• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Gió ấm không bằng anh thâm tình 2024 waka (18 Viewers)

  • Chap-994

Chương 1005: Ngoại truyện (267)




Tay người đàn ông nắm chặt lấy chai rượu trống rỗng như thể muốn bóp nát nó trong lòng bàn tay. Lúc này điện thoại của Lệ Nam Hành reo lên, anh nghe máy.
“Lão đại, có phải lúc anh vừa từ bên ngoài về căn cứ đã không thấy bóng dáng của Phong Lăng đâu đúng không? Sau khi bọn tôi vừa gọi cho anh xong thì cũng được đi ra ngoài, nhưng tìm cả đoạn đường vẫn không thấy Phong Lăng đâu cả. Với tình trạng của cô ấy hôm nay, căn bản không thể đi xa được. Từ căn cứ đến chỗ có thể bắt xe taxi, ít nhất cũng phải hơn mươi cây, cô ấy đang sốt cao, trời lại đang có tuyết lớn, căn bản cô ấy không thể đi được...”
Lệ Nam Hành cầm chai rượu nhảy vào cửa sổ, thấy đống bừa bộn đầy đất sau khi bị người ta bới tung lên, ánh mắt anh trở nên lạnh giá, nói: “Tiếp tục tìm, liên lạc với Cục Giao thông của Los Angeles, chuyển hết toàn bộ dữ liệu camera giám sát của tất cả các con đường và ven đường thông với nội thành đến đây.”
“Vâng.” Có câu nói này của lão đại, A K cũng yên tâm hơn, anh ta cúp máy, lập tức đi liên hệ với phía bên kia.
Lệ Nam Hành bỏ điện thoại xuống, đi vào phòng tắm, nhìn thấy những chai lọ bên trong đó đều đã bị người ta đập nát.
Tất cả mọi thứ nếu không bị ném thì cũng bị người ta làm bẩn hoặc đập vỡ, không để lại bất kỳ vật gì.
Giống như Phong Lăng luôn được anh cần thận, nâng niu trong lòng bàn tay, trong vòng một ngày đột nhiên đã bị người ta đẩy ngã từ trên cao xuống địa ngục.
Thậm chí anh còn không thể chạy tới cứu cô ngay lập tức.
Sáng hôm sau, khi Lệ Nam Hành bước ra khỏi căn phòng, người anh nhìn thấy chính là Lệ Quân Diên, ông nội của anh. Không biết ông ấy đã chống cây gậy ba toong đứng ở trong hành lang chờ anh từ bao giờ.
Thấy bộ râu thô cứng dưới căm Lệ Nam Hành cùng dáng vẻ rõ ràng đã ngồi trong căn phòng đó một đêm không ngủ, trong lòng ông buồn bực khó nói thành lời. Giây phút Lệ Quân Diên đi tới với vẻ mặt không chút cảm xúc, ông đã giơ cây gậy ba toong lên đập mạnh vào lưng của Lệ Nam Hành một cái: “Không phải ông bảo cháu trông coi đi vật của cô Hai nhà họ Phong ở từ đường sao? Ai cho phép cháu ra ngoài? Đúng là cái thứ bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu! Vì một đứa con gái mà không coi lời nói của ông lão này ra gì nữa rồi đúng không!”
Lệ Nam Hành như không hề cảm thấy đau đớn, lưng anh bị đập mạnh một cú như vậy nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi, hàng lông mày cũng không cau lại, chỉ nhìn ông bằng ánh mắt lạnh lùng: “Nếu không phải căn cứ đã xảy ra chuyện, ông nghĩ cháu sẽ không trông coi từ đường ba ngày được sao? Dù cháu có bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu, nhưng chuyện cháu đã nhận lời thì cháu chưa từng thất hứa, bao gồm cả chuyện năm xưa cháu đã đồng ý lấy di vật của con gái thứ Hai nhà họ Phong. Dù cháu không muốn, nhưng giờ cháu cũng đã lấy cô ấy rồi đấy thôi, nếu không phải vì trong căn cứ xảy ra biến cố, bây giờ cháu vẫn đang ở từ đường, chứ không phải là ở đây.”


“Khốn kiếp, cháu còn dám già mồm với ông à! Rõ ràng đã biết Phong Lăng là con gái, nhưng lại giữ bí mật không nói với bất kỳ ai, đây là bất nhân. Nhìn trúng một thành viên ở cạnh mình nhiều năm trong căn cứ, thậm chí còn thích nó, đây là bất nghĩa. Rõ ràng đã biết xưa nay nhà họ Lệ ghét nhất điều gì, rõ ràng biết ông không thể để cháu có kết quả với loại người như Phong Lăng nhưng cháu vẫn quay lưng lại với gia đình, che giấu một đứa con gái trong căn cứ, rồi hàng ngày nâng niu con nhóc đó trong lòng bàn tay, đây là bất hiếu! Ông già này không trách mắng cháu chẳng qua chỉ là đuổi cái con bé đó đi thôi, cháu thì hay rồi, không quan tâm đến vợ mình ở từ đường nữa, mà chạy thẳng đến đây tìm Phong Lăng! Cháu tưởng ông còn cho cháu cơ hội để gặp lại con nhóc đó tiếp sao? Nam Hành, ông nói cho cháu biết, đời này cháu đừng có mơ tưởng đến con bé nữa! Phong Lăng không thể bước vào cửa nhà họ Lệ được, dù có là ba năm sau cũng không được! Trước khi quá muộn cháu hãy từ bỏ đi!”
“Còn nữa, ông nói cho cháu biết, ông định sẽ giao toàn quyền phụ trách căn cứ XI cho A Phong, còn cháu thì về tiếp nhận Lệ thị. Dù hai chị em Lệ Cẩm Sắt và Lệ Lâm có thông minh đến mấy, cũng vẫn không bằng một nửa của cháu. Năm đó cháu đã đặt mọi tâm tư vào căn cứ, nhưng vẫn có thể khiến công ty của họ Lệ chúng ta phát triển vững vàng. Nếu cháu có thể thay đổi suy nghĩ, dồn hết tâm huyết lên cơ nghiệp của gia tộc nhà họ Lệ thì nhà chúng ta...”

“Cháu sẽ không về, ông hãy từ bỏ ý định đó đi.” Lệ Nam Hành đanh mặt nói một câu, sau đó đi thẳng.

Sắc mặt của ông cụ Lệ chợt trở nên tái nhợt, bỗng nhiên ông đảo mắt nhìn về phía bóng lưng lạnh lùng của Lệ Nam Hành.

Mặc dù bình thường ở nhà, Lệ Nam Hành vốn cũng không hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của mấy ông ấy, nhưng chí ít anh chỉ tự do phóng túng và bướng bỉnh chút thôi, chứ chưa từng từ chối bằng giọng nói vô tình lạnh băng như thế này. Vậy mà chỉ một con nhóc giả trai còn chưa đến mười tám tuổi lại có thể khiến Lệ Nam Hành để tâm như vậy?

Ông cụ Lệ tức giận đến mức chống mạnh cây gậy ba toong xuống đất: “Nam Hành, cháu đứng lại!”

Nhưng người đàn ông đã đi xa, căn bản không hề có ý định dừng bước.

“Lệ Nam Hành, cháu muốn vì một đứa trai không ra trai, gái không ra gái tên là Phong Lăng gì đó mà đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lệ sao!”

Bấy giờ bước chân của Lệ Nam Hành mới hơi chậm lại, tiếp theo anh dừng bước, sau đó chưa đến hai giây, anh không hề trả lời mà đi thẳng ra ngoài.

Ông cụ Lệ tức giận tới mức bàn tay nắm cây gậy run lên.

Đồ hỗn láo!

Bây giờ trời mới tờ mờ sáng, đám A K đã chạy từ bên ngoài về, trông thấy Lệ lão đại lái xe ra ngoài, họ vội dừng xe, hạ kính xuống: “Lão đại, đoạn đường ở ngoại ô chỉ có camera giám sát ở con đường lớn phía trước, còn các đoạn đường khác thì không. Bọn em đã kiểm tra tất cả các camera giám sát có thể tìm được cả một đêm, nhưng đều không thấy bóng dáng của Phong Lăng đâu.”

"Đã tìm ở các con đường nhỏ khác chưa?”

“Trời rất tối, bọn em cũng đã lái xe tìm một lượt, nhưng cũng không thấy.” A K cau mày.

Lệ Nam Hành không nói gì nữa, đạp mạnh chân ga, phóng chiếc Hummer màu đen ra khỏi căn cứ. Ra khỏi căn cứ, trên xe anh vừa ấn gọi số điện thoại của Phong Lăng, vừa lái xe tới tất cả những con đường cô có thể đi qua.


Lệ Nam Hành lái xe vào một khu nhà có đường thông vào nội thành ở phía bên trái nhưng không thấy bóng dáng của Phong Lăng đâu, anh đã gọi cho cô rất nhiều lần, nhưng từ đầu đến cuối, điện thoại co vẫn luôn trong tình trạng tắt máy. Ngoài việc bắt xe vào nội thành tìm một chỗ ở yên ổn tạm thời thì cô còn có thể đi đâu?
Xung quanh đây, đến một rừng cây cũng không có, Phong Lăng đã sống ở bên ngoài nhiều năm, dù lớn lên ở trong rừng thì cũng không thể nào quay lại đó được, cô không thể thích ứng được với cuộc sống như thế nữa.
Lệ Nam Hành quay đầu xe lại, sắc mặt tối sầm lại, anh phóng xe chạy vào nội thành.
......
Nhà họ Lệ
Tần Thu và mẹ mình dừng xe trước cổng nhà họ Lệ, Phong Minh Châu cũng đi theo phía sau. Lúc xuống xe, cô ta nói với vẻ không vui: “Nếu nhà mình đã gả di vật của em gái con qua đây rồi thì mẹ với bà còn nhớ thương gì nữa? Giờ mới là ngày kết hôn thứ ba trên danh nghĩa, hai người đã định đến thăm rồi, chẳng qua chỉ là hai bộ đồ trẻ con thôi mà. Dù sao thì họ cũng đã để ở trong từ đường rồi, mẹ với bà còn muốn thế nào nữa, có cần phải bận tâm đến vậy không?”
Tần Thu không lên tiếng, chỉ nhìn mẹ mình.
Bà cụ cũng không nói gì, mấy hôm trước, phát hiện viên ngọc tròn bà luôn mang bên người nhiều năm đã bị mất, bà đã rất khó chịu. Sau khi gả đứa cháu thứ hai đến đây, bà vẫn không yên lòng được, nên muốn đến đây xem sao.
Đúng lúc này, vừa hay Lệ Cẩm Sắt đi ra ngoài, nhìn thấy bọn họ, cô bước lên trước chào hỏi một cách lịch sự: “Cô Phong, bà Tần, chị Phong? Mọi người đến... Tìm ông cháu ạ?”
“Nam Hành có ở nhà không?” Tần Thu hỏi.
“Chắc anh ấy đến căn cứ rồi ạ.”
Bà lão cau mày: “Vừa kết hôn đã đến căn cứ? Không phải đã nói là cậu ấy phải trông coi ở từ đường mấy ngày sao?”
Phong Minh Châu ở bên cạnh, cười lạnh mấy tiếng: “Chắc là đột nhiên phát hiện người tên là Phong Lăng ở trong căn cứ thật ra là một đứa con gái, chuyện cô ta giả làm con trai sống ở trong căn cứ lâu như vậy đã gây ra náo loạn, chắc chắn anh ấy phải đi giải quyết rồi.”
Lệ Cẩm Sắt không rõ tình hình cho lắm, chỉ thấy kinh ngạc khi nghe thấy câu nói này.
Vẻ mặt của bà cụ và Tần Thu chợt trở nên hoảng hốt.
Hai người đảo mắt nhìn về phía Phong Minh Châu.
Phong Lăng là con gái ư?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom