• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu (16 Viewers)

  • Chương 490-494

Chương 490: Tôi thích con gái, con trai thì bình thường thôi

“Đúng vậy! Nhưng mà cũng chính bởi vì là song thai, muốn giữ được thì càng khó hơn”

Bác sĩ bất đắc dĩ nói: “Các người cũng phải chú ý nhiều một chút, nếu không phải hôm nay vừa vặn phát sinh chuyện ở trong bệnh viện, chạy chữa kịp thời, đứa nhỏ này sẽ không bị gì, nhưng mà lại khó giữ được, cái này còn phải theo dõi thêm.

“Cám ơn ông, bác sĩ”

Hoắc Anh Tuấn suy nghĩ một chút cũng nhớ đến một chuyện nghĩ mà sợ hãi.

Trước đó vài ngày anh với Khương Tuyết Nhu đang là chuẩn bị muốn một đứa con nít, cho đến khi Ninh Nhạc Tuyền tới sau đó hai người vẫn chưa có phát sinh quan hệ, nhưng trước kia lúc ở Thành Đông, bác sĩ nói thể chất cô ấy khó mà mang thai, anh cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy.

Nhưng, cô ấy lại có con của mình. Hơn nữa còn là sinh đôi.

Nhưng mà đáng chết là đứa nhỏ này bây giờ bảo là có giữ được hay không còn chưa xác định.

Làm cho anh bây giờ đơn giản là từ thiên đường lập tức ngã xuống địa ngục.

“Tống Dung Đức… ” Hoắc Anh Tuấn tức giận một quyền đánh đến trên mặt Tống Dung Đức.

“Tôi làm sao biết cô ta mang thai” Tống Dung Đức cũng có chút não nề, nhưng chính là không chịu nhận sai: “Ai bảo cô ta mang thai chính mình cũng không phát hiện, còn tới chỗ khác nổi điên đánh người, là chính cô ta không chú ý”

“Cút” Hoắc Anh Tuấn hung hăng đạp anh ta một cái: “Mang Ninh Nhạc Tuyền cút đi cho tôi, sau này cầu các người đừng tới bệnh viện tìm tôi nữa, có được hay không.

Dẫu sao là huynh đệ nhiều năm, cũng sợ cùng anh trực tiếp ở bệnh viện ồn ào.

Không đến cũng không tới, chúng ta đi.”

Tống Dung Đức dắt theo Ninh Nhạc Tuyền rời đi.

Ninh Nhạc Tuyền cúi đầu, đáy mắt lóe lên não nề.

Không nghĩ tới Khương Tuyết Nhu lại mang thai, hơn nữa còn là sinh đôi, cô làm sao tốt số như vậy, đứa bé này tuyệt đối không thể để cho nó tồn tại.

Khương Tuyết Nhu từ phòng cấp cứu được đẩy ra, cả người vẫn còn mờ mịt.

Cô làm sao lại mang thai, còn là sinh đôi.

Nếu như là lúc trước, cô nhất định sẽ rất hạnh phúc, nhưng bây giờ… Trong lòng trăm ngàn cảm xúc đồng thời xuất hiện.

Dù sao thì cũng là xương thịt của mình, đứa trẻ này cô thích, muốn, nhưng cái này cũng sẽ khiến cô với Hoắc Anh Tuấn càng dây dưa không rõ.

“Tuyết Nhu, em yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giữ được đứa trẻ” Khuôn mặt Hoắc Anh Tuấn lập tức xuất hiện ở trước mặt khiến cho cô cảm thấy phiền lòng, lúc này, trên mặt anh mang đầy mừng rỡ: “Em cũng thật là lợi hại, một lần liền cho anh hai đứa trẻ. Cục cưng, em thật giỏi”

“Anh có thể cắt hay không, thấy anh tôi liền thấy phiền” Khương Tuyết Nhu cảm thấy tức giận, thân thể liền khó chịu đứng lên.

“Anh không thể cút, em là mẹ của đứa bé, anh phải chăm sóc cho ba mẹ con em thật tốt”Hoắc Anh Tuấn một chút cũng không tức giận: “Y tá, phiền cô đem cô ấy đẩy tới phòng bệnh của tôi đi, tôi tự mình chăm sóc cô ấy”

“Tôi không muốn” Khương Tuyết Nhu tức giận trợn mắt nhìn anh: “Trừ phi anh muốn sớm một chút khiến tôi phát cáu sinh non”

Bác sĩ không thể không nhắc nhở: “Cậu cả, anh tốt nhất không nên kích thích phụ nữ có thai, bây giờ điều quan trọng nhất chính là để cho cô ấy tâm bình khí hòa, chú ý đồ ăn hợp lý, an tâm dưỡng thai.”

“Được rồi, vậy thì đem cô ấy sắp xếp vào phòng bệnh sát bên cạnh phòng của tôi, đây là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi: Hoặc Anh Tuấn suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn nói.

Khương Tuyết Nhu hận không thể cách xa anh ra được, vần là mọi người trong bệnh viện đều rất nghe lời Hoắc Anh Tuấn, cô rất nhanh bị sắp xếp đến phòng bệnh sát cạnh.

490-4.jpg

Chương 491: Giám định thân nhân

Hoắc Anh Tuấn đi tới bên mép giường, ôn nhu nhìn cô: “Tuyết Nhu, anh với Ninh Nhạc Tuyền thật không có gì, là y tá đem tay của anh châm chảy máu, đúng lúc Ninh Nhạc Tuyền đi vào thấy liền đẩy y tá ra, mới có một màn kia mà lúc trước em thấy, con bây giờ không được động một chút là tức giận, đừng học theo mẹ con.”

Đây ý là trách cô đã là mẹ, lòng còn nhỏ nhen như vậy.

Hóa ra đều là do mình không phải.

“Dì Tân, dì có thể đưa điện thoại di động của tôi qua đây hay không? Cô không nghĩ sẽ quan tâm đến anh nữa.

Dì Tần đem điện thoại di động đưa cho cô, Khương Tuyết Nhu sau khi gửi cho Lâm Minh Kiều một cái tin nhắn ngắn, rồi tự mình chơi trò chơi, nhìn thẳng cũng không nhìn Hoắc Anh Tuấn.

Hoắc Anh Tuấn ngồi một hồi, bị bác sĩ thúc giục đi qua phòng bên cạnh truyền nước biển.

Ngôn Minh Hạo bưng một đống văn kiện đi vào, anh trực tiếp từ chối: “Tôi bây giờ không tâm tình nhìn những thứ này, đi mua cho tôi mấy quyển liên quan đến phụ nữ có thai”

Ngôn Minh Hạo nhức đầu: “Không phải, những văn kiện này cũng chờ anh xử lý gấp… .”

“Vậy chuyện tôi có con có quan trọng hay không” Hoắc Anh Tuấn ánh mắt lạnh lùng.

Ngôn Minh Hạo: “…”

Anh cũng không phải là bác sĩ, không giúp qua loa cũng không tệ.

Buổi trưa.

Lâm Minh Kiều vội vội vàng vàng chạy tới, thấy Khương Tuyết Nhu đang ngồi trên giường bệnh uống thuốc dinh dưỡng, thở dài: “Nhìn dáng dấp của cậu thì cả đời này cũng trốn không khỏi lòng bàn tay của Hoắc Anh Tuấn”

Khương Tuyết Nhu cảm thấy ngực phiền loạn.

Mới vừa nãy cô cũng nghĩ tới cái vấn đề này, không thể bỏ đứa bé được giữ lại đứa trẻ nhất định sẽ cùng Hoắc Anh Tuấn dây dưa không ngớt, nhà họ Hoắc càng không thể để cho máu thịt lưu lạc bên ngoài, cô càng không thể nào sinh đứa trẻ xong lại chẳng ngó ngàng gì tới.

“Đừng nhắc tới cái này, cậu tới đây”

Khương Tuyết Nhu hướng cô ngoắc ngoắc tay.

Lâm Minh Kiều đi tới, Khương Tuyết Nhu nắm tay bỏ vào trong túi cô.

Cô nghi ngờ đưa nắm tay đi vào: “Cậu cho tớ một tờ giấy?”

Khương Tuyết Nhu đem cô kéo đến gần bên, thấp giọng nói: “Trong túi giấy là tóc của Ninh Nhạc Tuyền, cậu lập tức xin nghỉ mang tóc trở về Thành Đông, trực tiếp cầm tóc của hai vợ chồng Khương Thái Vũ đang ở trong tù làm giám định thân nhân, nhớ, nhất định phải giữ bí mật, chuyện này không thể để cho bất kỳ người nào biết, hơn nữa cậu cũng phải cẩn thận một chút.”

Tất cả mọi người đều cho là có lúc trước níu tóc Ninh Nhạc Tuyền là bởi vì ghen tị sinh tức giận, nhưng nguyên nhân chân chính thật ra là vì níu tóc của cô ta, cô phải có một cái cớ danh chánh ngôn thuận, nếu không Ninh Nhạc Tuyền sẽ hoài nghỉ.

Lâm Minh Kiều con ngươi trợn to: “Không thể nào đâu… “

“Rất có thể, Khương Kiều Nhân mất tích, cái người Ninh Nhạc Tuyền khiến cho †ớ cảm giác rất quen thuộc. Khương Tuyết Nhu nói: “Nếu như Ninh Nhạc Tuyền thật sự là Khương Kiều Nhân, sau lưng cô †a nhất định là có một thế lực đang ủng hộ, mục đích của người sáu lưng kia nhất định là hướng về phía Hoắc Anh Tuấn, nhưng cái này đều không phải là chúng ta có thể kiên quyết đụng vào “Cậu không nhắc nhở Hoắc Anh Tuấn một chút?” Lâm Minh Kiều nghẹn nghẹn nước miếng.

“Anh ấy sẽ tin sao?”

Lâm Minh Kiều trầm mặc, Hoặc Anh Tuấn có thể thật sẽ không tin: “Vậy được, xế chiều tớ sẽ đi trở về Thành Đông”

Sau khi cô đi không Bao lâu, Lư Hồng Khoa cầm văn kiện tới, trên mặt cười híp mắt, dẫu sao chủ tịch Khương mang thai đứa con của Cậu cả Hoắc, tương lai địa vị vững chắc đổi với tương lai phát triển của tập đoàn Hồng Nhân cũng sẽ tốt hơn, anh †a cũng biết mình không có chọn sai chủ tử.

“Chủ tịch Khương, cái này tổng giám đốc Ngô giao cho tôi, nói cần cô tự mình xem qua”

“Khương Tuyết Nhũ mới vừa nhận lấy, Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên đi vào, thấy những thứ văn kiện kia sắc mặt trầm xuống: “Bác sĩ nói cô ấy không thể vất vả, ai cho phép cậu mang những thứ này đi vào làm phiền cô ấy” Lư Hồng Khoa hơi hốt hoảng.

“Khương Tuyết Nhu không vui: “Chẳng lẽ cũng bởi vì nằm viện, chuyện của công †y cũng không cần phải để ý đến sao, tôi lại không thể trông cậy vào một người đàn ông luôn cùng với người đàn bà khác mập mờ không rõ, không chừng ngày nào đó sẽ bị người ta quăng răng ra khỏi hộ khẩu”

Hoác Anh Tuấn bị xỉa xói đến nỗi đa đầu tê dại: “Anh không có….”
Chương 492: Kiếp thê nô

“Anh sẽ đuổi tôi ra khỏi hộ khẩu cũng sẽ không cho tôi ít tiền, ban đầu lúc kết hôn, anh rõ ràng là nói với tôi, tôi một đồng cũng không lấy được” Khương Tuyết Nhu cười ha ha.

Lư Hồng Khoa khiếp sợ trộm nhìn lén Hoắc Anh Tuấn một cái, còn tưởng rằng Cậu cả là thần tiên khó gặp, thôi dẹp đi, nếu so với một tên cặn bã ở bên ngoài thì cũng khá giống, những nhà giàu nhất nước Nguyệt Hàn đều là muốn ly dị nhưng một đồng cũng không cho.

Quá sức keo kiệt.

Cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của người ngoài, gương mặt tuấn tú Hoắc Anh Tuấn đều tối sầm lại, anh trực tiếp móc bóp từ trong túi xách ra ném cho cô: “Được rồi, tiền của anh sau này toàn bộ đều giao cho em có được không”

“Thôi được rồi, mấy năm nay có được bao nhiêu đàn ông trong thẻ còn để tiền, phần lớn cũng cầm ra ngoài đi đầu tư hết” Khương Tuyết Nhu nhìn chăm chú anh một cái.

Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn không nói lại cô, không thể làm gì khác hơn là đối với Lư Hồng Khoa nói: “Đem văn kiện của cậu giao cho tôi, tôi tới xử lý”

Ngôn Minh Hạo đang đi tới nghe nói vậy hai chân lảo đảo, thật là đủ lắm rồi, công việc của công ty mình cần xử lý liền nói không thời gian, nhưng hiện đang rảnh rỗi muốn xử lý công việc của công ty người khác.

Cậu cả, anh thay đổi càng ngày càng thê nô có biết không.

Hoắc Anh Tuấn cầm văn kiện đến bên ghế salon tìm một vị trí nghiêm túc ngồi xuống nhìn.

Dì Tân bưng trái cây đi ra, kinh ngạc nói: “Cậu cả, cậu đã truyền nước biển xong rồi sao, bình thường ít nhất cũng phải bốn giờ mà.”

Ngôn Minh Hạo bất đắc dĩ nói: “Cậu cả là vì tới chăm sóc thiếu phu nhân, dùng cái đầu kim lớn nhất để truyền nước biển, chưa đến hai tiếng rưỡi liền truyền xong”

Dì Tần: “…” Khương Tuyết Nhu yên lặng nhìn mắt mình vô nước biển với tốc độ này, lúc này mới nhanh lên một chút mà cô liền đau không chịu nổi, vô nước biển đầu kim lớn nhất cùng với việc mở nước xả cũng không kém bao nhiêu đâu, ngạo mạn. Có vị Hoắc Anh Tuấn khí tràng cường đại này ở đây, tất cả mọi người đều yên lặng đi ra ngoài tránh né.

Mười phút sau, Khương Tuyết Nhu động đậy một chút, chuẩn bị leo xuống giường, Hoắc Anh Tuấn lập tức đứng dậy: “Không nên lộn xộn, bác sĩ nói muốn em nằm liệt giường nghỉ ngơi.

“Tôi muốn đi nhà vệ sinh” Khương Tuyết Nhu tức giận nói: “Bác sĩ chỉ nói là như vậy để tôi giảm bớt đi đi lại lại”

“Bớt dài dòng, phải đi thì anh ôm em đi” Hoắc Anh Tuấn không nói hai lời ôm ngang cô lên đưa vào trên bồn cầu trong phòng vệ sinh, thậm chí ngay cả quần cũng cưỡng ép bị xé ra.

Khương Tuyết Nhu tức giận khuôn mặt đỏ rần: “Anh xong chưa, tay tôi lại không có què” “Bác sĩ nói muốn em tâm tính ôn hòa… “

“Xin lỗi, đối mặt anh tôi ôn hòa không được”

“Ngoan, trong sách nói, phụ nữ thời kỳ mang thai, chính xác là bố phải ở cạnh an ủi cùng quan tâm đến mẹ, nếu như anh rời đi, em nhất định sẽ suy nghĩ lung tung”

Hoặc Anh Tuấn ôn nhu lại kiên nhẫn dụ dỗ SỐ: “Đủ rồi, tôi sẽ không suy nghĩ bậy bạ”

“Trong sách nói, phụ nữ đều là khẩu thị tâm phi”

Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa buồn rầu mà chết, anh rốt cuộc nhìn trúng quyển sách quỷ gì chứ: “Anh đứng trước mặt tôi, tôi đi không được”

Hoặc Anh Tuấn không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài, ở ngoài cửa chờ.

Khương Tuyết Nhu sau khi đứng dậy phát hiện phía dưới băng vệ sinh rất dơ, cần thay mới, nhưng mà đồ mới hình như để bên ngoài.

Cô cắn cắn môi, hướng về người đàn ông bên ngoài thấp giọng nói: “Hoặc Anh Tuấn, giúp tôi cầm băng vệ sinh tới, anh cũng có thể kêu dì Tần tới: “Không cần”

Hoắc Anh Tuấn mở ngăn ké ra, rất nhanh tìm được loại có cánh nhỏ.

Anh mở ra, nghiên cứu một hồi, rất nhanh đã biết chính xác phương pháp sử dụng thứ này.

Sau khi đẩy cửa ra tiến vào, Khương Tuyết Nhu hướng anh đưa tay.

“Đứng lên, để anh giúp em” Hoắc Anh Tuấn nói: “Nếu như mà em muốn khom người, đối với tiểu bảo bối không tốt: “Anh nghi ngờ là bây giờ ngay cả eo cũng không thể cong?”
Chương 493: Bệnh tình càng nghiêm trọng

“Ngoan, thời kỳ đặc biệt, vì con của chúng ta, anh cũng yêu thích việc này.” Hoắc Anh Tuấn ôm cô, giúp cô đem băng vệ sinh dán lên.

Toàn bộ quá trình, Khương Tuyết Nhu rất muốn đập đầu một cái tự tử chết đi.

Lúc trở lại trên giường, cả khuôn mặt cô đỏ bừng lên như trái cây trên bàn vậy.

Cô nhìn chướng mắt, muốn ăn hết một mình, lúc đi lấy dao gọt, Hoắc Anh Tuấn lập tức lại nổi lên: “Ngồi đó đi, để tôi”

Tóm lại, Hoắc Anh Tuấn ở trong phòng bệnh ngây người cả một buổi chiều đến buổi tối, Khương Tuyết Nhu cái gì cũng không được động vào, chỉ phụ trách việc nằm, dựa vào, ngủ thì liền OK.

Ngủ nhiều nên kết quả đến buổi sáng ngày thứ hai sáu giờ hơn cô liền tỉnh lại.

Mở mắt ra một cái, phát hiện Hoắc Anh Tuấn cùng với mình đang ngủ chung một cái gối, cũng không biết anh tối hôm qua lúc nào đã mò đi lên.

Nghĩ đến hình ảnh ngày hôm qua Ninh Nhạc Tuyền nắm tay anh kia liền khó hiểu giận dữ.

Nhưng mà người đàn ông này thời điểm ngủ hình dáng thuần khiết so với khi tỉnh thuận mắt hơn nhiều.

Lông mi rậm rạp giống như cánh bướm vậy, da không có một lỗ chân lông, ánh mắt, lỗ mũi, môi đều vô cùng tinh xảo, thật là giống như thượng đế chú tâm chế tạo tác phẩm nghệ thuật….

Đang suy nghĩ miên man, cặp mắt đen ngòm kia bỗng nhiên mở ra.

Khương Tuyết Nhu khẩn trương theo bản năng một cước đạp tới lên đùi anh: “Ai cho phép anh tối hôm qua len lén bò lên”

Hoắc Anh Tuấn bị đau ngồi dậy, nhìn chung quanh một chút, đáy mắt thoáng qua vẻ nghi ngờ: “Đây không phải là bệnh viện sao, em tại sao lại mặc đồng phục bệnh nhân?”

Trái tim Khương Tuyết Nhu lập tức chìm vào đáy cốc.

Thời điểm hai ngày gần đây chung đụng, cô lúc nào cũng cảm giác trí nhớ của Hoắc Anh Tuấn càng ngày càng kém, nhưng không nghĩ tới khi tỉnh dậy, ngay cả mọi thứ vừa xảy rể đều quên, bây giờ trí nhớ kém giống như ông lão tám mươi tuổi vậy đó.

“Anh không nhớ cũng được” Cô đi xuống giường bệnh đi đánh răng rửa mặt.

“Em nói cho ANH, em rốt cuộc thế nào, có phải khó chịu chỗ nào hay không?” Hoắc Anh Tuấn đuổi theo bắt lấy tay cô.

Dì Tần đang nghỉ ngơi nghe được động tĩnh lập tức mang giày vào đi ra: “Thiếu phu nhân, chào cô, buổi sáng muốn ăn cái gì?”

“Cái gì cũng được.”

“Không thể tùy tiện, bây giờ trong bụng cô là hai tiểu bảo bối, nửa điểm lơ là cũng không được” Dì Tần cười khanh khách suy tư: “Tôi nấu cho cô cháo cá nhé… “

“Dì nói gì, cô ấy mang thai?” Hoắc Anh Tuấn kích động bật thốt lên. Dì Tần sửng sốt một chút, nhìn không Hoắc Anh Tuấn sắc mặt cũng cổ quái: “Cậu cả, cậu không nhớ, ngày hôm qua cậu còn rất hạnh phúc, còn nhìn sách hướng dẫn chăm sóc bà bầu rất lâu”

Hoắc Anh Tuấn cả người cứng đờ.

Anh làm sao một chút cũng không nhớ nổi chứ.

Lúc muốn nghĩ sâu thêm một chút, đầu óc lại đau, dùng hai tay che huyệt thái dương, thân thể đau cũng sắp đứng không vững.

493-4.jpg

Chương 494: Hy vọng cuối cùng

“Được rồi, lão Hoắc, bình tỉnh một chút, bác sĩ Lưu đã là chuyên gia lợi hại nhất ở phương diện này của toàn bộ nước Nguyệt Hàn” Quý Tử Uyên lên tiếng khuyên can.

“Tôi làm sao tỉnh táo được, tôi con mẹ nó bây giờ ngay cả vợ mình mang thai cũng không nhớ được, có phải ngày mai ngay cả vợ mình cũng sẽ không nhận ra hay không.” Hoắc Anh Tuấn mặt mũi nóng náy.

Bác sĩ Lưu môi mấp máy muốn nói, nửa ngày không nói ra được một chữ.

Nhưng Hoắc Anh Tuấn đoán được mình mới vừa rồi có thể nói trúng.

Anh tức giận ngồi dậy, đem đồ trên tủ ở đầu giường đập.

“Hoắc Anh Tuấn, cậu bình tỉnh một chút” Quý Tử Uyên cùng bác sĩ Lưu tiến lên định bắt anh, nhưng mà Hoắc Anh Tuấn trực tiếp đem hai người đấy ra.

Khương Tuyết Nhu cắn răng, xông lên phía trước: “Hoắc Anh Tuấn, anh muốn tôi bị dọa sợ ảnh hưởng xấu đến hai đứa bé trong bụng sao?”

Hoắc Anh Tuấn thân thể cứng đờ, nhìn bụng của cô hai tay thống khổ co rúc ở một khối: “Loại bệnh này của anh, nói không chừng nếu đem hai đứa trẻ tới đứng trước mặt anh, anh cũng sẽ không nhận ra chúng nó.

“Sẽ không, tôi đã hỏi thăm được tin tức của Nyasia ở nước ngoài, chỉ cần tìm được cô ấy, cô ấy liền có biện pháp để chữa trị cho cậu” Quý Tử Uyên vỗ vỗ bả vai anh: “Theo tôi biết, không có bệnh nào mà Nyasia không chữa khỏi..

Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn âm u, đây có lẽ là hy vọng duy nhất của anh rồi, “Tuyết Nhu, đừng để ý anh, em đi về phòng năm lên giường bệnh nghỉ ngơi đi.”

Khương Tuyết Nhu gật đầu một cái, sau khi trở lại bệnh mình phòng, không bao lâu Quý Tử Uyên tới: “Tuyết Nhu, tôi biết cô bây giờ đối với lão Hoắc rất bất mãn, nhưng cậu ấy hiện tại đang ở tình trạng gì cô cũng biết, tôi hy vọng khoảng thời gian này các người đừng gây gổ nữa, vì tốt cho đứa trẻ, cũng là vì lão Hoắc”

“Anh lại phải nói tôi có thể ảnh hưởng đến ưu tư của anh ấy, anh ấy bây giờ bệnh tình trở nên nghiêm trọng có phải liên quan đến tôi phải không?” Khương Tuyết Nhu theo bản năng mâu thuẫn người này đem tình trạng bệnh tình của Hoắc Anh Tuấn đè hết lên trên người cô, cho nên cô bị ủy khuất cũng phải nhẫn nhịn.

Quý Tử Uyên đỡ đỡ mắt kiếng, không biết làm sao: “Bệnh của Lão Hoắc đúng là sau khi cùng cô nháo nhào ly dị, trở nên nghiêm trọng như vậy.

“Nhưng mà tôi lại cảm giác là sau khi Ninh Nhạc Tuyền tới mới bắt đầu trở nghiêm trọng”

Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt nói.

Quý Tử Uyên cau mày: “Cô không cần phải lúc này lại phải đem cái mũ đó chụp lên trên người Ninh Nhạc Tuyền”

“Tôi thật không rõ tại sao các người tất cả mọi người đều phải hướng về Ninh Nhạc Tuyền, bởi vì cô ta là em họ của Nhạc Hạ Thu sao, vì Nhạc Hạ Thu anh cũng có thể chia tay với Nhạc Tiêu Nhi”

Gương mặt lịch sự của Quý Tử Uyên bỗng nhiên lạnh lẽo: “Nhạc Tiêu Nhi lại nói với cô cái gì, tôi với cô ta chia tay cũng không có liên quan tới bất kỳ người nào khác, tôi chẳng qua là… Đơn thuần chán. ghét cô ta… “

Khương Tuyết Nhu nhìn về phía cửa sau lưng anh, ánh mắt lúng túng: “Tiêu Nhị….”

Quý Tử Uyên quay đầu, Nhạc Tiêu Nhi cả người đồ làm việc màu đen đứng hình nghiêm ở đó, âu phục thắt ngang eo khiến cho eo nhỏ của cô được phác họa hết sức yêu kiều, trong tay cô xách trái cây, thực phẩm dinh dưỡng, tóc xanh được búi lên, mặt như băng sương.

Bốn mặt nhìn nhau, Nhạc Tiêu Nhi khóe miệng giọng mỉa mai: “Thật là rõ ràng, tôi cũng rất chán ghét anh, thật may chúng ta chia tay sớm một chút, nếu không tôi sợ sẽ mắc bệnh.”

Quý Tử Uyên sắc mặt tối sầm, quay đầu hơi có vẻ cảnh cáo đối với Khương Tuyết Nhu nói: “Nhớ lời tôi nói với cô, không nên kích thích lão Hoắc, nếu không bệnh của bố cô tôi tùy thời có thể để cho bác sĩ An Kiệt Nhân rời đi”

Ánh mắt Khương Tuyết Nhu run lên, cô cúi đầu, dùng sức năm chặt chăn.

Quý Tử Uyên quay mặt đi, đứng dậy, lúc đi ngang qua cửa, bả vai hung hãn đụng vào Nhạc Tiêu Nhi.

Nhạc Tiêu Nhi xoa xoa vai, mắng: “Quý Tử Uyên, uy hiếp một người phụ nữ, anh có xấu hổ hay không.’ “Nếu cô vẫn cứ thích xen vào việc của người khác, đừng trách tôi thấy cô một lần liên một lần ném vào trong nước” Quý Tử Uyên mặt không cảm xúc rời đi.

Nhạc Tiêu Nhi khẽ cắn răng: “Một đám không có đầu óc toàn lũ cặn bã”

Khương Tuyết Nhu vốn đang rất tức giận, vào lúc này nghe cô chửi đổng lên, khó hiểu dở khóc dở cười: “Cũng không phải là không đầu óc đâu, đều bị một Ninh Nhạc Tuyền đùa bỡn chạy vòng vòng”

Khương Tuyết Nhu ở bệnh viện ở sáu ngày.

Trước một ngày chuẩn bị xuất viện, bà cụ Hoắc gọi điện thoại cho Hoắc Anh Tuấn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom