• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Vì chuyện xảy ra ở bệnh viện, hai người đều cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, sau khi yên tĩnh ăn cơm xong, Nhạc Yên Nhi lên phòng nghỉ ngơi sớm.

Nhưng Dạ Đình Sâm không được thoải mái như vậy. Hôm qua, các thành viên hội đồng quản trị đã tỏ thái độ, hôm nay lại trễ công việc mất một ngày nên hắn có rất nhiều việc phải giải quyết.

Vậy nên sau khi Nhạc Yên Nhi về phòng, Dạ Đình Sâm lập tức sang thư phòng, bật máy tính, kết nối video với trụ sở chính.

Bây giờ đang là buổi chiều ở Anh quốc, hình ảnh vừa kết nối đã có một giám đốc vội vã chất vấn:

- Căn cứ vào lịch hẹn trước đó, chúng ta phải tổ chức buổi họp ban giám đốc vào buổi trưa, vậy mà giờ lại trì hoãn tới tận giờ tan tầm, xin hỏi chủ tịch Dạ hôm nay đã làm gì, có biết ban giám đốc vẫn luôn chờ hay không?

Vị giám đốc này tên là Louis, hậu duệ hoàng gia Pháp, mặc dù Pháp đã không còn hoàng gia nhưng là một quý tộc chân chính, lại thêm nguồn tài chính dồi dào từ đời trước cũng đủ để gia tộc của Louis đứng vững chân trong giới quý tộc Pháp, có được vinh quang vô thượng.

Ban giám đốc của LN và các giám đốc bình thường của công ty không giống nhau, mỗi một vị trong ban giám đốc của LN đều có thân phận và địa vị cao quý, họ truyền thừa đời này qua đời khác, bảo vệ LN, khống chế hướng phát triển của tập đoàn để LN luôn bất bại trong giới kinh doanh giả dối và quỷ quyệt này.

Cũng vì vậy nên người thừa kế của LN nhất định phải được họ thừa nhận, chỉ có người thừa kế chân chính mới nhận được sự trợ giúp hết lòng từ ban giám đốc.

Nhưng không vì thế mà Dạ Đình Sâm khách khí với họ, hắn vẫn lạnh nhạt nói:

- Tôi biết thời gian của các vị đều quý giá, vậy nên tôi không nói lời thừa, các vị đợi tôi một ngày thì hẳn đã thảo luận được phương án tốt nhất, xin hỏi ai sẽ là đại biểu đưa ra ý kiến?

Louis đã cao tuổi, tới đâu cũng được đối đãi tôn kính, đâu thể chịu được thái độ này của Dạ Đình Sâm, ông tức giận đến run người.

Louis định nổi giận, chẳng ngờ Mike lại liếc mắt qua, hỏi Dạ Đình Sâm trước khi Louis lên tiếng:

- Xin hỏi chủ tịch Dạ có đề nghị gì hay không?

Dạ Đình Sâm thản nhiên:

- Đề nghị của tôi chính là nghe theo phương án của ban giám đốc.

- Chủ tịch nói gì vậy, ngay cả khi cậu không biết kết quả thảo luận của chúng tôi mà cũng nghe theo à?

Louis giận đến giẫm chân.

Vì thân phận cao quý nên Louis cũng là một trong những người nóng tính nhất ban giam đốc, lại nhanh mồm nhanh miệng, không hề nể mặt Dạ Đình Sâm.

- Các vị đều kinh nghiệm dày dặn, thái độ nghiêm túc, nếu đã thảo luận cả ngày hẳn sẽ đưa ra được một phương án hoàn hảo, vậy nên tôi nghe theo.

Mike chớp mắt, đôi mắt đục ngầu như tỏa sáng:

- Tôi hiểu, đợi đến khi hội nghị kết thúc, tôi sẽ cho người gửi kết quả thảo luận tới cho chủ tịch.

Sắc mặt Dạ Đình Sâm rất bình tĩnh, dường như hắn không hề bị ảnh hưởng bởi thái độ của Louis và Mike, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời xì xào bàn tán của ban giám đốc.

- Nếu không còn vấn đề gì khác thì hội nghị hôm nay chỉ tới đây thôi, các vị có thể nghỉ ngơi rồi.

Các giám đốc nhìn nhau, dường như chưa gặp chủ tịch có phong cách thế này bao giờ.

Nhưng Dạ Đình Sâm làm việc sấm rền gió cuốn, vừa nói xong, hắn đã lập tức tắt video.

Louis là người đầu tiên nổi giận, ông tức tối nói với Mike:

- Anh xem đi, thái độ của hắn là thế nào? Dám đối xử với chúng ta như thế, thật sự nghĩ mình đủ lông đủ cánh rồi hả? Phu nhân Minh Tú không ở đây mà cậu ta dám phách lối như vậy, đúng là không coi ai ra gì!

- Đúng thế, nhất định phải cho cậu ta biết thế nào là lễ độ, nếu không cậu ta lại cho rằng mấy bộ xương già chúng ta không làm được gì nữa!

- Phải! Ông Mike, chuyện này phải giải quyết thật nghiêm túc!

Ban giám đốc sôi sục, một đám người đức cao vọng trọng, kinh nghiệm dạn dày trong thương trường giờ lại tức giận đỏ mặt, nhao nhao kêu gào muốn dạy dỗ thằng nhóc Dạ Đình Sâm.

Nhưng Mike lại cực kỳ bình tĩnh.

- Ban giám đốc hôm nay muốn thế nào?

Câu hỏi này khiến cả căn phòng yên lặng vài giây, sau đó mới có người lên tiếng:

- Đương nhiên là để cậu ta phải tôn trọng ý kiến của ban giám đốc, cho cậu ta biết chuyện của Tập đoàn đa quốc gia LN không phải do một mình cậu ta định đoạt!

Những người khác liên tục phụ họa theo.

- Đúng là thế, lần trước cậu ta đã tỏ thái độ như vậy với chúng ta, giờ chúng ta nên cho cậu ta biết sự lợi hại của ban giám đốc.

- Dám kết thúc buổi hội nghị với ban giám đốc một cách vô lễ như vậy, cậu ta là người đầu tiên trong lịch sử đấy!

Ngài Mike hỏi lại:

- Vậy mục đích của mọi người có đạt được không?

Tất cả các giám đốc lập tức im lặng nhìn nhau, họ không hiểu ý của Mike là gì.

- Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ người thừa kế, cậu ta chỉ cần thích hợp là được. Từ giờ trở đi, nghe theo mọi sắp xếp của chủ tịch. Thằng nhóc này thú vị hơn cha nó nhiều, phó chủ tịch đã nuôi dạy được một người thừa kế tốt đấy.

Mike nở một nụ cười bí hiểm.

- Cứ làm theo lời chủ tịch đi, sau này chúng ta còn phải đối mặt với nhiều chuyện lắm.

Mọi người luôn nhất nhất nghe lời Mike, giờ ông ta đã nói vậy, họ vẫn ngoan ngoãn phục tùng là hơn.

Người dần vãn, căn phòng lớn rơi vào yên lặng, Mike xoay chiếc ghế da, nhìn khung cảnh mỹ lệ ngoài cửa sổ.

Sau khi đám người đã ra về, chỉ còn Louis ở lại đây, ông ta khó chịu nói:

- Anh, em vẫn không hiểu ý anh, hôm qua rõ ràng anh yêu cầu chúng ta cương quyết giữ thái độ mâu thuẫn gay gắt để cho thằng nhóc kia bớt kiêu căng, vì sao giờ lại đổi ý?

Mike khẽ cười:

- Cậu cho rằng chúng ta cần một người thừa kế không có kiêu ngạo, nhất nhất nghe theo lời ban giám đốc à?

- Chuyện này...

Louis chần chừ.

Bình thường, Louis luôn nghe lời Mike bởi lẽ IQ của Louis không đủ nhưng khả năng tuân thủ mệnh lệnh lại cực cao. Sự kết hợp giữa Louis và thiên tài Mike đúng là một sự tồn tại hoàn hảo.

Cũng vì thế nên mối quan hệ của họ rất tốt, thân như anh em ruột.

- Thay vì nghe lời thì người thừa kế càng cần quyết đoán, làm việc nhanh gọn. Dạ Đình Sâm làm rất tốt, hắn biết điểm mấu chốt của ban giám đốc ở đâu, cũng hiểu được giới hạn quyền lực của mình, vậy nên mọi thăm dò và chèn ép của chúng ta đều vô nghĩa.

- Mặc dù từ bên ngoài nhìn vào thì ban giám đốc chúng ta luôn có vị trí cao hơn chủ tịch, thế nhưng bản thân chúng ta cũng hiểu rằng sự tồn tại của mình là vì người thừa kế, từ xưa tới này vẫn vậy, cho nên nói cách khác, chúng ta là cấp dưới của hắn, chúng ta nên bày mưu tính kế vì chủ nhân của mình.

Nói nhiều như vậy, ngài Mike có vẻ mệt, ông dừng một lát rồi mới nói tiếp:

- Hiểu chưa?

Louis lúng túng:

- Không.... Không hiểu lắm.

Mike thấy thế thì cười:

- Không hiểu cũng chẳng sao, cậu chỉ cần hiểu việc tôi làm là đúng, vậy là được.

- Em tin, anh chưa bao giờ sai!

Louis quả quyết, sắc mặt cũng dịu đi.
 
Advertisement
  • Chương 308

Nhưng Nhạc Yên Nhi sẽ không nói những lời này ra.

- Có lẽ chị hiểu lầm rồi, muốn dành được một vai diễn trước tiên phải thử vai trước ống kính, cái này thì có gì dễ với không dễ đâu, chỉ xem người đó có khả năng diễn xuất không mà thôi, lúc tôi thử vai, đạo diễn Cốc cũng tận mắt nhìn thấy, có lẽ đạo diễn cảm thấy diễn xuất của tôi đạt chuẩn nên mới nhận đấy.

Nhạc Yên Nhi mỉm cười, nói có vẻ rất nhẹ nhàng.

Mấy câu nói này của cô bốn lạng địch ngàn cân, phản bác hoàn toàn lời Liễu Thanh vừa nói.

Dù gì cũng đang ở nơi công cộng, cô ta chỉ có thể cắn răng ngậm miệng.

Thực ra ăn lẩu cùng người không thân quen thì có chút lúng túng, đặc biệt là khi Nhạc Yên Nhi còn cảm nhận được thái độ thù địch rõ ràng của Hoắc Vi Vi và Liễu Thanh với cô, làm cho đồ ăn cũng khó nuốt hơn hẳn.

Nhưng không ngờ người buông đũa xuống trước lại là Hoắc Vi Vi.

Cô ta vứt đũa xuống bàn, nói với Liễu Thanh:

- Ở Hương Giang tôi chưa từng ăn món lẩu nào khó nuốt thế này.

Mọi hành động của cô ta đều đầy vẻ ngang ngược của thiên kim tiểu thư.

Lúc nói chuyện, Hoắc Vi Vi luôn liếc qua Nhạc Yên Nhi, cứ như sợ cô không biết người mà cô ta nói là cô vậy.

Nhạc Yên Nhi âm thầm thở dài.

Tiểu thư của nhà họ Hoắc tuy có thân phận thật nhưng đúng là quá ngốc.

Hoắc Vi Vi năm lần bảy lượt để Liễu Thanh gây sự nhưng cũng chẳng làm gì được cô, ngược lại khiến mọi người đều thấy cô ta nhỏ mọn, không bao dung với người mới.

Quan trọng hơn là, bàn này của họ còn có ngôi sao lớn Đỗ Lệ, mấy trò vặt vãnh của cô ta quả thực chẳng ra làm sao.

Tuy rằng câu nói lúc nãy của Hoắc Vi Vi là nhằm chế nhạo Nhạc Yên Nhi, nhưng còn dính đến cả Cốc Nguyên Minh và Đỗ Lệ nữa.

Quả nhiên, cô ấy nhẹ nhàng đặt đũa xuống, mỉm cười nhìn Hoắc Vi Vi, nói:

- Gia thế của nhà họ Hoắc hiển hách, ở thành phố A chỉ có nhà họ Dạ có thể bì kịp, chắc hẳn cô Hoắc cũng được nuông chiều từ nhỏ, không ăn được mấy thứ này cũng là chuyện thường.

Dù có ở Hương Giang thì nhà họ Hoắc cũng chỉ là một trong ba gia tộc lớn, chỉ là nhà giàu thông thường mà thôi, đâu có tư cách để đứng ngang hàng với nhà họ Dạ quyền thế ngập trời cơ chứ?

Nhạc Yên Nhi nói Hoắc Vi Vi ngốc, cô ta quả nhiên không làm cho người ta thất vọng, lập tức cho rằng Đỗ Lệ đang khen mình nên cười bảo:

- Lần sau chị Lệ đến Hương Giang cứ liên lạc với em, em sẽ đưa chị đến nhà hàng của đầu bếp lớn Michelin ăn thử.

Đỗ Lệ không ngờ Hoắc Vi Vi không hiểu ý mình như thế, cũng không vòng vo nữa mà nói thẳng luôn:

- Cô Hoắc ngây thơ tất nhiên là tốt, nhưng địa điểm tổ chức tiệc khởi quay là do đạo diễn Cốc chọn, cô vẫn nên ăn nói cẩn thận thì hơn.

Nói chỗ này không tốt không phải chỉ Cốc Nguyên Minh không biết chọn sao?

Nụ cười lúc nãy của Hoắc Vi Vi cứng đờ lại, lúc này vẻ mặt cô ta rất buồn cười.

Không khí trên bàn ăn ngưng lại, mấy nữ diễn viên khác nhìn thấy tình hình này đều im thin thít.

Nhạc Yên Nhi nói với Đỗ Lệ:

- Chị Lệ luyện theo chữ của Nhan Chân Khanh à?

Tính cách Đỗ Lệ ôn hòa, đã luyện thư pháp được mười mấy năm rồi, cũng thường xuyên đăng tác phẩm của mình lên weibo, đây là điều mọi người đều biết.

Nhưng Đỗ Lệ không ngờ Nhạc Yên Nhi cũng nghiên cứu thư pháp, còn có thể nhìn ra mình luyện theo thể chữ của ai nên có hơi kinh ngạc.

- Ừm, chị luyện theo chữ của Nhan Chân Khanh, không ngờ em còn trẻ mà lại hiểu biết về thư pháp thế đấy.

Nhạc Yên Nhi cười đáp:

- Nhan gân Liễu cốt mà, em cũng chỉ biết một chút bề nổi thôi, chữ của em kém chị Lệ nhiều, có lẽ là do tâm chưa đủ tĩnh.

Đỗ Lệ lại rất tán thưởng cô:

- Thanh niên bây giờ nóng nảy lắm, em có thể hiểu biết một chút về thư pháp thì tâm đã tĩnh hơn nhiều người rồi.

Được Đỗ Lệ khen không phải là chuyện dễ, đặc biệt là khi cô vừa phê bình Hoắc Vi Vi xong, đối lập thế này, khiến cho cô ta lâm vào tình thế vô cùng khó xử.

Hoắc Vi Vi không phải là người chịu được uất ức, Đỗ Lệ rõ ràng không giữ thể diện cho cô ta, không ngồi tiếp được nữa, cô ta đứng bật dậy, sắc mặt hết sức khó coi, nói:

- Chị Lệ, em thấy không thoải mái nên về nghỉ trước đây.

Đỗ Lệ cười dịu dàng như chưa từng xảy ra chuyện gì:

- Vậy em chú ý tới cơ thể nhiều một chút, ngày mai bắt đầu quay rồi.

Hoắc Vi Vi cười gượng:

- Chị Lệ yên tâm, em sẽ chú ý.

Cô ta nói xong thì quay người đi luôn, nụ cười cứng nhắc trên mặt cũng biến mất vào lúc cô ta vừa xoay người.

Liễu Thanh do dự một lúc rồi vẫn đứng lên đi cùng Hoắc Vi Vi.

Sau khi hai người đi, không khí trên bàn ăn vui vẻ hơn nhiều.

Không có ai cố ý gây sự, mọi người ăn cơm uống rượu, tán gẫu về những kiến thức khi quay phim, bầu không khí khá là nhẹ nhàng thoải mái.

Trong lúc ăn cơm, Đỗ Lệ nói với Nhạc Yên Nhi:

- Ở trong giới này, nhiều lúc sẽ phải chịu uất ức, nhưng đừng bận tâm về nó quá, cuộc đời con người không chỉ có ba năm năm này, thắng thua cũng không phải là chuyện ba hay năm năm thôi, con đường của em còn dài lắm.

Nhạc Yên Nhi vừa nghe liền biết Đỗ Lệ đang chỉ việc Hoắc Vi Vi cướp vai Bùi Ánh Tuyết của cô.

Thực ra trong giới giải trí, những chuyện thế này xảy ra quá nhiều, dưới cạnh tranh của đồng tiền, những diễn viên nhỏ như cô chịu chút uất ức cũng là chuyện thường tình. Nhưng Nhạc Yên Nhi không ngờ Đỗ Lệ sẽ chủ động an ủi mình như thế, cô thấy vô cùng cảm động.

- Cảm ơn chị Lệ, em hiểu rồi, em không đặt chuyện này trong lòng đâu.

Sau khi ăn xong, mọi người tự về khách sạn nghỉ ngơi, Nhạc Yên Nhi vừa đi tới cửa liền nhìn thấy người vừa nãy rời khỏi bàn ăn là Hoắc Vi Vi đang đứng ở quầy lễ tân.

Cô ta bất mãn quát:

- Phòng của các cô nhỏ quá, còn không bằng toilet nhà tôi, làm sao mà ở được chứ, tôi muốn ở phòng tổng thống!

Nhân viên lễ tân cười làm lành, giải thích:

- Thật ngại quá cô Hoắc, không phải là tôi không muốn sắp xếp cho cô, nhưngquả thực các phòng tổng thống đều có khách thuê rồi, không còn phòng nào trống nữa.

- Vậy cô đi thương lượng với người ở phòng đó đi, tiền thuê một ngày là tám nghìn tệ, tôi ra giá gấp đôi, bảo người đó nhường lại phòng cho tôi là được.

Hoắc Vi Vi nói với vẻ cực kỳ kiêu ngạo.

Quả thực nhà họ Hoắc có tiền, bao nhiêu năm nay cô ta cũng quen với việc dùng tiền để giải quyết vấn đề, trong lòng cô ta, không có thứ gì tiền không thể mua được.

Nhân viên lễ tân thấy rất khó xử, các vị khách trong phòng tổng thống đều là người có thân phận địa vị, một nhân viên lễ tân như cô sao dám đi thương lượng với người ta cơ chứ.

Lúc này, vừa hay thấy Nhạc Yên Nhi đi vào khách sạn, hai mắt lễ tân sáng lên, chỉ vào cô, nói:

- Cô Hoắc, cô Nhạc này chính là khách bao phòng tổng thống cuối cùng, hay là cô tự đi thương lượng với cô ấy xem sao.

Hoắc Vi Vi quay đầu lại thấy Nhạc Yên Nhi thì mặt đen xì:

- Nhạc Yên Nhi? Cô mà cũng ở được trong phòng tổng thống à?

Đang yên đang lành lại bị người khác coi thường, Nhạc Yên Nhi cảm thấy rất khó chịu.

- Cô Hoắc, xin hỏi tại sao tôi không thể ở đây thế?

Hoắc Vi Vi đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen:

- Tiền cát xê của cô sợ là còn không đủ trả tiền phòng nhỉ? Thế mà lại dám ở trong căn phòng xa hoa như thế, xem ra cô đúng là có cách kiếm tiền đấy.

Ở đây không có người khác, Hoắc Vi Vi hoàn toàn không buồn che giấu bản chất nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom