• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Gió ấm không bằng anh thâm tình 2024 waka (17 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1293: Ngoại truyện (556)

Phong Lăng nghiêng người sang một bên thì tránh được tay anh, ánh mắt cô rất lạnh lùng: “Chỉ là vết thương nhỏ bất cẩn bị giá đèn cứa phải thôi, không cần anh Lệ phải nhọc lòng, anh chỉ cần phụ trách việc đưa tôi về New York là được rồi.”

Ánh mắt Lệ Nam Hành thoáng khựng lại, tay anh để ở giữa không trung rồi nhìn cô một lúc. Anh không buông tay xuống mà bỗng nắm chặt lấy bả vai cô, ấn cô ngồi xuống chiếc ghế sofa gần cửa cabin nhất. Ngay lúc Phong Lăng định vùng ra theo bản năng, anh vươn đôi chân dài của mình ra cản chân cô lại, rồi càng đè chặt vai cô để cô không nhúc nhích gì được, đồng thời quay lại đanh giọng ra lệnh cho mười thành viên của căn cứ ở phía sau: “Quay mặt sang chỗ khác hết cho tôi! Không có mệnh lệnh của tôi thì không ai được quay đầu lại!”

“Rõ!” Mười thành viên căn cứ đang vô cùng lúng túng vội vàng quay ngươi đi.

“Anh làm gì…” Vì lời nói và hành động của người đàn ông này mà hồi chuông báo động trong lòng Phong Lăng reo lên kịch liệt. Cô ra sức giãy giụa, nhưng vẫn bị bàn tay như kìm sắt của anh ghì chặt. Tiếp theo đó cổ áo của cô cũng nhanh chóng bị vạch ra. Vết thương không quá nghiêm trọng nhưng đang sưng đỏ lên của cô hoàn toàn phơi bày trước mắt người đàn ông.

“Sao lại bị cứa thành ra thế này?” Lệ Nam Hành nhìn vết thương, biết rằng những gì cô vừa nói không phải là giả, nhưng vẫn đặt tay lên cổ cô, xoa nhẹ chỗ hơi sưng đỏ bên cạnh vết thương: “Khi nào tới nơi, anh sẽ khử trùng cho em trước.”

“Không cần.”

Nếu không phải anh bỗng nhiên xuất hiện làm lỡ việc thì bây giờ cổ của cô đã được anh Ain khử trùng cho rồi.

Phong Lăng bực bội đẩy anh ra: “Anh bỏ tay ra.”

Lệ Nam Hành không chỉ không bỏ tay ra mà còn nương theo tư thế ấn cô xuống, ánh mắt chuyển từ cổ lên gương mặt cô.

Tóc của cô đã dài ra rất nhiều, giờ độ dài cũng đã quá vai, vì hành động giãy giụa của cô mà những sợi tóc mềm mại ấy đang quấn vào cổ. Những sợi tóc đen tuyền vương lên chiếc cổ trắng nõn của cô tạo nên sự chênh lệch màu sắc rất rõ ràng.

Đặc biệt là trước đây, Phong Lăng chỉ mặc mỗi đồ thể thao, nhưng bây giờ cô đang khoác trêи mình một bộ đồ mang phong cách “quý cô công sở”. Tuy bộ trang phục này không phải váy nhưng trông cũng khá nữ tính. Cho dù bề ngoài của cô đã thay đổi rất nhiều, nhưng ánh

mắt thì vẫn lạnh lùng như xưa.

Cô càng giãy giụa mạnh, người đàn ông kia càng ra sức ấn xuống.

Cô càng cựa quậy thì anh càng đáp trả lại mạnh mẽ.

Hết cách rồi! Đã lâu lắm rồi anh chưa gặp cô, cũng đã lâu lắm rồi anh không được chạm vào cô.

Nhưng nếu bây giờ anh cưỡng hôn cô thì chắc Phong Lăng sẽ tức điên lên mất.

Vì cô cứ giãy giụa như thế nên ánh mắt Lệ Nam Hành đã trở nên bực dọc, anh ra lệnh: “Đổi đường bay tới Los Angeles.”

Bấy giờ, Phong Lăng bỗng khựng lại: “Đã nói sẽ đưa tôi về New York rồi mà! Anh đưa tôi đến Los Angeles làm gì?”

“Em dám làm loạn nữa xem, anh không chỉ đưa em về thẳng Los Angeles thôi đâu mà còn lột sạch em ngay tại đây luôn đấy.” Người đàn ông cúi đầu xuống ghé sát vào tai cô, nói với giọng trầm thấp chỉ mình cô nghe thấy: “Em biết rồi đấy, Lệ Nam Hành anh nói được làm được.”

Lúc này đây Tiểu Hứa và những người khác ở trong cabin đã quay lưng sang hướng khác từ lâu, nhưng điều này cũng không có nghĩa là họ không nghe thấy tiếng động ở phía sau.

Phong Lăng giận đến mức trắng bệch mặt, cô trừng mắt với anh một cách hung dữ. Trông thấy động tác vô thức cắn môi khi tức giận của đối phương, ánh mắt anh càng tối sầm lại. Mẹ kiếp, trời mới biết rốt cuộc anh đã phải kiềm chế bản thân nhiều như thế nào mới không hôn cô.

Cô không động đậy gì nữa nhưng hai tay lại nắm chặt trêи mặt ghế sofa, ánh mắt dữ dằn, phẫn nộ. Thế nhưng vẻ mặt này của cô kết hợp với trang phục đậm chất nữ tính này quả thật không còn sức uy hϊế͙p͙ như trước nữa, thay vào đó lại giống một con thú nhỏ đang tức giận, khiến người ta muốn ôm vào lòng rồi xoa đầu, vuốt lông.

Lệ Nam Hành rất muốn làm như thế, kết quả khi đang định ôm cô vào lòng thì Phong Lăng chợt nói: “Tôi không làm loạn nữa, anh cũng đừng chạm vào tôi.”

Cánh tay vừa định ôm lấy cô bỗng khựng lại, anh cụp mắt rồi cứ như vậy nhìn cô.

Anh không lên tiếng.

Phong Lăng nhìn anh: “Tôi ngồi im, không vùng vẫy, cũng không làm loạn với anh. Anh thả tôi ra, sau khi đến New York rồi thì chúng ta tạm biệt nhau trong vui vẻ.”

Lệ Nam Hành nghiến răng, đanh giọng bảo: “Tạm biệt nhau trong vui vẻ?”

Vì giọng nói phát ra từ kẽ răng này mà Phong Lăng cũng vô thức cảm thấy nguy hiểm, cô ngồi im trêи sofa, cũng né tránh ánh mắt của anh và không nói gì nữa.

Nhìn dáng vẻ hoàn toàn từ chối người ta, thậm chí còn không muốn phải nói nhiều lời của cô, mặt Lệ Nam Hành càng tối sầm lại.

Nhưng dáng vẻ Phong Lăng quả thật cũng khiến anh không tài nào tiếp tục được nữa, nếu không anh thật sự khó dám chắc bản thân sẽ làm gì tiếp với cô. Dù sao anh đã cấm ɖu͙ƈ lâu như vậy rồi, ăn chay gần hai năm, cho dù là hòa thượng cũng khó mà nhịn được.

Anh buông cô ra, quay đầu ra lệnh cho Tiểu Hứa đang đứng cách đấy không xa: “Một lát nữa bảo người đem hết hành lý của cô ấy lên đây, bay về Mỹ.”

“Vâng, người chúng ta phái đi cũng đã thu xếp xong cả rồi, đến nơi hẹn sẵn thì tạm thời hạ cánh, dừng một lát rồi đem hết lên đây.”

Sắc mặt Lệ Nam Hành vẫn lạnh lùng trầm ngâm như cũ, anh ngoái lại nhìn Phong Lăng đang ngồi trêи ghế sofa, thấy cô đang cài kín cổ áo rồi túm hết tóc ra phía sau. Cô cau mày lại, bày ra dáng vẻ bất mãn khi ở trêи trực thăng của anh.

Trong đôi mắt sâu thẳm như màn đêm của Lệ Nam Hành ánh lên vẻ bất đắc dĩ, anh xoay người đi đến chỗ cô.

Thấy anh đến gần, sự cảnh giác của Phong Lăng trỗi dậy, cô ngẩng đầu lên rồi nhìn anh với ánh mắt đề phòng.

Anh không đến gần mà chỉ nhìn cô.

Phong Lăng cũng lạnh lùng đối diện với ánh mắt của anh.

Sự căng thẳng im lìm giữa hai người khiến Tiểu Hứa ở bên cạnh cũng chẳng dám thở mạnh =.

Mãi đến khi trực thăng bắt đầu từ từ hạ cánh, bởi vì bên ngoài có gió nổi lên, nên lúc hạ cánh có hơi nghiêng lắc một chút. Vì trực thăng đang lắc lư nên Phong Lăng dời mắt, không đối mặt với anh nữa mà chỉ nhắm mắt, kiên nhẫn chờ trực thăng đáp xuống.

Sau khi trực thăng hạ cánh, cô vừa đứng dậy thì giọng nói của Lệ Nam Hành lại vang lên: “Bảo người đem đồ lên, không cần em phải đi ra ngoài lấy đâu.”

Với bản lĩnh của cô thì một khi đã rời khỏi cabin thì chắc chắn sẽ bỏ trốn mất tăm trong nháy mắt, cho dù anh có thể đuổi theo được, nhưng chắc chắn sẽ tốn chút thời gian.

Không cần phải lãng phí thời gian ở đây với cô.

Thấy cơ hội chạy trốn cuối cùng này cũng bị anh cắt đứt, Phong Lăng siết chặt tay lại trong tay áo, khi nghe thấy Lệ Nam Hành cố ý nói “Tránh để em vừa xuống trực thăng liền chạy trốn, anh còn phải nhọc công tìm em về”, cô tức giận cười khẩy một tiếng, rồi quay đầu đi chỗ khác với vẻ mặt khinh thường, không muốn tranh cãi với anh nữa.

Khi có người đưa hành lý của Phong Lăng lên, mấy thành viên của căn cứ ở trong cabin vô cùng nhanh tay lẹ mắt mà mau chóng qua đó để nhận đồ.

Trước đây Phong Lăng không có nhiều đồ lắm, nhưng một năm sống ở Anh, cô thường xuyên bị Quý Noãn và Tiểu Bát lôi đi mua đồ, nhất là quần áo, chất đầy cả tủ của cô, cho nên bây giờ hành lý của cô phải xếp vào hẳn hai vali lớn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom