• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Gió ấm không bằng anh thâm tình 2024 waka (17 Viewers)

  • Chương 905: Ngoại truyện (167)

Không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của Lệ Nam Hành.
Từng giọt nước mưa dường như đang nhòm ngó một thứ bí mật không thể biết trước nào đó, chúng nhỏ xuống bên ngoài khung cửa số, yên tĩnh như không hề tồn tại, nhưng ánh đèn trong phòng lại đang sáng lung linh.

Đôi mắt dưới mái tóc đen của người đàn ông sâu thẳm như biển cả.

Từ lúc bắt đầu biết hết toàn bộ sự thật cho đến tận bây giờ, một nhịp điệu nào đó cứ mãi xao động trong lòng khiến anh không thể nào bình tĩnh được, thậm chí nó còn đập nhanh hơn, khiến anh không thể kiềm chế.
Đến hơi thở của anh cũng kèm theo sự nóng nảy.
Thì ra là cô!

Cô bé mồ côi năm xưa to gan lớn mật nhảy vào bồn tắm của anh. Lúc anh đuổi bắt cô, cô còn dám đẩy ngã cả người và xe của bọn anh trong một khu rừng, sau đó thuận lợi chạy ra khỏi rừng, thậm chí còn để lại dấu hiệu khiêu khích anh bên bờ sông.

Có thể nói quá nhiều sự trùng hợp thì không còn là trùng hợp nữa, nhưng thân thủ của cô vừa nhanh vừa tàn nhẫn, không giống như một cô gái mà chỉ là một cậu nhóc gầy yếu muốn ở lại trong căn cứ mà thôi. Anh cũng không quá quan tâm tới cô nhưng dần dà đến chính bản thân anh cũng đã bị cô thu hút từ lúc nào không biết.



Ánh đèn trong khung cửa sổ sát vách lập lờ, mấy phút sau rèm cửa được kéo lại, tuy không nhìn thấy người ở trong phòng nhưng dưới ánh đèn lại có thể mơ hồ nhìn thấy bóng cậu thiếu niên trên tấm rèm cửa số... Không, là thiếu nữ đang cởi chiếc áo bên ngoài xuống, sau đó không tiếp tục cởi nữa, mà để như vậy rồi đi vào trong nhà tắm.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lệ Nam Hành đột nhiên dùng đầu lưỡi liếm khóe môi, không ai hiếu cảm xúc trong đôi mắt anh, chỉ có điếu thuốc lá chưa được đốt lên đã bị anh bóp nát trong tay là có thế hiểu được sự kích động muốn bóp chết ai đó của anh ngay lúc này.

Phòng hồ sơ của căn cứ.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, nhân viên canh gác phòng hồ sơ theo quy định bỗng giật mình tỉnh giấc, bật dậy đứng bên khung cửa sổ phòng gác. Nhìn thấy người đến là Lệ lão đại, anh ta ngạc nhiên, lập tức bước nhanh đến nghênh đón: “Lệ, Lệ lão đại?”

Người đàn ông cao lớn cầm chiếc ô màu đen trong tay, chiếc ô đang nhỏ từng giọt nước xuống dưới. Sau khi bước vào, Lệ Nam Hành nói thẳng: “Lấy hồ sơ tạm trú hiện tại của Phong Lăng đội bắn tỉa ra đây cho tôi, bao gồm cả hồ sơ lúc cậu ấy gia nhập vào căn cứ và các tài liệu được cập nhật từng năm nữa.”

Nhân viên gác đêm của phòng hồ sơ ngây ra một lúc: “Tất cả luôn ạ?”


Đôi mắt của người đàn ông thâm trầm: “Tất cả.”
“Vâng ạ.”


Thường thì hồ sơ và thông tin của nhân viên trong căn cứ không thể tùy tiện lấy ra nhưng người đến là Lệ lão đại thì sẽ là ngoại lệ. Hơn nữa, dù sao hiện tại Lệ lão đại cũng đang quản lý đội bắn tỉa, chắc có chuyện gì đó cần đến, có khả năng là anh định huấn luyện nâng cao cho Phong Lăng.

Không bao lâu sau, Lệ Nam Hành đã cầm tập hồ sơ trong tay, bỏ tài liệu vào trong chiếc túi chống thấm nước rồi quay người, cầm chiếc ô màu đen lên, rời khỏi phòng hồ sơ.

Sau khi quay về phòng, Lệ Nam Hành lại châm một điếu thuốc nhưng vẫn không hút, chỉ ném gói thuốc lá lên mặt trên của tập hồ sơ, sau đó ngắm nhìn những bức ảnh trong mấy năm gần đây của Phong Lăng được lưu trong hồ sơ.


Xem ra cậu thiếu niên trăng trắng, gầy yếu đã dần trưởng thành, dù chỉ là những bức ảnh màu rất nhỏ nhưng anh vẫn có thể nhìn ra sự thay đổi rõ ràng của cô.

Theo thời gian trưởng thành, những người đàn ông sẽ dần có những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt nhưng đường nét khuôn mặt của Phong Lăng lại ngày một thon gọn giống con gái, độ cong mềm mại dịu dàng. Dù gương mặt có sự khí khái, hào phóng mà các cô gái khác không có nhưng hiến nhiên “cậu ấy” vẫn là một cô gái.

Lúc khói thuốc lượn lờ quanh ngón tay của Lệ Nam Hành, ánh mắt anh nhìn những bức ảnh trên tập hồ sơ ngày càng sâu thẳm.

Từ nhỏ, anh đã bị ném vào trong căn cứ để rèn luyện, đã bao nhiêu năm trôi qua, lần đầu tiên mới có một người khiến anh cảm thấy không thể làm gì được. Anh có thể tùy ý bắt cô tiến hành huấn luyện địa ngục trong đêm, càng có thể tự ý khống chế mức độ gian khổ và nguy hiểm của nhiệm vụ rồi bắt cô ra ngoài thực hiện.

[ngôn tình hay]

Nhưng lại không thể khống chế trái tim cô.

Lệ Nam Hành ấn mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn, sau đó cầm chồng hồ sơ lên, lật từng trang để xem, trong đôi mắt lạnh lùng không cảm xúc của anh có một tầng mờ mịt.

Đạm bạc, trầm tĩnh, không còn sự bá đạo của một người đứng đầu.

Lệ Nam Hành tự thấy rằng dù anh là người quản lý căn cứ nhưng ham muốn khống chế của anh cũng không quá mãnh liệt, chỉ cần thành viên trong căn cứ đạt tới tiêu chuẩn của anh khi anh yêu cầu là được.

Chỉ có Phong Lăng là khác.

Lệ Nam Hành phát hiện mình có khát vọng chiếm hữu rất lớn đối với cô.
Anh muốn trói chặt cô bên cạnh mình, cô khóc cũng phải vì anh, cười nhất định cũng phải vì anh.

Anh còn vô cùng thất vọng khi cho rằng mình là trai cong.
Kết quả.


M* kiếp!


Phong Lăng lại là một cô gái?

Lệ Nam Hành tựa lưng vào ghế, cầm chồng hồ sơ, ném tất cả vào trong ngăn kéo bên cạnh, sau đó lại lấy những thứ khác đặt lên trên. Động tác tao nhã nhưng mục đích rất rõ ràng là khóa ngăn kéo lại, xong xuôi anh lại ném chiếc chìa khóa vào chiếc thùng rác cạnh cửa.

Chỉ là khi nhìn thùng rác, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh cặp *** giả nằm trong thùng rác vào ngày họ từ quán bar trở về.
Anh biết xúc cảm khi mình sờ được lúc đó chân thật đến mức không thể thật hơn nữa, đồ giả có giống mấy cũng không thể chân thật đến mức một người đàn ông trưởng thành như anh không phát hiện ra.Đọc nhanh tại Vietwriter.net

Anh đã biết cái miệng không thành thật của nhóc Phong Lăng này kín đến mức nào.

Bí mật mà người khác nói cho cô biết, cô nhất định giữ kín, không nói ra ngoài, huống chỉ là bí mật của chính bản thân cô.
Hơn nữa đây còn là một bí mật lớn như vậy.

Ngày hôm sau, Phong Lăng tỉnh dậy từ sớm. Mấy ngày sau khi về căn cứ, cô đã quen với việc dậy sớm, như vậy cô có thể tránh mặt Lệ Nam Hành.

Kết quả, lúc cô mở cửa, định đi ra ngoài thì đột nhiên nhìn thấy người đàn ông cũng đang bước ra từ căn phòng sát vách nhưng anh không hề nhìn cô. Tầng này có một phòng nước nóng, đó là nơi họ đến lấy nước khi muốn pha trà hay cà phê thường ngày. Lệ lão đại đang cầm một chiếc cốc thủy tỉnh trong suốt, anh cứ đi ngang qua trước mặt cô như vậy, không thèm ngoảnh đầu lại.

Phong Lăng cũng không nhìn anh mà bước nhanh ra ngoài. Lúc đi đến khúc rẽ ở cầu thang, cô mới dừng bước một lát nhưng cũng chỉ trong phút chốc, sau đó lại quay người, đi nhanh xuống lầu.

Lúc người đàn ông đi vào trong phòng nước nóng, dù anh không nhìn về phía đó nhưng khóe mắt cũng đã liếc thấy Phong

Lăng dừng ở đó một lúc và hành động nhanh
chóng xoay người, quay đầu như thể đang giả vờ không quan tâm của cô.
Lệ Nam Hành chầm chậm cong môi, gương mặt lạnh lùng cũng có thêm nét vui vẻ.

Cô từng là con chuột đội lốt mèo chạy đến đây, ngông nghênh gây sự chú ý.
Bây giờ cũng nên đến lúc anh chơi trò mèo vờn chuột với cô rồi.
Trong buổi huấn luyện sáng, vì hôm qua mưa lớn suốt đêm nên nhiệt độ hôm nay chợt giảm mạnh, trong không khí toàn là hơi lạnh.

Trạng thái huấn luyện của Phong Lăng hôm nay vẫn như thường ngày, nhưng vì “bà dì” ghé thăm sớm hơn, trước đây, cô chưa từng bị đau bụng khi đến tháng nhưng bây giờ lại đau âm ỉ. Quả nhiên, cô bị cảm lạnh khi ở miệng núi Rogers, sợ là phải nghỉ ngơi tử tế một thời gian mới được.

n Lăng cố nhịn cơn đau để cố gắng huấn luyện, Kiều Phỉ đã nhìn ra sắc mặt cô đang dần trở nên tái nhợt, lúc bảo mọi người xếp hàng, anh ta bước đến, rũ mắt nhìn cô hỏi: “Sao thế?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom