao Dạ Đình Sâm không tới?

Xua đi cảm giác khác thường trong lòng, cô nói:

- Anh ấy cũng không nói với chị hôm nay là ngày chọn đồ cưới.

- Đúng, em nghi ngờ chuyện này đấy! Em cứ nghĩ chị biết, thế mà chị chẳng biết gì cả! Hai hôm trước, anh em bỗng gọi cho em để liên hệ với tiệm áo cưới, bảo hôm nay em tới đây là sợ hai người chọn áo cưới sẽ mất tự nhiên nên cần thêm một người, cũng là để có thêm người cho ý kiến. Nhưng em tới, anh ấy lại đi đâu? Chẳng lẽ quên à?

Quên...

Câu này khiến Nhạc Yên Nhi đau lòng đến sững sờ.

Dạ Đình Sâm quên ư? Chuyện quan trọng như vậy mà hắn cũng quên được sao?

Thấy vẻ mặt của Nhạc Yên Nhi, Dạ Vị Ương mới nhận ra mình lỡ lời, cô vội vàng giải thích:

- Có lẽ không phải quên mà là có việc thật thì sao?

Lời này thật ra không hề có sức thuyết phục.

Dạ Đình Sâm yêu Nhạc Yên Nhi như vậy, làm sao lại có thể vắng mặt trong một ngày quan trọng thế này? Hoặc là quên, hoặc là có chuyện quan trọng hơn xảy ra.

Có chuyện gì mà lại quan trọng hơn hôn nhân của bọn họ?

Mới đầu, Nhạc Yên Nhi còn hào hứng với việc lựa chọn áo cưới cho mình, thế nhưng nghe Dạ Vị Ương nói xong, cô hoàn toàn mất hứng, sau đó cũng chỉ chọn qua loa vài thứ.

Dạ Vị Ương nói sau đó họ sẽ đi xem giáo đường, đó là đại giáo đường Bruce nổi danh, được xưng là một trong những giáo đường đẹp nhất London.

Thế nhưng Dạ Đình Sâm không ở đây, Nhạc Yên Nhi chẳng còn lòng dạ nào xem bất cứ thứ gì.

Hôn lễ vốn là việc hai người cùng chuẩn bị.

Biết tâm trạng Nhạc Yên Nhi không tốt, Dạ Vị Ương cũng không ép. Cô gọi điện cho anh trai mình nhưng điện thoại tắt máy, đây chính là lần đầu tiên.

Dạ Vị Ương biết, hiển nhiên Nhạc Yên Nhi cũng biết.

Cô cắn môi, thấy ánh mắt dè dặt của Dạ Vị Ương, cô quay lại, mỉm cười.

- Không sao, chờ tới tối anh ấy về là biết, chúng ta về trước nhé?

Dạ Vị Ương gật đầu, cô cố gắng xua tan cảm giác lo lắng trong lòng, cố gắng gợi những chủ đề nhẹ nhàng để giúp không khí sinh động hơn.

Về đến biệt thự, Dạ Đình Sâm không ở nhà, Dạ Vị Ương lo Nhạc Yên Nhi ở nhà một mình sẽ càng không vui nên chờ tới khi ăn cơm tối mới ra về.

Minh Tinh Tinh là một thằng nhóc tham ăn, đương nhiên cũng là một nhóc ham ngủ, ăn no rồi ngủ chính là một thói quen bền vững của nó. Sau khi ăn tối, nó liền kêu buồn ngủ rồi bò lên giường, không đứng dậy nổi nữa.

- Thiếu phu nhân, thiếu gia bảo tối muộn sẽ về, cô không cần chờ cậu ấy, cứ ngủ trước đi ạ.

Quản gia nói.

Ông nhìn Nhạc Yên Nhi ngồi co ro trên salon, thân hình nho nhỏ trông thật đáng thương.

Nhạc Yên Nhi nghe vậy, đôi mắt cô sáng lên, vội hỏi:

- Dạ Đình Sâm gọi về à? Sao lại không gọi cho tôi?

Nếu thấy cuộc gọi nhỡ của mình, nhất định hắn sẽ gọi lại nhỉ?

Quản gia chậm rãi trả lời:

- Thiếu gia dùng điện thoại công ty để gọi về, có lẽ thiếu phu nhân không để ý. Ngài ấy nói di động đã hết pin nhưng còn việc cần làm, tối nay sẽ về muộn. Còn dặn tôi nói với thiếu phu nhân một tiếng, bảo cô đi ngủ sớm.

Nghe vậy, Nhạc Yên Nhi thoải mái hơn nhiều.

Ra là điện thoại hết pin!

Khi nãy, quả thực cô không để ý xem điện thoại bàn có reo không, vậy nên cô hoàn toàn tin lời quản gia.

Hẳn là có chuyện rất quan trọng, chỉ sợ cả Dạ Vị Ương cũng không biết, mọi thứ là do mình suy nghĩ lung tung thôi.

Nhạc Yên Nhi chán nản gõ gõ đầu, chồng ở ngoài làm việc vất vả như vậy mà mình còn phàn nàn việc người ta không đi thử áo cưới cùng, không đi xem giáo đường cùng. Đúng là không xứng làm vợ mà.

Khuôn mặt nhỏ vốn ảm đạm giờ lại tươi tỉnh hẳn lên, cô nói với quản gia:

- Tôi ở đây chờ hắn, đầu bếp đã về rồi, nhỡ anh ấy đói thì sẽ không có người làm đồ ăn cho anh ấy, tôi đi nấu chút cháo, ít ra về đến nhà cũng không đói.

Quản gia biết mình không cản được Nhạc Yên Nhi nên đành gật đầu, nhìn cô chạy nhanh vào bếp, ông mới nhíu mày.

Hôm nay thiếu gia làm sao vậy?

Điện thoại tắt máy, không ở công ty, hoàn toàn không liên lạc được. Rốt cuộc thì ngài ấy đang ở đâu?

Vì sao phải nói dối Nhạc Yên Nhi?

Nếu mình không giấu hộ cho Dạ Đình Sâm, sợ rằng bây giờ Nhạc Yên Nhi vẫn đang rầu rĩ.

Thấy hai người sắp kết hôn, như vậy nghĩa là mọi chuyện đều kết thúc, không thể để xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào cả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom