• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu (27 Viewers)

  • Chương 195-204

Có muốn khóc nhưng không thể chảy nước mắt, có thực sự không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.

Cuối cùng nụ hồn cũng kết thúc, cô vội vàng đưa mắt nhìn quanh, thấy mọi người đã ở bên khác lắc xúc xắc chọn lượt hát,

Hạ Văn Trì cười hì hì nói: "Hôn xong rồi thì mau lại đây lắc xúc xắc đi, bọn tôi đã chơi vài lượt rồi đấy. Khương Tuyết Nhu xấu hổ, còn Hoắc Anh Tuấn lười biếng nói một câu với anh ta: "Không tới

Sau đó anh vùi mặt vào mái tóc mềm mại của công "Chúng ta về nhà đi "Không được, Minh Kiều còn uống rượu, lát nữa em còn phải đưa cô ấy về "Gọi ai lại thay là được."

Khương Tuyết Nhu do dự chốc lát rồi lắc đầu: "Không được, cô ấy mời cãi nhau với bạn trai. Em đã hứa sẽ đưa cô ấy về, không thể vì sắc bỏ bạn được

Hoặc Anh Tuấn lại tỏ ra khó chịu "Ý em là gì? Trong lòng an, anh còn không quan trọng bằng một người bạn U?"
Loading...


Đúng vậy, đương nhiên bạn bè quan trọng

Nhưng Khương Tuyết Nhu chỉ nghĩ vậy chứ cũng không nói ra, chỉ làm nũng: “Haiz, tại anh ấy, mấy ngày nay đều gây náo loạn, làm em không có cơ hội gặp anh. Em còn rất nhiều chuyện muốn nói với anh.”

Cô cũng không giấu diếm nữa, đem tất cả những chuyện trong mấy ngày kể từ khi gặp dì Vương tới nay đều kể lại hết cho anh.

Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn nhếch lên một cách lạnh lùng, nháy mắt hiểu ra tất cả: “Nếu như vậy, có vẻ sự việc lần trước tại công trường khiến anh bị thương cũng không phải là tai nạn ngoài ý muốn. Nhà họ Khương đó cũng thật to gan, dám lừa gạt anh”

Còn nhớ người lần trước khiến anh bị thương bây giờ cũng đã về chầu trời rồi. Bố con Khương Thái Vũ thực sự đã ăn gan hùm.

Anh lấy ra điện thoại di động, gọi cho Ngôn Minh Hạo. “Anh muốn làm gì?” Khương Tuyết Nhu hỏi. “Bắt hai bố con Khương Thái Vũ.

Anh rất nóng vội lại kiêu ngạo, Khương Tuyết Nhu thấy vậy liền chắn di động của anh: “Anh đừng hành động theo cảm tính, hiện tại nhà họ Khương cũng không dễ động vào. Hơn nữa nhà họ Khương lại sắp liên hôn với nhà họ Tần, bây giờ ngay cả nhà họ Hạ số một Thanh Đồng bọn họ cũng không để vào mắt nữa rồi.

Hoắc Anh Tuấn: “

Trên đời này còn có thể lực nào anh không thể động vào sao? Anh muốn bật cười nhưng lại không thể giải thích. “Chuyện này, em yên tâm, anh sẽ báo thù cho em. Khương Tuyết Nhu trong lòng cảm thấy được an ủi, nhẹ giọng nói: "Em đang tính sẽ tới Hồng Nhân tranh vị trí chủ tịch. Em sẽ khiến nhà họ Khương phải trắng tay, còn phải đưa người đã hại bà ngoại phải vào tù.

Hoắc Anh Tuấn nhìn cô thật kỹ từ trên xuống dưới, không hề che giấu sự nghi ngờ trong ánh mắt.

Khương Tuyết Nhu xấu hổ ho nhẹ một tiếng: “Anh phải tin tưởng em, em nhất định sẽ cố gắng. Hồng Nhân là do mẹ em sáng lập, em sẽ phải đoạt lại. Đến lúc đó,... cho dù anh không đi thưa kiện cho người ta nữa, em cũng có thể nuôi anh. "... Được, vậy thì tốt. Chờ em nuôi anh.

Đáy mắt Hoắc Anh Tuấn lóe lên một nụ cười thậm thủy, cảm thấy thật thú vị.

Được rồi. Nếu đã như vậy anh sẽ không nhúng tay vào, để xem cô có thể tự mình tiến được bao xa.

Rốt cuộc cô gả cho anh, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với những kẻ yêu nghiệt nhà họ Hoắc.

Mọi người chơi đến 11 giờ đêm.

Lâm Minh Kiều xem điện thoại di động, nhưng khiến cô thất vọng chính là Giang Quý Dương vẫn không hề gọi điện tới.

Tâm trạng của cô không vui, uống quá nhiều. Khương Tuyết Nhu cũng uống nhiều, khuôn mặt đã đỏ bừng.

Hoắc Anh Tuấn đưa hai người phụ nữ trở về. Trên đường đi, Lâm Minh Kiều bỗng nhiên khóc lóc mắng nhiếc tên bạn trai cặn bã, Khương Tuyết Nhu cũng theo cô mắng chửi.

Hoắc Anh Tuấn bị tiếng than trách của các cô làm cho đau đầu, nhấn ga đưa Lâm Minh Kiều về thật nhanh. "Cảm ơn, cảm ơn chủ." Lâm Minh Kiêu mở cửa xe, run rầy cúi người: "Tuyết Nhu của tôi giao lại cho anh."
Khương Tuyết Nhu lúc này lại sợ tới mức vẫn còn nửa tỉnh nửa say cũng vội vàng nói: “Này... cậu có thể đi sao? Để tớ đưa cậu lên. “Không cần, chị đây không có say, chị đây ngàn chén không say” Lâm Minh Kiều xua tay, lảo đảo tiến vào khu dân cư. “Chú ư?” Hoắc Anh Tuấn không thể hiểu được, khẽ nhướng mày.

Khương Tuyết Nhu sợ hãi giật mình: “Bởi vì anh nhìn rất giống chủ của cậu ấy, vì vậy nên vẫn muốn gọi anh là chú.” “Em bảo cô ấy đừng gọi bậy bạ, anh không thích làm người thân của cô ấy”

Hoắc Anh Tuấn khởi động xe, Khương Tuyết Nhu nhẹ nhàng thở ra, cũng còn may là anh không hoài nghi.

Trên đường trở về, Khương Tuyết Nhu chìm trong cơn say và cảm giác buồn ngủ, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Cũng không biết trải qua bao lâu, có người nhẹ nhàng bế cô lên.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy rõ khuôn mặt của Hoắc Anh Tuấn, còn tưởng rằng bản thân đang nằm mơ. Cô mím chặt đôi môi nhỏ nhắn, duỗi tay bám lấy cổ anh: “Anh Tuấn, anh không tức giận được không? Mấy ngày nay em thật sự rất nhớ anh. Em mệt mỏi lắm rồi, thực sự rất nhiều chuyện đã xảy ra, em rất muốn được kể với anh. Hiện tại bên cạnh em cũng chỉ có anh mà thôi, anh sẽ mãi luôn ở bên em, phải không?”

Cô nói xong, ôm lấy anh mà khóc nức nở, nước mắt từ má cô chảy xuống, chảy vào trong cổ anh.

Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra, cô chắc chắn mơ ngủ rồi, vẫn còn trở rằng anh chưa trở về.

Trái tim anh tràn ngập đau đớn

Mấy ngày nay cô nhất định phải chịu áp lực rất lớn. Cô dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ, gặp phải nhiều chuyện như vậy mà anh lại không ở bên cạnh cô. “Đúng vậy, anh sẽ vẫn luôn ở bên cạnh em” Anh nhẹ nhàng nói thầm vào tai cô. Tiếng nói ôn nhu của anh giống như một liều thuốc an thần khiến cô bình tĩnh lại, nhanh chóng nhắm mắt ngủ thiếp đi trên vai anh.

Hoắc Anh Tuấn ôm cô lên lầu, nhẹ nhàng đặt trên giường, nhìn gương mặt mịn màng của cô mà khẽ thở dài. Lần này, anh thật sự đã sai rồi.

Mấy ngày nay, không có cô bên cạnh, anh cũng không hề ngủ ngon. Anh đang định đi thay đồ thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa trầm trầm.

Anh mở cửa ra, liền thấy Ngôn Minh Hạo đứng đó, thấp giọng nói: “Đã xảy ra chút chuyện”

Hoắc Anh Tuấn bước ra ngoài, Ngôn Minh Hạo đưa cho anh một bức ảnh, trên đó là một người đàn ông nhìn có vẻ chán nản với vết sẹo trên mặt: “Tôi nhận được tin tức Giang Thu Hằng tới Thanh Đồng tìm anh, xem ra là muốn báo thù cho chị gái. “Vì sao hắn ta lại biết tôi ở Thanh Đồng?” Đáy mắt Hoắc Anh Tuấn lỏe lên một tia sáng lạnh. “Anh tới Thanh Đồng đã tham gia không ít sự việc, đặc biệt là lần đó đưa Khải Phong ra tòa, thực sự gây ra náo loạn quá lớn. Tuy rằng sau đó tôi đã tìm cách gỡ tên anh xuống, nhưng thực sự thời đại này internet quá phát triển

Ngôn Minh Hạo nhíu mày, nghĩ một chút rồi nói: “Người này đã bắt đầu dây dưa từ năm năm trước rồi, anh có muốn tôi... “Không cần đầu.” Hoắc Anh Tuấn nhíu mày từ chối.

Ngôn Minh Hạo sốt ruột: “Tôi biết trong lòng anh đang nghĩ lúc trước là anh đã không giúp hắn thắng kiện, nhưng hắn ta thực sự quá điên cuồng và cực đoan. Hơn nữa, việc này có thể ảnh hưởng tới cô Khương, sẽ rất nguy hiểm” “Cho người tới bảo vệ cô ấy.”

Hoắc Anh Tuấn ra lệnh.

Hôm sau, Khương Tuyết Nhu thay quần áo xuống tới lầu liền phát hiện trong nhà có một cô gái gương mặt xinh đẹp, tóc cắt ngắn, thân hình thẳng tắp. “Cô Khương, xin chào cô. Tôi là vệ sĩ của cô, tên là Kiều Vỹ. Tôi sẽ phụ trách bảo vệ sự an toàn của cô.

Khương Tuyết Nhu chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn đang đứng bên cạnh: “Anh tìm vệ sĩ cho em sao?” “Đúng vậy. Nhà họ Khương một lần nữa nổi lên, em vốn rất xui xẻo, cần tìm người bảo vệ em cho an tâm. Hoắc Anh Tuấn không nói cho cô biết sự thật, tránh để cô cả ngày phải lo lắng đề phòng. “Anh Tuấn, anh tốt với em quá." Khương Tuyết Nhu nhớ tới lần trước đã bị mắc bẫy ở câu lạc bộ, suy xét một lúc liền không từ chối. "Biết thế là tốt rồi.” Vẻ mặt Hoắc Anh Tuấn dịu dàng nhìn cô, nhưng ngay khi quay đầu nhìn Kiều Vỹ, anh đã lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh băng: "Bảo vệ cô ấy thật tốt, nếu có ai đó khiến cô ấy bị thương dù chỉ một vết nhỏ, tôi sẽ hỏi tội cô. Ngoài ra, nếu có người khác phải nào tiếp cận cô ấy, lập tức báo cho tôi biết."

Kiều Vỹ gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Hoắc Anh Tuấn nhéo má cô: “Ngoan, anh còn đang đợi em lấy lại Hồng Nhân rồi nuôi anh”

Giọng nói tràn đầy tình cảm, Khương Tuyết Nhu hoàn toàn không thể nói được lời nào. Ở bên cạnh, Kiều Vỹ nhìn họ bằng ánh mắt kỳ quái rồi quay đầu đi.

Khương Tuyết Nhu chú ý tới, chờ Hoắc Anh Tuấn đi làm liền cười hỏi: “Cô trước kia có biết Anh Tuấn sao?”

Nghe được hai chữ Anh Tuấn, khóe miệng Kiều Vỹ nhẹ nhàng nhếch lên, cung kính trả lời: “Đúng vậy!”

Khương Tuyết Nhu hơi trợn mắt, lại hỏi: “Vậy thì cô hẳn biết lúc trước anh ấy có bạn gái hay không phải không? Anh ấy từng yêu mấy người rồi?” “Cô Khương, cô có thể tự mình hỏi anh Hoắc.” Kiều Vỹ chỉ nói mấy chữ, gạt đi chủ đề này.

Khương Tuyết Nhu thực nhụt chí, miệng của cô vệ sĩ này thực sự quá kín.

Sau đó, Khương Tuyết Nhu từ chức tại công ty Đường Hiếu, chuyên tâm một lòng trong việc lấy lại Hồng Nhân.

Tại nhà họ Khương.

Khương Thái Vũ sau khi tiếp điện thoại của một vị cổ động, tâm trạng rất tốt: “Chủ tịch Diệu bên kia rốt cuộc cũng đồng ý ủng hộ tôi. Ngày mai tôi sẽ lấy được vị trí chủ tịch hội đồng quản trị. “Ông xã, chúc mừng ông” Lạc Tâm Du cười vô cùng đắc ý. Nhất là sau khi tin tức Khương Thái Vũ là đại cổ đông của tập đoàn Hồng Nhân truyền ra ngoài, mấy vị phụ nhân trước kia từng coi thường bà ta, bây giờ đều vội vội vàng vàng tới xu nịnh bà. “Chờ ông ngồi lên chiếc ghế chủ tịch rồi, Kiều Nhân cũng kết hôn với Tần Tử Phong, tới lúc đó, gia đình đứng đầu Thanh Đồng này chính là nhà họ Khương chúng ta “Đúng vậy, trước kia vẫn phải luôn nhìn nhà họ Hạ và nhà họ Chu bằng ánh mắt ghen tị. Nhưng không lâu nữa, chúng ta cũng sẽ vượt qua bọn họ, trở thành người đứng đầu Thanh Đồng

Khương Thái Vũ càng nghĩ càng đắc ý, nhịn không được cười rộ lên.

Khương Kiều Nhân cũng cười cười: “Bố, còn dì Vương thì sao, rốt cuộc có tìm được không? Còn để bà ta lại, trước sau cũng là một mối họa” “Đúng vậy, bà già đó đã biết quá nhiều chuyện.” Lạc

Tâm Du vội vàng nói. “Biết nhiều chuyện thì đã sao? Hiện giờ tôi đã lắm quyền, một con ranh con vắt mũi chưa sạch như Khương Tuyết Nhu còn có thể làm khó dễ tôi được ư?”

Khương Thái Vũ cười lạnh, cũng không thèm nhìn bọn họ lấy một cái: "Kể cả sau lưng nó có Hoắc Anh Tuấn đi chăng nữa, nhưng sợ là ngày cả Hoắc Anh Tuấn không chừng cũng chẳng sống được thêm mấy ngày nữa. “Bố, tên Giang Thu Hằng đó đã tới Thanh Đồng rồi.” Khương Kiều Nhân sắc mặt quỷ quái, cười nói: “Từ sau khi chị gái hắn chết, hắn ta đã rất hận Hoắc Anh Tuấn, hận đến mức không thể lập tức giết người. Hắn còn sống tới tận bây giờ cũng chỉ là để có thể giết Hoắc Anh Tuấn mà thôi.” “Làm tốt lắm.” Khương Thái Vũ tán thưởng nhìn cô một cái, "Không hổ là con gái của bố.”

Khương Kiều Nhân cũng khó nén được vui mừng. Ngày mai, cô chính là khuê nữ số một Thanh Đồng, từ nay sẽ không phải nhìn sắc mặt của bất cứ ai nữa.

Chín giờ sáng hôm sau.

Đại hội cổ đông thường niên sắp được tổ chức. Khương Thái Vũ mang theo Khương Kiều Nhân bước vào, mọi người sôi nổi đứng dậy chào hỏi và bắt tay ông ta. “Chủ tịch Khương, chúc mừng, chúc mừng ông. Chủ tịch Diêu về hưu, tôi tin chắc vị trí chủ tịch sẽ là của ông “Sao ông nói vậy được. Tôi vừa mới tới Hồng Nhân mà thôi, đối với những việc nội bộ còn chưa hiểu rõ” Khương Thái Vũ cố nén đắc ý, khiêm tốn nói. “Còn cần phải rõ ràng hơn nữa sao, chúng ta phải trả lương cao để mời một giám đốc điều hành làm gì chứ.” Giám đốc Vương cất giọng nịnh nọt: “Tương lai công ty phát triển đều dựa vào chủ tịch Khương "Đúng, đúng vậy, chủ tịch Khương. Đám con cháu nhà họ Lưu chúng tôi sau này đều phải nhờ ông ở Hồng Nhân giúp đỡ rồi." Giám đốc Lưu cũng phụ họa nói. “Không thành vấn đề” Khương Thái Vũ rốt cuộc nhịn không được vẻ đắc ý trên mặt, ha hả cười lớn.
Hội nghị bắt đầu, Khương Thái Vũ trực tiếp ngồi vào phía bên phải chủ tịch Diêu

Chủ tịch Diêu uống một ngụm trà rồi hỏi: “Mọi người đều tới đông đủ rồi phải không?” “Ngoại trừ Trịnh Xuyên, tất cả đều tới rồi.” Ông Trần nói: “Có điều mọi người đều biết ông Tổng không thường xuyên tham gia đại hội cổ đông thường niên. Việc công ty ông ta cũng không tham dự, chỉ nhận cổ tức hàng năm mà thôi.” “Nếu đã vậy, đại hội có thể bắt đầu rồi.”

Chủ tịch Diêu nói: “Tôi hiện giờ đã 70 tuổi, sức khỏe đã không còn như trước. Tôi muốn từ chức, chăm lo cho cuộc sống cá nhân nhiều hơn. Vị trí chủ tịch này cần một người có năng lực thay tôi đảm nhiệm. Vừa đúng lúc bà Khương mới qua đời, 60% cổ phần của bà ấy đã chuyển cho con trai là ông Khương Thái Vũ, từ nay ông ấy chính là cổ động lớn nhất của công ty, được hưởng quyền kiểm soát tuyệt đổi quyền lực"

Các cổ đông trong phòng tức khắc đều hướng nhìn Khương Thái Vũ với ánh mắt ghen tị. Khương Thái Vũ cong cong khỏe miệng, ghen tị thì có ích lợi gì chứ, chỉ ông ta mới có số mệnh may mắn như vậy.

Ông Lưu cười nói: "Ông Khương đây cũng vừa ở độ tuổi đẹp nhất của một người đàn ông, trưởng thành lại có năng lực, chúng tôi cảm thấy ông ấy tiếp nhận vị trí chủ tịch chính là không còn gì có thể tốt hơn. chỉ có hằn có loại này mệnh. "Đúng vậy, chúng tôi tên thành. "Hãy chọn ông Khương đi, chúng tôi không có ý kiến.

Tiếng nói ủng hộ lần lượt vang lên trong phòng hội nghĩ lớn.

Chủ tịch Diêu gật đầu nói: “Vì là một buổi bầu cử nên vẫn phải tiến hành theo quy trình. Mọi người đều giơ tay biểu quyết

Các cổ động trong hội đồng quản trị đều đồng loạt giơ tay, chủ tịch Diêu bắt đầu đếm: “Có tất cả mười lăm cổ đông, mười phiếu ủng hộ. Xem ra vị trí của tôi sẽ để lại cho ông Khương rồi, à, tôi nên gọi là chủ tịch Khương mới đúng.

Khương Thái Vũ vẻ mặt đắc ý đứng dậy: “Nhận được tín nhiệm của mọi người, nếu tôi có thể ngồi vào vị trí chủ tịch, tôi nhất định sẽ dẫn dắt Hồng Nhân đi vào danh sách 300 công ty lớn nhất toàn cầu, hoặc mạnh hơn nữa là vào top 100. Tôi sẽ khiến mỗi năm mọi người đều nhận được hoa hồng nhiều hơn. “Chúng tôi đều tin tưởng anh. Mọi người ào ạt vỗ tay. Khương Thái Vũ cười đến quả thực không khép miệng được, cả người dường như đang bay trên mây.

Trước đây ở Khải Phong, ông ta cũng làm chủ tịch gần nửa đời người, nhưng nếu so với Hồng Nhân, Khải Phong thực chẳng đáng so sánh.

Sau này, toàn bộ người của Thanh Đồng đều phải nhìn sắc mặt ông ta.

Ông ta quay đầu nhìn Khương Kiều Nhân nói: “Ai không giơ tay tán thành, con nhớ kỹ cho bố. Những cổ đông đó không ủng hộ bố, toàn bộ người thân của họ, dọn sạch khỏi công ty này. “Bố, bố yên tâm, con đều nhớ kỹ” Đôi môi đỏ của

Khương Kiều Nhân cong lên: “Bố, vậy hôm nay con có thể nhận chức tổng giám đốc không? Với vị trí tổng giám đốc của công ty bất động sản, con cũng không lạ lẫm gì.” “Ngoan, đợi một lát nữa trong cuộc họp bố sẽ nói

Khương Kiều Nhân cả người cũng kích động tới run rầy, sắp tới cô ta chính là thiên kim đại tiểu thư trị giá hàng chục nghìn tỷ. Đừng nói tới Thanh Đồng, e rằng trong danh sách nhân vật nổi tiếng toàn quốc cũng sẽ có tên cô.

So với Khương Tuyết Nhu lúc này đã chỉ còn là một con kiến mà thôi. “Chủ tịch Khương, hãy ngồi ghế của tôi, chiếc ghế này đã thuộc về ông rồi.” Chủ tịch Diêu đứng dậy: “Đại hội cổ đông cũng sẽ giao lại cho ông chủ trì” “Chủ tịch Diệu, ông quá khách khí rồi.” Khương Thái Vũ ngoài miệng nói vậy, nhưng hai chân đã lập tức đi qua bên cạnh, đang định ngồi xuống.

Cửa lớn phòng họp liền kêu lên một tiếng, một người đàn ông trung niên mặc đồ tây màu đen, khí thế áp đảo đi đến. Phía sau ông, một người phụ nữ trẻ tuổi đang theo sát. Cô mặc một bộ đồ công sở màu xanh ngọc rất nữ tính, làn da trắng nõn, mãi tóc dài mượt mà xổa trên vai, gương mặt xinh đẹp tỏa sáng đến lóa mắt. Lúc này, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đó tràn ngập vẻ kiên quyết, rõ ràng như sắp lâm trận.

Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Khương Thái Vũ và Khương Kiều Nhân đều đã thay đổi hoàn toàn.

Khương Kiều Nhân lớn tiếng trách mắng: "Khương Tuyết Nhu, cô tới nơi này làm gì, mau cút đi. Đây là phòng họp của Hồng Nhân, ai cho phép cô bước vào. Lập tức biển đi.”

Giọng nói của cô ta kiêu ngạo ương ngạnh, Khương Tuyết Nhu chỉ khinh thường liếc nhìn. Trịnh Xuyên đột nhiên không vui: “Có chuyện gì vậy? Mấy năm nay tôi không tới công ty, thì ra bây giờ ngay cả khả năng đưa một người vào cuộc họp hội đồng quản trị cũng không còn nữa sao?"
Khương Thái Vũ chỉ cảm thấy người này có điểm quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ tới, nhưng lúc này chủ tịch Diêu liền đứng dậy nói: “Giám đốc Trịnh tổng, không phải nh ở Thanh Hải sao, hôm nay rảnh rỗi thế nào mà tới được công ty.

Khương Kiều Nhân sắc mặt cứng lại, lập tức hiểu được người này là vị cổ đông tên Trịnh Xuyên rất ít khi xuất hiện tại công ty.

Chẳng qua ông ta cũng chỉ nằm trong tay 10% cổ phần mà thôi, sao có thể so với 60% cổ phần của bố cô được. Hơn nữa, Khương Thái Vũ hiện giờ đã là chủ tịch hội đồng quản trị rồi.

Cô ta hoàn toàn không để Trịnh Xuyên vào mắt, không chút khách khí cất tiếng châm chọc: “Đương nhiên cổ đông của công ty có thể tiến vào, nhưng không thể dựa vào vị trí cổ đông này mà có thể đem loại rác rưởi gì vào cũng được.

Cô nói xong liền đưa mắt liếc nhìn Khương Tuyết Nhu một cái.

Khương Tuyết Nhu nhướng mày, châm biếm: “Chị đang nói chính mình sao?” "Khương Tuyết Nhu, cô có phải vẫn còn ngủ mơ chưa tỉnh không?” Khương Kiều Nhân cười lạnh: “Bố tôi hiện giờ là chủ tịch của Hồng Nhân rồi, nơi này tôi muốn tới thì tới, thứ như cô mới không là gì cả.” “Tôi còn chưa hề biểu quyết, sao ông ta có thể trở thành chủ tịch kế nhiệm được.” Trịnh Xuyên chậm rãi nói, kéo một chiếc ghế ngồi xuống.

Khương Thái Vũ căn bản không để tâm tới Trịnh Xuyên: “Xem ra giám đốc Trịnh không hài lòng với tôi. Có điều, hôm nay công ty đã có tới mười người bỏ phiếu cho tôi, cho dù tính cả phiếu phủ quyết của ông cũng chỉ vô dụng. “Đúng vậy.” Chủ tịch Diêu ngượng ngùng: “Ông Khương Thái Vũ đây đã là tân chủ tịch đây, ai cũng không thay đổi được kết quả này “Ông ấy vẫn là đại cổ đông, nằm trong tay 60% cổ phần, ông so sánh sao được chứ.”

Có người bắt đầu châm chọc.

Khương Thái Vũ sắc mặt kiêu căng: “Giám đốc Trịnh, nếu ông còn làm loạn, đừng trách tôi gọi người đưa ông ra ngoài.” “Ai nói ông là đại cổ đông.” Trịnh Xuyên cười cười: “Ông nhiều nhất cũng chỉ nằm trong tay 30% cổ phần mà thôi”

Khương Thái Vũ nhíu mày: “Người mẹ đã khuất của tôi nằm giữ 60% cổ phần, toàn bộ đều giao cho tôi" “Ông đã nói nhầm rồi.” Trịnh xuyên trực tiếp đem tài liệu trong tay ném trên bàn: “Bà cụ Khương khi còn sống đã lập di chúc, bà ấy đã qua đời, 60% của bà ấy được chia đều cho ông và Khương Tuyết Nhu, mỗi người 30%. Thế nào đây? Ông định không nói không rằng chiếm lấy toàn bộ ư?”

Lời vừa nói ra, toàn trường sôi nổi ồ lên.

Sắc mặt Khương Thái Vũ cùng Khương Kiều Nhân đồng thời thay đổi nghiêm trọng. Chủ tịch Diêu cầm lấy tài liệu, sắc mặt tối sầm: “Đúng là như vậy. Trên đây còn có cả dấu và chữ ký của ông cụ Khương “Không thể nào, không thể nào..

Khương Thái Vũ đập tay vào bàn đứng lên. “Không có chuyện gì là không thể” Khương Tuyết Nhu bước tới nhìn mọi người: “Tôi tin rằng tất cả các vị cổ đông ở đây đều biết Hồng Nhân hơn hai mơi năm trước là do một tay mẹ tôi sáng lập. Tôi chính là con gái của Khương Thanh Thư. Đây là công ty của mẹ tôi. Ông bà ngoại tôi vì Khương Thái Vũ đã nuôi tôi từng ấy năm, đã để lại cho ông ta 30% cổ phần. Nhưng ông ta lòng tham không đáy, muốn độc chiếm toàn bộ” “Mày câm miệng.” Khương Thái Vũ vung tay tát về phía cô, nhưng lại có người nhanh hơn ông ta một bước. Kiều Vỹ bắt lấy tay ông ta, dùng sức vặn ngược, ông ta tức khắc kêu thảm thiết vì đau. “Cô là ai, mau thả tôi ra, nếu không muốn tôi xử đẹp cô." “Nếu tôi còn nhìn thấy ông lại muốn đánh thân chủ của tôi một lần nữa, tôi sẽ đánh gãy tay ông

Kiều Vỹ lạnh nhạt cảnh cáo, sau đó mới buông tay ra. Khương Thái Vũ lui ra phía sau vài bước, tay đều đau tới tế rân.

Khương Kiều Nhân đỡ Khương Thái Vũ, ngạc nhiên nói: "Khương Tuyết Nhu, cô ở đây nói bậy gì đó, chỉ vì tiền bạc làm lóa mắt mà ngay cả bố đẻ mình cũng không nhận sao. Ai mà chẳng biết cô Thanh Thư không hề kết hôn, làm thế nào lại có con gái. Cô đúng là điên rồi.” “Lúc trước chị đâu có nói như vậy. Chính miệng chị đã nói tôi không phải con gái của Khương Thái Vũ.

Ánh mắt Khương Tuyết Nhu đầy vẻ trào phúng "Huống chi tôi cũng không hề nói bừa, di chúc của ông bà tôi đã viết rõ ràng.

Chủ tịch Diêu một lần nữa bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng vậy, mặt trên có viết, Khương Tuyết Nhu xác thật là con gái của Khương Thanh Thư.
Khương Thái Vũ nắm chặt nắm tay, nhanh chóng bình tĩnh lại: “Vậy thì đã sao? Hiện giờ toàn | bộ cổ phần đã do tôi đứng tên, các người nói thêm cũng vô dụng. Hội đồng quản trị hôm nay cũng không thay đổi được việc tôi chính là cổ đông lớn nhất”.

“Ai nói tất cả đều đã đứng tên ông?” Khương Tuyết Nhu cười tủm tỉm nói: “Ông còn không đi kiểm tra sao? Hiện tại 30% cổ phần đã tới phòng công thương đổi sang tên tôi rồi”

Sắc mặt Khương Thái Vũ lập tức trở nên khó coi. Rốt cuộc nhịn không được, ông ta lập tức lấy di động ra gọi cho phòng công thương. Không quá một phút sau, ánh mắt ông ta đã hóa thành hung ác, hận không thể đem cô lột da rút gân.

Khương Tuyết Nhu nói với mọi người: “Nhắc đến cũng thấy thật khéo. Bà ngoại tôi đột nhiên bị liệt, rồi lại đột nhiên qua đời. Tin tức về cái chết của bà đều là do người khác nói với tôi. Hơn nữa chuyện cổ phần này cũng là tôi mới biết được chân tường cách đây không lâu. Nếu không, e rằng số cổ phần này đã trở thành của bác tôi rồi”

Mọi người tức khắc hạ giọng bàn tán không ngưng.

“Trời đất, quả thực cái chết của bà cụ Khương có chút kỳ quặc”
Loading...


“Nói mới thấy, nửa năm gần đây, tôi thấy sức khỏe và thể trạng của bà cụ Khương cũng không xấu lắm”

“Chậc, thật quá sức tàn nhẫn. Đó là mẹ ruột của ông ta kia mà”

“Xem ra sau này vẫn nên tránh xa ông ta một chút, con người này thật quá đáng sợ”

Ánh mắt mọi người nhìn Khương Thái Vũ lúc này đều đã khác.

Khương Thái Vũ tức giận đập bàn: “Khương Tuyết Nhu, thử nói nhảm một câu nữa xem”

“Bác à, vừa rồi tôi còn chư chỉ trích ông một lời nào. Vì sao bác lại kích động như vậy, không phải là chột dạ đấy chứ?” Khương Tuyết Nhu nhướng mày, đáy mắt lạnh lùng: “Có điều tôi cũng không tin ông sẽ hại chết mẹ ruột. Nếu đó là sự thật, sợ rằng sau này bà ngoại tôi có thành ma cũng sẽ không ta cho ông.” Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.

Khương Thái Vũ hai má giật giật, đổ mồ hôi lạnh. Ông ta tức giận nói sang chuyện khác: “Cô tới nơi này rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Đương nhiên là cùng ông tranh cử vị trí chủ tịch hội đồng quản trị rồi”

Khương Tuyết Nhu nhìn về phía mọi người: “Hiện tại tôi cùng Khương Thái Vũ đều đang nắm giữ 30% cổ phần, tôi cũng có tư cách tham dự”

“Cô điên rồi”

Khương Thái Vũ giống như nghe được một câu chuyện cười: “cô bao nhiêu tuổi? Kinh nghiệm cuộc sống còn chưa có, bản lĩnh lại càng không. Ai có thể yên tâm đem công ty giao cho cô quản đây?”

“Đúng vậy” Giám đốc Lưu cũng gật đầu: “Ân oán của nhà họ Khương mấy người, chúng tôi không quản, nhưng việc quản lý công ty không phải chuyện đùa”

“Phải lắm. Hồng Nhân không phải một công ty tầm thường, cho dù thế nào cũng không tới phiên cô ấy”.

Lại có cổ đông khác cau mày lên tiếng phản đối.

Khương Thái Vũ rất vừa lòng, một lần nữa ngồi xuống thản nhiên uống một ngụm trà.

Nhốn nháo cả một ngày, cuối cùng vị trí chủ tịch này cũng sẽ là của ông ta mà thôi.

“Tại sao tôi lại không làm được?”

Khương Tuyết Nhu không chút hoang mang nói: “Mọi người đều biết, Khương Thái Vũ đã từng là chủ tịch của Khải Phong, nhưng Khải Phong dưới sự dẫn dắt của ông ta đã sụp đổ tới thế nào. Thậm chí còn phải bán công ty đi với giá rẻ. Đến tận bây giờ, trên mạng vẫn còn chưa dứt bàn tán. Danh tiếng cá nhân của ông ta đã không còn lại gì, giờ đây chẳng còn ai tín nhiệm ông ta nữa. Công ty do ông ta lãnh đạo mắc không ít những điều tiếng như tham ô, nhận hối lộ. Nếu | ông ta thực sự là người lãnh đạo Hồng Nhân, người bên ngoài sẽ nói gì về công ty và sản phẩm

của chúng ta đây. Hẳn là không tốt chút nào”

Lời này vừa nói ra, có không ít cổ động đều gật đầu đồng tình.

Khương Thái Vũ sắc mặt cứng đờ, trừng mắt nhìn Khương Tuyết Nhu, ánh mắt căm hận, tức không thể đem cô ăn tươi nuốt sống.

Khương Kiều Nhân tức giận nói: “Cô còn không biết xấu hổ mà nói thế sao? Nếu không phải tại cô, danh dự của Khải Phong sẽ bị ảnh hưởng ư? Đều là tại cô làm hại chúng tôi”
Khương Tuyết Nhu châm biếm: “Đúng vậy, là chính tôi dụ dỗ cháu trai của ông ta tham ô, tham ô tới mức ngay cả thiết kế của tòa nhà còn không nên hồn. Bây giờ mấy người muốn bán nhà, còn ai dám mua?”

“Đúng vậy, xem ra không thể được” Giám đốc Nhậm là người đầu tiên lên tiếng phản đối. “Tôi cũng phải xem xét lại. Không thể để tổn hại tới danh tiếng của Hồng Nhân được”

Cứ như vậy, đúng lúc một đám cổ đông bắt đầu đổi ý, Khương Tuyết Nhu ngữ khí ôn hòa nói với mọi người: “Không sai, tuy rằng tôi còn trẻ tuổi, nhưng tôi rất khiêm tốn, cũng rất nghiêm túc. Có gì tôi không hiểu, các vị chú bác ở đây có thể dạy bảo tôi. Hồng Nhân có được ngày hôm nay vốn không hề dễ dàng gì, bất kể Khương Thái Vũ đã hứa hẹn với mọi người bao nhiêu lợi ích, mục đích cuối cùng của chúng ta không phải là muốn cùng nhau chia lợi nhuận thật cao của Hồng Nhân hay sao?”

“Không sai” Trịnh Xuyên rốt cuộc cũng lên tiếng. Tiếng nói của ông rất có trọng lượng: “Phẩm hạnh của ông chủ một công ty niêm yết là rất quan trọng, hơn nữa sau sau khi Tuyết Nhu ngồi lên vị trí chủ tịch, tôi sẽ toàn lực phụ tá. Mọi người hẳn là biết tôi cũng đã từng giúp đỡ cho cô Khương Thanh Thư trong quá trình. Cũng nhờ có cô Khương Thanh Thư mà mới có Hồng Nhân ngày hôm nay”

“Chúng tôi đương nhiên vẫn tin tưởng năng lực của giám đốc Trịnh” Giám đốc Nhậm gật đầu tán đồng.

“Một khi đã như vậy, chúng ta liền một lần nữa biểu quyết bình chọn đi. Chủ tịch Diêu, ông cảm thấy thế nào?” Trịnh Xuyên nhìn sang chủ tịch Diệu đồng, nhắc nhở: “Chủ tịch Diêu, lúc trước nếu là tôi muốn cùng ông cạnh tranh vị trí chủ tịch, ông cũng không có khả năng yên ổn ngồi vững tới ngày hôm nay”
Loading...


“Tôi đồng ý” Chủ tịch Diêu tránh ánh mắt của Khương Thái Vũ, gật đầu: “Hiện tại bắt đầu bỏ phiếu”

Mọi người lục tục nhấc tay, cuối cùng kết quả là chín với bảy. Khương Tuyết Nhu chín, Khương Thái Vũ bảy.

“Vậy chúng ta chúc mừng cô Khương Tuyết Nhu đảm nhiệm vị trí tân chủ tịch” Trịnh Xuyên đi đầu vỗ tay.

Khương Thái Vũ lập tức đập bàn, sắc mặt vô cùng dữ tợn: “Việc biểu quyết bầu cử vốn không phải trò đùa, không thể cứ bầu đi bầu lại như thế được. Lúc trước là tôi đã được chọn, các người còn tính toán thế nào nữa?”. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.

“Giám đốc Khương nhìn có vẻ không phục lắm” Khương Tuyết Nhu cười, cất giấu ánh mắt | lạnh lẽo: “Ông còn muốn làm cho rõ ràng thế nào? Nếu không phải nhờ có mẹ tôi, thì ông và công ty này vốn dĩ có liên quan gì tới nhau đầu. Vậy mà ông vẫn chưa thấy đủ”

“Cô...” Khương Thái Vũ giận trừng mắt nhìn cô, quả thực không thể tin được không lâu trước đây, khi đứng trước mặt ông, cô còn phải cẩn thận chú ý vậy mà bây giờ lại to gan làm càn như vậy.

“Nếu ông còn làm loạn, tôi chỉ có thể gọi bảo vệ đưa hai người ra ngoài” Khương Tuyết Nhu không chút nào nể tình, trực tiếp cảnh cáo.

Khương Thái Vũ tức giận thiếu chút nữa bốc khói đầu. Ở đây có nhiều cổ động như vậy, không có bất cứ ai giúp ông ta nói một lời.

| “Giám đốc Khương, ngồi xuống đi” Chủ tịch Diều bất đắc dĩ thở dài: “Việc này đã kéo dài quá. lâu rồi. Đại hội còn có rất nhiều việc cần giải quyết.”

“Đúng vậy, có điều trước hết cần phải yêu cầu những người không liên quan tới buổi đại hội này đi ra ngoài” Khương Tuyết Nhu liếc nhìn về phía Khương Kiều Nhân.

| Khương Kiều Nhân trước mặt mọi người bị đánh thẳng vào mặt, hốc mắt đỏ lên, ủy khuất nói: “Tuyết Nhu, chị biết em không thích chị, nhưng...” m

“Tôi nói sai ư? Chẳng lẽ chị có tư cách ngồi lại đây sao?” Khương Tuyết Nhu mỉa mai: “Cô Khương chẳng phải rất hiểu quy định và kỷ luật của công ty là gì?

“Được rồi, đi ra ngoài đi” Chủ tịch Diêu mất hết kiên nhẫn nói.

Khương Kiều Nhân sắc mặt trắng nhợt, nhưng cũng chỉ có thể bất lực đi ra ngoài.

Cửa phòng họp lại lần nữa đóng lại, cô ta tức tới mức nước mắt đã chảy ra.

Không bao lâu sau, Tần Tử Phong gọi điện thoại tới: “Kiều Nhân, chúc mừng em. Hiện tại bác trai đã trở thành tân chủ tịch của Hồng Nhân rồi”

Khương Kiều Nhân giống như lại bị tát thêm một cái.

Tần Tử Phong không để ý thấy bất thường, tự mình nói tiếp: “Chờ tới khi bố em chính thức nhậm chức, vậy thì dự án Bắc Hạ có thể chính thức khởi động rồi. Tới lúc đó, nhà họ Tần và nhà họ Khương của chúng ta hợp tác, ở Bắc Hạ xây dựng một khu nghỉ dưỡng năm sao. Rất nhanh thôi, cho dù là Bắc Hạ hay là Thanh Đồng, đều sẽ là đất của chúng ta”.

“Ha ha, anh hiện tại rất muốn nhìn xem sắc mặt thảm hại của nhà họ Hạ gia và nhà họ Chu”

“Kiều Nhân, tại sao em không nói gì vậy?”

Nói một hồi vẫn không thấy có tiếng đáp lại. Tần Tử Phong rốt cuộc cũng nhận ra cô trước sau vẫn hoàn toàn im lặng.
“Tử Phong, những chuyện đó sẽ thành hiện thực” Khương Kiều Nhân cắn răng nói: “Có điều, khả năng phải lùi lại trong chốc lát. Hôm nay tại cuộc họp của hội đồng quản trị, Khương Tuyết Nhu đã tới. Cô ta hiện tại là... tân chủ tịch hội đồng quản trị”

“Cái gì” Tân Tử Phong rống lên: “Không phải em nói đã nắm chắc phần thắng sao? Hai bố con em làm cái gì vậy, chỉ một phương Tuyết Nhu nhỏ bé cũng không xử lý được”

Khương Kiều Nhân trên mặt nóng rát, tức giận nói: “Ai biết được cô ta đã hợp tác cùng Trịnh Xuyên chứ. Chúng em ở đây chính là cũng trở tay không kịp”.

“Được rồi, mất công tôi còn đi khắp nơi nói bạn gái của tôi là con gái của chủ tịch tập đoàn Hồng Nhân, thật quá đáng tiếc”

“... Em cũng không muốn”

Khương Tuyết Nhu nghẹn ngào một hồi: “Tử Phong, anh nói vậy là có ý gì? Có phải anh cho rằng bố em không ngồi được lên ghế chủ tịch Hồng Nhân nên anh chán ghét em không?”
Loading...


Tân Tử Phong đột nhiên tỉnh ngộ, Khương Tuyết Nhu cho rằng chỉ là con gái của một cổ đông Hồng Nhân, dù sao phần trăm cổ tức hàng năm được chia cũng còn nhiều hơn những người khác. Anh ta vội vàng ngượng ngùng cười nói: “Nào có, em đừng nghĩ linh tinh. Anh là đang bất bình thay em. Anh vốn thích con người của em, nào phải do thân phận” Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.

“Anh yên tâm, việc này chỉ là tạm thời. Khương Tuyết Nhu không ngồi được lâu trên chiếc ghế chủ tịch này đâu” Khương Kiều Nhân hung tợn nói.

“Em nói đúng, muốn ngồi yên cũng không dễ dàng như vậy.” Tần Tử Phong cũng cười đến hả hê: “Anh sẽ cố hết sức giúp đỡ em”

“Cảm ơn anh!”

12 giờ 20 phút.

Hội nghị kết thúc.

Các cổ đông từng bước từng bước cùng cô vui vẻ bắt tay sau đó mới rời đi.

“Chủ tịch Khương, để tôi dẫn cô tới văn phòng” Trợ lý chủ tịch tên rất nhanh đã đi vào, bước tới bên cạnh Khương Tuyết Nhu, cử chỉ ân cần.

“Được, hãy dẫn đường cho tôi”

Cô mới vừa đứng dậy, Khương Thái Vũ đã chắn ở trước mặt cô. Sắc mặt âm trầm đáng sợ, ông ta nói: “Đồ khốn, hiện tại mày cứ đắc ý đi. Coi như mày có thể ngồi lên cái ghế này, nhưng không thể ngồi vững được đầu..”

“Bốp!”

Khương Tuyết Nhu giơ tay, không chút khách khí tặng cho ông ta một cái tát.

Khương Thái Vũ dù thế nào cũng không ngờ tới việc cô sẽ động thủ, đột nhiên không kịp phòng ngừa, vừa vặn bị đánh.

Ông ta vội vàng phản ứng lại, tức giận nhe răng, muốn xông lên dạy cho cô một bài học.

Nhưng Kiều Vỹ đã chắn phía trước cô, một chân đạp đi ra ngoài, trực tiếp đem Khương Thái | Vũ đá xa tới mấy mét, ngã trên mặt đất. Ông ta đau đớn, như thể cố gắng cả buổi đều không thể bò dậy.

“Mày... mày là đồ con gái bất hiếu, dám đánh tao. Mày sẽ bị trời phạt, mày sẽ gặp báo ứng Khương Thái Vũ điên cuồng hét lên.

“Ông mắng tôi là đồ khốn, tôi là cấp trên, đương nhiên không thể không dạy dỗ ông”

Khương Tuyết Nhu thổi thổi bàn tay của chính mình bị đau do đánh ông ta: “Huống chi, hai vợ chồng các người trước kia cũng tát tôi không ít lần, tôi còn chưa đánh ông đau bằng một nửa khi đó đâu.”

“Đánh mày thì đã làm sao? Bọn tao nuôi mày lớn, ơn dưỡng dục còn lớn hơn ơn sinh thành, mày có biết không? Khương Thái Vũ nói một cách tự nhiên,

Đôi mắt sáng của Khương Tuyết Nhu đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Hai người đã nuôi dưỡng tôi cái gì? Khi tôi còn đi học, các người có kèm tôi học sao? Những lúc tôi bị ốm, đều là ông bà ngoại chăm sóc tôi. Các người coi như bỏ ra chút ít sinh hoạt phí, thì ông bà cũng đã dùng cổ phần của Hồng Nhân trị giá hàng nghìn tỷ bù đắp cho các người. Vẫn thấy chưa đủ sao?”

Khương Thái Vũ nghẹn họng.

Khương Tuyết Nhu từng bước một đi lên phía trước, nhìn ông ta một cách trịch thượng: “Việc đó coi như thôi. Nhưng ngay cả mẹ ruột của mình ông còn hại chết, ông thực sự vẫn là con người sao?”
“Mày đừng nói hươu nói vượn”

Khương Thái Vũ giống như bị dẫm vào đuôi, nhảy dựng lên: “Bà của mày là do bị bệnh chết”.

“Đúng vậy, đáng tiếc là bà ngoại đã bị hỏa táng, bằng không kiểm tra một chút thi thể của bà là có thể tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân cái chết” Khương Tuyết Nhu cười lạnh: “Có điều, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho ông. Với những khổ sở đau đớn mà tôi từng phải chịu, lại thêm phần của bà, tôi sẽ trả lại cho ông từng chút một”.

Cô nói xong cũng không quay đầu lại, cứ thể rời khỏi phòng họp.

Khi ra tới cửa, thân thể của cô đã kích động tới run lên.

Cho tới nay, cô luôn bị người nhà họ Khương chèn ép, khinh thường, thậm chí rất nhiều lần còn suýt bị họ hại chết. Từ hôm nay trở đi, cô muốn bắt đầu trở nên mạnh mẽ, phải bảo vệ chính mình, bảo vệ những người bên cạnh mình.

Sau khi trở lại văn phòng chủ tịch.
Loading...


Cô lập tức yêu cầu lấy các tài liệu liên quan từ các quản lý cấp cao của công ty.

“Chủ tịch Khương, cô không cần gấp gáp như vậy, trước mắt hãy đi ăn cơm đã. Tôi đã báo nhà bếp chuẩn bị một bàn đồ ăn...”

“Báo ai đó mang đồ ăn lên cho tôi.”

vừa rời đi, Khương Tuyết Nhu quay đầu nói với Kiều Vỹ: “Cảm ơn cô, hôm nay nếu không có cô, Khương Thái Vũ khẳng định sẽ đánh trúng tôi”

“Cô đừng khách khí, bảo vệ cô là nhiệm vụ của tôi” Kiều Vỹ nhẹ nhàng cười nói: “Nếu cô nhất định phải cảm ơn, vậy thì cảm ơn anh Hoắc đi”

Khương Tuyết Nhu cũng rất muốn đem tin tức tốt này nói cho Hoắc Anh Tuấn, cô liền cầm di động gọi tới số của anh: “Anh Tuấn, anh đang làm gì vậy?”

“Ăn cơm” Anh trả lời quá ngắn gọn.

Khương Tuyết Nhu hơi khó chịu, cong môi: “Tại sao anh không hỏi em mọi việc có thành công hay không? Anh không quan tâm tới em chút nào sao? Hừm”

“Kiều Vỹ một giờ trước đã nhắn tin báo cho anh biết rồi” Hoắc Anh Tuấn cố gắng hạ giọng, che giấu tiếng cười khe khẽ: “Chủ tịch phương trong buổi họp cổ đông đã đại khai sát giới, mang dáng vẻ nữ quyền mạnh mẽ. Xem ra từ nay về sau anh chỉ có thể làm người đàn ông đứng sau người phụ nữ quyền lực rồi.” Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.

“Em hiện tại thân phận đã không bình thường nữa rồi, có vô số người đàn ông muốn đứng sau em. Anh nhất định phải ngoan ngoãn, hiểu chuyện, bằng không làm em phật ý, em sẽ thay thế anh đấy” Khương Tuyết Nhu cười tủm tỉm hừ nhẹ.

Giữa anh và cô, trước nay vẫn là anh luôn quản lý có gắt gao, hiện tại cô cũng có thể cảm nhận được cảm giác thay đổi tình thể.

“Được, anh sẽ nghe lời. Buổi tối về nhà sẽ hầu hạ em chu đáo, đảm bảo cho em hài lòng.”


Hoắc Anh Tuấn nói mấy lời ám muội.

Khương Tuyết Nhu nghe qua điện thoại, vẫn thấy phảng phất tiếng thở của anh phả vào tai, tức khắc đỏ mặt mắng: “Anh là đồ lưu manh, em không để ý tới anh nữa”

“Anh đang nói đến việc giúp em đấm bóp mát xa, làm em thoải mái dễ chịu thôi mà” Hoắc Anh Tuấn nói bằng giọng vô cớ: “Em lại đang nghĩ tới cái gì vậy? Không phải là..”

“Anh thôi đi” Khương Tuyết Nhu trực tiếp cúp máy.

Khuôn mặt cô đỏ ửng, cô quay đầu nhìn sang Kiều Vỹ đứng bên cạnh, càng thêm ngượng ngùng khi thấy khóe miệng cô ấy đang khẽ mỉm cười.

Ăn cơm xong, mang tới bản danh sách các quản lý cấp cao.

Khương Tuyết Nhu nhìn thoáng qua, ánh mắt dừng ở vị trí của Khương Kiều Nhân: Tổng giám đốc bất động sản.

Cô tức khắc cười lạnh, rốt cuộc hiểu ra vì sao lần trước cô tới công trường lại thiếu chút bị người ta hại chết.

“Công ty chúng ta thiếu nhân sự trầm trọng như vậy sao? Một vị trí quan trọng như vậy lại để cho một người hoàn toàn không có chút kinh nghiệm gì lên làm quản lý?”.

Khương Tuyết Nhu tức giận nói: “Khi nào thì các giám đốc cấp cao quay lại? Tôi muốn nói chuyện cùng bọn họ”.

Lư Hồng Khoa nhìn ra được tâm tư của cô, do dự một chút rồi nói: “Bọn họ đi ra ngoài dùng cơm, cùng hai bố con nhà họ Khương”

Gương mặt xinh đẹp của Khương Tuyết Nhu tức khắc trầm xuống.

Cô vừa mới nhận chức chủ tịch, mấy vị quản lý cấp cao này chẳng những không tới chào cô một câu, vậy mà lại còn cùng Khương Thái Vũ đi ra ngoài ăn cơm. Như vậy có thể thấy rõ ràng bọn họ không hề coi trọng cô.
“Anh nói qua với tôi về các giám đốc của công ty được không?”

Lư Hồng Khoa gật đầu: “Tổng giám đốc Tào đảm nhiệm cương vị quan trọng trong công ty đã mười năm, nhờ có ông ấy mà lợi nhuận công ty tăng lên 10%, các cổ động đều rất hài lòng với ông ấy. Nếu... chủ tịch Khương muốn động đến ông ta, chỉ sợ sẽ khiến cho các cổ đông bất mãn không nhỏ”

“Được rồi, ta hiểu được, anh đi ra ngoài đi”

Khương Tuyết Nhu liền trầm mặc một hồi.

Sau đó, cô kiểm tra các bộ phận quan trọng trong công ty.

Đến thời điểm chạng vạng, những nhân viên cấp cao vẫn chưa có một ai tới chào mừng chủ tịch mới nhậm chức.

Lúc này trời đã tối, Khương Tuyết Nhu nói với Kiều Vỹ: “Giúp ta một việc, tìm thám tử tư, kiểm tra một số chuyện”
Loading...


Bảy giờ tối.

Khương Tuyết Nhu ôm một đống văn kiện trở về biệt thự.

Hoắc Anh Tuấn mặc quần áo ở nhà ngồi trong phòng khách, khoanh tay trước ngực. Dáng vẻ anh rất căng thẳng, Ngôn Minh Hạo ngồi bên cạnh cung kính báo cáo gì đó với anh. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.

Khương Tuyết Nhu đổi giày rồi đi vào. Hoắc Anh Tuấn quay đầu lại, khóe môi tinh xảo thấp giọng nói: “Chủ tịch Khương đã về rồi sao?”

“Em vẫn ở lại công ty tăng ca, anh đã ăn cơm chưa?” Khương Tuyết Nhu nhìn ra anh có vẻ không vui, bất đắc dĩ giải thích.

Hoắc Anh Tuấn mím môi không nói gì, đúng lúc đó dì Lâm ra tới, liền giải thích: “Đồ ăn tối làm, cậu chủ không thích ăn, vẫn là đợi cô về nấu”

Khương Tuyết Nhu bất lực thở dài, vẻ mặt đầy mặt mệt mỏi ngồi bên cạnh anh, trực tiếp dựa trên vai anh: “Cả ngày nay em mệt quá, trong lòng cũng không vui. Dì Lâm nấu ăn cũng rất ngon, anh tạm chấp nhận một chút được không?”

“Sao vậy? Mọi chuyện không thuận lợi ư?” Hoắc Anh Tuấn quay đầu nhìn cô, mấy sợi tóc chạm vào chóp mũi anh, một mùi hương dịu dàng quấn lấy anh.

“Đúng vậy. Mấy vị giám đốc cấp cao đều không coi em ra gì, xem ra còn có cuộc chiến ác liệt phía trước.” Khương Tuyết Nhu càng nói càng dựa gần vào anh. Cảm giác này thực êm dịu, giống như không cần muốn gì hơn, thực yên bình tĩnh lặng.

Hoắc Anh Tuấn nhướng mày, một lát sau ra lệnh cho Ngôn Minh Hạo: “Ngày mai cậu tới công ty, giúp cô ấy chỉnh đốn thật tốt. Trong vòng một ngày, khiến bọn họ trở nên dễ bảo”

“Được.” Ngôn Minh Hạo lập tức trả lời. Anh vốn là trợ lý cho gia đình giàu số một cả nước, đám người nhỏ bé này của Hồng Nhân e là chỉ giống một bữa sáng mà thôi.

Khương Tuyết Nhu nghe xong lại vội vàng nói: “Không được, Ngôn Minh Hạo tuy rằng ngày thường thực có khả năng, nhưng anh ấy cũng chỉ là trợ lý của anh mà thôi. Với chuyện công ty, anh ấy không hiểu rõ, sợ là sẽ bị đám người kia ăn tươi nuốt sống mất.


Ngôn Minh Hạo trước nay chỉ đem người khác ăn tươi nuốt sống, nghe vậy có chút không biết phải nói gì.

Đây chính là lời chê cười hay nhất mà anh được nghe suốt bao năm nay.

“Ý tốt của anh, trong lòng em hiểu” Khương Tuyết Nhu tự đáy lòng nói: “Em đã tìm được hai người khiến anh bị thương ở công trường lần trước rồi. Em nhất định sẽ thay anh báo thù”

"... Được lắm. Người phụ nữ của anh thực sự có thể làm được.” Hoắc Anh Tuấn xoa tóc cô: “Em đói bụng rồi phải không? Mau đi ăn cơm đi.”

“Anh thì sao?”

“Anh không sao.”

Khương Tuyết Nhu bình tĩnh nhìn anh chăm chú trong chốc lát, thật sự cũng không có cách nào, cuối cùng vẫn đi vào phòng bếp nấu ăn cho anh.

Ngôn Minh Hạo thấy cô đã đi khuất mới tiếp tục nói: “Sắp tới, Hoắc Vân Dương sẽ tới Thanh Đồng khảo sát. Thế lực tại Thanh Đồng đã biết tin, chỉ sợ sẽ có một trận náo loạn”.

“Cũng chỉ là một kẻ rác rưởi mà thôi, ở cái nơi nhỏ bé này mới có thể coi như báu vật” Hoắc Anh Tuấn cất tiếng cười nhạo.

“Có cần sắp xếp một buổi gặp không?” Ngôn Minh Hạo hỏi.

“Không cần, hắn ta không xứng”

Hoắc Anh Tuấn đứng lên: “Đã khuya rồi, mọi người trở về đi”

Ngôn Minh Hạo cùng Kiều Vỹ lần lượt rời đi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom