• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây - Khả Hân (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 71-75

Khả Hân thấy Lâm Vĩ Phong tiến vào trong hàng rào sắt liền lo lắng hét lên:

“Anh đừng vào, trong này có chó!”

Khả Hân vui mừng vì Lâm Vĩ Phong đến nhưng cũng không muốn anh đến đây gặp nguy hiểm cùng cô. Mặc dù cô rất sợ con chó dữ phía dưới nhưng cô lại càng sợ nó sẽ tổn thương anh hơn.

Lâm Vĩ Phong hoàn toàn không để mắt tới con chó ngao đang gầm gừ đó, anh bước thẳng về phía Khả Hân, đem cô từ trên sofa đỡ xuống. Con chó nhìn thấy anh thì rất kích động, dừng sức vùng vẫy khỏi dây xích gầm lên mấy tiếng.

Khả Hân thấy con chó muốn lao tới Lâm Vĩ Phong liền ôm lấy cánh tay anh kéo ra phía sau:

“Lâm Vĩ Phong, cẩn thận!”

Con chó nhìn hành động của cô lại cho rằng cô muốn công kích Lâm Vĩ Phong nên nó đổi hướng lao với tấn công Khả Hân. Lâm Vĩ Phong một tay ôm lấy Khả Hân ở trong ngực một tay ra hiệu cho con chó.

“Gấu, ngồi xuống!” - Lâm Vĩ Phong vươn tay vỗ vỗ đầu chó ngao vài cái rồi lại gãi gãi lớp lồng dày dưới cổ nó

“...” - Khả Hân không giải thích được tại sao con chó hung dữ này lại đột nhiên ngoan ngoãn trước Lâm Vĩ Phong như vậy. Nhưng dù sao thì hàng răng sắc nhọn của nó cũng khiến cô thấy sợ hãi, sợ rằng nó chỉ ngoan ngoãn nhất thời một lát lại nổi điên - “Anh đừng sờ nó, cẩn thận nó cắn anh.”

Khả Hân làm sao biết được Lâm Vĩ Phong và chú chó này có quen biết, không những thân thiết còn vô cùng hiểu nhau. Lâm Vĩ Phong vừa gãi gãi cho nó một chút nó liền từ chó ngao Tây Tạng thành cún ngoan trông nhà.

Khả Hân càng nhìn càng mở to mắt, không ngờ Lâm Vĩ Phong có thể thuần phục nó nhanh như vậy, trong lòng không khỏi thấy khâm phục.

“Sao anh khiến nó nghe lời hay vậy?”

Lâm Vĩ Phong nhún vai, có chút đắc ý, mặc dù là do anh với Gấu sớm có quen biết nhưng nhờ vậy mà thấy được ánh mắt lấp lánh hình sao của cô dành cho mình, cảm giác này anh rất hài lòng.

Hoàng Thiệu Huy xụ mặt đứng một bên, hai cái người này hình như quên rằng mình đang bị bắt cóc mất tiêu rồi. Cậu ta nhân lúc ai cũng tập trung vào Gấu, lặng lặng bước ra khỏi phòng bước ra bên ngoài hàng rào sắt.

“Rầm!” - Công tắc được khởi động, các song sắt lớn lần nữa xuất hiện, giam hai người còn ở trong phòng lại.

Lúc Lâm Vĩ Phong phản ứng lại chạy vọt tới hàng rào sắt thì đã quá muộn, nếu một mình anh có thể còn kịp nhưng Vĩ Phong lại còn ôm theo Khả Hân, động tác không quá nhanh nhẹn được.

Hoàng Thiệu Huy đứng bên ngoài nhìn hai người bị nhột bên trong, ôm bụng cười lớn:

“Lâm Vĩ Phong không ngờ anh cũng có ngày này… ha ha…”

Mấy năm gần đây Hoàng Thiệu Huy đều bị Lâm Vĩ Phong ‘ngược đãi’ dù cho cậu muốn tìm cách chơi lại anh thì cuối cùng vẫn bị anh nắm thóp. Dương Trạch lúc nào cũng đứng ngoài cuộc hoặc hùa theo Lâm Vĩ Phong, Hoàng Thiệu Huy chờ cơ hội này lâu lắm rồi.

“Không muốn tôi đánh chết cậu thì mau mở hàng rào sắt đi.” - Lâm Vĩ Phong nghiến răng.

“Ha ha…” - Hoàng Thiệu Huy vẫn tiếp tục cười đến không khép miệng được - “Giờ tôi không thả anh ra thì anh làm gì được tôi? Chửi tôi chắc?”

Lâm Vĩ Phong hít sâu một hơi kiềm chế xúc động muốn chửi người của mình. Hoàng Thiệu Huy càng muốn khiêu khích sự nhẫn nại của anh thì anh càng không cho cậu đắc ý.

“Lâm Vĩ Phong, lúc nãy tôi còn cho rằng anh cùng cô ta không phải là tình yêu đích thực nhưng bây giờ nhìn hai người bị nhốt trong này tôi thấy không cần phải lăn tăn nữa. Hai người chắc chắn là dành cho nhau.”

Hoàng Thiệu Huy nói xong lại dừng lại một chút sau đó thở dài:

“Lâm Vĩ Phong, không ngờ có ngày anh cũng vì một cành hoa mà bỏ lỡ cả khu rừng. Mỹ nhân ngoài kia còn chưa nếm qua hết, anh đã định tự trói chân mình rồi sao?”

“Thả tôi ra ngoài!” - Lâm Vĩ Phong không muốn để cậu nói năng lung tung nữa.

“Anh kêu tôi thả thì tôi thả à? Tôi là người bảo sao nghe vậy à? Thôi cứ ở đây vài ngày đi, yên tâm, tôi sẽ không để hai người chịu thiệt.” - Hoàng Thiệu nhún vai, ra hiệu cho chó của mình chui ra ngoài bằng khe trống giữa các song sắt.

Gấu không nghe theo Thiệu Huy mà vẫn đứng đó cọ cọ vào chân Lâm Vĩ Phong. Hoàng Thiệu Huy nhìn thú cưng mình vất vả nuôi lại chỉ một lòng vì người khác, không nhịn được mắng vài câu:

“Con Gấu ngu ngốc này, mày ở trong đó làm cái gì? Mày luyến tiếc gì Lâm Vĩ Phong, anh ta chỉ biết đến người phụ nữ của mình thôi, sẽ không yêu thương gì mày đâu!”

“…” - Khả Hân nghe Hoàng Thiệu Huy mắng mà chỉ biết cười trừ, một con chó thôi mà cậu ta cũng nói được thành con chó và Lâm Vĩ Phong có gì đó ái muội với nhau. Quan trọng vẫn là câu chỉ biết đến người phụ nữ của mình’ kia khiến trái tim Khả Hân không ngừng đập mạnh.

Chú chó tên ‘Gấu’ kia thấy chủ nhân không vui cũng không ở lại với Lâm Vĩ Phong nữa mà vội vã chui ra khỏi phòng đi theo Hoàng Thiệu Huy rời đi. Lâm Vĩ Phong rống to thêm mấy tiếng bọn họ vẫn không thèm quay đầu lại, thật sự là đem hai người nhốt ở đây.

Lâm Vĩ Phong mở điện thoại lên muốn gọi cứu viện mới nhớ tới tín hiệu đã bị chặn từ lâu. Anh ngồi xuống sofa, sắc mặt vô cùng kém.

“Lâm Vĩ Phong, xin lỗi anh, là tôi hại anh cùng tôi bị nhốt ở chỗ này.” - Khả Hân lẩm bẩm mấy câu.

Cô thật sự cảm kích chuyện anh đã đến đây cứu cô nhưng thấy anh cũng bị nhốt lại vì cô trong lòng Khả Hân rất khó chịu.

“Không chuyện của cô, người bọn họ muốn đối phó là tôi.” - Lâm Vĩ Phong thấy cô đang tự trách nên nói lời an ủi.

Khả Hân gật đầu, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Vĩ Phong, cô đưa mắt nhìn quanh phòng lần nữa, muốn xem xét có cách nào thoát ra ngoài không. Cô vốn muốn hỏi Lâm Vĩ Phong bây giờ bọn họ phải làm gì tiếp theo nhưng thấy tâm trạng của anh đang tệ nên chính mình cũng tự biết mà ngậm miệng.

Khả Hân biết Lâm Vĩ Phong là con người của hành động, một khi anh quyết định điều gì thì sẽ trực tiếp làm luôn nên cô không cần hỏi han lung tung. Cô thấy anh đang bật lửa châm thuốc nên đứng dậy đi quanh phòng xem, cô dùng tay sờ dọc theo bức tường, muốn thử bắt chước theo các phim truyền hình tìm ra cơ quan bí mật.

“Đừng phí sức, không tìm được gì đâu.” - Lâm Vĩ Phong tao nhã kẹp điếu thuốc phẩy phẩy vào trong gạt tàn ánh mắt sắc bén nhìn lên camera trong góc.

Khả Hân gật đầu sau đó không ngẩng lên nữa, cứ hơi cúi đầu xuống như vậy. Khả Hân hơi sợ dáng vẻ nghiêm nghị này của anh nhưng lại càng thấy yên tâm vì anh như vậy. Chỉ cần có thể ngồi cạnh anh, lòng cô liền bình yên đến lạ. Mùi thuốc anh hút lần đầu cô vô cùng chán ghét, đến bây giờ cô dần như đã quen với nó, cảm thấy nó cũng không khó chịu như mình tưởng.

Khả Hân biết người cao ngạo như anh chắc chắn rất ghét cảm giác bị nhốt như này. Mặc dù anh đã nói là chuyện này là nhắm vào anh không liên quan cô nhưng cô vẫn thấy có lỗi, nếu cô nghe lời anh ở yên trong nhà đừng đi lung tung thì cũng không gặp chuyện.

“Xin lỗi anh…”

“Đã nói không phải do cô, người bọn họ muốn kiếm chuyện là tôi.” - Lâm Vĩ Phong dập tắt điếu thuốc, nghiêng đầu qua nhìn cô.

“Nếu tôi nghe lời anh, mỗi ngày đều yên ổn ở trong biệt thự không ra ngoài thì bọn họ đã không có cơ hội bắt cóc tôi còn liêu lụy anh bị nhốt chung ở đây.” - Lâm Vĩ Phong càng không trách cô, cô càng thấy mình thật sự chỉ biết kéo thêm phiền phức cho anh.
“Đứng đó không mệt à? Mau lại đây ngồi.” - Lâm Vĩ Phong mặc dù không vui nhưng ngắm nhìn dáng vẻ tự trách đến đáng yêu này của Khả Hân sao có thể tức giận được nữa.

Khả Hân mím môi, cô tất nhiên là mệt, nhưng mà lại có hơi không dám qua đó ngồi. Dù cho nơi này có là phòng giam bọn họ đi nữa thì từ cách bày trí cho đến không khí cũng quá ái muội. Sofa không lớn nên một mình Lâm Vĩ Phong ngồi gần như đã hết chỗ, nếu Khả Hân qua đó thì thật sự là ngồi sát bên anh.

“Không mệt.” - Khả Hân biết trong này camera, bọn người bắt cóc vẫn đang quan sát hai người, cô cũng không dám cùng Lâm Vĩ Phong quá thân cận.

Lâm Vĩ Phong thấy cô tỏ ra xa cách mình cũng không ép buộc cô, ngẫm lại nơi này đúng là bày trì chẳng khác gì phòng tân hôn. Hoàng Thiệu Huy và Dương Trạch đúng là tốn không ít tâm sức.

“Vĩ Phong, chúng ta mau tìm cách thoát ra ngoài đi, trời tối rồi mà chúng ta còn chưa về dì Ba và mọi người sẽ lo lắng lắm. Tôi thấy anh cùng mấy người đó hình như có quen biết, làm người co được giãn được, anh hạ mình một chút đi cầu xin bọn họ, có lẽ chúng ta sẽ ra ngoài được. Sau khi ra ngoài rồi thì mới tiếp tục truy cứu chuyện này sau.”

Khả Hân đưa ra đề nghị này là vì khi nãy thông qua đối thoại của anh với người bịt mặt cô biết họ quen nhau. Hơn nữa bọn họ dường nhưng không phải thâm thù đại hận gì hết, có vẻ như chuyện này vẫn có thể thương lượng được, ngay cả con chó hung hăng kia còn không làm hại Lâm Vĩ Phong. Ngẫm lại thì không phải con chó đó vừa nhìn đã yêu thích anh mà là do biết anh từ trước.

“Cô bảo tôi đi hạ mình cầu xin bọn họ?” - Lâm Vĩ Phong nghiến răng.

“Vĩ Phong, tình trạng của chúng ta thật sự không còn cách nào khác. Bọn họ chẳng qua là muốn chơi đùa chúng ta mà thôi, cứ cho bọn họ đắc ý nhất thời là được. Quan trọng là nếu anh Vĩ Thành biết chúng ta bị nhốt ở đây sẽ lo lắng vô cùng.” - Khả Hân tiếp tục khuyên can.

Nhắc tới Lâm Vĩ Thành càng khiến Lâm Vĩ Thành thấy bức bối, anh đường đường là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường, vậy mà đến chuyện con nối dỗi cũng phải phiền anh trai nhọc lại nghĩ ra cách này.

“Cô sốt ruột như này là vì lo lắng cho anh trai tôi?”

Khả Hân gật đầu, hít sâu rồi nói:

“Anh Vĩ Thành là chồng của tôi, tôi tất nhiên phải lo lắng cho anh ấy. Mặc dù tiếp xúc chưa nhiều nhưng anh ấy đối với tôi không tệ, tôi sẽ chăm sóc anh ấy cả đời.”

“Cô sẽ chăm sóc anh ấy cả đời thật sao?” - Lâm Vĩ Phong khẽ nhếch môi - “Cô dám tự tin rằng cô có thể thủ thân cả đời vì anh ấy? Không bao giờ động lòng với người đàn ông khác?”

Ánh mắt của Lâm Vĩ Phong nhìn Khả Hân giống như xuyên thủng vào trong lòng cô. Cô không có tự tin đó nhưng cô cũng sẽ không phản bội lại những lời mình đã nói. Khả Hân tránh đi ánh mắt của anh, ánh mắt của anh có bao nhiêu sát thương, cô đã trải nghiệm qua rồi.

Biết rõ không thể yên vẫn cứ rung động, Khả Hân không dám đối diện với anh, sợ bản thân không thể tự kiềm chế được. Cô giấu đi những gợn sóng trong lòng, bình thản đáp:

“Tôi có thể làm được.”

“Mạnh miệng! Cô cơ bản là không làm được!” - Lâm Vĩ Phong cười nhạt - “Cô còn chưa đủ tư cách chăm sóc anh trai tôi cả đời.”

“Tôi là vợ của anh ấy sao lại không có tư cách, nếu tôi không có thì những người khác càng không.” - Khả Hân cắn môi, cô biết anh không tôn trọng cô nhưng cũng không đối với cô khinh thường như vậy.

Khả Hân nhanh miệng cãi lại thế này làm Lâm Vĩ Phong thấy không thoải mái, đặc biệt là cô cứ luôn miệng nhắc tới anh trai Lâm Vĩ Thành. Vĩ Phong ghét nhất chính là kiểu tự biến mình thành thiêu thân lao vào lửa thế này, giống như Khả Hân hiện tại, biết rằng làm vợ của Vĩ Thành chính là tự giam mình trong ngõ cụt vẫn nhất quyết tuân theo.

“Lại đây.” - Lâm Vĩ Phong nhìn cô yên tĩnh đứng đằng kia, vươn tay ra hiệu cô đi lại đây, động tác giống như gọi một chú cún con nhưng giọng nói thì vô cùng tà mị.

Khả Hân ngay lập tức cảm nhận được Vĩ Phong có ý xấu nên kiên quyết không qua.

“Gọi cô lại đây cô không có lỗ tai à?” - Lâm Vĩ Phong lần nữa tức giận, chính mình bị nhốt trong này đã khó chịu lắm rồi, cô lại còn không chịu nghe lời.

“Lâm Vĩ Phong, anh muốn làm cái gì?”

“Muốn ôm cô.” - Anh trả lời vô cùng bình thản.

“…” - Khả Hân thật sự muốn lao qua cắn anh một cái, bây giờ đang trong tình huống nào rồi mà anh còn có thể đùa giỡn cô được.

Lâm Vĩ Phong biết Dương Trạch và Hoàng Thiệu Huy còn đang ở trong phòng điều khiển xem kịch hay nên cũng không ngại mà cho bọn họ thỏa mãn một chút. Anh biết ai cũng đều mong anh có thể cùng Khả Hân sớm sinh con, đặc biệt là anh trai Vĩ Thành.

Cố ép Vĩ Phong kết hôn, nghĩ cách cho bọn họ có con, chỉ cần làm xong hết những việc này Lâm Vĩ Thành có thể đi tìm chết mà không vướng bận rồi. Lâm Vĩ Phong chưa yêu ai bao giờ nhưng lại vì thấy tình yêu của anh trai dành cho Lý Tuyết Dung mà chán ghét.

Nếu yêu một người mà giống như thiếu thân lao vào lửa thì anh không cần. Anh biết Lâm Dương Minh không đủ thông minh để bày ra vụ hỏa hoạn đó, vậy thì có thể là ai được? Kẻ thù vẫn còn ẩn trong bóng tối, Lâm Vĩ Phong không nghĩ tới sẽ cùng Khả Hân sinh con gì đó.

Người gọi điện cuối cùng cho Lâm Vĩ Thành hôm đó chính là Lý Tuyết Dung, chứng tỏ chuyện Lý Tuyết Dung xuất hiện khiến Vĩ Thành say mê không phải là ngẫu nhiên mà là một kế hoạch tỉ mỉ có sắp đặt. Khả Hân liệu có phải cũng là một cái bẫy hay không? Lâm Vĩ Thành nghĩ không ra càng không dám nghĩ.

“Bảo cô tới thì tới, đừng ép tôi dùng vũ lực.”

Khả Hân đương nhiên sẽ không đi qua, cô chắc chắn một khi cô bước qua anh sẽ lại ức hiếp cô. Khả Hân không hiểu nổi ở trong hoàn cảnh nguy cấp như này rồi anh vẫn có thể lấy cô ra tiêu khiển, là do anh quá bình tĩnh hay là do cô quá xui xẻo đây?

Khả Hân bước tới giường ngủ tùy tiện lấy đại một cái gối ném qua cho anh:

“Anh ôm cái này đi.”

Lâm Vĩ Phong nhìn cái gối đang ở trong lồng ngực mình, hai mày hơi nhíu lại, có chút buồn cười. Lần nào anh muốn thân mật với cô, cô cũng tìm đủ mọi cách chống đối anh, thật ra cô càng như vậy anh càng thấy kích thích, càng muốn khi dễ cô nhiều hơn.

“Khả Hân, cô không muốn ra ngoài sao?” - Lâm Vĩ Phong gác chân lên bàn trà trước mặt, ánh mắt vô cùng lười biếng.

“Tôi tất nhiên là muốn ra ngoài rồi.” - Khả Hân đột nhiên nắm bắt được trọng điểm - “Anh nghĩ ra cách rồi?”

“Nếu cô ngoan ngoãn nghe theo tôi thì tâm trạng tôi sẽ tốt một chút, biện pháp nghĩ ra cũng nhanh hơn. Nhưng cô cứ không ngoan thế này, sợ là ba ngày, bảy ngày có khi là nửa tháng cũng không nghĩ ra được.” Lâm Vĩ Phong ngã người ra sofa nằm, vô cùng thoải mái, giống như muốn cho cô biết, bọn có ở đây thêm bao nhiêu ngày cũng là chuyện bình thường.

Lâm Vĩ Phong chắc chắn không thuận theo anh trai và hai người bạn ‘chí cốt’ kia, Khả Hân chưa mang thai thì cái mạng của Lâm Vĩ Thành còn giữ lại được. Vấn đề hiện tại không chỉ là chuyện của anh và cô mà còn liên lụy rất nhiều chuyện.

“Lâm Vĩ Phong, anh đừng có đùa giỡn nữa được không? Chúng ta mau nghĩ cách trở về đi, anh trai anh còn đang đợi chúng ta đó. Nếu anh ấy nghe được chúng ta bị nhốt, kích động quá xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?” - Mỗi câu Khả Hân nói đều quan tâm tới Lâm Vĩ Thành, cô nhớ gần đây Vĩ Thành cũng bị kích động vì cãi nhau với Vĩ Phong rồi.

Lâm Vĩ Phong biết chính mình lừa gạt cô nên cô mới nghĩ cô là vợ Vĩ Thành nhưng nghe Khả Hân sốt ruột vì anh trai như thế anh có chút cảm giác không nói nên lời. Đúng là tự tạo nghiệt không thể sống yên, Lâm Vĩ Phong cười khổ một cái.
“Cô đúng là quan tâm anh của tôi thật.” - Lâm Vĩ Phong nói giống một câu trần thuật nhưng lại mang nhiều phần châm biếm hơn.

“Tôi đương nhiên phải quan tâm anh ấy, đó chính là chồng tôi mà.” - Khả Hân tự khẳng định lần nữa.

“Câm miệng!” - Lâm Vĩ Phong nghiến răng.

“…” - Khả Hân nhăn mặt, sao đột nhiên người đàn ông này lại tức giận rồi? Cô có nói cái gì sai đâu, hơn nữa câu chuyện này rõ ràng là anh tự khơi mào trước, xong rồi tự mình tức giận.

Giờ khắc này, Lâm Vĩ Phong càng lúc càng ý thức được rõ ràng chuyện anh lấy danh nghĩa của anh trai ra lừa gạt Khả Hân chính là hành động tự mua dây buộc mình. Không chỉ có anh mà chuyện đó còn trở thành sợi dây ràng buộc đạo đức với Khả Hân. Đáng tiếc lúc này sợi dây đã trở thành một mớ hỗn loạn chưa thể gỡ xuống được.

Anh tự hỏi nếu giờ mình nói thật với cô, người đang ngồi ngay trước mặt cô mới là chồng danh chính ngôn thuận của Khả Hân thì cô sẽ phản ứng như nào? Xem chừng chỉ có tức giận và không tin mà thôi.

Khả Hân thấy anh cứ trầm mặc không vui cô cũng không thèm nói thêm nữa, lúc này cùng anh tranh luận thật sự không có lợi. Vấn đề trước mắt là thoát khỏi chỗ này còn chưa giải quyết, cùng anh tranh cãi thì được gì.

Cô nhìn quanh phòng một lần nữa thật sự là vô cùng bình thường, không có gì lạ, chỉ có camera trên góc và song sắt trước phòng là minh chứng cho chuyện bọn họ bị nhốt còn lại thì cứ như đang ở trong căn phòng ở nhà. Khả Hân đột nhiên nhớ tới một chuyện, khi nãy tên bắt cóc vừa nói muốn 3 nghìn tỷ thì Lâm Vĩ Phong đã xuất hiện. Sao có thể nhanh như vậy chứ?

Cô tự trấn an mình bằng suy nghĩ có lẽ sau khi tài xế về báo tình hình cho Lâm Vĩ Phong thì anh đã bắt đầu đi tìm cô rồi. Khả Hân không biết anh có nguyện bỏ ra 3 nghìn tỷ để cứu mình không, cô tự biết bản thân không đáng giá như vậy. Nhưng dù sao chuyện anh đến đây vì cô, đủ ấm áp với cô rồi.

“Mấy người thả chúng tôi ra đi! Mấy người đang phạm pháp đó, thả chúng tôi ra chúng tôi không truy cứu đâu.” - Khả Hân hét lên với camera.

Lâm Vĩ Phong thấy cô đứng nói chuyện với camera thật sự là ngốc không chịu được, lên tiếng nói:

“Được rồi, đứng nói nữa, chúng nó là đồ vật vô tri thôi.”

Bên trong phòng điều khiển, Hoàng Thiệu Huy đang rất ưu nhã nâng ly rượu nhấp một ngụm, mắt thì không ngừng quan sát thú cưng của mình đang nhìn chằm chằm vào màn hình có Lâm Vĩ Phong.

“Trạch à, hình như Gấu nhà tôi yêu Vĩ Phong mất rồi.”

“…” - Khóe môi Dương Trạch giật giật, không hiểu rốt cuộc trong đầu cậu ta đang nghĩ cái gì nữa - “Cậu ganh tị?”

“Không có, chẳng qua là một con chó mà thôi.” - Hoàng Thiệu Huy cười nhạt - “Cùng lắm thì cho Gấu gả qua nhà Vĩ Phong thôi.”

“…” - Sắc mặt Dương Trạch lại đen thêm một chút, thật sự khâm phục khả năng tư duy của Hoàng Thiệu Huy.

Trong ba người bọn họ Hoàng Thiệu Huy có thể xem là vô tâm vô phế nhất, không có chuyện gì thật sự khiến cậu ta khẩn trương. Người khác cùng lắm là ngậm thìa vàng sinh ra, còn cậu ta là ngậm kim cương từ trong bụng mẹ. Gia đình hiển hách, tài phú nhiều không kể siết, cuộc sống chưa từng phải bận tâm gì cả. Nhưng người càng đứng ở trên đỉnh cao nhân sinh càng buồn chán, chơi xe chơi phụ nữ, kiểu gì cũng thử qua nhưng Hoàng Thiệu Huy vẫn không tìm thấy thứ khiến cậu ta hứng thú.

“Vĩ Phong trước này đều rất thu hút, Gấu có yêu cậu ấy cũng bình thường.” - Dương Trạch không mặn không nhạt nói.

“Nè, đừng nói cậu cũng thích Vĩ Phong nha? Nhưng cái gì cũng có trước sau, là Gầu nhà tôi đến trước.”

“...” - Dương Trạch ôm bụng cười, thật sự kiểu nói chuyện chệch đường ray này của cậu ta có thể khiến người ta dở khóc dở cười.

“Nhưng mà Đặng Khả Hân mới là vợ chính thức của Vĩ Phong, chúng ta phải có sự đồng ý của người ta mới có thể gả qua được.”

Hai người nói đùa một chút cũng quay lại chủ đề chính, nghiêm túc quan sát màn hình giám sát. Hoàng Thiệu Huy nghe câu Lâm Vĩ Phong nói Khả Hân, bĩu môi không vui:

“Cậu coi Vĩ Phong nói chúng ta là vật vô tri kìa?”

“Chửi như thế coi như nhẹ rồi, chúng ta bất chấp đem cậu ấy và vợ nhột lại ở đây thật sự là có chút đáng bị ăn chửi.” - Dương Trạch thành thật nói.

Hoàng Thiệu Huy Bạch yên lặng một lát, đột nhiên nhếch miệng cười, cười đến vô cùng gian xảo:

“Trạch à, dù sao chúng ta cũng sẽ bị chửi thôi, chỉ bằng mạnh tay một chút nữa, cho họ chút kích thích.”

“Có ý gì?” - Dương Trạch nhíu mày hỏi.

Hoàng Thiệu Huy lại cười mà không nói.

Lâm Vĩ Phong vẫn chiếm ở trên sofa Khả Hân tất nhiên sẽ không qua đó ngồi, anh không cho cô gào lên với camera nữa thì cô cũng tiết kiệm sức mình mà không gào nữa. Tín hiệu đã bị chặn nên Lâm Vĩ Phong cũng không quan tâm điện thoại của mình lắm nhưng đột nhiên có tiếng thông báo tin nhắn.

Là tin nhắn của Dương Trạch.

Lâm Vĩ Phong tất nhiên không thèm xem tin nhắn đó trực tiếp gọi cho Dương Trạch, xem ra tín hiệu chỉ bị chặn khi gọi ra ngoài mà thôi, ở trong khu này vẫn thể liên hệ với nhau. Bất qua Dương Trạch không nghe điện thoại của anh, Lâm Vĩ Phong gọi thêm lần nữa liền bị chặn.

“Có tin nhắn phải không? Có tín hiệu trở lại sao?” - Khả Hân mừng rõ đi lại hỏi.

“F*ck!” - Lâm Vĩ Phong tức giận nhìn lên camera mắng chửi một tiếng.

Cuối cùng vẫn phải mở tin nhắn của Dương Trạch ra xem, ‘Phong, ngấy ngày tới cứ an tâm cùng Khả Hân ở bên cạnh nhau đi, sớm có quý tử càng tốt, vừa nhìn đã thấy người phụ nữ này sẽ thành người mẹ tốt.’

“Tin nhắn gì vậy? Là của bọn bắt cóc sao, họ lại đòi tiền chuộc hả?” - Khả Hân nghiêng đầu muốn xem nội dung tin nhắn nhưng anh đã anh chóng tắt màn hình điện thoại.

“Ừ.” - Lâm Vĩ Phong hờ hững đáp.

Khả Hân chỉ có thể đọc được mấy chữ đầu ‘Phong, mấy ngày tới…’, nội dung phía sau là gì cô đều không xem kịp.

“Xóa vội vậy làm gì chứ?” - Khả Hân bĩu môi - “Là bạn gái của anh à? Chắc là bạn gái rồi, gọi ‘Phong’ thân mật như thế.”

Khả Hân trong đầu chỉ nghĩ được bao nhiêu đó, người có thể gọi ‘Phong’ một cách thuận miệng như vậy chắc chỉ có người yêu thôi. Nếu không phải thì quan hệ với Lâm Vĩ Phong chắc chắn rất đặc biệt.

“Cô ganh tị?” - Lâm Vĩ Phong nheo mắt nhìn cô - “Nếu cô thích cũng có thể gọi tôi như vậy.”

Phong… muốn cô gọi anh như vậy sao? Không được, cô không thể gọi. Nếu cô gọi Lâm Vĩ Phong như thế thì cả hai đều không quay đầu được nữa đâu.

Lâm Vĩ Phong tưởng tượng đến dáng vẻ khi gọi mình như vậy của Khả Hân chắc chắn là xúc động lòng người. Một cảm giác vừa điềm đạm vừa kiều diễm chói mắt đều tập hợp trên người cô. Sau đó anh sẽ đặt cô ở dưới thân mình, dày vò đến khi nào cô rên rỉ xin tha thì thôi. Lâm Vĩ Phong mới nghĩ một chút cơ thể đã nóng lên, anh vươn tay nới lỏng cà vạt.

“Vĩ Phong, đừng nói lung tung nữa, mau nghĩ cách rời khỏi đây đi.” - Khả Hân thật sự không muốn nói tiếp chuyện tin nhắn kia có phải bạn gái của Lâm Vĩ Phong hay không, phải thì sao mà không phải thì sao, càng khiến tâm cô rối loạn.

Cô không muốn thừa nhận mình ghen đâu. Một người thông minh sẽ biết phải tránh xa Lâm Vĩ Phong, nếu cô còn không chịu quay đầu thì không ai cứu nổi cô đâu.

Khả Hân đợi thêm một lát cũng không thấy Lâm Vĩ Phong có động tĩnh gì không ngờ anh cứ như vậy mà ngủ rồi. Thật sự có thể ngủ trong khi bị giam giữ thế này sao? Quan trọng là Khả Hân thấy anh ngủ rất an yên, giống như hoàn toàn tự tin rằng nơi này không có gì gây hại được cho mình.
Lâm Vĩ Thành không chịu nghĩ cách thoát khỏi đây thì cô nghĩ vậy, cô thử lay lay hàng rào sắt nhưng đúng với cái tên của nó, sắt thép thì làm sao mà lay động được. Khả Hân cũng không dám làm ra tiếng động quá mạnh dù sao cô cũng còn khá sợ chú chó ngao khi nãy.

Khả Hân đành đổi lại đi quan sát mấy vật dụng xung quanh phòng, ngoài sofa ra còn cả một chiếc giường lớn, đó là chiếc giường có đệm mềm mại mà lúc cô bị đánh ngất bọn họ đã để cô nằm trên đó. Ngoài ra còn có phòng tắm, nhà vệ sinh bên trong vật dụng dùng hằng ngày đều có, còn là đồ xa xỉ cao cấp.

Cô phát hiện bên trong nhà vệ sinh có một lỗ thông gió, cô liền nhớ tới trong mấy bộ phim truyền hình có thể dùng lỗ thông gió để thoát thân. Khả Hân đứng trên bồn cầu cố tìm cách mở nắp lỗ thông gió. Nắp thì mở được nhưng cô nhận ra đường thông hơi này quá nhỏ, cô còn không chui ra được nói chi là Lâm Vĩ Phong.

“Xem ra mấy người đó kiểm tra qua hết rồi, một kẻ hở cũng không để lại.” - Khả Hân lẩm bẩm.

Trong lúc Khả Hân định bỏ buộc đi xuống thì từ trong ống thông hơi truyền đến âm thanh khác lạ. Hình như là tiếng than khóc, mà còn là tiếng của một cô gái, không lẽ bọn họ còn bắt người khác?

Khả Hân vội vàng nhảy xuống, chạy vội khỏi nhà tắm, không nghe thì thôi, nghe rồi đột nhiên thấy rất sợ. Cô ra bên ngoài rồi mới nhận ra, âm thanh phụ nữ rên la kia không phải từ ống thông gió mà là tivi trước mặt. Không nhìn thấy thì thôi, nhìn qua cô đỏ hết  mặt.

Trong tivi là một bộ phim kích tình, nam nữ chính trong đó đang quấn lấy nhau, người nữ không ngừng bấu chặt vào thân thể người nam phát rất những tiếng rên rỉ ướt át. Âm thanh càng ngày càng lớn, tiếng thở dốc diễm tình bao quanh cả căn phòng.

“A!” - Khả Hân bối rối kêu lên một tiếng rồi vội lấy hai tay che mặt mình. Bộ phim trước mặt còn là phim của Âu Mỹ, hai diễn viên vô cùng táo bạo, cô chưa từng xem phim của Châu Á chứ nói gì mấy phim ‘đặc sắc’ nước ngoài.

Rốt cuộc cái phim này là ai mở vậy, không lẽ là Lâm Vĩ Phong? Khả Hân cau mày nhìn qua sofa bắt gặp anh cũng đang nhìn qua cô. Bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mặt anh, cô có thể nhìn ra kích tình khó giấu. Khả Hân xấu hổ không dám nhìn anh nữa. Bọn họ một nam một nữ bị giam trong căn phòng thế này còn mở loại phim đó, chuyện tiếp theo có thể xảy ra thật sự không dám nghĩ tới.

“Anh mở cái phim này là ý gì? Mau tắt nó đi!” - Khả Hân vẫn dùng tay che mắt không nhìn.

Lâm Vĩ Phong nghiến răng nghiến lợi, phim này chắc chắn là Hoàng Thiệu Huy mở, chỉ có cậu mới nghĩ ra cách này để chơi anh. Thật sự là bọn họ muốn anh bị dục hỏa thiêu tới chết mà.

Lâm Vĩ Phong lập tức đứng dậy từ sofa, đi xung quanh tìm kiếm điều khiển tivi. Khả Hân thấy anh đi đến thì rất hoảng loạn vội lùi về sau:

“Lâm Vĩ Phong… anh muốn làm gì? Đừng qua đây!”

Lâm Vĩ Phong đột nhiên tiến đến bên cạnh làm cô theo bản năng cứ lùi về phía sau, một bước lại một bước lùi tới tận màn hình tivi. Lúc này Khả Hân càng nghe rõ âm thanh rên rỉ của diễn viên trong phim, hai lỗ tai của cô cũng đỏ luôn rồi.

“Lâm Vĩ Phong, anh bình tĩnh chút đi… không được làm gì xằng bậy đâu.”

Trong phòng giám sát, Hoàng Thiệu Huy nhìn Lâm Vĩ Phong đi về phía Khả Hân vô cùng đắc ý nói:

“Cậu có công nhận chiêu này của tôi đủ độc chưa? Vĩ Phong nhịn hết nổi rồi, sắp hành động rồi kìa!”

“…” - Nếu cho Dương Trạch chọn anh ta cũng muốn dùng cách thức này của Thiệu Huy nhưng hết cách rồi.

Muốn mau ép hai người này động phòng chỉ có kích thích Lâm Vĩ Phong mà thôi. Đây dù sao cũng coi như đi nguyện của Lâm Vĩ Thành, đã là di nguyện thì nên cố giúp người thực hiện.

Lâm Vĩ Phong từng bước tới gần, Khả Hân trong lòng rối loạn, chắc anh sẽ không ở trong nơi có camera như này mà làm gì cô đâu nhỉ….

'Ai thì không nhưng Lâm Vĩ Phong thì dám lắm!', suy nghĩ này sẹt qua đầu cô, vang lên từng hồi chuông cảnh báo.

Khuôn mặt Khả Hân hồng hồng đỏ đỏ đủ làm lay động lòng người. Yết hầu của Lâm Vĩ Phong lên xuống liên tục, không thể phủ nhận nhìn cô lúc này khiến anh không sao cầm lòng được. Lâm Vĩ Phong chỉ là người đàn ông bình thường, không gian thích hợp, mỹ nhân trước mặt còn cộng thêm bộ phim vô cùng kích tình, ai mà không 'dựng đứng' chứ.

“Vĩ Phong… đừng đến đây, không ổn đâu...”

Khả Hân muốn quay đầu bỏ chạy nhưng lại quên mất sau lưng chính là tự tivi. Cả người bị bật ngược về phía Lâm Vĩ Phong, anh vươn tay ra một cái thuận lợi ôm cô trong ngực.

“Khả Hân, cô ngã vào lòng tôi thế này là muốn dâng đến tận miệng sao?” - Ánh mắt Vĩ Phong lúc này như máy quét, gắt gao ngắm nhìn từng đường cong trên cơ thể cô.

“Lâm Vĩ Phong, anh không có liêm sỉ!” - Lúc Lâm Vĩ Phong ôm lấy cô, Khả Hân liền biết anh không có ý tốt, đặt biệt là cánh tay ở eo kia, cứ không ngừng vuốt ve lên xuống.

“Tôi vẫn thích cô giống báo nhỏ thế này hơn, nhiệt tình quá đúng là không quen.”

Anh trước nay rất hưởng thụ cảm giác Khả Hân xấu hổ xù lông lên. Đặc biệt là ở trong lòng mình xù lông, khi đó cô giống như báo nhỏ có móng vuốt mèo, cào cào vào trái tim anh. Lâm Vĩ Phong nghĩ dù sao ở đây cũng định buồn chán như vậy chị bằng đùa giỡn cô một chút.

“…” - Khả Hân đây anh ra, làm động tác thủ thế trước ngực, không để cho Lâm Vĩ Phong tới gần một tấc.

“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi muốn tắt tivi thôi.” - Lâm Vĩ Phong cười tà mị nghiêng đầu nhìn cô - “Hay là cô luyến tiếc bộ phim này?”

“…” - Khả Hân lại ngẩn ra, hóa ra Lâm Vĩ Phong chỉ muốn tắt tivi mà thôi. Nhưng mà anh có làm vậy thật hay không, cô còn chưa dám chắc đâu.

“Anh nói tắt thì tắt mau đi.” - Khả Hân quay mặt đi tránh né, hình ảnh trên màn hình vẫn là gì đó rất ngượng ngùng với cô.

Lâm Vĩ Phong đi lại tủ tivi quan sát, không có đường dây nào hết. Xem ra tivi này chỉ có thể tắt từ xa, anh đảo mắt một vòng cuối cùng quyết định đi đến công tắc nguồn điện trên tường, dứt khoát kéo xuống.

“Phụt!” - Tất cả đèn trong phòng đều vụt tắt, tất cả rơi vào khoảng không đen kịt. Đen đến nổi Khả Hân duỗi tay ra trước mặt nhìn cũng không thể nhìn rõ năm ngón tay.

Khả Hân theo bản năng mơ hồ nhớ lại hướng đứng của Lâm Vĩ Phong, cứ vậy vươn tay bấu lấy anh.

“Hành động này của cô, tôi rất hài lòng.” - Anh bắt lấy cánh tay cô, kéo cả người cô vào lòng mình, bàn tay hư hỏng lại tiếp tục vuốt ve eo cô trong bóng tối.

“Lâm Vĩ Phong, anh thừa nước đục thả câu!” - Khả Hân tức giận nói, cô trực tiếp gỡ tay anh khỏi người mình, sau đó đẩy anh ra lùi về sau.

Khả Hân cũng không dám lùi quá xa, vì bây giờ xung quanh tối đen, không biết sẽ đụng phải cái gì. Vốn dĩ cô cho rằng anh sẽ bước tới ôm lấy cô nhưng Lâm Vĩ Phong lại không làm gì hết, cô còn nghe tiếng bước chân của anh rời đi.

Khả Hân hoảng sợ, giờ phút này nếu Lâm Vĩ Phong bỏ mặc cô, cô không biết phải làm gì hết:

“Vĩ Phong, anh định đi đâu?”

“Đi ngủ.” - Cô có thể nghe được âm thanh lười biếng của anh.

Lâm Vĩ Phong sớm đã để ý cái giường lớn ở trong phòng rồi. Nếu Dương Trạch đã được ánh Vĩ Thành nhờ cậy giúp anh và Khả Hân động phòng sớm có con nối dõi thì chiếc giường đó hẳn đã được chuẩn bị kỹ. Đạo cụ kích thích sẽ không thiếu hơn nữa chất lượng chắc chắn là hàng đầu.
Khả Hân nghe được tiếng bước chân của Lâm Vĩ Phong dừng lại, rồi đến tiếng cởi giày da. Sau đó là tiếng anh nằm lên giường và rồi không còn âm thanh gì nữa.

Ngủ thật rồi sao? Lâm Vĩ Phong thật sự cứ như vậy đi ngủ sao? Hoàn toàn bỏ mặc chuyện cô và anh đang bị nhốt, cô không người anh là người bình tĩnh như thế.

Khả Hân đứng yên đó một lúc liền bắt đầu sợ. Không gian yên tĩnh lại tối đen không thể thấy gì, nếu đột nhiên bên ngoài có người xông vào thì làm sao ứng phó? Không thì con chó khi nãy xông vào, nó có thể đi qua khe cửa sắt mà, nếu cô bị nó cắn một phát thì coi như thịt xương gì cũng nát hết.

Khả Hân đành sờ soạng khắp nơi, cố tìm hướng đến chỗ của Lâm Vĩ Phong, có thể gần anh một chút là được. Trường hợp xấu xảy ra còn có thể gọi anh trợ giúp. Dù sao cô cũng là chị dâu của anh ta, đâu thể nào thấy chết không cứu.

“Phanh!” - Khả Hân không xác định được phương hướng đụng phải sofa. Cô đứng lại suy nghĩ, sofa ở ngay trước giường, từ sofa đi thẳng là có thể tới rồi.

Lâm Vĩ Phong nằm trên giường nghe thấy tiếng động của cô ở sofa, khoé môi khẽ nhếch lên. Anh đã ngửi thấy mùi hương của cô ngày càng gần mình, anh biết Khả Hân không có gan đứng ở đó một mình cả đêm.

Khả Hân đi thêm vài bước, đầu gối đập vào mép giường, cô không kịp chuẩn bị, trọng tâm không vững ngã nhào về phía trước. Cũng may là đã đến giường rồi, nên thứ đón lấy cô là một tấm nệm mềm mại.

“Ai…” - Lâm Vĩ Phong khẽ kêu lên một tiếng, giọng điệu có chút khổ sở.

Khả Hân lúc này mới nghĩ tới cô không cẩn thận đè trúng anh. Cô theo bản năng sờ soạng một chút, muốn biết chính mình đụng nơi nào của anh. Nhưng mà lại sờ được một nơi xấu hổ không thể nói ra miệng.

Chính là nơi ở đũng quần của anh!

“Xin lỗi, tôi không cố ý. Anh có sao không?”

“Có!” - Lâm Vĩ Phong đè nén âm thanh xuống cực thấp.

“Anh đừng có muốn nói gì nói, tôi tự biết mình không có bao nhiêu sức lực, không thể đau như vậy.” - Khả Hân xấu hổ nhỏ giọng nói phản bác.

“Trên người cô không có thứ đó, làm sao cô có thể hiểu nó đau như nào?”

Khả Hân xụ mặt, cô còn tưởng là anh đau thật hoá ra chỉ muốn trêu đùa cô. Đột nhiên, Lâm Vĩ Phong lại hỏi tiếp:

“Cô có biết rên không?”

“Rên? Rên gì” - Khả Hân ngõ ra còn chưa hiểu anh muốn nói cái gì.

Lâm Vĩ Phong rất hài lòng với phản ứng này của cô, xem ra cô ở phương diện nam nữ hoan ái hoàn toàn mờ mịt. Anh đột nhiên vươn tay về phía cô, thành công bắt lấy cổ tay cô đặt trên đũng quần mình ấn một cái.

“A!” - Cô bị doạ sợ kêu lên một tiếng.

“Rên chính là như vậy đó.” - Lâm Vĩ Phong cho cô gợi ý.

Khả Hân lúc này mới hiểu ý tứ của anh, anh chỉ muốn đùa giỡn cô mà thôi. Chỉ vì để đùa cô mà đến chỗ kia cũng có thể đem ra làm ví dụ luôn. Người đàn ông này thật sự không còn một chút liêm sỉ nào hết.

Khả Hân vội vàng rút tay về, hoảng loạn đến mức không biết nên để tẩy ở đâu cho đúng. Bàn tay này đã gián tiếp chạm vào chỗ đó, nghĩ tới thôi cô cũng xấu hổ tới đỏ mặt. Khả Hân yên lặng lần mò nhích tới bên mép giường, tận lực tránh xa anh.

“Sao lại không rên nữa?”

“Rên cái đầu anh đấy! Giờ này mà anh còn giỡn được nữa hả? Mau nghĩ cách đưa chúng ta ra ngoài đi.”

Trong đầu Khả Hân thật sự chỉ có một suy nghĩ là mau chóng rời khỏi đây. Nếu đêm nay thật sự phải cùng Lâm Vĩ Phong ngủ cùng một chiếc giường, cô không biết có thể tự bảo vệ bản thân được không nữa.

Lâm Vĩ Phong cũng cảm nhận được Khả Hân đang ngồi cách xa mình, không mặn không nhạt hỏi:

“Cô muốn rời khỏi đây vậy sao?”

“Đó là đương nhiên rồi, chẳng lẽ anh không muốn sao?” - Khả Hân khó hiểu hỏi.

“Vậy nếu tôi nói cho cô biết, cách duy nhất để rời khỏi đây chính là cô cùng tôi ngủ chung trên một chiếc giường, sau đó làm chuyện nam nữ phải làm thì mới ra được, cô nghĩ sao?”

Lâm Vĩ Phong muốn nhìn xem dáng vẻ trung trinh của Khả Hân có vì chuyện này mà lung lay hay không.

“…” - Khả Hân còn tưởng mình nghe nhầm tràn đầy tức giận nói - “Lâm Vĩ Phong, anh muốn sàm sỡ tôi thì cứ nói thẳng cần gì phải viện cái cớ vô lý như thế?

Lâm Vĩ Phong im lặng một lúc lại cười nhạt:

“Cô đừng kích động, tôi cũng không muốn lắm.”

Không muốn lắm? Khả Hân nghiến răng, anh nói cứ như là cô yêu cầu làm chuyện đó vậy, đúng là chuyện gì qua miệng anh cũng trở nên không đứng đắn. Thật sự không hiểu tại sao một người dịu dàng nho nhã như Lâm Vĩ Thành lại có người em trai lưu manh háo sắc như Lâm Vĩ Phong.

“Anh không muốn tôi càng phải cảm ơn anh.” - Khả Hân cũng cười nhạt lại một tiếng.

Lâm Vĩ Phong cũng không có trả lời cô, anh biết Hoàng Thiệu Huy còn nhiều thủ đoạn chưa dùng. Nếu hôm nay bọn họ không ở đây động phòng chắc chắn hai người kia sẽ không dừng tay. Muốn hay không thì hôm xem chừng đều phải làm rồi.

Chỉ có điều Lâm Vĩ Phong thật sự chưa nghĩ đến chuyện sẽ cùng Khả Hân có con. Chuyện Khả Hân mang thai còn liên quan tới sinh mang của Lâm Vĩ Thành nhất định phải cân nhắc.

Lâm Vĩ Phong nghĩ tới dáng vẻ thẹn thùng khi nãy của Khả Hân cảm thấy nếu hôm nay thuận lợi như thế thì cứ đem cô đánh dấu trước đã. Đánh dấu người phụ nữ này chính là của anh. Khả Hân không chỉ tâm hồn thuần khiết mà thân thể cũng thật sạch sẽ.

Ở thời đại hiện nay, một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi đầu vẫn còn trinh trắng quả là chuyện khó tin. Lâm Vĩ Phong thật sự không phải người quá quan tâm những chuyện này nhưng nếu Khả Hân còn trinh trắng như thế thì anh rất hài lòng. Anh sẽ là người đàn ông đầu tiên và duy nhất của cô.

“Tôi sẽ khiến cô phải cầu xin tôi ‘làm’ cô.” - Lâm Vĩ Phong kiên định nói.

Cầu xin anh ‘làm’ cô, đúng là chuyện khó tin mà, Khả Hân không buồn đáp lại anh. Người này thích khua môi múa mép thì cứ kệ anh vậy, chỉ cần cô không giống như lời anh nói là được.

Khả Hân biết hiện tại mình đang ở rất gần anh nên trong lòng đã yên tâm nhưng cô nghĩ tới chuyện anh cùng cô bị nhốt ở đây thì nhà họ Lâm phải làm sao. Lâm Vĩ Phong là trụ cột của nhà họ Lâm không có anh thì dì Ba, quản gia và cả Vĩ Thành đều sẽ rối loạn.

Cô vì chuyện này mà thở dài mấy tiếng, Lâm Vĩ Phong nghe được tiếng than của cô lại bắt đầu nói bóng gió trêu chọc:

“Nơi này ẩm thấp, quanh năm không có ánh mặt trời nói không chừng có nhiều con gián con chuột bò khắp nơi.”

“Hả? Nơi này thật sự có chuột sao?” Khả Hân nghe xong thì cả người nổi hết cả da gà, cô vội vàng rút hay chân đang đặt dưới sàn lên cũng nhanh chóng từ mép giường bò vào.

Lâm Vĩ Phong thấy cô chủ động quay lại gần người anh thì duỗi tay ra kéo cô về trong ngực mình:

“Ngủ đi! Đừng lăn lộn nữa!”

“Lâm Vĩ Phong, đừng có ôm tôi như vậy.” - Khả Hân muốn phản kháng nhưng rồi lại chỉ gào lên một tên, bởi vì cách anh đang ôm lấy cô quá đỗi dịu dàng.

Lâm Vĩ Phong càng siết chặt cô vào trong lòng, khóe môi cong lên tà mị nói:

“Cô phải biết rằng giờ tôi muốn ‘làm’ cô thật sự dễ như trở bàn tay, cô có muốn chạy cũng không chạy thuốc.”

Khả Hân sợ chuột như vậy nhưng cô lại chính là con chuột trong câu chuyện này còn Lâm Vĩ Phong chính là con mèo, tò mà bọn họ đang chơi là trò mèo vờn chuột.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom