• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây - Khả Hân (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 76-79

Lâm Vĩ Phong ôm Khả Hân, cánh tay giống như bút từng chút một phác họa lại cơ thể của Khả Hân. Cơ thể mềm mại, chỗ cần nhiều thịt thì nhiều thịt chỗ cần thon thả thì thon thả, Lâm Vĩ Phong không phải chưa từng chạm qua phụ nữ nhưng phụ nữ vừa tay như vậy đúng là lần đầu.

“Tôi tin anh sẽ không làm gì tôi bởi anh tôn trọng anh trai của anh.” - Khả Hân biết mình đang ở trong tình huống vô cùng ‘nguy hiểm’. Cô chỉ dám đem Lâm Vĩ Thành ra để trấn áp Lâm Vĩ Phong mà thôi.

“Tôi cùng cô lăn giường và tôi tôn trọng anh trai thật ra không có quan hệ lắm.” - Lâm Vĩ Phong vòng tay qua eo của Khả Hân lại đưa xuống dưới một chút lưu manh véo mông cô một cái.

Khả Hân vẫn là một cô gái chưa trải qua mấy chuyện ân ái nam nữ, đối với hành động của phần táo bạo của Lâm Vĩ Phong thật sự không cách nào chống trả.

“Lâm Vĩ Phong, anh đừng làm loạn nữa được không? Anh không phải thường tự cho mình thông minh hay sao? Anh nghĩ cách đưa chúng ta rời khỏi đây.”

Chỗ mông bị Lâm Vĩ Phong nhéo qua cứ đau đau ngứa ngứa rất khó diễn tả, cô thật sự muốn đưa tay xuống gãi một chút. Khả Hân không đẩy được anh ra chỉ đành co co người lại ngăn cho bàn tay hư hỏng của anh tiếp tục tung hoành.

“Cô đừng nhúc nhích nữa, tại sao lúc nào cũng không nghe lời tôi?” - Lâm Vĩ Phong kề sát mặt cô, ngửi lấy mái tóc vương hương hoa nhàn nhạt của cô.

Lâm Vĩ Phong nâng mặt cô lên, anh muốn trừng phạt sự không nghe lời của cô. Lâm Vĩ Phong hướng đến môi cô, không phải hôn mà là mút lấy, cố tình khiến cô đau, giống như một con chim ưng đang mổ lấy con mồi.

“Ưm...” - Khả Hân theo bản năng khẽ phát ra tiếng rên khe khẽ.

Âm thanh của cô vừa có chút giận dỗi vừa có chút kích tình không thể che giấu rơi vào lỗ tai của Lâm Vĩ Phong càng khiến cho thân thể của anh có phản ứng. Cánh tay đang ôm eo cô lại càng siết chặt hai, khoảng cách của hai người gần như là không có.
Loading...

“Vậy thì cô phải ngoan ngoãn một chút.”

Khả Hân bị ôm chặt thật sự là không được tự nhiên. Cô không biết Lâm Vĩ Phong có cảm giác như mình không nhưng cô cảm thấy rất nóng, khắp nơi trên cơ thể đều như phát ra nhiệt. Không chỉ vậy Khả Hân còn cảm thấy hô hấp gấp gáp, nhịp tim tăng mạnh, chỉ sợ không cẩn thận bị anh nghe thấy sẽ bị anh tiếp tục trêu chọc.

“Lâm Vĩ Phong, coi như tôi xin anh đó, tìm cách ra ngoài đi. Nếu chúng ta thật sự cả đêm không về, ở nhà mọi người sẽ lo lắm. Anh Vĩ Thành không lo cho tôi thì cũng sẽ lo cho anh. Lần trước hai người cãi nhau, thân thể anh ấy đã không tốt rồi.” - Khả Hân thở dài nói.

Khả Hân bị ôm chặt chỉ có thể dùng lý lẽ để thuyết phục anh, cô cũng không thể chống đối quá gay gắt với anh. Bọn họ còn trông chờ vào Lâm Vĩ Phong thoát khỏi đây, Vĩ Phong mà thật sự trở mặt, kiên trì ở đây thêm mấy ngày thì cô không biết phải sống ra sao nữa.

“Vĩ Phong, giờ anh đưa họ 3 nghìn tỷ tiền chuộc trước được không? Đợi khi thoát rồi mới tìm cách lấy lại.”

“Vậy cô cảm thấy cô ở trong lòng tôi có đáng giá 3 nghìn tỷ không?” - Giọng nói của Lâm Vĩ Phong trong bóng đêm càng thêm tà mị.

Khả Hân hít sâu một hơi, nghe anh hỏi vậy thì có chút tủi thân nhưng vẫn bình thản trả lời:

“Tôi biết anh vẫn luôn khinh thường tôi, anh cho rằng tôi vì tiền tài của nhà họ Lâm mới gả cho anh Vĩ Thành. Trước nay anh không tôn trọng tôi, xem tôi là hạng phụ nữ mưu mô hám tiền, đúng không?”

“Vậy cô gả cho anh tôi là vì yêu thích dung mạo bị lửa thiêu của anh tôi à?” - Lâm Vĩ Phong trào phúng nói.

Khả Hân nghiến răng, gằn từng chữ đáp:

“Tôi không cao thượng như vậy!”

Dừng lại một chút, Khả Hân lại cắn chặt răng:

“Lâm Vĩ Phong, tôi không hy vọng anh sẽ kính trọng người chị dâu là tôi. Có lẽ ngay từ ngày đầu tiên, anh đã không xem tôi là chị dâu rồi. Nhưng anh nhất định phải nhớ kỹ, anh không thể tiếp tục sàm sỡ tôi, càng không được hành động quá phận với tôi nữa. Dù cho tôi không vì sự trong trắng của chính mình thì tôi cũng muốn vì anh Vĩ Thành mà giữ gìn thân thể này.”

Lâm Vĩ Phong cong môi cười, thời gian qua anh vẫn luôn trong tình trạng căng thẳng bị hận thù vây quanh, trên người luôn tồn tại áp lực lớn. Anh biết lúc đầu ánh mắt anh nhìn Khả Hân có chút cực đoan.

“Vậy để tôi xem cô dùng cách gì để bảo vệ?” - Lâm Vĩ Phong xoay người đặt Khả Hân ở dưới, bàn tay ở eo lại lần nữa đưa xuống dưới mông cô xoa nắn.

Chưa kịp đợi Khả Hân phản kháng lại anh đã hôn cô, nụ hôn nóng rực, lưỡi của anh cũng gắt gao truy đuổi trong khoang miệng cô. Khả Hân cảm giác không chỉ là môi cô bị anh chiếm lấy mà bàn tay của anh cũng đang di chuyển vuột ve liên tục trên da thịt cô.

“Vĩ… ưm… Phong, anh quá đáng!” - Khả Hân ra sức giãy giụa.

Lâm Vĩ Phong thân thể to lớn, sức lực yếu ớt của Khả Hân không thể nào lay chuyển được. Khả Hân không muốn để anh cứ hôn như vậy nên ra sức cắn mạnh một cái lên môi anh. Con nhím xù lông thành con báo nhỏ rồi!

“Ai...” - Lâm Vĩ Phong than nhẹ một tiếng, cánh môi dưới vô cùng đau, cô đúng là không hề lưu tình cắn tới anh muốn sứt môi.

Lâm Vĩ Phong cảm thấy có chút không vui, anh đối với cô tính đến giờ cũng rất dịu dàng vậy mà cô lại dùng biện pháp mạnh như vậy phản kháng anh? Lâm Vĩ Phong thấy cô nhân lúc anh lơ là muốn chạy liền vươn tay bắt lấy cô, Khả Hân sợ bị anh ôm lại nữa nên dùng hết sức lăn ra xa.



“Bịch!” - Tiếng rơi của Khả Hân xuống sàn nhà vang lên, phải nói là rơi vô cùng mạnh.

Khả Hân vội vàng bò dậy, trời tối quá nên cô không thấy gì, cứ cố lăn ra xa không ngờ ngã luôn. Lâm Vĩ Phong vốn dĩ muốn vươn tay đỡ lấy cô nhưng thấy sự cô lăn quá nhanh, lúc anh kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng ngã của cô.

“Lâm Vĩ Phong, anh cứ ngủ giường đi, tôi qua sofa là được.” - Khả Hân sờ soạng khắp nơi, muốn tìm đường về sofa.

“Cô trả lời tôi trước, rốt cuộc cô không chịu làm người phụ nữ của tôi là vì vấn đề đạo đức hay là do tôi không đủ hấp dẫn với cô?”

Khả Hân giật giật khóe môi, cô không nghĩ tới anh có thể đem vấn đề này mà hỏi cô. Đến cả lý do về đạo đức anh cũng nghĩ tới nhưng nếu cô trả lời là do trói buộc đạo đức thì chẳng phải cô thừa nhận là Lâm Vĩ Phong rất có sức hấp dẫn sao? Còn nếu thừa nhận là anh không đủ mị lực thì khác nào gạt bỏ vấn đề đạo đức. Câu hỏi này của anh vô cùng chí mạng, tốt nhất là không chọn cái nào hết.

“Sao lại im lặng? Không lẽ một câu như thế cũng không trả lời được? Hay cô vốn dĩ đã bằng lòng làm người phụ nữ của tôi?”

Khả Hân mím môi, rõ ràng cô đã im lặng để cho bọn họ một đường lui rồi mà Lâm Vĩ Phong vẫn nhất quyết ép bức cô.

“Tôi cảm thấy có lẽ là do anh không đủ sức hấp dẫn. Tôi vẫn thích kiểu của Phan Khánh Nguyên hơn, cảm giác giống như ánh mặt trời, tràn đầy sức sống lúc nào cũng cười rất vui vẻ.”

“Phan Khánh Nguyên là ai?” - Giọng nói của Lâm Vĩ Phong truyền đến, đặc biệt lạnh lẽo.

“Đó là mối tình đầu của tôi.” - Khả Hân nhận ra anh đang tức giận nên càng đắc ý trả lời tiếp.

“Cô hiện tại chính là thiếu phu nhân nhà họ Lâm, cô phải quên hắn, cắt đứt sạch sẽ liên hệ.”

“Tôi tất nhiên đã kết thúc sạch sẽ với anh ấy rồi nhưng trong lòng tôi có anh ấy hay không đâu đến lượt anh quản.” - Khả Hân bĩu môi.

“Tôi muốn cô quên hắn, cô nhất định phải quên hắn. Nếu cô còn dám nghĩ tới hắn thì tôi sẽ hủy hoại hắn trước sau đó là đến lượt của cô.” - Lâm Vĩ Phong tức giận gào lên một tiếng - “Cút đi!”

Khả Hân nghe anh nói xong thì như tử tù được ân xá, cô đang cầu mà còn không được đâu. Khả Hân cúi người sờ dưới sàn tìm đường đi đến sofa.

Phan Khánh Nguyên đó là người thật nhưng tất nhiên không có như Khả Hân miêu tả giống như ánh mặt trời rực rỡ. Thật ra câu đó là hy vọng của Khả Hân dành cho Vĩ Phong, cô hy vọng anh có thể sống hạnh phúc hơn, cười thật nhiều, không phải như bây giờ suốt ngày đeo mang gánh nặng trên người.

Đáng tiếc, anh vĩnh viễn cũng không thể biết được ý tứ thật sự của cô.

Khả Hân mò mẫm một hồi mới tìm đến được sofa, cô lên sofa nằm, hai tay ôm chặt thân thể, cô không dám ngủ, chỉ có cố gắng thức trắng đêm nay mới bảo vệ được bản thân. Khả Hân vẫn rất sợ Lâm Vĩ Phong sẽ thật sự làm gì đó với cô, cô biết đàn ông một khi đã ‘lên cơn’ thì rất khó kiềm chế, dù cho anh không cần mặt mũi nhưng cô cần, quan trọng là anh Vĩ Thành lại càng cần mặt mũi.

Khả Hân cố gắng mở to mắt để tỉnh táo nhưng chưa được bao lâu hai mắt đã nhíu lại. Khả Hân trong lúc mơ màng đột nhiên nhớ lại những chuyện từng trải qua với Lâm Vĩ Phong.

Anh đã từng vì cô mà đỡ lấy một dao của Lâm Dương Minh, anh cũng dầm mưa cả đêm đi mua đồ cho cô còn quyên góp tiền cho viện phúc lợi. Cô thật sự rất cảm kích cũng rất tin tưởng anh nhưng tại sao anh lại nửa đêm chạy vào phòng xâm phạm cô?

Tại sao anh lại mâu thuẫn như vậy? Tại sao cô cũng mâu thuẫn theo anh… miệng thì không thừa nhận sức hấp dẫn của anh nhưng trong lòng đã bị anh mê hoặc từ lâu.
Lúc Khả Hân lần nữa mở mắt ra thì đã là sáng sớm hôm sau rồi, cô vội vàng bật dậy, không ngờ mình đã ngủ quên mất. Nhưng vấn đề là cô không phải đang nằm ở sofa mà là nằm trên giường lớn êm ái, còn được đắp một tấm chăn mỏng.

“Trời ạ… sao mình lại ngủ quên chứ…” - Khả Hân vỗ vỗ trán, nhìn quanh khắp phòng tìm kiếm bóng dáng của Lâm Vĩ Phong.

Cô không cần nghĩ cũng biết là anh mang cô từ sofa lên giường ngủ. Khả Hân nhìn xuống quần áo mình chỉnh tề, không giống bị ai động qua, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Khoan đã…” - Khả Hân hơi run run sờ lại dây áo trong, quần áo bên ngoài thì chỉnh tề nhưng áo trong đã bị người ta nới lỏng ra rồi.

Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, vội vàng đem dây áo kéo cho chặt vào, cô không dám tưởng tượng đêm qua mình ngủ say như vậy đã bị anh sàm sỡ như thế nào nữa. Khả Hân ôm mặt gục xuống giường, rõ ràng là biết một khi nhắm mắt lại ngủ sẽ như cá nằm trên thớt vậy mà vẫn không thể nào kiên trì tới sáng được.

Tiếng nước từ vòi sen trong phòng tắm tí tách vang lên, giống như câu trả lời cho Khả Hân là Lâm Vĩ Phong đang ở đâu. Cô đang định bước xuống giường thì anh cũng từ trong nhà tắm bước ra.

Khả Hân ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, anh vẫn tùy ý như ở nhà, tắm xong thì chỉ quấn đúng một chiếc khăn tắm rồi ra ngoài. Đường nét cường tráng của anh hiện ta vô cùng rõ ràng, đặc biệt là đường nhân ngư ở vùng xương chậu hút mắt khó cưỡng. Khả Hân hít sâu một hơi, cô không biết vì đâu mà mình lại không rời mắt khỏi mấy giọt nước chảy dọc từ tóc anh xuống.

‘Không được! Không được! Mình bị ma nhập rồi sao mà sáng sớm đã nhìn anh ta không chớp mắt?’, Khả Hân nghĩ thầm trong đầu, hai tay khẽ vỗ mặt mình mấy cái.

Lâm Vĩ Phong thấy Khả Hân nhìn mình nhưng cũng không muốn cùng cô nói chuyện, ánh mắt nghiêm nghị của anh khiến Khả Hân chột dạ vội quay sang chỗ khác.

Lâm Vĩ Phong đi lại sofa ngồi, anh nhàn nhã bật lửa châm một điếu thuốc. Anh nhìn chằm chằm vào hàng rào sắt bên ngoài, giống như đang suy nghĩ điều gì đó rất cẩn thận. Trên chiếc bàn đặt trước sofa là một bữa sáng vô cùng phong phú, có món thanh đạm như cháo cũng có món đậm đà như thịt nướng, còn có cả bánh ngọt dạng điểm tâm.
Loading...


Trong phòng giám sát điều khiển, Hoàng Thiệu Huy liên tục ngáp ngắn ngáp dài, nhìn qua là biết cơn buồn ngủ đang dày vò cậu ta. Hai đôi mắt đầy tơ đỏ vẫn gắt gao nhìn vào màn hình camera.

Dương Trạch đi đến vỗ vỗ vai Thiệu Huy nói:

“Cậu cũng chuyên nghiệp quá đó, quan sát cả đêm luôn, hai người họ tạo em bé tới đâu rồi?”. truyện xuyên nhanh

“Một chút tiến triển cũng không có. Tôi thật sự hoài nghi Vĩ Phong có phải cũng yêu Gấu nhà tôi không? Mỹ nhân đã ôm trong lòng rồi vẫn có thể đi ngủ được?” - Hoàng Thiệu Huy khó hiểu nói.

“Vậy mà cậu còn trực ở đây cả đêm? Có lẽ là do chuyện của Vĩ Thành khiến cậu ấy không muốn nghĩ tới mấy chuyện nam nữ nữa.” - Dương Trạch suy đoán.

Hoàng Thiệu Huy lười biếng chống tay lên bàn đỡ cằm, cười nham hiểm mấy tiếng nói:

“Bây giờ không có tiến triển nhưng nhanh thôi sẽ có, thuốc kia chắc chắn sẽ khiến cho bọn họ tình yêu bùng cháy.”

“Thuốc?” - Dương Trạch nhíu mày hỏi, anh ta biết rõ Hoàng Thiệu Huy giỏi mấy thủ đoạn hạ lưu, lo sợ không biết cậu lại tính bày trò gì.

“Cậu yên tâm, nói là thuốc nhưng đều là đồ tốt hết, được chiết xuất từ các thành phần quý hiếm, giúp nam nữ gần gũi nhau. Nói đơn giản chính là thuốc kích dục, liều lượng mà tôi vừa cho đủ để bọn họ ân ái không ngừng nghỉ cả ngày… ha ha ha...”

Hoàng Thiệu Huy cười đến run ghế, Dương Trạch ngược lại thấy lo lắng, nghiêm túc hỏi lại:

“Cái thứ thuốc đó mà cậu cũng dám dùng với Vĩ Phong? Cậu bỏ vào đồ ăn rồi à? Có một số thứ Vĩ Phong rất chán ghét, không cẩn thận sẽ khiến cậu ấy tức giận thật đó.”

“Yên tâm đi, xảy ra chuyện gì thì cứ để Hoàng Thiệu Huy tôi một mình chịu trách nhiệm.” - Cậu xua tay bĩu môi không xem là chuyện lớn.

Khả Hân cũng muốn tắm rửa nhưng nghĩ tới này không biết có camera kín gì không nên cuối cùng vẫn chỉ vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh. Lúc đi ra ngoài thì ngửi được mùi thức ăn, cô vội bước đến xem qua.

Khả Hân thấy Lâm Vĩ Phong vẫn ngồi an tĩnh trên sofa không có phản ứng gì, lại nhìn đến bàn ăn phong phú trước mặt, bắt đầu suy đoán xem có thể ăn được không.

Bụng cô đang đói cồn cào, cô đã không ăn gì từ chiều qua tới giờ, đồ ăn trước mắt thật sự ngon quá. Khả Hân nhỏ giọng hỏi anh:

“Mấy thứ này… có thể ăn không?”

Lâm Vĩ Phong ngước mắt nhìn cô, nhàn nhạt đáp:

“Có thể ăn.”


Khả Hân thấy Lâm Vĩ Phong trả lời được thì liền cầm bát cháo lên. Khả Hân cũng không lấy thêm món gì, chỉ đứng đó húp hết bát cháo một cách ngon lành.

Lâm Vĩ Phong thấy cô ăn ngon như vậy nên cũng không vội, đưa cho cô thêm một đĩa thịt, đợi cô ăn xong mới nói:

“Ăn no rồi thì đi toilet tìm điều khăn lông ướt che miệng và mũi lại.”

“Anh nghĩ ra cách thoát khỏi đây rồi sao?” - Khả Hân xoa xoa cái bụng đã căng tròn của mình.

“Phải, lát nữa tôi sẽ phóng hỏa nơi này.” - Lâm Vĩ Phong bình thản đáp, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào bật lửa trong tay, sáng nay châm điếu thuốc đó anh đã nghĩ xong cách rồi.

Lâm Vĩ Phong dám chắc là một khi căn phòng này cháy, Hoàng Thiệu Huy và Dương Trạch chắc chắn sẽ mở ra hàng rào sắt. Ngày hôm qua Lâm Vĩ Phong không làm gì, là bởi vì có chút mệt mỏi, hơn nữa Khả Hân đêm qua ngủ quả thật rất ngon. Cho dù Lâm Vĩ Phong có vừa xoa nắn vừa gặm ngực cô cũng ngủ không hay biết gì. Dáng vẻ không chút phòng bị này của cô, anh muốn nhìn ngắm lâu thêm một chút.

“Phóng hỏa? Vậy lỡ bọn họ không mở cửa thì sao? Chúng ta chẳng khác nào tự thiêu chính mình?” - Khả Hân không ngờ anh lại nghĩ ra cách tạo bạo vạy.

“Vậy cô có cách gì khác không? Hay muốn ở lại chỗ này ăn Tết luôn?” - Lâm Vĩ Phong nhướn mày nhìn cô.

“…” - Khả Hân bĩu môi, trứng mắt nhìn anh, anh có thể nói dễ hơn mà sao cứ cố tình vặn ngược lời của cô - “Chờ tôi ăn xong mấy cái bánh ngọt kia luôn đi.”

Lâm Vĩ Phong vươn tay lấy đĩa bánh đưa cho cô, anh ngồi nhìn cô ăn, cảm thấy làn da của cô so với bình thường thì ửng hồng hơn một chút.

“Đừng ăn nữa!” - Lâm Vĩ Phong nghiến răng quát một tiếng.

“Khụ…” - Khả Hân đột nhiên bị anh quát miếng bánh đang nuốt xuống cũng bị nghẹn lại, ho khan mấy tiếng mới nuốt bánh xuống được.

Khả Hân ngẩn ra, không biết tại sao anh lại không cho cô ăn nữa. Không lẽ Lâm Vĩ Phong chê bai cô ăn nhiều sao?

“Ăn no thì có sức chạy trốn.” - Khả Hân nhỏ giọng nói.

Lâm Vĩ Phong cau chặt mày, anh vốn cho rằng bọn Hoàng Thiệu Huy không có khả năng động tay động chân vào thức ăn của anh và cô nên mới không lo lắng mà để Khả Hân ăn. Nhưng sau khi Khả Hân ăn một lúc sắc mặt đã thay đổi, ửng đỏ như vậy thật sự không hề bình thường. Anh suy đoán bọn họ đã bỏ loại thuốc không đứng đắn kia vào thức ăn thật.

Khả Hân đặt đĩa bánh xuống, nghe theo anh đi vào trong phòng tắm lấy ra hai cái khăn tắm đã ngâm nước. Một cái cho mình còn một cái đưa cho Vĩ Phong:

“Anh cẩn thận một chút, đừng thiêu cháy luôn chúng ta.”

Lâm Vĩ Phong vươn tay nhận lấy khăn của Khả Hân, khoảnh khắc hai người chạm nhau Khả Hân cảm thấy như bản thân mình bị điện giật cực mạnh. Khả Hân thật sự không biết bản thân đang xảy ra chuyện gì nữa, chỉ là chạm tay một cái thôi, sao cả người lại cảm thấy bị kích động như vậy?

Theo sau đó, hô hấp của Khả Hân trở nên dồn dập, dù cho nhiệt độ trong phòng có đang là 25 độ thì cô vẫn cảm thấy như đang ở trong lò than. Lâm Vĩ Phong rõ ràng còn chưa phóng hỏa mà cô đã cảm thấy nóng đến phát sốt thế này, một lát nữa thật sự có lửa, cô có thành người quay luôn không?
“Vĩ Phong… Lâm Vĩ Phong… tôi nóng quá, không hiểu sao nóng quá.” - Khả Hân dùng khăn ướt trong tay lau khắp mặt mình.

“Đồ ăn kia có phải là không ổn không?” - Lý trí của Khả Hân vẫn còn một chút tỉnh táo cuối cùng, cô nghĩ ngay đến thức ăn có vấn đề. Nói không chừng đã bị người ta bỏ mấy thứ không sạch sẽ. Bởi vì có một mình cô ăn mà thôi, cô ăn vào mới có cảm giác bất thường như vậy Lâm Vĩ Phong hoàn toàn không sao.

Khả Hân bắt đầu không khống chế được hành vi của mình, cơ thể nóng rực làm cô chỉ muốn cởi bỏ hết những quần áo trên người, cô không hề biết mình đang làm gì, chỉ cảm thấy nóng quá muốn giải phóng ra hết.

“Cô đang làm gì vậy hả? Không được cởi nữa!” - Lâm Vĩ Phong nghiến răng nói, anh đứng dậy muốn ngăn hành động của cô lại.

Tiếng hét của Lâm Vĩ Phong khiến cô tỉnh táo lại một chút, cô nhìn lại chiếc áo do chính tay mình đang cố cởi ra hoảng sợ hét lên một tiếng.

“Lâm Vĩ Phong, tôi bị làm sao vậy? Tôi… tôi vừa nóng vừa… vừa không khống chế được mình.”

Giọng nói của Khả Hân vừa hốt hoảng vừa đứt quãng, lý trí của cô cũng dần bị xâm chiếm. Lúc này Khả Hân giống Tuyết Lạc nói tư duy không rõ nói, đứt quãng, lại hốt hoảng. Cô cảm giác lúc này mình đang nằm mơ, chân cô không còn chạm đất nữa, cô đang lạc vào một thế giới rất kỳ diệu, ở đó giống như thiên đường mà cô từng mơ tưởng.

Khả Hân nhìn thấy có một vị hoàng tử đang bước đến gần bên cô, cô nheo mắt lại cố nhìn cho rõ, phát hiện ra vị hoàng tử đó chính là Lâm Vĩ Phong. Anh nắm lấy tay cô, ánh mắt dịu dàng chưa từng thấy, anh nói với cô:

“Nếu có một ngày tôi biến thành đất đá khô cằn, tôi cũng sẽ vì em mà nở ra đóa hoa diễm lệ nhất. Nếu có một ngày tôi biến thành con cá trong biển đen cạn nước thì tôi cũng sẽ vì em mà cố gắng vùng vẫy vươn mình lên cao.”

“Tôi mong em cho phép tôi được nói ‘Tôi yêu em’.”
Loading...

Những lời này thật sự chính là tình yêu mà Khả Hân muốn mong đợi, chính là những lời mà cô luôn ấp ủ trong lòng hy vọng có một ngày sẽ được người mình yêu thương nói cho mình nghe.

Khả Hân lúc này thật sự đã đắm chìm trong đó, cô cùng với ‘hoàng tử’ của chính mình đang tay trong tay đi giữa biển hoa. Mà ở hiện thực Khả Hân cũng bắt được một cánh tay của Lâm Vĩ Phong cô đặt nó lên ngực trái của mình, nơi gần tim nhất, để ‘hoàng tử’ có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim cô.

“Lâm Vĩ Phong, anh vừa mới nói gì? Anh có thể lặp lại lần nữa không?”

Khuôn mặt của Khả Hân giờ như một quả cà chua chín đỏ căng tròn, Lâm Vĩ Phong có thể nhìn ra thuốc mà cô đã trúng thật sự không hề nhẹ.

“Nếu thấy không ổn thì đi vào toilet dội nước cho tỉnh đi, đừng có nói năng lung tung nữa.”

Anh nhớ Khả Hân chỉ ăn một bát cháo, đĩa thịt cũng chỉ cầm đó chứ không chạm qua, bánh ăn ăn chưa hết một cái vậy mà bây giờ lại thành bộ dạng mê sảng thế này. Hoàng Thiệu Huy đúng là ngứa da lắm rồi mới dám bỏ thứ thuốc đó vào đồ ăn của anh và cô.

Ánh mắt sắc bén của anh liếc nhìn camera trong góc, từ sáng anh đã phát hiện camera không còn hoạt động nữa. Xem ra bọn họ thật sự tạo đủ điều kiện cho anh và cô ‘lăn giường’ với nhau.

“Lâm Vĩ Phong, tôi nghe rất rõ, anh vừa nói anh yêu tôi.” - Khả Hân lại một lần nữa bắt lấy cánh tay anh - “Lặp lại lần nữa đi, nói anh yêu tôi.”

“Cô bình tĩnh lại cho tôi!”

Lâm Vĩ Phong gạt tay của cô ra nhưng Khả Hân hiện tại hoàn toàn mơ hồ, đột ngột bị đẩy ra trọng tâm không vững chuẩn bị ngã ra sau. Lâm Vĩ Phong tất nhiên không nỡ để cô bị ngã, vươn tay ôm cô trở lại lồng ngực mình.

Hành động tiếp theo đó của Khả Hân đều dọa cho cả cô và Lâm Vĩ Phong ngây ra. Có lẽ cô không bao giờ tưởng tượng ra cảnh chính mình sẽ chủ động hôn Lâm Vĩ Phong. Khả Hân không hề có kinh nghiệm gì cả, nụ hôn vô cùng trúc trắc. Lâm Vĩ Phong cũng không đáp lại để cho cô ở trên môi mình cứ hôn rồi mút như đứa trẻ.

Ở trong phòng giám sát, Hoàng Thiệu Huy nghĩ tới câu nói muốn phóng hỏa khi nãy của Lâm Vĩ Phong không khỏi lau mồ hôi:

“Dương Trạch, Vĩ Phong không định phóng hỏa thật chứ?”

“Chuyện gì trên đời này mà Lâm Vĩ Phong không dám làm, dựa theo hiểu biết của tôi thì cậu ấy sẽ phóng đó.” - Dương Trạch cười khổ.

“Vậy giờ làm sao? Có chuẩn bị công tác cứu hỏa chưa?”

“Không vội, chờ thêm một chút, bọn họ hình như sắp có biến rồi…”

Dương Trạch nghe được những lời nói giữa bọn họ có thể đoán ra Khả Hân đã thấm thuốc rồi. Sau khi anh ta biết Thiệu Huy bỏ thuốc vào thức ăn thì liền tắt hết camera, chỉ để lại thiết bị ghi âm mà thôi.

Bọn họ biết Lâm Vĩ Phong có điểm mấu chốt của anh, chuyện gì cũng nên có giới hạn. Nếu bọn họ còn dám để camera chạy thì sau khi Lâm Vĩ Phong ra khỏi đó, không phải là thiêu sạch nơi này mà là thiêu cả Dương Trạch và Hoàng Thiệu Huy luôn.

Khả Hân rời khỏi môi của anh, lý trí khôi phục được chút ít, giọng cô nức nở, hai mắt ngấn nước. Cô không biết mình bị làm sao nhưng cảm giác giống như có hàng nghìn con côn trùng dưới da đang gào thét khiến cô muốn phát điên lên:

“Vĩ Phong… chúng ta mau rời khỏi đây thôi, tôi khó chịu quá...”



“Chúng ta lập tức là có thể ra ngoài rồi, cô cố chịu một chút đi.” - Lâm Vĩ Phong gằn từng tiếng, giờ phút này chính anh cũng là người đang phải chịu, Khả Hân ở trong ngực thật sự vô cùng động lòng người.

Vừa tỉnh táo chưa được một phút Khả Hân lại bắt đầu không tự khống chế muốn cởi bỏ hết quần áo trên người.

“Đặng Khả Hân, cô biết mình đang làm gì không hả?” - Lâm Vĩ Phong hỏi đến lạnh giọng, anh biết cô đang động tình nhưng rốt cuộc cô động tình chẳng qua là vì thuốc, Vĩ Phong có chút không vui vì chuyện này.

Khả Hân bị đẩy ra liền không vui bĩu môi nhào trở lại vào lồng ngực anh, còn vùi vùi đầu giống như mèo nhỏ cần được vuốt ve. Có lẽ đây thật sự không chỉ vì công hiệu của thuốc, cô luôn thấy an tâm khi ở trong lòng của Vĩ Phong, chính cô cũng thừa nhận điều này.

Nhưng Lâm Vĩ Phong lại một lần nữa đẩy cô khỏi người mình. Bên tai anh còn vang lên câu nói đêm qua của cô, cô nói cô thích Phan Khánh Nguyên, cái người luôn rực rỡ như ánh mặt trời gì đó. Anh không ngờ cô còn dám ở trong lòng chứa chấp một hình bóng của tên đàn ông khác, anh không thừa nhận mình ghen nhưng anh thật sự rất chán ghét điều đó.

Khả Hân không vui vì bị anh từ chối, hai tay liên tục hướng về phía anh, cả người chỉ muốn dán lên người anh mà thôi. Những hành động lúc này của Khả Hân thật sự là vừa quyến rũ vừa đáng yêu, vật phía dưới của anh sớm đã căng trướng kêu gào rồi nhưng anh vẫn nhất quyết đẩy cô ra.

Lâm Vĩ Phong biết Khả Hân chủ động quấn lấy anh là vì thứ thuốc hạ lưu kia, không lẽ anh muốn lên giường với vợ mình, muốn vợ mình ngoan ngoãn nghe lời còn cần dùng thủ đoạn đó? Đây là vấn đề tôn nghiêm, nên dù cho máu cả người đang sục sôi anh vẫn cố giữ cái đầu lạnh.

Khả Hân thật sự rất khó chịu, gương mặt nhỏ nhắn nóng đến sắp nổ tung. Cô chỉ biết ra sức cởi bỏ quần áo để thân thể cảm thấy thoải mái hơn. Ánh mắt cô vẫn chỉ nhìn thẳng về phía Lâm Vĩ Phong, anh có thể thấy trong ánh mắt cô là những sóng nước lóng lánh.

Yết hầu của anh không ngừng lên xuống, anh cũng khó chịu đến phát hỏa rồi. Anh nâng cằm cô lên, lần này anh chủ động giam cầm thân thể cô lại trong vòng tay mình.

“Đặng Khả Hân, cô nhìn cho rõ, tôi là ai?” - Âm thanh của anh giống như phát ra từ sâu trong yếu hầu, lúc này đã nhuốm màu dục vọng.

“Anh là… là Phong.”

Khả Hân vẫn luôn chăm chú nhìn vào người đàn ông trước mắt, gương mặt anh tuấn này, gương mặt lúc nào cũng lạnh như băng này, dường như đã từ lâu khắc sâu trong lòng cô.

“Anh là Lâm Vĩ Phong, là Phong…” - Khả Hân vừa nói vừa nghiêng đầu cười.

Nụ cười ngây ngốc này thật sự giống như rót mật vào tai anh. Lâm Vĩ Phong không ngờ có ngày sẽ nghe cô gọi anh đầy yêu kiều như thế.

“Lúc này cô không được tỉnh táo, cô có biết mình đang làm gì không đó?” - Lâm Vĩ Phong vẫn nhẫn nhịn nhắc nhở cô lần nữa.

“Lâm Vĩ Phong… tôi muốn làm người phụ nữ của anh, có được không?”

Khả Hân ngước mặt lên cao để nhìn thấy anh rõ hơn, gương mặt này đã vẫn luôn xuất hiện trong những giấc mơ mỗi đêm của cô. Cô vẫn luôn không biết ‘hoàng tử’ trong mơ là ai, hôm nay cô đã biết rồi.

“Phong, là anh thật sao?” - Hai tay Khả Hân run run vuốt ve theo từng đường nét trên mặt anh, lẩm bẩm nói.

Khả Hân cảm thấy đây chắc chắn là đang trong giấc mơ, vì chỉ có trong mơ cô mới có can đảm này mà thôi, nhất định là đang nằm mơ…
Khóe môi của anh cong lên để lộ ra một nụ cười dịu dàng chưa từng thấy, sau đó cánh môi của anh khẽ lướt qua gương mặt cô, sang vành tai rồi lại xuống cổ.

“Anh cười đẹp lắm, anh là của tôi sao?” - Khả Hân nâng gương mặt anh lên, vui vẻ ngắm nhìn.

“Được, tôi đều là của cô, tới lấy đi.”

Lâm Vĩ Phong rất nhanh chóng cởi sạch chính mình, Khả Hân nhìn thấy thân thể lực lưỡng của anh càng thêm phát nóng. Dù cho trước nay có nhìn bao nhiêu lần thì bây giờ được tận tay chạm vào vẫn là cảm giác khác biệt, xương bả vai rất đẹp, cơ bắp ở tay cũng rất có lực… Khả Hân hoàn toàn trầm mê rồi.

Lâm Vĩ Phong từ trước đến nay không phải người dịu dàng nhưng lần này anh lại đặc biệt kiên nhẫn. Lâm Vĩ Phong muốn lưu lại cho cô ký ức đẹp đẽ nhất. Đối với phụ nữ mà nói, lần đầu tiên chắc chắn là chuyện khắc sâu cả đời. Anh biết cô đã giữ gìn hơn hai mươi năm, chỉ với điều này đủ khiến anh muốn thật trân trọng lần đầu cùng cô.

Lâm Vĩ Phong ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, bế cô đặt lên giường, Khả Hân lúc này hoàn toàn phối hợp, tận lực chôn sâu trong lòng anh. Làn da của cô bình thường đã rất trắng, khi ở dưới ánh đèn lờ mờ lại càng kích thích thị giác, khiến anh không nhịn được muốn điên cuồng ăn sạch cô.

“Ưm… Phong…” - Cô khẽ gọi tên anh, trong mắt đều là ái tình khó che giấu.

Dây thần kinh lý trí cuối cùng của anh đã bị tiếng rên vừa rồi đánh gãy, anh cúi đầu xuống hôn cô, nhanh chóng lột sạch quần áo của cô, sau đó bàn tay xấu xa cũng len vào giữa hai chân cô tìm kiếm vùng đất mềm mại.

“Cô chỉ được nhớ một người thôi. Cơ thể cô chỉ được tiếp nhận một mình Lâm Vĩ Phong tôi thôi.” - Anh không cần biết Phan Khánh Nguyên kia là ai, anh sẽ dùng những nụ hôn này, những vết hoan ái này, xóa sạch bóng hình người đó trong cô.
Loading...

“Ưm… a…” - Cơ thể Khả Hân như bị giật điện, trống ngực cô đập liên hồi, nắm chặt lấy ra giường thở gấp. Cảm giác kích thích đột ngột này vừa khiến cô cảm thấy ngượng ngùng vừa khiết cô khát cầu được nhiều hơn.

“Phong… đừng mà… a…” - Đôi môi cô cũng phóng túng mà phát ra những âm thanh rên rỉ.

Khi thấy có người gọi anh là ‘Phong’, cô vẫn tự hỏi nếu mình gọi thì sẽ như thế nào. Đáng tiếc, sau đó cô lại tự gạt nó đi, trói buộc đạo đức không cho cô làm vậy nhưng bây giờ là mơ, cô có gì phải sợ.

Lâm Vĩ Phong vuốt ve sống lưng cô, đồng thời say mê cắn mút điểm hồng trên ngực cô. Khả Hân cảm nhận được từng trận tê dại từ đầu ngón tay anh, những câu vừa rồi của anh thật sự đã khiến cô mặc kệ tất cả mà phóng thích mình.

“Đặng Khả Hân, tôi là ai?” - Lâm Vĩ Phong nói dứt câu thì nâng hai chân cô lên đặt trên vai mình, ánh mắt nóng rực.

Anh biết cô là lần đầu nên khi tiến vào vô cùng cẩn thận, nhưng cảm giác chặt khít ấm nóng mà cô mang lại thật sự khiến anh không cách nào kiềm chế được. Tiếp theo đó là hàng loạt những trận luân động mãnh liệt khiến cho cả anh và cô đều nhễ nhại mồ hôi và chìm trong những thở hổn hển.

“A… chậm thôi…” - Khả Hân cảm giác như mình bị xé rách ra làm hai, cảm giác đau đớn xen lẫn khoái cảm này cô chưa từng được trải qua. Dù cho Khả Hân đau đến chảy nước mắt nhưng vẫn khát cầu thân thể anh nhiều hơn.

“Ngoan… ” - Giọng anh khản đặc, dịu dàng hôn lên giọt nước mắt đọng trên mặt cô.

“Phong… a… Phong… ” - Khả Hân lúc này chỉ có thể thuận theo anh mà phối hợp, bấu víu vào cơ thể cường tráng của anh.

Không biết qua bao lâu hai người mới dừng lại, Lâm Vĩ Phong nhìn người sớm đã gục trong lòng không khỏi muốn dày vò thêm lần nữa. Đôi mắt cô sớm đã trở nên mông lung như bị một màn sương mờ bao phủ, đôi môi he hé phát ra những tiếng nỉ non vô cùng mê hồn.

Lâm Vĩ Phong cẩn thận ôm cô vào trong phòng tắm, giúp cô tẩy rửa sơ qua mới ôm cô lại giường, để cô gối đầu lên tay mình ngủ một giấc. Anh đã sống hơn hai mươi lăm năm, cũng chưa từng đối với người phụ nữ nào dịu dàng như với cô.

Vì vậy mỗi lần Khả Hân nhớ chuyện xảy ra hôm nay đều là một giấc mộng êm ái, cô cũng chưa từng thấy hối hận. Nhưng dù không hối hận cũng không thể phủ nhận đây là một sai lầm.

Sai lầm đẹp đẽ đến mức cả đời cô không thể quên.

Trong phòng giám sát, Hoàng Thiệu Huy cười vui đến muốn tắt thở, tuy nói không thể nhìn thấy ảnh nhưng mà nghe âm thanh thôi cũng đủ cả người nhộn nhạo đứng ngồi không yên.

“Trạch à, đã nói cách của tôi dùng được mà, hai người họ bây giờ đang chìm trong tiên cảnh kia kìa.”

“Đây chính là cách chơi tình thú với vợ đỉnh cao nhất, vợ Vĩ Phong còn không biết đó là chồng mình. Tôi đúng là chịu thua trình độ của Vĩ Phong trong chuyện này.”

Hoàng Thiệu Huy nghe Dương Trạch nói thế cũng bội phục sát đất Vĩ Phong:

“Chờ tôi có vợ rồi cũng muốn chơi thử trò này, kích thích thật đó.”



Dương Trạch cũng không có nói thêm nữa, trên gương mặt đang bông đùa đó bỗng trở nên nghiêm nghị xen lẫn chút u buồn.

Tia nắng ban mai từ lỗ thông gió tiến vào, khiến cho căn phòng tràn ngập ánh sáng. Khả Hân dù có muốn mơ nữa cũng phải tỉnh dậy. Bây giờ cô đã thật sự trở thành người phụ nữ của Lâm Vĩ Phong rồi. Cô gái tinh khiết ngày nào giờ đã chân chính trở thành một người phụ nữ.

Dù cho có muốn phủ nhận cũng không được, Khả Hân ngồi dậy, tự vỗ hai tay vào má cho tỉnh táo. Cô nhớ mình đã cắn lên bả vai của anh một cái rất mạnh, không thể chỉ có mình cô nhớ cả đời, cô muốn Lâm Vĩ Phong cũng đem chuyện này khắc sâu vào xương cốt.

Lâm Vĩ Phong đang ngồi ở bên ngoài trên sofa hút thuốc, khói thuốc mờ ảo tụ lượn lờ sau khuôn mặt trầm ngâm của anh. Người vừa mới trải qua chuyện hoan ái xong thường tâm tình rất tốt, đặc biệt là đàn ông nhưng xem chừng Lâm Vĩ Phong cũng không vui vẻ gì lắm.

Hàng rào sắt đã được mở từ lâu, hoàn toàn đúng với lời của Lâm Vĩ Phong nói, chỉ cần làm chuyện nam nữ nên làm thì có thể rời khỏi đây. Lâm Vĩ Phong đang đợi Khả Hân điều chỉnh tốt tâm trạng rồi ra gặp anh.

Khả Hân nhìn thân thể đầy dấu vết hoan ái của mình trong gương, chỉ biết nghiến răng mắng Lâm Vĩ Phong.

“Có cần làm tới mức này không?”

Mấy dấu hôn này cũng phải mấy ngày mới tan hết, nếu không cẩn thận che chắn thì cô không biết làm sao gặp gỡ người ngoài. Khả Hân vẫn cảm thấy mọi chuyện vừa xảy ra không chân thật, loay hoay rối loạn trong phòng tắm cả giờ đồng hồ.

Lâm Vĩ Phong vẫn ngồi bên ngoài, kiên nhẫn chờ đợi, anh cũng không đi vào hay lên tiếng thúc giục cô. Anh cho cô thời gian bình ổn lại cả về thể xác và tinh thần. Anh không nói, cũng không làm gì chính là sự dịu dàng mà anh dành cho cô.

Cuối cùng Khả Hân cũng đi ra bên ngoài, cô nhìn thấy Lâm Vĩ Phong ngồi ở sofa hút thuốc, sau đó rất nhanh thu lại ánh mắt của mình. Cô tự cho rằng chuyện đêm qua là mơ nhưng sự thật vẫn là sự thật. Cô không dám nhìn anh, đưa mắt ra nhìn cửa sắt không ngờ nó thật sự đã mở ra rồi.

“Cô có khỏe không?” - Giọng anh có phần săn sóc.

Khả Hân mím môi, nên trả lời thế nào đây? Gật đầu hay là lắc đầu?

“Ngu người luôn rồi à?” - Hai ngón tay thon dài của anh kẹp điếu thuốc vùi tắt vào gạt tàn.

Lâm Vĩ Phong đứng dậy tiến vài bước về phía cô, Khả Hân thấy anh đi tới theo bản năng lùi lại về sau.

“Tôi sẽ không chạm vào cô.” - Lâm Vĩ Phong rũ mắt, anh thật sự không định làm cho Khả Hân thấy có bóng ma tâm lý gì nữa.

Anh đi đến lấy áo vest âu phục của mình khoác lên vai của Khả Hân, anh có thể cảm nhận được đôi vai run lên của cô.

“Chúng ta có thể đi rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom