• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Tô Phỉ kinh ngạc hỏi:
- Cả đạo diễn Lộ và nhà sản xuất đều đi à? Vết thương của Nhạc Yên Nhi nghiêm trọng lắm
sao?
Cô ta muốn moi thêm thông tin từ chị Trương nên cố ý giả vờ như không hề biết gì cả.
Bản thân chị Trương là người thích buôn dưa, thấy Tô Phỉ mù mờ không hiểu gì thì nổi ngay
hứng tán chuyện lên.
Chị Trương hạ giọng thì thầm như đang tiết lộ bí mật gì ghê gớm lắm:
- Tôi nói cô nghe, nhưng mà cô không được nói cho ai biết đâu đấy. Không phải chỉ vì quan tâm
đến vết thương của Nhạc Yên Nhi mà đạo diễn Lộ đến tận bệnh viện thăm hỏi cô ấy đâu, quan
trọng nhất là sau lưng Nhạc Yên Nhi còn có chống lưng kinh lắm.
  • Chống lưng?
  • Tôi nghe nhân viên làm việc trong khách sạn Yawan nói, nửa đêm hôm qua có một chiếc máy
bay trực thăng xuất hiện, cứu Nhạc Yên Nhi đi trước khi bị thiêu đấy. Cô ngẫm lại xem, phải là
người như thế nào thì mới có thể dùng máy bay trực thăng ở thành phố A đây?
Tô Phỉ trợn to hai mắt, lần này thì không phải là giả vờ.
Máy bay trực thăng?
Tô Phỉ nghĩ ngay tới người đàn ông mà cô thậm chí còn không xứng được nhắc tên kia.
Có lẽ Âu Duyên Tây cũng chưa chắc đã có tư cách dùng máy bay trực thăng ở thành phố A, thế
nhưng hắn thì chắc chắn có!
Vốn dĩ trong lòng Tô Phỉ nắm chắc mười mươi, thế nhưng bây giờ đột nhiên lại thấp thỏm lo
âu.
Có máy bay trực thăng cứu Nhạc Yên Nhi đi, chẳng phải nghĩa là Dạ Đình Sâm đã biết chuyện
này rồi sao? Với năng lực và thủ đoạn của Dạ Đình Sâm, hắn có điều tra ra cô ta không đây?
Cô ta bất giác nghĩ tới Đầu Hổ đã mất liên lạc suốt từ đêm qua tới giờ.
Nỗi kinh hãi từ trong xương tủy lan tràn ra bóp nghẹt trái tim Tô Phỉ, cô ta bủn rủn cả chân tay,
suýt nữa thì đã khụy xuống. May mà có trợ lý nhanh tay nhanh mắt mau mắn dìu cô ta lên.
- Chị Tô Phỉ, chị sao thế? Chị không sao chứ?
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Tô Phỉ, chị Trương nghĩ là cô sợ quá, bèn nói với giọng cảm
thông:
- Ôi cô bé đáng thương, vẫn còn nhỏ tuổi quá đây mà. Tôi nói cô hay, cái giới này không đơn
giản đâu. Hôm nay không phải quay phim, mau về nghỉ ngơi đi nhé.
Trợ lý đỡ Tô Phỉ vào phòng nghỉ rồi rót cho cô một cốc nước ấm. Lúc Tô Phỉ nhận chiếc cốc thì
tay vẫn còn run.
Giờ đây, vô số suy nghĩ đang hỗn loạn trong đầu óc cô ta.
Nếu Dạ Đình Sâm thực sự biết chuyện này và còn phái máy bay trực thăng tới cứu Nhạc Yên
Nhi, thì chứng tỏ là hắn cực kì coi trọng cô ta. Quan hệ giữa họ hoàn toàn không giống với Tô
Phỉ và Âu Duyên Tây.
Thế này thì chỉ sợ là Dạ Đình Sâm sẽ không bỏ qua cho cô một cách dễ dàng.
Giờ đây chỉ có một người duy nhất có thể cứu được cô ta mà thôi.
Tô Phỉ hoảng loạn đến mức không cầm chắc cái cốc trong tay, nửa cốc nước ấm đổ hết lên đùi
cô ta.
Trợ lý giật mình, luống cuống tay chân tìm khăn tay trong túi.
Nước nóng vẩy lên đùi mà Tô Phỉ dường như chẳng hề hay biết. Cô ta bảo trợ lý:
- Chuẩn bị xe cho tôi, tôi phải ra ngoài.
Trợ lý vội vàng đáp rồi chạy đi.
Tô Phỉ nghĩ tới cái người gần đây còn không chịu nghe điện thoại của cô ta, cõi lòng lạnh ngắt.
Cô ta cắn chặt răng.
Dù thế nào cô ta cũng phải thử xem.

Trong một khu chung cư xa hoa ở thành phố A.
Tô Phỉ bảo tài xế dừng xe lại, lên thẳng tầng 16 của chung cư rồi đứng trước cửa một ngôi nhà.
Cô ta lấy chìa khóa ra, do dự một chút rồi vẫn mở cửa đi vào.
Trong nhà vắng lặng, không hề giống như có người ở.
Tô Phỉ không biết Âu Duyên Tây có bao nhiêu nhà đất ở thành phố A, cô ta chỉ có chìa khóa của
mỗi ngôi nhà này mà thôi. Đây là nơi Âu Duyên Tây tặng cho cô ta trong lúc yêu chiều cô ta
nhất, cho nên cô ta mới đến thử vận may một lần.
Tô Phỉ liếc thấy một đôi giày da của Âu Duyên Tây để ở hành lang chỗ gần cửa ra vào thì hai
mắt sáng ngời lên, bèn đi thẳng lên phòng ngủ trên tầng hai.
Cô ta rón rén mở cửa phòng ngủ, quả nhiên, Âu Duyên Tây vẫn còn đang ngủ trên giường.
Tô Phỉ còn chưa tới được cạnh giường thì Âu Duyên Tây đã thức. Gã mở to đôi mắt hãy còn mơ
hồ, nhìn thấy Tô Phỉ đứng trong phòng, bỗng thì thào gọi lên một cái tên:
- Hạ Hạ…
Tuy giọng gã nhẹ bẫng, nhưng Tô Phỉ vẫn nghe thấy rõ ràng.
Cô ta chợt nhớ ra hôm nay mình chưa trang điểm, thảo nào Âu Duyên Tây ngái ngủ lại nhận
nhầm người.
Trong lòng cô ta cuộn trào nỗi ghen tị và cay đắng, thế nhưng bây giờ không phải lúc để ghen.
Cô ta gắng hết sức nở một nụ cười dịu dàng ngoan ngoãn:
- Âu thiếu…
Âu Duyên Tây chỉ thất thần có một giây lúc vừa thức giấc kia thôi, ngay giây tiếp theo gã đã tỉnh
hẳn rồi. Gã ngồi dậy, vẻ mặt hết sức thản nhiên:
- Sao cô lại tới đây?
Tuy bình thường Âu Duyên Tây hài hước ngả ngớn, chẳng hề đứng đắn, thế nhưng Tô Phỉ lại
hiểu rõ Âu thiếu không phải là người tốt tính gì. Cho nên cô ta không dám để lộ mảy may cảm
xúc, mà chỉ nói như thể đang làm nũng:
- Người ta nhớ anh mà.
Dường như tâm trạng của Âu Duyên Tây không được tốt cho lắm. Gã không dỗ dành cô như
mọi khi, mà chỉ nói bằng giọng hờ hững:
- Sao? Ở đoàn phim gặp chuyện gì không thuận lợi à?
Gã chẳng nghĩ ra con đàn bà này tới tìm gã vì cái gì ngoài tiền.
Tô Phỉ vừa định đáp thì điện thoại của Âu Duyên Tây đặt trên tủ đầu giường đột nhiên đổ
chuông.
Âu Duyên Tây cầm máy lên, nhìn số gọi đến hiện trên màn hình rồi nhấc tay ý bảo Tô Phỉ im
miệng. Sau đó gã đứng lên, bước đến trước cửa sổ sát đất để nghe máy.
- Anh cả, anh gọi em sớm thế?
Tô Phỉ không biết Âu Duyên Tây đang nói chuyện với ai, thế nhưng giọng điệu của gã thân thiết
hơn khi nói chuyện với cô ta rất nhiều, chỉ e đó không phải là người có thân phận thấp.
Không rõ người ở đầu dây bên kia nói gì, mà Tô Phỉ nhìn thấy bàn tay vốn đang buông bên
mép chiếc quần mặc ở nhà của Âu Duyên Tây đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm. Gã quay
phắt người lại rồi nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đào hoa sâu thẳm.
Trái tim đang hoảng loạn của Tô Phỉ bắt gặp ánh nhìn ấy, thì lại càng chìm sâu xuống vực thẳm
vô biên.
Âu Duyên Tây là con độc nhất của nhà họ Âu, gã làm gì có anh em gì. Người mà gã gọi là “anh
cả” chỉ có thể là…
- Em biết rồi anh cả, em sẽ cho anh một lời giải thích thỏa đáng.
Cuối cùng, Âu Duyên Tây nói một câu rất bình tĩnh như thế rồi cúp máy, sau đó quay người đi
về phía Tô Phỉ.
Trong thời gian gã đi mấy bước ngắn ngủi ấy, Tô Phỉ suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ
bám chặt lấy một ý tưởng trong số đó mà thôi.
Trước khi Âu Duyên Tây tới nơi, cô ta quỳ mọp xuống đất.
Âu Duyên Tây thấy Tô Phỉ làm thế thì nhướn mày với vẻ hơi ngạc nhiên. Nét cười ngả ngớn
quen thuộc lại đượm trên gương mặt gã.
Gã nói với giọng điệu đầy trào phúng:
- Biết tôi muốn hỏi gì cơ à? Không cần tôi phải hỏi lại sao?
Tô Phỉ vội vàng rặn ra mấy giọt nước mắt rồi nhìn Âu Duyên Tây với vẻ đáng thương tội nghiệp:
- Âu thiếu, em sai rồi, em biết em sai rồi, em xin anh cứu em với.
Suy cho cùng thì cô ta chỉ là một người mẫu không ô không dù. Trong tay đám thiếu gia này,
mạng của cô ta nhỏ bé rẻ rúng tựa như cỏ rác. Khi Âu Duyên Tây có hứng thì sẽ chiều chuộng
cô ta hết mực, sẽ vung mấy chục triệu ra cho cô ta đi đóng phim, thế nhưng khi gã mất hứng thì
sợ rằng cô ta có bị ném xác bãi hoang cũng chẳng ai thèm hỏi đến.
Mãi đến tận lúc này cô ta mới hiểu ra mình vừa làm chuyện ngu xuẩn cỡ nào, thế nhưng đã
muộn mất rồi.
Bây giờ Tô Phỉ chỉ còn bám víu vào một tia hi vọng duy nhất rằng Âu Duyên Tây còn xót thương
mình một chút, để cầu xin gã ra mặt cứu mạng mình mà thôi.
Âu Duyên Tây bước lên một bước, nâng cằm Tô Phỉ lên và nhìn thẳng vào cô ả. Lúc này đây, đôi
mắt dịu dàng và đa tình ấy lại lóe lên ánh sáng lạnh lùng như một mũi dùi băng:
- Tự cô muốn chết, mà còn muốn người khác cứu cô à?
 
Advertisement
  • Chương 186

Sở dĩ Joanna tự tin như thế cũng có nguyên nhân, bởi vì bao nhiêu năm qua Dạ Đình Sâm vẫn không hề có bạn gái.

Trừ Mạnh Y Bạch ra thì cô ta là người phụ nữ duy nhất có thể đến gần Dạ Đình Sâm.

Chẳng qua lúc trước bị Mạnh Y Bạch chặn ngang nên cô ta mới không có nhiều cơ hội để tiếp xúc với Dạ Đình Sâm mà thôi.

Cuối cùng cũng chờ được tới ngày Mạnh Y Bạch gặp chuyện chẳng lành, Joanna cứ nghĩ rằng cơ hội của mình đã tới, ai mà ngờ được sau khi mất đi Mạnh Y Bạch thì Dạ Đình Sâm lại càng thêm lạnh lùng chẳng hiểu tình người.

Hắn nhận lấy hết thảy lỗi lầm trong chuyện xảy ra với Mạnh Y Bạch, rồi phủ kín mình bằng tự trách và áy náy, và cũng không bao giờ chấp nhận thêm bất cứ ai khác nữa.

Joanna thử đủ mọi cách mà chẳng hề có kết quả gì, điều duy nhất có thể khiến cho cô ta yên tâm một chút, là cô ta biết rằng mình không làm được, nhưng những cô gái khác cũng không làm nổi.

Ít nhất thì cô ta vẫn là người bạn khác giới duy nhất của Dạ Đình Sâm, điểm xuất phát của cô ta cao hơn người khác nhiều.

Dạ Đình Sâm ở lại thành phố A, dùng dằng không chịu về nước E, làm cho Joanna nóng lòng như lửa đốt.

Rốt cuộc thì lần này cô ta cũng tìm được một cơ hội.

Cô ta thuyết phục được bố mình giao cho một dự án ở thành phố A, giúp cô ta có thể ở lại thành phố A một thời gian.

Joanna mãn nguyện lắm.

Nghĩ ngợi một hồi, cô ta lấy điện thoại ra đánh một tin nhắn dài rồi gửi cho một số máy lạ.

“Tôi xuống máy bay rồi, nếu tôi làm theo lời cô thì cô có thể giành lấy Dạ Đình Sâm thật sao?”

đoạn này chưa biết đối phương là nam hay nữ nên em để tạm là cô nhé.

Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy bể, hồi lâu mà không thấy trả lời.

Joanna ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông cao lớn quen thuộc đi vào từ phía cửa sân bay.

Joanna đứng bật dậy, vẻ âm u trên mặt rút đi nhường chỗ cho nụ cười sung sướng.

Cô ta vẫy tay với hắn:

- Đình Sâm, em ở đây này! Dạ Đình Sâm liếc thấy cô ta thì rảo bước đi tới.

Đã hai năm rồi Joanna chưa gặp Dạ Đình Sâm, thế nhưng trong hai năm nay Dạ Đình Sâm cũng không thay đổi quá nhiều.

Có chăng chỉ là hắn đẹp trai hơn và trưởng thành hơn, khiến cho tim cô ta càng thêm loạn nhịp mà thôi.

Trong mắt người đàn ông vĩ đại ấy lúc này đây chỉ có mình cô ta, và hắn đang bước từng bước đến bên cô ta đó.

Ý nghĩ này cuốn theo cảm giác hư vinh cuộn trào trong lòng Joanna.

Khi Dạ Đình Sâm đi tới trước mặt Joanna, cô ta vươn tay ra định ôm hắn một cái thật chặt.

Thế nhưng Dạ Đình Sâm lại dùng động tác kéo hành lý để né tránh cô ta.

Joanna hơi thất vọng, thế nhưng cảm giác thất vọng ấy tiêu tan rất nhanh.

Bởi vì cô ta hiểu rõ do chướng ngại tâm lý mà Dạ Đình Sâm ghét tiếp xúc với phụ nữ nói chung, chứ không chỉ đối xử với một mình cô ta như vậy.

- Đình Sâm, cuối cùng thì anh cũng tới rồi.

Dạ Đình Sâm nói thẳng:

- Tin tức về Mạnh Y Bạch đâu? Nét cười trên mặt Joanna sượng ngắt.

Cô ta bay qua đại dương, vượt ngàn dặm xa xôi về đây tìm hắn, vậy mà vừa mới gặp nhau hắn đã hỏi ngay đến tin tức của Mạnh Y Bạch chứ chẳng quan tâm đến cô ta một chút nào.

Chẳng lẽ ở trong lòng hắn, cô ta mãi mãi thua kém một người đã chết sao? Joanna khẽ cắn môi rồi dằn hết cảm xúc của mình vào tận đáy lòng, không muốn để lại ấn tượng xấu gì cho người đàn ông đối diện.

Cô ta mỉm cười tươi tắn:

- Đừng vội mà, em để máy tính trong vali rồi, anh đưa em về khách sạn trước đi, chuyện này không thể nói trong chốc lát được đâu.

Dạ Đình Sâm cũng biết rằng mình quá nóng vội rồi.

Thế nhưng hắn đã tìm kiếm suốt mười năm, vất vả lắm mới có được tin tức về Mạnh Y Bạch, hắn làm sao có thể không nóng vội được cơ chứ? Dạ Đình Sâm kiềm chế nỗi lo âu trong lòng, rồi lên xe cùng Joanna với dáng vẻ thân sĩ Anh Quốc lãnh đạm và chu đáo.

Dạ Đình Sâm đưa Joanna đến khách sạn năm sao lớn nhất thành phố A – khách sạn Victoria, rồi đi với cô lên tận phòng.

Joanna biết Dạ Đình Sâm sốt ruột nên cũng không lề mề.

Vừa vào đến phòng, cô ta đã mở vali rồi lấy máy tính ra.

Sau khi khởi động máy, Joanna mở một tấm ảnh rồi nói với Dạ Đình Sâm:

- Ba tháng trước, bộ phim “Người mất tích”

do công ty giải trí Hoa Duyệt đầu tư đi tới nước F để quay ngoại cảnh.

Đây là tấm ảnh mà một người bạn của em vô tình chụp được, anh xem này, cô gái này có giống Y Bạch không? Joanna chỉ vào một bóng người trong góc khuất.

Cô ta còn phóng ảnh tới kích cỡ lớn nhất rồi điều chỉnh độ nét ở góc trái phía dưới tấm ảnh, giúp Dạ Đình Sâm nhìn được rõ hơn.

Chính giữa tấm ảnh là nam nữ nhân vật chính, cô gái này đứng ở một góc, chắc chỉ là diễn viên phụ thôi.

Cô mặc váy liền áo trắng tinh, tóc dài chạm eo, dù là nhìn nghiêng thì vẫn nhận ra nét mặt của cô vô cùng xinh xắn.

Dạ Đình Sâm trợn to mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Dù khuôn mặt của cô gái trong ảnh hơi mờ, thế nhưng vóc dáng, khí chất và đường nét trên gương mặt đều khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc.

- Là cô ấy! Dạ Đình Sâm thốt lên, trong giọng nói đượm đầy quả quyết.

Có lẽ vì hồi hộp, cũng có lẽ là vì hưng phấn, giọng nói của Dạ Đình Sâm hơi run lên.

Hắn tìm kiếm mười năm, cuối cùng cũng có kết quả rồi! Joanna nghe thấy giọng điệu của hắn thì biết ngay hắn vô cùng thân thiết với Mạnh Y Bạch, lửa ghen lại nhen lên từ tận đáy lòng.

Thế nhưng cô ta che giấu rất khá, không hề để lộ chút dấu hiệu nào.

Cô ta chỉ duy trì dáng vẻ vô cùng quan tâm đến bạn bè mà thuật lại chi tiết tin tức cho Dạ Đình Sâm nghe.

- Sau khi em thấy bức ảnh này thì đã đi điều tra cô gái này ngay lập tức.

Cô ấy là nghệ nhân dưới trướng truyền thông Hoa Duyệt, diễn vai nữ phụ trong bộ phim này.

Thế nhưng tên cô ấy không phải Mạnh Y Bạch mà là Đỗ Hồng Tuyết, cũng không phải 25 tuổi mà mới có 24 thôi.

Chỉ là một diễn viên vô danh của Hoa Duyệt, thảo nào hắn lại chưa từng để ý đến cô.

Cho dù thân phận của Đỗ Hồng Tuyết vẫn còn nhiều nghi vấn, nhưng Dạ Đình Sâm vẫn kiên quyết nói:

- Là cô ấy, tôi sẽ không nhận nhầm người.

Dạ Đình Sâm dám khẳng định như thế, là bởi vì hắn hiểu Mạnh Y Bạch quá rõ ư? Joanna âm thầm nghiến răng.

Nỗi chua xót thấu tim cuộn lên trong lòng khiến cho cô ta không tài nào cười nổi.

Cô ta chỉ đành quay đầu đi, để không cho Dạ Đình Sâm thấy được vẻ mặt của mình.

Dạ Đình Sâm nhìn kĩ ảnh chụp một lần nữa rồi quay đầu sang nói với Joanna:

- Anna, cảm ơn cô đã tới đây nói cho tôi biết tin tức này.

Cô đã giúp đỡ tôi nhiều lắm đấy.

Nghe thấy lời cảm ơn của hắn, Joanna mới mỉm cười:

- Dù gì Y Bạch cũng là bạn thân của em mà, không ai mong muốn chuyện năm đó xảy ra… cũng chỉ có anh kiên trì tìm kiếm suốt mười năm, mới làm cho em tin rằng Y Bạch thực sự còn sống.

- Nếu cô ấy đúng là Y Bạch, thì tôi sẽ báo đáp cô tử tế.

Mấy năm nay không phải Dạ Đình Sâm không thu thập được manh mối gì khác, thế nhưng lúc đi kiểm chứng thì mãi là công dã tràng mà thôi.

Lần này hắn cũng phải đích thân đi gặp Đỗ Hồng Tuyết để xác nhận cô đúng là Mạnh Y Bạch thì mới an tâm được.

Joanna nghe thấy thế thì nghĩ bụng, báo đáp ư? Hắn sẽ báo đáp cô ta theo cái cách mà cô ta muốn chứ? Cô ta làm biết bao nhiêu việc như thế không phải là vì Mạnh Y Bạch đâu, mà chính là vì hắn đấy! Joanna không thể thốt suy nghĩ ấy thành lời, nhưng cũng không muốn nói chuyện về một cô gái khác với Dạ Đình Sâm.

Cô ta đổi đề tài:

- Trước khi em đến thành phố A thì có nghe bố em nói, rằng bác gái đã quyết định một mối hôn sự cho anh, bây giờ anh có vị hôn thê rồi, có thật không vậy?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom