• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu (19 Viewers)

  • Chương 180-184

Chương 180: Mỉm Cười Rạng Rỡ

Là một ông chủ, Hạ Văn Trì tức giận trách: “Luật sư Hoắc, anh cũng tới sớm quá đấy.” Hoắc Anh Tuấn bình tĩnh ngồi vào một cái da ghế, chỉ khẽ “Ừm” một tiếng trong cổ họng. Hạ Văn Trì không nói lên lời.

Anh ta không nghe thấy lời nói trào phúng của anh sao? Anh ta không định để cho anh một chút thể diện nào ở trước mặt rất nhiều vị luật sư lớn của công ty ư?

“Mọi người tiếp tục đi” Chiếc cằm thanh tú của Hoắc Anh Tuấn khẽ hướng lên. Đúng lúc này, điện thoại di động liền khẽ rung. Anh lấy điện thoại ra, là Khương Tuyết Nhu gửi tin nhắn zalo tới: “Anh đã tới công ty chưa?” Môi anh khẽ cong lên, trả lời: “Đến rồi”



Mọi người trong phòng nhìn thấy anh cười rạng rỡ, tâm tình phơi phới như gió xuất, thiếu chút nữa thì đều rớt hàm vì ngạc nhiên.

Thật kỳ lạ. Bọn họ căn bản không biết luật sư Hoắc vốn dĩ lạnh nhạt lúc này đang nói chuyện với ai mà lại vui vẻ như vậy.

Hạ Văn Trì trong lòng càng thêm hiếu kỳ nổi lên, trực tiếp xua tay: “Được rồi được rồi, buổi họp có thể kết thúc. Mọi người làm việc chăm chỉ”.

Những luật sư khác đều bất ngờ đến câm nín.



Rõ ràng mới ban nãy anh còn nhắc đến vấn đề cải thiện năng suất làm việc, vậy mà bây giờ lại tỏ ra là một ông chủ thật vô trách nhiệm.

Sau khi buổi họp kết thúc, các luật sư lục tục rời khỏi.

Hoắc Anh Tuấn cũng lười biếng đứng dậy, nhưng Hạ Văn Trì lại rất nhanh đứng chắn ở phía trước anh: “Cậu đang nói chuyện với ai vậy? Cười đến nhắn cá mặt”

Nhăn cả mặt? Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, anh mà lại cười đến mức như vậy ư, sao có thể được.

“Không phải ai khác ngoài Tuyết Nhu đúng không” Hạ Văn Trì nháy mắt: “Xem ra đã có việc gì đó xảy ra mà tôi không biết rồi”.

Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn anh ta một cái, hiếm khi thấy anh ta cso bụng dạ tốt quan tâm đến anh. Dù sao anh cũng lười so đo, liền nói: “Đúng vậy, hôm qua cô ấy đã tỏ tình với tôi.”

| “Không phải ngày nào cô ấy cũng tỏ tình với cậu sao?” Hạ Văn Trì ghen tị tới mức cũng muốn có một cô bạn gái như vậy.

Hoắc Anh Tuấn khóe miệng hơi cong lên một chút nhưng rất nhanh đã lại hạ xuống, lạnh lùng nói: “Ừm, nếu như bắt cô ấy ở bên cạnh tôi, một mực không bỏ qua nếu cô ấy không đồng ý, thì cô ấy cũng chẳng còn cách nào khác”.

Hai tròng mắt của Hạ Văn Trì thiếu chút thì rơi xuống đất, hừm, Hoắc Anh Tuấn, nhìn sắc mặt của anh, rõ ràng là trong lòng đã đắc ý tới chết rồi.




“Tốt quá rồi. Chúc mừng, chúc mừng cậu. Cậu cũng nên cảm ơn tôi đi, dù sao cũng nhờ tôi mời cậu tới Thanh Đồng, nếu không cậu sẽ không thể gặp được Tuyết Nhu”.

"Cảm ơn cậu ư?” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng: “Chính bởi vì cậu nên tôi mới phải vướng vào một người phụ nữ rắc rối như cô ấy, bây giờ làm thế nào cũng không thoát ra được.”

Hạ Văn Trì cứng họng. Được rồi. Muốn giả vờ thì cứ giả vờ đi, anh sẽ tự mình lặng lẽ quan sát.

“A phải rồi, sau khi tan làm cậu thường làm gì vậy?” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên hỏi: “Khương Tuyết Nhu nói mỗi ngày sau khi tan làm cô ấy đều trở về nhà sống như một người lớn tuổi”.

Trong lòng Hà Văn Trì liền khẽ cảm thán một tiếng. Anh cũng biết lối sinh hoạt đó đúng là của người già, thật quá đáng thương cho Tuyết Nhu. | “Đúng vậy, cô ấy còn trẻ như vậy, lại là thời điểm năng động hoạt bát nhất. Mỗi ngày sau khi đi làm về đều phải về nhà nấu cơm, thực sự không thú vị. Cậu nhìn tôi xem, mỗi ngày tan làm đều đi chơi, đi hát, đi chơi bóng, hoặc lên du thuyền đi câu cá, rồi đem tới lại ăn đêm. Mỗi ngày đều rất thú vị”.

Hoắc Anh Tuấn khẽ nhíu mày, Hạ Văn Trì lại nháy mắt: “Hôm nay có muốn đưa Tuyết Nhu đi hát không, để tôi sắp xếp cho”

Chương 181: Đến Lúc Đổi Xe Rồi

"... Hôm nay tôi không rảnh, hôm nào khác đi” Hoắc Anh Tuấn do dự một lát rồi đành phá lệ đồng ý. Bởi vì cô thích hát nên anh sẽ đưa cô đi hát.

Khoảng năm giờ rưỡi, trời đã chạng vạng. Khương Tuyết Nhu xuống lầu, lên chiếc xe hơi màu trắng.

Hoắc Anh Tuấn ngồi trong xe xem tài liệu. Nhìn từ bên cạnh, hàng lông mi của anh cong vút, năm ngón tay đang xem tài liệu cũng nhìn rõ từng đốt ngón tay. Tóm lại, dù nhìn anh từ góc độ nào thì cũng cực kỳ hấp dẫn.



Khương Tuyết Nhu vẫn luôn là người coi trọng ngoại hình.

Nếu không lúc trước cô cũng sẽ không ở bên Lục Thanh Minh. Lục Thanh Minh có thể xem như soái ca hàng đồng của Thanh Đồng. Nhưng nếu đem so sánh với Hoắc Anh Tuấn, cho dù là tướng mạo hay khí chất thì cũng đều | kém xa.

| Khó trách cô hiện tại càng ngày càng coi thường Lục Thanh Minh, thậm chí Lương Duy Phong đứng trước mặt cô cũng khiến cô không có chút nào rung động. | “Anh Tuấn, tại sao anh không nhìn em. Anh không nhớ em sao?” Khương Tuyết Nhu nghiêng người qua ôm chặt cánh tay anh làm nũng.

“Anh đang nghiên cứu vụ án” Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn cô một cái. Cô vừa vào xe liền cởi áo khoác, lúc này chỉ mặc một chiếc sơ mi bó sát, phập phồng quyến rũ. Ánh mắt anh tối sầm lại, không muốn tiếp tục xem tài liệu nữa.



“Ừm, vậy thì em không quấy rầy anh nữa, anh tiếp tục xem đi” Khương Tuyết Nhu lập tức hiểu chuyện. Hoắc Anh Tuấn: "..” . Anh ấy đã bị quấy rầy, còn làm việc thế nào được nữa.

Anh chỉ đơn giản buông văn kiện xuống, một tay đem cô ôm lên ngồi trên đùi mình. Nhưng cô cao tới một mét sáu bảy, đầu trực tiếp chạm tới nóc xe.

Chiếc xe quá thấp. Hoắc Anh Tuấn nheo mắt nói thẳng: “Đến lúc đổi xe rồi.” Ngôn Minh Hạo vội vàng hỏi: “Cậu chủ, anh muốn đổi xe loại nào? “Phần không gian ở ghế sau cao một chút là được, đổi ngay ngày mai đi”

Khương Tuyết Nhu không có lời gì để nói, kẻ có tiền cũng thật là kỳ lạ. Chỉ bởi vì không thuận tiện ôm bạn gái mà lập tức đối xe mới, càng nghĩ cô càng thấy thích anh. | “Tối nay em muốn ăn cái gì?” Hoắc Anh Tuấn hỏi cô.

“Hiện tại trời lạnh, em muốn ăn cái lẩu. Em biết có một tiệm lẩu rất ngon” Khương Tuyết Nhu thấy sắc mặt anh. có vẻ không vui, nói: “Chúng ta có thể ăn nồi uyên ương”

| Hoắc Anh Tuấn nhướng mày, nhéo chóp mũi cô: “Ăn lẩu cũng phải ăn nồi uyên ương, phụ nữ các em thật là phiền toái” .

Khương Tuyết Nhu chớp chớp mắt, cảm giác anh giống như đang hiểu lầm điều gì đó: “Bất cứ tiệm lẩu nào có nồi lẩu hai ngăn, một bên cay một bên không cay thì đều gọi là nồi uyên ương. Anh không biết sao?”

“Anh đương nhiên biết” Hoắc Anh Tuấn nhìn cô liếc mắt một cái rồi đáp lại. "Ồ” Khương Tuyết Nhu gật đầu, ra vẻ tin anh. | Ngôn Minh Hạo ở phía trước lần thứ hai không nói lên lời. Cậu chủ Hoắc, kỹ năng nói dối của anh càng ngày càng nâng cao rồi.

Sau khi đến tiệm lẩu, Khương Tuyết Nhu mời Ngôn Minh Hạo cùng đi vào nhưng Hoắc Anh Tuấn lại nói thẳng: “Cậu ta đến tiệm bên cạnh ăn là được”

Anh rất khó khăn mới có một buổi hẹn hò, không thể mang theo một chiếc bóng đèn được.




Ngôn Minh Hạo vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, tôi không thích ăn lẩu, tôi đến quán bên cạnh ăn. Hai người cứ từ từ, đừng vội”.

Anh nhanh chóng đi ra ngoài, Khương Tuyết Nhu thông cảm liếc nhìn Ngôn Minh Hạo một cái.

Hoắc Anh Tuấn ngồi xuống trước, Khương Tuyết Nhu vốn định ngồi vào phía đối diện anh nhưng anh lại không vui nói: “Ngồi bên cạnh anh đi, anh không làm gì em đâu”.

Khương Tuyết Nhu sửng sốt: “Nhưng lần trước anh ăn cùng em.”

“Em còn không biết xấu hổ mà nhắc tới lần trước nữa” Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Anh Tuấn đã tối sầm: “Em. có biết anh đã đau bụng suốt ba ngày không? Vì sao lúc đó em không để ý đến anh một chút nào thế. Rõ ràng là em quan tâm đến anh”

Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa bị sặc nước trà, ngày đó đương nhiên là do cô không quan tâm nên mới mặc kệ anh. Có điều, tình huống bây giờ đã không còn giống lúc trước nữa: “Em sợ nếu em đến gần anh, em sẽ mềm lòng”

Hoắc Anh Tuấn rất vừa lòng với câu trả lời này, một tay đem cô kéo đến bên cạnh ngồi xuống: “Lát nữa nhớ chăm sóc anh thật tốt”

Khương Tuyết Nhu có chút bất lực, nhìn một đôi đang ngồi ở bàn bên cạnh. Người đàn ông không ngừng gắp đồ ăn cho bạn gái: “Em yêu, em muốn ăn gì?” “Em yêu, ăn cái này đi, ngon lắm”. “Em yêu, mau ăn thử chút thịt bò đi, mùi vị rất tuyệt”

Chương 182: Tình Yêu Hèn Mọn.

“Bảo bối, em đừng nhúc nhích, để anh làm”. Khương Tuyết Nhu trong lòng tự lẩm bẩm. Thật đáng hâm mộ. Hoắc Anh Tuấn nhìn lướt qua cô, đôi môi mỏng khẽ cong lên: “Em thật xấu tính, em ghen tị sao?” Khương Tuyết Nhu không nói lên lời.

Cô yên lặng nhìn người đàn ông đẹp trai mà phức tạp bên cạnh. Được rồi, ai bảo chính cô tự chấp nhận chứ, gắp đồ ăn thì gắp đồ ăn, cũng không có gì to tát.

Suốt bữa ăn, Hoắc Anh Tuấn được chăm sóc rất tốt, hầu như chỉ cần dùng đũa gắp đồ từ bát cho lên miệng. Lần đầu tiên anh nhận thấy thì ra ăn lẩu cũng không tệ lắm, lần sau có thể tiếp tục xem xét. Sau khi ăn xong, Khương Tuyết Nhu đi vào toilet.



Chuẩn bị mở cửa từ bên trong đi ra, cô bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng hai người phụ nữ đang nói chuyện.

“Cậu có thấy không? Anh chàng ngồi bàn số 26 đó, đẹp trai quá đi mất”. “Nói thừa. Anh ấy trông giống một minh tinh nổi tiếng ấy chứ. Tôi còn lén chụp lại vài bức” “Có điều bạn gái của anh ấy thì lại không được hấp dẫn lắm”.

“Đúng vậy, cảm giác như tình yêu của cô ấy thật hèn mọn, vẫn luôn phải gắp đồ cho anh chàng kia. Vậy mà anh ấy còn chẳng thèm quan tâm một chút nào” .

“Đương nhiên rồi, một anh chàng đẹp trai như vậy, có ai mà không muốn quỳ xuống liếm chân kia chứ?” Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa tức giận đến nổ tung. Cô ư? Nhan sắc tầm thường? Tình yêu hèn mọn? Cô phải quỳ xuống liếm chân ư? Thật quá đủ rồi. Cô đá tung cửa nhà vệ sinh và bước ra ngoài khiến cả hai cô gái kia đều bị dọa tới choáng váng. Khương Tuyết Nhu chen vào giữa hai người, lấy ra son môi. “Tôi, nhìn rất tầm thường sao?” Cô thong thả ung dung tô son lên đôi môi xinh đẹp, mím môi miết nhẹ, phút chốc rạng ngời như đang tỏa sáng. Hai cô gái lập tức xấu hổ, quay người muốn bỏ ra ngoài.



Khương Tuyết Nhu nhanh tay kéo lấy hai người, khiến bọn họ phải nhìn thẳng vào chính mình trong gương: “Hai người tự nhìn mặt mình đi, một người chắc chắn là đánh quá nhiều phần, cả bộ mặt đều cứng đờ như tượng sáp. Một người thì vừa nhìn vào liền biết đã đi sửa mũi. Nhưng sửa cũng bỏ qua đi, kể cả đã sửa rồi vẫn còn không so được với tôi, vậy mà còn dám cười nhạo nhan sắc của tôi ư?”.




“Đủ rồi, chúng tôi chỉ là thuận miệng nhận xét một chút. Thẩm mỹ của mỗi người kahcs nhau, đánh giá cô một chút thì có sao? Bình luận là quyền tự do của chúng tôi” Một trong hai người mặt mũi đã đỏ bừng vì xấu hổ, lên tiếng.

“Vậy thì tôi đánh giá thế nào về các cô cũng là tự do của tôi. Mấy loại người có tính cách soi mói như các cô chính là điển hình của những người đến cả đào cũng không ăn được chứ đừng nói đến đào tiên. Quan hệ của tôi với bạn trai rất tốt. Anh ấy đẹp trai như vậy, tôi tốt với anh ấy một chút thì đã sao?”

Khương Tuyết Nhu rửa tay xong, bước đến lau tay rồi hừ lạnh một cái và rời đi. Tuy cũng nói lại được mấy người kia vài câu, nhưng tâm trạng ăn uống không còn tốt nữa. Phụ nữ đương nhiên cũng thích sĩ diện và phù phiếm, cô không bao giờ người khác lại nói về cô như vậy. Đều do Hoắc Anh Tuấn, lúc nào cũng muốn cô phải hầu hạ anh, khiến cô không còn chút phong độ nào. Sau khi thanh toán hóa đơn, Hoắc Anh Tuấn đợi ở cửa một lúc mới thấy cô từ bên trong bước ra. Có điều, nhìn sắc mặt của cô không tốt lắm, dường như có chút tức giận, giống như ai đã đắc tội cô. Thậm chí cô còn liếc xéo anh một cái khi ra khỏi cửa.

Hoắc Anh Tuấn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra với cô. Sau khi lên xe, Khương Tuyết Nhu cúi đầu nghịch điện thoại di động, không hề nói lời nào. Lông mày Hoắc Anh Tuấn dần nhíu lại như một lưỡi dao. Quả nhiên, yêu đương thật là phiền toái.

Anh cúi đầu, cầm di động gửi tin nhắn cho nhóm anh em: “Có chuyện gì xảy ra lại khiến phụ nữ đột nhiên không nói gì cả?”

Chương 183: Cứ Đưa Đi Mua Sắm Là Được

Hạ Văn Trì: “Cao nhân tới đây, lắng nghe đi”. Tống Dung Đức: “Phụ nữ nói thật là rất phiền toái, có vô số lý do nhỏ xíu khiến họ tức giận” Quý Tử Uyên: “Không cần phải nói gì cả, cứ đưa cô ấy đi mua sắm là được rồi.” Hoắc Anh Tuấn lâm vào trầm ngâm.

Hai người tới trung tâm mua sắm, Khương Tuyết Nhu cũng không quá hứng thú với việc mua sắm, chỉ tùy tiện đi vào cửa hàng xem qua một lượt rồi lại tùy tiện thử vài bộ đồ, sau lại bỏ xuống.

Hoắc Anh Tuấn quay đầu nói với nhân viên bán hàng: “Tất cả những gì cô ấy chạm vào, lấy hết cho tôi” Khương Tuyết Nhu ngạc nhiên tới ngày người: “Anh làm gì vậy, em chỉ xem qua một chút mà thôi ..”



“Nhìn vừa mắt thì mua thôi” Hoắc Anh Tuấn lãnh đạm nói: “Em là người phụ nữ của anh, muốn mua gì thì cứ mua. Anh không thiếu tiền”.

Người nhân viên hâm mộ nói: “Oa, bạn trai cô đối với cô thật tốt. Trước nay tôi chưa từng gặp một người nào hào phóng với bạn gái như vậy.”

Khương Tuyết Nhu cũng giật mình, nhìn Hoắc Anh Tuấn cao lớn đẹp trai trước mặt mình, trái tim đập thình. thịch trong lồng ngực.

Cô thậm chí còn cảm thấy xấu hổ vì vừa mới lúc trước còn nổi giận với anh ấy một cách vô cớ. | Không sai, thực sự bề ngoài Hoắc Anh Tuấn dường như không đủ chu đáo với cô, không trách được người khác coi tình yêu cô dành cho anh là hèn mọn.



Nhưng chuyện tình cảm mà nói, ấm áp hay lạnh nhạt chỉ có người trong cuộc mới biết. Anh đối với cô tốt thế nào, trong lòng cô tự hiểu là đủ rồi.

“Không cần đâu, em sẽ chọn vài thứ là được rồi”. | Khương Tuyết Nhu lắc đầu, cuối cùng nghiêm thử vài bộ đồ. Dáng người cô rất đẹp, làn da cô lại trắng nõn mịn màng, mặc gì cũng rất đẹp.

Hoắc Anh Tuấn dứt khoát mua toàn bộ, chờ cô thay đồ trở ra mới biết anh đã thanh toán tiền rồi. | Quần áo tại đây đều có giá rất cao, Khương Tuyết Nhu đau lòng kéo cánh tay anh: “Không cần mua nhiều như vậy đâu”.

“Không sao cả, em thích là được” Hoắc Anh Tuấn chẳng hề để ý tới cô, thản nhiên nói.

“Cảm ơn anh” Khương Tuyết Nhu cảm động nhón mũi chân hôn lên má anh một cái, sau đó chính cô cũng ngượng ngùng đến đỏ cả mặt.

Hoắc Anh Tuấn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, ánh mắt liền tối lại một chút. Nhìn Quý Tử Uyên như vậy nhưng chiêu của anh ta vẫn còn hữu dụng. Quả nhiên một khi phụ nữ khó chịu trong lòng, chỉ cần đưa đi mua sắm là có thể giải quyết được mọi thứ.




Ngày hôm sau. Khương Tuyết Nhu mặc quần áo mới tới công trường khu dân cư Thủy Sinh để theo dõi tiến độ thi công.

Trước mắt đã xây tới bộ phận mái nhà. Trong khi cô quan sát một lúc rồi nói chuyện với người thợ xây, Lương Duy Phong từ bên ngoài đi vào, ánh mắt dừng trên quần áo của cô rồi cất lời khen: “Em mặc bộ này thật xinh. Là mới mua sao?”

“Đúng vậy” Nghĩ đến việc Hoắc Anh Tuấn mua cho mình, Khương Tuyết Nhu cười đầy ngọt ngào. Ánh mắt hạnh phúc này khiến cho Lương Duy Phong sững sờ, trong lòng có chút thắt lại. Đúng lúc này, điện thoại di động của Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên reo lên.

“Xin chào, có phải cô Khương đấy không? Chỗ tôi có một người họ Vương đang hôn mê trong phòng trọ. Tôi đã gọi rất nhiều số trong di động của cô ấy nhưng không có ai muốn đến cả ..”

Người họ Vương? Không lẽ là dì Vương sao? | Khương Tuyết Nhu vội vàng nói: “Phiền anh giúp tôi trước mắt kêu xe cứu thương đến bệnh viện gần đó. Tôi qua ngay, tôi sẽ thanh toán tiền”

Sau khi cúp máy, cô vội vàng lao ra ngoài. Lương Duy Phong lập tức theo sau: “Để anh đưa em đi”

Chương 184: Cô Chính Là Người Nhà Họ Khương

Khương Tuyết Nhu vừa muốn lên tiếng từ chối, anh đã ngắt lời cô: “Các thủ tục tại bệnh viện rất phức tạp, một người không thể lo liệu hết nhiều việc như vậy. Hơn nữa em đã gọi anh một tiếng anh trai rồi, chuyện của em gái anh không thể mặc kệ được. Vả lại, bây giờ cũng không phải lúc để em giữ khoảng cách với anh”

Khương Tuyết Nhu lúc này rất lo lắng, cũng không muốn từ chối anh thêm nữa. .

Hai người vừa đến bệnh viện sau, có người kêu lên từ cửa phòng cấp cứu cửa: “Ai là người nhà của cô họ Vương, mau tới đây. Thanh toán tiền thuốc rồi nhận thuốc cho bệnh nhân”



“Là tôi, là tôi” Khương Tuyết Nhu vội vàng chạy tới: “Bác sĩ, dì ấy thế nào rồi?” | “Thiếu máu lên não cấp tính, cần lập tức làm phẫu thuật. Cô mau đi thanh toán đi” Bác sĩ đưa vào tay cô một tờ giấy.

Khương Tuyết Nhu vội vàng chạy xuống dưới để thanh toán viện phí, tới khi lên thì dì Vương đã được phẫu thuật rồi. .

| "Anh có quen giám đốc của bệnh viện này, anh vừa mới gọi cho ông ấy, nhờ yêu cầu làm phẫu thuật trước” Lương Duy Phong giải thích với cô.

“Cảm ơn anh” Khương Tuyết Nhu thực cảm động.



Sau ba tiếng đồng hồ, cuộc giải phẫu kết thúc, dì Vương được đẩy ra từ phòng phẫu thuật. Khương Tuyết Nhu nhìn thấy dáng vẻ của bà lúc này, thiếu chút nữa nhận không ra.

Trước kia dù Vương khi còn ở bên cạnh bà nội, sắc mặt mượt mà xinh đẹp. Nhưng hiện tại hoàn toàn giống như đã biến thành một người khác. Không chỉ mái tóc đã bạc trắng, mà ngay cả sắc mặt cũng hốc hác và xuống såc.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong thời gian này.

Năm giờ chiều, dì Vương tỉnh dậy, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Khương Tuyết Nhu đã lập tức khiến bà rơi lệ không ngớt: “Cô chủ, không ngờ tôi lại có ngày được gặp lại cô”.

“Dì đừng gọi tôi là cô chủ nữa, tôi hiện tại đã không còn là cô chủ của dì nữa rồi” Khương Tuyết Nhu cười khổ. “Không, không, cô vĩnh viễn đều là .”

“Dì Vương, dì đừng nói nữa. Tôi đã biết hết rồi, tôi căn bản không phải người nhà họ Khương. Tôi là được Vợ chồng Khương Thái Vũ nhận về nuôi. Dì đã bên cạnh bà nội nhiều năm như vậy, chắc chắn dì cũng biết”

“Ai đã nói với cô điều này?” Dì Vương kích động nói: “Cô chính là người nhà họ Khương”

Khương Tuyết Nhu thoáng sửng sốt: “Chính Khương Kiều Nhân nói, hơn nữa những việc vợ chồng Khương Thái Vũ từng làm với tôi, tôi không tin đó là việc mà bố mẹ sẽ làm với đứa con gái do chính họ sinh ra”

“Thật đáng thương cho cô. Một nhà ba người bọn họ đều là lòng lang dạ sói” Dì Vương tức giận khiến bản thân. không ngừng ho khan: “Bọn họ tự đuổi tôi đi còn chưa tính, vậy mà còn nói với cô những lời như vậy sao. Bọn họ chẳng lẽ đã quên bọn họ từng hứa với ông chủ và bà chủ những gì rồi sao?”.

Vợ chồng làm những cái đó sự ta không tin là sẽ đối thân sinh nữ nhi làm”.

“Dì Vương, dì là bị bọn họ đuổi đi sao?” Khương Tuyết Nhu kinh ngạc cực kỳ: “Nhưng tôi nghe bọn họ có ý nói vì gì ghét bỏ bà nội đã bị liệt nên mới cố tình rời đi” .

“Bà chủ đối với tôi chính là ân nhân cả đời, bà ấy đã cưu mang tôi cả đời, làm sao tôi có thể bỏ bà ấy trong lúc khó khăn nhất cơ chứ?”

Đôi mắt dì Vương đã đỏ hoe, khó nhọc nói: “Cô chủ, cô thực sự không phải con gái ruột của Khương Thái Vũ. Mẹ ruột của cô Khương Thanh Thư, là cô cả của cô đấy. Năm đó bà ấy chưa kết hôn đã có thai, ông bà của cô sợ chuyện này truyền ra ngoài sẽ mất mặt, lại còn khiến bà ấy không thể kết hôn được nên đã đem cô giao cho bác ruột của cô là Khương Thái Vũ nuôi nấng” .

Khương Tuyết Nhu lúc này đầu óc đều hoảng loạn.

Dù thế nào cô cũng không nghĩ tới mẹ ruột của cô lại là người cô Khương Thanh Thư. Bảo sảo mỗi năm tới dịp | lễ thanh minh, ông bà đều đưa cô tới bái tế bà ấy. Lại càng không khó giải thích vì sao cô lại giống bà ấy đến vậy.




“Sau khi hạ sinh có không lâu, mẹ cô đi Mỹ công tác, cuối cùng lại bị mất tích trong một cơn bão” Dì Vương. nghẹn ngào nói: “Trận bão đó thực sự quá lớn, đã khiến mười mấy người mất mạng, ngay cả thi thể ... cũng không tìm lại được”.

| Khương Tuyết Nhu chỉ cảm thấy cổ họng đau đớn đến không thể thở được. Lương Duy Phong ở bên cạnh cô, nghe xong cũng đau lòng vỗ vỗ bả vai cô.

Dì Vương nói tiếp: “Mẹ cô tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng rất lợi hại. Hiện giờ tập đoàn Hồng Nhân xếp hạng 500 toàn thế giới chính là do bà ấy một tay sáng lập”. | Khương Tuyết Nhu kinh ngạc: “Hồng Nhân là do mẹ tôi sáng lập?”

Trong đầu cô dường như nghĩ ra được điều gì: “Chẳng trách Khương Thái Vũ lại có thể là đại cổ đông của Hồng Nhân”

“Cái gì, Khương Thái Vũ trở thành đại cổ đông sao?” Tim dì Vương lại càng đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập: “Có phải bà của cô đã ..”.

“Bà đã qua đời mấy hôm trước rồi”. Dì Vương trợn tròn mắt, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, nước mắt rơi xuống không ngừng.

Bà chua xót nói: “Bà của cô sao có thể qua đời nhanh như vậy. Cái chết của bà ấy chắc hẳn không phải là tự nhiên. Tuyết Nhu, có lẽ cô không biết, sau khi mẹ cô qua đời, ông bà cô vẫn luôn bí mật kiểm soát Hồng Nhân, nhờ đó vợ chồng Khương thái Vũ mới đối xử tốt với cô. Bà cô đã lập di chúc, sau khi bà qua đời, cổ phần của Hồng Nhân sẽ chia cho cô và Khương Thái Vũ mỗi người 30%”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom