• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây - Khả Hân (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 167-170

Lâm Vĩ Phong nhìn khắp nơi, anh đoán ra Khả Hân đến đây có thể là đi thăm mộ của cha mẹ. Lâm Vĩ Phong chạy đến chỗ quản lý để tra vị trí hai bia mộ, lúc này người phụ nữ tốt bụng khi nãy cùng đang làm thủ tục ở phòng quản lý.

“Có phải cậu đang tìm kiếm một cô gái mặc áo trắng không?” – Bà lên tiếng hỏi.

“Phải, dì nhìn thấy cô ấy sao? Cô ấy đang ở đâu?” – Lâm Vĩ Phong mừng rỡ hỏi.

“Cậu là gì của cô ấy?” – Bà vẫn có chút do dự, sợ anh là người xấu.

“Tôi là chồng của cô ấy.”

“Cô ấy vừa ở đây, tâm trạng rất tệ, khóc rất nhiều, cậu phải mau đi tìm cô ấy đi. Cô vừa rời khỏi đây thôi, cô ấy nói muốn đi qua quãng trường cảnh đây một con phố.” – Bà nhiệt tình nói.

“Cảm ơn.” – Lâm Vĩ Phong chỉ để lại một câu rồi chạy về phía người phụ nữ chỉ.

Lâm Vĩ Phong chạy đến quảng trường, khắp nơi đều là người với người, anh không cách nào ở trong biển người này tìm được cô. Lâm Vĩ Phong điên cuồng nhìn hai bên, anh cứ nhìn thấy một người tương tự cô liền bắt lại nhưng tất cả đều không phải cô.

Lâm Vĩ Phong nhìn thấy gần đó có một hoạt động rút thăm rút thưởng anh liền đi đến muốn lấy chiếc loa trong tay họ.

“Này, này, anh lấy loa của chúng tôi, chúng tôi sao hoạt động được nữa?” – Người dẫn chương trình kiên quyết không đưa.

Lâm Vĩ Phong lấy bóp ra, không để ý bao nhiêu rút một xấp năm trong nghìn đưa cho người dẫn chương trình. Hai mắt anh ta liền sáng lên, ngay lập tức đưa lo cho anh, còn bảo anh đứng lên bục của bọn họ hô cho to rõ.

Lâm Vĩ Phong cầm chiếc loa đi lên bục, anh hít xong một hơi, bắt đầu gọi:

“Đặng Khả Hân, tôi biết là em đang nghe tôi nói.”

Phần lớn người ở quảng trường đều chú ý đến anh, hiển nhiên Khả Hân đang trong dòng người cũng nghe được.

“Tôi biết mình sai rồi, em có thể xuất hiện được không?”

Đây có lẽ là lời nhận sai chân thành nhất mà Lâm Vĩ Phong từng nói. So với việc đánh mất cô, anh nguyện buông bỏ cái tôi của mình.

“Mọi người nếu có nhìn thấy một cô gái mặc áo trắng đang đi chân trần thì hãy nói cho tôi biết. Làm ơn, giúp tôi.”

Mọi người đều nhìn xung quanh mình, chỗ nào không có cô gái giống như mô tả thì đứng về một phía, cuối cùng Khả Hân cũng dần dần xuất hiện trong đám đông. Khả Hân nhìn anh, cô hoài nghi không biết người đang đứng trên bục kia có phải Lâm Vĩ Phong mà mình quen biết hay không.

Lần nữa nhìn thấy anh, cô không giận, chỉ xúc động đến muốn khóc mà thôi.

Lâm Vĩ Phong vứt chiếc loa sang một bên kích động chạy đến nhấc bổng cô lên, bế cô rời khỏi đó.

Anh vì cô buông bỏ cái tôi, cởi xuống lớp vỏ lạnh lùng. Cô cũng vì anh mà vứt bỏ tự trọng, không oán, không giận. Ai cũng vì tình yêu mà trở nên hèn mọn.

Lâm Vĩ Phong bế cô vào trong xe, sau đó liền rút tay lại, sợ Khả Hân không vui. Anh ngồi vào ghế lái, xe cũng không vội khởi động. Anh đau lòng nhìn bàn chân sưng phồng của cô.

“Em tức giận thì cứ đánh tôi, mắng tôi, em đừng hành hạ bản thân, có được không?”

Khả Hân quay mặt ra ngoài cửa kính, nước mặt lặng lẽ rơi xuống.

“Giờ em muốn đi đâu?” – Lâm Vĩ Phong dè dặt hỏi, anh thật sự sợ cô đòi đến một nào đó không có anh.

Khả Hân không đáp.

“Nếu em không nói, tôi chở em về nhà, có được không?”

Khả Hân vẫn như cũ không đáp, cô nhớ lại trước đây Lâm Vĩ Phong là người bá đạo thế nào, chỉ có anh ra lệnh chưa bao giờ có chuyện anh hỏi ý kiến người khác.

Cô biết anh vì cô mới thay đổi, cũng biết Lâm Vĩ Phong chỉ đặc biệt đối xử với mình dịu dàng như vậy. Nhưng có những chuyện không thể vì người ta đối tốt với mình vài lần mà tha thứ hết thảy những lừa dối trước kia.

Lâm Vĩ Phong lái xe rất chậm, đoạn đường bình thường anh chỉ chạy mất ba mươi phút hôm nay đi hơn một giờ đồng hồ. Anh cũng không nhìn về phía Khả Hân nữa, anh biết như vậy cô sẽ thoải mái hơn.

Chiếc xe vừa đổ trước sân biệt thự, quản gia Thuận và dì Ba đã vội vàng chạy ra xem thử, tận mắt nhìn thấy Khả Hân ở trong xe mới an tâm thở phào. Lâm Vĩ Phong mở cửa xe, vươn tay muốn bế Khả Hân nhưng cô né tránh.

“Chân em không thể chạm đất, sẽ rất đau.” – Anh nhẹ giọng nói.

“Đau sao? Tôi không cảm thấy.” – Khả Hân nhún vai rồi bước xuống xe, chân cô đúng là vô cùng đau đớn. Cô có thể cảm nhận được từng mụn nước đang vỡ ra bên dưới nhưng nỗi đau thể xác có là gì so với vết thương trong lòng.

Quản gia và dì Ba nhìn Khả Hân bước từng bước khó khăn vào nhà muốn đi ra giúp đỡ nhưng Lâm Vĩ Phong lắc đầu tỏ ý không cần. Anh đi phía sau cô, hai tay luôn để sẵn, chỉ cần Khả Hân đứng không vững, anh sẽ lập tức ôm lấy cô.

Khả Hân đi đến cầu thang trên trán đã đầy mồ hôi, thật sự không nhấc chân lên nổi nữa. Lâm Vĩ Phong lúc này mới bước đến bên cạnh, nhẹ nhàng bế cô lên, Khả Hân không giãy dụa nhưng sắc mặt cũng chẳng khá hơn.

Lâm Vĩ Phong bế cô vào phòng đặt cô lên giường sau đó nhanh chóng ra ngoài, anh biết nếu bản thân còn đứng đó thêm một giây nào cô chắc chắn sẽ nổi giận.

Bạch Mai từ trong phòng Lâm Vĩ Thành bước ra bắt gặp Vĩ Phong. Đêm qua nhà họ Lâm có chút rối loạn, cô không an tâm nên đã ở qua đêm.

“Tôi nghĩ anh nên ngủ một giấc.”

Lâm Vĩ Phong lắc đầu, anh biết bộ dạng của mình lúc này có chút luộm thuộm, tơ máu và quầng thâm ở mắt chứng tỏ anh đã vật lộn ngoài kia cả một đêm dài.

“Tôi không sao, cô nói với anh Vĩ Thành giúp tôi là Khả Hân đã trở về rồi, anh ấy không cần lo lắng.”

“Khả Hân là một cô gái tình cảm, chỉ cần anh chân thành, cô ấy sẽ thứ tha thôi.” – Bạch Mai nói một câu động viên.

“Chân Khả Hân nổi mụn nước và bị sưng phồng lên, tôi nghĩ nếu cô vào xem thì cô ấy sẽ không từ chối."

“Tôi lại nghĩ anh nên nhân cơ hội này dỗ dành cô ấy, tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ thuốc để ở trên bàn.” – Bạch Mai không có nhiều kinh nghiệm yêu đương nhưng cô hiểu tâm lý phụ nữ, dù đang tức giận thế nào thì những lúc này cũng là lúc dễ mủi lòng nhất – “Việc thoa thuốc đơn giản hẳn là anh làm được chứ?”

“Tất nhiên rồi, cảm ơn cô.”

Lâm Vĩ Phong đi xuống lầu xem dì Ba chuẩn bị thức ăn sau đó lại căn dặn quản gia Thuận đi xử lý công việc:

“Khi nãy tôi ở quảng trường để tìm Khả Hân đã gây ra một chút náo loạn, anh đi giải quyết sạch sẽ đi, đừng để báo chí có tin tức.”

“Thiếu gia yên tâm, tôi đi giải quyết ngay.”

Lâm Vĩ Phong mở điện thoại ra xem, có một cuộc gọi từ công ty, anh khẽ cau mày nhưng không gọi lại. Cả một công ty lớn như vậy, vắng anh mấy hôm cũng không sụp đổ được. Việc quan trọng nhất của anh bây giờ là chăm vợ dỗ vợ.

Khả Hân vừa nằm trên giường một lúc liền ngủ thiếp đi, mặc dù vừa mệt vừa đói nhưng cô không có sức lực ngồi dậy làm gì. Trong lúc cô đang mơ màng đột nhiên cơn đau từ dưới chân truyền đến.

“A…” – Khả Hân mím chặt môi, không che giấu được cảm giác đau nhói, cô mở mắt ra nhìn xuống thấy Lâm Vĩ Phong đang cầm cổ chân mình.

Anh đang nhân lúc cô ngủ giúp cô xử lý hai lòng bàn chân đầy mụn nước của cô.

“Đừng chạm vào, tôi tự làm được.”

“Em cứ nằm đó đi.” – Lâm Vĩ Phong nghiêm giọng nói, hai tay vô cùng cẩn thận sát trùng và băng bó lại vết thương cho cô.

Khả Hân biết những mụn nước sau khi vỡ ra sẽ rất gớm ghiếc đừng nói là người ngoài chính cô cũng không dám chạm vào. Vậy mà Lâm Vĩ Phong, người bình thường ghét bẩn, ghét chuyện rượm rà lại ngồi đó chăm sóc bàn chân cô hơn một tiếng rồi.

Khóe mắt vừa mới khô của cô lại ngập nước, tại sao anh không sớm một chút đối xử như vậy với cô.

“Vĩ Phong, anh thật biết cách dày vò người khác…”

Lâm Vĩ Phong nhẹ nhàng đặt chân cô xuống rồi chạy đến ôm lấy cô:

“Đừng khóc, đừng khóc nữa. Anh làm em đau sao?”

“Là tim, tim rất đau…” – Khả Hân càng bật khóc nức nở hơn, tay cô nắm chặt thành nắm đấm dùng sức đánh vào người Lâm Vĩ Phong – “Sao anh có thể lừa một người lâu như vậy? Khốn nạn! Anh là tên khốn! Tôi không cần anh đối tốt với mình!”

Lâm Vĩ Phong ngồi yên không động, để cho Khả Hân thỏa sức đánh, ai cũng có thể nghe rõ tiếng ‘bịch bịch bịch’ từ những cú đánh của cô. Vĩ Phong ngược lại không lo cho mình mà sợ cô đánh đau tay.

“Anh bị ngốc à? Ngồi yên cho người ta đánh?” – Khả Hân đánh mệt rồi trong lòng vẫn ấm ức.

Cô đánh anh cô không xót sao, tất nhiên là xót rồi. Lâm Vĩ Phong làm như này chẳng khác nào dùng khổ nhục kế với cô.

“Tay có đau không?” – Lâm Vĩ Phong nâng tay cô lên xoa xoa, ánh mắt tràn đầy thâm tình.

“Đau… đều tại anh hết.” – Khả Hân trừng mắt nhìn anh sau đó bất ngờ ngẩng đầu lên cắn mạnh vào cổ anh.

“…” – Lâm Vĩ Phong đau đến nghiến răng nhưng vẫn không có đẩy cô ra, anh vươn tay lên xoa xoa đầu cô.
“Muốn cắn thì cứ cắn, là do anh sai, ngàn sai vạn sai đều là anh hết.”
Trái tim con người đâu phải sắt đá, Khả Hân nỡ lòng nào tiếp tục cắn anh. Lâm Vĩ Phong ôm lấy cô dỗ dành, mặc dù Khả Hân vẫn đẩy ra nhưng bọn họ đều ngầm hiểu chuyện này đã tiến triển rồi.
Lâm Vĩ Thành ngồi trên xe lăn cùng Bạch Mai ở ngay ngoài cửa, sau khi không nghe thấy tiếng động gì bên trong nữa liền rời đi. Bạch Mai vừa đẩy Vĩ Thành trở về vừa nói:
“Tôi đã nói anh không cần lo quá, bọn họ sẽ không giận nhau lâu.”




Vĩ Thành thở dài, chậm rãi nói:

“Cô không biết chúng tôi đã có lỗi với Khả Hân như nào đâu, dù cho Khả Hân tiếp tục oán giận thì tôi cũng không có tư cách để mong em ấy tha thứ.”

Bạch Mai gật đầu không hỏi thêm, đối với ẩn tình trong chuyện của Khả Hân ngay từ đầu Bạch Mai đã không muốn biết quá nhiều.
Lâm Vĩ Phong đang dọn thức ăn ra khay để mang lên cho Khả Hân, dì Ba nói anh không cần làm nhưng anh muốn tự mình làm. Lâm Vĩ Phong biết là bản thân đang áy náy với cô nên muốn làm nhiều việc hơn cho cô.

“Thiếu gia, chân của phu nhân có sao không? Bác sĩ Bạch Mai có xem qua chưa?” – Dì Ba lo lắng hỏi anh.

“Không sao, tôi giúp Khả Hân xử lý rồi.”

“Vết thương ở cổ thiếu gia…”

Lâm Vĩ Phong bây giờ mới nhớ đến chỗ bị Khả Hân cắn, hình như có chút đau nhưng anh cũng lười băng bó lại. Nói đúng hơn là anh muốn để đó cho Khả Hân nhìn thấy, khiến cô càng dễ mềm lòng.

“Không sao, chút chuyện nhỏ thôi, cô ấy cắn xong trong lòng cũng dễ chịu hơn.”

Dì Ba nhấc một bát canh vừa hầm trong nồi ra đặt lên khay, giọng điệu có chút nghẹn ngào:

“Thiếu gia, phu nhân rất hận chúng ta có phải không? Dù bị tổn thương nhiều lần nhưng cô ấy vẫn luôn tin tưởng chúng ta, vậy mà chúng ta lại lừa cô ấy lâu như vậy.”

“Thời gian còn dài, đối tốt hơn với cô ấy là được.” – Lâm Vĩ Phong nhẹ giọng nói.

“Hy vọng là vậy, hy vọng chúng ta có thể bù đắp được.” – Dì Ba gật đầu, bà kiểm tra lại một lượt thức ăn trên khay – “Nếu phu nhân muốn ăn bất kỳ món gì thì cậu nói ngay với tôi, bánh táo tôi đang nướng, đợi phu nhân dùng bữa xong tôi sẽ mang lên."

Lâm Vĩ Phong hiểu ý sau đó mang khay thức ăn đi lên lầu, anh thử gõ cửa nhưng không có ai trả lời. Lâm Vĩ Phong đành đẩy cửa đi vào, Khả Hân lúc này đã cuộn tròn trong chăn thiếp đi từ lúc nào.

Anh đặt khay thức ăn lên bàn, đau lòng đi đến ngồi cạnh giường ngắm nhìn cô. Khả Hân chỉ mới bôn ba bên ngoài một ngày một đêm mà cả người đã tiều tụy đi rất nhiều. Không biết nên trách cô sức khỏe quá yếu hay là trách anh chăm sóc bao lâu rồi vẫn không khá hơn được.

“Khả Hân, dậy đi, ăn một chút hãy ngủ tiếp.” – Anh khẽ lay lay vai cô.

Khả Hân bĩu bĩu môi giống như sắp tỉnh nhưng vẫn nhắm nghiền mắt, mặt vùi vào chăn. Lâm Vĩ Phong vươn tay vuốt tóc cô, anh thật sự không nỡ đánh thức cô.

Anh chống tay nằm cạnh cô gần nửa giờ đồng hồ, mắt thấy thức ăn sắp nguội hết, Vĩ Phong không thể chiều Khả Hân ngủ thêm nữa.

“Ngoan, ngoan, dậy nào.” – Anh xốc chăn cô lên, ôm cô ngồi dậy.

Khả Hân dụi dụi mắt ngơ ngác, lúc thấy Vĩ Phong đang ôm mình thì vội vàng đẩy mạnh anh ra, xụ mặt nói:

“Anh làm gì vậy hả?”

“Gọi em dậy.” – Lâm Vĩ Phong mỉm cười kéo bàn thức ăn qua – “Không được để bụng đói đi ngủ.”

Khả Hân không thèm nhìn đến Lâm Vĩ Phong, cô bước xuống giường đi đến bàn thức ăn. Lúc Khả Hân vừa định đặt chân xuống sàn, Vĩ Phong đã nhanh tay để một đôi dép bông bên dưới, chất bông vừa dày vừa mịn màn, không cảm thấy đau đớn từ những mụn nước bên dưới nữa.

Cô ngồi vào bàn, nhiệt tình ăn uống, dù sao cũng nhịn đói cả một ngày, món nào ăn vào cũng thành mỹ vị nhân gian.

“Đừng ăn vội quá, không tốt cho tiêu hóa.” – Lâm Vĩ Phong ở một bên rót nước đưa cho cô.

Khả Hân lườm anh một cái rồi cũng nhận lấy ly nước.

Lâm Vĩ Phong gấp mấy miếng thịt mỡ, rồi tách phần mỡ ra ăn đưa lại phần thịt vào chén cô. Khả Hân dừng đũa, cô không ngờ anh vẫn nhớ chuyện cô thích ăn thịt như này.

“Mỡ ngán lắm, không ăn được thì đừng ăn nhiều.”

Lâm Vĩ Phong lắc đầu cười:

“Thịt dì Ba nấu cũng không có bao nhiêu mỡ.”

Lâm Vĩ Phong thấy Khả Hân ăn gần xong liền xuống nhà bếp lấy bánh táo lên cho cô. Khả Hân đã no rồi nên ăn cũng không nhiều nữa, chỉ ăn một miếng rồi thôi.

“Anh để lại bánh táo và thuốc, em uống nếu đắng thì ăn thêm ít bánh táo.”

Anh nói xong thì thu dọn khay thức ăn mang xuống, Khả Hân đợi anh đi rồi mới cẩn thận mở ngăn kéo ra lấy thuốc dưỡng thai bác sĩ kê, trộn chung với thuốc bổ của Vĩ Phong đưa cùng uống.

“Mấy ngày qua con theo mẹ chịu khổ, sau này mẹ sẽ không tự hành xác nữa, không để con vất vả nữa.” – Khả Hân xoa xoa bụng.

Lúc Lâm Vĩ Phong quay lại Khả Hân đã lại lên giường kéo chăn che kín người, không phải cô nhanh vậy đã đi ngủ, chẳng qua là cô muốn trốn tránh Lâm Vĩ Phong. Dù bọn họ đã nói hết với nhau nhưng nút thắt thật sự vẫn còn đó, khó mà trong một sớm một chiều gỡ bỏ.

Lâm Vĩ Phong đi đến cạnh giường, cúi người hôn lên trán cô:

“Ngủ ngon.”

Lúc Khả Hân tỉnh dậy lần nữa, ngoài cửa sổ đã là bầu trời tối đen, cô nhìn căn phòng chỉ có một mình, trong lòng có chút trống trãi. Cô mang dép bông ra khỏi phòng, vừa đến cầu thang thì bắt gặp Ngô Bạch Mai đang cầm theo ly nước.

“Bác sĩ vẫn chưa ngủ sao?”

“Trong phòng hết nước nên tôi đi lấy, chân phu nhân còn đau không?” – Bạch Mai ân cần đi đến cạnh Khả Hân quan sát sắc mặt cô.

“Đừng gọi tôi là phu nhân xa lạ như vậy, tôi cũng không phải phu nhân gì.” – Khả Hân cười gượng.

“Vậy cô cũng đừng gọi tôi là bác sĩ này bác sĩ kia nữa, tôi cũng lớn hơn cô mấy tuổi đâu, gọi tên tôi được rồi.”

“Bạch Mai, có phải vì chuyện của tôi mà mấy hôm nay cô phải ở lại đây không?”

Bạch Mai lắc đầu cười, cô đỡ Khả Hân xuống cầu thang:

“Không phải, gần đây cần chuẩn bị cho Vĩ Thành làm nhiều kiểm tra nên tôi mới ở lại.”

Dì Ba nghe tiếng động trong bếp vội vàng chạy ra xem nhìn thấy Khả Hân lại có chút xúc động không nói nên lời.

“Dì Ba, tôi thấy có bánh táo trong lò, có thể ăn không?” – Bạch Mai lên tiếng hỏi.

“Được, được, để tôi làm nướng lại.” – Ánh mắt dì Ba vẫn đặt ở trên người của Khả Hân.

Khả Hân biết bà thấy có lỗi với mình, hỏi cô có giận bà hay không, cô giận chứ nhưng cũng không thể nào làm gì khiến bà buồn lòng.

“Dì Ba, có trà gì an thần không, pha cho cháu với Bạch Mai một ấm, chúng cháu ra ngoài vườn ngồi một chút.”

“Không được, không được, ngoài vườn giờ rất lạnh…” – Dì Ba nói xong thì vội chạy đi lấy hai chiếc áo khoác lông đưa cho Khả Hân và Bạch Mai – “Bác sĩ trông phu nhân giúp tôi, nếu sương xuống dày quá, hai cô nhớ vào nhà.”

Bạch Mai và Khả Hân ngồi ngoài vườn ngắm trăng, ánh trăng sáng tỏ soi rọi cả một vùng trời. Thế nhưng không soi rọi được tâm sự ngổn ngang trong lòng họ.

“Bạch Mai, cô có nghĩ làm phu nhân như tôi rất sung sướng không, gia đình chồng hiển hách, nửa đời sau không cần lo nghĩ.”

“Sướng khổ chỉ có người trong cuộc biết, người bên ngoài làm sao tỏ được.”

Khả Hân thở ra một hơi, tay vẫn cầm ly trà một lúc lâu chưa uống:

“Thật ra chỉ cần tôi có thể bỏ qua hết chuyện cũ thì tôi sẽ có thể sống như bọn họ nói, làm một phu nhân giàu sang không lo không nghĩ.”

“Ở đời làm gì có chuyện gì dễ dàng, bỏ qua chuyện cũ, chấp nhận người mới, đều rất khó khăn.” – Bạch Mai mím môi cười.

Mấy chữ chấp nhận người mới là cô đang nói tới Vĩ Thành, cô biết anh sẽ không bao giờ chấp nhận ai khác ngoài cô gái trong khung ảnh ở trên đầu giường. Người đàn ông si tình như vậy thật sự khiến Bạch Mai ngưỡng mộ, cũng khiến cô đau lòng.

“Nhưng ai có thể sống trong quá khứ mãi, hiện tại mới là điều quan trọng, trân trọng người trước mặt, trân trọng giây phút còn ở bên cạnh nhau. Cô hiểu ý tôi không?” – Bạch Mai nghiêng đầu nhìn Khả Hân.

Khả Hân hiểu, cô mỉm cười, cầm một miếng bánh táo đưa qua cho Bạch Mai.

“Hy vọng cô cũng thể gặp được người khiến cô trân trọng hiện tại.”

“Tôi gặp được rồi.” – Bạch Mai vô thức ngước mắt nhìn lên cửa sổ căn phòng trị liệu – “Chẳng qua tôi là đã lỡ yêu không thể yêu.”

Khả Hân cũng khựng lại mấy giây, dường như cô đã hiểu được gì đó rồi.

“Khả Hân, Khả Hân!”

Tiếng gọi của Lâm Vĩ Phong đột nhiên vang lên, lúc nãy anh sang phòng kiểm tra thì không thấy Khả Hân nên lo lắng chạy vội đi tìm.

“Ở đây, ngoài vườn.” – Bạch Mai lên tiếp đáp.

Lâm Vĩ Phong đi đến quỳ chân bên Khả Hân, cầm lấy hai bàn tay cô xoa xoa:

“Lạnh như vậy còn ra đây ngồi?”

“Có… có lạnh gì đâu chứ.” – Khả Hân rút tay lại, Bạch Mai còn ngoài đây khiến cô thấy có chút ngại ngùng.

“Anh đưa Khả Hân về phòng đi, chân cô ấy mấy ngày tới nhớ đừng để dính nước.” – Bạch Mai nói xong nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Khả Hân mỉm cười lắc đầu – “Tôi vẫn còn muốn ngồi ngắm trăng thêm chút nữa, không cần lo cho tôi.”

“Đừng ngồi lâu quá.” – Khả Hân nói xong thì cùng Lâm Vĩ Phong đi vào nhà.

Ngô Bạch Mai ngẩng đầu nhìn vầng trăng lẻ loi trên bầu trời, dường như ánh trắng lúc này cũng hiểu thấu lòng người.

Lâm Vĩ Phong đỡ Khả Hân vào tận giường, xem lại vết thương ở chân rồi cẩn thận đắp chăn cho cô. Sau khi làm xong hết mọi việc, anh mới quay người chuẩn bị rời đi.



“Hay anh trải một tấm nệm mỏng ngủ ở cạnh giường, em có chuyện gì anh cũng kịp thời có mặt.” – Lâm Vĩ Phong phỏng đoán thái độ của cô có ý muốn giữ anh lại.

“Tùy anh.”

Lâm Vĩ Phong cong môi cười, nhanh chóng trải chăn nằm dưới sàn cạnh giường. Dù không chung giường nhưng có thể ở cạnh nhau gần như vậy đã đủ lắm rồi.
Sáng hôm sau Khả Hân dậy trước, lúc cô đặt chân xuống giường thiếu chút nữa giẫm phải tay của Lâm Vĩ Phong. Cô giật mình rút chân lại, không ngờ anh thật sự ngủ một đêm ở dưới sàn thế này.

Xem ra anh là thật lòng hối cải muốn chuộc lại lỗi lầm, cô sẽ tạm thời ghi nhận nhưng vẫn sẽ quan sát thêm. Coi như là cô ‘hành’ anh một chút, trả lại những dày vò cô đã chịu trong thời gian qua.

Khả Hân nhìn thấy vết máu đã khô đóng thành vảy trên cổ anh, dấu răng của cô càng hiện ra rõ ràng.

“Sao không chịu lau đi chứ… chăm sóc người khác chu đáo lắm mà, đến bản thân thì lại tùy tiện.” – Khả Hân lẩm bẩm trong miệng.

Cô vươn tay muốn chạm vào cổ anh nhưng cánh tay lại bị anh bắt được giữa không trung, Vĩ Phong khẽ mở mắt, giọng nói mang theo âm trầm đặc vì sáng sớm:

“Em muốn nhân lúc anh ngủ sàm sỡ anh sao?”

“Ảo tưởng!”

Khả Hân vội rút tay lại đứng dậy bước ra ngoài nhưng bởi vì đang mang dép bông to nên không cẩn thận vấp phải chân của Lâm Vĩ Phong cả người ngã xuống, cũng may Vĩ Phong kịp thời ôm lấy cô.

“Không ngờ mới sáng sớm em đã chủ động thân mật thế này.”

“Anh nói nhăng nói cuội gì đó!” – Khả Hân trừng mắt với anh.

“Không ghẹo em nữa, chân đang đau đừng bước vội vậy biết chưa?”

Lâm Vĩ Phong cũng không trêu cô nữa, khó khăn lắm quan hệ của họ mới tốt lên không nên khiến cô khó chịu. Anh đỡ cô dậy, Khả Hân đẩy anh ra, cô muốn vào phòng tắm.

“Anh đi theo làm gì vậy?”

Khả Hân đưa tay ngăn anh lại khi thấy Lâm Vĩ Phong cứ thản nhiên đi theo.

“Anh đi theo giúp em, chân em không thể chạm nước mà.”

“Em tự biết cẩn thận, anh ở bên ngoài đó đây đi.” – Khả Hân nghiến răng nói, không lẽ Lâm Vĩ Phong định vào xem cô tắm hay sao?

Lâm Vĩ Phong thấy Khả Hân kiên quyết như vậy chỉ đành dừng lại ở bên ngoài. Khả Hân loay hoay trong phòng tắm một lúc, không biết làm sao để chân không bị dính nước.

“Khả Hân, mở cửa ra đi.” –Vĩ Phong gõ cửa ở bên ngoài.

“Anh đừng có làm ồn nữa, em không cho anh vào đâu.” – Khả Hân nói.

“Anh không định vào, anh chỉ muốn đưa đồ thôi, em mở cửa đi.”

Khả Hân vẫn do dự không mở, anh có quá nhiều ‘tiền án’ lưu manh trước đây, cô có lý do tin rằng nếu cô mở cửa Vĩ Phong sẽ xông vào.

“Anh không đáng tin vậy sao?” – Lâm Vĩ Phong có chút không vui hỏi.

“Tất nhiên là anh không đáng tin rồi!”

“…” – Lâm Vĩ Phong nghẹn họng – “Mở cửa đi, anh chỉ đưa đồ thôi.”

Khả Hân nghĩ lại vẫn mở hé cửa ra, Vĩ Phong thật sự chỉ đưa một đôi bao chân bằng cao su vào. Khả Hân cầm lấy sau đó vội vàng đóng cửa lại.

“Coi như anh cũng có lương tâm.” – Khả Hân nhìn bao chân trong tay cười nói.

Sau khi Khả Hân từ phòng tắm bước ra, còn mang theo một chiếc khăn ấm đưa cho Lâm Vĩ Phong.

“Lau cổ đi, anh muốn để đó cho ai cũng biết em là người bạo lực ra sao hả?”

Lâm Vĩ Phong vui vẻ nhận lấy, Khả Hân mặc dù lời nói vẫn lạnh lùng nhưng sự quan tâm dành cho anh là không thể giấu được. Khả Hân nhìn anh thô bạo lao cổ mình vươn tay ngăn lại:

“Anh dịu dàng một chút không được à?”

Khả Hân cầm khăn lau cho anh, Vĩ Phong ngồi yên để cô lau rồi thoa thuốc cho.

“Anh chỉ dịu dàng với em thôi."

Khả Hân mím môi, hai má hơi nóng lên, ném khăn lại vào người anh:

“Anh tự lau đi.”

Hai người xuống dưới ăn sáng, Khả Hân nhìn quanh không thấy Bạch Mai nên hỏi:

“Anh Vĩ Thành và Bạch Mai đã ăn sáng chưa?”

“Hai người dùng bữa trong phòng, nhị thiếu gia và phu nhân cứ tự nhiên dùng bữa không cần lo.” – Quản gia Thuận cười nói.

Khả Hân nhìn lên lầu, không hiểu sao lại khẽ thở dài. Lâm Vĩ Phong tinh ý nhận ra điều đó nhưng không vội hỏi. Hai người ăn xong, Lâm Vĩ Phong không mặn không nhạt hỏi:

“Hôm nay em có muốn đi đâu không?”

“Đi…” – Khả Hân ngẩng ra, ngoài ở nhà và đến trường cô thật sự không còn đi đâu nữa.

“Em có muốn đi đâu đó chơi không, mua sắm cũng được.”

Lâm Vĩ Phong thường nghe Hoàng Thiệu Huy bảo phụ nữ ai cũng thích được đi ra đường nhiều, đi ăn uống mua sắm gì đó. Trước đây anh cảm thấy mấy điều này rất vô nghĩa nhưng hiện tại nếu mấy chuyện này có thể dỗ dành Khả Hân thì trở nên ý nghĩa vô cùng.

“Không đi đâu, đi một mình chán lắm.”

“Anh đi với em mà.”

“Anh không đi làm sao?” – Khả Hân khó tin hỏi lại.

“Nghỉ vài hôm có làm sao, nếu em muốn đi thì chúng ta thay thuốc ở chân rồi đi.” – Lâm Vĩ Phong vừa nói vừa đỡ cô lên phòng.

Anh để cô ngồi trên giường, đặt chân cô lên đầu gối mình, sát trùng rồi thay thuốc cho cô. Mỗi lần Khả Hân nhíu mày vì đau Lâm Vĩ Phong đều cố gắng nhẹ tay lại.

“Xong rồi, em thay quần áo đi, em không cần thay dép bông, cứ mang như này cho êm chân.”

“Ngồi lại đây.” – Khả Hân kéo anh lại, lấy bông thuốc thoa lên cổ anh.

Khả Hân thật sự không quen chỉ nhận từ người khác, từ nhỏ đến lớn cô luôn biết khi nhận gì phải trả lại tương tự.

“Đừng mềm lòng như vậy, có ai cắn xong lại thay người ta chăm sóc vết cắn đâu.” – Lâm Vĩ Phong vừa nói vừa dịu dàng vuốt tóc cô.

“Anh bảo em đừng mềm lòng nhưng lại làm đủ trò để em mềm lòng, đúng là giỏi tính toán.” – Khả Hân lườm anh.

Cô sao lại không biết lòng anh nghĩ gì, anh lại càng rõ cô đối với anh ra sao, bọn họ chẳng qua là dây dưa thêm một chút. Vết thương trong lòng cô cũng được xoa dịu hơn, mà Vĩ Phong cũng bớt áy náy.

Lâm Vĩ Phong lái xe đưa cô đi hóng gió, Khả Hân không muốn đi mua sắm cũng không muốn ăn uống gì. Khả Hân nghiêng đầu nhìn khung cảnh vụt qua cửa kính, đột nhiên nhớ đến có một nơi muốn đi.

“Ra biển có được không?”

“Được.” – Lâm Vĩ Phong bây giờ không biết nói từ chối với cô.

“Nãy giờ em thấy điện thoại anh reo liên tục, có phải là có việc gì bận không?”

Lâm Vĩ Phong lắc đầu, khi nãy anh đã xem rồi, là số máy của công ty, việc công ty để hết hôm nay cũng không muộn.

Hai người lái xe ra biển, Lâm Vĩ Phong không vội mở cửa, anh quay sang hỏi cô có muốn ra ngoài ngồi một lúc hay không. Khả Hân gật đầu sau đó Lâm Vĩ Phong trải một tấm thảm trên bờ biển để Khả Hân ngồi.

Cô nhìn sóng biển rì rào xô vào bờ cát, trong lòng cũng bình yên đến lạ. Cô nhớ có một lần, anh cũng lái xe thẳng ra biển thế này, sáng đó cô tỉnh dậy nhìn bóng dáng anh trên mỏm đá xa xa kia, vừa cô độc vừa lạnh lẽo. Giây phút đó cô biết, người đàn ông vẫn luôn cao ngạo này, thật ra rất cô đơn.

“Sau này chúng ta đừng lừa dối nhau nữa có được không?"

Từng chữ Khả Hân nói ra vô cùng chân thành, cũng là lời tha thiết nhất từ tận đáy lòng cô. Cô có thể tha thứ cho anh, chỉ cần anh đừng bao giờ lừa dối cô nữa. Mối quan hệ nào ở trên đời này cũng xây dựng bằng niềm tin cả.

Lâm Vĩ Phong ôm lấy cô từ phía sau, vùi mặt vào hõm vai cô, âm thanh phát ra từ sâu trong cuống họng:

“Anh hứa với em, không giờ anh làm tổn thương em nữa.”

“Chỉ một lần này thôi, chỉ một lần, em sẽ tin anh.” – Khả Hân tựa đầu vào lồng ngực anh.

Hai người ngồi trên bãi cát ngắm nhìn mặt trời từ từ rơi xuống lòng biển. Mười ngón tay bọn họ đan chặt vào nhau, tựa như không bao giờ muốn buông ra nữa.



“Nếu không em thì còn là ai nữa?”

Hai người đồng loạt mỉm cười, trao nhau nụ hôn hạnh phúc trọn vẹn đầu tiên của bọn họ.

Có lẽ người ngoài sẽ thấy Khả Hân tha thứ quá nhanh nhưng nếu bạn thật sự yêu một người thì đừng nói là chút dối lừa đó, dù người kia có từng đâm bạn đến một thân nhuộm đỏ bạn cũng sẽ mỉm cười mà thôi.
Trong nhà ai cũng nhìn ra lúc trở về nhà, không khí của Lâm Vĩ Phong và Khả Hân đều ngập tràn bong bóng màu hồng. Từ trên xuống dưới nhà họ Lâm thật sự muốn đốt pháo ăn mừng. Nhị thiếu gia và phu nhân cuối cùng danh cũng chính mà ngôn cũng thuận rồi.

“Anh có thể chính thức dọn về phòng của mình rồi chứ?” – Lâm Vĩ Phong đang thay thuốc ở chân cho Khả Hân vừa hỏi.

“Dù sao đây cũng là nhà anh, phòng nào không phải của anh.” – Khả Hân bĩu môi.

“Bây giờ là nhà em rồi.” – Lâm Vĩ Phong sửa lại lời cô – “Trước đây thì đây là phòng của anh nhưng sau khi kết hôn thì là hôn phòng, nếu em không cho anh vào, anh chỉ đành xuống phòng khách.”

Khả Hân nhớ lại cảm thấy mình đúng là ngốc hết thuốc chữa, nếu đây là phòng của Lâm Vĩ Thành sao Vĩ Phong lại tự nhiên như vậy. Tắm ở đây, ngủ ở đây, đồ dùng trong phòng lại quen thuộc với anh như vậy.

“Anh không dọn vào, dì Ba với quản gia lại nói bóng gió với em rằng anh đáng thương ra sao nữa mà xem.”

Lâm Vĩ Phong lắc đầu cười, rõ ràng là muốn anh dọn vào nhưng vẫn xấu hổ lấy người khác làm cớ.

Buổi tối, hai người nằm trên giường, Khả Hân nằm gọn trong lòng Vĩ Phong, bọn họ đã ngủ cùng nhau không biết bao lần nhưng lần này thật khác biệt.

“Nếu như anh không thích em, có phải đợi khi anh Vĩ Thành ổn rồi anh sẽ ly hôn với em không?” – Đột nhiên Khả Hân nghĩ đến khả năng này, nếu anh không thích cô thì rồi cô cũng sẽ bị vứt khỏi nhà họ Lâm như một món đồ không ai cần.

“Bây giờ anh cũng có thích em đâu.”

“Anh dám!” - Khả Hân trừng mắt với anh.

Lâm Vĩ Phong hôn trán cô dỗ dành:

“Thật ra lúc đầu anh định sẽ làm vậy nhưng từ khi em bước vào căn nhà này mọi dự định của anh đều xáo trộn. Sau đó, anh thấy em rất thú vị cũng biết em không phải người tâm cơ. Dần dần, anh nghĩ em làm phu nhân nhà họ Lâm cũng không tệ, nếu nói anh nên có một người vợ như nào thì đó hẳn là dáng vẻ của em.”

Hay nói đúng hơn là, dáng vẻ em có anh đều thích.

“Anh bắt đầu thích em từ lúc nào?”

“Từ lúc nào…” – Lâm Vĩ Phong hồi tưởng lại, không biết từ lúc nào, từ chán ghét trở thành quan tâm rồi yêu thích – “Vậy em nói trước đi, từ lúc nào em đã u mê anh, có phải là từ lần gặp đầu tiên không?”. ngôn tình hay

“Anh đừng ảo tưởng nữa, em chắc chắn là đầu óc không ổn mới phải lòng anh.” – Khả Hân miệng nói thế nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy anh.

“Đầu óc không ổn thì càng tốt, vậy anh không sợ em chạy mất.”

“Sau này gia đình chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đúng không?”

Gia đình… Lâm Vĩ Phong nghe Khả Hân hỏi mà giật mình, gia đình chính là khái niệm mơ hồ nhất với anh. Có lẽ nhờ cô, anh sắp có được gia đình thật sự của mình rồi.

“Anh nhất định sẽ bảo vệ em, bảo vệ gia đình của chúng ta.”

Khả Hân đột nhiên nhớ đến một chuyện, nghĩ nghĩ một lúc mới mở lời:

“Anh có cùng anh Vĩ Thành sang Mỹ không?”

“Thời gian đầu hẳn là anh phải đi cùng anh ấy, nếu em muốn, em có thể đi cùng.” – Anh nhéo nhẹ mũi cô – “Sợ anh đi lâu quá sao?”

Khả Hân bĩu môi gạt tay anh ra:

“Ai thèm nhớ anh, em chỉ hỏi vậy thôi, em đi theo vướng tay vướng chân. Vậy bác sĩ Bạch Mai sẽ đi chứ?”

Đây mới là điều Khả Hân thật sự quan tâm, cô không không dám khẳng định Bạch Mai có tình ý với Vĩ Thành. Nhưng ai lại không muốn có một người chị dâu như vậy trong nhà, nghĩ tới Lý Tuyết Dung đủ khiến cô rùng mình rồi.

“Hẳn là vậy, anh Vĩ Thành có vẻ rất nghe lời cô ấy, bác sĩ Kiên nói bao lâu không được. Bạch Mai vừa đến một tháng, mọi thứ đã tốt hơn rất nhiều.”

“Anh nghĩ anh Vĩ Thành có thể thích cô ấy không?”

Lâm Vĩ Phong mím môi không đáp, Khả Hân cũng trộm thở dài, nói đến si tình thì thật sự không ai có thể qua được Vĩ Thành.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Khả Hân không thấy Vĩ Phong đâu, cô kéo ngăn tủ ra nhìn thấy thuốc trong đó cũng hết rồi. Nhẩm tính lại thì cũng tới lịch tái khám của bác sĩ rồi.

“Dì Ba, Vĩ Phong, anh ấy đi làm rồi sao?” – Khả Hân đi xuống lầu hỏi.

“Nhị thiếu gia lúc sáng đang uống cà phê thì có điện thoại gọi đến, sau đó đi luôn. Cậu ấy có dặn khi nào phu nhân dậy thì nói phu nhân không cần lo, trưa cậu ấy sẽ về ăn cơm với phu nhân.” – Dì Ba thuật lại.

Khả Hân nghĩ nghĩ rồi nhìn xuống bụng mình, hai người cũng đã làm lành rồi. Bọn họ là vợ chồng chính thức, đứa bé này không còn phải lo chuyện thân phận nữa, cô cũng nên nói anh biết rồi.

“Dì Ba, dì nói quản gia sắp xếp xe cho tôi, trưa tôi đi tìm anh ấy.”

“Được, được, Tiến Trung luôn trực sẵn ở nhà, phu nhân muốn đi đâu cứ nói với cậu ta.”

Dì Ba vẫn luôn muốn tìm cơ hội xin lỗi cô nhưng Khả Hân đã thể hiện thái độ không muốn nhắc lại chuyện này nên dì Ba cũng thuận theo tự nhiên mà cư xử như trước.

Khả Hân quay về phòng xác nhận lại lịch hẹn với bác sĩ, cô nhìn lại bụng mình, thật sự là đã to lên một vòng. Cứ theo đà này chẳng mấy chốc là to ra trông thấy.

“Không biết bảo bối trong bụng mẹ là con trai hay con gái đây?” – Khả Hân nói khẽ - “Hay là một lát siêu âm luôn, mẹ cũng chưa hỏi cha con thích con trai hay con gái hơn nhưng con đừng lo, cha mẹ chắc chắn sẽ thương yêu con thật nhiều.”

Khả Hân không đi đến công ty Phong Đỉnh, lần trước đến có một lần đã bị nhân viên ở đây dọa cho một trận. Khả Hân đi thẳng đến bệnh viện, Tiến Trung thấy phu nhân bảo mình chở tới bệnh viện thì không khỏi lo lắng.

“Phu nhân, cô không khỏe sao?”

“Không có gì đâu, một lát Vĩ Phong sẽ đến với tôi.”

Khả Hân vào xác nhận lịch hẹn với ý tá, ý tá vẫn là người lần trước, không ngờ y tá vẫn nhớ cô.

“Hôm nay trông cô hồng hào hơn trước rất nhiều, đứa bé chắc chắn rất khỏe mạnh.”

“Cảm ơn cô.” – Khả Hân cúi đầu điền thông tin, ở mục đi cùng người thân lần trước không thể đánh dấu vào, lần này có thể rồi.

“Người thân của cô một lát mới đến sao?”

“Chồng tôi tan làm sẽ đến.” – Khả Hân mỉm cười hạnh phúc.

“Anh ấy đến lần đầu đúng không? Vậy để tôi sắp xếp cho anh ấy nghe tim thai, các bố nghe tim thai của con đều xúc động.”

Khả Hân vui vẻ gật đầu:

“Vậy phiền y tá sắp xếp cho chúng tôi.”

Khả Hân ngồi trong phòng chờ nghĩ đến chuyện Vĩ Phong còn chưa biết tin cô mang thai, hôm nay trực tiếp cho anh nghe tim thai không biết phản ứng của anh sẽ ra sau. Cô nghĩ đến vẻ mặt bất ngờ của anh, vô cùng mong chờ gọi điện cho Vĩ Phong.

“Anh xong việc chưa?”

“Còn một ít việc.” – Giọng nói của anh nghe không được thoải mái lắm – “Em đang đợi anh về ăn trưa sao?”

“Anh đang bận lắm hả? Có thể đến bệnh viện một lúc không?”

“Bệnh viện? Em có sao không?” – Lâm Vĩ Phong bên kia đứng bật dậy khỏi ghế, vô cùng lo lắng.”

“Không có, em không sao.” – Khả Hân ngay lập tức trấn an anh – “Lần đó anh đưa em đến bệnh viện nhưng có việc đi mất, em có đặt lịch khám ở đây hôm nay. Anh đến với em được không?”

Lâm Vĩ Phong nghe thế mới thở ra một hơi, nhẹ giọng nói:

“Được, anh đến…”

“Tổng giám đốc, thanh tra đã đến dưới sảnh rồi!”

“…”

“Vĩ Phong, Vĩ Phong, có chuyện… tút… tút…”

Bàn tay cầm điện thoại của Khả Hân không khỏi run lên, giọng nói khi nãy chen vào hình như là của thư ký Khánh. Giọng nói của cô ta vừa hốt hoảng vừa gấp gáp, rốt cuộc là thanh tra đến có chuyện gì?

Khả Hân cắn chặt môi, trong đầu cô có một dự cảm không lành. Cô đứng dậy muốn đi tìm anh.

“Cô ơi, lịch hẹn của cô sắp đến rồi.” – Một y tá bước ra ngăn cô lại.

“Xin lỗi, tôi có việc gấp phải đi ngay.” – Khả Hân không để ý tá nói thêm lời nào nữa chạy vội ra xe Tiến Trung chờ sẵn bên ngoài.



Lâm Vĩ Phong nhìn thấy Khả Hân thì vô cùng đau lòng, anh khẽ lắc đầu cố bày ra vẻ mặt không sao với cô. Cho đến khi cánh cửa xe đóng lại, Lâm Vĩ Phong vẫn không ngừng lại khẩu hình miệng ‘Đừng lo’ với cô. Chiếc xe chở theo anh chầm chậm rời đi.

“Vĩ Phong…”

Khả Hân cảm thấy trời đất bỗng nhiên quay cuồng, cô từ từ ngã xuống, Tiến Trung và thư ký Khánh vội vàng lao đến đỡ lấy cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom