• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh - Thẩm An Nhiên - Lệ Đình Phong (1 Viewer)

  • Chương 313: Sau khi em chết, anh đã chia một nửa người trong thân thể anh thành em, như thể chúng ta

Lệ Đình Phong ở lại thành phố Hồ Chính Minh ba ngày rồi trở về, căn biệt thự bị hỏa hoạn thiêu rụi đã được sửa sang lại.


Khi ngọn lửa lan rộng thì tầng một đã hoàn toàn bị lửa thiêu sạch, còn tầng hai thì vẫn ổn, có một số thứ quan trọng vẫn còn ở trên đó, anh lên lầu trở lại phòng ngủ mà anh và Thẩm An Nhiên đã từng ở đây.

Anh tiện tay lật tung tủ, mọi thứ đều vẫn ở yên vị trí cũ, từ quần áo trong tủ quần áo, sản phẩm chăm sóc da trên bàn trang điểm cho đến phụ kiện trang sức trong tủ trang sức, tất cả đều nguyên vẹn, dường như không có gì thay đổi.

Anh mở két sắt ra và lấy từ trong đó mấy cái phong thư, anh mở từng cái một, đó là những lời cam đoạn mà anh đã viết trong khoảng thời gian Thẩm An Nhiên mất trí nhớ.

“Lệ Đình Phong tôi kiên quyết sẽ không bao giờ trở thành một người chồng ghen tuông, sẽ không tự ý sinh sự, cũng sẽ không ghen tuông vô cớ. Tôi muốn cho vợ tôi được tự do, muốn tôn trọng cô ấy, che chở cho cô ấy, tin tưởng cô ấy, yêu cô ấy và cưng chiều cô ấy cả đời. Lệ Đình Phong tôi sau này sẽ trở thành người rộng lượng, bao dung và hào phóng, nếu như tái phạm thì chính là một con chó.

Lệ Đình Phong nắm chặt phong thư trong tay rồi áp nó vào lòng, những tờ giấy cam đoan ấy rất lạnh, lạnh đến nỗi cho dù anh có nắm chặt đến mức nào cũng không thể ấm lên được.

Trí nhớ của anh kém đến vậy sao, lúc trước anh thề trước mặt Thẩm An Nhiên rằng anh sẽ đối tốt với cô, còn lập ra nhiều thư cam đoan như vậy, sao lại bỗng nhiên quên mất được chứ?

“Mình là một con chó! Mình không xứng đáng là một người đàn ông!” Lệ Đình Phong giơ tay lên rồi dùng sức tất mạnh vào mặt mình, vừa đánh vừa tự măng bản thân là một con chó.

Trong căn phòng ngủ yên tĩnh chỉ có tiếng khóc khăn khăn của anh.

Những bức thư cam đoan anh tự tay viết tựa như đã mở ra một cánh cổng, nỗi đau như một dòng thác cứ thế tuôn ra.

Lệ Đình Phong đứng dậy tìm một hộp dụng cụ rồi lấy ra một cái kìm, kẹp lấy móng tay của mình rồi dùng sức bẻ gãy, móng tay gãy ra rồi bật máu.

Dường như Lệ Đình Phong không cảm nhận được sự đau đớn, nhanh chóng nhắm vào một ngón tay khác, tay phải nắm kìm đang run rẩy.

Một người đàn ông khi gặp chuyện lại tự làm hại mình thì thật sự là vừa ngu xuẩn vừa hèn hạ, nhưng anh không còn cách nào khác, Thẩm An Nhiên không còn ở đây nữa, tất cả đều đã không có ý nghĩa gì nữa.

Anh rút tất cả móng tay trái ra, trên chiếc kìm đã bê bết máu, anh vứt nó đi rồi lại lấy ra một con dao đâm mạnh xuống chân mình, liên tiếp dùng sức đâm từng nhát một cho đến khi máu nhuộm đỏ cả quần thì anh mới dừng tay.

Chưa đủ…Cái này còn xa mới đủ, anh muốn nếm thử cảm giác đau khổ mà Thấm An Nhiên từng trải qua khi còn sống, cũng như những đau đớn mà cô đã gánh chịu trước khi chết, hơn nữa anh muốn nhân cơ hội này để tự trừng phạt mình, nhưng anh biết rõ những điều này còn xa mới đủ, thậm chí còn không bằng một phần vạn những nỗi đau của cô.

Trong phòng giám sát, Triệu Việt không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Lệ Đình Phong, chỉ có thể dùng màn hình giám sát để kiểm tra mọi hành động của anh.

Quả nhiên… Anh ta mới chỉ nghỉ ngơi một lát thôi mà Lệ Đình Phong lại phát điện.

Triệu Việt chạy sang căn biệt thự thì nhìn thấy Lệ Đình Phong tự làm hại mình, cầm chìa khóa xông vào phòng Lệ Đình Phong.

Ông cụ Lệ đã âm thầm phân phó cho anh ta phải lựa thời điểm thích hợp rồi nói vài câu kích thích Lệ Đình Phong một chút, giúp cho anh sống tốt hơn.

Dáng vẻ người không ra người, quỷ ra không ra quỷ của Lệ Đình Phong bây giờ dường như đã không thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì, Triệu Việt không biết nên nói cái gì mới có thể kích thích được anh.

Triệu Việt nhìn thấy những vết rạch dao đẫm máu ở hai chân anh thì đột nhiên cảm thấy trán của mình đau nhức, sau khi sơ cứu cho anh xong thì lập tức dẫn anh đến bệnh viện.

Làm sao mới có thể kích thích được Lệ Đình Phong? Chỉ có Thẩm An Nhiên mới có thể giúp được.

Đến bệnh viện, Triệu Việt đứng ở một bên nhìn bác sĩ xử lý vết thương cho anh rồi sốt sắng nói: “Tổng giám đốc Phong, cô ấy muốn anh sống thật tốt cho đến già, không phải muốn anh tự làm hại minh như vậy.

Cho dù cồn lodophor đổ lên vết thương thì lông mày Lệ Đinh Phong cũng không hề nhíu lại, nhưng khi nghe Triệu Việt nhắc tới Thẩm An Nhiên, anh lại đau đớn khịt mũi.

“Cô ấy đang trừng phạt tôi. Cô ấy biết tôi sẽ đau đớn như thế nào khi tôi mất cô ấy, sống không bằng chết, vậy mà cô ấy lại muốn tôi sống tốt cho đến già.”

Lệ Đình Phong ngây người nhìn xung quanh, khóe miệng nở một nụ cười khổ, nhưng lại cười đến bật khóc: “Cậu nói xem, phải làm thế nào mới khiến cô ấy vui vẻ?”

Triệu Việt ngẩn người trả lời anh: “Anh phải sống tốt”

Một cơn đau khó có thể diễn tả xâm chiếm lấy cơ thể Lệ Đình Phong một cách mãnh liệt, vẻ mặt anh trở nên đờ đẫn, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe như hai hố đen, nước mắt liên tục trào ra ngoài làm ướt cả mặt đất.

“Được rồi, tôi sẽ sống…như cô ấy mong muốn, yên tâm đi, tôi sẽ sống đến chết già, tôi sẽ không để minh xảy ra chuyện ngoài ý muốn đầu. Lời này của anh là nói cho Triệu Việt nghe, cũng là nói cho mình, hơn nữa còn tự nhắc nhở rằng Thẩm An Nhiên đã chết rồi.

Khi nào thì anh mới gia đi?



Trong bệnh viện có đặt một thiết bị giúp trải nghiệm cảm giác sinh con, Lệ Đình Phong đi ngang qua phát hiện có rất nhiều người đàn ông đến trải nghiệm.

Lệ Đình Phong nhớ lại lúc Thẩm An Nhiên mất đứa con đầu lòng, anh nói những lời khó nghe trong bệnh viện.

Khi Tô Thanh Kiều bảo anh đi trải nghiệm cảm giác đau đớn lúc sinh con của một người phụ nữ trên máy thì anh đã tỏ ra khinh thường, thậm chí cảm thấy mình bị bệnh mới đi thử trải nghiệm cảm giác sinh con của phụ nữ.

Lệ Đình Phong vô thức đến xếp hàng, những tiếng kêu thảm thiết thống khổ của người đàn ông cứ thế truyền đến bên tại.

Anh ngẩn người nhìn chăm chăm vào một người đàn ông đang nằm trên máy trải nghiệm, người đàn ông khi mới bắt đầu vẫn còn cười đùa, nhưng còn chưa đến cấp độ bảy thì đã đau đón co giật trên ghế, hét lên; “Không được, dừng lại đi”

Sau khi máy dừng lại, anh ta đã toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt ôm bụng chật vật rời đi.

Lần này đã khiến vơi đi rất nhiều người muốn trải nghiệm nỗi đau sinh nở, những người xếp hàng trước Lệ Đình Phong hầu hết là muốn đến xem náo nhiệt, nhìn thấy người vừa trải nghiệm đau đớn như vậy thì đồng loạt bác bỏ ý định, ai nấy đều lui về phía sau.

Chỉ có Lệ Đình Phong ngồi thẳng dậy, nhân viên đứng bên cạnh cắm điện rồi hỏi đi hỏi lại: “Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Lệ Đình Phong gật đầu, cấp bậc đau đớn sinh con tổng cộng có mười hai cấp, sáu cấp đầu vẫn còn ổn, càng về phía sau thì càng đau, những ống dần vào thắt lưng mang theo một luồng điện chảy vào bụng khiến càng lúc càng đau hơn, giống như một con dao xoắn vào bên trong, tất cả nội tạng cử như bị vò nát.

Nhìn thấy người đàn ông nhằm mắt lại và cau mày, nhân viên cẩn thận hỏi: “Có thể không? Thưa ngài?”

“Điều chỉnh đến cấp độ mười hai đi: Lệ Đình Phong nằm chặt tay vịn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, cảm giác trải nghiệm đến cấp mười hai giống bước vào cửa tử, giờ phút này anh mới thực sự hiểu được giày vò tâm can, đứt từng đoạn ruột là như thế nào.

Anh nghiêng người lên, mở miệng khóc không thành tiếng, nước mắt theo hai má trượt vào miệng, giống như nước ép hoàng liên.

Nhân viên giật mình rồi vội vàng tắt máy.

Rất hiếm người có thể trải nghiệm sinh nở đến cấp độ mười hai, hơn nữa còn chịu đựng được lâu đến như vậy.

“Thưa ngài, ngài không sao chứ? Có cần tôi gọi bác sĩ cho ngài không?”.

Lệ Đình Phong mở hai mắt mông lung mơ hồ, vừa cười vừa khóc: “Thì ra…Cô ấy đau đến như vậy, đau đến mức không muốn vượt qua…”



“Chú ấy đang làm gì vậy? Sao chú ấy lại buồn rồi ngồi khóc thế?” Một cậu bé nằm tay mẹ mình và tò mò chỉ trỏ.

Giọng của cậu bé rất lớn, xuyên qua đám đông và truyền đến bên tai Lệ Đình Phong.

Người phụ nữ ngồi xổm xuống, dùng một tay nằm lấy tay con trai mình, tay còn lại nhẹ nhàng che miệng cậu bé rồi giải thích: “Chú đang trải nghiệm nỗi đau mà người phụ nữ mới có thể chịu được.”

Cậu bé khó hiểu hỏi: “Những người phụ nữ đều đau đớn đến vậy sao?”

“Đúng vậy, mẹ hy vọng rằng tất cả những người phụ nữ trên thế giới này đều có thể được đối xử tử tế. Con trai à, chờ con lớn lên gặp được người mình thích thì nhất định phải bảo vệ và đối xử tốt với cô ấy, càng phải cố gắng nắm chặt lấy, bởi vì không phải ai cũng có thể may mắn ở bên cạnh người yêu thương.

Lệ Đình Phong đột nhiên nghiêng người, năm sấp trên tay vịn của máy trải nghiệm cảm giác sinh nở, đau đớn vừa khóc vừa nôn khan, bằng gạc trên năm ngón tay trái đã bị máu nhuộm đỏ, khỏe mắt anh cũng đã đỏ hoe.

Gặp được người mình yêu thương phải cố gắng nằm chặt lấy, nếu không sau này sẽ không được may mắn như vậy nữa.

Anh đã không giữ được Thẩm An Nhiên.

Nghe nói trong tình yêu mười người thì chín người có nỗi đau, trong mười lời hứa thì có chín lời nói dối, một người luôn đợi một người không bao giờ quay trở về.

Người xưa có câu, nằm mơ ba lần thì có nghĩa là bạn và người ấy đã hết duyên phận, cho nên Thẩm An Nhiên là người mà anh muốn mơ nhưng lại không dám mơ.

Bệnh dạ dày của Lệ Đình Phong càng ngày càng nghiêm trọng, có khi nghiêm trọng đến mức. không có cách nào ngủ được, anh cuộn mình trên chiếc giường lạnh lẽo, bộ não luôn căng cứng của anh lại trở nên mơ hồ, không rõ ràng,

Anh ôm bụng dạ dày đang đau nhức của mình, mơ hồ đưa tay sang bên kia giường, bất giác lẩm bẩm: “An Nhiên, có phải em đang đau bụng đúng không, anh sẽ làm ẩm bụng cho em”

Lệ Đình Phong yêu Thẩm An Nhiên, sau khi Thẩm An Nhiên chết thì thân thể của anh chia làm hai người, một trong hai người đó chính là cô, xern như là hai người vẫn còn ở bên cạnh nhau.



Có một bài báo trên Internet viết về “cái chết”, nói rằng một người sẽ chết ba lần.

Lần đầu tiên cô chết, cô đã chết về mặt sinh học.

Lần thứ hai là khi cô được chôn cất, mọi người đến dự đám tang của cô, hoài niệm về cuộc đời của cô thì cô đã chết trong xã hội.

Lần thứ ba là người cuối cùng nhớ cô đã quên mất cô, khi đó cô mới thực sự đã chết.

Thẩm An Nhiên đã chết hai lần, chính cô còn không biết lần thứ ba chết của cô là khi nào, cô trôi nổi giữa không trung…
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom